Quản Lý Hàng Đầu

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

29 83

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

281 7338

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

(Đang ra)

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

Hidaka Yuu

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

7 61

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

19 134

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

16 121

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

(Đang ra)

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

ayano; 絢乃

Đồng cam cộng khổ trên hòn đảo hoang, tình cảm của cả hai dần phát triển sâu đậm hơn và tô điểm cho cuộc hành trình đáng nhớ của họ.

17 159

Từ chương 0-109 - Chương 01: Phòng Quản Lý Kinh Doanh Đội 3, Quản Lý Mới (1)

Uhuhh...Hiện giờ tôi đang mơ à?

Đó không phải kết luận duy nhất tôi có thể đưa ra khi tôi đang ngồi trong một văn phòng tôi chưa bao giờ thấy trước kia.

Nó là một văn phòng cực kì sang trọng, rộng rãi.

Nó quả thật là một cảnh tượng tuyệt vời, nhưng vì tôi cảm thấy tôi không thuộc về nơi đây nên tôi đã không ngừng cảm thấy bồn chồn. Gần giống như việc đi tới một nhà hàng khách sạn 5 sao có quy định về trang phục, trong khi đang mặc một bộ đồ ngủ thun hoặc một cái áo phông chỉ đáng làm giẻ lau ở nơi này, kết hợp với dép lào đi trong phòng tắm vậy.

Đó chính xác là cảm giác tôi đang cảm nhận bây giờ.

Đây chắc hẳn là một giác mơ phải không?

Kể từ khi có mấy thứ đại loại như hình ba chiều ở trên mặt bàn, nên đây chắc chắn là mơ rồi.

Thật kì lạ. Tôi đâu có xem nhiều phim khoa học viễn tưởng vào mấy ngày nay lắm đâu, mà sao tôi lại có một giấc mơ như thế này?

Cái văn phòng này tầm cỡ một sân chơi với một cái cửa số kéo dài bao phủ hết bốn phía vách tường, thậm chí phía bên ngoài còn có những đám mây lơ lửng trên bầu trời phía ngoài. Nó như thể những cảnh quan mà bạn chỉ có thể thấy được từ một chiếc máy bay... Đó là mây thật ư? Hay chỉ là đoạn quay video thôi? Thử cho rằng chúng có thật đi, thì rốt cuộc văn phòng này cao tới đâu?

Thôi, chắc chỉ là khung cảnh của thế giới phát triển công nghệ quá mức thôi, không chừng cả cái văn phòng này đang bay luôn chứ.

Dù tôi khá muốn kiểm chứng việc này, tôi lại không thể.

Ngoài ra có một lí do tại sao tôi nghĩ đây chỉ là một giấc mơ.

 Hiện giờ, như thể tôi là một con rối, cơ thể tôi đã di chuyển ngoài sự kiểm soát của tôi. Đâu tôi tự quay qua, nhìn chăm chăm vào từng đám mây bên ngoài rồi nhìn xuống đồng hồ đeo tay.

"Hmmm... Đã gần 2 giờ chiều rồi."

Thậm chí miệng tôi cũng bất giác cử động và nói.

Mặc dù tôi không thể điều kiển được cơ thể mình, các giác quan ngược lại đều hoạt động. Thị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác và dù tôi không chắc chắn hoàn toàn, từ cái mùi vị không dễ chịu của nước miếng mỗi khi tôi nuốt nước bọt, tôi nghĩ tôi cũng có thể cảm nhận được vị giác. 

Việc này có hơi đáng sợ. Tôi đoán rằng chắc đây là thứ mà người ta hay gọi là giấc mơ sáng suốt.

"Nó vốn đã vậy. Nếu Chủ tịch Jung đã sẵn sàng, thì chúng ta nên bắt đầu cuộc phỏng vấn chứ?"

Với một giọng điệu vui tươi. Đầu tôi quay lại. Tôi nhìn vào người phụ nữ đang ngồi trước mặt tôi.

Cô ấy có vẻ như ở ngoài độ tuổi bốn mươi. Chỉ từ giọng nói của cô ấy, tôi tưởng tượng ra một khuôn mặt hiền từ, nhưng thật ra lại đối lập. Mái tóc vàng kim ngắn. Đường kẻ mắt sắt sảo phía trên nép nhăn thể hiện sự tự tin của cô ấy và đôi môi đen bóng thú hút phần lớn sự chú ý.

Hả? Sơn môi đen?

Sự lựa chọn màu sơn môi của cô ấy khá độc đáo.

Tuy nhiên, liệu tôi đã nhìn thấy người phụ nữ này trước đây ư? Tôi nghe nói rằng những hình bóng con người xuất hiện trong giấc mơ, thường có sự tương đồng về vẻ ngoài với người bạn biết ngoài đời thật.

"Rất hân hạnh."

Miệng tôi lại di chuyển lần nữa.

"Nhưng, tại sao Giám đốc Park đến tận đây thế?"

"Dĩ nhiên tôi cần phải đến vì cuộc phỏng vấn đặc biệt với Chủ tịch Jung rồi. Thế nên có lẽ Chủ tịch Jung cần dành thêm ra một ít thời gian, có phải không? Tôi hy vọng vậy không sao khi cân nhắc mối quan hệ của chúng ta."

"Haha, đương nhiên. Vậy cô sẽ là người thực hiện cuộc phỏng vấn?"

"Cuộc phỏng vấn này sẽ được thực hiện bởi Phóng viên Song, tôi sẽ tham gia dần theo từng thời gian. Tôi biết nhiều những thứ cần biết về Chủ tịch Jung, tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn là để người trẻ suy nghĩ sáng tạo và rồi lấy một chút thông tin mới."

Tôi rồi nhận ra rằng có một người phụ nữ trẻ ngồi kế bên Giám đốc Park. Cô ấy là sự trộn lẫn giữa vẻ đẹp thuần khuyết với khuôn mặt nhỏ nhắn mang những nét dân tộc đa dạng. Kể cả dường nét cơ thể của cô ấy cũng đẹp tuyệt. Tuy nhiên lại bị lu mờ trước sự hiện diện nổi bật của Giám đốc Park.

"Giới thiệu bản thân mình đi Phóng viên Song."

"Vâng! X,i,n,c,h,à,o Chủ tịch Jung. Tôi tên là Song Song."

Thật là nhẹ nhõm khi tôi không thể điều khiển được cơ thể mình. Nếu không, tôi đã có thể bật cười ngay lập tức.

Cơ thể tôi đang có một cuộc đối thoại với cô gái mang vẻ đẹp kết hợp của các chủng tộc. Do tôi chả thể làm gì nên tôi đành phải lắng nghe cuộc trò chuyện của họ. Tôi chăm chú nhìn vào tất cả những gì nằm trong tầm nhìn của mình. Với lần đầu trải nghiệm giấc mơ sáng suốt, mọi thứ thật tuyệt vời.

Đôi mắt mà đang nhìn vào cô phóng viên chuyển động. Chúng lướt nhanh qua thứ gì đó giống như màn hình máy vi tính. Dù khi khuôn mặt đó chỉ xuất hiện trong vài giây trên bề mặt màu đen bóng đó. Dù đó là trong chốc lát, tôi đã thấy nó.

Đó là khuôn mặt tôi, chỉ khác biệt là nhìn già hơn hai mươi năm.

Vậy ra đó là lí do vì sao tôi lại có thể dễ dàng nói chuyện với Giám đốc Park.

Cơ thể tôi lại chuyển động. Lần này mắt tôi nhìn xuống để sửa lại trang phục của mình. Đó là một bộ côm-lê tựa mấy thứ một quý ông điệp viên người Anh sẽ mặc. Tôi đeo một cái cà vạt. Một cái đồng hồ bằng da hoàn hảo ôm sát lấy cổ tay tôi. Thậm chí một người chả biết nhiều về các thương hiệu nổi tiếng như tôi cũng cảm thấy nó rất đắt.

Có vẻ như tôi đã kiếm được khá nhiều tiền?

Còn về phần một phóng viên đang ngồi ở vị trí đối diện gọi tôi là "Chủ tịch Jung, Chủ tịch Jung" với thái độ thận trọn, xem ra tôi khá thành công trong xã hội.

Vài người nói giấc mơ là cách thức biểu đạt của tiềm thức của bản thân... Thật là may mắn khi đó là giấc mơ của tôi, nếu người khác biết chắc sẽ đá chăn của họ.

"Giờ thì... "

Cô phóng viên nhìn cực kỳ lo lắng bắt đầu cuộc phỏng vấn.

"Nếu chung ta muốn nói về Chủ tịch Jung Sunwoo, chúng ta chả thể bỏ qua giai thoại thành công của ngài. Ngài bắt đầu từ nơi thấp nhất, kiên cường đấu tranh cho con đường đi đến đỉnh cao và giờ ngài đã là chủ tịch của một công ty quản lý toàn quốc. Ngài bắt đầu ở W&U, liệu ngày có thể nhớ được ngày đi làm đầu tiên của mình không?"

"Dĩ nhiên. Mặc dù việc đó đã trải qua lâu lắm rồi. Tôi vẫn nhớ như in ngày hôm đó. Tôi đã khá chật vật với việc ngủ vào đêm hôm đó để rồi tôi nhận được một cuộc gọi đi làm vào 4 giờ sáng. Tôi không thể ngủ nổi một phút nào và phải đi ké xe anh tôi đến công ty."

"Ngày đầu tiên ngài dưới danh là một công đân của xã hội như thế nào?"

"À, ngày hôm đó quả thật rất năng nổ."

"Theo cách nào?"

"Khi tôi thực hiện công việc ở khu quản lý kinh doanh, tôi chắc rằng bản thân sẽ làm việc với diễn viên. Tôi yêu những bộ phim và các tuồng kịch và ước mơ của tôi là có thể dẫn dắt được một diễn viên quốc tế bằng hai bàn trắng. Tôi thậm chí còn lộ rõ quan điểm đó một cách mạnh mẽ trong các cuộc phỏng vấn... "

Rồi?

"Khi tôi cuối cùng cũng đạt được công việc, tôi đã được chỉ định với một nhóm idol nữ mà lần trình diễn cuối cùng là hai năm trước."

Cái gì?

Bộ tôi thật sự bị stress(căng thẳng) bởi vì ngày đầu tiên đi làm à?

Vậy nên đó là lí do tôi lại mơ thấy cái này?

Trong thực tế, tôi đã có một cuộc phỏng vấn với W&U, tôi được nhận và đang mong chờ ngày đầu tiên đi làm. Nó cũng là sự thật khi nói tôi muốn ký hợp đồng với một diễn viên.

Lí do tôi xin việc ở W&U cũng vì họ đã đào tạo được nhiều nghệ sĩ. Trong số đó cũng có một vài người có danh tiếng như các ngôi sao Hollywood với doanh số vé đụng tới Đại Lộ Chungmuro, một vài người, dù chỉ góp phần đóng một vai nhỏ, cũng làm việc tại Hollywood.

Sau khi được nhận vào làm W&U, tôi đã háo hức và lo lắng coi diễn viên nào tôi sẽ được giao, đến nỗi mà tôi bị khó ngủ.

Nhưng từ hư không, một nhóm nữ? 

Mặc dù tôi không hề chắc chắn về cái tên, tôi biết rằng có một nhóm nhạc nữ có liên quan tới W&U. Từ lúc thành lập, công ty đã gắn bó chặt chẽ với với việc làm một công ty quản lý diễn viên, nhưng vào vài năm gần đây, họ bắt đầu mở rộng đội hình với các nhóm nhạc idol.

Dù họ nói ngành công nghiệp thần tượng(idol) như là biển đỏ, miễn sao bạn vẫn có thể tiếp tục nổi, thì thu nhập vẫn mang lại lợi ích kinh tế.

Họ đầu tiên liên hệ với một nhóm idol nam gồm 11 thành viên và như thể các thành viên đó cứu quốc gia kiếp trước, họ đã là một thành tựu lớn ngay khi album đầu tay của nhóm được phát hành. Tôi đã đọc trong bài viết của W&U rằng họ được ví như Tân Binh Quái Vật và năm đó họ đã đạt mọi giải thưởng dành cho người mới.

Tôi không thể nghĩ tới cái tên nhóm, nhưng tôi nhớ biệt danh của họ. Do hầu hết học sinh cấp hai là fan cuồng của họ, họ được đặt biệt danh 'ChoTongLeong'.

Năm đó nhóm nhạc được nhận trên cả số tiền đầu tư ban đầu và đã ngập trong tiền.

Và vì W&U được cổ vũ rất nhiều nhờ vào sự thành công của họ, công ty quyết định đầu tư thêm tiền nhờ vào vốn thu nhập của nhóm idol nam để có thể bắt đầu một hệ thống nội bộ tìm kiếm thêm các tân binh tài năng hơn. Rồi họ sớm ra mắt một nhóm mới.

Đó là tất cả những gì tôi biết. Vì tôi không đọc được gì tiếp về họ trong bài viết của W&U, tôi đoán hẳn là họ đã giải tán. Và tôi không có hứng thú trong việc này nên tôi chưa bao giờ tìm kiếm thêm thông tin về họ.

Nhất là khi tôi muốn được chỉ định với diễn viên, không phải nhóm nhạc nữ.

"Tôi đoán ắt hẳn là một cuộc gặp gỡ định mệnh với Neptune."

Neptune?

Đó gợi nhớ tôi về chương trình hoạt hình TV nổi tiếng một thời về các chiến binh nữ xinh đẹp.

"Tôi đoán chắc ngài bối rối vào lúc đó lắm."

"Ngay khi tôi nghe tin, tôi nghĩ tôi đã tiêu rồi. Nếu cô hướng tới kết quả, đó là một sự thất bại. Tôi đã bị cho vào danh sách đen vào ngày đầu tiên."

"Sao? Ngài bị rơi vào danh sách đen?"

"Lúc đó tôi mới chập chững những bước đầu tiên vào 'thế giới thật' và nó chắn để thể hiện rõ trên mặt tôi là tôi không hề hài lòng với sự sắp xếp này cho nên không thể nào ấn tượng đầu tiên về tôi là tốt hết. Nếu tôi nghĩ về nó hiện tại, vào khoảng khắc đó, tôi bắt đầu bước đi trên con đường đầy chông gai. Cho dù người ta nói tôi kiên cường đấu tranh cho con đường đi đến đỉnh cao đi, nếu tôi không ra khỏi giường sai bên vào ngày đầu tiên, thì có lẽ nó đã không tệ đến thế.

"...Quao, Jung Sunwoo!"

Đầu tôi nặng nề và ngực tôi như thắt lại. Cảm giác như tôi vừa ở dưới nước một thời gian dài và cuối cùng cũng có thể ngôi lên để hốp khí. Khi tôi nhìn xuống tôi thấy cái dây an toàn chặt chẽ thắt ngực tôi lại. Tôi gỡ dây ra và ho.

Người kế bên tôi vỗ vai tôi.

Ai vậy nhỉ?

À, anh tôi. Người đeo kính gọng dày mà một khuôn mặt chất phác. Đó là anh của tôi. Khi tôi nhìn xung quanh, đã không còn dấu vết gì của một văn phòng rộng lớn sang chảnh nữa.

"Cái gì?"

"Em nói cái gì là cái gì? Chúng ta đến nơi rồi. Là một người trải nghiệm ngày đầu tiên đi làm, em phải giữ cái đầu lạnh vào cuộc chơi. Em không thể đứng nhìn ngây người trước mặt sunbae của em được. Anh không biết chắc về việc quản lý nhưng vào bất cứ công việc nào, lính mới luôn cần phải nhanh nhẹn trên đôi chân của mình."

"Em đâu có nhìn ngây người, em chỉ ngủ gật thôi."

"Cái quái gì em ngủ gục, mới mười giây trước em còn đang nói chuyện với anh. Cả hai mắt em cũng mở luôn."

Gì?

"Anh đang nói về cái gì vậy. Em thậm chí còn mơ một giấc mơ nữa."

"Vậy em đang cố nói rằng em vừa ngủ trong mười giây và có một giấc mơ?"

Hyung cười khẩy. Giờ tôi nghĩ lại về nó, điều đó cũng thật lạ.

Tuy nhiên, tôi chắn rằng vừa mơ một giấc. không phải là giấc mộng thông thường mà là tôi có giấc mơ sáng suốt. Tôi có thể rõ ràng nhớ những sự kiện diễn ra trong giấc mơ

Một văn phòng to lớn. Một cái tôi già hơn, Giám đốc Park, Phóng viên Song. Nhóm nhạc nữ Neptune, những người đã nghỉ từ hai năm trước.

Nhưng tôi vừa nói chuyện bình thường mười giây trước ư? Liệu có thể nào tự nhiên rơi vào giấc ngủ nếu tôi không hề mê man?

Lạ thật.

"Có thể tôi ngất vì em đã quá mệt mỏi... kể ra giấc mơ khá lạ lùng."

"Giấc mơ như thế nào?"

"Em được làm chủ tịch của công ty quản lý."

"Đó là giấc mơ may mắn."

"Không, chỉ có phần đó tốt thôi. Em đã nói về khi em đi phỏng vấn trong quá khứ... vào ngày đi làm đầu tiên, em được giao phó một nhóm nhạc thay vì một diễn viên. Và em bị sunbae cho vào danh sách đen... chết tiệt. Nó quả thật là một giấc mơ ngốc nghếch"

Anh tôi cười như thể không khí đang cố tâu thoát ra khỏi phổi anh.

"Nhóm nhạc nữ? Nó không tệ, Anh nghĩ nó sẽ vui cho mà xem."

"Như địa ngục ấy chứ vui gì."

"Em giỏi chăm sóc con nít mà. Không phải nó tựa tựa nhau à?"

"Vô lý. Và em không muốn trở thành quản lý của nhóm nhạc thần tượng."

Không phải tôi không thích các thần tượng. Con gái thì hiền. Họ rất đẹp, dễ thương và nóng bổng. Điều đó thật tuyệt làm sao. Tuy nhiên, tôi không muốn trở thành người quản lý của họ. Tôi cảm thấy rằng dẫn dắt một nhóm thần tượng sẽ giống như trở thành bánh răng của xí nghiệp máy móc. Idol sẽ là sản phẩm được sản xuất hàng loạt trong nhà máy đó. 

Ngược lại, việc nuôi dưỡng diễn viên như sản phẩm thủ công vậy. Không có vấn đề gì nếu anh/cô ấy nhận được kính nể của công chúng hay không, anh/cô ấy vẫn là tác phẩm nghệ thuật có một không hai.

Dĩ nhiên, đó chỉ là ý kiến riêng của tôi thôi.

"Miễn sao em làm việc cho họ, anh hy vọng em sẽ được chỉ định với cô diễn viên em thích. Chúc em may mắn."

"Mong là vậy."

Tôi kiểm tra đồng hồ trên tay và mở cửa xe hơi.

"Anh đi làm đây. Vì đây là ngày đầu tiên của em, em nên đi đến sớm và nắm bắt được tình hình."

"Ok, em sẽ gọi anh khi em tan tầm. Tối nay làm một chầu đi."

Tôi nói với anh tôi cùng lúc làm hành động nhỏ khi uống bia.

"Mấy giờ rồi?"

"Sáng sớm... 3:30"

"Em bắt đầu một ngày sớm đến kinh khủng và em nghĩ rằng em có thể về đúng giờ à?"

Hay anh em tôi bất giác cười hết sức có thể.

 Phía bên ngoài trời vẫn còn sập tối. Như thể mây đen đã phủ kín hết các ngôi sao và cả mặt trăng, bầu trời khá u ám. Vẫn còn rất nhiều thời gian trước khi ngày sáng lên. Mặc dù tôi biết rằng trong ngành thường không có thời gian bắt đầu và kết thúc cụ thể, nhưng tôi vẫn không nghĩ tới việc đi sớm thế này vào buổi sáng.

"Dù sao thì, em sẽ gọi lại anh khi em có thể. Cảm ơn vì chuyến đi tuyệt vời, anh à."

"Đương nhiên rồi. Hãy chiến đấu nhé em trai!"

Khi tôi bước ra khỏi xe, cái hơi lạnh quen thuộc của buổi sáng bật dậy tinh thần của tôi.

Sau khi dũi cơ thể, tôi đi qua khu rừng từ những tòa nhà ở Cheongdam-dong.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại

Đại lộ Chungmuro dược biết như là khu phố của văn hóa, nghệ thuật và phim ở Hàn Quốc Biển Đỏ được xem như là một cụm từ định nghĩa về chợt cắt cổ, nơi các công ty cố gắng vượt qua đối thủ của mình ChoTongLeong là một từ tạo ra bởi Cho (từ trường học cấp hai) TongLeong (từ Tổng Thống) nghĩa là Tổng Thống Của Các Học Sinh Cấp Hai (nói thô ra là tổng thống trẻ trâu :))) Sunbae nghĩa là tiền bối trong môi trường chuyên nghiệp. Cheongdam-dong là một khu vực của quận Gangdam, một khu vực giàu có ở Hàn Quốc