Rakudai Kishi no Eiyuutan

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Tập 1 - Chương 2: Vị khách từ ngôi nhà xưa

Phần 1

Một buổi sáng tinh mơ của tháng tư, hai bóng người đang đứng bên ngoài học viện Hagun. Một người là Kurogane Ikki, mặc một chiếc áo khoác thể thao, đứng trước cổng chính của học viện và uống một ngụm nước tăng lực, trong khi cơ thể đang trở về trạng thái bình thường. Người kia là Vermillion Stella, ở cách đó một đoạn, thở dốc vì mệt mỏi và đang cố gắng chạy tới cổng chính.

Ikki không có tài năng về ma thuật nên cậu có thói quen rèn luyện bản thân rất khắc nghiệt. Cậu chạy hai mươi kilomet mỗi sáng như thế này để nhằm duy trì sự ổn định cơ thể mình. Đây không phải bài tập chạy nhẹ nhàng gì, cậu đã chạy nước rút với tốc độ tối đa rồi chuyển sang chạy bền và thay đổi qua lại nhiều lần để ổn định tim và phổi. Stella, người vừa trở thành bạn cùng phòng của cậu ba ngày trước, cũng tham gia bài tập luyện mỗi sáng này.

Ngày đầu tiên, Stella đã gục giữa đường. Ngày thứ hai, cô nôn thốc nôn tháo. Bởi vậy nên Ikki đã điều chỉnh tốc độ của mình cho phù hợp vào ngày thứ ba này.

"Không phải em đã nói anh không cần bận tâm đến em rồi sao?!?"

Nhưng khi cậu giảm tốc độ lại, Stella đã hét lên như vậy với độ lớn cậu chưa từng nghe thấy trước đây nên Ikki đã chạy với tốc độ thường ngày của cậu. Và hôm nay, dù có chút chậm trễ nhưng cô cũng đã bắt kịp cậu.

…Đúng như mình nghĩ, Stella thực sự rất thú vị.

Khi cô loạng choạng đến gần cổng chính, Ikki nhìn Stella với vẻ ngưỡng mộ. Cô sở hữu một tài năng ma thuật tuyệt vời nhưng vẫn rèn luyện khả năng vật lí của mình. Cậu phải công nhận điều đó khi thấy cô tập luyện mà không hề ỷ lại vào tài năng thiên bẩm của mình.

"Haa, haaaa―! Tới đích rồi…."

"Làm tốt lắm."

"E-Em ổn mà…em vẫn còn cố được―"

Nói vậy nhưng cô đã quá kiệt sức rồi, quần áo cũng ướt đẫm mồ hôi. Ý chí của cô thật mạnh mẽ. Ikki nhìn Stella đang thở nặng nhọc và đưa cho cô bình nước mình vừa uống.

"Đây, em muốn uống một chút không?"

Stella nhìn vào bình nước với vẻ lúng túng.

"Vậy, chẳng phải là... hôn gián tiếp sao..."

"Sao vậy? …À, xin lỗi. Tất nhiên em không thích dùng chung đồ uống với con trai rồi."

"E-Em chưa bao giờ nói rằng mình không thích cả. Ngược lại mới đúng!"

"Ngược lại?"

"Kh-Không có gì, đưa nó cho em, đồ ngốc!"

A, cô ấy uống ở đúng chỗ mà mình vừa uống.

Stella uống một ngụm, gương mặt cô càng đỏ hơn so với lúc chạy và cậu không kịp nói ra điều đó. Không muốn làm cô giận, Ikki rời mắt khỏi Stella, nhìn về phía cổng chính học viện Hagun. Ở đó đặt một tấm bảng thông báo về lễ khai giảng sắp tới.

"Cuối cùng cũng tới lễ khai giảng rồi."

Chuyện này rất đáng mong chờ đối với Ikki. Năm ngoái của cậu trôi qua vô ích nhưng năm nay thì khác. Vì Kurono Shinguuji, hiệu trưởng mới của học viện, đã cho cậu cơ hội tham gia các khóa học thực chiến. Ikki cảm thấy sự phấn khích của mình đang dâng trào. Và còn một chuyện―

"Anh có vẻ rất háo hức nhỉ, Ikki."

"Thật sao? Có lẽ vậy, vì năm nay có một người anh muốn gặp."

"…Em nghĩ anh đang nói về một cô gái, phải không?"

Hả? Sao mình lại cảm thấy có sát khí vây?

"Ừm, đúng là một cô gái, nhưng―"

" Thật vậy sao?"

"Chờ, chờ đã! Hãy bỏ Lævateinn xuống và nghe hết đã nào! Người đó là em gái anh mà!"

"Em gái sao? Mà nghĩ lại thì, đúng là anh có nhắc đến em gái mình trong trong trận đấu đó."

"Đúng vậy. Em ấy sẽ nhập học trong lần khai giảng này. Anh đã không liên lạc với em ấy kể từ khi trốn khỏi ngôi nhà đó nên anh rất vui vì hai đứa có thể gặp lại nhau sau một một khoảng thời gian dài như vậy."

Đó là một cô bé với hai bím tóc màu bạch kim, luôn theo sau Ikki với những bước chân chập chững. Một cô bé hay khóc nhè nhưng cũng là cô em gái bé nhỏ dễ thương của cậu. Cô là người duy nhất không coi thường cậu khi mà cha mẹ, anh trai và họ hàng đều làm vậy. Đối với Ikki, Kurogane Shizuku mới thực sự là gia đình và người thân duy nhất của cậu. Không biết sau bốn năm, cô bé đã lớn đến đâu rồi?

"Anh rất mong chờ điều đó."

"Em có một câu hỏi về người đó. Cô ấy là em gái ruột của anh phải không?"

"Đúng thế, cũng giống như những cặp anh em cùng chung huyết thống bình thường khác thôi. Sao vậy?"

"Vậy em sẽ tha lỗi cho anh."

Cậu có lỗi gì chứ? Ikki vẫn không thể hiểu được điều đó nhưng phương châm của cậu là tránh xa những điều mà mình không thể hiểu. Một lần nữa, cậu nhìn về phía tấm bảng và nghĩ cuối cùng thì ngày này cũng tới. Những trận đấu để chọn người tham gia vào Lễ hội Thất Tinh Kiếm Vũ sắp sửa bắt đầu rồi.

Phần 2

"Được rồi☆! Các tân sinh, chúc mừng các em đã nhập học―♥!"

*Bùm!*

Đứng trên bục giảng phía trước các học sinh là một cô giáo trẻ, đang chào đón họ bằng pháo giấy và một nụ cười rạng rỡ.

"Tôi là Yuri Oreki, chủ nhiệm lớp một năm nhất này. Đây là lần đầu tiên tôi làm giáo viên chủ nhệm nên tôi sẽ rất vui nếu các em gọi tôi là Yuri-chan☆ và coi tôi như một người bạn―♪"

Ngày đầu nhập học của họ bắt đầu kì cục như vậy đó. Stella, đang ngồi ở bàn ngay cạnh bàn Ikki, thở dài ngao ngán trước sự nhiệt tình quá độ của Oreki.

"…Cô ấy có vẻ phiền phức đây."

"Haha, đúng vậy, nhưng cô ấy là một giáo viên rất tốt đó."

“Anh biết cô ấy ư?"

"Ừ, một chút thôi."

Ikki cười và lại quay về phía bục giảng.

"Vì đây là ngày đầu tiên nên không có bài học nào cả! Nhưng tôi có chuyện cần nói với các em về những trận chiến lựa chọn các đại diên tham gia vào Lễ hội Thất Tinh Kiếm Vũ của trường. Các em có thể lấy sổ tay học sinh của mình ra được không?”

Ikki lấy ra từ túi áo ngực của mình một thiết bị đầu cuối cầm tay có dạng màn hình tinh thể lỏng. Sổ tay học viên của học viện Hagun là một thiết bị tất cả trong một, có thể dùng như chứng minh thư, ví tiền, điện thoại di động, trình duyệt internet và còn nhiều nữa.

"Được rồi, như lời cô hiệu trưởng đã nói trong lễ khai giảng, học viện Hagun đã sử dụng hệ thống tính điểm trung bình của học sinh để chọn đại diện cho tới năm ngoái, phải không? Nhưng kể từ năm nay trở đi, cách lựa chọn dựa trên điểm số này đã bị bãi bỏ! Thay vào đó, nhà trường sẽ tổ chức một giải đấu mà toàn bộ học sinh sẽ tham gia, nhằm chọn ra sáu người mạnh nhất dựa trên kết quả của các trận đấu! Wow, thật dữ dội! Ủy ban điều hành thực chiến sẽ gửi tin nhắn tới thiết bị đầu cuối của các em. Sau khi ngày và giờ được xác nhận, các em sẽ tới nơi được chỉ định, rõ rồi chứ? Nếu các em không đến thì sẽ bị xử thua, vậy nên hãy cẩn thận đó―♥"

Stella bất ngờ giơ tay lên.

"Sensei."

"Ồ không. Nếu em không gọi là Yuri-chan thì tôi sẽ không trả lời đâu."

"…Yu-Yuri-chan."

"Phải vậy chứ! Chuyện gì vậy, Stella-chan?"

"Để được chọn thì phải thắng bao nhiêu trận vậy cô?"

"Tôi không chắc lắm nhưng sơ bộ thì mỗi học sinh sẽ phải đấu mười trận, có thể còn hơn nữa. Sau khi giải đấu bắt đầu, cứ mỗi ba ngày, các em sẽ có một trận đấu, vậy nên hãy sẵn sàng đi―♪"

Ikki thở phào nhẹ nhõm nghe nghe điều đó. Vì Ittou Shura của cậu chỉ dùng được một lần trong ngày nếu nếu phải đấu liên tiếp thì hơi khó cho cậu. Trong khi Ikki thoải mái với cách bố trí này thì các bạn cùng lớp của cậu lại không thấy vậy.

"Này,đừng đùa như vậy chứ."

"Phiền phức quá~. Nếu vậy mình sẽ không thể đi chơi được rồi!"

"Mình thực sự chẳng muốn thi đấu ở Lễ hội chút nào."

Những tiếng than vãn vang lên khắp lớp, tất nhiên là không phải tất cả đều hứng thú với Lễ hội Thất Tinh Kiếm Vũ như Ikki. Vì một lí do: Lễ hội không cho phéo sử dụng vũ khí ở dạng ảo ảnh, điều đó khiến các trận đấu trở nên nguy hiểm hơn. Một số người không muốn liều lĩnh chịu những vết thương đó chỉ để tăng thứ hạng của mình. Tốt nghiệp trong an toàn, nhận được chứng nhận năng lực hiệp sĩ ma thuật, tìm được một công việc lương cao bằng cách siêng năng học tập bình thường-là một con đường mà rất nhiều học sinh lựa chọn.

Một trong số những học sinh đó hỏi.

"Có hình phạt nào khi bị thua trận hay bỏ cuộc không ạ?"

"Không hề~♪ Không có hình phạt gì cũng như không có điểm đen nào vào thứ hạng của các em hết, nhưng sẽ có điểm thưởng nếu các em thắng~☆ Và tất nhiên, các em cũng có thể bỏ cuộc, những ai không muốn tham gia Lễ hội có thể gửi thư đến Ủy ban điều hành nói rằng em không muốn tham dự. Tên người đó sẽ biết mất khỏi danh sách ngay lập tức. Nhưng các em biết đấy…."

Oreki nhìn về hướng Ikki trong giây lát rồi mỉm cười dịu dàng.

"Cho dù nó rất khó khăn, tôi vẫn nghĩ rằng đây là một cách thức tuyệt vời cho mỗi người có cơ hội bình đẳng để chiến thắng Lễ hội Thất Tinh Kiếm Vũ và trở thành một Thất Tinh Kiếm Vương. Đó là lí do tại sao tôi muốn tất cả các em đều khao khát nếu có thể. Tôi chắc rằng các em sẽ có trải nghiệm quý giá đó.”

Ikki gật đầu biết ơn với ánh mắt vừa hướng về phía mình. Cậu biết Oreki từ trước vì cô chính là giáo viên kiểm tra đầu vào của cậu. Ikki vẫn còn ở lại học viện Hagun cho đến lúc này cũng là nhờ cô đánh giá một cách chuẩn xác.

Khi tâm trí đang miên man nhớ về sự kiện đó hồi một năm trước, cậu bỗng nhớ ra một điều.

Chờ đã, không phải Oreki-sensei―

"Vậy nên, tất cả mọi người hãy nỗ lực hết mình kể từ bây giờ nhé! Hãy...ẶC ẶC!!!"

―có thể trạng rất yếu hay sao? Nhưng ngay khi cậu vừa nhớ ra điều đó, Oreki đã ói ra máu rồi.

"Yu-Yuri-chaaaaan!?"

Bạn cùng lớp của cậu hét lên khi Oreki ói ra một lượng máu lớn và Ikki lập tức rời chỗ, tiến lên đỡ lấy Oreki.

"À, cô ấy sẽ ổn thôi. Mọi người hãy bình tĩnh lại đi. Không cần lo lắng quá đâu. Chỉ là sức khỏe Oreki-sensei rất kém thôi."

"Không, điều đó đáng lo đấy! Sao lại mất nhiều máu như vậy chứ!?"

Dù đang ho dữ dội những Oreki vẫn cố gắng trấn an học sinh đang lo lắng với một nụ cười yếu ớt.

"Ồ, tôi sẽ ổn thôi, giống như Kurogane-kun nói đó. Cô giáo của các em... luôn ói ra một lít máu mỗi ngày kể từ khi tôi nhỏ…."

"Chuyện đó làm sao mà ổn được chứ!?"

"…À, tôi đã sống như vậy hơn hai mươi năm rồi. Chỉ cần một tuần là lại bình thường thôi. Haha… thật tuyệt, phải không nào?"

Ikki thở dài.

"Cô làm ơn đừng tự hào vì chuyện buồn như vậy. Ừm, bây giờ tôi sẽ đưa cô ấy xuống phòng y tế. Các cậu có thể dọn sạch vết máu ở đây chứ?"

" Rõ rồi. Cứ giao cho bọn em!"

Sau khi thấy một cô gái tóc vàng gật đầu, Ikki dìu Oreki đi tới phòng y tế.

Trên đường đi, cậu hỏi cô giáo của mình về một chuyện cậu lo lắng nãy giờ.

"Oreki-sensei, hôm nay cô có vẻ hơi gắng sức. Có phải là do chào mừng các tân sinh không?"

*Khụ khụ* "…Đúng vậy, dù sao hôm nay cũng là ngày đi học đầu tiên mà… vậy nên để chào đón mọi người và thắp lên ngọn lửa nỗ lực của họ, tôi đã hơi gượng ép bản thân."

Quả đúng như dự đoán. Đúng là điều mà cô giáo tốt bụng của cậu sẽ làm.

"Oreki-sensei, có điều quan trọng em muốn nói."

"Là gì vậy?"

"Em nghĩ họ hơi phiền về việc đó đấy."

"Urgh…."

Có thể cậu hơi thô lỗ nhưng cũng là vì muốn tốt cho cô mà thôi. Cô phải lo cho bản thân chứ.

Phần 3

"Sensei nói chúng ta có thể về được rồi."

Khi Ikki chuyển lời nhắn này cũng là lúc mà buổi sinh hoạt lớp đầu tiên của năm học kết thúc.

Có lẽ mình nên đi tìm Shizuku nhỉ? Dù sao cũng không lên ở lại đây nữa.

Cậu cảm giác được cái nhìn xa lạ của mọi người đang hướng vào mình. Vì bệnh của Oreki tái phát nên mọi người không có cơ hội tự giới thiệu trước lớp nhưng nhìn biểu hiện kì lạ lúc này thì không còn nghi ngờ gì chuyện họ đã biết cậu phải học lại nữa.

Có lẽ một thằng lưu ban như mình không nên chỉ đạo họ như vậy.

Không muốn họ khó chịu, cậu xoay người định rời đi, nhưng―

"Senpai!"

"Whoa!"

―một bạn nữ cùng lớp đã chạy tới và ôm lấy cậu. Điều này ngay lập tức thu hút sự chú ý của Stella.

"Cai―!? C-Chờ một chút! Chuyện gì thế này, Ikki?"

"Anh cũng đang muốn biết lí do đây. N-Này, sao cậu lại đột nhiên làm thế vậy?"

"À, khi nhận ra cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện trực tiếp với Senpai, em hơi kích động thôi và... hãy bỏ qua cho em nhé."

Cô gái tóc vàng dễ thương này cũng chính là người đã lên tiếng đồng ý việc dọn sạch vết máu. Khẽ liếm môi, cô buông Ikki ra.

"Em là Kagami Kusakabe. Em là một fan bự của anh đó~!"

"Fan ư?"

Thế giới luôn coi trọng vấn đề về các Blazer và các hiệp sĩ ma thuật này luôn là tâm điểm của sự chú ý. Điều này cũng đúng đối với hiệp sĩ vẫn còn là học sinh, giống như cách truyền thông coi trọng tài năng của Stella vậy. Thêm nữa, những trận chiến tại Lễ hội Thất Tinh Kiếm Vũ là những trận đấu có đẳng cấp cao nhất trong giới học sinh Nhật Bản, chúng luôn được phát đi khắp cả nước thông qua internet. Vậy nên cũng không hiếm những học sinh mới nhập học vì hâm mộ những học sinh nổi tiếng đó.

Nhưng...Ikki thì lại không thể coi là người nổi tiếng giống vậy được, thế nên cậu trở nên bối rối khi nghe câu trả lời này.

"Anh đâu có làm được điều gì đáng để hâm mộ chứ. Có lẽ em nhầm anh với ai khác chăng?"

"Ôi thôi nào, Senpai! Đừng giả ngốc nữa. Em đang nói về chuyện này nè, anh biết không?"

Ikki không giả ngốc, nhưng khi thấy những gì hiện lên trên thiết bị đầu cuối của Kagami, cậu lại không thể nói nên lời. Stella, người cũng đang nhìn vào màn hình, thốt lên kinh ngạc.

"Này, đó chẳng phải là trận chiến của chúng tôi sao?"

"Chẳng lẽ Senpai và Stella-chan không biết gì thật sao? Không ai trong hai người truy cập internet hết sao?"

"Đúng vậy, tôi không giỏi về máy móc và những thứ như thế này lắm."

"Anh không theo kịp mấy thứ đó đâu. Với lại, anh cũng không có máy vi tính."

"À, ra vậy. Đoạn băng này được tải lên một trang web chia sẻ video ngay sau khi trận chiến của hai người kết thúc. Nó thực sự đã gây ra một chấn động lớn đấy. Mọi người đều biết về nó mà, phải không?"

Tất cả những người đang lắng nghe cuộc trò chuyện của họ đều gật đầu.

"Đúng vậy, mình đã xem đoạn video đó."

"Và hàng tá bài viết về nó đã được đăng lên. Chăc mọi người đều biết hết rồi chứ?"

"Em cũng xem nó rồi. Em muốn hỏi anh rất nhiều điều, nhưng vì anh lớn hơn một tuổi nên hơi khó nói. Hahaha…."

Vậy đây mới là lí do lúc trước họ nhìn mình như vậy sao?

"À, xin lỗi vì khiến em nghĩ vậy. Nhưng em cứ nói với anh giống bình thường thôi. Dù sao chúng ta cũng là bạn cùng lớp mà."

"Thật sao!?"

Lập tức, tất cả con gái trong lớp đều vây lấy cậu.

"Cảm tạ chúa! Cảm ơn anh rất nhiều, Kurogane-san!"

"Em đã muốn nói chuyện với anh ngay sau khi xem xong trận đấu đó rồi!"

"Em cũng vậy! Ý em là, anh thật tuyệt!"

"Ừm, Kurogane-senpai. Nếu không phiền, anh có thể dạy em kiếm thuật được không? Em cũng muốn mạnh giống như anh!"

"Á! Không công bằng! Mình cũng muốn hỏi điều đó!"

Ikki cố gắng làm vừa lòng những cô gái đang đầy vẻ kích động và sùng bái này.

"C-Chờ chút đã. Nếu các em cứ vây lấy anh như vậy thì không ổn lắm đâu."

Vì Ikki dành hết thời gian rảnh rỗi của mình vào việc luyện tập thay vì tìm hiểu về con gái nên lúc này cậu cảm thấy không thoải mái cho lắm. Những cô gái bằng tuổi chưa bao giờ vây lấy cậu như thế này cả. Những ánh mắt ngưỡng mộ của những cô gái này càng khiến cậu xấu hổ hơn.

Kagami cười khúc khích khi thấy nét mặt của cậu.

"Em đã nói anh rất nổi tiếng mà, phải không? Senpai, anh đang là tâm điểm của sự chú ý đó, đặc biệt là từ con gái, theo như em biết!"

"Hả? T-Tại sao?"

"Ý em là, không phải anh rất mạnh sao? Con gái muốn trở thành hiệp sĩ ma thuật như bọn em đều hâm mộ những người chàng trai mạnh mẽ. Và dù mạnh như vậy nhưng anh lại bị gọi là Hiệp sĩ lưu ban. Điều đó càng khiến anh thêm bí ẩn. Nhưng quan trọng nhất là, Senpai, mặt anh rất là dễ thương―"

"A-anh không nghĩ cái đó không đúng đâu."

Như để hưởng ứng lời của Kagami, các cô gái xung quanh cậu đều nói "Đúng ! Đúng!" và "Dù lớn tuổi hơn nhưng anh ấy rất dễ thương!"

D-Dễ thương? Mình biết là mình không đẹp trai cho lắm, nhưng để những cô gái kém tuổi nói mình dễ thương thì... một thằng con trai như mình cũng thấy phiền phức!

Dù sao, thế này cũng đỡ hơn là bị ghét. Ikki nghĩ vậy rồi khẽ cười. Đột nhiên, Kagami lại ôm lấy cánh tay phải của cậu.

"Ka-Kagami-san!?"

Kagami lùi lại một chút và nhìn cậu bằng ánh mắt cực kì tội ngiệp, giống như cô bị bắt nạt vậy.

"Và, Senpai. Em có một chuyện muốn thỉnh cầu đàn anh siêu nổi tiếng của mình. Anh sẽ lắng nghe thỉnh cầu từ đàn em đáng yêu của mình chứ~?"

"L-Là gì vậy? Nếu có thể giúp... thì anh sẽ cố...?

"Vâng~♪ Cảm ơn anh rất nhiều! Thực ra, em đang nghĩ đến việc thành lập một câu lạc bộ báo chí, để phát hành Tuần san của học viện Hagun. Và em muốn đăng mọi thứ về anh trong số đầu tiên. Tựa đề sẽ là... phải rồi, anh thấy『Cuộc công kích phi thường! Chiến thắng siêu tân binh nổi tiếng!』thì sao, hay đại loại như vậy?"

Cô ấy muốn dùng cái tiêu đề kinh khủng đó ngay cả khi Stella đang ở đây sao? Ikki toát mồ hôi lạnh và nhìn sang bên cạnh mình.

"Ồ. Nó thật tuyệt, phải không? Anh nổi tiếng thật đó. Sao anh không giúp cô ấy hoàn thành câu chuyện đó đi? Senpai."

Nét mặt Stella lúc này cực kì trào phúng, tất nhiên cô ấy không muốn thất bại của mình trở thành chủ đề cho người khác bàn tán rồi. Ikki không đủ can đảm chấp nhận cái tiêu đề đó khi thấy Stella như vậy.

"Anh thực sự rất tiếc, nhưng anh không quen với mấy chuyện này lắm."

Nhưng Kagami không hề lùi bước, cô càng ôm chặt cánh tay Ikki hơn.

"Không sao đâu! Em sẽ hướng dẫn anh mà~"

Cánh tay Ikki bị kéo, ép chặt vào ngực cô. Một cảm giác lâng lâng chạy khắp toàn thân cậu.

"Cái… ừm… Kusakabe-san."

"Làm ơn đừng xa lạ như vậy. Cứ gọi em là Kagami được rồi. Nó hợp với mối quan hệ của chúng ta mà~?"

Bọn mình thì có mối quan hệ gì chứ? Không phải chỉ vừa mới gặp thôi sao?

"Kagami-san, ừm, hãy buông tay anh ra đi. Nó đang chạm vào đó."

"Chạm vào đó? Chạm vào đâu cơ?"

Chẳng lẽ Kagami không nhận ra sao? Cô chớp mắt rồi bỗng nhận ra cánh tay Ikki đang ép vào ngực mình. Cô nắm lấy cơ hội, mỉm cười một cách gian xảo.

"Không được, anh mà không đồng ý một cuộc phỏng vấn thì em sẽ không buông ra đâu~"

Cô rướn người lên, khoảng cách với Ikki càng gần hơn.

"Waaah!"

"Hãy nói cho em biết tất cả... về... anh đi♡"

Giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào, hơi thở ấm áp sát bên tai―Ikki suýt chút nữa đã đồng ý yêu cầu của cô rồi.

…D-Dễ thương quá!

Nhưng dù sao Ikki cũng là một thằng con trai, trong tình cảnh này làm sao mà bình tĩnh như thường được chứ? Dù biết đây là bẫy của cô nhưng cậu thực sự bị hấp dẫn rồi.

Sức chịu đựng của Stella cuối cùng cũng tới giới hạn khi cô thấy Ikki cứ đứng ngây ra như vậy.

"Này Ikki―!"

Sao anh cư xử như bị trúng tiếng sét ái tình vậy!? Anh chàng khốn khổ!

Cô đang muốn quở trách Ikki vì điều đó.

"Này Senpai, bọn tao cũng đang muốn nói chuyện với mày đây."

Nhưng trước khi cô kịp làm điều đó, một giọng nói xấc xược như của một gã côn đồ vang lên, nó mang theo thái độ thù địch không hề che giấu.

Phần 4

Năm nam sinh với cặp mắt hung dữ tiến đến và gạt những nữ sinh đang vây quanh Ikki sang một bên và đứng trước mặt Ikki. Một nam sinh cao nhất trong số đó lên tiếng với thái độ hết sức trịch thượng, cũng chính là chủ nhân câu nói lúc trước.

"Mày có vẻ nổi tiếng quá nhỉ, nhưng mày không thấy là trò tán tỉnh bon con gái lớp này của mày đã đi quá xa rồi sao?"

Cách đối xử đặc biệt của các cô gái đối với Ikki đã đụng chạm tới dây thần kinh của mấy người này, mạch máu hai bên thái dương của họ giât giật. Nhưng có vẻ, các nữ sinh đã không nhận thấy điều đó.

"Cậu bị sao vậy, Manabe!? Cậu ghen tị sao?"

"Đừng tỏ ra tức giận chỉ vì cậu không nổi tiếng! Cậu chỉ là một kẻ tồi tệ mà thôi!"

Lời nói của các nữ sinh có vẻ đã khiêu khích những nam sinh còn lại.

"Con khốn, mày vừa nói gì!? Đừng có nói giọng đó với Ma-kun!"

Những kẻ đi theo Manabe chuyển sang đe dọa các nữ sinh. Ikki nghĩ nếu họ muôn gây sự thì tốt nhất cậu nên đảm bảo rằng họ chỉ nhắm vào mình mà thôi. Cậu hơi cúi đầu, cố gắng xoa dịu bọn ho.

"Tôi xin lỗi nếu có làm phiền các cậu.Gây ồn ào sau giờ học cũng không thích hợp lắm đâu, cậu biết đấy."

"Cái quái gì vậy? Mày đang cố gắng ra vẻ phong độ đó hả, thằng gian lận?"

"Gian lận? Ý cậu là sao?"

"Cho dù mày có lừa được đám con gái ngu ngốc đó thì cũng không thể lừa được tao đâu. Làm quái gì có chuyện hạng F lại thắng được hạng A. Trận chiến đó chắn chắn là một trò lừa, để mày trở nên nổi tiếng thế này thôi."

"Tôi không lừa ai cả. Và cậu đang xúc phạm Stella đó."

"Vậy mày vẫn nói là mày thắng được hạng A sao? Không biết xấu hổ. Nếu mày mà mạnh thế, vậy thì bây giờ chúng ta đấu một chút xem sao nào."

Vừa dứt lời, năm người đó bắt đầu vây lấy Ikki giống như bầy linh cẩu bao vây con mồi vậy. Và bốn tên trong bọn, trừ Manabe, triệu hồi Device của mình. Kagami hét lên khi thấy cảnh đó.

"Này, chờ đã! Các cậu làm thật đấy à!? Mấy người sẽ bị đình chỉ nếu dùng Device ở đây đó!"

"Im đi, con khốn! Nếu không muốn bị thương thì lùi lại đi."

Bốn người trong nhóm Manabe phớt lờ lời cảnh báo của cô và vung vũ khí của mình lên. Xét theo biểu tình hung dữ hiện giờ thì họ không sử dụng dạng ảo ảnh. Nhưng ngay cả trong tình huống này, Ikki vẫn bình thản và cố gắng kiểm soát tình hình.

"Chúng ta không thể đấu ở đây được. Như Kusakabe-san đã nói, đánh nhau trong lớp học là vi phạm quy định của trường của trường. Là học sinh, sức mạnh của chúng ta chỉ có thể dùng trong các khu vực được chỉ định, tại các khu vực khác đều bị cấm. Nếu các cậu muốn đánh thì hãy tìm một nơi khác, một đấu trường tập luyện chẳng hạn. Tôi sẽ tiếp các cậu đến tối luôn."

Ikki nói rằng cậu có thể đấu tại đấu trường. Cậu sẽ tiếp những người này, mặc dù chẳng đáng để cậu làm như vậy. Cậu muốn đi tìm em gái mình hơn. Cách cư xử hiện giờ của Ikki giống như đàn anh nuông chiều đàn em vậy.

"Thằng khốn…."

Thái dương Manabe lần nữa giật giật vì sự hiểu lầm của Ikki. Cái mà nhóm của Manabe muốn không phải là một trận đấu mà là muốn thấy tên hạng F này quằn quại, lăn lộn dưới chân họ và cầu xin sự tha thứ vì đã sử dụng mánh khóe để trở nên nổi tiếng như vậy. Thay vào đó, tên hạng F này lại nói hắn muốn đấu tại một nới khác? Đây hoàn toàn là một sự sỉ nhục.

"Đừng ra vẻ ngạo mạn, thằng lưu ban khốn kiếp! Các cậu, đập hắn đi!"

Hả? Mình đã nói điều gì sai sao?

Đã quá trễ để tự hỏi điều đó rồi. Những người này rõ ràng muốn đánh gục Ikki, các nữ sinh hét lên khi thấy cảnh tượng này. Chuyện này đã trở thành một mớ hỗn độn không thể giải quyết trong hòa bình được nữa. Ikki thở dài. Giờ thì cậu buộc phải dùng tới vũ lực thôi.

"Senpai! Em sẽ làm chứng cho sự tự vệ hợp pháp của anh, vậy nên hãy dùng Device của anh xử đẹp họ đi!"

Kagami thúc giục Ikki chiến đấu, hứa sẽ bào chữa cho cậu nếu Ban giám hiệu điều tra. Đây là một lời đề nghị rất tốt, nhưng―

"Không, không cần phải vậy đâu."

Không cần bởi vì cậu sẽ không dùng đến Device để chiến đấu.

Ngay lập tức, Ikki tập trung thị lực của mình. Cậu không cần tới màu sắc nên đã tạm thời bỏ đi các tin hiệu cảm nhận chúng và thế giới xung quanh cậu chỉ còn màu đen và trắng. Ikki chuyển tín hiệu cảm nhận màu sắc của mình thành sự nhận biết chuyển động. Bằng cách này, chuyển động của mọi vật xung quanh cậu dần chậm lại. Đây không phải là khả năng gì đặc biệt, chỉ là tốc độ xử lí tín hiệu thần kinh tăng lên mà thôi. ĐIều này ngay cả người bình thường cũng làm được khi họ rơi vào nguy hiểm, ngoại trừ một điều là Ikki có thể sử dụng khả năng này bất cứ lúc nào. Nếu không nhờ khả năng này thì Ikki cũng không thể chiến thắng trong một phút giới hạn khi dùng Ittou Shura được.

Thế giới màu xám xung quanh chậm và mờ dần giống như đang chìm xuống đáy biển vậy và Ikki bắt đầu phân tích chuyển động của mọi thứ xung quanh mình. Mỗi phía trước, sau, trái, phải cậu đều có một người.

Ra đòn nhanh nhất là người sở dụng Katana ngay trước mặt mình.

Nhận thấy điều đó, Ikki dùng mu bàn tay phải đẩy nhẹ vào mặt bên của thanh kiếm. Chỉ bằng một động tác vô cùng đơn giản và thoải mái như vậy, cậu đã khiến lưỡi kiếm chệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó.

"Hả―?"

Sự kinh ngạc hiễn rõ trên gương mặt nam sinh dùng Katana khi lưỡi kiếm của cậu chém thẳng xuống chỗ bên cạnh Ikki. Đúng lúc đó, Ikki khẽ ngáng chân cậu.

"Á!"

Cậu ta mất đà, lao thẳng tới người bạn dùng Device dạng trường kiếm đang ở sau lưng Ikki, và cả hai đâm sầm vào một chiếc bàn gần đó.

Hai người đã bị hạ.

"Thằng khốn!"

"Chết đi!"

Hai người ở phía trái và phải đồng loạt tấn công bằng rìu. Họ đều nhắm về phía đầu Ikki nên nếu cậu có trả đòn cũng là hoàn toàn bình thường.

"Hup―"

Đầu gối Ikki chùng lại, cả người trầm xuống. Một giây sau, âm thanh chát chúa cuả kim loại chạm nhau vang lên ngay bên trên đầu cậu. Đó là âm thanh phát ra khi hai lưỡi rìu toàn lực đánh thẳng vào nhau.

"Gaaaaaaaah!"

Cả hai tên đó đồng thời hét lên. Chấn động truyền tới từ cú va chạm đã làm tay họ tê dại hoàn toàn.

Còn lại một tên.

"Sh-Shit!"

Dáng vẻ kiêu căng của Manabe đã biến mất, không còn thấy tăm hơi đâu nữa. Cậu ta không thể hiểu tại sao các bạn lại bị đánh bại quá dễ dàng như vậy nên giờ mới bối rối triệu hồi Device của mình Đó là một khẩu súng lục Revolver cỡ lớn, một Device không thường thấy đối với người phương Đông này, hướng nòng súng vào Ikki và bóp cò, một viên đạn ma thuật chuẩn bị bắn ra.

Ikki đã di chuyển từ trước. Cậu nhặt lấy một cục tẩy từ một chiếc bàn gần đó và dùng ngón tay cái búng nó bay đi. Cục tẩy bắn thẳng lên phía trên, đập vào trần nhà, nảy xuống và ngăn giữa búa gõ của khẩu súng với phần còn lại của nó.

Manabe hét không thành tiếng, giống như vừa nhìn thấy ma vậy. Ikki đã vô hiệu hóa khẩu súng bằng một cách không thể nào tưởng tượng được.

Ikki xuất hiện tại điểm mù của Manabe đang không hề phòng vệ, và―

*Bốp!*

―vỗ hai tay vào nhau ngay trước mắt cậu ta..

"Hii―"

Vậy là đã đủ. Sau tiếng vỗ tay của Ikki, Manabe ngã ngồi trên mặt đất và ngước nhìn cậu bằng ánh mắt run sợ. Sao có thể không sợ chứ? Ngay trước mặt tất cả mọi người, một hạng F tay không đã đánh bại năm Blazer có đầy đủ Device nhẹ nhàng như không vậy. Không có một chút cơ hội nào để Manabe có thể phản kháng nên Ikki cũng không cần dùng thêm đòn nào để kết thúc nữa. Không có một trận chiến sử dụng Device nào diễn ra. Thậm chí khó có thể gọi đây là một trận chiến đúng nghĩa được.

Hài lòng với kết quả này, Ikki mỉm cười, một nụ cười mà Kusakabe chắc rằng nó làm xao xuyến trái tim vô số cô gái.

"Chúng ta sẽ học cùng lớp cả một năm đó, vậy nên hãy cư xử hóa thuận với nhau nhé."

Manabe chỉ có thể gật đầu, gương mặt vẫn chưa hết run sợ. Những người khác trong lớp cũng chết sững sau khi thấy Ikki vô hiệu hóa năm Blazer mà không mảy may bị thương.

"N-này? Stella, không khí lớp học hơi trầm lắng quá thì phải?"

"Lẽ tất nhiên thôi! Anh nghĩ họ sẽ cảm thấy điều gì khi thấy anh phô diễn sức mạnh lớn như vậy chứ?"

"Phô diễn? Anh đã cố gắng giữ sức để không khiến ai bị thương rồi mà."

"Điều đó càng khiến họ kinh hãi hơn nữa, anh không biết sao?"

Stella thở dài. Cô sửng sốt vì sự chậm tiêu của Ikki. Nhưng vào đúng lúc đó―

*Bốp bốp bốp bốp*

Tiếng vỗ tay vang lên từ phía cửa lớp. Tất cả đều quay lại xem ai đã phát ra nó và họ thấy một cô gái với thân hình nhỏ nhắn đang đứng đó. Cô gái đó có mái tóc ngắn màu bạch kim và đôi mắt xanh ngọc bích. Một nụ cười nhẹ nhàng hiện hữu trên đôi môi anh đào đó. Tất cả chúng đều hấp dẫn sự chú ý của người khác.

"Sức mạnh áp đảo không cho những kẻ yếu đuối đó chút cơ hội nào. Như vậy mới giống anh chứ, Onii-sama."

Tiếng nói lảnh lót của cô vang lên như giai điệu của một bài hát vậy.

Onii-sama. Nghe thấy từ đó, đôi mắt Ikki mở lớn vì kinh ngạc.

"Không lẽ em là…."

Không, cậu không cần phải hỏi. Giọng nói, hình dáng, kiểu tóc và tất cả những điều khác về cô đều đã thay đổi rất nhiều nhưng chỉ có duy nhất một người trên thế giới này từng gọi cậu như vậy mà thôi. Cô là người duy nhất trong gia tộc Kurogane khiến cậu có cảm giác dễ chịu. Đứa em gái bé nhỏ, và cũng là người duy nhất, luôn theo cậu đi khắp nơi với những bước chân chập chững.

"Shizu…ku?"

"Vâng. Lâu rồi không gặp, Onii-sama."

Phần 5

"Shizuku!"

Ikki chạy tới trước mặt em gái mình và nắm lấy tay cô.

"Wow, đúng là em thật rồi! Em khác trước nhiều quá, anh đã không nhận ra em!"

"Tất nhiên, chúng ta đã bốn năm không gặp nhau rồi mà. Nếu em không có gì thay đổi thì mới kì lạ đó."

"Ahaha, đúng vậy. Nhưng anh rất vui! Vì anh đã gặp được Shizuku! Anh đã định đi tìm em rồi nhưng lại vướng vào một chút rắc rối ở lớp và―không, chuyện không có gì nghiêm trọng cả, em không cần lo đâu, được chứ? Xin lỗi, anh hơi kích động quá."

Ikki muốn nói rất nhiều điều, muốn xin lỗi vì đã đột ngột bỏ nhà đi, muốn chia sẻ niềm vui đoàn tụ với em gái mình. Nhưng tất cả những cảm xúc vỡ òa ra, lời nói cứ đan xen nhau nên câụ không thể nói năng rành mạch được. Điều này làm cậu bối rối.

"Này Ikki, cô ấy là em gái mà anh nhắc đến hồi sáng phải không?"

Câu hỏi của Stella là một chiếc phao cứu sinh đối với Ikki, giúp cậu bình tĩnh lại và biết rằng mình nên bắt đầu nói từ đâu.

"Hả? À! Đúng vậy! Stella, để anh giới thiệu hai người với nhau―"

Nhưng khi Ikki vừa quay lại người nhìn về phía cả lớp, Shizuku bỗng nắm lấy tay áo khiến cậu phải ngoảnh lại nhìn cô. Sau đó, cô kéo cậu lại gần hơn.

"Onii-sama… Em nhớ anh nhiều lắm…."

Đặt tay trên má Ikki, Shizuku hôn vào môi cậu.

Quá sững sờ trước nụ hôn thản nhiên đó, những người còn lại đồng loạt hét lên.

"Chuyện quái quỷ gì thế―!?"

"Ch-Chờ chút đã! Ikki! A-A-Anh! Anh nghĩ mình đang làm gì vậy!?"

Tất nhiên, Ikki mới là người bối rối nhất khi mà em gái hôn mình. Cậu nhanh chóng đẩy Shizuku ra.

"A-A-Anh cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra nữa! Shizuku! Vừa mới rồi, em đã làm gì…!?"

"Gì cơ? …Đó chỉ là một nụ hôn thôi mà, anh không biết sao?"

"Anh biết! Chính vì biết rất rõ nên anh mới ngạc nhiên đó! Tại sao em lại hôn anh chứ!?"

"Nó cần phải có lí do sao? Một nụ hôn là minh chứng cho tình yêu sâu đậm, một hành động thậm chí ngay cả những người yêu nhau một cách hời hợt, dễ thay đổi cũng làm. Nó còn là bằng chứng cho mối liên kết bền chặt của một tình yêu lãng mạn. Vậy nên anh em ruột hôn nhau chẳng phải là điều hoàn toàn tự nhiên sao? Nếu họ không làm thì mới là lạ. Hơn nữa, hôn chỉ là một hình thức chào hỏi ở các quốc gia khác thôi mà."

"Hả? Thật thế ư? Stella, vậy anh mới là kẻ lập dị ở đây sao?"

"Tất nhiên không phải rồi! Tại sao anh lại để cô ấy dẫn mũi mình như vậy chứ!? Dù ở các quốc gia khác thì hôn môi không thể nào chỉ tính là một hành động chào hỏi được. Chẳng lẽ Nhật Bản là quốc gia cho phép anh em ruột hôn nhau ư!?"

Câu hỏi của Stella khiến các học sinh khác nhảy dựng lên, nhao nhao phản đối.

「Không hề, điều đó quá sai trái.」

「Hoàn toàn không thể nào.」

「Chỉ mới nghĩ đến điều đó thôi mà mình đã buồn ói rồi.」

"Vậy thì Shizuku, em là người đang cư xử kì lạ đó. Những người khác đều nhất trí mà."

Nghe những điều đó, Shizuku chỉ cười nhẹ.

"Không hề gì, Onii-sama, vì họ khác, chúng ta khác. Em chắc rằng mối liên kết giữa anh chị em ruột thịt của những người ở đây lạnh lẽo như băng hàn vĩnh cửu vậy.Thời đại của chúng ta bây giờ đáng buồn như vậy đó. Nhưng anh và em thì khác. Một nụ hôn không thể diễn tả hết cảm xúc của em bốn năm qua. Cho dù chúng ta làm “chuyện đó” thì cũng chỉ là một cách chào mừng thôi mà."

'THẾ QUÁI NÀO MÀ CHUYỆN ĐÓ CÓ THỂ XẢY RA ĐƯỢC CHỨ!!!'

Đây mới chỉ là ngày đầu tiên của năm học mới nhưng các thành viên của lớp Một năm Nhất lại đạt được sự thống nhất quan điểm và cách nhìn cao tới mức đáng kinh ngạc.

"Sh-Shizuku, em đang nói gì vậy!? Làm sao một cô gái trẻ như em lại có thể nói tới “chuyện đó” một cách thản nhiên như vậy chứ? ĐIều đó không hay chút nào đâu."

"Em chỉ nói đùa thôi mà. Anh rất đáng yêu khi đỏ mặt thế này đó, anh biết không?"

Đây…đây là ai vậy!? Nụ cười mê đắm của Shizuku khiến Ikki đổ mồ hôi lạnh. Đứa em gái trong kí ức của cậu là một người rất dễ xấu hổ, rụt rè và sợ hãi đám đông. Làm cách nào mà cô lại đổi khác đến mức này được chứ?

"Được rồi, Onii-sama, hãy gạt những thứ tầm phào đó qua một bên đi. Hãy để em cảm nhận anh nhiều hơn nữa nào."

Shizuku nói vậy rồi vòng tay ôm lấy cổ Ikki, ôm chặt đến mức cậu nghĩ mình đang bị rắn siết lấy vậy. Đôi mắt xanh lục của cô, chưa hề nhìn về phía ai khác kể từ khi bước vào phòng, giờ đang chăm chú nhìn Ikki bằng ánh mắt sáng ngời.

"Suốt bốn năm qua, em đã rất cô độc đó…."

"Wa…ah!"

Đôi môi hồng phấn của cô tiến tới gần Ikki hơn. Chuyện này rất tệ, càng lúc càng tệ hại hơn. Hai anh em ruột không thể hôn nhau được. Nhưng cho dù Ikki biết rõ điều đó, cậu lại không thể di chuyển được. Em gái nhìn sâu vào mắt, hai tay cô ôm siết lấy cổ nên cậu không thể né tránh được. Đôi môi hai người càng lúc càng sát gần nhau hơn―

"KHÔNGGGGGGGGG!!!"

Nhưng Stella đã cứu Ikki thoát khỏi cái tình huống trớ trêu đó bằng cách xô cậu ra.

"Này Ikki! Tại sao anh không ngăn cô ấy lại!? Anh phải tỉnh táo lại chứ!"

"X-Xin lỗi! Không, ý anh là, cảm ơn em vì đã cứu anh, Stella!"

Đó cũng là lần đầu tiên ánh mắt Shizuku rời khỏi Ikki và chuyển sang một người khác, giống như giờ cô mới chú ý tới sự hiện diện của những người khác trong phòng vậy.

"Cậu đang làm gì vậy?"

"Câu đó tôi hỏi mới đúng! Cậu đang làm gì vậy!? Tại sao cậu cứ bám lấy Ikki như thế chứ!?"

"Vậy thì sao chứ? Vì tôi chuẩn bị hôn anh ấy thôi."

"Chính là cái mà tôi muốn nói đó! Tại sao cậu lại làm thế!?"

"Tại sao ư? Ừm, nếu tôi phải trả lời thì―"

Shizuku thở dài trước câu hỏi của Stella.

"―nó là chuyện riêng của hai anh em chúng tôi."

"Ikki! Em gái anh hay thật đó! Cái phần “cũng giống như những cặp anh em cùng chung huyết thống bình thường khác thôi” mà anh nói ở đâu vậy!?"

"Thì chính anh cũng đang kinh ngạc mà!"

"Cậu đã xen vào chuyện của chúng tôi hơn một rồi đó. Cậu là Công chúa Stella mà mọi người vẫn đồn đại, phải không? Tại sao một thành viên Hoàng gia như cậu lại chen ngang vào chuyện của thường dân bọn tôi chứ?"

"Làm gì có thường dân nào lại có kiểu nói chuyện kinh tởm như cậu chứ!?"

"Tôi đã nói rồi đó, vì họ khác, chúng tôi khác."

"Cậu chỉ đang cố bưng bít vấn đề mà thôi! Hãy nghĩ về chuyện này dưới quan điểm chung của moi người xem!"

"…Cậu ồn ào quá đó. Được rồi, cứ cho là―hay giả sử vậy―việc em gái hôn anh trai mình là kì quái và tôi đã làm trái lẽ thường đi...chuyện đó thì liên quan gì tới cậu chứ?"

"Ơ…."

"Đây là vấn đề giữa tôi và anh ấy. Một người không liên quan đến chuyện này như cậu thì nên tránh qua một bên, công chúa cao quý ạ."

Shizuku nói vậy với giọng châm biếm và liếc nhìn Stella khiến mặt cô nhăn lại. Lí do của Shizuku rất đơn giản, cô muốn trò chuyện thật lâu với anh trai mình sau bốn năm xa cách. Bình thường thì Stella chắc chắn sẽ không muốn làm kì đà cản mũi, xen vào cuộc đoàn tụ của họ anh em họ, nhưng―

"Onii-sama, có vẻ như có một người thích lo chuyện bao đồng ở đây, chúng ta hãy tìm một nơi yên tĩnh hơn để tâm sự về mấy năm qua nào."

―nhưng cái kiểu cư xử của cô gái này không hề giống một em gái chút nào. Cách mà cô ấy nói chuyện với Ikki giống như hai người không hề có quan hệ huyết thống vậy. Vậy nên Stella không thể để cô ở riêng với Ikki được.

Stella hít sâu một hơi, thu hết can đảm nói.

"…Nếu cậu có sự liên hệ với Ikki thì tôi cũng có."

Gương mặt cô đỏ bừng khi cô nói những lời đó.

"Vì chúng tôi cũng có một mối quan hệ nên tôi không thể để cậu hôn Ikki được!"

"Eh!?"

Rất rõ ràng, Stella đã tuyên bố không muốn để Ikki hôn có gái khác. Điều đó khiến cậu bị sốc.

Điều đó...có thể nào...là Stella, thích mình không―

"Vì Ikki là chủ nhân của tôi! Tôi không thể để chủ nhân của mình trở thành một tên sis-con biến thái, không hiểu lí lẽ bình thường được. Nó làm tôi phát ốm!"

"Lí do của cậu đấy ư―!?"

"Đây là một vụ scandal cực lớn―! Cuối cùng mình cũng tìm được tiêu đề cho số báo đầu tiên rồi.『Những phút giây đầy êm ái! Gần 72 giờ trong căn phòng khóa kín cùng công chúa!』 Đúng vây, chính là nó!"

「Kurogane trông có vẻ trưởng thành, vậy mà lại…?」

「Wow, anh ấy thực sự có loại khao khát đó sao?」

「Muốn một công chúa làm người hầu cho mình sao? Trò này của cậu ta thực sự quá hạ cấp rồi.」

Ch-Chuyện này tệ rồi. Câu nói của Stella khiến cho mọi việc càng thêm tréo ngheo hơn.

"Ch-Chờ chút đã, Stella! Tại sao em lại nói chuyện này trước mặt bọn họ chứ!?"

"Nh-Nhưng nó là sự thật mà! Chúng ta đã đánh cược trước khi đấu và em đã thua. Điều đó có nghĩa, cho dù không muốn, nhưng cả cơ thể và tâm hồn em đều thuộc về anh! Hay anh có thể giờ chúng ta đã là một cũng được. Vậy nên chuyện của anh không thể nào lại không liên quan đến em được! Và đảm bảo để chủ nhân không làm những việc sai trái chính là nhiệm vụ của người hầu!"

"Không phải anh đã nói chúng ta hãy quên chuyện đánh cược đi rồi sao!?"

"Không được! Niềm kiêu hãnh của Hoàng gia không cho phép em làm điều đó, và không phải chính anh đã ra lệnh cho em 'Hãy sống cùng với anh' đó sao!?"

"Anh không nhớ rằng mình có nói bằng cái giọng mờ ám đó! Và anh cũng không có bất cứ ý đồ ám muội nào cả!"

"Nhưng những gì anh nói cũng chẳng có gì khác khi xét về nghĩa của nó cả!"

Điều này thì Ikki lại không thể chối cãi được, nhưng…

"Đó có phải là sự thật không?"

Một giọng nói lạnh như băng vang lên sau lưng Ikki khiến toàn thân cậu lạnh buốt, cảm giác như có nước đá chảy trong mạch máu vậy. Một Shizuku đầy mê hoặc lúc trước đã không còn thấy đâu nữa. Giọng nói lạnh lẽo của cô lại vang lên một lần nữa.

"Đó có phải là sự thật không?"

Shizuku đứng đó nhìn vào Ikki. Gương mặt cô lúc này không có chút biểu cảm nào, giống như một chiếc mặt nạ khô cứng.

Đáng sợ quá!

"Onii-sama. Em đang hỏi anh cô ta có nói thật không mà."

Trước câu hỏi khó khăn đó, Ikki muốn phủ nhận sự thật. Nếu cậu không phủ nhận nó, mọi chuyện sẽ trở nên rất tệ hại. Ikki biết rõ điều đó nhưng không may cho cậu, những gì mà Stella nói gần như hoàn toàn đúng. Thế nên―

"Ừm, anh nghĩ cần phải sửa đổi cách nói một chút nhưng…về cơ bản thì cô ấy nói đúng."

Một người thành thật như Ikki không còn lựa chọn nào khác ngoài câu trả lời đó, nhưng cậu đã quên mất rằng những người thành thật thường không sống thọ.

"Ồ, vậy nó là thật sao? Fu… fufufu… fufu―hii!"

"Shizuku…?"

"Anh nói dối."

Shizuku cười với đôi mắt nheo lại, và sự sợ hãi―như bị con vật nào đó liếm dọc sống lưng―chạy khắp cơ thể Ikki.

"Tại sao anh lại nói dối em vậy, Onii-sama? Anh sẽ không bao giờ làm em buồn, không bao giờ nói những điều làm em tổn thương. ĐIều đó không―"

"E-Erm, Shizuku…-san?"

"―giống anh chút nào. À! Em hiểu rồi. Chắc chắn cô ta đã đe dọa anh phải hẹn hò với cô ta. Và anh che giấu điều đó vì không muốn làm em lo lắng, phải không? Đúng vậy, sao―"

"Chờ chút, hãy nghe anh đã―"

"―có thể khác được chứ? Onii-sama tội nghiệp. Đều là do cô ta. Đó chính là lí do mà em không muốn anh rời khỏi nhà. Anh quá hấp dẫn và tuyệt vời, đó là lí do tại sao mà một người ngu ngốc và―"

"Shizuku, anh xin em hãy bình tĩnh lại và nghe anh nói được―"

"―chẳng có gì khác ngoài bộ ngực bự tiếp cận anh. Em không trách anh đâu. Anh chỉ mơ mộng và bị quyễn rũ thôi. Tất cả là lỗi của cô ta. Em sẽ lấy lại tự do cho anh. Xuất hiện nào, Yoishigure!"

"N-Này Shizuku, chuyện này không hay đâu! Em không thể làm thế! Hãy vứt thứ nguy hiểm đó sang một bên và nghe anh này! Anh không hề bị đe dọa gì cả―này, em có nghe không vậy!?"

Ikki đứng chết sững, mặt cậu tái mét khi thấy Shizuku triệu hồi Device dạng kodachi của cô, Yoishigure.

"Ôi, Onii-sama. Em vẫn đang nghe mà. Làm sao Shizuku có thể không nghe lời mà Onii-sama nói chứ? Nó còn quan trọng hơn cả chuyện Trái Đất tự quay mỗi ngày nữa. Tuy em chỉ đứng thứ hai trong kì thi đầu vào, là một hạng B, kém hơn Stella-san nhưng thuộc tính của em là nước, kẻ thù tự nhiên của lửa. Nhưng em vẫn rất trân trọng sự lo lắng của anh. Em yêu anh lắm, Onii-sama."

"Em không hề nghe lời anh nói chút nào! Từ đầu đến giờ, em toàn nói mấy điều kì cục!"

"Nghe lệnh ta, Lævateinn."

"Cái!? Cả Stella nữa sao!?"

"Xin lỗi, nhưng em không giống anh, em sẽ không nín nhịn hay nhún nhường bất kì ai chĩa Device vào mình. Nếu cô ấy muốn đấu thì em sẵn sàng chiều ý."

Đó cũng là lúc mà Ikki nhận ra, cả Shizuku và Stella đều không thèm đếm xỉa tới cậu nữa. Chỉ còn sự đối địch giống như kẻ thù gặp mặt phản chiếu trong đôi mắt xanh lục và hồng ngọc của họ. Giờ thì không thể can ngăn họ bằng lời nói được nữa, khi mà họ đã quyết không thắng không thôi.

"Được rồi! Mọi người, hãy ra khỏi đây thôi. Nếu còn nấn ná ở lại thì sẽ chết đó~!"

Kagami bắt đầu kêu gọi di tản, thể hiện năng lực thích ứng tuyệt vời của một phóng viên. Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại hai cô gái đang hầm hè nhìn nhau.

"Dù sao thì, Device của cậu cũng quá mức ‘khiêm tốn’ đó… cũng giống như ngực cậu vậy."

"Còn cậu thì sao, thanh kiếm đó cũng chẳng có tính thẩm mĩ chút nào, nó cũng như bộ ngực bò sữa của cậu thôi. Cả hai đều lớn một cách vô dụng. Nó hợp với cậu đó."

"Cậu chỉ là ‘không ăn được nho thì chê nho xanh’ mà thôi. Nhưng tôi tha lỗi cho cậu vì tấm lòng bao dung của tôi cũng rộng lớn như ngực mình mà."

"…Béo thì có ấy."

*Kèn kẹt*

Ikki nghe thấy tiếng nghiến răng phát ra từ phía Stella.

Ahh, giờ thì vô vọng rồi.

Ikki buông thõng hai vai, lặng lẽ chuồn khỏi phòng. Sau đó, tấn thảm kịch bắt đầu.

"Tôi sẽ xử cậu!"

Hai cô nàng Blazer đã khiến phòng học của lớp Một năm Nhất trở thành một đống gạch vụn.

Phần 6

Không cần phải nói, việc một phòng học bị hủy là cả một thảm họa. Các giáo viên đã thảo luận, quyết định phạt hai thủ phạm: cấm túc một tuần trong phòng kí túc của họ. Và hai học sinh đứng đầu kì thi đầu vào đã bị đình chỉ học một tuần ngay từ buổi học đầu tiên như vậy đó. Vụ scandal này trở thành một đề tài không thể tốt hơn cho tuần báo số đầu tiên của Kagami. Nó lan truyền cực nhanh trong giới học sinh toàn trường, giống như lửa cháy vậy.

Dù Ikki rất vui vì cái tiêu đề『Những phút giây đầy êm ái! Gần 72 giờ trong căn phòng khóa kín cùng công chúa!』đã được thay đổi, nhưng―

"…Trước đây em ấy đâu có như vậy."

Cậu bị sốc bởi quá nhiều thứ và vẫn không thôi thở dài kể từ khi sự việc xảy ra. Shizuku trước đây là một cô bé rất nhút nhát, dễ xấu hổ. Tuy cô bé luôn theo sau Ikki nhưng cũng luôn trốn sang một bên mỗi khi thấy xấu hổ―một cô bé rất ngoan ngoãn. Tại sao lại có thể trở thành một cô gái dễ dàng hôn con trai như vậy chứ?

Stella, đang phải chịu cấm túc, phàn nàn với giọng khó chịu.

"Có thể là không, nhưng anh thì có vẻ rất vui vì được hôn. Không phải anh cũng thích sao?"

"Anh đâu có."

"Chính là như vậy. Nếu em không ngăn lại thì anh đã được hôn lần thứ hai rồi."

"Ugh."

Nếu không có Stella thì cậu chắc chắn đã bị hôn lần thứ hai.

"Nh-Nhưng anh không di chuyển không phải vì anh muốn được hôn đâu. Anh nên nói thế nào nhỉ… Shizuku đã trưởng thành và nhìn rất nữ tính nên anh hơi choáng, nhất thời không kịp phản ứng thôi."

"Nói cách khác, anh bị em gái mình hấp dẫn vì sau bốn năm, cô ấy đã trở nên quá xinh đẹp."

"Không, ý anh không phải vậy…"

Shizuku là em gái của Ikki. Cậu chưa bao giờ nghĩ về cô nhiều hơn thế và sau này chắc chắn cũng sẽ không. Nhưng hôm nay, gặp lại cô sau bốn năm… đôi mắt long lanh quyến rũ, gương mặt phớt hồng và đôi môi đó…giờ thì chắc chắn Ikki không thể coi cô là một cô bé con như trước nữa mà đã thành một thiếu nữ rồi.

"…cũng có thể."

"Đồ sis-con."

"Erk."

"Háo sắc."

"Anh…không có gì để bào chữa."

Bị hấp dẫn bởi em gái mình sau bốn năm gặp lại. Mình đúng là hết thuốc chữa…

Cậu đi về phía nhà tắm. Stella gọi.

"Anh đi đâu vậy?"

"Anh cần phải đi tắm để làm nguội cái đầu của mình một chút."

Hôm nay Ikki đã phải tiếp nhận quá nhiều cú sốc. Với cậu, tắm rửa rồi đi ngủ sớm là tuyệt vời nhất vào lúc này.

Phần 7

"Bực mình quá."

Sau khi Ikki vào phòng tắm, Stella cắn môi một cách khó chịu. Anh ấy nói “cũng có thể “ là sao chứ? Đáng lẽ anh phải cực lực phủ nhận mới đúng chứ!

"…Không phải anh đã nói em rất đẹp sao?"

Nhưng lại bị hấp dẫn bởi em gái mình ư? Điều đó quá sai trái nên mình không thể để mặc mọi chuyện như vậy được. Mặc dù Ikki đã nói muốn làm bạn với mình và mong rằng bọn mình có thể sông chung phòng với nhau, nhưng tại sao anh ấy vẫn không có hành động nào chứng tỏ là muốn kết thân với mình chứ? Vì không muốn anh ấy thấy vẻ nhếch nhác của mình khi mới thức dậy nên sáng nào mình cũng dậy sớm để sửa sang lại cho gọn gàng mà. Còn mỗi tối, mình lại chờ Ikki vì mình có biết một chút về truyền thống "yobai" của Nhật Bản.

Chờ đã, không phải mình muốn như vậy đâu! Nếu có chuyện xảy ra, tất nhiên mình sẽ từ chối rồi. Nếu Ikki dám có ý đồ đó, mình sẽ đá chết anh ấy! Một công chúa như mình không thể ‘ăn cơm trước kẻng’ được! Nhưng…

Nhưng Stella không thể chịu được chuyện đã xảy ra hôm nay.

"Vậy mà anh nói em đẹp lắm sao? Vậy mà anh nói muốn hiểu rõ hơn về em sao?"

Chẳng lẽ đây là ý đồ của Ikki? Nói những lời ngon ngọt rồi bỏ mặc cô như vậy? Đây có phải điều mà người khác vẫn nói là "những gì đã chinh phục được thì không biết trân trọng" không? Cô muốn có một lời giải thích, và tốt nhất là Ikki nên xin lỗi về chuyện bị mất hồn đến mức để cho em gái hôn như vậy.

"AAAA, chết tiệt! Đồ ngốc! Ikki, anh là đồ ngốc! Đồ sis-con! Anh đi chết đi!"

Stella gần như sắp khóc khi cô nện cái gối của mình xuống sàn, không quên nói những lời trách cứ Ikki.

Nếu Ikki không coi mình là con gái thì sao? Nếu mình không phải mẫu người mà anh ấy thích? Nếu anh ấy thích kiểu con gái loli như Shizuku hơn thì sao? Vậy thì thật tệ, vì dù mình không cao nhưng cơ thể lại rất nữ tính, nhưng nếu Ikki không chỉ là một sis-con mà còn là một lolicon thì sao? Nếu thật là vậy thì mình không thể nào thích ứng được với sở thích của anh ấy.

Điều đó thật kinh khủng. Cô không muốn và cũng không cho phép nó xảy ra.

"―Được rồi."

Và thế là Stella nảy ra một kế hoạch.

Phần 8

「 Đồ siscon.」

"Haaaa…."

Ikki thả người chìm sâu hơn trong bồn tắm khi nhớ lại những lời nói của Stella, và tâm trạng cậu cũng nhanh chóng chìm nghỉm.

"Có lẽ cô ấy lại ghét mình rồi…."

「Háo sắc.」

"Wow…"

Làm gì có thằng con trai nào không ủ rũ khi bị một cô gái gọi là đồ háo sắc chứ? Thật tình mà nói thì chắc chắn là không rồi. Đối với Ikki, cậu lại càng chán hơn khi người nói ra những lời đó lại là Stella. Với tư cách là một hiệp sĩ, Ikki rất tôn trọng Stella vì cô là một hiệp sĩ đích thực. Mặc dù bản thân có một tài năng tuyệt vời, cô chưa bao giờ buông lỏng rèn luyện và luôn khao khát trở nên mạnh hơn. Ikki tự hỏi liệu mình có làm được điều tương tự nếu cậu cũng sở hữu tài năng giống cô? …Tất nhiên, cô là một cô gái rất hấp dẫn và cực kì đẹp. Và bị ghét bởi một người mà mình luôn ngưỡng mộ, dù với tư cách hiệp sĩ hay là một cô gái chăng nữa, khiến Ikki cảm thấy cực kì chán nản về bản thân. Cậu phải gạt đi những ấn tượng xấu của Stella càng sớm càng tốt.

"Nhưng mình cũng cần nói chuyện với Shizuku vào ngày mai nữa."

Việc cải thiện hình tượng trong mắt Stella là quan trọng, nhưng cậu cũng cần khiến cho Shizuku hiểu rằng cô không còn là một cô bé con như trước nữa, vì vậy không thể ôm hôn anh trai mình được. Chuyện Shizuku trở nên rất dễ thương không ngờ lại phá hỏng niềm vui đoàn tụ của hai người.

Khi Ikki vẫn còn đang suy nghĩ, Stella―mặc một bộ đồ bơi―bước vào.

"E-Em vào nhé."

Chuyện gì thế này? Trong khoảnh khắc, Ikki đã nghĩ rằng mình vừa làm điều gì đó sai lầm nghiêm trọng, kiểu như cậu vừa thấy cá voi bơi trong ao vậy. Tất nhiên, sẽ rất kì lạ nếu Stella mặc đồ bơi đi vào trong lúc cậu đang tắm thế này. Lạ lùng, không đúng, và thậm chí thiếu thực tế. Nếu cô quấn một tấm khăn thì sẽ gợi cảm hơn―

"―Không không không, mình đang nghĩ cái gì thế này?"

Ikki suýt chút nữa thì té ngửa trước tình huống quá đỗi bất ngờ này.

"Chuyện này không hẳn là vấn đề nhưng nó vẫn rất kì lạ! Đầu tiên, sao em lại vào đây vậy!? Anh không thể hiểu nổi chuyện này!"

"Gì-gì cơ!? Anh không sốc đến mức đó chứ, phải không?"

"Anh đang rất sốc đó! Tất nhiên là phải thế rồi! Nghiêm túc thì chuyện gì đang diễn ra vậy!? Tại sao em lại mặc đồ bơi trong này, khi mà anh đang tắm chứ!?"

"Anh…không biết sao?"

"Anh không thể đoán ra được!"

"Em… chỉ muốn kì lưng cho Ikki thôi…."

Ikki cảm thấy choáng váng. Đầu óc cậu quay cuồng. Trái tim đập loạn xạ. Cậu chắc chắn đang bị ảo giác rồi.

Stella muốn kì lưng cho mình? Hahaha, phải rồi. Mình vừa rơi vào trong cuộn băng trò chơi video lố bịch nào đây?

"Xin lỗi, Stella, lúc này anh có vẻ không được tỉnh táo cho lắm. Anh nghĩ anh vừa nghe thấy điều gì đó rất vô lí. Em lặp lại được không?"

"Ý em… chính là…như vậy đó. Em là người hầu của anh mà, phải không? Và kì lưng cho chủ nhân chính là nhiệm vụ của một người hầu, đúng vậy."

"Oh-ho, ra là vậy sao. Làm người hầu chắc hẳn rất khó khăn."

…Cô ấy vừa nói gì cơ!?

"Kh-Không, ch-chờ chút đã! Anh đã bao giờ yêu cầu chuyện này đâu!"

"Dù anh không yêu cầu nhưng em vẫn phải làm! Không phải Hideyoshi vẫn ủ ấm đôi dép của Nobunaga cho dù ông ấy không hề yêu cầu sao!? Chuyện này cũng giống vậy đó!"

"Em đang nói về chuyện gì vậy!?"

"Được rồi! Đây là nhiệm vụ mà em phải làm khi là người hầu của anh! Hãy ngồi xuống đây, nhanh lên nào!"

"Anh không thể làm thế được! Anh cũng không thể để em làm thế được! Tất cả cái chuyện về chủ nhân và người hầu này hoàn toàn là một sai lầm! Đầu tiên là Shizuku, và giờ đến Stella, con gái thời nay nghĩ cái quái gì về đức hạnh thế không biết!?"

"Em nói ổn là ổn! Cứ làm như em nói đi! Nếu không―"

Stella dừng lại một chút, và những tia lửa lách tách hiện ra.

"Em sẽ nướng chả anh đó!"

Phần 9

*Cọ cọ*

Stella, công chúa của Vương triều Vermillion, đang mặc đồ bơi và đang quỳ trước mặt Ikki, lau người cho cậu, người chỉ quấn một cái khăn quanh hông.

Ch-Chuyện gì đang diễn ra vậy…? Đầu óc Ikki lúc này đang cực kì rối rắm. Hoặc có lẽ nó vốn đã như vậy từ sáng nay rồi. Cậu không thể hiểu được lí do mà cô làm chuyện này.

"Hãy nhớ lấy lời hứa của em đó. Hôm nay,anh làm theo ý em nhưng từ ngày mai trở đi thì chắc chắn là không đâu."

"E-Em biết rồi. Em đâu có làm chuyện vì em muốn vậy, anh biết mà. Em đã thua, và trở thành người hầu của anh, vậy nên đây là chuyện mà em phải làm."

…Vậy tại sao em không thể đừng làm chứ?

Nhưng hỏi cô điều đó thì không khôn ngoan chút nào, kinh nghiệm của Ikki nói chho cậu biết điều đó. Theo như Stella, đây là nhiệm vụ của người hầu nên cô phải làm, ít nhất là một lần. Ikki không thể hiểu nổi điều đó, nhưng một khi động tới vấn đề lòng kiêu hãnh của Hoàng gia thì cô đặc biệt cứng đầu, cậu không thể khuyên ngăn được.

Dù sao thì cũng chỉ có hôm nay mà thôi. Hôm nay mình chiều ý cô ấy rồi quên hết chuyện này là xong…!

Ikki tự nhủ với mình như vậy khi Stella đang lau người cho cậu. Nhưng―

"…Uh."

Đôi mắt cậu dán vào thân hình trong bộ đồ bơi của Stella. Lí trí nói rằng không được nhìn nhưng bản năng của cậu thì không tuân theo sự điều khiển đó. Cậu vờ như đang nhìn đi nơi khác nhưng ánh mắt lại cứ liếc nhìn cô.

Ngay lúc này đây, Ikki đang nhìn thấy cơ thể hoàn mĩ, không chút tì vết của cô bạn cùng phòng quyến rũ mà nhiều lúc cậu cũng không thể hiểu được cô. Hiện giờ cơ thể Stella còn lộ ra nhiều hơn so với những gì cậu đã thấy trong cái ngày đầu tiên đó. Cái cổ mảnh mai, đôi vai ngay ngắn, eo nhỏ, đôi chân dài thon thả, làn da trắng như tuyết. Và nổi bật nhất trên thân hình cực kì dụ người đó là… bộ ngực của cô. Chúng màu trắng và cực kì lớn, tới mức bó sát vào chiếc áo bơi của cô. Cho dù là lúc cô mặc đồng phục thì Ikki cũng không thể không chú ý tới sự hiện diện của nó. Bộ ngực căng đầy đó đang đung đưa ngay trước mắt Ikki mỗi khi Stella cử động dù chỉ một chút. Điều này làm cho Ikki cảm thấy như máu trong não bộ đã bị rút hết rồi vậy, còn cổ họng cháy khô vì khát.

Mình... không thể rời mắt khỏi cô ấy được…

Ikki đơn giản là không thể quay đi hay nhắm mắt lại được. Dù bình thường cậu điềm tĩnh, ôn hòa hơn bất cứ thằng con trai nào, có lẽ còn hơi quá nghiêm túc nhưng lúc này lại không phải tình huống bình thường và cậu chỉ là một thiếu niên mới mười sáu tuổi mà thôi. Cậu không đủ chín chắn để có thể rời sự chú ý khỏi cơ thể mê hồn của một cô gái đang ở ngay trước mắt. Mắt cậu dán vào thân hình quyến rũ quá mức cho phép của Stella. Cậu thầm tạ ơn Chúa vì cô đã không nhận ra điều đó.

…Stella đẹp quá.

Tất nhiên, Stella là một cô gái rất xinh đẹp, nhưng nếu nhìn từ quan điểm của một hiệp sĩ thì cô cũng đẹp không kém. Ikki hiểu được cô đã rèn luyện bản thân khắc nghiệt tới mức độ nào để có được sức mạnh như bây giờ. Cô không bao giờ để bản thân tự mãn về sức mạnh của mình, dù cho đã sở hữu một tài năng ma thuật tuyệt vời. Cô cũng đẹp như chính tinh thần bất khuất của mình vậy.

Cô ấy thực sự rất đẹp.

Đây là lần đầu tiên Ikki biết được thân hình Stella đẹp tới mức nào. Và cũng là lần đầu tiên mà cậu muốn chạm vào cô đến vậy. Tất nhiên cậu biết cô sẽ không bao giờ tha thứ cho điều đó, nhưng―

Cùng lúc đó, từ góc nhìn của Stella….

Anh ấy đã nhìn mình từ nãy đến giờ…

Stella đã chú ý tới cái nhìn của Ikki từ đầu, vì con gái rất nhạy cảm với ánh mắt của con trai, đặc biệt là người trong mộng của họ. Cái đó có thể gọi là "trực giác của con gái", một loại cảm giác mà con trai không bao giờ có. Trực giác đó nói cho Stella biết mỗi khi Ikki nhìn cô.

"…Uu…fu…uu."

Mỗi khi Ikki nhìn cô bằng ánh mắt mãnh liệt đó, gương mặt cô lại đỏ bừng và nóng ran như phát sốt. Ánh mắt cậu quét khắp người cô giông như đang chiêm ngưỡng một bức tượng điêu khắc vậy.

Xấu hổ đến chết… mất thôi…

Nhưng nó lại không khiến Stella khó chịu. Ngược lại, cô còn thấy nhẹ nhõm vì đó là bằng chứng cho thấy không phải Ikki không thích cô, hay ít nhất cũng không phải không có chút cảm giác nào. Thân hình cô cũng có thể khiến tim Ikki đập loạn nhịp. Stella cảm thấy được an ủi vì điều đó, và cô rất vui. Cô sẽ không thua. Cô chắc chắn sẽ không chịu thua em gái cậu.

"Rồi, tiếp đến… là lưng của anh…."

Stella xoay người, tiến ra sau lưng Ikki.

"Ư-Ừm, vậy nhờ em."

Ikki cẩn thận không nhắc tới chuyện Stella bỏ qua chân và hông cậu. Tất nhiên, cậu cũng không ngốc tới mức đó. Nếu rơi vào tình huống trớ trêu như vậy, chắc cậu phải phá tường bỏ chạy quá.

Chỉ còn cái lưng thôi. Rồi mình sẽ sông sót qua chuyện này…

Chỉ cần không nhìn thấy thân hình của Stella, việc kiểm soát bản thân cũng giống như thường ngày mà thôi. Cọ lưng khiến cậu có hơi khó chịu nhưng ít nhất cũng không cần phải cử động ngực hay bụng. Ikki có thể kiền trì được. Cậu có thể vượt qua được thử thách cam go này. Và sẽ quên hết toàn bộ, không bao giờ nhớ lại chuyện này hay nói bất cứ một lời nào về nó. Cậu sẽ chôn giấu nó xuống nơi sâu nhất trong kí ức của mình.

Khi mà Ikki vừa đưa ra quyết định về chuyện này, Stella đột nhiên lên tiếng từ phía sau, giọng cô nhỏ như tiếng cánh bướm trong đêm vậy.

"Này, Ikki."

"Chuyện gì vậy?"

"Ừm. Anh, biết đó… erm, ý em, là em có chuyện… muốn hỏi… anh…."

"Ổn mà. Là gì vậy?"

"Ikki… anh… có phải anh… thích con gái ngực lớn một chút không?"

Câu nói của cô như một nhát búa tạ đập vào sau gáy Ikki vậy.

"Cái! Em―! E-E-Em đang nói gì v…!"

"Ý em… vì nãy giờ anh…cứ nhìn ngực em suốt."

Waaaaaaah!

Mình bị bắt quả tang rồi! Cô ấy đã thấy mình nhìn trộm!

Ikki muốn được chết. Biến mất. Hoặc tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống. Sao cũng được. Cậu không còn đủ can đảm đối mặt Stella lúc này.

"Anh xin lỗi! Anh biết nhìn trộm như vậy là rất không phải với em! Nhưng em phải hiểu rằng―!"

"A-Anh không cần phải xin lỗi đâu. Chỉ cần trả lời câu hỏi của em thôi."

Câu hỏi đó ư? Ikki vùi mặt vào hai bàn tay, nhìn xuống sàn, suy nghĩ câu trả lời sao cho ổn thỏa. Bị một cô gái đang ở ngay bên cạnh hỏi về mấy sở thích loại này, đây là loại hình phạt điên rồ gì chứ? Kinh khủng, thực sự quá kinh khủng. Chẳng lẽ cậu đã làm điều gì sai trái để thần linh giáng tội sao?

Tuy rất xấu hổ, nhưng―Ikki không có lối thoát nào khác, cậu thở dài cam chịu và thì thầm câu trả lời.

"Anh… có thích."

"…Hmph."

……

………Hãy-nói gì đi!

"N-Này, Stella―"

Ikki suýt chút đã bị sự yên lặng đáng sợ này làm ngộp chết, nhưng đúng vào lúc cậu đang gọi tên Stella thì―

*Bộp!*

―hai khối cầu căng tròn, sự đàn hồi cực cao và vô cùng mềm mại, ép chặt vào lưng cậu. Cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng và truyền lên não, khiến ý thức của Ikki đình trệ ngay tức khắc.

Cậu không thể nào hiểu nổi nữa. Mọi chuyện diễn ra từ sau lưng, là điểm mù. Dù thị lực của Ikki có tuyệt vời tới mức nào chăng nữa thì cậu cũng không thể nhìn thấy phía sau lưng mình trong tư thế này. Nhưng cho dù hoàn toàn không thể thấy, Ikki vẫn biết chuyện gì vừa diễn ra.

"S-Stella… vừa rồi… em…!"

Trước khi cậu kịp nói thêm gì khác, Stella đã lao ra khỏi phòng tắm với tốc độ ánh sáng, mặt cô đỏ tới tận mang tai.

"Chuyện gì vậy!?"

Đầu tiên là Shizuku, và giờ là Stella. Thực sự thì con gái khó hiểu tới mức này sao!?

Ikki không thể hiểu nổi bất cứ một điều gì kể từ khi thức dậy sáng nay nữa. Nhưng có một điều mà cậu hoàn toàn chắc chắn: cậu sẽ không bao giờ quên cảm giác vừa rồi.

Chú thích

Sensei: Cách gọi kính trọng đối với giáo viên.

Senpai: Cách gọi của người mới đối với đàn anh, đàn chị trong một tổ chức nào đó. Nếu là trường học thì tương đương với đàn anh (đàn chị) khóa trên.

Onii-sama: Cách gọi anh trai với thái độ kính trọng

Sis-con: Hội chứng "Phức cảm em (chị) gái", chỉ những người yêu thương em (chị) gái mình hơn bình thường.

Yoishigure, 宵時雨: "Tiêu thời vũ" (Mưa phùn trong đêm).

Kodachi: Một dạng đoản kiếm của Nhật Bản, chủ yếu là katana ngắn.

Yobai: Một truyền thống của Nhật Bản, liên quan đến chuyện nam nữ. Giải thích thì rắc rối, muốn biết chi tiết vui lòng liên hệ Google-sama.

Loli: Viết tắt của "Lolita", chỉ con gái chưa đến tuổi trưởng thành nhưng lại có vẻ phát triển sớm và có sự quyến rũ, khêu gợi.

Lolicon: Hội chứng "Phức cảm Lolita", chỉ những người bị hấp dẫn bởi con gái chưa trưởng thành.

Trong giai đoạn cuối thời Chiến Quốc của Nhật Bản, khoảng giữ những năm 1500, lãnh chúa Nobunaga Oda đã bắt đầu công cuộc thống nhất các vùng lãnh thổ riêng lẻ của Nhật. Hideyoshi Toyotomi là người hầu, xuất thân là nông dân, của Nobunaga. Ban đầu, ông chỉ là người mang dép cho Nobunaga, nhưng sau này lại thành công trong vai trò người thương thuyết và nổi danh. Ngày nay, ông được coi là một trong ba người có công thống nhất Nhật Bản, bên cạnh Nobunaga và Ieyasu Tokugawa.