Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 19

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 5

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5510

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12167

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Toàn văn - Chương 142: Tư cách cũng không có!

"Lúc đó tôi còn trẻ, máu nóng, Uyển Mỹ cũng chưa ra đời. Chưa đến ba mươi tuổi tôi đã kiếm được mấy triệu, nghĩ phải làm một vố lớn nên vay tiền dùng đòn bẩy. Trong một tháng, tôi kiếm được mười triệu. Ba ngày sau, tôi không chỉ thua sạch mà còn nợ 5 triệu. Năm 92, nợ 5 triệu, nhiều năm sau một căn nhà ở vành đai 2 Kế Kinh cũng chỉ khoảng hai ba trăm ngàn. Cậu biết cảm giác đó không? Thảm họa của tôi lớn hay của cậu lớn?"

"..."

"Nhìn lại cậu xem, mất chút mặt mũi, tụt vài chục ngàn người theo dõi, có đáng không?"

"Không đơn giản như vậy, Lý Quái đã lay chuyển nền tảng của tôi, lay chuyển..."

"Đừng vội nói, nghe tôi nói trước đã." Uyển Hành Ly ngắt lời Hạ Kỳ, nhận tách trà từ người giúp việc, nhấp một ngụm rồi thong thả nói, "Biết lúc đó tôi đã vượt qua như thế nào không? Tôi không trốn nợ, tôi đến quỳ trước mặt chủ nợ, nói ông giết tôi thì tiền cũng không về được. Ông cho tôi một năm, tôi sẽ kiếm lại, tôi đảm bảo không chạy, ngày nào tôi cũng ở ngay trước mắt ông. Chủ nợ bèn cho người canh chừng bố mẹ tôi. Sau đó tôi đi vay tiền bạn đại học, họ biết tôi nợ bao nhiêu nên đều tránh mặt. Cứu gấp chứ ai cứu nghèo. Cuối cùng hết cách, tôi ra cổng sở giao dịch đánh giày cho người ta, nói những lời nịnh hót, tôi lấy lòng tất cả những người tôi gặp, còn hèn hạ hơn cả gái điếm."

Cả Hạ Kỳ và Tất Hữu Vi đều nuốt nước bọt.

Ánh mắt Uyển Hành Ly vẫn không chút giận dữ, như thể đang kể một câu chuyện không xảy ra với mình: "Cậu phải ngẫm lại xem, tôi cũng là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp Đại học Kế Kinh, cũng từng là chủ tịch hội sinh viên, bố mẹ cũng đều là trí thức. Xuất phát điểm như thế nào? Cảm giác ra sao? Cứ như vậy, ngày nào tôi cũng đánh giày, tươi cười với người ta. Cả cái thị trường này đều biết mặt tôi. Lúc vui, họ ra ngoài thưởng cho tôi vài chục, vài trăm ăn cơm. Lúc thua lỗ, họ ra ngoài tát tôi một cái rồi đuổi đi. Tôi vẫn phải tươi cười đón nhận. Quá đáng nhất là có người thua tiền, trong lòng ấm ức, ra khỏi sở giao dịch tìm tôi, hỏi có thể đánh tôi một trận để xả giận không. Tôi đến giờ vẫn nhớ mình đã nói gì lúc đó."

Uyển Hành Ly rướn người về phía trước hơn nữa, dùng một giọng điệu rất lạnh lùng, chậm rãi nói: "Tôi nói, sếp à, ngài có thua thế nào thì vẫn giàu hơn tôi. Tôi không có tiền là đáng đời, ngài cứ đánh tôi đi!"

Hạ Kỳ và Tất Hữu Vi cảm thấy hơi rợn tóc gáy.

"Ngay lúc đó, những lời này tôi đều buột miệng nói ra, không chút đắn đo hay do dự. Trong hoàn cảnh đó, đừng nói đến lý tưởng ban đầu, tôi chỉ hận không thể đem cả lòng tự trọng ra bán sạch, miễn là kiếm ra tiền." Uyển Hành Ly ngả người lại vào sofa, "Sau đó người đó thấy tôi như vậy cũng không đánh, chỉ ôm tôi mà khóc. Sau này, ông ta chia cho tôi một ít vốn để làm lại hợp đồng tương lai, lỗ thì ông ta chịu, lãi thì hai chúng tôi chia."

Uyển Hành Ly vung tay hỏi: "Hôm nay, tôi ngồi ở vị trí này, toàn bàn chuyện huy động vốn hàng chục triệu, hàng trăm triệu, oai phong chứ? Nhưng điều đó không có nghĩa là mọi người đã quên bộ dạng tôi đánh giày trước cổng sở giao dịch năm xưa. Cậu nghĩ bây giờ họ chửi tôi hay phục tôi? Hôm nay họ mỉa mai tôi hay cầu cạnh tôi?"

"Phục..." Tất Hữu Vi nuốt nước bọt, "Thật sự phục."

"Chuyện con gái tôi, Uyển Mỹ, cậu và Hữu Vi cũng đều biết." Uyển Hành Ly nói tiếp, "Thực ra tôi chẳng giận chút nào. Con bé đó quá thuận lợi rồi. Nhân lúc này, cứ để nó nếm chút khổ cực đi. Tôi cũng xót, nhưng tôi tự tin mình có thể kiểm soát được tình hình. Nỗi khổ này đáng phải chịu, tôi để nó tự giải quyết. Tôi lớn từng này rồi, đi chấp nhặt với một thằng nhóc như Lý Quái làm gì? Tôi cũng nói với hiệu trưởng Đại học Kế Kinh như vậy, cứ để mọi chuyện tự nhiên."

Uyển Hành Ly nói xong, đẩy tách trà trên bàn về phía Hạ Kỳ, lúc này mới cười hỏi: "Bây giờ tôi hỏi lại cậu, chuyện của cậu, có đáng gọi là chuyện không?"

Hạ Kỳ không kìm được mà bị Uyển Hành Ly lay động, ông cầm tách trà uống một hơi cạn sạch: "Tổng giám đốc Uyển, tôi đúng là có hơi ủy mị rồi."

"Ha ha." Uyển Hành Ly cười mắng, "Cậu cả ngày cứ đặt mình vào vị trí người khác, tìm đủ mọi cách an ủi mấy bà cô ủy mị, kết quả gặp chuyện thật, chính mình cũng biến thành một bà cô ủy mị!"

"Cũng có một chút, làm sáng tạo mà, khó tránh khỏi." Hạ Kỳ lúng túng gãi đầu rồi hỏi, "Nhưng thưa Tổng giám đốc Uyển, ảnh hưởng của chuyện này, thật sự không đơn giản như ngài nghĩ đâu..."

Uyển Hành Ly lại ngắt lời Hạ Kỳ: "Ảnh hưởng à, tôi nói cho cậu biết, hai tuần. Thời buổi này chuyện có lớn bằng trời, cũng chỉ hai tuần là hết."

"Hửm?" 

"Đám người đó hậm hực chửi cậu, cũng chỉ chửi được hai tuần, rồi sẽ nhanh chóng đi chửi chuyện khác thôi. Cậu lên giường với một người phụ nữ hai tuần còn thấy muốn nôn, huống chi là chửi người? Họ chỉ là hóng chuyện thôi, chỗ nào đông thì bu vào, tóm được đứa nào yếu thế thì chửi cho sướng mồm rồi lại chạy sang sân khấu khác!" Uyển Hành Ly vỗ vai Tất Hữu Vi nói, "Lúc nãy tôi cũng nói với Hữu Vi rồi, Quách Tiểu Tứ bị chửi ra sao, phim *Tiểu Tứ Đại* chẳng phải vẫn bán chạy như thường! Lần này Lý Quái chửi cậu thê thảm thật, nhưng đến cuối cùng, có mấy người thật sự nghe từ đầu đến cuối xem cậu ta nói gì? Người ta thích những chuyện ngu ngốc rẻ tiền, như ngoại tình, như ly hôn gì đó, ai có tâm trí xem các người khẩu chiến và logic dài dòng? Mà có tâm trí đi nữa, có não không?"

"Năm đó Hàn Hàn, Phương Chu Tử vạch trần nhau, đấu pháo mồm có ghê gớm không, ai cũng biết. Nhưng có mấy người thật sự đọc bài họ khẩu chiến với nhau? Toàn bài dài cả vạn chữ, người ta lười đọc lắm, chẳng phải chỉ ngây ngô xem cho vui thôi sao? Hai người họ bóc phốt nhau còn nghiêm trọng hơn cậu với Lý Quái nhiều, từng chữ như dao đâm vào tim. Nhìn lại hôm nay xem, hai người đó chẳng phải vẫn làm việc của mình sao? Ai còn nhớ họ đã bóc phốt nhau những gì?"

Uyển Hành Ly vừa nói vừa vỗ hai tay vào nhau: "Không quan tâm, hoàn toàn không cần quan tâm! Chỉ xem cho vui thôi! Hai tuần, cuộc vui qua đi, cậu vẫn là cậu, Lý Quái vẫn là Lý Quái. Người thích cậu chẳng có tâm trí xem Lý Quái nói gì về cậu, họ vẫn tiếp tục thích cậu. Người ghét cậu thì vẫn tiếp tục ghét, chỉ là chửi cậu đến phát chán rồi, lười chửi nữa, thế thôi, không sao cả!"

Hạ Kỳ xoa đầu suy nghĩ: "Hình như... cũng chỉ có vậy."

Tất Hữu Vi cũng khuyên theo: "Thầy Hạ, cứ cho là tính đến trường hợp xấu nhất, anh thật sự mất fan, thì cũng chẳng nghiêm trọng lắm đâu. Anh có biết mỗi ngày doanh số bán điện thoại thông minh là bao nhiêu không? Anh có biết mỗi ngày có bao nhiêu người lần đầu tiếp xúc với Internet không? Đây mới là thị trường chính. Đối với họ, bài viết của anh hấp dẫn hơn, hay là những thứ của Lý Quái?"

"Vậy nên..." Uyển Hành Ly nói với Hạ Kỳ một cách hào phóng, "Cậu cứ yên tâm đi quảng bá phim đi. Ảnh hưởng chắc chắn là có, chính vì thế, càng phải nỗ lực gấp bội để gỡ lại."

Hạ Kỳ cúi đầu buồn rầu: "Nhưng, hoạt động quảng bá quan trọng nhất của tôi là tham gia *Tôi là Vua Cà Khịa*, chương trình này gần như chắc chắn sẽ nổi. Bây giờ e là..."

"Cứ tham gia tiếp đi, ban tổ chức sa thải cậu rồi à? Họ chỉ mong cậu tiếp tục tham gia thôi."

"Nhưng, tôi không còn lập trường nữa rồi!"

"Vậy thì xây dựng lập trường mới, có gì to tát đâu?" Uyển Hành Ly mím môi, "Cậu nên làm gì, tôi vốn không muốn nói nhiều, nhưng bây giờ tình hình khá gấp, lịch chiếu phim đã chốt cứng rồi, tôi đành thúc ép một chút vậy."

"Xin ngài chỉ giáo."

"Hèn một chút đi, mặt mũi không quan trọng đến thế đâu. Cậu chính là vì có gánh nặng, coi trọng sĩ diện quá, mới ra nông nỗi này." Uyển Hành Ly ra hiệu, "Cậu cứ xin lỗi Lý Quái, công nhận cậu ta, phê bình bản thân, làm lại cuộc đời, thế chẳng phải là xong sao? Cậu ta còn làm gì được cậu nữa? Cậu ta mà còn làm gì nữa thì cậu ta thành lưu manh côn đồ rồi. Cậu phải hạ thấp tư thế, đóng vai một người đáng thương, lúc cần thì tự giễu một chút. Hai tuần sau, Lý Quái còn mặt mũi nào đối đầu với cậu nữa?"

"Tức là... chấp nhận thua cuộc, đúng không ạ." Sắc mặt Hạ Kỳ tươi tỉnh hẳn lên.

"Đúng rồi, chấp nhận thua. Tôi cũng nói với Uyển Mỹ như vậy. Ban đầu nó không chịu, sau này thì chịu rồi." Uyển Hành Ly nhấn mạnh, "Những thứ khác không quan trọng, làm tốt bộ phim đi. Chẳng phải cậu cũng không cần phải viết mấy mẩu chuyện súp gà nữa sao? Hơn nữa cũng không phải một mình cậu làm, tôi cũng sẽ tìm người giúp cậu mà, Hữu Vi nói cho cùng cũng chắc chắn đứng về phía chúng ta!"

"Vâng vâng, tôi chỉ đang nghĩ, lỡ như bộ phim cuối cùng vẫn thất bại... thì sau này..." Hạ Kỳ có chút đau khổ nói, "Những áp lực này, tôi vẫn không thể rũ bỏ được."

"Vậy tôi nói cho cậu biết, không thất bại được đâu." Uyển Hành Ly khẽ nheo mắt, "Tôi nói thẳng ở đây, doanh thu phòng vé đảm bảo tối thiểu hai trăm triệu. Không ai xem, tôi cũng làm cho cậu lên hai trăm triệu."

Hạ Kỳ kinh ngạc nhìn Uyển Hành Ly, khẩu khí này quá lớn.

"Đủ nghĩa khí chưa?" Uyển Hành Ly cười, "Vậy nên cậu đừng có gánh nặng gì cả. Phim vừa phát hành, xuất phát điểm của cậu đã là đạo diễn cấp hai trăm triệu rồi. Bán tốt hơn chút là bốn năm trăm triệu, vốn đầu tư cho bộ phim tiếp theo của cậu sẽ kém được sao? Những thứ khác đều là giả, đây mới là thật."

"Tổng giám đốc Uyển... tôi không biết nói gì nữa..." Hạ Kỳ cảm kích đến rơi nước mắt, đây chẳng khác nào từ vực sâu lên thiên đường, "Ngài đã bỏ ra công sức lớn như vậy, tôi cần... báo đáp thế nào?"

"Để sau hãy nói." Uyển Hành Ly đã uống cạn trà, cười đứng dậy, "Bên cậu không có vấn đề gì nữa chứ?"

"Không vấn đề gì ạ. Ngài ở lại dùng bữa nhé."

"Tôi bận hơn cậu." Uyển Hành Ly lại nhìn Tất Hữu Vi, "Hai người còn khúc mắc gì chưa giải quyết được không?"

"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi." Tất Hữu Vi cười.

Thấy tình thế này, Hạ Kỳ cũng đành cười theo.

Tiễn hai người đi, Hạ Kỳ lại thở dài một hơi.

Anh biết rõ Uyển Hành Ly là người thế nào, làm gì có chuyện đầu tư mà không cầu báo đáp? Làm gì có chuyện không công bồi dưỡng một đạo diễn cấp hai trăm triệu?

Nhưng bản thân anh, đã hoàn toàn không có tư cách từ chối nữa rồi.

Trên cỗ xe ngựa điên cuồng của thời đại, anh trông có vẻ hào nhoáng, nhưng thực chất chỉ là một người đánh xe mà thôi. Một khi đã lên xe, hướng đi về đâu, từ lâu đã không còn do mình quyết định.

Hoặc là nhảy khỏi xe, tan xương nát thịt.

Bây giờ xương cốt của Hạ Kỳ đã bị rút đi, ngay cả tư cách tan xương nát thịt cũng không còn.

...

Tại phòng sinh hoạt của câu lạc bộ Canh gà Độc, cả đội của Lý Quái dường như cũng đang thách thức một nhiệm vụ bất khả thi.

Theo kế hoạch ban đầu, Lý Quái định thể hiện kỹ năng bằng cách làm một đoạn phim ngắn hiệu ứng đặc biệt về đề tài vũ trụ sao trời. Dựa trên kịch bản do Cốc Khinh Y cung cấp, phim sẽ diễn giải mối liên hệ huyền bí giữa sự biến đổi của các chòm sao và tính cách con người, biến những điều hoang đường trở nên có quy luật và lộng lẫy. Nhưng như vậy thì lại thiếu đi màu sắc nhân văn, giống một bộ phim khoa giáo ngắn hơn.

Chỉ đến khi hơn mười sinh viên từ học viện mỹ thuật tham gia, Lý Quái mới dám thách thức phong cách nghệ thuật của Cốc Khinh Y, sản xuất một đoạn phim ngắn 2D đẹp mắt có nhân vật và câu chuyện, gần như theo phong cách của *Your Name* hoặc *Paprika*.

Điều khiến Lý Quái không ngờ tới là, nền tảng cơ bản của các sinh viên mỹ thuật vô cùng vững chắc. Gần như chỉ cần chỉ điểm và sửa lỗi một chút là họ có thể bắt nhịp rất nhanh. Cảm ơn nền giáo dục toàn diện!

chỉ Quách Kính Minh, vua đạo văn và thương gia thành công, sinh năm 1983, tiểu thuyết dài đầu tiên viết là 幻城/Huyễn Thành đạo RG Veda của CLAMP, sau đó Hoa rơi trong mộng tiểu thuyết Vòng trong vòng ngoài của Trang Dương (Trung Quốc). Bị Trang Dương kiện, xử thua nhưng vẫn xuất bản sách và không xin lỗi. Sau đó kiểm được tiền, đạo thêm ở nước ngoài, mở rộng đạo sang đạo aniem đạo phim đạo game (có đạo cả Fate)... Trở thành đạo diễn, người thành công, thành công quá nên ai chửi thì chửi không làm được gì. Đạo thì đạo nhưng Quách Kính Minh đạo và sửa lại thành dạng yêu đương giới trẻ xa hoa lâm li bi đát phù hợp thị hiếu bên bán rất chạy, rất hút fan