Lời tác giả: Chương này sẽ là câu chuyện sau trận chiến.
--------------------------------------------------
Taichi cảm thấy hơi khó chịu trong người.
Sau khi đánh bại con quái vật, nhóm nhà mạo hiểm đề nghị được dẫn hai người về thị trấn. Họ nói rằng nếu đi bộ thì sẽ mất hai ngày nên dự định của cả nhóm là di chuyển ra đường lớn và bắt một chiếc xe ngựa.
Trên đường đi, trời bắt đầu tối dần và họ dựng trại bên cạnh một tảng đá lớn. Đó là những gì đã xảy ra tính đến thời điểm hiện tại.
Trước mắt Taichi là một đống lửa nhỏ được nhóm lên bằng những cành cây nhặt ở xung quanh.
Cậu nhận thứ đồ uống ấm mà họ đưa cho. Cậu không biết nó là gì nhưng nếu như phải miêu tả thì nó giống như cà phê vậy. (Họ gọi nó là kufe)
Hương vị của nó cũng giống như cà phê. Tuy có một chút gì đó khang khác nhưng vẫn có thể chấp nhận bỏ qua được. Thậm chí đây có thể coi là may mắn với Taichi khi có thể được thưởng thức hương vị quen thuộc. Nếu vậy thì cũng không cần quá lo lắng về vấn đề ăn uống.
Rin cũng uống một ngụm kufe và tỏ ra rất ngạc nhiên.
Sau đó năm người bắt đầu giới thiệu bản thân mình với nhau.
Người đàn ông trọc đầu là Baradar.
Cung thủ độc mồm là Rakerta.
Pháp sư tiểu học 25 tuổi là Mehirya.
Họ đã lấy thị trấn làm địa bàn hoạt động từ khoảng một tháng trước, nhận những nhiệm vụ đơn giản để lấy lại cảm giác chiến đấu và nói rằng nhiệm vụ ngày hôm nay là khởi đầu mới của mình.
Giới thiệu về bản thân không chỉ là nghe người khác kể.
Tất nhiên Taichi và Rin cũng tự giới thiệu về mình.
Sau khi nói xong tên và tuổi... hai người không biết phải tiếp tục như thế nào.
Nếu như nói rằng mình đến từ thế giới khác, liệu ba người kia có tin không? Nếu họ nhìn hai người với ánh mắt thương hại thì còn may. Tệ hơn thì là bị coi như là "hai tên điên" và bị ném ra giữa đồng cỏ. Điều này không tốt tí nào. Đó là vấn đề sống còn, đặc biệt là khi biết rõ rằng quái vật có thể nhảy xổ ra bất cứ lúc nào.
Ngay cả Taichi vốn không mấy nhanh nhạy còn nghĩ ra được thì Rin, người có trí thông minh cao, chắc chắn cũng đưa ra kết luận tương tự. Kết quả là hai người không biết phải trả lời như thế nào và cứ tiếp tục im lặng.
Nhưng may mắn thay.
Thấy Taichi và Rin do dự khi kể về chính bản thân mình, ba người kia đã cảm thấy có gì đó khó nói và không hỏi thêm nữa. Đối với Taichi và Rin, họ tự thấy rằng hành động của mình rất đáng ngờ, và mặc dù rất biết ơn nhóm nhà mạo hiểm nhưng hai người vẫn dè chừng họ.
Thực ra những người mang trong mình câu chuyện khó nói trong thế giới này hóa ra lại rất nhiều. Bị cha mẹ bán làm nô lệ, bị người bạn tưởng như là thân nhất lừa làm gái mại dâm. Những câu chuyện kiểu này không hề thiếu ở các quán rượu.
Mỗi người đều có quá khứ khó có thể nói ra. Đó là quan niệm của thế giới này. Nếu có chuyện gì có thể kể được, người ta sẽ kể. Nếu không muốn nói, họ sẽ im lặng. Người nghe cũng sẽ dựa vào thái độ của đối phương để tự điều chỉnh thái độ của mình. Vì có những luật bất thành văn như vậy nên cách ứng xử của ba người kia cũng không có gì đặc biệt.
Được bảo vệ bởi những người mạnh mẽ như họ, đó là điều cực kỳ may mắn. Taichi không đời nào quên chuyện này được.
Có thể cậu cảm thấy mình chưa thể từ bỏ.
Cuối cùng, cậu cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cậu đã thoát khỏi sự tấn công của con quái vật và thấy rằng nguy hiểm đã qua.
Nhưng mà cậu đã quá ngây thơ.
Bề ngoài thì rõ ràng là dịu dàng, nói chuyện cũng bình thường. Lúc giao tiếp với những nhà mạo hiểm đã cứu mình, cũng không có gì lạ.
Thế nhưng đôi mắt của Rin không hề cười. Cô tỏ ra lạnh lùng, nhất là khi nói chuyện với Taichi.
Cậu chỉ nhớ có duy nhất một lần Rin như thế này trước đây. Cô đang rất tức giận.
Nếu đã đến nước này, phải tìm hiểu chính xác xem cô đang giận điều gì và thành tâm xin lỗi. Lúc đó thì may ra mới được dung thứ.
Bề ngoài thì tỏ ra bình tĩnh nhưng bên trong thì chực chờ phun trào. Cậu bạn đẹp trai của Taichi đã nói rằng đấy là "cây kim trong bọc vải". Thật kì lạ khi nói như vậy.
Đó là vào hồi Trung học Cơ sở. Lúc đó cậu đang ôn kiểm tra giữa kì ở nhà Rin.
Lúc đó Taichi và Takashi vẫn còn là trẻ con. Khi hai người tìm thấy mấy cuốn sách người lớn dưới gầm cầu thang, họ liên tục nói những câu như "Mày nhìn hơi nhiều rồi đấy đồ dê cụ!" và "Chẳng phải mày cứ xem đi xem lại trang này sao?"
Cũng phải nói là lúc đó cậu bé Taichi đã lọt vào mắt xanh của cô bé Rin rồi.
Suốt một thời gian dài sau đó Taichi không hề thấy mặt Rin. Và khi được bảo "Nếu muốn xem lần nữa thì phải biết giữ bí mật chứ", cậu mới biết được rằng mình đã động đến mặt tối của Rin.
Việc con trai có máu dê là điều hoàn toàn tự nhiên. Rin là người hiểu chuyện và đã thẳng thắn tuyên bố rằng nếu con trai mà không có nó thì sẽ không thể tin tưởng được. Taichi đã từng chọc cô bằng mấy cách hơi dâm dê.
Sự việc lúc đó được cậu khóa chặt trong ngăn kéo của kí ức như một quá khứ đen tối không nên nhớ đến. Cậu không hiểu được vì sao lúc đó mình lại làm vậy.
Đứng trong phòng tắm, lục lọi ngăn kéo, lôi hết đồ lót của Rin vứt đầy ra ngoài.
Lúc đó cả Taichi và Takashi đều thấy thích thú. Vì không muốn nhớ lại chi tiết nên cậu dừng lại tại đây.
Mỗi khi nhớ đến chuyện này, cậu lại rên rỉ và gục đầu xuống, cảm thấy nhục nhã vì vết nhơ thời cấp hai.
Khi Rin quay lại, cô nở nụ cười đẹp nhất với hai cậu bé đang đứng hình. Chỉ có đôi mắt là không cười.
Khi bị hỏi bằng giọng điệu lạnh lùng, vô cảm: "Chuyện này có vui không?", Taichi đã nghiêm túc nghĩ đến cái chết.
Rin chạm nhẹ vào cánh tay đang cố nhét đồ trở lại vào tủ của cậu: "Cậu không thể cứ ở đó mãi được. Cho mình mượn nó một chút nhé!".
Mức độ giận dữ của Rin lúc đó có lẽ cao hơn cả dự đoán của Taichi.
Đến lúc ấy cậu mới nhận ra mình đã làm một việc ngu ngốc.
Nhưng bây giờ, cậu không thể biết được Rin đang giận điều gì.
Dù xin lỗi thì cũng không biết phải xin lỗi vì cái gì. Taichi chỉ đành lén nhìn Rin một cái rồi lại trở về với cốc kufe của mình.
Cậu đã uống hết, chỉ còn lại đáy cốc trống không.
Có vẻ như thời gian đã trôi qua rất nhiều. Cậu không thể chịu được và cứ liên tục gãi đầu.
Trong khi cõi lòng Taichi đang khổ sở thì Baradar và những người bạn lại coi đó là điều hiển nhiên.
Họ có nhiều kinh nghiệm sống hơn cậu nên cũng có thể đoán được mối quan hệ giữa cậu và Rin như thế nào dù không được nghe kể chi tiết. Họ đoán hai người là bạn thân, và quả thực đúng là như vậy.
Họ cũng đoán được lý do vì sao Rin giận, và rằng Taichi phải chịu trách nhiệm cho việc này. Rakerta nghĩ rằng đó là bài học xứng đáng cho Taichi nên không giúp cậu mà cứ để yên như vậy. Mehirya nghĩ rằng cuối cùng cậu cũng đã sáng mắt ra nên khẽ gật đầu và liếc mắt với hai người kia. Taichi đang chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn nên không để ý đến ba người họ. Và Rin, dù nhìn bên ngoài bình tĩnh hơn Taichi nhưng trong lòng đang rất khó xử.
「Rin, uống tí rượu nhé.」
Sau một khoảng thời gian dài chỉ có tiếng lửa kêu tí tách, cuối cùng cũng đã có người mở lời.
「À, được thôi.」
Rin nhanh chóng dập tắt cơn giận mà cô ôm từ đầu đến giờ, nhận lấy bình rượu từ tay Baradar. Dù không cười nhưng sắc mặt cô đã dần dịu lại. Đó là kỹ năng kiểm soát cảm xúc ở mức đỉnh cao.
Hai người bắt đầu trò chuyện sau câu nói “Cô gặp nhiều khó khăn quá nhỉ” của Baradar.
「Này Taichi, cậu có thể kể về quê hương của mình được không?」
Rakerta nói trong khi rót thêm kufe vào cốc của cậu. Đây là chủ đề đã bị ngắt quãng vì sự im lặng của Taichi và Rin. Taichi cứ nghĩ rằng mình đã thoát được Rin nhưng giờ thì… Cậu không thể từ chối vì đó là những người vừa mới cứu mình nhưng cũng không biết nên nói gì, chỉ im lặng suy nghĩ.
「Đừng lo, không sao đâu… Bọn này không ép cậu phải nói điều mình không muốn nói đâu.」
Mehirya nói như để an ủi Taichi.
Lời nói đó như là cứu cánh với cậu. Nếu những gì được hỏi nằm trong phạm vi có thể trả lời được thì cũng không có vấn đề gì.
Điều này nói được, điều kia thì lại không. Nếu phân định rõ ràng thì cuộc nói chuyện sẽ trở nên rất thú vị.
「Tôi hiểu rồi. Nhìn qua thì hai người rất thông minh. Chẳng hay ở quê hai người có được học hỏi gì không?」
Câu hỏi của Rakerta khá an toàn.
Nhưng đối với ba nhà mạo hiểm, đó là điều mà họ cực kì quan tâm.
Từ góc nhìn của họ, Rin và Taichi hiểu biết rất nhiều.
Tất nhiên đó là kết quả của việc giáo dục bắt buộc từ khi còn nhỏ. Nhưng đối với những nhà mạo hiểm không hề biết điều đó thì đây là một thứ đáng tò mò.
Khác với Nhật Bản hiện đại, việc đi học ở thế giới này rất khó khăn.
Tỉ lệ biết chữ chưa đạt nổi 10%. Thực tế là Rakerta có thể đọc nhưng viết thì chỉ viết được những câu đơn giản, còn Baradar thì hoàn toàn không biết chữ. Thế nên những công việc liên quan đến giấy bút đều được giao cho pháp sư Mehirya, người có cả kĩ năng đọc và viết.
Đi học rất tốn kém. Chỉ những người thành đạt hoặc quý tộc mới có thể cho bản thân hay gia đình mình đi học. Nếu là vấn đề đó thì ta có thể hiểu được đôi chút. Nó ngốn rất nhiều tiền. Tương tự như việc trả hàng chục triệu Yên học phí mỗi tháng ở Nhật Bản vậy.
Vì vậy nhóm mạo hiểm rất ngạc nhiên khi Taichi nói: “Tôi là học sinh.”
Học sinh là những người chỉ có một công việc duy nhất: học tập. Điều này đúng ở cả Nhật Bản lẫn thế giới này.
Tuy nhiên, chất lượng thì lại hoàn toàn khác.
Nếu các học giả ở thế giới này được trải nghiệm môi trường học đường Nhật Bản trong một tuần, họ sẽ sốc đến phát điên vì trình độ cực cao ở đây, vì những học sinh xung quanh đều rất trẻ, và về việc những học sinh Nhật có trình độ học vấn gần tương tự nhau.
Ngay cả những học giả có tiếng ở thế giới này cũng chỉ ngang ngửa với một học sinh trung bình.
Như vậy có nghĩa là, Taichi và Rin…, hay nói cách khác, ta có thể thấy những bài học trong chương trình giáo dục phổ cập bắt buộc ở Nhật Bản cao cấp đến thế nào. Nhưng nếu ai cũng học thì nó lại trở thành điều bình thường. Hai người thấy may mắn vì có một thước đo khách quan nhất về nền giáo dục mình đã được hưởng.
Họ tóm tắt ngắn gọn những môn học mình học trên lớp. Ở thế giới này, việc học chuyên sâu về một thứ là điều bình thường. Thế nên Rakerta và Mehirya rất ngạc nhiên khi biết giáo dục Nhật Bản dạy cả ngôn ngữ, toán học, khoa học, xã hội.
Và rồi Mehirya, người vẫn đang suy nghĩ cách trở lại vấn đề chính, đột nhiên nói:
「Dù đã được học rất nhiều… tại sao cậu vẫn không thể hiểu được lí do bạn mình tức giận thế?」
Taichi rên rỉ khi bị chạm vào nỗi đau.
Đúng vậy.
Không thể cứ như thế này mãi được.
Rin không phải đứa trẻ ngây ngô có thể dễ dàng quên đi những chuyện đã qua.
Nếu không xin lỗi đàng hoàng, cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ.
Ngược lại, nếu xin lỗi chân thành thì cô ấy vẫn sẽ bỏ qua, chỉ còn là vấn đề thời gian. Đó là điểm tốt của Rin.
「Taichi, cậu từng hẹn hò với cô gái nào chưa?」
Đuôi mắt của Rakerta khẽ giật một cái.
「Đáng tiếc, em chưa có bạn gái bao giờ.」
Taichi không hiểu rõ anh ta đang nói gì, nhưng về cơ bản là anh ấy chưa bao giờ có mối quan hệ thân thiết với một người phụ nữ.
「Vậy à. Thế thì từ bây giờ cố gắng học cách hiểu tâm lý phái nữ đi nhé.」
「Thế thì, giờ em phải làm gì đây…?」
Câu nói tràn đầy sự thất vọng.
「Đừng lo... Vấn đề này, chỉ ở mức đơn giản… Nếu chịu khó suy nghĩ thì sẽ hiểu thôi.」
「Không cần vội. Chỉ cần đặt mình vào vị trí của cô ấy là được.」
「Vị trí của Rin?」
「Đúng. Liên quan đến những gì cậu đã từng nói… một trong những hành động của cậu… đối với Rin, điều đó không thể tha thứ.」
「Cậu nghĩ sao nếu ai đó nói như thế với cậu? Tôi nghĩ điều này không thể coi là hay được, dù là với con gái hay là con trai.」
「...」
Taichi đã được gợi ý. Suy nghĩ của cậu trở nên thông suốt hơn hẳn.
Cậu tiếp tục suy nghĩ.
Đã xảy ra chuyện gì?
Cậu đã ôm lấy Rin?
Có phải cậu đã vô tình chạm vào mông cô ấy không?
Cả hai trường hợp đó đều là bất khả kháng. Dù tức giận thì hẳn cô ấy sẽ nhận ra rằng nó không hề nghiêm trọng.
"Cậu nghĩ sao nếu có ai đó nói như thế với cậu?"
「...」
Điều gì đã xảy ra?
Một lời nói hoặc hành động mà nếu Rin làm thế với mình, cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho đến khi cô ấy xin lỗi.
Taichi hướng ánh mắt về phía Rin.
「Có vẻ như cậu đã hiểu rồi nhỉ.」
「Em đã nói với cậu ấy là chạy đi để em làm mồi nhử. Có lẽ đấy là lý do.」
「Ai mà nghe được câu đó thì… sẽ rất tức giận.」
Mehirya không giấu sự thất vọng khi đánh giá hành động của Taichi, làm cậu co rúm lại.
「Ra là thế à. Đúng rồi, có lẽ cậu ấy không biết chúng ta sẽ đến nên cũng không thể trách được…」
Theo cái cách mà Rakerta nói, anh ta coi hành động của Taichi là đúng, nhưng lại không hề đáng khen.
Tuy vậy đó là cách tốt nhất để giúp Rin. Đến tận bây giờ Taichi vẫn không hề hối hận.
Nhưng vẫn để ở đây là cậu lại không để ý đến cảm xúc của cô.
「Chắc chắn cậu ấy sẽ tức giận rồi.」
Cậu nói với mình như vậy rồi ngước nhìn lên trời. Ngàn ngôi sao lấp lánh treo lơ lửng trên đó như nói rằng: "Dũng cảm lên. Xin lỗi cô ấy đi."
Thấy Taichi đã hiểu, Rakerta và Mehirya khẽ gật đầu.
Ở cạnh đó, Baradar đang trò chuyện với Rin.
Không có vấn đề gì. Anh ta không được thông minh nhưng việc thấu hiểu người khác thì không ai bằng anh ấy.
--------------------------------------------------
「Hiểu rồi. Ra là vậy à.」
「Đúng đấy. Anh tin nổi không?」
Rin và Baradar vẫn đang nói chuyện.
Chủ đề của hai người là về việc Taichi lấy mình làm mồi nhử trước khi nhóm Baradar đến. Và nó được bàn luận sôi.
「Chả trách tại sao cô lại giận.」
「Đúng đó. Tôi sẽ không bao giờ tha cho Taichi (tên ngốc kia) trừ khi cậu ấy chịu xin lỗi.」
Rin càng ngày càng nổi nóng.
Baradar cười khổ khi thấy Rin kích động như vậy. Nhưng anh bỗng nhiên cười và hỏi:
「Này cô bé, hãy nghe lời độc thoại của ông già này nhé, được không?」
「Hả?」
Rin ngạc nhiên. Người ta đang nói chuyện với mình mà lại đi độc thoại là sao?
Không để ý đến Rin, Baradar tiếp tục nói:
「Là đàn ông khổ lắm. Đàn ông là sinh vật phải chịu khó khăn, vốn thế rồi.」
「Tôi hiểu.」
「Trước mặt phái nữ, họ sẽ muốn tỏ ra ngầu.」
「...」
Không cần nghĩ nhiều cũng biết anh ta đang nói về ai.
Đó là Taichi.
Chính xác, Baradar đang nói về cậu.
「Dù không biết tí gì về cô gái trước mặt thì họ vẫn muốn vậy. Đây không phải lý do. Đó là "bản tính". Sau này khi nhớ lại, chính cậu ta cũng sẽ không hiểu vì sao lúc đó mình lại làm như vậy.」
Anh ta khẽ cười. Có lẽ đó là từ kinh nghiệm của bản thân.
「Thế nên dù nhìn bên ngoài thì bình thường nhưng bên trong có thể đang rất rối. Con gái không hiểu được đâu.」
Rin thật sự khó hiểu. Cô luôn cố gắng hành xử cho ra dáng con gái nên càng khó hiểu hơn.
「Những gì cậu ta làm đúng ra dáng một người đàn ông.」
Baradar nhìn Rin một cái.
「Tôi hỏi cô nhé. Nếu Taichi của cô là một kẻ hèn nhát và dùng cô làm mồi nhử thì sao?」
「...」
Cô thật sự không thích điều đó.
Cảm xúc đầu tiên của cô là như vậy, không hề phân vân.
「Giả sử mọi thứ diễn ra theo đúng những gì cậu ta dự kiến thì việc không quan tâm đến cảm xúc của người ở lại là không chấp nhận được.」
Đúng vậy.
Ở thế giới mà hai người còn chưa biết gì, bị bỏ lại một mình chắc chắn sẽ rất cô đơn. Taichi không hiểu điều đó.
「Nhưng」
Baradar vẫn tiếp tục cười.
「Cậu ta ấy, bảo vệ người khác trong lúc nguy hiểm. Dù sức mạnh không có nhưng cậu ấy vẫn sẵn sàng làm. Như thế còn hơn những kẻ nhát gan bỏ rơi bạn bè. Đó là nam tính và tốt bụng đấy.」
Đúng.
Dù biết chắc chắn sẽ chết, Taichi vẫn bảo vệ cô.
Đến tận bây giờ Rin mới hiểu được điều đó. Trong lòng cô như bị thứ gì đó nén lại.
「Đó… là tốt…」
「Khẳng định luôn là tốt đi. Tôi nghĩ như thế còn khá hơn vạn lần những kẻ chỉ biết múa mép thôi đấy.」
Có lẽ anh ta nói đúng.
Không biết từ lúc nào, cơn giận trong Rin đã hoàn toàn biến mất.
--------------------------------------------------
Lời tác giả: Tôi nghĩ những diễn biến cảm xúc vừa rồi quá ngây thơ. Nhưng vì đây là truyện nên mong các bạn bỏ qua. (Ha ha)
Tập sau hai người sẽ đến thị trấn.
Cuối cùng thì một phần khả năng bá đạo của Taichi và Rin sẽ lộ diện.