Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

87 56

Sousei Mahou No Saigensha

(Đang ra)

Sousei Mahou No Saigensha

Miwamohi

Khởi màn câu chuyện ma pháp mạnh nhất về thiếu niên vô tài lật đổ lẽ thường của thế giới!

16 10

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

(Đang ra)

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

悲殇的秋千

Câu chuyện kể về 2 thằng bạn thân bị xuyên về quá khứ, tuy nhiên 1 thằng biến thành con gái, sau đó thì.....ai mà biết được!

85 2550

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

141 5554

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

356 12239

Toàn văn - Chương 185: Vết đen bị khuếch đại!

“Nếu tôi đang cần tiền gấp thì sao?” Lý Quái hỏi.

“Tôi rất sẵn lòng giới thiệu những nhà buôn tranh hoặc nhà sưu tập chịu trả giá cao.” Paolo khoa tay múa chân nói, “Có rất nhiều cách chơi, ví dụ cậu có thể bán trước 50% quyền sở hữu, sau này khi bán đấu giá thì mỗi bên hưởng một nửa lợi nhuận, còn có hợp đồng mua lại, cậu có thể dùng giá gấp đôi để mua lại tác phẩm của mình trong vòng hai năm chẳng hạn. Tóm lại, cậu thực sự cần một vài chuyên gia giúp đỡ vạch ra chiến lược, lượng thông tin của một người là không đủ, trừ khi cậu đúng là con quái vật sống từ thời kỳ băng hà đến giờ.”

“Hiểu rồi, tôi sẽ ủy thác cho Sa Thiên Quân.”

“Ông ấy… Tôi cảm nhận được ông ấy là người tốt, nhưng thiếu một chút mánh khóe kinh doanh.”

“Thế thì ép ông ấy học.”

“Paolo!!!” Người phụ nữ tóc bạc mới phát hiện Lý Quái bị gã người Ý kéo đi nói chuyện riêng, vội vàng bước tới, “Ngài Lý, ngài đương nhiên có thể tham khảo lời của Paolo, nhưng London mới là nơi thuần túy nhất.”

“Đừng căng thẳng thế.” Paolo cười và nhường chỗ.

Người phụ nữ tóc bạc cũng lập tức nêu rõ lập trường: “Tháng ba năm sau, triển lãm ‘Tìm kiếm Ấn tượng’, chúng tôi chân thành hy vọng ngài có thể tham gia!”

Lý Quái đã sớm nghĩ ra lời từ chối: “Cần phải có điều kiện kèm theo. Ngoài tác phẩm của tôi, phải triển lãm đồng thời hai tác phẩm khác của các nghệ sĩ trong nước chúng tôi.”

“Việc này…”

“Chỉ có yêu cầu nhỏ đó thôi, hết rồi.”

Người phụ nữ tóc bạc lưỡng lự: “Có thể do chúng tôi chỉ định được không?”

“Đương nhiên, phạm vi sẽ do thầy Sa Thiên Quân đề cử.”

“Hiểu rồi, so với ban tổ chức triển lãm lần này, chúng tôi bây giờ cũng tin tưởng ông ấy hơn.” Người phụ nữ tóc bạc chân thành bắt tay Lý Quái, “Ngài đã sẵn sàng cho chuyến du lịch vòng quanh thế giới chưa?”

“Đi hỏi ông ấy đi.” Lý Quái chỉ vào Sa Thiên Quân đang bị đám phóng viên vây quanh, rồi vẫy tay bỏ đi.

Hừ, giữa trăm công nghìn việc đi một nước cờ nhàn, rất cần thiết.

Do cổng chính bị vây kín như nêm, đến cả công an phường và dân phòng cũng phải ra quân để duy trì trật tự, Lý Quái đành phải lặng lẽ chuồn bằng cửa sau. Anh cũng nhận ra kỹ năng mình thiếu nhất bây giờ là gì – kỹ thuật lái xe.

Nhưng đây không phải là chuyện rút một “gói kỹ năng Schumacher”, mà là phải đến trường lái xe để lấy bằng thật, nghĩ thôi đã thấy sợ!

Mình lười quá rồi, chuyện phiền phức này đáng lẽ phải giải quyết xong từ hè năm lớp mười hai. Đây có lẽ là chuyện duy nhất trong đời khiến anh hối hận!

Buổi tối, tại phòng sinh hoạt của câu lạc bộ Canh Gà Độc, tranh cãi về triển lãm tuy không bùng nổ như bê bối liên hoan phim, nhưng cũng tạo ra một sức nóng không nhỏ. Lý Quái vốn đã ở đầu sóng ngọn gió, lại thêm sự ủng hộ hết mình của các nhân vật lớn, cùng với việc lực lượng dân phòng vì lý do an toàn đã buộc phải dừng buổi triển lãm nhỏ, khiến sự việc này trở thành một tin tức trải dài trên các lĩnh vực giải trí, nghệ thuật và dân sinh.

Tiêu đề và lập trường của các phương tiện truyền thông cũng khác nhau.

[Lý Quái: Dùng tác phẩm để lên tiếng.]

[Đạo diễn, ngôi sao bóng đá, hội trưởng hội sinh viên lấn sân sang giới nghệ thuật, lại một trận mưa máu gió tanh!]

[Tổ chức triển lãm cá nhân đối diện nhà triển lãm, ai đang vả mặt ai?]

[Chuyên gia tùy hứng, hơn trăm nghệ sĩ bị cho leo cây, chỉ vì một bức tranh vẽ nguệch ngoạc!]

[Các bà cô khu Triều Dương duy trì trật tự đường phố, nói không hiểu tác phẩm này có gì đáng để vây xem!]

[Bàn về cảnh giới lăng xê, liên hoàn kế của Lý Quái!]

[Ban tổ chức triển lãm quốc tế oan ức rơi lệ, chúng tôi thật sự đã mời anh ấy, là anh ấy không đến!]

[Học viện Mỹ thuật tuyên bố việc ủng hộ Lý Quái hoàn toàn là hành vi cá nhân của giảng viên, không liên quan đến học viện!]

Những tin tức này đa phần là giật tít câu view, còn chuyện phân tích ngọn ngành sự việc thì gần như không có. Đối với những quy tắc ngầm của giới văn nghệ, truyền thông chỉ điểm qua, nói sâu quá không chỉ đắc tội người khác, mà độc giả cũng không thích xem!

Đương nhiên, những tin tức này không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là những bình luận bên dưới. Đối với ngày càng nhiều người, xem tin tức chủ yếu là để xem bình luận, xem đủ loại lập trường, đủ loại người chửi nhau, thế còn vui hơn cả tin tức.

Lần này sự việc không nghiêng về một phía như vụ bê bối liên hoan phim, mà chia theo tỷ lệ bảy-ba, bảy phần ủng hộ Lý Quái, ba phần khăng khăng cho rằng đây là lăng xê.

[<Mảnh đất tinh khiết cuối cùng>, tuy không hiểu bức màu xám, nhưng bức màu xanh lá cây thật sự rất đẹp!]

[Lăng xê! Lăng xê không hồi kết, thấy cái tên Lý Quái là đã thấy phiền!]

[Dùng thực lực để nói chuyện, dù sao thì người nước ngoài cũng chạy đến vì Lý Quái!]

[Lăng xê! Mua chuộc đám lừa đảo quốc tế này cùng nhau lăng xê!]

[Tôi thường xuyên đi xem triển lãm, hai bức này của Lý Quái thật sự rất đỉnh, hối hận vì hôm qua đã đi xem triển lãm quốc gia.]

[Lăng xê, mượn cớ triển lãm quốc tế để ép mình lăng xê!]

[Ông già họ Sa này, xem kiểu gì cũng không có gì để chê bai được…]

[Lăng xê, giáo sư của Học viện Mỹ thuật cũng sa đọa rồi!]

[Đoán xem bức tranh này bán được bao nhiêu tiền nào!]

[Người đàn ông dùng cả mạng sống để lăng xê! Xin anh hãy mau đi đóng phim thần tượng đi, đừng phá hoại giới nghệ thuật nữa!]

Bồ Tiểu Viên mệt mỏi báo cáo tình hình tin tức và dư luận cho Lý Quái, cuối cùng tổng kết: “Ngài Lý, những điểm đáng khen ngợi của ngài quá nhiều, nhưng ngoài bóng đá ra thì những thứ khác người thường không thể hiểu được, ngược lại, vết đen duy nhất là ‘lăng xê’ đang bị khuếch đại vô hạn. Tôi không thể xác định lần này có thủy quân tham gia hay không, tần suất xuất hiện trên tin tức quá dày đặc của ngài đã khiến một bộ phận người ghen ghét.”

“Bước chân đúng là có hơi lớn thật, hai tuần tới tôi phải chăm chỉ học hành thôi.” Lý Quái gật đầu, “Đã đăng ký công ty xong chưa?”

“Rồi ạ, ‘+1s’, tên tiếng Việt là ‘Giai Ý Miểu Văn Hóa’, làm theo thủ tục khẩn. Theo lời ngài nói, người đại diện pháp luật đăng ký là Bạch Tĩnh, vốn điều lệ 100.000 tệ, địa chỉ đăng ký là một văn phòng trong tòa nhà không tồn tại, dự kiến ngày kia sẽ có giấy phép.”

“Thế cũng đăng ký được à…” Lý Quái gãi đầu, “Xong việc này có phải là có thể tiêu tiền của Có Tiền Ngỗng rồi không?”

“Vâng. Có Tiền Ngỗng đã xác nhận đầu tư vào dự án Sợi Dây Ngàn Năm, bảng dự toán của đối phương ngài cũng xem rồi, Có Tiền Ngỗng đầu tư độc quyền 20 triệu tệ kinh phí sản xuất, rót vốn theo từng giai đoạn. Nếu thuận lợi, tuần sau có thể nhận được 1,5 triệu tệ để bắt đầu công việc tiền kỳ.”

“Tiêu thế nào đây!”

“Tuy trên danh nghĩa nên mua thiết bị, tuyển đội ngũ, nhưng việc chúng ta cần làm nhất bây giờ là…” Bồ Tiểu Viên nghiêm túc nói, “Tư vấn.”

“Tư vấn cái gì? Lão thầy lang à?”

“Tư vấn mọi thứ, quan hệ công chúng, quản lý, sản xuất dự án phim ảnh, tài chính. Cứ thế này nữa tôi sẽ chết vì làm việc quá sức mất.” Bồ Tiểu Viên chỉ vào quầng thâm mắt của mình.

“Tốn tiền lắm đúng không?”

“Giai đoạn hiện tại thì không, thực tế là thuê ngoài, ví dụ như thuê ngoài quan hệ công chúng, thuê ngoài quản lý tài chính, tôi thật sự hết hơi rồi!”

Đang nói thì điện thoại của Bồ Tiểu Viên lại reo, ngay cả Lý Quái cũng đã quá quen với tiếng chuông này. Việc phát danh thiếp của Bồ Tiểu Viên một cách bừa bãi đã gây ra hậu quả tai hại.

“Ôi, thật muốn tắt máy, nhưng lại sợ bỏ lỡ cơ hội tốt!” Bồ Tiểu Viên bực bội nhận điện thoại, cố gắng chào hỏi một cách nhẹ nhàng.

“Ai cơ? Quản lý của Chân Mỹ??”