Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

(Đang ra)

Nữ nhân xấu, đêm nay gia nhập vào săn giết

SADUCK

Khoan đã, sao trong bộ manga này ngay cả nhân vật của mình cũng có vậy?!

15 25

Kyoukai Senjou no Horizon

(Đang ra)

Kyoukai Senjou no Horizon

Kawakami Minoru

Việc tái tạo lịch sử diễn ra suôn sẻ cho đến năm 1413 sau Công nguyên, khi một cuộc chiến nổ ra ở Thần Quốc. Điều này khiến Thần Quốc Hài Hòa đổ bộ xuống thế giới ban đầu.

860 6378

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

431 7563

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

10 13

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

76 56

Toàn văn - Chương 170: Người canh giữ tự giác!

Trong phòng riêng của quán cà phê, các Người Canh Giữ đã xem toàn bộ lễ bế mạc liên hoan phim qua máy chiếu.

“Suýt nữa thì ra tay rồi…” Cô nàng mập mạp đặt vũ khí nặng trịch xuống, cô đã ướt đẫm mồ hôi.

“May mà có Mười Hai.” Cô nàng đeo kính ngưỡng mộ nhìn thiếu nữ tóc hai bím. “Ngay khi livestream dừng lại đã gọi điện liên lạc với nhân viên hiện trường, đảm bảo không có sự cố.”

“Đó không phải là mấu chốt, mấu chốt là họ đã cắt đoạn giữa đi, khoảng 15 phút.” Thiếu nữ tóc hai bím vô cùng không cam lòng lắc đầu. “Chắc chắn là lần này, vẻ đẹp của Quái Thần quá sâu sắc và lạnh lùng.”

“Đây mới là điều tức nhất!” Cô nàng mập mạp đập bàn chửi. “Quái Thần rõ ràng đã đứng ra giải quyết tên khủng bố Hạ Kỳ, lại không được ghi lại và tôn thờ, ngược lại là loại chuột nhắt như Ngô Danh, dám phát biểu mỉa mai Quái Thần! Điều này không thể tha thứ!”

Một cậu trai gầy yếu nói với giọng ẻo lả: “Mọi người không thấy… Ngô Danh… nói cũng hay sao?”

Cô nàng đeo kính giận dữ: “Sao có thể? Chúng ta căn bản không biết Quái Thần đã nói gì, làm sao có thể chấp nhận lời chỉ trích vô căn cứ, một chiều như vậy?”

Cậu trai rất không kiên định nói: “Nhưng mà Ngô Danh… cũng không tệ mà… So với Quái Thần, anh ấy tao nhã hơn…”

Cô nàng đeo kính gần như muốn đứng dậy động thủ, nhưng bị cô nàng mập mạp ngăn lại.

Cô nàng mập mạp thở dài một hơi, nói với cậu trai: “Chín, xin hãy đọc lại Nội quy Tự giác của Người Canh Giữ, quyển hai, điều mười sáu.”

“Bây giờ sao…”

“Bây giờ.”

“Hừm…” Cậu trai vô cùng day dứt nói. “[Nếu bạn nghi ngờ vẻ đẹp tuyệt đối của Quái Thần, dù chỉ một khoảnh khắc, dù chỉ trong tâm trí, bạn đã mất đi giác ngộ của một Người Canh Giữ, xin hãy tự giác rời khỏi.]”

Cô nàng mập mạp chống cằm, mày chau lại, vẻ mặt nghiêm khắc: “Vậy thì, cậu đã nghi ngờ chưa, cậu đã dao động chưa.”

“Tôi… tôi…” Cậu trai cúi đầu. “Xin lỗi mọi người, tôi đã phụ lòng tin tưởng của tổ chức dành cho tôi…”

Cô nàng đeo kính đã đứng dậy, mở cửa phòng, giận dữ trừng mắt nhìn kẻ phản bội này.

“Xin lỗi mọi người…” Cậu trai đứng dậy lau nước mắt, cầm túi xách khóc lóc chạy ra khỏi phòng.

Cô nàng đeo kính đóng cửa lại, lập tức oán trách: “Một, tôi đã nói rồi, không nên đưa những người LGBT không kiên định ý chí này vào tổ chức, tư tưởng tự nghi ngờ và mức độ hormone đặc biệt của họ sẽ làm ảnh hưởng đến sự trong sạch của tổ chức.”

Cô nàng mập mạp giơ tay: “Trong tổ chức không có kỳ thị, tôi đã nói rồi, sự sùng bái Quái Thần là vượt qua giới tính, tuổi tác, văn hóa, thậm chí là loài. Một khi chúng ta từ chối một nhóm người, cũng tức là thừa nhận sự hạn chế trong vẻ đẹp của Quái Thần, điều này nghi ngờ chính đức tin của chúng ta.”

“Hoàn toàn đồng ý với Một.” Thiếu nữ tóc hai bím cũng gật đầu. “Tuy trí thông minh và học thức của tôi không nghi ngờ gì vượt qua tổng của tất cả các người, nhưng so với Một, về sự thành kính đối với Quái Thần, độ sâu sắc trong việc tôn thờ, tôi cam bái hạ phong. Xin đừng nghi ngờ Một nữa.”

“Được rồi… nếu Mười Hai đã nói vậy.” Cô nàng đeo kính đẩy gọng kính, tâm phục khẩu phục ngồi lại vị trí của mình.

Vì năng lực đáng sợ của thiếu nữ tóc hai bím, cô có uy tín trong nhóm Người Canh Giữ không thua kém cô nàng mập mạp. Nếu thiếu nữ tóc hai bím cũng chọn ủng hộ cô nàng mập mạp, thì đúng là không nên có bất kỳ sự nghi ngờ nào.

--------

"Thơ và phương xa sao?" Lý Quái trả lại danh thiếp cho Bồ Tiểu Viên. Danh thiếp của Bồ Tiểu Viên giờ đã được thiết kế lại, ở giữa là hai chữ "Lý Quái" thật to, bên cạnh là dòng chữ nhỏ "trợ lý của Bồ Tiểu Viên", như vậy sẽ không khiến người ta cảm thấy thiếu tôn trọng ngay từ cái nhìn đầu tiên, phải về nhà xem kỹ mới phát hiện ra sự thiếu tôn trọng.

"Đúng là có thơ và phương xa." Lộ Mang cười ngồi xuống. "Nhưng không phải ai cũng có phần."

Nói rồi, anh ta lại nhìn ra phía Sa Thiên Quân đang đứng như tượng điêu khắc ngoài cửa: "Viện trưởng Sa thật đáng ngưỡng mộ, rất có nguyên tắc."

Lý Quái thì xua tay với nhân viên phục vụ đến ghi món: "Thôi, vào thẳng vấn đề đi, tôi không thích uống cà phê."

"Được thôi, thời gian của mọi người đều quý báu, tôi xin phép trình bày ngắn gọn trước." Lộ Mang cũng lập tức vào guồng thương thảo. "Triển lãm tranh quốc tế lần này do Công ty Văn hóa Nghệ thuật Đại Xuyên chúng tôi tổ chức. Chúng tôi không tiếc công sức hỗ trợ các họa sĩ trong nước, đồng thời mời đến những nhà phê bình nghệ thuật, nhà sưu tầm, đại diện các công ty đấu giá và chuyên gia thẩm định nổi tiếng quốc tế."

"Rồi sao nữa?"

"Chúng tôi cố gắng hết sức để bồi dưỡng các nghệ sĩ trẻ, tạo ra một nền tảng phát triển chung, đồng thời hy vọng giúp các nghệ sĩ trẻ giải quyết những việc vặt vãnh ngoài sáng tác."

"Haiz..." Lý Quái nghe đến đây lập tức hiểu ra, xoa trán nói: "Sao cứ đi đâu cũng gặp cái bài này nhỉ."

"Bây giờ là vậy đấy." Cốc Khinh Y nhắc nhở. "Ngay cả nghệ sĩ cũng ký hợp đồng với công ty, đây là xu thế chung rồi."

"Sư muội nói đúng, đây là thời đại của hàng hóa, thời đại của danh tiếng, thời đại của truyền miệng." Lộ Mang gật đầu. "Chúng tôi có thể phụ trách việc vận hành, quảng bá, bình luận tác phẩm, đấu giá, nhận ủy thác sáng tác, vân vân và mây mây trong giới nghệ thuật cho cậu..."

"Thôi được rồi, tôi sẽ không ký hợp đồng với bất kỳ công ty nào đâu." Lý Quái chuẩn bị đứng dậy bỏ đi.

"Cậu không muốn tham gia triển lãm sao?" Lộ Mang ngạc nhiên hỏi. "Đây là một triển lãm tranh quốc tế có quy mô và tầm ảnh hưởng chưa từng có, chỉ còn ba ngày nữa là kết thúc. Chúng tôi đã xác định được năm tác phẩm sẽ được gửi đến buổi đấu giá hàng đầu rồi."

"Để tôi diễn giải một chút..." Cốc Khinh Y ngượng ngùng nói với Lý Quái. "Vì triển lãm lần này do công ty của sư huynh tổ chức nên họ có quyền lựa chọn tác phẩm và nghệ sĩ trưng bày. Nếu không phải nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty, e là tác phẩm sẽ khó được tham gia."

"Về cơ bản là vậy, đây là quy định của công ty. Dĩ nhiên, nếu có tác phẩm hoặc nghệ sĩ được lãnh đạo cấp trên chỉ định thì có thể được đặc cách tham gia." Lộ Mang giải thích thêm. "Chỉ là... Viện trưởng Sa tuy là nhà phê bình được mời đặc biệt nhưng vẫn chưa có năng lực đề cử này."

Lý Quái trêu chọc: "Chắc là chưa đủ tầm để đề cử chứ gì?"

Lộ Mang gật đầu: "Nói thẳng ra là vậy, nếu là hiệu trưởng Học viện Mỹ thuật lên tiếng thì chúng tôi không thể từ chối."

"Thôi, đến đây thôi, đừng lãng phí thời gian vào tôi nữa." Lý Quái đã đứng dậy. "Các người kiếm tiền của các người, tôi đi đường của tôi."

"Cậu Lý!" Lộ Mang cũng vội vàng đứng dậy. "Ngồi thêm chút nữa đi, tôi chỉ nói hai câu thôi. Ở thời đại này, nghệ sĩ cũng cần được lăng xê và quảng bá. Chúng tôi đã đánh giá tác phẩm của cậu, trước tiên tạo dựng danh tiếng trong giới nghệ thuật, sau đó vào thời điểm thích hợp sẽ đưa đi đấu giá, rất có khả năng tranh được mức giá tám chữ số! Chúng tôi chỉ lấy phần chúng tôi xứng đáng được hưởng."

"Tạm biệt."

Người đàn ông duy nhất còn lại trong tổ chức, một anh chàng râu quai nón điển trai, cũng giơ tay phát biểu: "Tôi có lẽ biết tại sao Chín lại dao động."

Cô nàng mập mạp gật đầu: "Mời nói."

"Theo tôi được biết, bản thân Ngô Danh cũng là LGBT, thực ra điểm này có thể phán đoán bằng trực giác. Xét thấy không phải ai trong chúng ta cũng sở hữu kho kiến thức khổng lồ như Mười Hai, tôi xin giải thích một chút, LGBT là viết tắt của Lesbians (đồng tính nữ), Gays (đồng tính nam), Bisexuals (song tính) và Transgender (chuyển giới), đây là một nhóm người đặc biệt chắc chắn sẽ xuất hiện trong một xã hội vật chất đủ đầy. Tôi vừa tra cứu tài liệu, Ngô Danh đã công khai mình là người song tính từ rất lâu rồi. Chúng ta đều biết Chín có lẽ là một người đồng tính nam, còn Quái Thần thì rõ ràng là một người dị tính, vì vậy 'Chín' biết rõ mình và Quái Thần có sự khác biệt về bản chất, và sẽ không bao giờ lọt vào mắt xanh của Quái Thần. Dưới màn trình diễn khoa trương của 'người cùng loại' Ngô Danh, cậu ta đã phản bội. Ba nói đúng, ý chí của loại người này quả thực không kiên định, nhưng tôi cũng ủng hộ Một, chúng ta phải bác ái, không thể có kỳ thị."

Anh chàng râu quai nón nói xong không quên bổ sung: "À đúng rồi, Ngô Danh từng ám chỉ rằng, mình không chỉ là song tính,"

Cô gái tóc hai bím kinh ngạc: "Pan-sexual??"

"Đó là gì?" Ngay cả anh chàng râu quai nón cũng không biết từ này.

"Toàn tính luyến ái, là xu hướng tính dục có thể yêu bất kỳ giới tính nào." Cô gái lộ vẻ mặt sâu sắc.

"Có gì khác với song tính?"

"Trong song tính chỉ có nam và nữ. Nhưng về mặt lý thuyết, xã hội hiện đại còn tồn tại các giới tính khác, thậm chí một số giới tính còn chưa được phát hiện. Tôi tạm liệt kê vài loại giới tính phổ biến." Cô gái tóc hai bím liệt kê, "Nam, nữ, nữ phẫu thuật thành nam và nam phẫu thuật thành nữ, người lưỡng tính, người chuyển giới chưa phẫu thuật, người vô tính, người thuận giới, người linh hoạt giới, người chưa xác định giới tính, và tác giả Lý Vũ Trụ bị biến thành thái giám vì tiểu thuyết đang viết dở dang đột ngột ngừng lại..."

"Được rồi, đừng nói nữa!" Anh chàng râu quai nón không nhịn được ngăn lại. "Kinh khủng quá, Mười Hai, những kiến thức này thật sự quá kinh khủng, tôi bắt đầu sợ cậu rồi đấy..."

"Đó là sự kính sợ cần có đối với tri thức."

"Tạm thời đừng bàn về giới tính nữa." Cô nàng mập mạp nói với vẻ rất cảnh giác. "Điều khiến tôi sợ hãi là chính Ngô Danh. Giả sử anh ta là người song tính, vậy so với Quái Thần hoàn toàn dị tính, anh ta có thêm một đặc điểm, hay nói cách khác... là một loại bác ái nào đó? Trong tương lai, thứ tình yêu này, liệu có sức lan tỏa mạnh hơn tình yêu dị tính đơn thuần của Quái Thần không?"

"Không không không, tuyệt đối không." Cô nàng đeo kính kiên quyết lắc đầu. "Một kẻ có thể yêu cả người chuyển giới chưa phẫu thuật, yêu động vật, yêu một cái ghế, đó không phải là bác ái, đó là biến thái!"

"sỐ Ba, tôi chỉ đưa ra một khả năng, chúng ta nên suy nghĩ sâu sắc hơn." Cô nàng mập mạp hít một hơi thật sâu. "Không còn nghi ngờ gì nữa, Ngô Danh là một kẻ thù đáng sợ hơn Hạ Kỳ rất nhiều, trận chiến mới sắp bắt đầu rồi – Winter-is-coming."

"Winter-is-coming."

"Sau đây, bắt đầu buổi sùng bái định kỳ."

"Thấy bộ Hán phục của Quái Thần chưa!"

"Cảm giác như xuyên không vậy!"

"Anh ấy đi đóng phim cổ trang luôn đi cho rồi!"

"Ghen tị với Cốc Khinh Y quá đi!"

"Có gì đâu mà ghen tị, cô ta chỉ là một cá thể tồn tại để làm vui lòng Quái Thần thôi!"

"Đúng vậy, giống như Bạch Tĩnh!"

Giữa sự ồn ào, cô nàng đeo kính lặng lẽ gửi đi một tin nhắn.