Lý Quái vẫn rất tôn trọng Sa Thiên Quân. Chỉ nhìn từ ngoại hình, người đàn ông này đã là một nghệ sĩ lão thành có phẩm hạnh, ngang tầm với giáo sư Nghiêm Luật Kỷ. Dĩ nhiên, ngoài ngoại hình ra, ông ta bình thường hơn giáo sư Nghiêm rất nhiều.
Lúc này một bộ phận sinh viên đã tản đi, chỉ còn lại một số người đứng lại vây quanh chiêm ngưỡng tác phẩm của Lý Quái. Phó Tiểu Chương thì cùng các sinh viên mỹ thuật đi chấm điểm các tác phẩm khác.
Hai người đi đến một góc không ai để ý, Sa Thiên Quân mới nói: "Theo quy tắc lần này, tham gia triển lãm tranh đồng nghĩa với việc quyên góp tác phẩm miễn phí cho nhà trường, nên tôi đã ngăn cản."
"Thì ra là vậy... Thật ra quyên góp cũng không sao."
"Không được, cậu tưởng nhà trường sẽ đóng khung treo lên trưng bày à?" Sa Thiên Quân cười lạnh. "Kết quả cuối cùng chỉ là bị ai đó mua lại với giá rẻ, hoặc dính vào mấy vụ giao dịch mờ ám, tặng cho một người nào đó thôi."
"Không đến mức đó chứ."
"Những chuyện này tôi hiểu rõ hơn cậu. Rất nhiều nghệ sĩ trẻ vì bị lừa gạt mà trở nên nản lòng thoái chí. Người làm nghề này đều rất thuần túy, không có nhiều đầu óc phức tạp." Sa Thiên Quân đột nhiên hỏi: "Cậu có tác phẩm nào khác không?"
"Không có."
"Cậu chắc chắn cũng không có thầy dạy đúng không? Từ tác phẩm của cậu, tôi chỉ thấy được cái bóng của Da Vinci và Michelangelo."
"...Ngài lợi hại thật."
"Tóm lại, cậu quá xuất thế, vì không vướng bụi trần nên đã hoàn toàn đánh giá thấp giá trị của tác phẩm này." Sa Thiên Quân quay đầu nhìn đám sinh viên đang vây quanh. "Để tác phẩm này ở đây rất nguy hiểm..."
"Có hơi quá không ạ?"
"Tôi tin vào phán đoán của mình." Sa Thiên Quân giải thích: "Cậu biết đấy, giới nghệ thuật hiện đại chỉ là một cuộc vui trong một vòng tròn nhỏ, những tác phẩm nổi tiếng thường là do giới phê bình nghệ thuật thổi phồng lên. Có vài chuyên gia có trọng lượng khen ngợi, giá trị của tác phẩm đó liền bị đẩy lên cao, dần dần, các tác phẩm hiện đại ngày càng cao siêu khó hiểu. Nhưng tác phẩm của cậu thì hoàn toàn khác, ngay cả người ngoại đạo cũng có thể cảm nhận được vẻ đẹp mộc mạc đó, giống như những bức danh họa cổ điển đã chịu được sự thử thách của thời gian. Người bây giờ, đã không còn tâm thế để tạo ra được những tác phẩm có sức truyền cảm đến mức này nữa."
"Tôi cũng có nhận thức về giá trị tác phẩm của mình." Quan điểm của Lý Quái không hoàn toàn đồng tình. "Như ngài nói, giới nghệ thuật hiện đại rất coi trọng bình luận, không có một nhóm người tâng bốc tôi, giá trị cũng chẳng là bao."
Về điểm này, Lý Quái rất lý trí. Dù là tác phẩm ngang tầm Da Vinci, nhưng nếu người ký tên không phải Da Vinci, thì cũng chẳng đáng một xu.
Sa Thiên Quân lại lắc đầu: "Không tuyệt đối như vậy đâu. Tác phẩm ở trình độ của cậu, tôi tin rằng sẽ tự nhiên lên men theo thời gian, hoàn toàn không cần sự tâng bốc của giới phê bình. Nhưng tôi vẫn không kìm được mà mạo muội cầu xin... Cậu biết đấy, đất nước chúng ta giàu lên rồi, mảng văn hóa nghệ thuật cần phải học bù. Tuần sau có một triển lãm tranh quốc tế, mời rất nhiều chuyên gia nước ngoài đến, chủ yếu là để họ bình luận, tâng bốc tác phẩm của các họa sĩ trẻ nước ta, xem có thể tạo đột phá về danh tiếng quốc tế, lăng xê vài gương mặt tiêu biểu hay không."
"Tôi không có ý định tiến vào giới nghệ thuật." Lý Quái nhanh chóng từ chối Sa Thiên Quân, giống như đã từ chối Ngỗng Có Tiền.
"Không cần cậu tiến vào, chỉ cần tranh của cậu có mặt là được." Sa Thiên Quân chỉ vào tác phẩm của Lý Quái. "Nếu có thể, trong hai tuần tới, có thể để tôi thay mặt cậu bảo quản tác phẩm này không?"
Nói rồi, Sa Thiên Quân lại có vẻ khiêm nhường khẩn khoản: "Tôi muốn cho những người quốc tế kia thấy được trình độ thực sự của các nghệ sĩ trẻ nước ta."
"Cái này..." Lý Quái có chút ngại ngùng, cũng thấy ngại cho các nghệ sĩ trẻ cùng thời, làm vậy không ổn lắm.
"Dĩ nhiên, còn một lý do quan trọng hơn." Sa Thiên Quân nói với vẻ hơi buồn. "Tôi cũng muốn khích lệ, thúc đẩy các nghệ sĩ trẻ của chúng ta. Nhiều người quá phù phiếm, cần phải thấy được một tác phẩm được tạo ra trong sự tĩnh tâm như thế này. Nếu những người quốc tế kia đều công nhận, có lẽ họ cũng sẽ nhận ra tầm quan trọng của việc tĩnh tâm sáng tác."
Không hổ là viện trưởng Sa, thì ra là vì mục đích này.
Nếu đã vậy, bản thân mình đóng góp một chút sức mọn cho sự nghiệp nghệ thuật nước nhà cũng là điều nên làm.
"Được rồi, viện trưởng Sa đã mở lời, tôi không thể từ chối, nhưng xin nhất định đừng gây phiền phức cho tôi."
"Cậu đồng ý rồi?!" Sa Thiên Quân mừng rỡ khôn xiết, lúc này mới thật sự có dáng vẻ của Sa Tăng, vẻ mặt như đang nói: "Đại sư huynh, sư phụ bị yêu quái bắt đi rồi!".
"Đồng ý rồi, nhưng đừng gây phiền phức."
"Hiểu, hiểu, cậu muốn tĩnh tâm sáng tác mà, lập trường của cậu đã được thể hiện đầy đủ trong tác phẩm rồi!" Sa Thiên Quân gật đầu lia lịa. "Tôi sẽ giúp cậu xử lý việc bảo quản và bảo vệ, có cần đi đăng ký bản quyền không?"
"Nếu tiện thì đăng ký đi ạ."
"Vậy chuyện giấy tờ tùy thân, đến lúc đó tôi sẽ để Cốc Khinh Y liên lạc với cậu."
"Ai cơ?"
"Chính là cô gái vừa nói chuyện với cậu lúc nãy." Sa Thiên Quân vừa nói vừa nhìn về phía đội ngũ chấm điểm của sinh viên mỹ thuật. "Cô bé đó thật sự là một trong số ít những sinh viên không bị nhiễm sự phù phiếm của thời đại này."
"He he."
"Có gì đáng cười sao?"
"Không không, theo thế giới quan của tôi, cô ấy chắc chắn là con nhà danh giá, không phải lo chuyện tiền bạc và tìm việc làm nên mới như vậy."
"Hoàn toàn ngược lại, cô ấy lớn lên từ trại trẻ mồ côi."
"Cái gì?"
"Điều kiện vật chất của cô ấy, theo tôi biết, là kém nhất trong tất cả các sinh viên." Sa Thiên Quân nói ra những lời này không hề có chút buồn bã, ngược lại còn có phần cảm động. "Tôi thấy hai đứa nói chuyện có vẻ hợp nhau, tôi cũng rất vui. Nếu có thể, giúp tôi dìu dắt cô bé một chút."
"..."
"Không phải về mặt kỹ thuật, tôi biết kỹ thuật quan trọng đều là độc quyền, ý tôi là về mặt tư tưởng và thái độ nghệ thuật."
Viện trưởng Sa, ngài nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là một sinh viên năm hai bình thường thôi.
Ngay khi Lý Quái định rời đi, khu vực vốn đã dần yên tĩnh lại đột nhiên náo nhiệt trở lại.
Ngày càng nhiều sinh viên đang đổ về đây, đổ về phía bức tranh của Lý Quái, khiến một mình Lý Vân Long cũng khó mà kiểm soát được dây cảnh giới, đành phải kéo cả Trịnh Nghĩa vào cùng bảo vệ.
Xa xa, Bồ Tiểu Viên lặng lẽ cất thiết bị quay phim vào hộp, buộc lên yên sau chiếc xe đạp điện.
Cô đã đăng ảnh tác phẩm lên tài khoản công chúng của Lý Quái, kèm theo dòng chữ—
[Em yêu mái trường này, tranh cử cán bộ hội sinh viên, chỉ cầu bảo vệ "Tịnh Thổ Cuối Cùng".]
Dĩ nhiên, chỉ như vậy thì có hơi mơ hồ, nên Bồ Tiểu Viên lập tức dùng tài khoản giả làm sinh viên để lại bình luận gợi ý bên dưới—
[Thì ra là vậy! Thì ra là để bảo vệ phòng sinh hoạt câu lạc bộ!]
[Đúng vậy, sao có thể nói thu hồi là thu hồi chứ, Quái Thần tôi ủng hộ cậu!]
[Trường xây bao nhiêu tòa nhà mới, lẽ nào thiếu mấy căn phòng này sao?]
[Nói là giáo dục tố chất cơ mà?]
[Các cậu không đến triển lãm tranh nên không biết, viện trưởng trường mỹ thuật thấy bức tranh này đã phát điên rồi!]
[Viện trưởng trường mỹ thuật định gửi tranh đến bảo tàng Louvre đó! Muộn là không thấy đâu!]