Tại phòng sinh hoạt của câu lạc bộ Canh Gà Độc, Lý Quái ôm một cái sọt giấy, mắt không rời màn hình đang hiện một tấm ảnh. Người đàn ông trong ảnh trạc ba mươi, đeo một cặp kính không gọng trông rất nho nhã, mái tóc rẽ ngôi chải chuốt, gương mặt hiền hòa, ánh mắt dịu dàng đa cảm, khóe miệng hơi nhếch lên thể hiện sự phóng khoáng bất cần.
"Ọe..." Lý Quái lại cố nén xuống, anh chùi miệng, vẫn nhìn thẳng vào màn hình.
Giống như người lính ra trận phải quen với mùi máu tanh, Lý Quái muốn chiến đấu thì cũng phải làm quen với gương mặt này trước.
Tiếng click chuột phía đối diện vang lên không ngớt, Đường Vũ Lạc cũng đã bật chế độ lắm lời, truyền đạt lại phản ứng của các bạn học cho Lý Quái.
"Tuy trước đây tớ không có cảm tình với Quái Thần mà các cậu hay gọi, nhưng xem xong bài diễn thuyết của cậu ấy, tớ đã bỏ phiếu cho cậu ấy rồi!"
"Không chắc Lý Quái sẽ làm được đến đâu, nhưng ít nhất cũng tốt hơn cái không khí chết chìm hiện tại, cố lên!"
"Bài phát biểu của Lý Quái làm tôi quên sạch Uyển Mỹ và Hà Mã đã nói gì luôn!"
"Ước mơ không hề phai nhạt, chỉ là xa vời hơn, nắm bắt thực tại, đuổi kịp thời đại của ước mơ!"
"Rao giảng ước mơ đúng là nhàm chán, cảm thấy cách miêu tả của Lý Quái mới là chân thành."
"Thật ra nếu Hà Mã thật sự muốn tranh giành thì còn nhiều tiết mục để xem lắm, tiếc thật."
"Lần này Uyển Mỹ tiêu rồi... Mà Vương Đế là ai thế?"
"Khi nào giao lưu vậy?"
"Có thể giao lưu với các bạn nam bên Học viện Mỹ thuật không?"
Đường Vũ Lạc lẩm bẩm một mình: "Thật là... khó hiểu, cùng một việc, đổi lại là tôi nói, chắc chỉ 30 giây là mọi người đã ngủ gật hết rồi."
"Bởi vì cô là học giả, còn tôi là thần tượng." Lý Quái nói xong, không nhịn được mà nôn hết nước chua đang dâng lên vào sọt giấy.
Đường Vũ Lạc nghiêng đầu hỏi: "Phải rồi, dựa vào gợi ý của anh, tôi đã lồng ghép huyền học cổ đại Trung Hoa vào nghiên cứu vật lý lượng tử và chiêm tinh học, đã có một vài tiến triển trông như không có tiến triển gì cả, anh có muốn nghe không?"
"Không muốn." Lý Quái đã cầm lấy tai nghe, "Bây giờ tôi phải nghe talkshow của Hạ Kỳ, đừng làm phiền tôi."
Cố lên, nếu không chịu nổi nữa thì có thể xem *The Walking Dead* để điều chỉnh lại cảm xúc!
"Gì cơ? Hạ Kỳ?" Đường Vũ Lạc kinh ngạc, "Anh lại thích ông ta à?"
"Muốn giết gián, trước hết phải khắc phục nỗi sợ gián." Lý Quái lấy hết can đảm, đeo tai nghe vào. Giọng nói ấm áp đặc trưng, lúc mềm mại lúc cay nghiệt của Hạ Kỳ liền truyền đến—
[Tình yêu, là bạn muốn một người như thế nào.]
[Hôn nhân, là bạn cần một người như thế nào.]
Ọe...
[Hôn nhân không vật chất thực ra là một phép thử. Đồng ý kết hôn không vật chất, chứng tỏ cô gái yêu rất đơn thuần và vô tư. Còn đề xuất kết hôn không vật chất, thì chứng tỏ người đàn ông rất ích kỷ và vô trách nhiệm.]
Ọe...
Trong cơn buồn nôn dữ dội, Lý Quái tháo tai nghe ra, đau khổ vùi đầu vào sọt giấy.
Quả nhiên... vẫn là quá xem thường ông ta rồi...
Khiêu chiến vượt cấp, đau khổ quá.
Nghe thấy những tiếng nôn ọe kinh khủng này, Đường Vũ Lạc khó hiểu hỏi: "Anh đang xem "Tuyệt Tích" à?"
"Không, còn kinh khủng hơn thế nữa." Lý Quái hai mắt vằn lên tia máu, "Nếu việc cô kiềm chế không nói 'ồ hô' là khó, thì nghe những lời này mà không nôn chắc chắn còn khó hơn."
"Tôi không tin, kiềm chế không nói hai từ đó đã là việc khó nhất trên đời rồi, đây là cuộc chiến chống lại bản năng của con người." Đường Vũ Lạc không cho phép thế giới quan của mình bị lật đổ lần thứ hai, "Mở loa ngoài đi, tôi sẽ cho anh thấy, thế nào là ý chí."
"Cô chắc chứ?"
"Đừng lãng phí thời gian."
"Chuẩn bị xong rồi." Lý Quái hắng giọng, đắn đo một lúc, cuối cùng rút dây tai nghe ra, tiếng talkshow liền vang lên—
[Bạn càng bao dung, cuộc sống của bạn càng dễ chịu; bạn càng tính toán, không gian của bạn càng chật hẹp.]
Đường Vũ Lạc lắc đầu tỉnh bơ: "Chẳng qua chỉ là canh gà thông thường thôi."
[Cái gọi là ông chồng rác rưởi, chính là về nhà thì kêu mệt, ôm máy tính điện thoại thì không ngủ, vợ nói một câu thì chê phiền, bạn bè gọi một tiếng là có mặt, vòng bạn bè không bao giờ đăng ảnh vợ, tin nhắn vợ gửi gần như không quan tâm, lại đi bấm like cho mấy con đàn bà khác một cách bỉ ổi, cười tươi như hoa, mà không biết vợ mình cũng đang được người khác để ý!]
Hơi thở của Đường Vũ Lạc trở nên nặng nề hơn: "Đây chẳng phải là lời châm chọc hoàn toàn lấy lòng một bộ phận phụ nữ sao? Nghe có... hơi... đau khổ..."
Lý Quái nhẹ nhàng bấm tạm dừng: "Hiểu chưa, nếu không nói 'ô hô' là cuộc chiến chống lại bản năng con người, thì nghe những món canh gà này, chính là cuộc chiến chống lại lý trí của con người."
"Cũng thường thôi, hơi ghê tởm một chút, chưa đến mức phải nôn." Mặt Đường Vũ Lạc hơi ửng đỏ vì nín nhịn, "Ý chí của cậu... chỉ đến thế thôi sao?"
"Thật sự muốn tiếp tục à?" Lý Quái đã cầm lấy nút bịt tai chuyên dùng để ngủ trưa.
"Tiếp tục một tiếng nữa cũng được!"
"Hừ." Lý Quái lặng lẽ nhét nút bịt tai, tàn nhẫn bấm nút phát.
Giọng nói đầy sức xuyên thấu của thầy Hạ Kỳ bùng nổ—
[Hoặc cho tôi tình yêu, hoặc cho tôi tiền, hoặc cút cho tôi!]
"Ọe..." Đường Vũ Lạc cuối cùng cũng không chịu nổi, đau đớn bịt miệng, "Tắt đi! Tắt đi!! Cầu xin cậu, mau tắt đi!"
Lý Quái lập tức gập laptop lại, tháo nút bịt tai ra cười lạnh: "Hừ, phản ứng của cô lại còn dữ dội hơn cả tôi."
"Tư duy và logic tự chủ càng nhanh nhạy, độc tính của những lời này càng mạnh." Đường Vũ Lạc ôm ngực thở dài đau khổ, "Bây giờ... trong nước, đã tràn ngập những thứ này rồi sao?"
"Cũng không đến mức tràn ngập, nhưng những lời này đã ảnh hưởng đến một bộ phận không nhỏ." Lý Quái dịu giọng giải thích, "Ví dụ như câu cuối cùng, cho tình cho tiền hoặc cút, quả thực đã nói lên tiếng lòng của phụ nữ."
"Điều không thể hiểu nổi là, nếu người đàn ông này vừa không cho cô tình, vừa không cho cô tiền... tại sao phải đợi anh ta cút, chẳng lẽ mình không có chân à?" Đường Vũ Lạc vừa nói vừa lắc đầu, "Haiz..."
"Thấy chưa, cô đã biết câu trả lời rồi, nhưng lại không dám nói ra."
"Đúng vậy, nói ra nguyên nhân sẽ bị mắng, rất nhiều người không muốn chấp nhận thực tế."
"Đó cũng chính là mảnh đất màu mỡ cho loại canh gà này, khiến người ta quen với những giấc mơ tê liệt, bài xích chân lý. Lâu dần, sẽ khiến phần lớn người ta mất đi khả năng tư duy biện chứng, chìm đắm trong vị giác của canh gà, con cái của họ cũng sẽ bị ảnh hưởng bẩm sinh, kết quả đó thật đáng sợ."
Đường Vũ Lạc kinh ngạc hỏi: "Vậy nên, cậu đang cố gắng đấu tranh với những loại canh gà này sao?"
"Đúng vậy, tôi hy vọng một ngày nào đó, tất cả mọi người đều giống như cô và tôi, nghe những lời này sẽ cảm thấy buồn nôn."
"Ồ... hơ..." Đường Vũ Lạc nhìn ánh mắt kiên định của Lý Quái, suýt nữa đã phát ra âm "hô", "Đó hẳn là... một thế giới tươi đẹp biết bao!"
"Đừng vội kết luận, chưa chắc đã tốt đẹp, và lập trường của chúng ta cũng chưa chắc đã thắng thế."
绝迹, chắc nói Tước Tích/爵迹 của "đạo sĩ" Quách Kính Minh