Ban đầu, dựa theo kế hoạch của Lâm Trạch, Nghiêm Nghiệp Ba và Hàn Oánh, do Nghiêm Nghiệp Ba đã làm bố cục của báo bảng vô cùng hoàn hảo, cho nên tiếp theo sau đó sẽ chỉ cần thêm một số chi tiết màu sắc và điền thêm chữ, như vậy là coi như đã hoàn thành báo bảng rồi.
Hôm nay thứ ba, chính là ngày lên kế hoạch điền chữ, Hàn Oánh đã hoàn thành nội dung cho việc điền chữ trên báo bảng.
Tuy nhiên, vì hôm nay Lâm Trạch sẽ phục kích Tô Vũ Mặc sau giờ học cho nên kế hoạch điền chữ cho bảng đen của hôm nay đã bị hủy bỏ và thay đổi thành ngày mai. Đã sắp đến thời gian tan học, anh nhanh chóng thu dọn cặp sách.
Để tránh cho Tô Vũ Mặc cảm thấy sợ hãi hơn, Lâm Trạch đã không chọn phục kích bên ngoài lớp của cô nữa, thay vào đó là sắp xếp một cuộc gặp mặt ‘tình cờ’ với Tô Vũ Mặc một lần nữa. Ví dụ như hai người tình cờ gặp nhau ở cầu thang lúc tan học, tình tiết này có cảm giác như rất quen thuộc.
Sau đó Lâm Trạch chỉ cần đi thẳng vào vấn đề, xin lỗi vì lần trước đã vô tình nắm tay Tô Vũ Mặc, sau đó anh quyết định sau khi xin lỗi xong sẽ rời đi.
Hôm nay tạm thời xin lỗi thôi là đủ rồi, ép con gái quá chặt không phải là cách cư xử của một quý ông.
Đối với vấn đề trở thành bạn bè và lôi kéo Tô Vũ Mặc vào hội manga, Lâm Trạch cảm thấy rằng trước tiên phải tính kế lâu dài, ít nhất phải để cô quen thuộc với mình và biết rằng mình là một sinh vật vô hại mới được.
“Lâm Trạch, chúc cậu thuận lợi, tớ về nhà trước đây.”
Hàn Oánh chào tạm biệt Lâm Trạch.
Lâm Trạch nhìn chằm chằm vào mặt của Hàn Oánh. Có lời nhắc nhở lần trước của Chương Uy, lần đầu tiên Lâm Trạch phát hiện ra, so sánh lúc học cấp hai với hiện tại, người bạn này trông có vẻ đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Cái gọi là trưởng thành không phải để chỉ sự phát triển về chiều cao và vòng một, mà là có một loại mùi vị của phụ nữ.
Không còn giống như một cô bé tóc tai bù xù mà là giống một người con gái hơn.
Đây là lần đầu tiên Lâm Trạch quan sát Hàn Oánh không phải dưới góc độ từ một người bạn học mà là dưới góc độ của một người con trai. Lúc này anh mới hiểu rõ không có gì lạ khi Chương Uy và Nghiêm Nghiệp Ba thích cô. Hàn Oánh thực sự có một loại hấp dẫn khác biệt, có cảm giác nghiêm nghị nhưng cũng có hào phóng. Như thể không phải là một sản vật của sự xốc nổi trong thời đại này, mà là có lực tương tác của thời đại trước.
Khi nghĩ kỹ lại thì thời điểm mình phiền não về chuyện của Hứa Nghiên Nghiên và Đường Nhân, rõ ràng tâm trạng của mình rất tệ. Nhưng khi ở bên Hàn Oánh, tâm tình bực dọc của mình lại có thể được xoa dịu bằng một vài câu nói an ủi của đối phương, tâm trạng cũng được ổn định hơn rất nhiều. Dường như cô bạn này tạo cho mình có một loại cảm giác rất bao dung, và cũng cho mình cảm giác vô cùng an toàn.
“Chẳng lẽ có cái gì trên mặt của mình sao?”
Có vẻ như không quen với việc bị Lâm Trạch nhìn chằm chằm, Hàn Oánh lập tức dời ánh mắt sang chỗ khác, còn dùng tay trái áp lên má, nhân tiện dùng tay sờ sờ mặt.
Nhìn thấy bộ dạng của Hàn Oánh, Lâm Trạch lập tức giải thích.
“Không có thứ gì bẩn cả, mặt của cậu rất sạch sẽ. Mà này, không phải cậu nói muốn về nhà sao, vậy thì ngày mai gặp lại.”
“Ừm, ngày mai gặp lại.”
Hàn Oánh thở phào nhẹ nhõm và chào tạm biệt Lâm Trạch, sau đó cũng rời khỏi lớp học.
Đột nhiên điện thoại di động của Lâm Trạch rung lên, anh chợt nhận ra điều gì đó, lập tức chạy ra khỏi lớp, đồng thời bật điện thoại di động lên.
Người gửi: “Chương Uy”
Nội dung: “Mục tiêu Tô Vũ Mặc đã rời khỏi lớp. Từ phương hướng rời khỏi lớp học, hẳn là cậu ấy chọn cầu thang số ba để đi xuống lầu.”
Lâm Trạch chắc chắn biết vị trí cầu thang số ba trong tin nhắn của Chương Uy nằm ở đâu.
Tòa nhà dạy học chỗ Lâm Trạch đứng có tổng cộng ba cầu thang, mà cầu thang số ba là cầu thang trong khu dạy học dẫn đến căng tin, vào thời điểm ăn cơm trưa là cầu thang đông đúc nhất.
Tuy nhiên chỉ là vào buổi trưa, thời điểm tan học thì cầu thang số ba có lưu lượng người ít nhất.
Bởi vì cầu thang số ba nằm xa cổng trường nhất, hơn nữa nếu đi từ nhà ăn thì cũng tương đương với việc đi quanh một vòng. Vì vậy, nhìn chung thì có rất ít học sinh chọn đi cầu thang số ba.
Sau khi nhắn lại một tin cảm ơn Chương Uy, Lâm Trạch lao gấp về phía cầu thang số ba.
Nhưng Lâm Trạch cũng không ngạc nhiên khi biết Tô Vũ Mặc sẽ chọn cầu thang số ba. Xem xét về tình huống của trưa nay, có vẻ như cô không thích đi cầu thang đông đúc.
Lâm Trạch cũng đã sớm đoán được là cầu thang số ba, dù sao thì trong mắt người mắc hội chứng tuổi dậy thì luôn tự cho rằng mình vượt trội hơn khác, làm sao có khả năng làm một chuyện không tao nhã như việc đi chung một cầu thang với những người phàm kia.
Khi Lâm Trạch chạy đến cầu thang thứ ba, không biết có phải ngẫu nhiên hay không mà lại tình cờ gặp được Tô Vũ Mặc đang đi xuống từ khu lớp 10.
Tô Vũ Mặc, người vừa bước xuống cầu thang, ngay lập tức dừng lại bước chân sau khi nhìn thấy Lâm Trạch, tiếp theo đó là Tô Vũ Mặc tăng tốc bước nhanh xuống cầu thang.
Chỉ bước nhanh vài bước, đột nhiên Tô Vũ Mặc chạy gấp xuống lầu.
“Nguy hiểm! Không phải! Chờ đã, đừng có chạy, hôm nay tôi tới đây để xin lỗi cậu.”
Lâm Trạch vội vàng đuổi theo và nói với Tô Vũ Mặc như thế.
Nhưng Tô Vũ Mặc không vì lời nói của Lâm Trạch mà dừng lại. Ngược lại, có khả năng là vì liên quan đến việc Lâm Trạch là một tên đàn ông lạ mặt đang đuổi theo phía sau, cho nên càng chạy càng nhanh, như thể sợ bị Lâm Trạch đuổi kịp. Lúc này, chân mày của cô nhíu thật chặt, không che giấu được ác cảm trong lòng.
So sánh với một cô gái yếu đuối như Tô Vũ Mặc, mặc dù Lâm Trạch không biết tình huống từng lớp của khối 10, nhưng về phương diện tốc độ “chạy đường dài” và “chạy nước rút”, Lâm Trạch biết rằng mình cũng là một người chạy nhanh số một số hai trong khối 11 và 12.
Tại đại hội thể thao của trường năm ngoái, Lâm Trạch chính là một tuyển thủ của khối 10.
Tất nhiên, tốc độ chạy của Lâm Trạch không phải do bẩm sinh, tốc độ chạy của Lâm Trạch trước đây chỉ ở mức trung bình. Bởi vì có nguyện vọng sau này trở thành “Thiên Thần Chính Nghĩa” mà sau đó mới rèn luyện ngày này qua ngày khác để có được “đôi chân sức mạnh”.
Lâm Trạch nhớ rằng, mình đã kiên trì luyện tập tập thể dục suốt cả mấy năm cấp hai.
Chỉ cần trời không mưa hay có việc gì khác thì anh đều chạy bộ theo một tuyến đường cố định hơn nửa tiếng vào buổi sáng để đến trường.
Thứ nhất, nó tiết kiệm tiền đi xe buýt. Thứ hai, Lâm Trạch không thực sự cảm thấy rằng mình chạy chậm hơn quá nhiều so với đi xe buýt.
Đương nhiên, nếu gặp phải những ngày nghỉ lễ như nghỉ đông và nghỉ hè thì thời gian luyện tập thể chất của Lâm Trạch sẽ trở thành một giờ đồng hồ, lấy trường học làm điểm giữa để tiến hành chạy và quay ngược lại.
Không giống như Tô Vũ Mặc, một người rõ ràng không có thời gian để luyện tập thể dục, coi như Lâm Trạch xuất phát sau mà đến trước, chỉ chạy hai ba bước là đã đến trước mặt cô.
“Cậu nghe tôi giải thích trước đã, ngày hôm đó tôi thật sự không hề cố ý.”
Lâm Trạch ngăn Tô Vũ Mặc lại và giải thích với Tô Vũ Mặc như thế.
Nhìn thấy Tô Vũ Mặc cũng đã dừng lại, Lâm Trạch thở phào nhẹ nhõm và sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
“Tình huống ngày hôm đó hoàn toàn là hiểu lầm, chỉ cần cho tôi xin một chút thời gian là được. Tôi sẽ nói với cậu về tình huống lúc đó, ngay lập tức cậu sẽ sớm hiểu được hôm đó thật sự chỉ là hiểu lầm. Hôm đó…”
Lâm Trạch còn chưa kịp nói hết, Tô Vũ Mặc vẫn còn đang thở hổn hển, ngăn Lâm Trạch luyên thuyên.
“Tôi không cần anh giải thích, tránh xa tôi ra một chút!”
Sau khi lớn tiếng nói xong mấy câu cuối cùng này với Lâm Trạch, Tô Vũ Mặc hoàn toàn không có ý tứ muốn nghe lời giải thích của Lâm Trạch, xoay người chạy theo cầu thang ngược lên lầu.
Tô Vũ Mặc thậm chí còn không có ý tứ muốn nghe Lâm Trạch giải thích một chút nào.