Thấy Lâm Trạch đau đớn vì bị kim đâm vào đùi trái, Đường Nhân vẫn không biểu hiện ra vẻ mặt thỏa mãn khi hành hạ và làm đối tượng đau đớn.
“Đúng vậy, Lâm Trạch, cậu như vậy là không ngoan rồi. Tiếp theo, cậu phải nghe lời mới được. Tớ giúp cậu lau người bằng thuốc khử trùng cũng là vì muốn tốt cho cậu, như vậy thì vết bẩn hay mùi khác lạ gì đó trên người cậu sẽ được rửa sạch.”
Đối mặt với những câu nói này của Đường Nhân, Lâm Trạch điên cuồng muốn soi mói. Cái gì mà gọi là lấy thuốc khử trùng giúp mình rửa sạch cơ thể là vì muốn tốt cho mình, người bình thường có thể dùng sữa tắm hoặc xà phòng để rửa sạch cơ thể, ai đời lại dùng thuốc khử trùng để tắm mình.
Tính ăn mòn của thuốc khử trùng rất mạnh nên sẽ khiến da người bình thường bị bỏng, thậm chí dẫn đến hậu quả tróc da, hơn nữa mùi cũng rất hăng.
“Cậu mau gật đầu đi Lâm Trạch, nếu không tớ lại phải dùng một chút hình phạt với cậu nữa đấy.”
Khi nói như vậy, một cây kim dài lại xuất hiện trong tay của Đường Nhân lần nữa.
Lúc này, Đường Nhân nói lời đe dọa với Lâm Trạch, hình như cô ấy cũng không vui cho lắm. Vì anh không nghe lời mình ngay lập tức như dạo trước, mà biểu hiện rõ thái độ phản kháng với mình. Nguyên nhân Đường Nhân không vui vốn không phải ở việc Lâm Trạch không nghe lời mình, có thể chỉ là vì hành vi phản kháng của anh với mình mới khiến trong lòng cô ấy cảm thấy cực kỳ không vui.
Đối mặt với đe dọa bạo lực, lần này Lâm Trạch cũng không lùi bước nữa, anh vì tôn nghiêm của mình nên sẽ không lùi bước. Hơn nữa, anh cảm thấy mình đã bị Đường Nhân ép đến giới hạn, cả người chỉ còn độc mỗi cái quần đùi.
Không cho Đường Nhân thời gian phản ứng, bỗng chốc Lâm Trạch dùng lưỡi đẩy thứ nhét trong miệng của mình và nhổ ra ngoài. Đôi tất lưới đen trơn của Đường Nhân vì nằm trong miệng của Lâm Trạch trong thời gian dài cũng đã ướt nhèm không thể chịu nổi, vì có nước bọt nên trông có vẻ dính bê bết thành một cục.
“Đường Nhân, rốt cuộc cậu sao vậy?”
Lâm Trạch cổ vũ sức mạnh khắp người mà hét lớn với thanh mai trúc mã của mình như muốn để cho giọng của mình xuyên thấu vào trong tim của Đường Nhân vậy. Trong trí nhớ của anh, Đường Nhân không phải cô gái sẽ hạ độc mình hay trói mình để làm những chuyện vớ vẩn thế này. Cô ấy trong ấn tượng của anh phải là một cô gái ngoan ngoãn có thành tích nổi trội nhất mới phải. Cô ấy vốn không vì thành tích của mình mà tự kiêu, rất nổi tiếng trong lớp, thậm chí là toàn trường nữa.
Những điều mà Lâm Trạch biết, bên cạnh mình trước đây có không dưới hai mươi chàng trai yêu thầm Đường Nhân, thậm chí cũng có người nhờ vả mình đưa thư tình cho cô ấy. Đương nhiên, anh sẽ không giúp người khác làm chuyện đưa thư tình này, Lâm Trạch chắc chắn từ chối.
Vả lại, Đường Nhân rất dịu dàng, mặc kệ là thích con thú nhỏ cũng được, hay là lúc trước cô ấy bị thương cũng được, lúc bị thương thì cô ấy luôn đứng phía sau mình tiếp ứng.
“Đường Nhân, rốt cuộc cậu sao vậy?”
Có vẻ như gào lên cũng không thể khiến Lâm Trạch cảm thấy thoả mãn, anh lại lớn tiếng gào lên với Đường Nhân lần nữa. Sau khi Lâm Trạch gào xong, bắt đầu thở hổn hển, vết thương trên đùi ngày càng đau đớn.
Mà Đường Nhân đứng trước mặt Lâm Trạch hình như bị câu hỏi của anh làm cho mơ màng, hai mắt vô thần trông có vẻ đờ đẫn. Thấy cô ấy không vặn hỏi tại sao mình lại tự ý lên tiếng, đây là tin tốt lành đối với Lâm Trạch.
Nhưng vẫn chưa thể khiến anh thở phào nhẹ nhõm, Đường Nhân bắt đầu cười nhẹ. Nụ cười này không giống nụ cười khi con người ta vui vẻ, càng giống như người bị ép đến điểm giới hạn, nụ cười để điều tiết tinh thần suy sụp của bản thân.
“Tớ làm sao? Lâm Trạch, lẽ nào cậu không biết ư?”
Cho dù lúc này Đường Nhân trông có vẻ rất không ổn định nhưng Lâm Trạch không lên tiếng cắt ngang lời của cô ấy, mà là nghe xem tiếp theo cô ấy muốn nói gì với mình.
“Tớ mới muốn hỏi tại sao cậu lại trở nên như vậy? Rõ ràng là tớ tới trước… mặc kệ là muốn hôn Lâm Trạch cũng được, hay là ôm Lâm Trạch cũng được, hay là thích Lâm Trạch cũng được, rõ ràng đều do tớ làm trước.”
Đường Nhân nói những lời này, Lâm Trạch có thể thấy rõ những giọt nước mắt đang dâng lên trong mắt của cô ấy.
“Rõ ràng tớ tin đó chỉ là sự chia cắt tạm thời, tình cảm của chúng ta sẽ không thay đổi. Rõ ràng Lâm Trạch cậu khi dọn khỏi nhà tớ cũng từng nói sẽ luôn nhớ tớ. Tớ nhớ lời hứa của cậu, tớ cũng mãi luôn tin tưởng cậu, tớ tin Lâm Trạch cậu nhất định sẽ không nỡ chia cắt với tớ.”
“… Lần đầu tiên, tớ có người mình thích, cũng là lần đầu tiên phải tạm thời chia cắt với người mình thích. Nhưng tớ luôn tin tưởng Lâm Trạch, tin sự chia cắt giữa chúng ta chẳng qua chỉ là trong thời gian ngắn. Cũng vì có sự chia cắt trong thời gian ngắn, tình cảm trải qua thời gian tôi luyện sẽ càng thêm đáng trân trọng, lúc trùng phùng mới càng thêm vui vẻ.”
“Sống chung với người mình thích là vui vẻ, đồng thời lại ở bên cạnh người mình thích lần nữa cũng là vui vẻ. Niềm vui nhân đôi này nên mang lại nhiều niềm vui hơn mới phải. Đây không phải là trạng thái bình thường à. Đáng lẽ bây giờ tớ nên có được khoảng thời gian hạnh phúc như trong mơ này mới phải chứ…”
Giọng của Đường Nhân ngày càng nhẹ. Không biết tại sao, Lâm Trạch cứ cảm giác tại sao lời cô ấy nói lại quen thuộc đến vậy, hình như anh đã nghe ở đâu rồi. Nhưng anh biết, bây giờ không phải lúc nhớ mấy chuyện nhỏ nhặt này.
“… Nhưng mà, tại sao… lại trở nên như vậy?”
Đường Nhân vừa nói vừa ép sát Lâm Trạch, đặt hai tay mình lên mặt của anh, ngăn Lâm Trạch tiếp tục suy nghĩ.