Lâm Trạch vịn cột điện, nhìn thấy Hứa Nghiên Nghiên đang định đi bộ về nhà.
Có vẻ như hoàn cảnh gia đình của Hứa Nghiên Nghiên không được tốt lắm, nguyên nhân Lâm Trạch nghĩ vậy là vì Hứa Nghiên Nghiên không lên bất cứ chiếc xe cao cấp nào.
Đồng thời trong lòng Lâm Trạch chợt nảy sinh cảm giác thông cảm với Hứa Nghiên Nghiên, xem Hứa Nghiên Nghiên giống như em gái Lâm Linh của mình vậy, cũng sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh bình thường.
Đi học trong một học viện quý tộc như vậy cũng là làm khó cô bé.
Thấy Hứa Nghiên Nghiên đã đi xa, Lâm Trạch ngay lập tức cẩn thận bám theo.
Chẳng qua Lâm Trạch cũng không dám tiến lại quá gần Hứa Nghiên Nghiên, để tránh bị Hứa Nghiên Nghiên phát hiện.
Trên đường có mấy chiếc xe lúc đi ngang qua Hứa Nghiên Nghiên thì dừng lại một lúc, hơn nữa còn hạ cửa sổ xe xuống, dường như muốn đưa Hứa Nghiên Nghiên một đoạn.
Nhưng Hứa Nghiên Nghiên đều từ chối tất cả, cô bé không lên bất kỳ chiếc xe nào trong số đó.
Điều khiến Lâm Trạch chú ý nhất chính là trong đó có một tên nam sinh trung học, trông cũng đẹp trai sáng sủa.
Hơn nữa dường như vóc người cũng rất cao lớn, Lâm Trạch cảm giác chiều cao của nam sinh trung học này không khác gì mình.
Cậu ta cũng hào phóng mời Hứa Nghiên Nghiên lên xe, nhưng bị cô bé từ chối.
Những người còn lại mời Hứa Nghiên Nghiên, hầu hết đều là học sinh nữ.
Từ góc độ trước mắt, Lâm Trạch cảm thấy có vẻ như nhân duyên của Hứa Nghiên Nghiên rất tốt, nếu không chắc chắn sẽ không có nhiều người đến mời cô bé như vậy.
Thật ra lúc ở cổng học viện Đức Uy chính là những giây phút khó khăn nhất đối với Lâm Trạch.
Dù sao không ít học sinh ở học viện Đức Uy là bạn học của Hứa Nghiên Nghiên, nói không chừng hành động của anh chỉ cần hơi khả nghi một chút sẽ bị bảo vệ hỏi thăm.
Tất nhiên ngoại trừ bảo vệ ra, cho dù có vệ sĩ mặc âu phục đen xuất hiện thì Lâm Trạch cũng không thấy ngạc nhiên.
Dù sao nơi này cũng là học viện Đức Uy, đến đây học đều là con cháu nhà giàu, luôn có một hai vệ sĩ đi theo làm tài xế đồng thời bảo đảm an toàn cho họ, đó không phải chuyện hiếm lạ gì.
Thấy không có gì bất ổn, Lâm Trạch theo đuôi Hứa Nghiên vô cùng thuận lợi.
Trong chớp mắt Lâm Trạch và Hứa Nghiên Nghiên đều đã lần lượt rời khỏi học viện Đức Uy.
Lúc này Lâm Trạch mới hoàn toàn yên tâm, cho rằng đã qua giai đoạn khó khăn nhất.
Hơn nữa những con đường Hứa Nghiên Nghiên đi đều là đường chính có lượng người qua lại rất lớn, đây là chuyện tốt đối với kẻ theo dõi như Lâm Trạch.
Đám đông trên đường không tính là nhiều, miễn là biểu hiện của Lâm Trạch như bình thường thì sẽ không bị mọi người nghi ngờ.
Thứ hai, những người này cũng là một vật che chắn, có thể che giấu dấu vết của Lâm Trạch ở một mức độ nhất định.
Tất nhiên nếu tính đến trường hợp xấu nhất, Lâm Trạch bị Hứa Nghiên Nghiên phát hiện cũng có thể lấy cái cớ ‘anh đang lang thang dạo chơi trên phố thôi’.
Có lẽ do kỹ năng lần theo dấu vết của Lâm Trạch không kém hoặc có lẽ lòng cảnh giác của Hứa Nghiên Nghiên không mạnh, tóm lại là quá trình theo đuôi của Lâm Trạch rất thuận lợi.
Cả đoạn đường có gặp vài chuyện nhưng chung quy không bị ảnh hưởng, dù giữa chừng Lâm Trạch có gặp phải người qua đường lớn tiếng hỏi đường nhưng may là Lâm Trạch nhanh tay kéo người qua đường này sang một bên, bởi vậy nên Hứa Nghiên Nghiên không phát hiện ra điều gì.
Sau khi đi qua một đoạn dốc, Lâm Trạch theo Hứa Nghiên Nghiên đi đến một con đường cực kỳ vắng vẻ.
Hai bên đường trồng rất nhiều cây cối và cỏ, có hai người làm vườn đang thu dọn dụng cụ, hình như vừa mới cắt tỉa hoa cỏ xong nên định tan làm.
Lâm Trạch chưa từng đi con đường này bao giờ nhưng có thể loáng thoáng nhớ được con đường dẫn tới đâu. Lúc trước anh có nghe bạn bè nói, con đường này dẫn tới khu biệt thự tư nhân cực kỳ cao cấp.
Biệt thự tư nhân cao cấp sẽ không tùy tiện mở cửa cho người ngoài, cho dù là bạn bè cũng phải có sự cho phép của chủ nhà mới có thể vào được. Lâm Trạch không có bạn bè nào như vậy nên anh chưa bao giờ tới nơi này.
Tuy rằng trước kia không phải chưa từng đi ngang qua nơi này nhưng mà Lâm Trạch chưa bao giờ đi con đường phía bên trong.
Lẽ nào nhà Hứa Nghiên Nghiên ở trong này?
Khuôn mặt Lâm Trạch thoáng vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ.
Không thể nào, chẳng lẽ Hứa Nghiên Nghiên là quý cô nhà giàu?
Bởi vì đoạn đường này trống trải không một bóng người, hơn nữa cũng không có nơi phù hợp để che chắn thân hình nên Lâm Trạch không dám đến quá gần Hứa Nghiên Nghiên, chỉ ngồi nấp sau một cái thùng rác ở phía xa con đường, hơi ló đầu nhìn theo bóng lưng của Hứa Nghiên Nghiên.
Lúc này Hứa Nghiên Nghiên đang đi sát phía trái con đường, sau đó nhanh chóng biến mất sau đường cong của con dốc. Thấy cơ hội này, Lâm Trạch ngay lập tức vọt ra từ phía sau thùng rác, không hề do dự đuổi theo.
Hành vi kỳ quái của anh đã thu hút sự chú ý của hai người làm vườn đang thu thập dụng cụ ở ven đường, chẳng qua hai người này chỉ nhìn thoáng qua Lâm Trạch, không hề lên tiếng hay làm cái gì.
Chạy không được bao xa, Lâm Trạch đã nhìn thấy Hứa Nghiên Nghiên đứng trước cổng ra vào một khu biệt thự tư nhân. Chỗ ra vào của khu biệt có một cửa lớn cho xe ra vào, chỉ có điều hiện tại cánh cổng sắt màu đen này đang đóng chặt.
Hình như khu biệt thự tư nhân cao cấp này không sử dụng thanh chắn xe bằng điện như mấy khu chung cư bình thường, mà là loại cổng dùng tay gạt chốt đơn giản nhất.
Phía bên trái cổng lớn là một cánh cửa sắt nhỏ, phía sau là trạm canh gác có một nhân viên an ninh mặc đồng phục bảo vệ đang đứng gác.
Người nhân viên an ninh này thoạt nhìn có nét giống với quân nhân đã xuất ngũ, dáng đứng canh gác cực kỳ tiêu chuẩn. Hứa Nghiên Nghiên đè ngón cái của tay trái lên khóa vân tay của cửa sắt nhỏ, cánh cửa tự động mở ra. Sau đó Hứa Nghiên Nghiên đi vào bên trong, cánh cửa sắt tự động đóng lại. Mà từ đầu đến cuối, nhân viên an ninh kia giống y như một pho tượng không hề nhúc nhích.
Thấy vậy, Lâm Trạch do dự một lúc rồi mới chậm rãi bước đến trước cổng ra vào khu biệt thự.
Xuyên qua khe hở trên cổng sắt lớn, Lâm Trạch có thể nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp bên trong khu biệt thự. Rốt cuộc cũng là khu vực sinh sống của người giàu có, cảm giác không thể so sánh với căn nhà rách rưới tự xây của mình.
Liếc nhìn nhân viên an ninh phía sau cổng, Lâm Trạch cảm thấy không nên tiếp tục đi theo, để tránh gây phiền phức.
Lúc Lâm Trạch muốn xoay người rời đi, đột nhiên có một bàn tay đặt lên bả vai anh.
Trước kia lúc Lâm Trạch mắc phải hội chứng tuổi dậy đã mơ ước trở thành “Thiên thần chính nghĩa”, vì muốn khai thác tiềm lực của bản thân, sau khi xem mấy bộ hoạt hình, Lâm Trạch đã được gợi ý thực hiện một số hành động tập luyện nhàm chán, việc báo danh Triệt quyền đạo cũng nằm trong số đó.
Tuy rằng Lâm Trạch chỉ có cảm giác nhiệt tình được ba phút, bản thân cũng không học được kỹ năng có ích gì, nhưng trong lúc luyện tập với các đàn anh, Lâm Trạch luyện được một ít phản xạ có điều kiện với đòn cầm nã thủ. Gần như theo bản năng, Lâm Trạch lập tức né sang bên trái, tránh được một chiêu này.
“Hả? Xem ra cũng có chút bản lĩnh đấy.”
Lâm Trạch nhìn ra phía sau, chỉ thấy hai gã mặc đồng phục bảo vệ đứng sau lưng mình.