RE:Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

KẺ TÁI SINH SIÊU VIỆT

(Đang ra)

KẺ TÁI SINH SIÊU VIỆT

Mad Flower (疯花) [ Phong Hoa]

Bản beta công khai của game VRMMO đầu tiên trên thế giới sắp diễn ra, và Diệp Phong đã quay ngược thời gian một cách thần kỳ, mang theo kinh nghiệm phong phú và vô số chiến lược về trò chơi. Anh tin r

6 655

The Villain Only Wants To Live a Buddhist Life

(Tạm ngưng)

The Villain Only Wants To Live a Buddhist Life

人之下

Nhân vật phản diện, Dark Demon đã nhớ lại ký ức tiền kiếp của mình tại buỗi lễ phân loại của Học viện Dueling. Cậu được chuyển sinh vào một thế giới Galgame rất kỳ lạ.

32 2458

The Villain Only Wants To Live a Buddhist Life

(Tạm ngưng)

The Villain Only Wants To Live a Buddhist Life

人之下

Nhân vật phản diện, Dark Demon đã nhớ lại ký ức tiền kiếp của mình tại buỗi lễ phân loại của Học viện Dueling. Cậu được chuyển sinh vào một thế giới Galgame rất kỳ lạ.

32 2460

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

(Tạm ngưng)

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

Lil Blade 咱是小刃刃的说

Sau khi bị sát hại bởi đứa em gái bệnh hoạn, tôi được tái sinh vào trong một thế giới RPG. Chưa kể, đó còn là thế giới RPG do tôi lập trình và viết kịch bản.

55 3751

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

(Tạm ngưng)

Đấng Tạo Hóa (Tôi) Bị Cô Em Gái Yandere Bắt Làm Nô Lệ

Lil Blade 咱是小刃刃的说

Sau khi bị sát hại bởi đứa em gái bệnh hoạn, tôi được tái sinh vào trong một thế giới RPG. Chưa kể, đó còn là thế giới RPG do tôi lập trình và viết kịch bản.

55 4042

Becoming the Final BOSS is Really Not My Real Intention

(Tạm ngưng)

Becoming the Final BOSS is Really Not My Real Intention

A Gentleman Does Not Speak Whilst He Reads

“Đêm đó sẽ là một đêm tĩnh lặng… Cho đến khi em xuất hiện trước mặt tôi…”

11 844

Chương 141

Có thể là vì thời gian hôn quá lâu cho nên, không chỉ Lâm Trạch mà cả khuôn mặt Đường Nhân cũng trở nên nóng bừng.

Nếu cứ tiếp tục hôn triền miên như thế, Lâm Trạch biết rằng mình không thể tiếp tục hôn Đường Nhân như vậy nữa.

Diễn biến tiếp theo sẽ không tốt cho mình và cho cả Đường Nhân.

Nhưng làm thế nào để nụ hôn có thể dừng lại một cách hợp lý?

Đột nhiên đầu óc Lâm Trạch nảy lên một nhịp, dường như đã nghĩ ra được cách gì đó. Chỉ thấy anh giả vờ làm một vẻ mặt thống khổ, chống tay trở mình, đến khi Đường Nhân cảm thấy khó hiểu thì Lâm Trạch bắt đầu ho dữ dội.

Lâm Trạch giả vờ bị sặc nước bọt vì hôn nhau.

Đây là cách hợp lý mà Lâm Trạch nghĩ ra để dừng nụ hôn lại, trước mắt trông có vẻ vô cùng suôn sẻ.

Lâm Trạch nhìn Đường Nhân đang bị mình đè dưới thân hình, có lẽ vì thời gian lăn lộn trên giường hơi lâu, cho nên lúc này áo phông in hình của cô không biết đã bị trễ xuống trước ngực từ lúc nào, chỉ một chút nữa thôi là đã có thể thấy được ‘Bra’ của Đường Nhân.

Bởi vì áo của Đường Nhân xộc xệch, nên Lâm Trạch quay đầu đi chỗ khác.

“Đường Nhân, cậu mau chỉnh sửa lại áo đi.”

Lâm Trạch nhắc nhở Đường Nhân.

“Tớ cảm thấy nếu là để cho Lâm Trạch cậu nhìn thấy thì cũng không có vấn đề gì hết.”

Đường Nhân đáp lại, hai tay của Đường Nhân lại đưa lên ôm chặt lấy Lâm Trạch.

“Để tớ ôm cậu một lúc.”

Sau khi ôm chặt Lâm Trạch, Đường Nhân nhắm hai mắt lại.

Nếu như chỉ là ôm thì Lâm Trạch cũng không phản kháng, ít nhất thì cũng tốt hơn là tiếp tục hôn không ngừng.

Cơ thể của Lâm Trạch vẫn còn đè trên người Đường Nhân, mà Lâm Trạch thì tranh thủ lúc này thả lỏng một chút.

Bây giờ Lâm Trạch đã phát hiện ra rằng, có khả năng Đường Nhân còn khó đối phó hơn so với Hứa Nghiên Nghiên ở một mức độ nào đó, ít nhất thì cũng khó đánh trống lảng hơn cô bé rất nhiều.

“Lâm Trạch, cậu còn nhớ không, lúc nhỏ cậu cũng đã làm chăn bông cho tớ như thế này.”

Đường Nhân nói nhỏ bên tai Lâm Trạch, nhưng Lâm Trạch lại không trả lời, bởi vì vẫn còn tương đối nhiều loại cơ hội như thế này.

Ngay cả khi đi học tiểu học, Đường Nhân và Lâm Trạch thậm chí còn ngủ với nhau vài đêm.

“Mẹ đã chuẩn bị cho mấy đứa ít bánh quy, mẹ mang vào được không?”

Lúc này, giọng nói của Ngô Chiêu Đệ đột nhiên vang lên từ ngoài cửa, Lâm Trạch lập tức bật dậy từ trên người Đường Nhân, mà Đường Nhân cũng bắt đầu sửa soạn quần áo chỉnh tề.

Chỉ chốc lát sau, cả hai người đã ngồi lại chỗ bàn học.

“Không cần.”

Đường Nhân đáp lại mẹ của mình.

“Vậy sao, hay là đổi một vài đồ ăn vặt khác.”

Ngô Chiêu Đệ tiếp tục đứng ngoài cửa hỏi, nghe kỹ thì sẽ phát hiện giọng của bà có chút kỳ quái.

“Không cần đâu.”

“Vẫn là để mẹ đem vào cho mấy đứa một ít đồ để ăn đi, không thì các con mở cái cửa này ra. Nhân Nhân, không có việc gì thì con đóng cửa lại làm gì.”

Ngô Chiêu Đệ lại nói tiếp với giọng điệu kỳ lạ.

“Bởi vì sợ mẹ làm phiền tụi con học bài.”

Đường Nhân trả lời mẹ.

“Mẹ sẽ không làm phiền việc học tập của các con, nhưng nếu con còn không chịu mở cửa thì mẹ sẽ dùng chìa khóa phòng để mở.”

Ngô Chiêu Đệ không biết phải làm sao, lên tiếng cảnh báo Đường Nhân.

“Con thật hết cách với mẹ, con biết rồi.”

Trong lúc khó xử, Đường Nhân đành phải đứng lên mở cửa cho mẹ của mình.

Khi cửa không còn bị khóa, Ngô Chiêu Đệ lập tức mở cửa phòng.

Sau khi Ngô Chiêu Đệ nhìn Lâm Trạch một cái thì tập trung ánh mắt vào giường ngủ Đường Nhân.

Nếu bà nhớ không lầm thì sau khi Đường Nhân biết hôm nay Lâm Trạch đến thì đã dậy sắp xếp ga giường và chăn gối từ sáng sớm, nhưng mà bây giờ rõ ràng khăn trải giường và chăn bông lại lộn xộn.

Quay đầu nhìn lại Lâm Trạch đang ngồi ở bàn trước bàn làm việc, Ngô Chiêu Đệ cau mày rồi nói với Lâm Trạch.

“Lâm Trạch, con có muốn ăn một chút đồ ăn vặt gì đó không.”

“Dạ không cần đâu, cảm ơn dì, trước khi đến đây con đã ăn cơm rồi ạ.”

“Vậy sao, nếu như đói bụng thì phải nói với dì. Cứ nửa tiếng dì sẽ đến hỏi mấy đứa một lần, muốn ăn gì cũng được, không cần phải ngại.”

Rõ ràng là Ngô Chiêu Đệ có ám chỉ gì đó trong lời nói của mình, Lâm Trạch làm sao có thể không nghe ra được.

“Cảm ơn dì.”

Lâm Trạch nói cảm ơn, đây cũng là lời cảm ơn xuất phát từ đáy lòng. Nếu như tiếp theo cứ mỗi tiếng có sự giúp đỡ của Ngô Chiêu Đệ thì mình có thể giảm bớt áp lực rất nhiều.

Đúng như Lâm Trạch mong đợi và cũng đúng như trong dự đoán, tiếp theo không có xảy ra điều gì bất thường.

Dựa theo kế hoạch của Lâm Trạch, sau khi Lâm Trạch yêu cầu Đường Nhân giải đáp thắc mắc vấn đề cho mình.

Lâm Trạch sẽ bắt đầu trò chuyện với Đường Nhân. Giống với trước kia, lúc còn học tiểu học, trung học, Lâm Trạch sẽ kể những chuyện thú vị mà mình gặp phải cho Đường Nhân nghe.

Ban đầu Lâm Trạch cũng có hơi lo lắng, dù sao thì Đường Nhân cũng đã là học sinh cấp ba rồi, có khi nào sẽ nhàm chán với những chủ đề như vậy không, hưng hiện tại dường như cô có vẻ không hề cảm thấy nhàm chán.

Nhờ sự can thiệp thường xuyên của Ngô Chiêu Đệ, Lâm Trạch đã vượt qua một ngày mà không có gì ngoài ý muốn, Lâm Trạch vô cùng cảm ơn Ngô Chiêu Đệ.

Sau khi ăn tối ở nhà Đường Nhân, Lâm Trạch vội vã rời khỏi nhà Đường Nhân, lập tức trở về nhà.

Sau khi bắt xe buýt về nhà tắm rửa xong, Lâm Trạch nằm lên giường ngủ của mình.

Cuối cùng thì tuần thứ ba mình nhận được năng lực “Quay lại từ cái chết” cũng đã qua, mặc dù có một số tình tiết nhỏ xảy ra ở giữa tuần thứ ba, nhưng tất cả điều ở trong trạng thái bất ngờ nhưng không nguy hiểm.

Hơn nữa, trong tuần này Lâm Trạch thậm chí còn cảm thấy rằng mình đều chưa phát động “Quay lại từ cái chết” một lần nào.

Nhìn có vẻ mình không hề có chút tiến triển nào đối với Đường Nhân và Hứa Nghiên Nghiên, nhưng thật ra đây là một mốc quan trọng đối với Lâm Trạch, ít nhất thì trong tuần này dưới tình huống mình một chân dẫm hai chiếc thuyền, cục diện vẫn được mình khống chế tốt.

Ban đầu, thứ năm tuần trước Lâm Trạch thậm chí còn cảm thấy hơi bi quan, có khi chính mình phải gọi báo cảnh sát để được cứu mạng.

Đương nhiên, sự việc triển khai được như vậy cũng là nhờ có một phần may mắn nhất định, nhưng mà tình hình hiện tại quả thực đang phát triển theo chiều hướng tốt.

Trước mắt, với tiền đề là khống chế tốt Hứa Nghiên Nghiên và Đường Nhân, Lâm Trạch có thể có thời gian để từ từ tìm hiểu bản tính của Hứa Nghiên Nghiên và Đường Nhân để đạt được mục tiêu của mình.

Ít nhất thì Lâm Trạch tin tưởng điều đó.

Nếu như khiến cho bọn họ ghét mình không ổn, nếu như phương pháp nhẹ nhàng cũng không ổn.

Vậy thì trong lúc tuyệt vọng, Lâm Trạch cảm thấy rằng nhất định phải làm tốt chuẩn bị tùy thời đều có thể báo cảnh sát, hơn nữa phải nhớ thu thập chứng cứ mọi lúc.

Mặc dù ý muốn ban đầu của Lâm Trạch không phải là đưa Hứa Nghiên Nghiên và Đường Nhân vào tù để tĩnh tâm, nhưng nếu tình hình vượt ngoài tầm kiểm soát, Lâm Trạch cũng không thể không lựa chọn loại lựa chọn khiến mình có chút bất lực này.

Bất luận là tình huống gì, Lâm Trạch đều cố gắng hết sức để không quên ý định ban đầu của mình.

Bởi vì chính mình đã từng không phải là [Nhóm người của chính nghĩa] sao. 

Đột nhiên, Lâm Trạch cảm thấy rằng mình lại mắc hội chứng tuổi dậy thì rồi.