Chương 1: Không chức nghiệp (1).
_____________
trans: stan
edit: Ngao
※ ※ ※
“Này, nhóc là một Kẻ được triệu hồi đúng không?”
Một người qua đường bắt chuyện với một cậu bé. Cậu bé đứng thẫn thờ giữa đường, và đôi mắt thì đang nhìn vào chằm chằm khoảng không trống rỗng. Nếu cần một từ để mô tả về nó thì… thật thân thuộc, đó chính là cảm giác của cậu nhóc vào lúc này. Giống như là cậu đã bỏ lỡ thứ gì đó. Cậu bé chớp mắt khi nhận ra có người đang nói chuyện với mình.
“G-Gì cơ?”
“Chậc chậc! Ta hiểu rằng nhóc đang cảm thấy cực kì bối rối, nhưng nhóc cần trấn tĩnh lại và tỉnh táo lên. Người được triệu hồi ở đây có rất nhiều, nhưng điều đó không có nghĩa rằng thành phố này sẽ chào đón những kẻ như nhóc.”
"...Không thể nào!"
Những gì tồn tại trong đầu cậu lúc này không gì khác ngoài sự hỗn loạn. Nỗ lực tìm kiếm những dòng kí ức bị đứt gãy chẳng đem lại cho cậu kết quả gì ngoài cơn đau đầu dữ dội. Cậu gục xuống và rên lên thành tiếng. Người đàn ông trước mặt cậu trở nên bối rối và vội vàng đưa tay ra giúp đỡ.
“Có chuyện gì vậy? Nhóc không sao chứ?”
“À, không. Chỉ là cơn đau đầu nhẹ thôi… ”
Cậu nhóc trả lời trong khi hai tay vẫn còn ôm chặt lấy đầu. Những dòng ký ức bị giam cầm trước đó bỗng ùa về trong tâm trí như những cơn sóng thần. Cậu nhóc thở hổn hển. Sau khi hít sâu một hơi, cơ thể cậu bắt đầu run lên.
“...Genavis?”
“Hả? Ta cứ nghĩ nhóc phải là một Kẻ được triệu hồi chứ?”
Khuôn mặt của người đàn ông bỗng hiện lên vẻ hoang mang khi cậu nhóc lẩm bẩm một cái tên Genavis-Thành phố của sự khởi đầu. Đây chính là nơi những Người được triệu hồi đặt chân đến đầu tiên.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy chứ?”
Cậu nhóc vội vàng nhìn xuống đôi bàn tay của mình. Chúng ... thật nhỏ. Tất cả những vết chai sạn trên đôi bàn tay cậu đã không còn nữa. Không, không chỉ như vậy. Tầm mắt của cậu còn thấp hơn bình thường. Điều đó có nghĩa là cậu đã lùn đi. Sau đó, cậu lại bắt đầu đưa tay lên sờ khắp khuôn mặt.
Lòng bàn tay cậu cảm nhận được chính là sự mềm mại, mịn màng, những vết thẹo đã không dấu vết mà biến mất. Cậu lại vội vàng đưa tay xuống vén áo lên.
Không có gì cả. Không cơ bụng thô ráp, cũng không có những vết thẹo, không gì hết.
“Nhóc có thực sự ổn không đấy?”
Người đàn ông tỏ ra thực sự quan tâm, bởi tất cả những gì hắn ta chứng kiến chính là một đưa nhóc từ trên trời rơi xuống, đột nhiên sờ mó khắp cơ thể mình, và còn tự lột quần áo nữa.
“Hiện giờ là năm nào?”
“Gì cơ?”
“Tôi hỏi hiện tại là năm nào, theo lịch Erian?”
“...Năm 1103.”
Người đàn ông lạnh nhạt trả lời.Năm 1103 Erian. Không còn nghi ngờ gì nữa. Cậu đã quay trở lại quá khứ.
***
Erian. Bản thân cậu cũng không biết cái thế giới đẫm máu này thực sự là gì. Tuy nhiên, thế giới này có thể triệu hồi những con người từ nhiều chiều không gian khác nhau đến nơi này. Vào 13 năm trước, Lee Sungmin bất ngờ bị triệu tập đến Eria mà không có lý do.
Không Chức Nghiệp.
13 năm trước, cậu được đưa đến Đại lục Eria với tư cách là một Người được triệu hồi, đó là chức nghiệp mà cậu được ban cho. Không Chức Nghiệp-nói cách khác, cậu chính là một trang giấy trắng; có thể học bất cứ thứ gì với một phần thưởng tăng trưởng đặc biệt. Nói theo một cách nào đó, thì đây là một nguyên tắc khá cân bằng, vì có một số cá nhân khá đã trải qua quá trình rèn luyện Võ thuật khắc khổ suốt nhiều năm trước khi bị triệu hoán đến Eria, còn một số khác thì là Ma thuật
Nhưng trong thực tế, Không Chức Nghiệp cũng đồng nghĩa với việc không có gì cả. Bởi trước đây, họ chưa từng rèn võ, cũng như chưa từng học qua Ma thuật. Và nếu như không bị triệu hồi đến Eria, thì họ sẽ được định sẵn sẽ sống một cuộc đời bình phàm mà chẳng hay biết đến sự tồn tại của các kĩ thuật, hay kĩ năng đó.
Ngắn gọn thì, Không Chức Nghiệp chính là những kẻ hoàn toàn bình phàm và trần tục.Trước khi ngược dòng thời gian, Lee Sungmin đã vật lôn suốt trong quãng thời gian 13 năm với tư cách là một kẻ Không Chức Nghiệp
Nhưng trớ trêu thay, cậu vẫn không thoát được cái chết đã được định sẵn.
Đó là một cái chết thực sự nhảm nhí. Lee Sungmin trầm ngâm khi dựa lưng vào bức tường trong con hẻm nhỏ. Đúng vậy, đó chắc chẵn là một cái chết vô nghĩa. Miễn là bạn bắt đầu với tư cách Không Chức Nghiệp, giới hạn của bạn được định sẵn rõ như mặt trời ban trưa vậy; không cần biết rằng bạn có bao nhiêu trang giấy trắng, cũng như bạn có thể học bất cứ thứ gì. Làm sao bạn có thể học được khi ngay từ lúc bắt đầu, bạn đã chẳng có gì để đọc chứ?
Một số người được triệu hồi đến Eria với các võ kĩ vô song. Thậm chí nhiều người còn được trao cho ma pháp bậc nhất ngay từ khi bắt đầu. Vậy, những kẻ Không Chức Nghiệp bắt đầu bằng một con số không tròn trĩnh khi so sánh với họ thì hoàn toàn không cùng một cấp độ. Ngay cả khi tất cả đểu khởi đầu ở Genavis. Thì trong khi Lee Sungmin đang phải vật lộn với những con quái vật cấp thấp ở ngoài kia chỉ để kiếm lấy từng mảnh nanh hay móng vuốt để sống qua ngày; thì những kẻ kia, bằng vào khả năng của chúng đã có thể tung hoành nganh dọc mà tàn sát những chủng quái vật cấp cao một cách dễ dàng.
‘…Viên đá Tiền kiếp.’
Cậu cố gắng lục lọi những mẩu kí ức còn sót lại. Bởi cậu chắc chắn đã nghe qua về nó trước khi cậu trở về quá khứ.
‘Không thể nào.’
Một ký ức lóe lên. Đó là một thông tin liên quan đến Hầm ngục tối mà ngay từ khi bước vào, cậu đã phải kêu lên ‘Thật may mắn!’
Và Lee Sungmin đã phải đối diện với tử thần ngay chính trong Hầm ngục đó. Sự thất vọng mà cậu cảm thấy ngay khi mở chiếc rương chiến lợi phẩm đầu tiên không gì khác chỉ là một hòn đá nhỏ trông cực kì sống động. Không có phản ứng nào xảy ra sau khi cậu dùng Thẩm định. Cậu cũng từng nghĩ đến việc cắt nó ra nhưng sau lại quyết định giữ lại để đưa cho một Thẩm định viên chuyên nghiệp kiểm tra kĩ lưỡng hơn.
‘Viên đá Tiền kiếp… haha! Ta đã nghĩ mình chỉ là thằng kém may mắn, nhưng xem ra đây chính là cái may lớn nhất.’
Những ký ức của cậu cũng trở nên rõ rệt hơn sau thời gian. ‘Viên đá Tiền kiếp sẽ không thể được tái kích hoạt’. Giọng nói đó giờ đã hiện lên rõ mồn một trong đầu cậu.
‘Bảng trạng thái.’
Tên: Lee Sungmin
Chức nghiệp: No-class
Kỹ năng: Không có
Không quá ngạc nhiên khi những mơ tưởng không thực tế của cậu tan vỡ. Cậu đã trở lại Erian vào 13 năm trước, nhưng tất cả cũng chỉ có vậy. Chức nghiệp của cậu không có gì thay đổi, và cậu cũng không có được thêm bất kì kỹ năng nào.
‘Không. Điều quan trọng nhất là mình vẫn còn sống và được trở lại qua khứ.’
Cậu quyết định nhìn đời bằng con mắt tích cực. Thực tế cậu chỉ cần mình còn sống thôi, thế là đủ. Lee Sungmin nhanh chóng đứng dậy.
Những kỹ năng mà kiếp trước cậu sở hữu? Không có gì nhiều cho lắm. Những kẻ nắm giữ những kỹ năng xịn chẳng bao giờ ngu ngốc đên độ dạy cho kẻ khác. Và bất cứ cuộn giấy phép thuật nào để học kỹ năng đều quá đắt đỏ đối với Lee Songmin, và điều đó cũng đúng với Ma thuật
Những kỹ năng mà Sungmin học được ở kiếp trước đều nằm trong giới hạn của cậu. Những kỹ năng hạng 2. Đó chắc chắn là những kỹ năng mà cậu đã từng dày công luyện tập trong suốt 13 năm, nhưng cậu cũng chẳng cảm thấy nuối tiếc gì cho chúng cả.
Không. Cậu thực sự thích trạng thái hiện tại của mình-một trang giấy trắng và chưa được học bất cứ thứ gì. Và những ký ức đáng giá từ 13 năm trước. Không phải tất cả ký ức đều rõ ràng, nhưng chí ít, cậu vẫn nhớ những sự kiện chính.
“Này. Nhóc ổn chứ?”
Đó chính là người đàn ông đã dìu Lee Sungmin dựa vào tường. Sungmin đứng dậy và hơi cúi đầu đáp lại. Genavis. Cũng giống như người lời người đàn ông nọ, thành phố này là nơi tất cả những Người được triệu hồi đặt chân đến đầu tiên, nhưng nó không có nghĩa là thành phố sẽ đối xử tốt với những người như vậy.
Đó là lý do tại sao Lee Sungmin lại cảm thấy biết ơn người đàn ông đó. Mặc dù biết Sungmin là Người được triệu hồi, nhưng anh ta vẫn dành cho cậu sự tôn trọng tối thiểu.
“À vâng! Tôi ổn.”
“Vây thì tốt. Của nhóc đây. Hãy uống chút nước.”
Mỉm cười, người đàn ông đưa ra một túi nước. Lee Sungmin nhận lấy bằng cả hai tay.
“Cảm ơn.”
“Không có gì. Con người nên giúp đỡ nhau mà. Nhóc cũng là một kẻ Không Chức Nghiệp phải không? Ta có thể biết khi ta nhìn nhóc đấy. Ừm, Không Chức Nghiệp sẽ hỏi khó để tồn tại ở nơi này. Nhóc sẽ phải trải qua một quãng thời gian khó khăn, đó là điều chắc chắn.”
Người đàn ông nhìn Sungmin với vẻ mặt tiếc nuối; đó là một thái độ chung đối với những con người Không Chức Nghiệp. Vì họ thực sự vô vọng. Một phép màu gần như là điều không thể trên cái Lục địa Eria chết chóc này.
“Chú nói phải.”
Sungmin thầm thỉ khi đưa túi nước lên môi
Lee Sungmin tự nhủ phải cảm ơn đến những kinh nghiệm nguyên vẹn sẵn có từ kiếp trước. Thứ kinh nghiệm mà Sungmin đang nắm giữ có đôi khi sẽ trở thành món vũ khí lợi hại, nhất là vào những khoảnh khắc như thế này. Có một mùi tanh thoang thoảng quyện lẫn trong nước, mà nếu như không nhờ cái tính cẩn trọng của mình, cậu sẽ không thể nào mà nhận ra được. Tuy nhiên thì đây mới chỉ là nghi ngờ thôi. Cậu hé môi, để một lượng nước nhỏ từ từ trôi qua.
Nó tác động mạnh vào mép lưỡi cậu. Nhưng mọi thứ vẫn sẽ ổn, chất độc sẽ không phát tác đến chừng nào cậu vẫn chưa nuốt nó. Genavis, cái thành phố chết dẫm này. Đó là nơi chiếm phần lớn thời gian của cậu, trong 13 năm qua.
“Phụttt! Lee Sungmin bất ngờ phun sạch thứ nước vàng đang ngậm trọng miệng vào người đàn ông. Trong khi hắn đang háo hức chờ Sungmin uống cạn túi nước thì bị tiếng động làm cho giật mình.
“Uwack!”
Những Kẻ được triệu hồi thường là con mồi ngon đối với cư dân bản điạ của Genavis, đặc biệt là những kẻ Không Chức Nghiệp, những kẻ không có bất kì kỹ năng nào cả. Nếu uống mê dược, cơ thể của họ sẽ bị tê liệt ngay tức thì. Và sau đó, không có sau đó nữa, họ sẽ bị bán cho một tên Hắc Pháp sư để nghiên cứu, cũng có thể bị rơi vào tay của một tay buôn nô lệ
Tóm lại là chẳng có kết cục tốt nào cả, chắc chắn luôn.
“M-mày đang làm cái quái gì vậy?”
“Cũng giống mày thôi!”
Sau mười ba năm lăn lộn để sống, có một điểu cậu đã học được từ sớm là không được trao đi niềm tin một cách dễ dàng. Cậu không muốn nói rằng tất cả người bản địa đều có tâm xấu xa. Nhưng chắc chắn, không phải ai trong số họ cũng là người tốt.
Nơi này tràn ngập những tên khốn, những kẻ không tiếc đâm sau lưng để có thể đem lại lợi ích lớn nhất cho mình.
Người đàn ông rên rỉ một cách đau đớn, chất độc tê liệt đã có trong mắt hắn ta. Không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chí ít, hắn sẽ không mở mắt ra sớm được. Lee Sungmin siết chặt tay lại, dùng hết lực vào cơ thể người đàn ông.
Mặc dù cậu không sở hữu bất cứ kỹ năng nào, nhưng những kinh nghiệm cậu có trong quá khứ cho phép cậu có thể tận dụng tối đa tiềm năng cơ thể mình. Đó là một điều đáng tiếc, cơ thể săn chắc đã được rèn dũa suốt 13 năm, giờ đây đã trở về như cũ, nhưng cậu vẫn còn lại những kinh nghiệm. Cậu tung nắm đấm của mình chính xác vào cổ của gã buôn người, với một tiếng bụp, hắn buông hàm xuống. Sau đó Sungmin lên gối, nhắm vào háng người đàn ông.
“Ahhhck!”
Mặc dù thể trạng hiện giờ của câu chỉ là một đứa trẻ, nhưng với một đòn toàn lực vào h*ng, là đủ để hạ gục một người đàn ông trưởng thành. Cái đó của hắn có thể đã phát nổ, nhưng Sungmin vẫn chẳng hề tỏ ra quan tâm. Cậu vẫn tiếp tục đạp mạnh vào đầu của người đàn ông đang run rẩy vì đau đớn.
Máu trào ra từ miệng gã đàn ông. Sungmin vẫn tiếp tục đá vào đầu hắn vài lần nữa trước khi ngừng lại, cậu thở từng ngụm lớn, chỉ cố sức một chút thôi cũng khó khăn trong cái cơ thể này.
“Cái thành phố chó chết này!”
Cậu nhổ nước bọt, lục lọi khắp cơ thể của người đàn ông đang bất tĩnh nhân sự và tìm thấy một con dao găm giấu trong ngực, và một chiếc ví của hắn ta. Không nhiều nhặn gì cho lắm, nhưng nó có sẽ hữu ích trong thời điểm hiện tại.
Ngập ngừng. Lee Sungmin tự nhủ rằng có nên để người đàn ông này sông hay không. Tất nhiên thì, mọi chuyện sẽ rắc rối nêu người đàn ông này có thể tìm đến và trả thù cậu.
Lee Sungmin của 13 năm về trước đã không còn xa lạ gì với chuyện giết người. Lee Sungmin trước kia chỉ là một cậu học sinh trung học 14 tuổi bình thường, chỉ từng giết qua những con côn trùng như gián, kiên hay ruồi. Và đó cũng chính là điểm yếu chế người nhất của những kẻ Không Chức Nghiệp.
Nhưng đó không phải là Lee Sungmin. Không một chút do dự, cậu găm con dao vào qua ngực trái, xuyên qua lớp sương xườn, và tới hẳn tim hắn ta.
Thà khó chịu một chút nhưng sẽ tốt cho sau này.
[][][]