Welcome to DDD
>///DOKILUCIFER\\\<
Giờ thì chúng ta sẽ cùng tìm hiểu cách tôi khiến Elsie gục ngã lần thứ hai như thế nào, nếu như bạn hiểu ý tôi muốn nói.
Đối tác của tôi lần này là một pháp sư tập sự căm ghét tôi có chủ đích.
Đầu tiên tôi cứ nghĩ cô ấy là tsundere kiểu Belle cơ, tuy vậy tôi không hề cảm thấy như thế khi tôi nhìn vào đôi mắt đó.
Cô ấy đã ở mức độ mà giả sử bản thân mạnh hơn tôi, cô ấy sẽ không ngần ngại trừ khử tôi.
Chuyện quái gì sẽ xảy ra nếu tôi làm một đứa con gái như vậy “yêu” tôi nhỉ?
Tôi muốn kiểm tra quá. Tôi muốn biết số điểm mình sẽ kiếm được nhiều bao nhiêu với mỗi cú nhịp hông. Tôi muốn thử và tận mắt thấy hiệu quả của nó ra sao.
“Em ổn chứ, Elsie-“
“Anh còn dám chạm vào tôi ư!”
Quý cô mắc kẹt vùng vẫy cho tuột khỏi tay tôi.
“Elsie này có thể tự mình giải quyết! Tôi không muốn sự giúp đỡ của anh, senpai!”
“Tôi biết em ghét tôi, nhưng hố bẫy này nguy hiểm lắm. Đây này”
“Fue…?”
“Em mắc kẹt vào một thứ đất đặc biệt có chứa lẫn chất độc bên trong. Em sẽ chết đấy, mà nó sẽ từ từ ăn mòn cơ thể em cơ.”
“Kh-không thể nào. Anh nói dối…”
“Tôi chẳng có lí do gì phải nói dối em cả. Như đã nói đó, tôi cũng chẳng có lí do để giúp em nữa.”
“Uuuuuuu… Nếu senpai chắc chắn cho rằng Elsie phiền nhiễu… vậy thì anh cứ để vậy bỏ mặc Elsie này đi.”
“Đó là nếu”
Tôi cố ý bỏ qua lời nói cao giọng của một pháp sư tập sự bị mắc bẫy.
Nhờ ơn bản thân là một otaku ở kiếp trước, những thiết lập kiểu nữ anh hùng như thế này thật dễ dàng (đối phó) quá đi.
Dường như Elsie có chút suy nghĩ lại lúc này.
“Nhưng… Elsie sẽ bắt buộc phải chịu ân huệ của senpai… Elsie này không muốn bất cứ ân huệ nào từ senpai đâu.”
Cưng thật sự không muốn nhờ sự giúp đỡ của anh đến thế cơ à?
Cô ấy cố gắng thi triển vài ba cái phép để mà thoát ra.
Dẫu vậy bẫy này được tạo bằng một thuật thức rắc rối nên một pháp sư chập chững muốn thoát khỏi đó là điều bất khả thi.
“Tại sao em lại phải cứng đầu thế chứ!”
Tôi thét lên với tông giọng bốc lửa sốt sắng.
“Không quan trọng dù em có ghét tôi hay không muốn tôi giúp. Thế nhưng tôi không phải hạng người có thể bỏ mặc ai đó! Geez, gái này!”
Tôi đặt tay bên sườn Elsie và dồn lực vào chúng.
“Tôi sẽ kéo em ra. Sẽ cảm thấy đau đấy, nhưng em cố gắng chịu đựng”
“Senpai…!”
“Uoooooo…!”
Sự thật là, tôi chỉ việc hủy ma pháp mà kéo cô ấy ra dễ dàng, cơ mà tôi chủ đích làm như thể đang vật lộn.
Tôi thậm chí còn thêm tí hiệu ứng chảy máu vào hai cánh tay khiến vẻ ngoài tôi liều lĩnh (tuyệt vọng) cứu cô ấy.
“Oraaaa!”
Tôi đã kéo Elsie ra bằng “tất cả sức mạnh”.
Cô bé tập sự nhỏ sau đó bị đẩy lên không trung, và tôi đã bắt được em vào lồng ngực mình.
“Đồ nhóc con nhà em…! Tôi không thể tin nổi em lại theo tôi đến tận nơi này…!”
“Elsie này không, không có-“
“Em thực sự lo lắng cho tôi sao. Xin lỗi.”
“Lo cho anh? Tại sao Elsie lại phải lo cho senpai chứ?”
“Bởi vì em không thể cứ bỏ mặc tôi một mình?”
Tôi nói với một nụ cười sát thủ. *
Lại nói, thậm chí bản thân tôi cũng nghĩ rằng tôi có nhiệt tình thế nào cũng chẳng có ai ngu ngốc đến nỗi làm ra những hành động này.
Và còn, Elsie-
“Senpai…!”
Kyun. Má cô ấy đã ửng đỏ hết rồi.
Đợi… cái? Chỉ thế thôi á? Gái à, em dễ dãi quá đó. Quá dễ dãi khiến tôi phát lo.
“Ah…”
Elsie cố gắng đứng dậy, thế nhưng cô ấy vẫn loạng choạng.
Tôi lần nữa đỡ lấy cô ấy.
“Chất độc… Nếu chúng ta không lấy nó ra khỏi cơ thể em thì sẽ tệ lắm đấy.”
“Đ-độc? Elsie sẽ chết sao?”
“Tôi sẽ không để em chết đâu.”
Ồ, với thời gian ngắn ngủi em ở trong đó, kiểu gì em cũng không chết được đâu.
Chỉ cần nghỉ ngơi và em sẽ nhanh chóng hồi phục thôi.
Mà, tôi cố ý phóng đại lên làm cho cô ấy lo lắng.
“Thời gian có hạn. Nếu em đồng ý, tôi có thể giải độc.”
“Anh biết cách ư?”
“Ừ… nhưng phương pháp đó, không chắc em thích nó.”
“Nói em biết đi, senpai”
Tôi thì thầm vào tai Elsie.
Khuôn mặt elsie bỗng chốc đỏ bừng.
“C-Có thật vậy không?”
“Sao tôi lại nói dối thời điểm thế này chứ? Em có thể đánh tôi khi em bình phục. Dẫu vậy, tôi không muốn thấy em chết.”
Liệu cảm giác nghiêm túc từ tôi được truyền tải chưa thế? Elsie lặng thinh một hồi. Lát sau, cô ấy gật đầu.
“…Được rồi. Quyết định vậy đi. Bell, làm ơn dịch chuyển bọn anh.”
“Được~”
Sau đó, Elsie và tôi được truyền tống đến vị trí khác.
Đây là?
Địa điểm chúng tôi chuyển tới là trên một chiếc giường.
Có lẽ bởi lo lắng về chất độc, hơi thở của Elsie trở nên nặng nhọc hơn, khiến cô ấy trông mệt mỏi rã rời.
“Haaaahaaaa… Càng ngày càng khó (thở)… haaahaaa”
“Đừng lo, tôi sẽ giúp em dễ chịu ngay đây.”
“Anh thực sự sẽ làm chuyện đó sao? C-của Elsie… anh sẽ hút từ dưới đó sao?”
“Sau cùng thì anh phải hút chất độc ra mà.”
“Uuuuuu…”
Để có được niềm tin của cô ấy, tôi giải thích về “cách khử độc” trong khi thêm vào một vài “quá trính” phức tạp.
Tất nhiên, mọi chuyện đều là “xạo ke”.
Tôi biết vô vàn kiến thức và phương pháp bởi học hành chăm chỉ trong thế giới đó và áp dụng kỹ thuật vào trong thế giới này, thêm vào đó thì về Elsie chúng ta đang bàn đến, chỉ cần tôi nói điều gì đó tung mù đôi chút, cô ấy sẽ tin tôi thôi.
“Giờ em đã hiểu chưa?”
“E-em không biết nữa… Em chỉ biết senpai sẽ đối xử tốt với em.”
…Thật đấy à gái. Tôi không biết liệu bản chất con người cô ấy như vậy là điều tốt hay chuyện xấu nữa.
“Vậy, tôi sẽ cởi nó ra nhé.”
Tôi đặt tay mình bên dưới chiếc váy Elsie đang mặc, và rồi kéo quần lót của cô ấy xuống.
Dường như cô ấy đã ướt mất rồi, bởi kìa một đường vân tơ trong suốt từ nơi đó chỗ háng cô ấy.
Hiệu ứng kích dục của chất độc đây mà, hiển nhiên thôi.
“Haaahaaa… senpai đã tháo nó ra rồi.”
“Xin lỗi”
“Ổn mà, Senpai làm điều đó vì Elsie. Nhưng, senpai à?”
“Sao vậy?”
Elsie nhìn chăm chăm vào tôi, đôi mắt rơm rớm lệ.
“Đây là lần đầu của Elsie. Xi-xin hãy nhẹ nhàng với em…”
Tôi ngay lập tức muốn vồ lấy cô ấy khi những lời đó cất lên, tuy nhiên tôi đã chịu đựng được đến giây phút cuối cùng.
Gần quá… cô ấy đáng yêu tới nỗi tôi suýt không kiềm chế nổi mình.
Dường như sợ sệt mấy chuyện sắp tới đây, cô bé pháp sư tập sự chỉ biết nhìn tôi với đôi tay che đậy vùng đồi đầy đặn.
“Haaahaaa… Em sợ…”
“Mọi chuyện ổn thôi, sẽ kết thúc nhanh thôi.”
Sai bét đấy, tôi không có ý định kết thúc sớm vụ này dễ dàng thế đâu.
Sau nỗ lực lớn lao cuối cùng tôi có thể làm thịt phần con gái của đàn em khóa dưới – một cô bé vẫn luôn theo đuổi tôi. Còn gì tuyệt hơn chứ, tôi là lần đầu của bé đấy!
Tôi sẽ thường thức em đủ tường tận và khiến em thức tỉnh trở thành một người phụ nữ hoàn thiện…
“Tôi tới đây”
Tôi hôn đầu tiên là vùng dưới bụng Elsie.
“Ahnn, sao lại là nơi đó… ?”
Cô ấy hỏi nhưng tôi chọn bỏ qua.
Tôi nhẹ nhàng hôn rồi ngấu nghiến cô ấy, chậm dãi hạ xuống “ngã ba”.
Chỉ vừa mới thế thôi mà cơ thể Elsie đã run lên bần bật.
“Ahh, Nmmm..nn, nnnnnnhh…!”
Tựa hồ bởi cảm giác rên lớn giọng thật xấu hổ, cô ấy mím chặt môi kìm nén.
Trông có vẻ em gái đang có một cuộc xung đột nội tâm lúc này đây.
Giống như đó chỉ đơn thuần vì công cuộc giải độc, dẫu vậy cảm thấy sướng lắm… phải rồi, tương tự thế.
Cô ấy cố gắng chịu đựng cảm giác khoái lạc.
“Làn da em mới thật đẹp.”
“Hyaaaan, senpai… tâng bốc đủ rồi đó.”
“Và cả chỗ quyến rũ này nữa.”
Tôi vươn tới phần gò mu, không chạm phải cánh rừng nào, đào bới vùng đất ấy với đầu lưỡi mình.
“Ahnnn, nnn, fua…!”
“Em không có… em cạo rồi hả?”
“Lyaaa… Elsie vẫn còn nhỏ… nó vẫn chưa mọc…”
Oooooh, paipan tự nhiên à! *
Tôi thậm chí còn hưng phấn hơn bởi trường hợp hiếm gặp này, thông thường chúng sẽ mọc khi đến tuổi.
“Nnnn, senpai… nhanh… anh có muốn giải độc cho em.”
“Anh hiểu rồi.”
Có vẻ tâm trí cô ấy đã nới đủ lỏng rồi.
Vậy thì tiếp theo chúng ta hãy nới lỏng cơ thể trẻ con của em nào.
-----------------------
Donate cho dịcher:
Momo: 0963984215
BIDV: 26010001251815
còn thực tế thì ae biết rồi đấy Thương em, bị thịt đến nơi vẫn trong sáng như một thiên thần Paipan: Thuật ngữ Nhật Bản chỉ phụ nữ không có lông mu do tự nhiên dù đã đến tuổi dậy thì hoặc do cạo