Đường xuất hiện ở Nhật lần đầu tiên ở thời kì Nara. Nó được cho là mang từ các quốc gia khác nhằm mục đích chữa đau họng.
Sau đó, khi mối giao thương với Bồ Đào Nha được thắt chặt hơn, lượng đường xuất khẩu đến Nhật ngày càng tăng.
Việc này tiếp diễn cho đến thời Edo.
Với chính sách bế quan tỏa cảng, việc nhập khẩu đường chỉ còn ở Dejima, Nagasaki rồi được mang đến Kyoto, Osaka và Edo.
Những tuyến đường vận chuyển ấy được mọi người biết đến với cái tên “sugar road”.
Trên tuyến đường đấy, đường, một mặt hàng có giá trị vào lúc ấy, đã trở nên dễ dàng hơn để có được. Vì thế, một số cửa hàng đồ ngọt đã được hình thành ở nhiều nơi. bánh castella ở Nagasaki cũng là một trong những loại bánh được biết đến rộng rãi trên ‘quốc lộ Đường’.
Vì không có loại bánh nào ở nhật bản dùng quá nhiều đường vào thời thời điểm ấy, nên thói quen ăn bánh thông thường cũng dần được thay đổi.
Những kĩ thuật làm bánh được du nhập từ các nước khác để tạo ra được các loại bánh mới, cũng như kết hợp các truyền thống địa phương của các nơi khác nhau, Người nhật ngay lập tức trở nên thích chúng.
◇◇
Sau khi thưởng thức những loại bánh ngọt của nagasaki ở Sayo Shigure tôi đã bắt đầu tò mò về lịch sử của chiếc bánh này và quyết định tự tìm hiểu nó.
Có vẻ như do tuyến đường ‘sugar road’ chạy xuyên qua tỉnh nagasaki nên mới có nhiều quán bánh ngọt mọc lên xung quanh.
Tôi đang học đại học và dự định trở thành một chuyên gia dinh dưỡng được chứng nhận.
Kế hoạch của tôi là sẽ giới thiệu các kết quả mà tôi đã nghiên cứu về văn hóa ẩm thực địa phương.
10 ngày đã trôi qua kể từ ngày tôi được thuê ở Sayo Shigure. Và trời đã không đổ bất kỳ một giọt mưa nào kể từ ngày hôm đó.
Không có vấn đề gì khi làm việc bán thời gian tại một quán ăn cả, tôi đã sẵn sàng làm việc bất cứ lúc nào.
Nhưng ‘ông trời thật kì lạ'.Lúc ta không cần thì mưa nhưng lúc cần lại không mưa.
Well, trong thời gian đó, tôi thường dành cả ngày để tìm kiếm việc làm thêm vào buổi tối trên các trang tạp chí tuyển dụng.
Sau khi kết thúc hoạt động câu lạc bộ Kimono, tôi nhận ra trời đã đổ mưa khi tôi bước ra ngoài.
Mặc dù bản tin thời tiết đã dự báo rằng cả ngày hôm nay sẽ chỉ có mây mù, nhưng trời bỗng nhiên lại có mưa.
Tôi thường thở dài chán nản khi ở trong tình huống này, nhưng hôm nay lại khác.
Với tâm trạng hứng khởi, tôi đưa tay ra để cảm nhận được cơn mưa.
Những hạt mưa rơi xuống phủ kín lòng bàn tay tôi.
Tôi kiểm tra đồng hồ. 6 giờ, không biết thế này có tính là tối chưa nhỉ
Tôi chậm rãi sải bước tới quán Sayo shigure khi màn đêm đang buông xuống.
Ánh đèn đường được thắp lên ngay khi tôi đến nơi, khi màn đêm đã hoàn toàn che phủ cả bầu trời.
Cơn mưa ngày một lớn hơn, cái bảng gỗ đã được treo trên cửa.
Tôi gấp lại chiếc dù, cất nó vào trong túi ni lông rồi thắt chặt lại. Tôi lau mái tóc cùng bộ quần áo ướt đẫm bằng khăn tay rồi đi vào trong quán.
[Chào buổi tối~~]
Kể cả khi tôi biết rằng sẽ không ai đáp lại tôi, tôi vẫn chào vọng vào khi đứng trước cửa.
Tuy nhiên, thật bất ngờ khi Mukai đã trả lời ngay lập tức
{Ờ, chào buổi tối.}
[.........Ơ]
[Hôm nay là ngày làm việc phải không?]
{ Đúng.}
[Vậy thì mong anh chiếu cố.]
Hôm nay, tôi không đến khu vực mà tôi thường đến ăn. Thay vào đó tôi hướng đến một căn phòng nhỏ hơn.
{Đây là phòng dành cho nhân viên.}
[Ha~, trông dễ thương thật.]
Đó là 1 căn phòng được dán giấy dán tường cũng như có nội thất màu trắng, tôi cảm thấy như mình đang ở phòng dành riêng cho cô gái quý tộc vậy
Làm việc ở một nơi tuyệt vời như thế này, tôi khồng thể nào từ bỏ nó được.
Hình như anh ấy sắp phổ biến các qui định khi làm việc.
{Trước hết, đây là đồng phục làm việc của cô.}
[Vâng~~]
Anh đưa cho tôi một cái túi giấy.
Nó trông cỏ vẻ nhẹ. Có lẽ tôi chỉ cần trùm tạp dề qua thường phục của tôi là được chăng?
Nếu là như thế, tôi đã mặc một cái váy dễ thương hơn rồi. Hôm nay, tôi đang mặc một chiếc áo len với quần jeans và mang một đôi sneakers.
Mở chiếc túi trong nỗi thất vọng, tôi bỗng hoảng lên.
[Đ-Đây là-]
Bên trong là trang phục mà tôi thường sẽ mặc cho việc nấu nướng
không thể nào mặc kappogi trong cái quán cafe như thế này được~~!! - Tôi thầm hét trong tim.
Chỉ để chắc chắn, tôi mở cái áo đã được xếp sẵn ra và xem ở phía trước lẫn phía sau của nó. Cuối cùng, nó đúng thật sự là kappogi.
[Anou, cái này là gì ạ?]
{Kappogi.}
[Không, em biết.]
Hỏi rằng đây có chắc là trang phục khi làm việc không, anh ấy nói ‘phải’.
Tôi gấp lại trong tâm trạng chấp nhận cái sự thật đau khổ này và để nó lên trên bàn.
[Ưm, có một vấn đề, em có thể đưa ra ý kiến không?]
[Cứ thoải mái.]
[Cảm ơn ạ,]
Tôi đã giải thích với chủ quán. Rằng, không thể mặc chiếc tạp dề này trong quán café có phong cách như vậy được.
{Chiếc tạp dề này là tốt nhất rồi.}
[Nhưng nếu em là khách hàng, em sẽ cảm thấy rất thất vọng nếu một nhân viên bước ra từ sau quán với một chiếc kappogi đó!]
{Tôi không hiểu?}
[Vấn đề ở chỗ đó đấy!]
Ý tôi là, ai lại mặc kappogi phục vụ khách hàng ở thời buổi hiện đại nữa đâu chứ?
Anh ta có mặc chiếc tạp dề đó ở lớp thư pháp không vậy, tôi thầm nghĩ.
[Đ… đã bao giờ anh mặc kappogi khi viết thư pháp chưa vậy.]
[Không thể nào có chuyện đó.]
[Ông có bảo học trò anh mặc nó không?]
{Tôi không hề.]
[Vậy chiếc kappogi này......]
{Tôi mua nó để làm tư liệu}
[Hả?]
{À, không, không có gì đâu.}
Tôi nghĩ tôi vừa mới nghe anh ta nói ‘tư liệu’, nhưng chắc chắn là tôi đã nghe nhầm.
Ikemen, kappogi và “tư liệu’’, nó thật sự không liên quan gì với nhau cả. Tôi quyết định không hỏi thêm gì nữa.
{Vậy cô muốn mặc gì?}
[Nó không nhất thiết phải là một cái tạp dề rườm rà, nhưng ít nhất thì một chiếc tạp dề màu trắng thông thường sẽ tốt hơn.]
Cùng với chiếc áo đen mà tôi mặc từ nhà, chiếc tạp dề ấy ít nhất cũng giúp tôi giống một cô hầu bàn hơn.
Khung cảnh xung quanh rất quan trọng cho những nơi như quán cafe này.
Tôi đã nhấn mạnh việc này cho chủ quán.
{Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cân nhắc chuyện đó.}
[Dạ em cảm ơn rất nhiều.]
Sau khi thương lượng về chuyện quần áo, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn 1 nào.
[À, có quy định gì cho việc nhuộm tóc hay làm tóc không ạ]
Các bạn của tôi đều nhuộm tóc, nhưng tóc tôi vẫn giữ nguyên một màu đen. Gia đình nhà tôi rất nghiêm ngặt nên tôi không được phép nhuộm tóc cho đến tận bây giờ. Tôi đã từng muốn nhuộm một lần khi ở đại học, nên đã xin về việc đó khi ở trên cửa hàng.
{......Đúng rồi. Nếu có thể, tóc đen vẫn được ưu ái hơn.}
[Thế ạ. Em hiểu rồi.]
Well, tôi cảm thấy rằng mình sẽ không hợp với mái tóc có màu nhạt đâu, nên như thế là ổn rồi. Thêm vào nữa, tôi đã hỏithêm về việc cột mình lên.
So với việc nêu rõ trang phục làm việc là chiếc tạp dề, thì sự hạn chế về vẻ ngoài khá là nghiêm khắc.
[Vậy, em phải thắt bím được không ạ?]
{Tóc bím à......}
[Mặc dù các nữ sinh đại học không còn thắt tóc như thế nữa.]
Bằng một suy nghĩ nào đó, tôi nghĩ mái tóc ấy sẽ mang lại bầu khốn khí như ở thời Showa hoặc Taisho.
Nhưng mà, liệu nó có thích hợp cho một quán cafe mang phong cách tây âu như vậy không?
{Không nhất thiết phải thắt bím đâum, cứ thắt như cô muốn đi.}
{Em hiểu rồi.}
Bàn xong việc quần áo và tóc tai, anh chủ quán đi sâu vào nhiều chi tiết và việc làm cụ thể hơn.
{Nhân tiện, cô có nói với là mình đang việc ở đây không?}
[Dạ không, em chưa nói cho ai hết.]
Nếu tôi nói điều này cho bạn tôi biết thì tôi sẽ áp đảo khi bọn nó sẽ kéo đến đây mất, nên tôi đã không nói gì cả.
Nơi đây không đủ chỗ cho mọi người khi ngôi vào bàn và chỉ có tôi và anh chủ là nhân viên phục vụ mà thôi, tôi cảm thấy nó sẽ trở thành mớ hỗn độn mất.
[Bằng cách nào đó, em nghĩ nới này không phải là nơi thích hợp cho những ngày cuối tuần nhộn nhịp đâu ạ]
Khi nghe diều đó, anh phụ vụ đồng tình. Nếu có thể, anh cũng sẽ không nói cho ai biết khi tôi làm việc ở đây.
[Em sẽ nộp các báo cáo về công việc đến truòng đại học.]
{Đuọc thôi.}
Dường như việc chuẩn bị đã chuẩn bị xong.
Hôm nay, tôi phải đúng đợi tiếp khách hàng khi đang mặc kappogi.
[Hình như không có một bóng người nào cả.]
{Thường ngày nó vẫn như vậy mà.}
Trong quán yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng lách tách của những giọt nước mưa.
Hiện tại là 21:30.
Bên ngoài được bao trùm bởi màn đêm, không có dấu hiệu cho thấy có người nào đang tới.
Khi kim đồng hồ chỉ đến số 10, mưa bất chợt ngừng rơi. Vì thế quán cafe này cũng đóng cửa.
Tôi dọn dẹp lại quán và tắt hết đèn.
Tôi chỉ làm việc ở đây ba riếng một ngày. Tôi chỉ học cách pha cà phê thôi nhưng lại kiếm được khá nhiều tiền.
[Anh chủ ơi, có thật lương 1500¥ một giời không ạ?]
{Tôi đã nói rồi đó.}
[Ồ......]
Thật là một người chủ quán tốt bụng.
Tôi đan hai tay vào như thể đang cầu nguyện.
{Cô đang làm gì vậy.}
[Thể hiện lòng biết ơn.]
Anh chủ quán đưa cặp mắt kinh ngạc vào tôi.
Anh ta tỏ ra lịch thiệp một cách bất ngời và đưa tôi trở về căn hộ của mình.
[Cảm ơn anh rất nhiều]
{......Không có gì đâu, tôi còn vài việc phải làm quanh đây thôi.}
Các hàng quán xung quanh gần như đều đã đóng cửa hết rồi mà.
Nhưng tôi giả vờ không để ý đến điều đó và cúi chào thật thấp.