Chương 13: Trắc nghiệm tuyển chọn tư cách
Nhân loại có thể sử dụng ma pháp, nhưng có điều kiện.
Dựa vào phương thức như Thiền Định, nhân loại có thể nhận được ma lực và sau đó sử dụng ma lực thi triển ma pháp.
Chuyển sinh đến lục địa Eileen, thứ mà Lâm Tiêu cảm thấy hứng thú nhất chính là ma pháp. Khái niệm về ma lực ở thế giới này vô cùng đơn giản, giống như thanh MP màu xanh da trời ở trong game online vậy. Điều khó khăn duy nhất chính là khống chế và phóng ra ma pháp.
Đó là lý do tại sao mà học viện Loran nhận được danh hiệu "cái nôi của Dũng Giả" và "Ánh sáng hy vọng của nhân loại". Điều mấu chốt chính là chỗ của bọn họ đặc biệt chú trọng thực chiến. Lấy Khoa Ma Pháp làm ví dụ, cấp bậc ma lục cũng không phải là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá mạnh yếu, mà việc phóng ra ma pháp và khống chế ma pháp mới là tiêu chuẩn quan trọng nhất!
Độ tuổi tối thiệu để học tập với rèn luyện ma pháp là 16 tuổi - độ tuổi trưởng thành, nhưng một số ít người trời sinh có mức độ tương thích ma lực cao cũng có thể sớm tập luyện ma pháp, khoảng chừng 14 tuổi là luyện tậpThiền Định. Bọn họ không hề giống với người bình thường có thiên phú về ma pháp, Thiền Định nâng cao tốc độ ma lực cũng rất nhanh, học sinh Khoa Ma Pháp của học viện Loran đều là những "thiên tài" như vậy.
Chiêu mộ nhân tài, cũng có điểm tốt, cũng có điểm xấu —— Hầu hết học sinh Khoa Ma Pháp của học viện Loran không biết một chữ gì về ma pháp cho đến khi nhập học.
Lấy đám học sinh mới nhập học như Lâm Tiêu làm ví dụ, nhập học được khoảng nửa năm, phần lớn thời gian của bọn họ đều học lý thuyết cơ bản và luyện tập Thiền Định. Mặc dù họ đều thiên phú dị bẩm và ma lực gia tăng rất nhanh, nhưng bất kể nói như thế nào thì họ vẫn chỉ là một đám con nít, thiếu kinh nghiệm thực chiến nghiêm trọng và không hề được coi là ma pháp sư chân chính.
Có lẽ nhờ vào thiên phú trác tuyệt, bọn họ có thể trở thành cường giả trong tương lai, nhưng vào giờ phút này, bọn họ chỉ là một đám tay mơ ma pháp mới nhập môn mà thôi. Một binh sĩ nắm thuần thục kỹ năng cận chiến có thể ung dung đánh bại bọn họ.
Thế nên, tham gia "tập luyện thực chiến" là thứ cực kỳ quan trọng đối với những học sinh mới này!
"E hèm..." Trong bãi tập, thầy Worcester hét lên với giọng tốn sức của một người 'tuổi già sức yếu' . "Các học sinh, ta biết các em đều là những thiên tài ma pháp được chọn lựa từ khắp mọi nơi, nhưng các em vẫn còn rất nhiều thứ phải học và con đường phải đi vẫn còn rất dài! Trở thành cường giả, không phải là chỉ cắm đầu vào mỗi Thiền Định, mà còn phải dựa vào việc vững vàng khả năng thực chiến!"
Những học sinh mới của Khoa Ma Pháp tập hợp ở bãi tập và tiếp nhận lời dạy bảo của thầy Worcester.
"Ma lực, chỉ là điều kiện cơ bản để phóng ra ma pháp. Ngoài ra, phóng ra ma pháp còn đòi hỏi rất nhiều kỹ năng cao, chẳng hạn như vô niệm ma pháp tức thời, niệm ma pháp song song, vân vân... Tất cả những thứ này đều là những kỹ năng mà một ma pháp sư mạnh mẽ nên nắm vững và hiểu rõ!"
"Chỉ có tiến hành thực chiến, tự mình thi triển ma pháp để chiến đấu, các em mới có thể phát triển trở thành ma pháp sư chân chính!"
"Một vài ngày nữa tập luyện thực chiến sẽ bắt đầu, các học sinh, hãy cố gắng lên!"
"Oh oh oh!!!!" Lời của thầy Worcester châm ngòi cho sự nhiệt tình của đám học sinh.
Không nghi ngờ chút nào khi tất cả học sinh của Khoa Ma Pháp đều mong mỏi có thể sớm được tham gia tập luyện thực chiến. Bị giam ở trong phòng học với việc học đống lý thuyết nửa năm trời, bọn họ đã sớm phát chán, ma lực tích lũy thông qua Thiền Định hơn nửa năm, rốt cuộc bây giờ đã 'có đất dụng võ'!
"Tuy nhiên, không phải là ai cũng đều được tham gia tập luyện thực chiến!" Những lời tiếp theo của thầy Worcester như giội một gáo nước lạnh vào mọi người. "Đối với những học sinh mới như các em, chiến đấu thực sự vẫn còn quá nguy hiểm, cho nên chỉ có một bộ phận học sinh ưu tú mới có cơ hội tham gia luyện tập thực chiến!"
Nghe nói như vậy, đám học sinh rối rít thấp giọng nghị luận.
"Một số học sinh ưu tú? Có nghĩa là gì vậy?"
"Đồ ngốc, chính là thứ hạng thực lực, những học sinh ở đầu bảng xếp hạng mới có thể tham gia!"
"Thế thì xong rồi, thành tích bài kiểm tra ma lực lần trước của tui rất kém, nếu dựa theo thứ hạng lần đó..."
"E hèm, mọi người yên lặng một chút!" Thầy Worcester nói bổ sung thêm. "Hôm nay, thầy ở đây tổ chức trắc nghiệm tuyển chọn tư cách tham gia cho mọi người."
"Trắc nghiệm tuyển chọn tư cách" là như thế nào? Thấy mấy con hình nhân bằng gỗ đặt ở phía sau lưng thầy Worcester, mọi người lập tức hiểu ra ngay.
Quy tắc trắc nghiệm rất đơn giản, học sinh cần phải đứng cách hình nhân gỗ 10 mét, dùng ma pháp mà bản thân giỏi nhất tiến hành công kích với hình nhân gỗ. Nếu thành công trúng mục tiêu, có thể đủ tư cách tham gia luyện tập thực chiến và nếu không trúng mục tiêu thì sẽ mất đi tư cách tham gia.
"A ô... Mệt quá ha." Lâm Tiêu đứng ở vòng ngoài đám người ngáp một cái.
Trong dự tính của trắc nghiệm.
Khoảng cách 10 mét, phải thành công dùng ma pháp đánh trúng mục tiêu là hình nhân gỗ. Nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó. Ma lực cấp bậc cao, chỉ có thể đảm bảo phóng ra ma pháp uy lực lớn, nhưng không có cách nào đảm bảo ma pháp có thể trúng chính xác vào mục tiêu. Thậm chí một số người có khả năng khiểm soát ma pháp rất yếu thì sẽ vô tình khiến ma pháp nổ sớm và khiến bản thân bị thương.
Bất kể là ma pháp nào, nếu không đánh trúng mục tiêu thì cũng chẳng có ý nghĩa nào cả —— Người chuyển sinh, Lâm Tiêu.
Loại trắc nghiệm cỏn con này đối với người dựa vào ngủ mà tích lũy ma lực như Lâm thực sự quá đơn giản? Cái gì? Bạn nói phép hỏa cầu dễ dàng đánh lệch sao? Dễ làm mà, không phải tốt hơn khi thay bằng một ma pháp AOE rộng sao?
Ma pháp hệ hỏa —— Bạo Liệt Hỏa Diễm, đây là ma pháp trung cấp mà ma pháp sư bậc 4 mới có thể thi triển. Lâm Tiêu vừa vặn có thể sử dụng được và ngọn lửa nóng hầm hập kia có thể đốt tất cả hình nhân gỗ thành than đen tại chỗ trong nháy mắt.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, Lâm Tiêu tuyệt đối sẽ không làm cái kiểu 'sáo lộ' trang B của Long Ngạo Thiên này, mục tiêu của hán là làm người khiêm tốn, hưởng thụ ăn chờ chết cho nên hắn ngoan ngoãn dùng phép hỏa cầu an toàn vượt qua bài trắc nghiệm là được rồi.
[sáo lộ: nguyên bản đây là thuật ngữ trong võ thuật, nhưng được cư dân mạng đưa vào sử dụng, dùng để chỉ hành động mặt dày, không biết xấu hổ tìm mọi cách để làm quen, tiếp cận với đối phương, tiếng Việt mình có thể hiểu như câu "đẹp trai không bằng chai mặt" ]
[trang B: Ra vẻ có học vấn, giàu có, đạo mạo ]
[Long Ngạo Thiên: thường dùng châm chọc 1 số nhân vật chính trong 1 số tiểu thuyết, do kinh nghiệm cuộc sống của tác giả và công lực sáng tác của tác giả thấp, dẫn đến sáng tạo ra 1 loại nhân vật chịu đủ mọi loại lên án của cộng đồng mạng. Thường thì những nhân vật này mạnh phi thường, làm việc không theo lẽ thường, không cần đầu óc, mà chỉ dùng vầng sáng nhân vật chính là có thể thoải mái xử lý mọi kẻ địch, thậm chí boss cuối... ]
Thứ thật sự khiến hắn quan tâm, chính là cuộc quyết đấu với Caesar sau đó.
Cân nhắc đến cuộc tập luyện thực chiến sắp bắt đầu, Caesar quyết định lùi lại ngày quyết đấu và đây cũng coi như là 'vạn hạnh trong bất hạnh'. Có khoảng thời gian hòa hoãn này, Lâm Tiêu có thể nghĩ ra cách khiến cho Caesar tự nguyện từ bỏ quyết đấu. Tuy nhiên, biện pháp như vậy dễ dàng nghĩ ra được sao?
Không, cho dù khó khăn, nghĩ cũng phải nghĩ!
Nếu không có cách nào ngăn cản được cuộc quyết đấu này, cuộc đời của Lâm Tiêu coi như đi đứt rồi!
...
...
Trong trung tâm đám người, thầy Worcester đang tổ chức trắc nghiệm cho đám học sinh. Vòng ngoài đám người, hai người chủ tớ nào đó đang thì thầm với nhau.
"Nhân loại, các ngươi đây là..."
"Cô gọi tôi cái gì cơ?"
"..." Bị đối phương ngắt lời, cô hầu gái với mái tóc bạch kim mắt đỏ dừng một chút và ngay sau đó nói. "Lâm Tiêu..."
"Không phải không phải, ngày hôm qua tôi dạy cho cô như thế nào?"
"Đáng ghét..." Cô hầu gái đỏ mặt và miễn cưỡng nói. "Chủ, chủ nhân."
"Ừm, vậy thì đúng rồi!"
Alea có sự xúc động muốn bóp chết cái tên khốn này. Cô không hề muốn biết rốt cuộc Lâm Tiêu đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
Chẳng lẽ tên Lâm Tiêu ham muốn sắc đẹp của mình sao? Hay là hắn chỉ đơn giản là muốn làm nhục mình? Đều không phải. Chỉ cần Alea gọi hắn là "chủ nhân" , hắn sẽ vô cùng hài lòng, bất kể Alea nhục mạ hắn thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không hề tức giận chút nào mà lại rất vui vẻ, nhưng chỉ cần Alea đổi cách gọi hắn, hắn sẽ vô cùng tức giận và ép buộc Alea phải sửa đổi cách gọi bằng được.
Chẳng lẽ bị hầu gái bắt nạt là sở thích của hắn sao? Bị gọi là "chủ nhân" thì hắn sẽ hưng phấn sao? Alea tràn đầy oán thầm trong lòng.
Quả nhiên Lâm Tiêu là một đại biến thái! Lũ đàn ông nhân loại đều là lũ cặn bã dùng nửa người dưới để suy nghĩ! Cô thầm nguyền rủa trong lòng!
Mắng đúng là mắng sảng khoái, nhưng nói đi thì phải nói lại, bất kể cô tức giận như thế nào đi chăng nữa cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gọi hắn là "chủ nhân" . 'Ma Vương ở dưới mái hiên, không thể cúi đầu' . Cô tuyệt đối không để Lâm Tiêu làm chuyện kỳ quái đối với mình.
[người ở dưới mái hiên, không thể cúi đầu: ý nói khi thời cơ và quyền thế đều không bằng người khác thì không thể không nhún nhường. ( "mái hiên" = phạm vi thế lực của người khác, kiểu lãnh thổ ấy ) ]
Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Alea quyết định tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Ngoài mặt 'lựa ý hùa theo' tên nhân loại đê tiện này để giữ gìn sự trong sạch của bản thân và sống thật tốt trước đã.
Phải nhẫn! Phải nhẫn nại! Tuy nhiên, sớm muốn gì rồi sẽ có một ngày, hừ...
"Cho nên, cô muốn hỏi tôi cái gì vậy? Hầu gái đại nhân xinh đẹp của tôi." Lâm Tiêu cười ha ha và nói.
"..." Alea cực kỳ khó chịu nhưng cô cũng đành phải nói ra. "Các ngươi, định làm cái gì lúc này vậy?"
Cô chỉ vào đám học sinh hưng phấn trong bãi tập và hỏi.
Sáng sớm hôm nay, Lâm Tiêu lại không ngủ nướng mà bò dậy thật sớm và cứng rắng kéo cô đi đến trường học, dường như có chuyện vô cùng quan trọng. NHưng sau khi đến bãi tập, Alea hoàn toàn mơ hồ.
Đám nhân loại, đang chơi trò chơi sao?
"À, cái này gọi là trắc nghiệm tuyển chọn tư cách." Lâm Tiêu kiên nhẫn nói quy tắc cho cô biết.
"Nhân loại thật kỳ quái. Nếu vì tranh đoạt tư cách, đánh nhau một phen chọn ra cường giả không phải tốt hơn sao?" Alea khinh bỉ nói. "Bài trắc nghiệm dối trá, lãng phí thời gian."
"Haiz, mặc dù mọi người thực sự là mối quan hệ cạnh tranh, nhưng nhân loại không thích chuyện bạo lực như đánh nhau chém giết." Lâm Tiêu giảng giải giống như một thầy giáo vậy. "Đem cuộc sống tàn khóc trùm lên viên kẹo ngọt, Alea, đó là cuộc sống khôn ngoan của nhân loại."
"Ế?" Alea nhíu mày và giễu cợt nói. "Vậy thì tại sao ngươi phải tham gia vào bài trắc nghiệm ngu ngốc này? Theo ta biết, thực lực của ngươi mạnh hơn rất nhiều so với tất cả bọn họ, công kích hình nhân gỗ nhỏ đó đối với ngươi mà nói chẳng phải đơn giản quá hay sao?"
"Haiz, thực ra thì tôi cũng lười tham gia." Lâm Tiêu cũng không phủ nhận. "Tuy nhiên vì để làm Dũng Giả dự khuyết, tôi cũng chỉ có thể làm như vậy."
Vượt qua bài trắc nghiệm tuyển chọn, sau đó tham gia "tập luyện thực chiến", đó là một bước quan trọng để trở thành Dũng Giả dự khuyết.
"Dũng Giả dự khuyết?" Alea hơi sững sờ.
Mặc dù cô không coi nhân loại là kẻ thù, nhưng cô cũng biết giữa nhân loại với Ma Tộc có 'thù sâu oán nặng' hơn trăm năm khó giải. Không có một tên nhân loại nào mà không mơ ước trở thành Dũng Giả, không mơ ước được rút ra Thánh Kiếm và chặt đầu Ma Vương xuống. Tuy nhiên, tên khốn Lâm Tiêu này đối với Ma Tộc, đối với cô lại không có thù hận chút nào và lần đầu tiên hai người gặp nhau hắn cũng từng nói rằng mình không muốn trở thành Dũng Giả, cho nên không giết cô, còn muốn đưa cô trở về nhà, vân vân...
Alea bối rối.
Tên khốn Lâm Tiêu này thật sự rất kỳ quái, hắn thật sự là nhân loại sao? Hắn không phải là Ma Tộc biến thành chứ?
"Đợt đã... Alea!?" Đột nhiên, tiếng của Lâm Tiêu từ bên tai cô truyền tới.
Vẻ mặt cứng ngắc của hắn, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu đỏ tươi của Alea.
"Ngươi, ngươi lại muốn gì?"
"Không phải là ban nãy cô vừa nói..."
Cẩn thận nhớ lại những gì Alea vừa mới nói, dường như Lâm Tiêu phát hiện ra bí mật lớn nào đó vậy, ánh mắt sáng ngời!