Ngày hôm sau.
Như thường lệ, tôi nấu và ăn mì trước khi tiến vào sân huấn luyện.
Jenna đang đợi tôi. Chúng tôi làm chung vài bài khởi động trước khi bắt đầu thủ tục chạy. Jenna đã chạy mất hút như thường lệ.
Sau khi toát ra ít mồ hôi vì chạy, chúng tôi định bắt đầu buổi tập sức chịu đựng thì Jenna bất ngờ nói với một biểu cảm dứt khoát trên gương mặt.
"Cơ mà, oppa!"
"Gì?"
"Anh muốn làm gì tôi cũng được hết á!"
"Lại ăn phải đồ ôi thiu gì rồi à?"
"Anh nói chúng ta sẽ sống sót nếu tôi bắt đầu tập với anh còn gì nữa! Nên tôi còn muốn làm nó mãnh liệt hơn nữa cơ! Kể từ giờ, tôi sẽ làm theo mọi mệnh lệnh của anh luôn!"
Jenna cúi đầu.
Cô ấy khá quyết tâm.
"Cô nói rằng bản thân luôn sống một mình suốt bấy lâu nay nhỉ?"
"Dạ?"
"Nói dối à?"
"Không có! Tôi, Jenna Shirai, thề rằng bản thân đã luôn đơn côi! Tôi thậm chí còn chưa nắm tay trai bao giờ đó!"
Tôi cười khúc khích và nói, "Thư giãn đi. Đừng có căng vai lên như thế. Tôi sẽ không làm mấy trò hề đó đâu."
"Rõ!"
"Miễn là cô không nghĩ tới mấy thứ vô dụng như vừa nãy và chỉ tập trung vào nhiệm vụ thì không chết được đâu. Nên đừng lo lắng quá."
"Cảm ơn anh ạ!"
"Tôi bảo đừng có căng vai. Phiền ghê. Tôi cũng có phải master đâu. Nếu chúng ta dựng nên một mối quan hệ trên dưới như thế thì chỉ phiền cô thôi."
"Dù cho có phiền đi nữa thì tôi vẫn thấy ổn với một mối quan hệ có tôn ti trật tự ạ! Oppa, xin hãy cân nhắc tôi như là cấp dưới số 1 nhé!"
[Ai dám chường mặt ra bảo mình là cấp dưới số 1 hả!]
Lại nữa rồi đó.
Iselle la lên với gương mặt trẻ con.
[Tôi mới là cấp dưới số 1! Cô không có cửa!]
"Sao tiên lại ở đây?!"
[Sao cô dám đứng kế bên Loki hả? Y như một con cáo ranh mãnh. Có biết người này là ai không? Ngài ấy khác xa một người phụ nữ thấp hèn như cô. Vị thần của Pick Me Up, Master của.... Ugh! Ugh!]
Tôi che miệng Iselle lại và kéo cô ra ngoài sân huấn luyện.
Tôi bỏ tay ra ở một góc quảng trường.
"Sao ngài lại như thế? Đừng khoe khoang trước người phụ nữ đó!"
"Cô hiểu nhầm rồi. Tôi có phải master ở đây đâu. Đừng nói tới mấy chuyện như tôi đến từ Trái Đất hay tôi là Loki nữa. Hiểu chưa? Nếu cô không nghe lời thì tôi sẽ không nói chuyện với cô nữa đâu."
"Nhưng mà..."
"Chúng ta cùng phe đúng không? Hay cô có ý định khác?"
"À, vâng."
Khi chúng tôi trở lại sân huấn luyện, Jenna đanh thép nhìn Iselle.
"Dù sao thì, Loki... Ý tôi là, Han, tôi là cấp dưới số 1 của ngài, nhớ á!"
Sau khi trao cho Jenna một cái nhìn không mấy thiện cảm, Iselle biến mất.
"Lẽ ra mình không nên nói gì hết với nhỏ đó mới đúng."
Đầu tôi bắt đầu nhức cả lên.
"Có chuyện gì với cô tiên đó vậy?"
"Cứ phớt lờ đi. Cô ấy chỉ là nhóc khùng thôi."
Và nói nghiêm túc thì cấp dưới số 1 của tôi phải là Seris.
Ở Niflheimr, tôi có những năm người cấp dưới có thể coi là gần gũi. Họ đã đạt cấp 99 với đa dạng kĩ năng tối thượng và sở hữu 5 Thần vật mà tôi cần cù chế tác.
Có thể tôi sẽ gặp được họ khi leo tháp.
Chúng tôi tiếp tục buổi huấn luyện hằng ngày.
Trong khi đang chống đẩy, tôi kiểm tra chỉ số đã được tăng lên nhờ quá trình tổng hợp.
[Han Israt (★) Lv. 7 (Exp 13/50)]
[Lớp: Tân binh]
[Sức mạnh: 19/19]
[Trí tuệ: 13/13]
[Sức chịu đựng: 18/18]
[Nhanh nhẹn: 18/18]
[Kỹ năng: Kiếm thuật và Kỹ thuật Khiên Sơ cấp (Cấp 1), Kháng đau (Cấp 1), Điềm tĩnh (Cấp 1)]
Sức mạnh của tôi lên 2, sức chịu đựng lên 2 và nhanh nhẹn lên 2 luôn, dẫn đến tổng chỉ số tăng lên 6. Tuy nhiên, trí tuệ của tôi giảm một, và giá trị phát triển chung là 5. Cân nhắc đến giá trị phát triển cơ bản cho 1 sao là 4 thì đây là một thay đổi đáng kể. Hiệu quả lên cấp đã giúp tăng đến 20%.
Hơn nữa, tôi nhận được kĩ năng điềm tĩnh mà bản thân hằng ao ước.
Đúng, tổng hợp chứng minh được nó là phương pháp phát triển hữu ích nhất.
Giờ thì đến lúc khám xét Jenna rồi.
[Jenna Shirai (★) Lv. 5 (Exp 22/40)]
[Lớp: Tân binh]
[Sức mạnh: 16/16]
[Trí tuệ: 13/13]
[Sức chịu đựng: 15/15]
[Nhanh nhẹn: 19/19]
[Kỹ năng: Bắn cung Sơ cấp (Cấp 4), Đôi mắt Diều hâu (Cấp 1)]
"Là dân dùng cung điển hình ha."
Trong màn tổng hợp trước, cô thậm chí còn nhận được kĩ năng Đôi Mắt Diều Hâu giúp tăng tầm nhìn.
Khi chỉ số và cấp của cô đều tăng, cô có thể chuyển nghề từ tên trộm sang cung thủ, và chốt lại với xạ thủ bắn tỉa.
Buổi tập sức chịu đựng đã xong.
Vì tôi đã tăng cấp nên đợt huấn luyện dần trở nên dễ hơn. Tôi đã thảo luận với Jenna rằng chúng tôi sẽ tăng cường độ lên, bắt đầu từ ngày mai. Chúng tôi sẽ mang bao cát và chạy hoặc giảm số lượng tay trụ trong khi hít đất. Đa dạng phương pháp sẽ xuất hiện khi sân huấn luyện tăng cấp.
Sau buổi trưa, chúng tôi tập hợp lại tại sân huấn luyện.
Đó là khi một chuyện không ngờ tới xảy đến.
Trong một góc của sân huấn luyện, một cậu trai trẻ với quả đầu ngắn đứng đó cùng gương mặt đầy quyết tâm.
Đó là Aaron. Cậu ta hiếm khi lộ mặt ở quảng trường, nói chi đến sân huấn luyện. Aaron hăng hái xông tới chỗ tôi.
"Xin thứ lỗi!"
"Gì? Tôi bận lắm."
"Xin hãy cho tôi tham gia cùng ạ!"
"Tham gia với chúng tôi?"
"Tôi cũng muốn chiến đấu nữa. Tôi muốn giúp các anh. Nên là, xin hãy dạy tôi cách chiến đấu!"
Aaron cúi đầu thật sâu.
"Tôi xin lỗi. Tôi... tôi đúng là tên ngốc. Tôi chỉ toàn gây ra rắc rối thôi. Nhưng hiện tại, mọi chuyện sẽ khác. Chỉ lần này thôi, xin hãy tin tưởng tôi!"
"Sao tôi có thể tin cậu được đây?"
"Ừm, nếu cậu muốn thì tôi sẽ quỳ xuống. Xin hãy...."
"Có vẻ như cậu đã tỉnh táo rồi nhỉ."
Jenna dùng khuỷu tay thọc vào người tôi.
Tôi nhếch mép.
"Này."
"V-Vâng?"
"Cậu đã đánh nhau với quái vật chưa?"
Aaron lập tức lắc đầu.
"Trước khi đến đây, tôi thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của chúng, đừng nói chi tới việc chiến đấu."
"Đó là vấn đề quyết định đây. Quyết định chiến đấu dù nó đồng nghĩa với cái chết, à không, quyết định chiến đấu để sống sót."
Tôi nhanh tay ném cây giáo từ túi vũ khí.
"Cái này là gì...?!"
"Giáo đó."
"G-giáo..."
"Tôi cũng không phải chuyên gia gì đâu nhưng tôi nghe người ta đồn rằng đó là vũ khí dễ làm chủ nhất. Thử xem. Cậu có biết nguyên lí thăng bằng không?"
"Nguyên lí thăng bằng là gì cơ?"
"Tầm cận, tầm trung và tầm xa."
Jenna suy nghĩ một thoáng và vỗ tay.
"À! Tầm cận, kiếm! Tầm trung, giáo! Tầm xa là cung! Ba thứ này tạo nên nguyên lí thăng bằng phải không?"
"Đúng vậy. Khi cả ba dân nghiệp dư gộp lại thành một đội, đây là một trong những phương pháp hữu ích nhất."
Với những cá nhân 1 sao không có lấy một kỹ năng đặc biệt, nếu họ được cử đi ngẫu nhiên thì thường kết thúc thành một vụ ẩu đả đơn giản. Thông thường, trong những trường hợp đó, tỉ lệ sống sót của các anh hùng luôn chạm đáy.
Đó là lí do khái niệm vị trí tổ đội dựa trên nguyên lí thăng bằng được hình thành.
Đầu tiên, kiếm sư dẫn đầu và đảm nhiệm vai trò người đỡ đòn với khiên và kiếm.
Người dùng giáo hỗ trợ kiếm sư từ tầm trung, đóng vai trò như người đỡ đòn thứ hai lẫn người tấn công.
Và cung thủ đảm nhiệm vai trò chính trong việc nhắm bắn và giải quyết các mối nguy hại từ tầm xa.
Nếu việc phân chia vai trò được thực hiện một cách tự nhiên thì không chỉ những sức mạnh chiến đấu mà tỉ lệ sống sót cũng tăng lên như diều gặp gió. Đó là nếu xếp đủ các vị trí.
"Chúng tôi có thể xem chút kĩ năng của cậu không?"
Tôi nâng khiên gỗ và rút kiếm gỗ.
Aaron đứng đó, cầm ngọn giáo, nhìn hư vô.
"Cậu đang làm gì vậy? Không định chiến đấu à?"
"C-Chiến đấu á? Không phải anh nên dạy tôi trước sao?"
"Cậu đang mong được dạy cái gì từ một người chưa cầm giáo bao giờ?"
"Vậy thì..."
"Tôi cũng tự học mà. Cậu cũng thử tự học xem. Nên biết ơn vì có ai đó chịu đấu tập cùng đi. Khi tôi lần đầu tiên đến đây, tôi chỉ có thể vật lộn với mấy con bù nhìn thôi."
Aaron điều chỉnh dáng đứng nhưng gương mặt sợ hãi của cậu vẫn lộ rõ.
Người cậu căng đầy nỗi lo và cậu nhắm cả hai mắt lại. Khi tôi bước sang bên một bước, ngọn giáo cắt đôi không khí.
Đây không phải là cuộc chiến giữa sự sống và cái chết.
Nếu cậu ta bị dọa sợ chỉ bởi một trận đấu tập cỏn con, cậu ta còn sợ đến mức nào nữa khi ra chiến trường?
Tôi nhanh chóng kéo mũi giáo về phía mình bằng tay trái và nắm chặt lấy khiên.
Aaron trượt chân ngã xuống đất.
"Ugh... Ugh..."
"Dậy đi. Cậu có nhiêu đó thôi hả? Nếu tôi là quái vật thì cậu đã tàn đời rồi."
"T-tôi sẽ đứng dậy liền."
Không thể tránh khỏi việc dáng đứng của cậu ta gượng gạo ra sao.
Đối với một người chuyên nghiệp thì cả tôi cũng sẽ trông vụng về đến vô vọng thôi. Vấn đề nằm ở cách suy nghĩ của cậu ta. Không có sự quyết liệt. Không ước ao chiến thắng. Không có một cái đầu lạnh để lần tìm điểm yếu.
Mấy cái đó chỉ xuất hiện khi cậu ép buộc bản thân để khỏi phải chết mà thôi.
Một giờ trôi qua.
"Ha, ha, ha..."
Aaron nằm cong người trên đất sân huấn luyện. Ngực của cậu phập phồng lên xuống mà không có lấy giây phút nghỉ ngơi. Trái lại, tôi chỉ rơi đúng một giọt mồ hôi.
Sự khác biệt chỉ số gần như là gấp đôi giữa người cấp 7 như tôi và Aaron cấp 1.
Song, dù cho cơ thể và kỹ năng của tôi có vượt trội đến thế nào đi nữa thì việc cậu ta bằng cách nào đó chẳng thể chạm nổi tôi có hơi thất vọng. Cũng không phải sự khác biệt quá lớn hay gì.
"Ngồi dậy. Làm thêm lần nữa nào."
"T-tôi không thể... nữa..."
"Ừ, vậy thì ngày mai đừng tới."
Aaron quay người và chậm rãi ngồi dậy. Cả người cậu như tắm trong mồ hôi.
Jenna nói, "Không phải chúng ta nên nghỉ ngơi sao?"
"Tôi không định mang theo hành lí. Nếu cậu không thể theo kịp thì tôi sẽ bỏ cậu lại đằng sau."
"Ugh, ugh..."
Aaron cầm không vững được cây giáo.
"Cậu có người thân không?"
"E-em... em gái tôi... đang đợi."
"Tính ra cậu tốt hơn tôi đấy. Tôi chả có ai đợi hết."
Tôi đập nhẹ vào kiếm gỗ.
"Nếu cậu định làm một cách nửa vời vì thấy có lỗi thì tốt hơn hết là dừng lại đi. Nếu cậu xuất trận trong tình trạng như thế thì cậu sẽ chết trong tay quái vật. Nó sẽ đau hơn nhiều là chết trong quá trình tổng hợp. Cậu hiểu không?"
"Tôi... tôi muốn... bảo vệ em gái..."
"Bảo vệ em gái? Cậu phải sống trước đã!"
Ánh mắt của Aaron đột nhiên thay đổi.
"Tốt hơn rồi đó."
"Tôi đến đây!"
Sau khi kết thúc huấn luyện, Jenna mang một Aaron hoàn toàn kiệt sức đến khu nhà ở.
Mặc dù cậu vẫn không thể đánh được tôi dù chỉ một lần nhưng Aaron đã thành công bắt tôi phải dùng khiên. Cậu thậm chí còn bắt đầu thử các kỹ thuật như vung kiếm thay vì chỉ đẩy lên thôi. Đó là sự tiến bộ. Nếu cậu ấy đánh bóng kĩ năng thêm chút nữa thì tôi sẽ thôi phải lo về việc cậu ấy sẽ kìm chân chúng tôi.
Sáng hôm sau, Aaron tham gia đội ngũ huấn luyện.
Cậu ấy bị tụt xa so với chúng thôi, thở hồng hộc khi mang các túi cát, nhưng cậu dường như không có ý định bỏ cuộc. Mỗi khi nhắc tới em gái thì cậu ta lại khôi phục tinh thần.
Sau buổi trưa, chúng tôi bắt đầu buổi đấu tập.
Lần này, Aaron đấu với Jenna thay vì tôi. Jenna cần một vũ khí thứ hai phòng trường hợp cô làm rớt mũi tên hay không thể sử dụng cung tên. May mắn là có một cây dao gỗ có sẵn dùng được.
Giáo và dao.
Không có sự chênh lệch trong phạm vi hay sức mạnh giữa hai loại vũ khí và Jenna cũng chưa bao giờ sử dụng dao trước đó, nhưng cô liên tục áp đảo Aaron.
"Sao nhỏ này lại 1 sao được ta?"
Tôi thấy cái hệ thống xếp hạng có hơi vô lí rồi đó.
Sau khi buổi tập luyện hôm đó kết thúc, Aaron quay về khu nhà ở với thái độ không thể không tự ti.
"Tôi đã nương tay á."
"Đừng có tự mãn."
Tôi búng trán Jenna.
"Đau. Sao anh lại làm thế? Tôi là cấp dưới đầu tiên của anh mà!"
"Bộ có ai mượn cô làm cấp dưới của tôi hả? Chậc, chậc."
Tôi tặc lưỡi và đi ra quảng trường. Jenna vội vã theo sau.
"Anh biết là tôi giỡn thôi mà! Anh đúng là cái tên xấu tính."
"Dù sao thì đi theo tôi. Tôi có vài chuyện cần phải làm."
"Là gì dạ?"
"Nếu cô chịu đi theo thì sẽ biết thôi."
Tôi đứng trước cánh cổng thép tại một góc quảng trường. Tấm bản trên cửa ghi 'Nhà kho'.
"Iselle, mở nhà kho."
[Đợi chút!]
Két...
Với âm thanh cũ kĩ, cánh cổng mở ra.
Chúng tôi tiến vào nhà kho. Bên trong có một giá kim loại lớn với hàng trăm ngăn. Hầu hết các ngăn đều trống rỗng nhưng một số vật vẫn nằm rải rác trong đó. Một chiếc xe đẩy có bánh nằm ngay tại lối vào nhà kho.
"Ra là như vậy."
Tôi kéo chiếc xe ở lối vào và đẩy về phía Jenna.
"Kéo thứ này đi theo tôi."
"Anh định làm gì á?"
"Đừng có hỏi nữa."
Tôi dắt Jenna đang than phiền và đi về phía góc ngăn. Ở ngăn trên cùng, có một gói đồ được gói bằng giấy màu nâu trông như một cái bọc. Tôi lấy gói hàng ra và kiểm tra nội dung bên trong.
[Quặng sắt (C)]
Bên trong gói hàng là những thỏi sắt.
Tôi để những quặng sắt được bọc giấy vào xe. Nhìn vào các ngăn khác chứa da và gỗ. Tôi chọn một ít và để chúng vào trong xe.
[‘Han (★)’ đã lấy 6 quặng sắt (C), 3 tấm da (C), và 4 bìa cứng (C) từ nhà kho.]
Trước khi tôi kịp nhận thức thì xe đẩy đã đầy.
Tôi lôi Jenna về lại quảng trường.
"Mở kho vũ khí."
[Rõ!]
Cánh cổng kho vũ khí bắt đầu mở.
"Rốt cuộc anh định làm cái quần què gì vậy?"
"Chúng ta không thể cứ sử dụng mãi những đồ sắt vụn nhỉ?"
Chúng tôi có nguyên liệu, lò rèn đã mở, và cũng có thể tự do hành động.
Nên theo tự nhiên,
chúng tôi phải chế tạo vũ khí.