Vẫn còn nhiều người trụ lại quảng trường.
Họ luân phiên nhìn chúng tôi và những người đã tuyên bố đình công ở phía bên kia. Ánh mắt của họ lộ rõ sự tò mò và hứng thú.
Họ chắc hẳn đang tự hỏi.
Liệu phương pháp của những người kia có hiệu quả không.
Nếu có hiệu quả, họ sẽ đưa ra lựa chọn tương tự.
“Hehe, các người nghĩ có thể giấu kín được à? Tụi tao biết đấy. Rằng có thể từ chối mệnh lệnh của Master!”
“......”
“Con tiên ngạo mạn đó cũng không thể chạm vào tụi tao! Thế nào, ngạc nhiên chưa?”
Người đàn ông béo cười một cách gian xảo. Đồng bọn của hắn đứng cạnh cười khẩy.
Niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt họ.
Chắc chắn là không sai.
Anh hùng có quyền từ chối lệnh của Master.
Trừ khi Iselle có lý do đặc biệt, cô ấy không thể động đến một anh hùng.
Edis nói với vẻ mặt cương quyết.
“Dừng lại. Chúng tôi đã liều mạng. Những gì các người đang làm là khác.”
“Khác chỗ nào? Tụi tao đéo liều mạng hay gì!”
“Nếu các người không hiểu được ý nghĩa của những lời này…”
Tôi bước tới và ngăn Edis lại.
Edis cau mày, ôm trán, cắn chặt lưỡi và lùi lại.
Họ nghĩ rằng mình đã thắng và cười lớn hơn. Tôi nói,
“Thái độ tốt đấy. Vậy thì hãy liều mạng trực tiếp đi.”
“Cái gì…”
[Đúng ý rồi đấy! Velkist, Alan, Leslie!]
Iselle quay người chỉ về cánh cửa bên trái của quảng trường.
Bên trong buồng tổng hợp, một vòng tròn ma thuật màu tím phát ra ánh sáng rùng rợn.
[Tụi bây. Đi qua cánh cửa đó, mau!]
“Có phải là tổng hợp không?”
[Đúng vậy.]
Velkist mỉm cười mà không nói gì và bước vào buồng tổng hợp.
Iselle nhìn hai người đang nhìn cô với ánh mắt bối rối.
[Tại sao không vào nhanh? Chúng ta không có thời gian đâu.]
“Không, cái này là sao…”
Tôi không nhịn được cười.
Biết về cuộc đình công nhưng lại không biết về quá trình tổng hợp.
Anh ta có nghe qua câu chuyện, nhưng chắc chắn chỉ nghe nửa vời.
[Tốt, nếu các người không tự vào thì tôi sẽ đẩy các người vào!]
Iselle nắm lấy mép áo của họ và ném vào.
Chuyển động nhẹ nhàng, nhưng lực thì không. Hai người đàn ông bay thẳng về phía buồng tổng hợp như những viên đạn và va vào tường bên trong. Một người đập đầu vào tường, máu chảy xuống trán.
“Chờ đã! Chờ...”
Rầm!
Cánh cửa buồng tổng hợp đóng lại với tiếng động lớn.
“Ngài có muốn tổng hợp không?”
[Yes (đã chọn) / No]
Ánh sáng từ quá trình tổng hợp chiếu qua khe cửa đóng kín.
[Quá trình tổng hợp hoàn tất!]
[‘Alan (★)’ đã biến thành ánh sáng và biến mất.]
[‘Leslie (★)’ đã biến thành ánh sáng và biến mất.]
[‘Velkist (★★)’ đã thăng cấp! Đạt được kỹ năng ‘Hoang dã’!]
Người đàn ông béo, Sitan, nhìn chằm chằm vào cánh cửa buồng tổng hợp với vẻ mặt ngơ ngác.
Một lúc sau, cửa mở ra và Velkist bước ra.
“Thật làm hỏng tâm trạng!”
Velkist nhếch mép như thể muốn chạm đến tai.
Răng nanh hiện ra giữa môi. Velkist, bây giờ đã lên cấp 8, nhìn vào nhóm đình công còn lại và nói với giọng trầm,
“Chưa đủ. Không còn ai nữa sao? Dường như vẫn còn nhiều vật tế.”
[Ăn nhiều thế là đủ rồi. Lần của anh kết thúc ở đây.]
“Ôi tiếc vãi.”
Velkist cười khúc khích rồi ngồi xuống bên cạnh buồng tổng hợp, lưng dựa vào nó.
“Dù sao, đó cũng là một trải nghiệm thú vị. Tôi mong là chúng ta sẽ làm điều này thường xuyên hơn.”
Không có chút do dự nào trong vẻ mặt của anh ta. Thay vào đó, anh ta có vẻ hài lòng. Anh ta không tỏ ra lo lắng gì về việc sẽ trở thành mục tiêu của quá trình tổng hợp.
[Neryssa, Oliver, Walter!]
Iselle gọi tên ba người tiếp theo.
Lần này lại là ba người. Một mục tiêu và hai vật tế.
Neryssa bước vào buồng tổng hợp với những bước chân bình tĩnh. Người đàn ông được gọi tên hét lên và túm lấy cổ áo của Sitan.
“Chết tiệt, những gì anh nói khác cơ mà! Anh bảo là không có chuyện gì xảy ra!”
“Không đúng. Theo như tôi nghe thì không sao!”
“Vậy tại sao hai người vào trước không quay ra?”
Khi Iselle tiến đến, người đàn ông ngồi bệt xuống đất và chắp tay van xin.
“Chờ đã. Tôi bị thằng này lừa. Lừa đấy! Tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Thật sự đấy!”
[Vậy thì sao?]
Iselle nói với giọng khó chịu và ném người đàn ông đi.
Người đàn ông chống cự, vặn vẹo cơ thể, nhưng vô ích. Một người đàn ông khác đang chạy lên cầu thang cũng bị Iselle bắt và ném vào buồng tổng hợp.
Cánh cửa đóng lại sau lưng họ.
[Ngài có muốn tổng hợp không?]
[Yes (đã chọn) / No]
Ánh sáng từ quá trình tổng hợp chiếu qua khe cửa đóng kín.
[Quá trình tổng hợp hoàn tất!]
[‘Walter (★)’ đã biến thành ánh sáng và biến mất.]
[‘Oliver (★)’ đã biến thành ánh sáng và biến mất.]
Bốn vật tế. Sáu người sống sót.
Sitan vội vàng nói.
“Tôi sẽ rút lại lời từ chối tham gia!”
[‘Nhóm 4’ đã có thể hoạt động.]
Không có thông báo nào về việc giải phóng nhóm 5 người.
Vì họ đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
[Jenna, Lawrence!]
“Cuối cùng thì chuyện cũng thành ra thế này.”
Jenna bước vào buồng tổng hợp với vẻ mặt khó chịu.
Mặc dù lệnh từ chối tham gia đã được rút lại, quá trình tổng hợp vẫn không dừng. Lawrence quỳ xuống và van xin.
“Cứu tôi. Làm ơn cứu tôi! Hắn nghĩ ra ý tưởng này! Chỉ cần giết hắn thôi!”
[Tạm biệt.]
Iselle nắm tay Lawrence và ném vào buồng tổng hợp.
“Này, lệnh từ chối tham gia đã được rút lại. Sao cái thứ quỷ này còn chưa biến đi?”
Sitan hét lên, mồ hôi nhễ nhại.
‘Tất nhiên.’
Họ là những ví dụ.
Mặc dù phương pháp hiện tại có vẻ nhẹ nhàng hơn so với một cuộc hành động tập trung hoàn toàn vào quá trình tổng hợp, nó vẫn cần đến sự sợ hãi.
Những người tụ tập ở quảng trường nhìn vào các vật tế với ánh mắt sợ hãi.
Họ cảm thấy nhẹ nhõm vì không bị liên quan. Những lời phàn nàn về điều kiện sống khó chịu và bữa ăn hiện ra rõ ràng.
[Edis, Ridel!]
Số lượng vật tế giảm dần.
Hai người cho Velkist và Nerisa chưa phát triển hoàn toàn.
Một người cho các thành viên tương đối đã được xác lập.
Một số người cố vung nắm đấm, bỏ chạy, hoặc nổi loạn, nhưng tất cả đều vô ích. Họ chưa bao giờ thực sự rèn luyện khả năng của mình. Cuộc nổi loạn của họ thật yếu ớt.
“Ê-Ê. Ít nhất hãy nói gì đó!”
Một người đàn ông bám lấy chân tôi.
“Anh muốn tôi nói gì?”
“Tao nghe bảo mày có thể trò chuyện với Master. Hãy bảo ông ấy dừng sự điên rồ này lại!”
Ánh sáng từ buồng tổng hợp chiếu ra từ khe cửa.
Tôi chỉ thanh kiếm vào chân của Sitan. Không ai chú ý đến thanh kiếm mà tôi đã đưa ra.
“Chặt một cánh tay của anh bằng thanh kiếm này. Sau đó tôi sẽ nói với Master.”
“Cái gì?!”
"Tôi đã không nói với anh trước rồi sao? Đây chỉ là một phí giáo dục rẻ mạt."
Vì vậy, tôi có thể yêu cầu ngừng chiến từ Anytng.
Tuy nhiên, tôi không cảm thấy cần thiết phải làm vậy.
Miệng của người đàn ông mở ra đầy ngạc nhiên.
"Anh có điên không! Cắt cánh tay của mình ư?"
"Nhưng..."
Họ đã gây ra rắc rối. Họ không thể thoát tội mà không phải trả giá, ngay cả trong tương lai.
Tuy nhiên, nếu có ai điên rồ đến mức tự cắt đứt cánh tay của mình, thì tốt hơn là giữ họ sống và nuôi dưỡng thay vì sử dụng cho tổng hợp. Tất nhiên, việc cắt đứt một phần cơ thể không phải là điều dễ dàng.
Một người đàn ông dường như đã quyết tâm và chuẩn bị cắt tay của mình thì la lên và ném thanh kiếm. Một vết cắt nhỏ xuất hiện trên cánh tay của anh ta. Người đàn ông khóc thút thít.
"Chuyện này quá đáng quá... Đây không chỉ là một ngón tay, mà là cả cánh tay!"
"Không phải anh nói là kể cả mạo hiểm tính mạng à?"
"C-có thể nào anh cắt giúp tôi không? Tôi không thể làm một mình."
"Tôi không thể làm điều đó."
"Anh đang muốn chúng tôi chết hết sao?"
"Chuyện đó không tệ đâu."
Một vài người khác đã cố gắng cắt tay mình, nhưng không ai thành công.
Để cắt đứt cánh tay một cách gọn gàng, cần có kỹ năng kiếm thuật hoặc chỉ số sức mạnh cao. Nếu không, họ chỉ cưa vào tay. Tuy nhiên, trong mắt tôi, không ai đủ điên rồ để làm điều đó. Họ thử đi thử lại và cuối cùng bỏ cuộc, trở thành những vật hiến tế cho tổng hợp.
Chỉ còn lại một người.
Kẻ cầm đầu sự việc này.
[Han, Sitan!]
"Tôi biết rồi."
Tôi bước vào phòng tổng hợp.
Khi phòng chờ chuyển lên tầng hai, cấu trúc của phòng tổng hợp cũng thay đổi. Ở tầng một là phòng thăng chức, và ở tầng hai là phòng tổng hợp. Một lát sau, Sitan bị kéo vào phòng tổng hợp với đôi mắt trống rỗng. Khi cửa đóng lại, vòng tròn ma thuật bắt đầu phát sáng.
"T-Tôi sẽ ra sao?"
"Đừng lo. Sẽ không đau đâu."
"Chúng tôi chỉ..."
Sitan, người sắp tiếp tục nói, tan thành các hạt ánh sáng bay khắp nơi.
Các hạt ánh sáng thấm vào cơ thể tôi. Cùng với đó, một thông báo xuất hiện báo hiệu hoàn thành tổng hợp.
[Tổng hợp hoàn tất!]
[‘Sitan (★)’ đã biến thành ánh sáng và biến mất.]
[‘Han (★★)’ nhận được điểm kinh nghiệm!]
Một nguồn năng lượng yếu ớt lan tỏa khắp cơ thể tôi.
Chênh lệch cấp độ giữa mục tiêu và vật hiến tế là rất lớn.
Tôi chỉ nhận được một số điểm kinh nghiệm; cấp độ của tôi không tăng.
Khi rời khỏi phòng tổng hợp, số người còn lại dưới ba mươi, giảm gần một nửa. Với mười người đã chết do tổng hợp, điều này là hoàn toàn tự nhiên. Tôi gắn thanh kiếm rơi xuống vào thắt lưng của mình.
Tôi nhìn quanh quảng trường.
Biểu cảm của mọi người đóng băng. Ngay cả khi tôi chưa giải thích quá trình tổng hợp, họ cũng đã hiểu rằng họ không bao giờ có thể quay lại.
'Lần sau hãy học kỹ hơn.'
Quyền từ chối tham gia là một phương pháp rủi ro ngay cả đối với tôi.
Đối với họ, những anh hùng chỉ có một sao được triệu hồi miễn phí, kết cục này là điều không thể tránh khỏi. Đó là hậu quả của việc chỉ chấp nhận những thông tin mà họ thích mà không hiểu đúng nguyên nhân và kết quả.
Dù sao, họ đã trở thành bài học tốt.
Những người sống sót hẳn đã nhận ra rằng có một khoảng cách quyền lực tuyệt đối giữa Master và các anh hùng. Quyền từ chối chỉ tồn tại trên danh nghĩa; thực tế, nó gần như là tự sát.
"Vậy là còn 25 người."
Tôi đi qua trung tâm của quảng trường.
Sự kiện đã kết thúc. Tôi định kiểm tra các cơ sở vật chất. Nơi ở và trung tâm huấn luyện giờ đã lên cấp 3, và một nhà tắm cùng phòng chờ đã được thêm vào. Mọi người nhường đường cho tôi khi tôi bước đi.
"Lũ, lũ tụi bây điên hết rồi! Quái vật!"
Tôi dừng bước.
Cái tên la ó om sòm ấy đang ẩn mình vào đám đông đến nỗi mặt còn chẳng lộ ra.
"Ai nói đó?"
Velkist ngồi dậy khỏi chỗ.
Thanh kiếm đã rút ra khỏi vỏ được một nửa.
"Dừng."
"Nhiêu đó chưa đủ làm gương à? Xem ra có một thằng oắt chỉ giỏi được cái mõm."
"Tôi bình thường, sao cậu cứ làm quá lên không vậy?"
"Tại đàn anh dễ tính quá đó. Nếu là tao thì thằng đó giờ chẳng phát gì quả bóng bị dẹp xẹp lép."
Môi của Velkist dựng lên một nụ cười khinh.
"Đàn anh cứ việc đi trước. Kiểu gì tầng hai ta chẳng gặp nhau mà lo."
Velkist đi xuống tầng một.
Những bước chân của hắn thẳng tiến ra khu huấn luyện. Dường như nó đang muốn coi thử chỉ số và kĩ năng nhận được sau tổng hợp. Những người khác cũng bắt đầu di chuyển. Sớm thôi, các anh hùng trong phòng chờ sẽ được phân ra những nhóm thượng đẳng và hạ đẳng.
Những người có ích,
Và những người có cái nịt.
"Master, bắt đầu triệu hồi 10 lần liên tiếp. Thật trông mong vào những anh hùng sắp xuất hiện!"
Và một tin nhắn thông báo triệu hồi xuất hiện.
*Ta-tak, du-roo-roo,*
*Ting!*
*Thường!*
*Master 'Anytng'...*
Tôi nhìn xuống tầng một qua sàn nhà trong suốt.
Cổng triệu hồi trên tầng một đã mở. Một ánh sáng trắng len lỏi qua khe cửa. Cậu ta đang lấp đầy số lượng lại sau khi tiêu tốn phần lớn anh hùng vào cuộc tổng hợp diện rộng.
Kể từ giờ, vị trí triệu hồi sẽ khác biệt dựa trên thứ hạng.
Các anh hùng được triệu hồi miễn phí ở tầng một. Triệu hồi trả phí mở đầu trên tầng hai.
Một người đàn ông vừa được triệu hồi bước ra quảng trường.
Gương mặt của ông đầy vẻ bối rối đặc trưng của anh hùng 1 sao. Một cô gái nối đuôi theo sau gã đó. Có vẻ như cô ta đã hét lên hay gì đó nhưng tôi có nghe được gì đâu.
Thụp.
Vết nứt không thời gian mở.
Thanh lọc. Ít nhất có hai người chết.
Dường như phân giao nhiệm vụ sẽ được phó thác sau khi trải qua cuộc thanh lọc. Iselle hiện lên và dẫn họ đến vết nứt. Chỉ vài người trong số họ có thể chạm chân lên tầng hai.
'Thằng đó nói mình điên hay gì à?'
Tôi cười.
Nhận thức thực tại bình thường làm gì có tồn tại ở đây.
Chúng tôi tiêu hóa lẫn nhau qua tổng hợp và chiến đấu vì sự sống với đám quái muốn giết chúng tôi. Nếu thích nghi với những thứ luật lệ này đồng nghĩa với việc hóa rồi thì chúng tôi biết phải làm sao bây giờ.
"Nếu thấy tầng một gần gũi hơn thì cứ tự nhiên nhé."
"Dữ vậy sao?"
Jenna bật cười, gãi gãi đôi bờ má.
Aaron nhìn lên bầu trời.
"Thực tế rằng tầng hai đã được dựng thì tầng ba cũng sẽ được dựng sớm thôi."
"Số lượng tầng sẽ tăng."
"Các thứ hạng ở đó cũng sẽ được phân hóa."
Edis nói.
Tôi gật đầu. Phòng chờ hiện tại được chia ra thành tầng lớp trên và tầng lớp dưới, nhưng rốt cuộc, một mô hình kim tự tháp sẽ được hình thành. Giống như Niflheimr. Mặt dù nơi đó dùng nhiều hệ thống cao cấp hơn ở đây nhưng cốt lõi thì không khác mấy.
Tôi nhìn vào cánh cửa ở trước quảng trường tầng hai.
Một tấm bảng khắc chữ "Vết nứt Không thời gia" được cố định chắc chắn trên cánh cửa đóng im lìm.
Tôi đi về phòng.