Ca làm việc ở quán cà phê sách của Haruto bắt đầu từ trưa, và giờ đã là 9 giờ 45 phút tối.
“Cảm ơn rất nhiều! Hẹn gặp lại quý khách!” (Haruto)
Cậu sẽ kết thúc ca làm của mình trong chưa đầy mười lăm phút nữa.
Haruto tiễn một vị khách ra về với nụ cười tươi rói quen thuộc. Nhưng ngay sau đó, cậu đã giật mình trước cảnh tượng trước mắt.
Qua lớp kính, cậu thấy có hai người đang nhìn chằm chằm vào mình bên ngoài tiệm.
Một cô gái tóc vàng với vóc dáng thời thượng, đeo kính có tròng màu hoa anh đào.
Người còn lại là cô gái tóc nâu, đeo một cặp kính to trông như mượn tạm từ cô tóc vàng nọ, bởi kiểu kính đó hoàn toàn không hợp với gương mặt cô ấy.
“Là Rina-san và Ayaya-san…” (Haruto)
Tuy đã cải trang nhưng Haruto vẫn nhận ra họ ngay lập tức.
Dù gì thì địa điểm hẹn gặp hôm nay cũng là quán izakaya mà Rina đã đặt trước.
Khi Haruto còn đang hoang mang vì tình huống bất ngờ này, hai người kia liền vẫy tay với cậu sau khi khách trong quán đã ra về hết.
Cậu ra hiệu cho họ vào trong, nhưng Ayaya lại làm bộ như đang uống gì đó bằng hai tay, rồi nhanh chóng đan chéo tay tạo thành dấu “X” to và gật đầu.
Có vẻ cô đang muốn ra hiệu rằng: “Bọn em không định gọi đồ uống, nên không tiện vào đâu.”
“Haha…” (Haruto)
Haruto thật lòng nghĩ chuyện đó không có gì to tát… nhưng xét theo quy định của cửa hàng thì đó đúng là cách xử sự hợp lý nhất.
Cậu gật đầu ra hiệu đã hiểu rồi giơ tay tạo dấu “peace” để bảo họ chờ thêm một chút nữa.
“Haruto-chaan!” (?)
“D-Dạ?!” (Haruto)
Giọng nói này, chỉ có duy nhất một người trong số người quen của cậu mới gọi thế.
Là quản lý, người vừa mới tiến lại phía sau cậu.
“Xin lỗi vì khiến em giật mình, nhưng hôm nay em có thể về sớm. Chỉ còn vài khách nữa thôi, nên chị sẽ chỉnh giờ tan ca cho khớp với lịch bình thường nha.” (Quản lý)
“Ể!? Không, em thật sự…” (Haruto)
Dù không biết tại sao chị quản lý lại nói vậy, nhưng cậu vẫn cảm thấy vô cùng áy náy vì được chiều chuộng theo cách này.
Cậu đã làm việc ở quán này từ thời cấp ba và được quản lý quan tâm rất nhiều. Trong lòng cậu luôn tràn đầy sự biết ơn, và cậu luôn muốn đáp lại bằng sự chân thành của mình.
“Không sao đâu, đừng ngại. Hôm nay em có hẹn với hai người kia đúng không?” (Quản lý)
“Dạ, đúng là vậy thật, nhưng mà…” (Haruto)
“Chị chỉ muốn cảm ơn vì em đã luôn cố gắng làm việc chăm chỉ thôi. Dù nó cũng không có gì to tát cả.” (Quản lý)
Haruto cảm nhận được một bàn tay vỗ nhẹ lên vai mình, kèm theo nụ cười ấm áp từ người quản lý.
Có lẽ cô đang nghĩ đến hoàn cảnh gia đình của Haruto, một tuổi thơ không có nhiều cơ hội vui chơi hay thư giãn.
Với tấm lòng như vậy, Haruto không thể nào từ chối được.
“Ah… Em cảm ơn chị nhiều lắm, quản lý… Em sẽ cố gắng hơn nữa trong tương lai ạ.” (Haruto)
“Chị trông cậy vào em đấy.” (Quản lý)
“Vâng! Vậy thì, em xin phép về ạ.” (Haruto)
Haruto cúi đầu thật sâu, trong lòng ngập tràn niềm hạnh phúc. Rồi cậu quay vào phòng nhân viên, móc từ túi ra một mảnh giấy nhớ và cây bút.
Cậu viết vội vài chữ “Em cảm ơn chị rất nhiều” và để lại trên bàn làm việc của quản lý, sau đó nhanh chóng thay đồ.
Cậu không muốn lãng phí dù chỉ một giây của khoảng thời gian quý báu mà quản lý đã dành cho mình.
Sau khi chào tạm biệt lần cuối, Haruto chạy vội ra khỏi cửa hàng, ngay lập tức tiến về phía hai người đang chờ mình.
“Xin lỗi vì đã để hai người đợi lâu!” (Haruto)
“Không sao đâu. Quan trọng hơn là, em vất vả rồi!” (Rina)
“Làm tốt lắm, Haruto-kun!” (Aya)
“Em cảm ơn rất nhiều!” (Haruto)
Sau cuộc đối thoại với quản lý, sự biết ơn hiện rõ trên gương mặt Haruto trước những lời tốt đẹp của hai người. Sau đó, cậu mới hỏi điều đang khiến mình băn khoăn nãy giờ.
“Um…, vậy thì… có chuyện gì sao? Em tưởng hôm nay chúng ta sẽ gặp mặt ở quán izakaya mà?” (Haruto)
“Ah, xin lỗi nhé! Em không phải lo đâu. Chẳng có chuyện gì cả, bọn chị chỉ nghĩ rằng nếu gặp nhau trước rồi cùng đi thì sẽ vui hơn thôi.” (Rina)
“Ể?” (Haruto)
“Chị nói vậy là bởi vì ‘Làm thế Haruto-kun sẽ vui hơn nhiều!’, ít nhất là Ayacchi đã khăng khăng như thế đấy.” (Rina)
“S-Sao lại—! R-Rina-san! Chị đã đồng ý sẽ không nhắc đến chuyện đó trước mặt anh ấy rồi mà!!” (Aya)
Aya đột nhiên lớn tiếng, rõ ràng là cô đang cực kỳ bối rối.
(Đúng là Aya-san…)
Có lẽ lý do cô nhấn mạnh như vậy là vì cô biết về hoàn cảnh gia đình của Haruto.
Aya đoán được rằng cậu không có nhiều cơ hội ra ngoài ăn uống với bạn bè nên cô định nhân dịp này cho cậu một trải nghiệm quý giá, thế nhưng, cô lại không muốn để lộ rằng mình là người đã lên kế hoạch.
“Chị đã nói ‘Chị nhất định sẽ nói cho em ấy biết!’ rồi cơ mà.” (Rina)
“E-Em cứ tưởng chị chỉ đùa thôi!” (Aya)
“Hahaha.” (Rina)
Những lầm tưởng thế này là điều không tránh khỏi.
Có lẽ vì quá ngượng nên Aya lấy tay chỉnh lại gọng kính râm, cố hết sức để giấu đi gương mặt mình.
(Mình có thể cảm nhận được sự quyết tâm mạnh mẽ từ em ấy.)
“Em thật sự rất vui. Vui vì lời của Aya-san, và vì Rina-san cũng đã đồng ý đi cùng. Em rất mừng vì cả ba người chúng ta có thể cùng đi với nhau đến quán.” (Haruto)
Và cả Rina cũng biết về hoàn cảnh gia đình của Haruto.
Chắc hẳn cô cũng có những ý định khác, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý đi cùng theo kế hoạch của Aya.
“Chà, cuối cùng thì mọi chuyện cũng đã suôn sẻ rồi nhỉ? Phải không nào, Ayacchi?” (Rina)
“Uuuu…” (Aya)
Khi Rina vỗ nhẹ lưng Aya, có thể thấy rõ cô đang cố gắng chuyển chủ đề để thoát khỏi cảm giác xấu hổ ấy.
Vì cả ba cũng thường hay stream collab nên việc họ có một mối quan hệ tốt không phải chuyện gì quá khó hiểu. Sự thân thiết của họ đã làm sáng tỏ điều đó.
“À, mà cũng gần đến giờ đặt bàn rồi, nhanh đến đó thôi. Để chị dẫn đường cho.” (Rina)
“Em xin lỗi, và cảm ơn chị.” (Haruto)
“Rina-san đi trước, còn em sẽ đi bên cạnh Haruto-kun.” (Aya)
“Hở? Sao chúng ta không đi thành một hàng ngang luôn?” (Rina)
“Đó là hình phạt vì chị dám kể chuyện đó với Haruto-kun đấy.” (Aya)
“Ugh~ Nếu em đã chơi thế thì chị sẽ ngồi cạnh em ấy ở quán izakaya luôn!” (Rina)
“Cái—!!” (Aya)
Khi cả ba bắt đầu bước đi, Rina với mái tóc vàng óng ả đung đưa, quay lại nhìn với nụ cười tinh quái đầy ẩn ý.
“Haruto-san, chị ngồi cạnh em có sao không nhỉ?” (Rina)
“Không đâu ạ, em thấy ổn mà.” (Haruto)
“Hehe, thế thì tốt rồi.” (Rina)
Rina hơi hạ chiếc kính màu xuống và mỉm cười với ánh mắt tinh nghịch.
Có lẽ cô không nhận ra, nhưng nụ cười đó mang một sức quyến rũ rất đặc biệt, như thể mang theo một chút “thính” có chủ đích.
(Nhìn trực tiếp thế này thật sự khác hẳn so với lúc xem qua màn hình…)
Nếu chuyện này xảy ra khi chỉ có hai người, có lẽ cậu không còn coi cô chỉ đơn thuần là một người đồng nghiệp nữa, mà là một cô gái.
Ngay lúc ý nghĩ đó vừa thoáng qua—
“Khoan! K-Khoan đã!!” (Aya)
Aya giơ tay phải ra như muốn ngăn Rina lại bằng mọi giá.
“Hửm? Sao thế, Ayacchi?” (Rina)
“E-Em xin lỗi vì chuyện ban nãy… nhưng mà…” (Aya)
“Ừm, ừm.” (Rina)
“Um… thì, em cũng muốn ngồi cạnh Haruto-kun như chị cơ…” (Aya)
“Ể?” (Haruto)
Cô nắm lấy gấu áo của mình rồi quay sang đối mặt với Rina sau khi thoáng nhìn ánh mắt Haruto.
“Hehe, Ayacchi à, em nói mấy câu nghe dễ thương ghê.” (Rina)
“V-Vì đây là buổi gặp mặt để xã giao mà?!” (Aya)
“Ahaha…” (Haruto)
Kết quả là họ quyết định sẽ thay phiên đổi chỗ ngồi theo khung giờ cố định.
Ngoài ra, còn một chuyện.
(…)
Haruto nhận ra gương mặt của Aya đã đỏ lên qua khe hở giữa chiếc kính râm.
Ngay khoảnh khắc đó, một ký ức ùa về trong đầu cậu.
—( Ừm… Không phải là em thích Haruto-san hay gì đâu, được chứ!? Như em đã nói lúc trước rồi đấy, em chỉ là có hứng thú với anh thôi! Hiểu chưa!?)
________________________________________
Họ bước vào một tòa nhà trông vô cùng đẹp mắt rồi đi thang máy lên tầng sáu.
Họ nhanh chóng vào chỗ ngồi sau khi vào trong quán izakaya, nơi được chiếu sáng bằng ánh đèn hắt và tên quán lơ lửng với hiệu ứng 3D.
“W-Woa, chỗ này đẹp thật… Đây là lần đầu em đến một quán izakaya đấy.” (Haruto)
“Chị mừng là em thích~ Đây là một trong những chỗ chị yêu thích nhất đó.” (Rina)
Không gian hoàn toàn riêng tư, được ngăn bằng các tấm bình phong shoji. Haruto thả chân vào chỗ ngồi dạng kotatsu khoét sàn, ngó quanh không gian đậm chất Nhật Bản với vẻ thích thú.
“Hehe, phản ứng của anh y hệt lần đầu em đến đây đấy, Haruto-kun.” (Aya)
“Vậy ra đây không phải lần đầu Aya-san đến à?” (Haruto)
“Không ạ! Rina-san đã đưa em đi đủ mọi nơi rồi!” (Aya)
“Thì chị cũng có hơi ép Ayacchi đi cùng vài chỗ.” (Rina)
Rina nheo mắt lại rồi nở nụ cười tươi rói khi ngồi đối diện Haruto.
Nếu chỉ nhìn sơ qua thì rất khó để đoán được cô đang nói thật hay đùa, nhưng khi để ý kỹ thì cũng có thể đoán ra phần nào.
“Vì là Rina-san nên em hiểu mà, cái ‘ép buộc’ đó chắc chỉ là nói quá thôi. Dù là ai thì cũng sẽ nghĩ vậy cả.” (Haruto)
“...Em nghiêm túc vậy làm chị ngại đấy...” (Rina)
“Haha, cho em xin lỗi nhé.” (Haruto)
Thấy Rina dùng ngón tay được sơn móng nhẹ gãi má, còn Aya thì ngồi cạnh, sau khi tháo kính râm ra liền mỉm cười dịu dàng, Haruto biết ngay là mình đã đoán trúng phóc.
Suy cho cùng thì cậu không thể tưởng tượng nổi Rina lại ép buộc ai đó ra ngoài mà không quan tâm tới hoàn cảnh của họ. Cậu từng biết đến hình tượng của cô qua các buổi stream, nhưng khoảnh khắc ấn tượng nhất chính là lúc cô không ngần ngại sửa xe đạp cho Yuno, bất chấp tay có bị dính dầu.
“Haruto-kun đúng là ranh mãnh thật nhỉ, Rina-san?” (Aya)
“Chị cũng thấy vậy. Khoảng cách giữa hình tượng trên stream với con người thật này nè? Bất công ghê luôn á.” (Rina)
“Sao chị lại nói chuyện đó ngay lúc này chứ?!” (Haruto)
Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng việc hình tượng khi stream bị lôi ra vẫn khiến Haruto xấu hổ.
“Hehe, lúc mình collab thì nhất định phải đẩy kịch bản theo hướng này nè, Ayacchi. Khán giả chắc chắn sẽ thích kiểu như vậy.” (Rina)
“Un-un!” (Aya)
“Trong trường hợp đó thì... mong hai người nhẹ tay...” (Haruto)
Haruto có chút lúng túng nhưng không từ chối ý tưởng đó vì cậu cảm nhận được rằng điều này thực sự có sức hút với khán giả.
Những tương tác chỉ có trong các buổi stream collab là yếu tố tạo nên sự giải trí.
“À, xin lỗi nhé! Mải nói chuyện quá chị quên đưa menu mất. Đây, Haruto-san, xem cùng Ayacchi nhé.” (Rina)
“Em cảm ơn.” (Haruto)
Haruto nhận lấy thực đơn bằng cả hai tay, nghiêng người về phía Aya rồi mở ra.
Và ngay khoảnh khắc ấy…
“...Eh!?” (Haruto)
Mắt Haruto trợn tròn, miệng ú ớ không thành tiếng.
Gần như toàn bộ thực đơn đều có giá bốn chữ số, thậm chí còn có một vài món sở hữu một mức giá trên trời.
“Hehe, Haruto-kun phản ứng y như em hồi trước vậy.” (Aya)
“Nhìn không gian cứ tưởng giá cả cũng bình thường, anh chưa từng thấy bảng giá nào như vầy luôn…” (Haruto)
“Anh đừng lo, mỗi món đều cỡ hai suất nên cũng đáng mà.” (Aya)
“Ra là vậy…” (Haruto)
Dù vẫn còn nét căng thẳng trên mặt vì vẫn chưa được tận mắt chứng kiến món ăn, Haruto cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
“À mà, hôm nay chị mời, Haruto-san cứ gọi món thoải mái đi nhé, muốn ăn bao nhiêu cũng được.” (Rina)
“Không, không. Em không thể để chị làm vậy được.” (Haruto)
Nếu giá rẻ thì cậu vẫn có thể đồng tình, nhưng với mức giá này thì Haruto không thể nào chấp nhận nổi.
“Cho chị làm một senpai ngầu lòi đi mà. Đúng không nhỉ, Ayacchi?” (Rina)
“Em sẽ trả ơn bằng cách giành hạng nhất! Yeah!” (Aya)
“Ayacchi nói thế đó, Haruto-san.” (Rina)
“Haha, là vậy nhỉ?” (Haruto)
Rina nhếch môi cười.
Rõ ràng cô đã lường trước phản ứng của Haruto, và có lẽ ngay từ đầu cô cũng đã biết cậu sẽ từ chối.
“...Được rồi. Vậy lần này em sẽ cho pháp bản thân tận hưởng chút, đổi lại thì em sẽ cố gắng hết sức để giành lấy thắng lợi.” (Haruto)
“Cảm ơn em nhé.” (Rina)
Rina nói với vẻ đầy tự tin, khiến người ta thật sự nể phục.
“...Ừm, nhân tiện thì đoạn đối thoại hồi nãy là do chị với Ayacchi dàn dựng trước đó đấy~” (Rina)
“Gì cơ!?” (Aya)
Rina lè lưỡi tinh nghịch, còn mắt Aya thì như muốn lồi ra vì sốc.
“R-Rina-san! Chị không được nói!!” (Aya)
“Thì ban đầu nó là ý tưởng của Ayacchi mà.” (Rina)
“Ý tưởng của em!?” (Aya)
“Yep, yep. Haruto-san, em nhận ra rồi đúng không?” (Rina)
“...Thật ra thì, đúng là như vậy.” (Haruto)
“!!” (Aya)
Có vài dấu hiệu khá rõ ràng.
Lúc Aya nói “Trả ơn bằng cách giành hạng nhất!”, cô tỏ ra khá gượng gạo.
Sau đó, Aya còn tránh ánh nhìn của Haruto và quay mặt đi chỗ khác.
Có lẽ cô định giấu đi sự lúng túng, nhưng từ lúc cô không còn nhìn thực đơn nữa thì mọi thứ đã hiện rõ mồn một.
“Chính sự vụng về này mới làm Ayacchi dễ thương đó chứ.” (Rina)
“Em cũng nghĩ vậy.” (Haruto)
“Hai người đồng điệu quá đấy… Đừng nói mấy chuyện đó với vẻ nghiêm túc như vậy chứ…” (Aya)
“Hehe, thôi nào, đừng ngại mà.” (Rina)
Trong tình huống thế này, có lẽ được khen còn khiến Aya ngại hơn là bị trêu. Với giọng lí nhí, Aya lại cúi người nhìn vào menu, cố gắng tỏ ra bình thường.
Haruto lặng lẽ quan sát, cậu thấy rõ sự vụng về trong cách nói dối và nỗ lực vụng về để che giấu của cô; từ gương mặt đến tư thế đều toát lên vẻ bối rối.
Và đúng lúc đó—
“Mà này, hai em thực sự rất đáng nể đấy.” (Rina)
“…Eh?” (Aya & Haruto)
Hai người đồng thanh đáp lại, giọng chồng lên nhau.
“Là chuyện khi nãy, lúc hai em nhìn vào menu ấy. Dù mới mười tám và hai mươi tuổi mà đã kiếm được khá nhiều tiền, thế mà cảm giác về giá trị đồng tiền của hai em lại rất cân bằng. Hồi chị bắt đầu nổi tiếng tầm tuổi đó, chị tiêu xài phung phí lắm, chẳng biết tiết kiệm là gì…” (Rina)
Rina cười gượng khi nhớ lại quá khứ, gương mặt đầy tiếc nuối như muốn nói: “Thời đó đúng là phí phạm thật…”
“Rina-san nói vậy thôi chứ… Em toàn đặt đồ ăn bằng Uber Eats nên sống cũng thoải mái lắm. Đôi lúc còn có cả tráng miệng nữa cơ...” (Aya)
“Em cũng bắt đầu mua pudding nhiều hơn, với dùng cửa hàng tiện lợi nhiều hơn trước, nên chắc cũng đang hưởng thụ quá rồi...” (Haruto)
“Không, điều đáng nể là hai em vẫn giữ được mức sống mà còn tiết kiệm được tiền! Mấy thứ ‘xa xỉ’ mà hai em kể thực ra là nhu cầu cơ bản đó, chứ tuổi trẻ thì ai mà chẳng muốn mua hết mọi thứ.” (Rina)
Có lẽ vì từng vấp ngã nên Rina càng cảm nhận rõ điều này hơn, và giữa cuộc trò chuyện ấy, có một điều khiến người ta thấy ấm lòng.
“Mà này, Haruto-san, em khiêm tốn hơn chị nghĩ nhiều đó.” (Rina)
“T-Thật á…?” (Haruto)
“Ừ. Kiểu hưởng thụ của em dễ thương lắm đấy, chị còn đoán là em mua pudding cho Yuno-chan nữa cơ.” (Rina)
“Un-un. Em nghĩ không ai trong ngành sống giản dị như Haruto-kun đâu.” (Aya)
“Thì… em cũng đâu kiếm được nhiều bằng người khác trong ngành này đâu mà.” (Haruto)
Đây là một thế giới nơi luôn có người giỏi hơn mình.
Thực tế thì người đang ngồi trước Haruto là Rina, streamer có hơn 700.000 người đăng ký. Còn Ayaya là một VTuber có hơn 450.000 người đăng ký.
Trong khi đó, Haruto mới có 250.000 người đăng ký.
Tính sơ sơ thì thu nhập của họ gấp cậu từ hai đến ba lần.
“À mà, Haruto-san. Dù câu hỏi này hơi tế nhị chút, nhưng em có nghĩ mình sẽ đủ tiền cho Yuno-chan học đại học không? Nếu khó khăn quá thì cứ nhờ chị nhé.” (Rina)
“Cả em cũng giúp được đó!” (Aya)
“...! E-Em cảm ơn nhiều lắm…” (Haruto)
Bình thường thì người ta sẽ từ chối bằng một câu đùa. Dù trong thâm tâm cũng biết rõ điều này nhưng Haruto vẫn trào dâng cảm giác biết ơn. Do đó, cậu không thể làm gì khác ngoài việc cảm kích trước lời nói của họ.
Cậu cố gắng kìm nén, nhưng khóe mắt đã bắt đầu cay.
“Nói vậy chứ em gái em vẫn còn khoảng một năm rưỡi nữa mới tốt nghiệp. Nếu tình hình cứ ổn định thế này thì chắc em sẽ tiết kiệm đủ cho cả bốn năm học đại học của con bé.” (Haruto)
“W-Woa, Haruto-kun giỏi thật đấy!!” (Aya)
“Tuyệt thật!” (Rina)
“Được khen thế này khiến em thấy vui lắm… haha.” (Haruto)
Có người sẽ nghĩ rằng, “Làm người giám hộ thì thế cũng bình thường thôi” nhưng chuyện gia đình hay tiết kiệm vốn không dễ để chia sẻ.
Vì đây là lần đầu tiên được công nhận như vậy nên Haruto cảm thấy hơi ngượng.
“Chỉ là, nhớ đừng cố quá sức nhé. Haruto-kun là người hiểu rõ nhất mà, Yuno-chan sẽ lo lắng nếu biết điều đó đấy.” (Aya)
“Ừ, em nói cũng đúng. Cảm ơn nha.” (Haruto)
Gần đây cậu thường quên ví khi ra cửa hàng tiện lợi và khiến người khác lo lắng cả trong công việc lẫn ngoài đời, nên lời của Aya thực sự đánh trúng tâm lý cậu.
“Ugh… ghen tị với Rina-san ghê… Không những được gặp em gái anh ấy mà còn nghe nói chị từng đến tận nhà Haruto-kun nữa…” (Aya)
“Thì cũng chỉ là chuỗi sự kiện trùng hợp thôi mà~” (Rina)
“T-Trùng hợp kiểu gì lạ vậy?!” (Aya)
“Hehe, nếu chị mà là Ayacchi thì chắc chị cũng sẽ phản ứng y chang em thôi.” (Rina)
“…” (Haruto)
Qua cuộc trò chuyện, Haruto nhận ra Rina vẫn chưa kể cho ai về chuyện cô gặp Yuno.
Đúng chất Rina, không bao giờ khoe khoang việc tốt mình làm. Giống như chuyện cô đã sửa xích xe đạp giúp Yuno.
“Nói vậy chứ, Yuno-chan tuyệt vời lắm đó. Dịu dàng, tinh tế, lại còn rất trưởng thành đối với một học sinh cấp ba nữa.” (Rina)
“Còn giỏi nấu ăn nữa đúng không?” (Aya)
“Thật ra thì, lúc chị đi học nấu ăn sao thì Yuno cũng giỏi cỡ đó.” (Rina)
“Giỏi như Rina-san luôn á!?” (Aya)
“Sắp xếp rất gọn gàng, nấu bằng cảm nhận chứ không cần đo lường, biết nhiều món, còn tính toán cả dinh dưỡng nữa. Chị thực sự ấn tượng lắm đấy.” (Rina)
“Thật ư!?” (Aya)
Haruto chỉ lặng lẽ nghe, nhưng trong lòng tràn đầy niềm tự hào. Được nghe người khác khen ngợi người thân mình là một cảm giác vô cùng hạnh phúc đối với cậu.
Giữa giây phút ấy, Haruto nở nụ cười mãn nguyện… nhưng nụ cười đó không kéo dài lâu.
“Chắc là con bé đã học rất nhiều để giữ gìn sức khỏe cho onii-chan của mình. Cũng giống như ai đó đã tạo nên cả một hình tượng chẳng hề hợp với bản thân chỉ để thu hút sự chú ý, nhỉ?” (Rina)
“?!” (Haruto)
Lời nhận xét bất ngờ và chẳng mấy dễ chịu đó như đâm thẳng vào tim đen cậu.
“Ừm… À đúng rồi! Aya-san, em có muốn xem ảnh em gái anh không?” (Haruto)
“Được không ạ?!” (Aya)
“Ừ-Ừm, tất nhiên rồi! Thật đấy, cứ xem thử đi.” (Haruto)
Haruto cố gắng đánh trống lảng bằng cách vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra, phớt lờ Rina đang nhếch mép cười.
“Yuu không cho anh chụp nhiều ảnh nên tấm này là từ sinh nhật năm ngoái của con bé đấy…” (Haruto)
Vừa nói, cậu vừa nhập mật khẩu, mở album “yêu thích” rồi nhanh chóng lướt đến tấm ảnh.
“Đây là em gái anh, tên là Yuno.” (Haruto)
Cậu đặt điện thoại lên bàn, để lộ tấm ảnh Yuno đang xấu hổ giơ tay chữ V trước chiếc bánh sinh nhật với mười sáu cây nến.
Và phản ứng đến ngay lập tức.
“Ể, đây là em gái anh á!? Dễ thương quá trời luôn…!” (Aya)
“Lại còn đảm đang nữa, nên chắc cũng không thiếu người để ý đâu ha~?” (Rina)
“Ờm… Nói ra thì có hơi kỳ, nhưng đúng là anh rất tự hào về con bé. Thế nên chính anh cũng thấy lạ khi chưa từng nghe nói con bé có dính dáng tới ai cả.” (Haruto)
“Chắc là tại anh đấy, Haruto-kun.” (Aya)
“…Anh á?” (Haruto)
“Dạ! Có lẽ em ấy thấy được điểm tốt của anh rồi nên chưa thấy ai xung quanh tốt bằng anh cả.” (Aya)
“Không đời nào! Anh không nghĩ là vậy đâu.” (Haruto)
Cậu không nói vậy để biện mình cho sự ngại ngùng của bản thân. Đó hoàn toàn là những suy nghĩ từ tận sâu trong đáy lòng Haruto.
Cậu luôn bị cấm vào bếp vì “quá nguy hiểm, có thể gây hỏa hoạn.”
Cụ thể hơn là vì “dễ tự làm mình bị thương với dao.”
Khi quên nhắn tin cho Yuno, thỉnh thoảng cậu còn bị đánh bằng dép.
Với những khía cạnh không đáng tin cậy như thế, cậu thật sự không thể tin lời Aya, nhưng quan điểm của cô thì lại khác.
“Không không! Lúc học cấp ba dễ bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh lắm đó. Ví dụ như em này, vì bố em rất tốt bụng nên em cũng thích người tốt bụng giống bố vậy.” (Aya)
“Ahaha, ra là vậy.” (Haruto)
“Em đang tán tỉnh rõ rành rành đấy, Ayacchi? Cơ mà kiểu đó thì phải chờ lúc chỉ có hai người mới hiệu quả chứ~?” (Rina)
“!! Y-Ý em không phải vậy đâu—” (Aya)
Chưa kịp nói xong, ánh mắt họ đã chạm nhau trong tích tắc.
Mặt Aya đỏ bừng, cô cúi đầu xuống, đẩy trượt menu về phía cậu như đang lau mặt bàn.
Cảm giác như cô đang ám chỉ: “Anh cứ tự xem lấy đi…” và đúng là như vậy thật.
Aya quay ngoắt đầu nhanh như một cơn gió và liếc sang Rina rồi run run cất tiếng:
“Tại Rina-san nói mấy lời kỳ quặc nên mới ra không khí khó xử như vậy đó…” (Aya)
“Xin lỗi nhé! Chị đâu nghĩ em nghiêm túc dữ vậy đâu!” (Rina)
“Chuyện như vậy mà đột nhiên nói ra thì tất nhiên sẽ thành ra thế này chứ còn gì nữa!!” (Aya)
“Hehe, cũng đúng nhỉ.” (Rina)
“‘Cũng đúng nhỉ’ cái gì chứ? Chính xác là như vậy luôn thì có!!” (Aya)
Hai người họ chênh nhau bốn tuổi và sở hữu mối quan hệ kiểu “một người chọc, một người bị chọc”. Rina là người chọc còn Aya thì bị chọc.
Trong lúc tiếng nói cười của họ vang lên như một giai điệu nhẹ nhàng, Haruto vui vẻ chọn món từ menu.
Không ai biết đã bao nhiêu phút trôi qua.
Khi các món ăn bắt đầu được mang ra, Haruto vừa thưởng thức vừa tận hưởng bầu không khí vui vẻ ấy.
“Giờ không khí cũng dịu đi rồi, chúng ta bàn chuyện chính hôm nay nhé. Lịch trình và nội dung buổi collab.” (Rina)
“Em đang chờ đây.” (Haruto)
“Vừa ăn vừa nói cũng được chứ ạ?” (Aya)
“Tất nhiên rồi, cứ làm thế đi. Thật ra chị cũng định vậy mà.” (Rina)
Rina cười và bắt đầu gắp gà rán sang dĩa nhỏ.
Thấy hành động của cô khớp với lời nói, cả Aya và Haruto đều bật cười rồi cùng nhau chuẩn bị ăn.
“Được rồi, đầu tiên là về lịch stream collab. Chị nghĩ tụi mình nên làm trong tuần này luôn. Cuối tuần sau là bắt đầu sự kiện rồi còn gì.” (Rina)
“Tuần này em rảnh nên lúc nào hai người tiện thì cứ báo em nhé!” (Aya)
“Còn em thì sao, Haruto-san?” (Rina)
“Em thực sự xin lỗi… Thứ Bảy này em có hẹn mất rồi.” (Haruto)
Khi Haruto đang giải lao trong ca tối, cậu nhận được tin nhắn từ Yuno và đã trả lời lại.
—[Suzuha-chan cũng rảnh vào Thứ Bảy này. Thế hôm đó chúng ta đi chơi nhé. Việc chọn đồ chắc sẽ không mất nhiều thời gian nên em đã tính thêm vài kế hoạch nữa. Với cả, nếu không trùng lịch stream, em muốn rủ Suzuka-chan ở lại qua đêm luôn.]
Và Haruto đã trả lời:
—[OK! Nếu bố mẹ của em ấy đồng ý thì anh cũng không có ý kiến gì!]
Vì đã hứa như vậy nên cậu không thể đổi lịch được.
“Arara. Nếu không phải Thứ Bảy thì chắc Haruto-san sẽ bị kẹt lịch đi làm vào mấy ngày còn lại… Vậy ổn không đấy?” (Rina)
“Sau giờ làm thêm thì em vẫn có thể stream được nên không sao hết! Nhưng mà chắc phải sau mười giờ đêm mới được…” (Haruto)
Nếu là stream cá nhân thì không vấn đề gì, nhưng với một buổi collab thì giờ đó lại quá muộn.
Haruto thành thật xin lỗi, nhưng hai người kia lại không tỏ vẻ khó chịu chút nào.
“Anh đừng có lo! Vẫn collab được là tốt rồi.” (Aya)
“Đúng đó, như Ayacchi nói đấy.” (Rina)
“Cảm ơn mọi người nhiều lắm…” (Haruto)
Dù Haruto không thường dùng giọng điệu lễ phép như vậy, nhưng lần này cậu lại buột miệng thốt ra.
Tuy vậy, giọng Haruto vẫn rất tự nhiên. Cậu thực sự biết ơn vì họ đã thông cảm cho mình.
“Vậy, Thứ Năm thì sao? Thứ Sáu cũng được, Thứ Bảy thì hơi khó vì Haruto-san có hẹn rồi.” (Rina)
“Cảm ơn chị rất nhiều vì đã chu đáo như vậy. Nếu là Thứ Năm thì em không có kế hoạch gì cả, nên ổn ạ.” (Haruto)
“Tốt quá! Vậy thì hẹn nhau tầm mười giờ hai mươi phút đến mười giờ rưỡi tối Thứ Năm nhé. Chúng ta sẽ bắt đầu từ phần chọn đội hình và nhân vật. Làm thế sẽ dễ phối hợp ăn ý với người xem hơn.” (Rina)
“Vâng.” (Haruto)
“Hóng ghê~” (Aya)
“Xong khi định xong đội hình thì chúng tâ chơi thử một, hai trận xếp hạng rồi kết thúc buổi stream. Mỗi người cũng sẽ đăng thông báo về buổi collab nhé.” (Rina)
“Rõ rồi! Em sẽ lập lịch rồi gửi cho hai người.” (Aya)
“Cảm ơn nha~” (Rina)
Không hổ là hai người đã từng thực hiện biết bao buổi collab và dự án, mọi chuyện được quyết xong gọn gàng, trơn tru đến bất ngờ.
Trong lúc đó, Haruto có một điều cần hỏi.
“…À, nếu được thì em muốn hỏi trước… về sự kiện lần này, mức độ ‘toxic’ của em nên dừng ở đâu? Em không muốn gây phiền phức cho mọi người…” (Haruto)
Dù gì thì Rina và Aya đều là tuyển thủ chuyên nghiệp thuộc Axcis Crown, đồng thời cũng là đồng nghiệp của Haruto. Đã vậy họ còn đối tốt với cậu như thế, cậu không thể để họ phải xử lý hậu quả vì mình được.
“Chị cũng từng nghĩ tới chuyện đó rồi, nhưng rốt cuộc vẫn thấy nên để tùy cảm nhận của em thôi, Haruto-san.” (Rina)
“Vậy ổn không ạ!?” (Haruto)
“Vì Ayacchi cũng từng stream với em rồi mà cũng đâu có chuyện gì đâu, mấy buổi collab trước còn được khen nữa là. Nhưng nếu ép em quá thì cái chất ‘Oni-chan’ của em cũng mất hết còn gì?” (Rina)
Dù là chủ đề quan trọng nhưng Rina vẫn vừa cắn miếng trứng cuộn tamagoyaki vừa trả lời với sắc mặt không chút lo lắng.
Aya cũng gật đầu đồng tình.
“Thật ra, vào hôm sự kiện diễn ra, chị nghĩ sẽ vui hơn nếu cả chị và Ayacchi cũng nhập vai theo em luôn, tùy vào không khí nữa.” (Rina)
“Em cũng định thế đó!” (Aya)
“Mọi người nghiêm túc đấy à!?” (Haruto)
Nói cách khác, cả hai cũng tính cà khịa các streamer khác như Haruto.
“Rất nghiêm túc là đằng khác. Vì chị với Ayacchi đều quen hết mấy người tham gia rồi, nên dù có làm gì thì họ cũng sẽ hiểu thôi.” (Rina)
“Có gì thì xin lỗi sau hậu trường là được mà.” (Aya)
“R-Ra vậy…” (Haruto)
Nếu thế thì phải tùy theo phản ứng của người xem, làm thử cũng không tệ chút nào.
Cách này cũng có thể dễ dàng khuấy động bầu không khí nữa.
“Nếu được đưa ra một yêu cầu thì chị muốn em nói chuyện mạnh dạn hơn chút, Haruto-san. Em làm vậy thì chị đảm bảo sẽ theo nhịp và đáp lại đúng phong cách luôn.” (Rina)
“V-Vâng. Nếu vậy thì em sẽ cố gắng hết sức!” (Haruto)
Cứ tưởng là một yêu cầu khó khăn, nhưng hóa ra chỉ là “giữ phong cách thường ngày,” khiến Haruto nhẹ nhõm hơn hẳn. Nhờ đó, cuộc nói chuyện bắt đầu đi vào quỹ đạo rõ ràng.
“Hehe, mong đến buổi collab vào cuối tuần tới thật đó!” (Aya)
“Chị cũng thế. Đây là lần đầu chị collab với Haruto-san mà.” (Rina)
“Hehe, nghe em nói vậy làm chị thấy bõ công đặt chỗ ghê.” (Rina)
“Hôm nay em vui lắm, cảm ơn mọi người nhé!” (Haruto)
“Không có gì đâu.” (Rina)
Càng gắn kết, không khí giữa họ lại càng dễ chịu hơn mỗi lần tương tác Nhờ vậy, việc collab cũng dễ dàng hơn, và những khoảnh khắc trong ngày hôm nay thật sự quý giá.
“Nè Ayacchi.” (Rina)
“Dạ?” (Aya)
“Còn không đổi chỗ với chị à? Thời gian phân chia chỗ hình như hết rồi đó.” (Rina)
“…T-Thật á? Mới ngồi có ba mươi phút thôi mà, em thấy vẫn còn chút thời gian đấy…” (Aya)
“Uwaa! Haruto-san, em xem kìaaa? Em ấy chiếm thêm mười phút nữa để ngồi cạnh em đó! Thể nào lát nữa em ấy cũng nói ‘Cảm ơn vì đã thêm thời gian nhé!’ cho coi!” (Rina)
“Ah! E-Em chỉ đùa thôi mà!?” (Aya)
Sau khi bị bóc trần thêm vài sự thật, Aya cuống cuồng đứng dậy và bê đĩa của mình.
Trông cô như đã sẵn sàng đổi chỗ ngay lập tức, nhưng Rina cũng đã nhìn thấu toàn bộ.
“Nếu Haruto-san muốn kể chuyện Aya có tính chiếm hữu ghê gớm thế nào trên stream thì cứ kể nha. Lần này chị đặc biệt cho phép em đó.” (Rina)
“Gì cơ!!” (Aya)
“Hay kể vụ em ấy định mua hết mọi con thú nhồi bông mà em ấy thích cũng được. Người xem chắc sẽ phản ứng dữ dội lắm.” (Haruto)
“Còn cả vụ em ấy ăn hết gà rán tụi mình gọi chung ở quán izakaya nữa.” (Rina)
“Haha, vui ghê.” (Haruto)
“Và em ấy còn ép chị chỉ được ngửi đồ ăn ngon chứ không cho ăn nữa!” (Rina)
“Haha!” (Haruto)
“Không vui chút nào hết!!” (Aya)
Giờ thì Haruto đã hiểu được lý do vì sao Rina lại thích trêu Aya đến thế, và cậu cũng phụ giúp sắp xếp khăn giấy và ly để đổi chỗ ngồi.
Không khí rộn ràng tràn ngập tiếng cười nhờ năng lượng tích cực của hai người.
Giữa lúc vui vẻ ấy, Haruto cũng quên luôn mệt mỏi sau giờ làm thêm và tận hưởng trọn vẹn dịp hiếm hoi được đi ăn với họ.
Động tác ngón tay hình chữ V, thường gọi là "peace sign" không chỉ biểu thị "hòa bình" hay "chụp ảnh", mà đôi khi còn mang nghĩa là "ok", "đợi tí", hoặc "mọi thứ ổn rồi". Tùy hoàn cảnh, nó mang tính biểu cảm nhẹ nhàng, thân thiện, không nhất thiết mang đúng nghĩa đen.