Phương Thức Bảo Vệ Anh Trai Nữ Chính

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1293

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

1 - ... - Chương 02

Thật ra, tôi có nhiều hơn một anh trai. 

Hoá ra, đây là một thế giới mà chế độ đa thê được cho phép.

Mẹ nói là có tổng cộng bốn người vợ, và cho đến nay, cha đã có năm người con, kể cả tôi. Trong số đó, có một người anh cùng một mẹ với tôi. 

Người anh trai lớn hơn tôi bốn tuổi, Asil. 

“Xana, em gái dễ thương của anh, anh chắc chắn sẽ bảo vệ em.”

Không giống tôi, người có mái tóc giống mẹ và đôi mắt đỏ giống cha, Asil giống mẹ từ đầu đến chân. Trông anh ấy giống một chú chó con dễ thương hơn. 

Asil cũng là một cậu bé có trái tim mềm mại và nụ cười ngọt ngào, không có nét nào của một người được nuôi trong gia đình độc ác này.

Anh ấy sẽ cười vui vẻ với tôi bất cứ khi nào tôi còn ở trong nôi. 

Mặc dù vậy, thật buồn cười khi thấy anh ấy chăm sóc tôi: chỉ từ cách anh ấy hành động, bạn thậm chí còn không thể nói là tôi trẻ hơn anh ấy. 

(Cậu này hành động quá là ngây thơ con nai tơ.)

Asil có ảnh hưởng lớn trong cách tôi thích nghi với cái gia đình tồi tệ này. 

Tên của gia đình này là Argiche, và nó là một gia đình độc nhất, ít nhất là phải nói thế. 

Độc nhất vô nhị, một gia đình kiếm sống bằng cách ăn cướp, lừa đảo, buôn bán ma tuý và thuốc độc, giết người máu lạnh khi cần thiết. Đây là gia đình tội phạm thống trị thế giới ngầm.

Tôi ngạc nhiên vì họ không phải loại mafia nửa vời khác.

Tuy nhiên, điều đáng nhiên hơn là những đứa trẻ trong gia đình này đều buộc phải tuân theo những truyền thống rất riêng của ngôi nhà này, và đây cũng là cách để duy trì danh tiếng của nó qua nhiều thế hệ.

Để trở thành một Agriche thực thụ, tất cả những đứa trẻ đều được giáo dục từ nhỏ. 

Tuy nhiên, là một người bình thường đến từ Hàn Quốc, tôi thấy bản thân rất khó để chấp nhận một truyền thống khá là man rợ của gia đình này. Cho dù tôi có thích nghi nhanh đến mức nào, thì đây cũng là một ngoại lệ. 

Những điều duy nhất tôi nghiên cứu hàng ngày là cách đối phó với vũ khí, chất độc và ma tuý, cách tàng hình, những điểm quan trọng trên cơ thể người, vân vân…

Sẽ ổn nếu đó chỉ là học thuộc lòng, nhưng tôi không có tài năng thiên bẩm để làm mấy việc như thực hành. 

“Con không có gì đặc biệt.”

Cái người được gọi là cha tôi đó không ngừng chỉ trích. Khi tôi tám tuổi, bằng số lần tôi nhìn thấy gương mặt này. Chẳng cần nói gì hết, mối quan hệ cha con này hoàn toàn không có chút tình cảm gì. 

Cha tôi, Lant Agriche, chưa bao giờ để ý đến các con của ông ta.

Nói mới nhớ, số lượng vợ đã tăng thêm, giờ tổng cộng là 10 người và tôi đã có 16 anh chị em. Vì vậy, sẽ quá phiền nếu chú ý đến tất cả.

“Nếu có một lĩnh vực mà ta có tài năng, thì ta chắc chắn sẽ cố gắng.”

Tôi bị xúc phạm bởi cái nhìn gay gắt khi ông ta đánh giá tôi. Ông ta nhìn tôi như kiểu tôi không phải con gái ông ta ấy. 

Trước giờ mình nói sẽ cống hiến cho cái gia đình thối nát này hả?

Tôi muốn nói gì đó để bày tỏ bất mãn của mình, nhưng mẹ và Asil đã giữ tôi lại, khuyên tôi đừng làm gì hấp tấp, nên tôi đã miễn cưỡng nhẫn nhịn. 

Mẹ đứng cạnh tôi, lộ rõ vẻ căng thẳng. 

Cha nhìn tôi một lúc, rồi lại mở miệng. 

“Nhưng, có vẻ con sẽ có ích trong một lĩnh vực khác.”

Sau đó, cha đã ra lệnh cho tôi phải thay đổi sự giáo dục mà tôi đang theo học. 

Và, từ hôm đó, những gì tôi học được là. 

Nghệ thuật quyến rũ. 

Điên thật mà!

Không, tất nhiên mình đẹp, vì mình giống mẹ, nhưng một gia đình bình thường sẽ không dạy một đứa trẻ 8 tuổi làm việc đó!

Thực sự không thể tin nổi ý của ổng là như vậy khi nói mình sẽ hữu ích trong lĩnh vực khác!

Ôi chúa ơi.

Có vẻ như ông ta định bắt tôi học cái đó để đi moi thông tin từ kẻ thù hoặc thậm chí ám sát họ nếu cần thiết.

Một gia đình kinh tởm như họ dạy một đứa trẻ nghệ thuật quyến rũ. 

“Mẹ, con không muốn họ những thứ như thế. Tại sao con phải học nó chứ? Con mới 8 tuổi thôi mà?”

“Xana à, con không thể nói thế. Con là một Agriche. Con cần phải học tập thật chăm chỉ để có thể trở thành một thành viên xuất chúng của gia đình này.”

Nghĩ lại, trong mắt bà ấy ánh lên tia tuyệt vọng khi nắm chặt lấy vai tôi. 

Tôi không thể nào thắng nổi khi thấy mẹ mình trong bộ dáng đáng thương như vậy.

Thêm vào đó, trong gia đình này, mọi thứ đều do những người có ảnh hưởng và quyền lực nhất đảm nhiệm. Không thể bất chấp hay làm trái lệnh của cha tôi, chủ nhân gia đình này. 

Tất cả đều rất xấu xa và bẩn thỉu, nhưng cuối cùng, tôi không thể lật ngược tình thế và phải tiếp tục việc giáo dục như đã được ra lệnh kia. Có điều, điểm của tôi khá kém, chắc do tôi không có ý định học chăm chỉ môn đó. 

Nhưng, trong khi chờ đợi, người anh trai duy nhất của tôi, Asil, đã bị ‘thanh trừng’.

Việc này xảy ra khi anh ấy mới 15 tuổi. 

***

“Asil!!”

Những tiếng la hét và tiếng khóc của mẹ, giờ phút này với tôi không còn thực nữa. 

Asil, người cách đây mấy ngày vẫn còn tươi cuời rạng rỡ, giờ đã trở về với mẹ con tôi như một cái xác lạnh lẽo và băng giá. 

Tôi hoàn toàn sửng sốt.

Một người phụ nữ tự giới thiệu cô ta là ‘quan chấp pháp’, và nói Asil đã bị thanh trừng ‘theo luật’ vì anh ấy không thích hợp để trở thành một Agriche. 

Đây là lần đầu tiên hình phạt này được áp dụng trong thế hệ của chúng tôi.

Đó là khoảnh khắc tôi chợt nhận ra. Cứ như thể bị ai đó tạt gáo nước lạnh vào người. Đồng thời, cơn ớn lạnh đã lan khắp cơ thể. 

“Con không có gì đặc biệt.”

Tôi nhớ lại những gì đã xảy ra cách đây ba năm, cha nhìn tôi với ánh mắt bất mãn- đánh giá tôi. Mẹ đã lo lắng một cách kỳ lạ vào ngày đó. 

Tôi luôn biết gia đình này xấu xa và thối nát thế nào, nhưng không ngờ là lại đi xa đến mức này. 

Người mẹ ốm yếu của tôi đã ngất đi ngay trước thi thể. Sau đó, bà ấy ốm những 10 ngày.

Tất nhiên, tôi cũng bị sốc. 

Tôi không bao giờ mong mọi chuyện lại diễn ra như thế này. 

Nếu Asil bị thanh trừng… tôi cũng có khả năng trở thành người tiếp theo. Chỉ nghĩ đến việc đó thôi cũng khiến tôi nổi da gà rồi. 

Lant Agriche, cha tôi, muốn có những người hữu ích cho ông ta, theo một cách nào đó. 

Trước hết, tôi bắt đầu học tập và làm việc chăm chỉ. Và thêm nữa, tôi đã nắm bắt được tình hình của bản thân.

“Xana, dạo này con có học tốt không?”

“Vâng, con đang học tập rất chăm chỉ ạ.”

“Vâng, con đang cố gắng hết sức để trở thành một Agriche vĩ đại.”

“Vâng, thưa mẹ.”

Giờ, tôi không làm trái lời mẹ.

Từ năm lên 8, tôi chủ yếu học nghệ thuật quyến rũ đàn ông. Nhưng, để trở nên hữu ích, tôi cũng phải học những kỹ năng khác.

Tôi học các môn khác, chẳng hạn như độc thuật, cách moi thông tin, xử lý các loại vũ khí khác nhau, các kỹ năng xã hội, cũng như duy trì một số kỹ năng thể chất nhất định.

Trong gia đình này không có khái niệm ‘tình cảm gia đình’, nhưng hàng tháng vẫn tổ chức ‘Đại Dạ Tiệc’.

Và lần nào cha cũng mời ba người con có thành tích xuất sắc nhất đến dự buổi đại tiệc này. 

Tất nhiên, Asil và tôi chưa từng được mời đến đó. 

Hai đứa trẻ nữa cũng chịu chung số phận sau ‘sự cố đó’. Một trong số họ, đã biết trước về kết cục của mình, nên đã cố gắng trốn khỏi lãnh địa Agriche. 

Chỉ tiếc là, số phận không đứng về phía cậu ta, và nói một cách đơn giản dễ hiểu thì, cậu ta đã chết một cách tàn nhẫn nhất. 

Lúc đó, tôi bắt đầu đặt câu hỏi về thế giới này.

Và, vài ngày sau khi tôi nhận ra, câu trả lời cho những câu hỏi đó đều ở chỗ cha tôi.

Lant Agriche. 

Vào mùa hè năm 12 tuổi của tôi, một năm sau cái chết của Asil, cuối cùng tôi cũng được mời đến dự Đại Dạ Tiệc. 

Và sau đó, cuối cùng tôi đã bị thuyết phục rằng bản thân đã được tái sinh vào thế giới của cuốn tiểu thuyết này.