Rakuin no Monshou

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành binh sĩ!? ~Người đàn ông được tụng xưng là Xích Tử thần~

(Đang ra)

Chuyển sinh thành binh sĩ!? ~Người đàn ông được tụng xưng là Xích Tử thần~

Shiriken

Ma thuật có tồn tại, nhưng nhân vật chính không thể sử dụng. Đây là thế giới nơi mà thánh thần và bạo lực đều tồn tại.

42 6222

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

71 908

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

(Tạm ngưng)

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

3pu

Có ai muốn tôi dịch cả Light Novel không :3

34 67

Tôi là anh trai của VTuber nổi tiếng, nhưng không hiểu thế nào tôi cũng nổi tiếng

(Đang ra)

Tôi là anh trai của VTuber nổi tiếng, nhưng không hiểu thế nào tôi cũng nổi tiếng

Ibarakino

"Sự cố của Anh trai của Wine chỉ là tai nạn"... các bạn mong đợi gì ở tôi!?

12 94

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

13 12

Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

(Đang ra)

Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

Tappei Nagatsuki

(Phần truyện dịch sẽ được đăng tải từ Arc 6 trở đi)

12 77

Tập 10: Rồng ẩn nhẫn, gió buồn thương - Chương 2: Nedain (part 3)

Part 3

Đêm hôm đó, tại mỏ khai thác đá quy mô lớn ở mặt bắc thành Nedain.

Trong đêm tối, những tiếng hát hò vang văng vẳng trong gió. Tiếng của thợ mỏ làm thêm giờ đang giải sầu bằng men rượu.

Một bóng người mặc áo choàng kín đáo lặng lẽ rong ruổi trên con đường mòn nhỏ hẹp dẫn vào khu mỏ.

“Oi, có khách kìa?” Bỗng một nhóm thợ khắc đá xuất hiện. Từ hai bên lề đường, họ vây lấy kẻ lạ mặt trong trạng thái say xỉn, chân nam đá chân chiêu.

“Ay, người ngoài thì lượn nhá. Tiệc riêng tư, chỉ người nhà với nhau thôi.”

“Chí ít cũng phải có tí quà cáp chứ? Có rượu hông?”

Nhóm này đều là dân lao động, ai cũng có thể hình cường tráng. Kẻ lạ mặt nọ không hề nao núng, đáp lại bằng một câu nghe rất kì quặc:

“Quà thì ta không có, nhưng một ngày nào đó chúng ta sẽ cùng cạn chén ở Solon.”

Đám thợ đang lè nhè kia bỗng nhiên đứng thẳng dậy.

“Thì ra là đại nhân Raymond.”

“Thất lễ rồi.”

“Không hề gì.” Người kia tháo mũ trùm, gương mặt đó quả đúng là Raymond Peacelow. “Cẩn thận là tốt. Các vị mà xuề xòa việc an ninh thì ta thấy lo là đằng khác.”

Raymond là người đã sắp đặt cảnh giới, ra vào phải có mật khẩu.

Trong khu mỏ có khoảng ba trăm người đang chén chú chén anh. Y hệt như lúc nãy, vừa thoáng thấy Raymond đi vào là ai cũng đứng dậy chào.

“Mọi người cứ tự nhiên.” Raymond nói nhưng chẳng ai chịu ngồi xuống.

Hơn ba trăm người ăn vận rách rưới, thân hình lực lưỡng, da dẻ đen sạm vì lao động nặng nhọc, chỉ riêng ánh mắt hướng về Raymond là sáng ngời ý chí. Tuổi tác khoảng từ hai mươi tới ngoài năm mươi, chừng một nửa là thợ mỏ, còn lại là dân tứ xứ, con thứ trong nhà thương nhân, nông dân, dân bán rong…

Một người nọ, tuổi quãng ngoài ba mươi bước lên từ trong đám đông và lặng lẽ cầm lấy tay Raymond. Người này chính là lí do khiến anh dứt khoát hành động.

“Hôm nay ngài Raymond đến, thật tốt quá.”

“Dolph.” Raymond gọi tên người kia cùng một cái bắt tay thật chặt.

Người đàn ông trung tuổi này và gia tộc lãnh chúa Nedain có một mối liên hệ mạnh mẽ. Một mối liên hệ mà hai cha con Jarius và Boyce Abigoal không hề hay biết, thậm chí còn chẳng biết kẻ tên Dolph kia là ai.

Thù hận.

Dolph là anh trai của chàng thanh niên bị treo cổ hôm trước. Không những thế, ông còn có một chị lấy đi lấy chồng ở chính ngôi làng đã bị lãnh chúa Jarius đem quân đến thiêu rụi. Chỉ trong một thời gian ngắn, ông đã mất ba người thân trong gia đình.

Tất cả đều bị Jarius Abigoal hại chết.

Chứng kiến cảnh ngôi làng chìm trong biển lửa, ông như phát điên phát rồ. “Tao phải giết hắn!” Người em đã cố can ngăn anh trai trong nước mắt. Nỗi đau mất người thân thì cũng như nhau, cũng như đứt từng khúc ruột, nhưng nó vẫn ôm lấy Dolph mà nói:

“Nếu cả anh cũng bỏ em đi thì em biết phải làm sao?” Rồi Dolph cũng mủi lòng. Ông dĩ nhiên cũng chẳng lạc quan đến mức tin rằng mình đủ bản lĩnh báo thù.

Raymond khi ấy mới hay tin và đến tìm gặp Dolph.

“Làm ơn, cố gắng nhẫn nhịn. Ta đang chuẩn bị lên vương đô Solon, tố cáo mọi việc với Bệ Hạ.”

Khi đó, điện thờ Long Thần ở vương đô vừa xây xong, lãnh chúa Jarius chắc chắn sẽ đến dự lễ khánh thành. Raymond dự định sẽ tận dụng dịp đó để đối chất.

“Cố chịu đựng, đừng cả giận mất khôn. Ta chắc chắn sẽ đem tin tốt về.”

Raymond tuổi còn trẻ mà đã có tiếng là nhà quý tộc thương dân. Khi chính người đó đã phải trực tiếp can thiệp thì Dolph cũng đành phải nuốt hận mà gật đầu đồng ý.

Không lâu sau, Dolph thất kinh khi hay tin Raymond bị tống giam. May sao anh mau chóng được tha bổng.

Thế rồi, một cơn phong ba bắt đầu quét qua xứ Mephius. Nghe đâu một trận chiến lớn vừa nổ ra ở thành Apta miền tây nam, rằng một đạo quân khát máu từ miền tây đang tiến về hướng Nedain. Đến khi người ta bắt đầu bảo nhau chuẩn bị chiến tranh với miền tây Tauran thì lại có tin đồn khác nổi lên, rằng đạo quân ở Apta thực chất thuộc về hoàng thái tử Gil.

Thành Nedain nhỏ bé, quê mùa bỗng chốc rúng động trước tình hình mới. Phi thuyền, phi hạm bay tứ tán trên bầu trời, bất chấp nguồn nhiên liệu Ether ít ỏi trong thành phố.

Về phần Raymond, anh hối hả đi xác minh thông tin, đồng thời vạch kế hoạch đảm bảo an ninh trong vùng.

Đáng chú ý nhất là lãnh chúa Jarius đã ban lệnh triệu tập thêm ba trăm lính dân quân để củng cố pháo đài Nedain.

Làm như dân thành này có ai chịu mạo hiểm tính mạng để bảo vệ loại người như hắn ấy. Suy nghĩ suýt chút nữa đã tuột ra nơi cửa miệng Raymond nhưng anh đã kịp kiềm chế.

Khi hay tin một thanh niên trong thành phố bị xử treo cổ, Raymond không có cơ hội can thiệp. Đến khi biết nạn nhân là em trai Dolph thì anh mới giật mình, lập tức lên ngựa đi tìm. Đến mỏ đá thì anh mới biết Dolph đã đi trước rồi. Raymond thúc ngựa phi nước đại đuổi theo và bắt kịp người kia ở quãng giữa đường tới thành Nedain.

Lần này thì có trời bảo Dolph cũng không nghe. Ông cầm lăm lăm trong tay một cái cuốc, không ngừng gầm gừ đòi bổ vỡ đầu Jarius Abigoal. Raymond cố ngăn cản mà không được. Mãi rồi anh mới chú ý đến cái hộp Dolph đang cầm bên tay kia. Không rõ bên trong có gì nhưng anh cũng lờ mờ đoán được. Em trai Dolph sắp lấy vợ. Đồng nghiệp của Dolph nói rằng ông đã không đi nhậu nhẹt gái gú được khá lâu rồi. Cái hộp đó chắc chắn là quà cưới, món quà mà người anh đã chắt chiu suốt hàng tháng trời dành cho đứa em vừa mới qua đời.

Raymond bỗng dừng tay, quay sang rút thanh kiếm đeo bên hông.

“Rồi sao, muốn giết tôi à?” Dolph gào thét trong nước mắt. Ông sẵn sàng sẽ kháng cự tới cùng nhưng rốt cuộc lại chưng hửng khi Raymond ấn chuôi kiếm vào tay mình.

“Cầm lấy.” Raymond nói, mặt mũi lấm lem mồ hôi, nước mắt và bụi đất sau mấy lần bị dúi ngã. “Cầm lấy mà giết Jarius. Có đi thì cả hai cùng đi. Ta sẽ không bỏ tay ra đâu.”

“N-ngài Raymond…”

“Nhưng không phải bây giờ. Với sức hai người, đi tìm giết Jarius thì chỉ chuốc lấy thất bại thôi. Đừng liều mạng vô ích. Kiên nhẫn, tìm thêm người, chờ cơ hội thuận lợi, lúc hắn cùng đường mới ra tay cũng chưa muộn.”

Raymond ngoài miệng nói vậy chứ kì thực anh cũng chưa có lấy một kế hoạch, hi vọng thành công lại càng không. Dẫu vậy, lời anh nói là thật lòng, không phải an ủi vỗ về cho qua chuyện. Từ giây phút đó trở đi, Raymond đặt mục tiêu lật đổ lãnh chúa Jarius Abigoal.

Và giờ, thời điểm hiện tại…

Phe nổi loạn do một kẻ tự xưng là hoàng thái tử Gil Mephius vừa đánh bại một đạo quân thảo phạt của vương đô. Lãnh chúa Fedom Aulin thành Birac đã nhanh chóng trở cờ, chuyển sang ủng hộ hoàng thái tử, đồng thời gửi thư vận động các lãnh chúa xung quanh.

Tình hình đang có chuyển biến lớn. Những thành phần bất mãn với lãnh chúa Jarius đang tụ họp lại với trung tâm là Raymond và Dolph.

“Đại nhân Raymond, ngài đến thăm thường xuyên thế này, chúng tôi rất cảm kích. Cơ mà, bọn chúng có thể sẽ theo dõi ngài…”

“Không sao.” Dolph về cơ bản đã trở thành thủ lĩnh của hội. Raymond thì cũng không cần phải giấu diếm gì, chỉ đáp lại cùng một nụ cười tréo ngoe. “Ta đúng là đã bị theo dõi gắt gao kể từ khi được tha bổng nhưng đến giờ thì đã lơi lỏng đi nhiều rồi. Dạo này, con trai của Jarius thường xuyên đi săn trong khu rừng gần đây."

“Oh? Đi săn à?”

“Jarius giờ đang lục tung thành phố để bắt thêm lính. Hầu như ngày nào y cũng gửi thư đi Solon. Con trai y thì lại quá thảnh thơi, đáng lí ra hắn cũng phải đóng góp gì đó mới đúng.”

“Vậy…”

“Đúng. Thời cơ đang tới.” Raymond nghiêm nghị gật đầu.

Đám đông lập tức bừng lên phấn khích. Những gương mặt đen đúa bỗng sáng quắc lên, ánh mắt như có lửa khiến Raymond cơ hồ nghẹn thở.

Tuy nhiên, dù có tinh thần cao đến mấy thì ba trăm người không vũ khí cũng không đủ sức chiếm pháo đài Nedain. Raymond đang chờ dịp để đến Birac một chuyến, tìm gặp vị hoàng thái tử kia.

Đề nghị hoàng thái tử đem quân can thiệp.

Đồng thời, nhóm ba trăm người sẽ vào thành gây rối. Lãnh chúa Jarius tất nhiên sẽ không ngồi yên. Y sợ lãnh địa của mình xảy ra nổi loạn, hay đúng hơn là sợ cái viễn cảnh tin tức tới tai hoàng đế. Vì một đứa nô lệ mà y cho thiêu sạch một làng hay vụ xử treo cổ mới đây, tất cả chung quy lại đều vì sợ mà thôi.

Kể từ sau vụ đảo chính bất thành của Zaat Quark hồi lễ Quốc Khánh và ngay sau đó là vụ nô lệ thành Kiluro nổi loạn, các tai mắt của hoàng đế đang cảnh giác cao độ trước bất cứ dấu hiệu bất ổn nào.

Jarius chắc chắn sẽ muốn dùng biện pháp mạnh ngay từ đầu. Y sẽ đem phần lớn quân của mình tới đàn áp, bắt bớ bất cứ ai chống đối.

Khi đó, mọi người sẽ theo kế hoạch đã định, rút về cố thủ trong mỏ đá, kéo quân của Jarius ra khỏi thành. Việc của Raymond sẽ là dẫn quân của hoàng thái tử tới can thiệp. Quân của Jarius vốn đang tự tin vì chỉ phải xử lí một đám nông dân tay không vũ khí sẽ bất ngờ bị rơi vào thế gọng kìm.

Hầu hết lực lượng quân sự tại Nedain sẽ bị khống chế. Lãnh chúa Jarius trong thành có biết cũng đành bất lực đứng nhìn.

Raymond mường tượng cảnh hoàng thái tử oai nghiêm dẫn quân diễu hành trên đường phố Nedain với công chúa Vileena, hôn thê của ngài đi sát bên. Anh bỗng thấy ấm áp trong lòng. Nghe nói chính nhờ sự can thiệp của công chúa nên Jarius mới đồng ý tha bổng cho anh.

Vị hoàng tử trọng tín nghĩa và nàng công chúa sẵn sàng bênh vực kẻ yếu thế. Nếu hai người đó đồng ý đến Nedain thì Raymond và các anh em ở đây không những tràn trề cơ hội mà tương lai sau này của xứ Mephius cũng theo đó mà khởi sắc.

“Thế nên chúng ta càng phải đề cao cảnh giác. Dolph, tuyệt đối không được lỗ mãng hành động.”

“Dĩ nhiên.” Dolph vỗ cái bộp lên ngực. “Tôi nhảy vào lửa còn được, miễn là đôi tay này được tròng thòng lọng quanh cổ hai cha con hắn. Chờ đợi có là gì.”

Boyce Abigoal. Raymond thầm nhớ lại lần chạm trán chóng vánh chiều hôm trước.

Vụ hỏa thiêu ngôi làng, Jarius là người ra lệnh còn Boyce, con trai y là người trực tiếp chỉ đạo. Tên này vốn tối này chỉ theo đuổi niềm đam mê săn bắn. Thú vui đó thể hiện rõ ràng nhất ở cách hắn mang súng mang cung ra bắn những người tháo chạy như lũ thú hoang. Cũng chính hắn tự tay xách gươm vào làng, tàn sát đàn bà trẻ em.

Raymond thường xuyên làm việc tại các làng xung quanh thành Nedain. Thiên hạ chê cười chốn này quê mùa tỉnh lẻ. Đổi lại, người dân Nedain mộc mạc, chất phác. Raymond đi nhiều, quen biết nhiều, dĩ nhiên là kể cả những người xấu số tại ngôi làng nọ.

Không thể tha thứ. Nỗi căm phẫn mà Raymond Peacelow dành cho Boyce Abigoal còn ghê gớm hơn những người có thân nhân bị hắn hại chết.

“Ủa, gì thế?” Dolph bỗng hỏi khi thấy Raymond treo thứ gì đó lên cái giá để đuốc gắn trên tường.

Một bông hoa giấy được gấp tỉ mỉ.

“Bùa may mắn.” Raymond cười đáp. “Đêm qua Lousie gấp tặng mọi người đó.”

“Tiểu thư Lousie làm à?”

Vừa nghe đến tên em gái Raymond là đám đàn ông lập tức nhao lên, xúm vào quanh món quà quý. Cũng như anh trai, Lousie rất nổi tiếng với dân trong vùng. Vì sức khỏe không tốt nên cô ít đi vào làng nhưng nhờ tính cách hòa nhã, không câu nệ đẳng cấp nên cô rất được lòng dân chúng.

“Oi, đẹp à nha.”

“Thằng ngu này, đừng có táy máy. Cái tay tổ chảng của mày động vào là nó rách ngay choc oi.”

“Mày nói gì!”

Bầu không khí chuyển sang ồn ã.

Gấp giấy là một truyền thống đã có từ xưa trong gia tộc Peacelow. Thực ra nó là một nét văn hóa phổ biến ở quê cũ của họ, vùng đất nay là miền bắc xứ Garbera.

Khi con gái nhà Peacelow tròn 15 tuổi, người mẹ sẽ tặng con một hộp giấy chất lượng cao. Cô gái sẽ gấp giấy thành hoa tặng cho bạn bè và người thân. Phần hoa giấy chưa dùng tới sẽ được kết thành một bó đặc biệt dành riêng cho lễ cưới.

“Ê, Mott. Trốn trong góc làm gì thế, ra đây coi nào.”

“À…ừ.”

“Cẩn thận cái tay. Mày vụng về số một á, động vào nó hỏng bây giờ.”

Đám đàn ông đang mải liên tưởng hình ảnh bông hoa giấy với cô gái xinh đẹp mà họ chắc chỉ thấy thoáng qua được đôi ba lần trong đời. Bầu không khí hào hứng này khác hẳn so với cảm giác máu lửa lúc nãy. Raymodn nhìn mà chỉ biết cười.

Hai anh em đã mất cha mẹ từ khi Raymond còn nhỏ. Cha anh đã qua đời trong trận giao tranh đầu tiên trong cuộc chiến mười năm với Garbera. Khi ấy, ông đã chủ động đem thân binh của gia tộc đi tham chiến, nguyên nhân chủ yếu vì gia tộc Peacelow có gốc gác Garbera. Hành động đó cốt là muốn ngăn ngừa những dị nghị không đáng có nhắm vòa gia tộc.

Cái chết của chồng khiến sức khỏe của mẹ anh suy sụp. Bà qua đời không lâu sau đó. Raymond khi ấy mới 15 tuổi đã phải đứng ra quán xuyến mọi việc, thậm chí còn không có thời gian thương khóc cho cha mẹ.

Hai năm trước, Lousie tròn 15 tuổi. Raymond khi ấy đã thay mặt mẹ tặng hộp quà giấy cho em. Bông hoa giấy treo trên tường kia chính là tác phẩm chính thức đầu tiên của Lousie. Kì thực, nó không đẹp cho lắm. Hoa giấy mẹ anh gấp sặc sỡ và gọn gang hơn thế này nhiều.

Dẫu vậy, bông hoa đầu tiên do Lousie khổ công làm ra đã tạo thành một điểm nhấn lớn. Nó như một dấu hiệu cho tương lai của gia tộc Peacelow.

Thời cơ đã tới.

Lãnh chúa Jarius Abigoal đang chuẩn bị lên vương đô. Khả năng cao là y muốn xin quân chi viện, cũng có thể quân chi viện đã có nhưng ông ta buộc phải trực tiếp đến vương đô để sắp xếp lực lượng.

Boyce được giao nhiệm vụ quản lí Nedain trong thời gian Jarius vắng mặt. Hắn làm việc như bình thường, dành cả ngày đi săn cho thỏa thích.

Đến lúc rồi. Raymond hạ quyết tâm. Anh sẽ lên đường tới Birac ngay tối nay.

Quân đồn trú Nedain vẫn duy trì các chốt kiểm soát trên đường cái, không nên đi. Sông Zwimm, thủy lộ kết nối hai thành phố rất có thể cũng bị giám sát. Phương án khả dĩ nhất là đi vòng qua hướng nam, phóng ngựa hết tốc lực chừng ba bốn ngày sẽ tới Birac.

Chuẩn bị xong hành lí và lương thực, Raymond gọi người hầu và quản gia tới dặn dò.

“Ta có việc đi vắng vài ngày.”

Anh không nói cụ thể nhưng bầu không khí nghiêm trang khiến nhóm người hầu lờ mờ đoán ra có điểm bất thường. Họ chỉ gật đầu đáp, có người còn rưng rưng nước mắt. Khi trưởng tộc – Raymond – bị tống giam, họ cũng trở thành đối tượng bị hạ nhục, bị miệt thị. Không ai ý kiến gì cả.

Cô em gái Lousie vốn tính ít nói, chỉ nhìn anh bằng đôi mắt to chất chứa nỗi buồn lo. Đến khi tiễn Raymond lên đường, cô bỗng níu tay anh.

“Anh à,” Trong tay cô là một bông hoa giấy trắng. Nó nhỏ xíu, đưa ra trước gió là có thể bị thổi bay mất khi nào không biết. Raymond cầm lấy và giấu nó trong túi áo ngực.

“Tay nghề em tiến bộ hơn rồi nhỉ?” Lousie cười ngượng ngập.

Raymond cũng cười đáp. “Không hẳn. Tập luyện thêm đi em. Lớn rồi, chuẩn bị tìm mối lấy chồng được rồi á.”

Lousie ngượng đỏ mặt.

Hoàng hôn. Với cảnh núi non dưới bóng chiều đổ dài sau lưng, Raymond giục ngựa phi nước đại.

Rốt cuộc…

Lịch sử sắp sang trang.

Thời thế lại xoay vần.

Một tương lai mới đang được viết nên. Một tương lại sáng lạn, yên ấm, Lousie sẽ kết hôn và sống hạnh phúc. Hành động của Raymond Peacelow chính là bước đầu tiên hướng tới tương lai ấy.

Anh không hề nhận ra rằng mình đang bị theo dõi trong suốt cuộc hành trình.