Một vài ngày sau, Hyeonu dừng chân tại một cửa hàng để mua quà sinh nhật cho mẹ của cậu. Trong khi đó…
‘Arena… Arena…’
Đầu óc của cậu rối bời. Cậu nói là sẽ không chơi lại nữa nhưng những suy nghĩ về Arena cứ làm cậu buồn phiền. Thời gian mà cậu có vốn dĩ là không đủ. Bắt kịp những người chơi khác chắc chắn cũng chả phải việc dễ dàng gì. Đơn giản là cậu không có đủ thời gian. Cậu đang sống nhờ vào việc làm thêm các công việc bán thời gian khác nhau. Vì thế nếu chơi game, cậu không thể kiếm sống đàng hoàng được. Hơn nữa, cậu không có tiền để mua món đồ đắt đỏ như A-Cube
“Chanel…”
Cậu nghĩ trong khi bước vào cửa hàng và tình cờ thấy nhãn hiệu mà mẹ cậu đã từng mặc.
“Mắc quá… mình không mua nổi.”
Giá của đôi giày quá cao. Mà không phải mỗi đôi giày thôi đâu, tất cả mọi thứ ở đây đều đắt. Giày, túi xách, quần áo, và những thứ mà cậu đã vô ý mua khi giàu có thì bây giờ đã quá xa vời rồi.
‘Mình đã không biết quý trọng những thứ đắt tiền… Gia đình mình bị hủy hoại thật rồi…’
-Doanh thu của việc phát trực tiếp đã lên đến hơn hàng tỷ đồng! Thật sự rất tuyệt vời.
Hyeonu dừng chân lại.
‘Phải rồi, đây là là câu trả lời duy nhất…’
Cậu vẫn còn tia sáng hy vọng. Hyeonu móc chiếc điện thoại ra. “Yeongchan à? Là tao đây.”
Rồi cậu nói, “Tao… Arena—tao sẽ chơi lại nó.”
Người chơi mạnh nhất Arena, kẻ thống trị bảng xếp hạng, và là một huyền thoại bất diệt—hắn được công nhận là một trong những người giỏi nhất Arena. Ngay lúc này, hắn muốn trở lại Arena.