>///DOKIDOKI\\\<
“Ngươi vẫn chưa làm được trò trống gì đâu, đừng có mà cố gắng khoác lác.”
Khi tôi bước ra khỏi phòng, ông Bộ trưởng bất chợt thốt lên trong lúc chờ đợi hai bọn tôi , thậm chí tôi còn chưa kịp nói một câu nào.
“Chỉ huy đâu?”
“Đừng lo, cô ta sẽ ra ngay thôi.”
Khoảng khắc tôi ngoảnh đầu lại, tôi nhìn Evelyn.
Cô ta nở nụ cười điềm tĩnh thường thấy như mọi khi.
“Phải mất khá lâu, dẫu vậy dường như anh ấy sẽ tham gia mà không có vấn đề gì.”
“Tôi thực xin lỗi về sự việc này, Chỉ huy. Để cô phải tự mình làm việc quá sức như thế…”
“Tôi là người đã ùa theo sự khiêu khích của anh ta. Vả lại, đó là lợi ích quốc gia, vậy nên không có chuyện gì to tát cả.”
Evelyn cho rằng không có chuyện gì to tát, thế mà mới nãy sau khi chúng tôi hòa làm một thì cô ta rơi vào trạng thái cực kì tệ hại.
Tôi không biết liệu có phải là do (Evelyn) lâu ngày không “hoạt động”, hay là do tôi đã quá sung sức, dù gì vừa rồi cô đã ở tình cảnh bản thân còn không thể đứng nổi.
Tôi nghĩ sẽ thật tệ nếu tôi ra ngoài và bỏ cô ta ở đó, cô ta lại ở trong tình trạng xấu nữa chứ, thế nên tôi nhanh chóng sử dụng phép chữa trị và hồi phục sức mạnh thể chất của cô.
Tiếp đó tôi sửa soạn lại bộ quần áo đã nhăn nhúm và bị vấy bẩn bằng ma thuật, vì vậy khi cô ra ngoài, không một ai có thể nhận ra.
Bên cạnh đó, ma thuật của tôi cũng có hạn chế.
Lí do nó bị hạn chế thì tất nhiên rồi, bởi tôi là đứa trẻ bị nguyền rủa.
Vào cái ngày mà mẹ thề nguyện rằng sẽ nuôi nấng tôi thành một Archmage vĩ đại, bà chiêm nghiệm về chuyện gì đó rồi cấm tôi sử dụng hệ ma pháp ẩn.
Hệ ma pháp ẩn, nói ngắn gọn, là xáo trộn kí ức, tác động sửa đổi (cấu trúc) vật lí, và tẩy não.
Hiểu đơn giản là thứ gì đó ảnh hưởng có hại co con người.
Cơ mà, tôi bị cấm sát hại người khác.
Nếu tôi vi phạm điều cấm này, tôi sẽ chết, đó là thứ đã được “lập trình” trong sự hạn chế ấy, vì vậy tôi không thể làm gì hơn được.
Bởi đó là thứ mẹ đích thân áp đặt lên tôi, tôi không tài nào mà phá bỏ được nó cho đến tận hôm nay.
Nhưng đừng có nhầm lẫn đấy nhá. Tôi muốn nói là mẹ tôi không hề áp đặt hạn chế về chuyện làm đau người khác, chỉ trừ khi tôi sát hại họ mà thôi.
Đấy là để tôi tự vệ, cơ mà nó cũng có tác dụng răn đe nữa.
Do sử dụng được phép hồi phục, bạn có thể gây thương tích rồi chữa trị nên một người không thể chết, vì thế tôi sẽ làm mấy chuyện kiểu như bạo hành và tra tấn.
Tôi vẫn chưa làm cái điều ấy bởi tôi không hề có sở thích như vậy, và người ta cũng chưa có làm gì xấu xa tới độ xứng đáng với nó.
“Mà, Gilles. Như đã hứa, anh sẽ lên đường phong ấn Chúa quỷ chứ?”
“Cô nói phải. Ta sẽ chuẩn bị ngay.”
“Trước đó, đầu tiên hãy bàn về phong ấn Chúa quỷ đã. Có lẽ anh chưa tìm hiểu tường tận (về nó).”
Evelyn giải thích, tôi đáp lại.
“Quỷ vương bị phong ấn bởi một thuật thức khá phức tạp được tạo ra bởi bà cố của anh. Cũng đã hơn cả trăm năm rồi, nó sẽ đạt tới giởi hạn sớm thôi.”
“Nhưng đặt phong ấn kéo dài năm năm thôi là quá đủ rồi. Còn nữa, cái khỉ gì thế. Cô đã có trọn bộ quái vật rồi còn gì – gia đình ta dàn hàng ra đấy - đi mà nói (với họ), tại sao còn làm phiền ta?”
“Thuật thức không vô cớ mà bị cho là phức tạp đâu. Nó rắc rối tới nỗi chỉ có một người duy nhất trong dòng dõi nhà Bain mới có thể giải mã được.”
“Thiếu niềm tin vào người ta thế .”
“Không còn cách nào khác cả. Suy cho cùng, sức mạnh của Chúa quỷ có thể bị lạm dụng cho việc thống trị thế giới đó.”
Thống trị thế giới, hử.
Nếu bạn là một đấng nam nhi, đấy là điều bạn hẳn mơ tới ít nhất một lần (trong đời).
“Việc của anh dễ ợt mà. Phục hồi phong ấn, và chúng ta xong (giao kèo).”
“Thế còn giả sử Chúa quỷ đã được hồi sinh thi sao?”
“Vậy thì chúng tôi muốn anh hạ gục nó… mà, chỉ cần sống sót nếu anh có thể thôi.”
Cô cười mỉm, và tôi đáp trả, mỉm cười lại. Cứ như thể chuyện này chẳng hề khó khăn tí nào giống cái cách mà cô truyền đạt tới tôi vậy.
Tuy nhiên thật sự khó để thoát khỏi kẻ địch mà bạn không thể đánh bại.
“Tiếp đến là tòa tháp nơi Chúa quỷ bị phong ấn.”
“Lavabelle Tower?”
“Ừm.”
Tòa tháp dungeon “Lavabelle Tower”.
Tòa tháp được đồn đại đã xuất hiện trước cả nền văn minh nhân loại, và đó vẫn còn là một ẩn số về người tạo ra nó và tạo ra nhằm mục đích gì.
Tòa tháp có tới 100 tầng lận, và phần ngọn của nó thậm chí còn cao hơn cả những đám mây.
Đó là lí do tại sao người ta nhìn thấy được nó ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này.
Tôi chưa từng ra khỏi thành phố trước đây. Tất nhiên, tôi cũng không dám chắc về điều đó.
“Dường như anh đã biết về nó rồi nhỉ. Mà, cũng là chuyện thường tình thôi.”
“Cảm ơn vì lời khen hữu ích.”
“Tuy vậy, có một vấn đề với dungeon này.”
“Đó là?”
“Vì lí do nào đó, chỉ có phụ nữ mới vào trong được.”
“Hả!?”
Tôi thốt lên giọng bực bội không hề suy nghĩ.
“Thề ta phải làm sao nếu chỉ có phụ nữ là người được phép vào!?”
“Hãy để tôi (nói) xong đã. Tôi có vẻ bị nhầm lẫn chỗ này, dẫu vậy anh hẳn là một trường hợp ngoại lệ. Bởi lẽ dòng máu gia tộc nhà Bain đang chảy trong anh.”
“Vậy, việc chỉ có phụ nữ vào được, đó là do bà nội của ta?”
“Khả năng là như vậy.”
Evelyn vuốt tóc cô qua sau tai.
“Rất có thể bởi do bà ấy đã dùng phương pháp an toàn đặt phong ấn chống lại Chúa quỷ. Cơ chế phòng thủ chắc chắn sẽ hiệu quả hơn nhiều nếu chỉ có phụ nữ vào bên trong. Nhưng bao đời nhà Bain đều là con gái, và anh là chàng quý tử đầu tiên trong lịch sử, vậy nên tôi không dám chắc.”
“Mà, ta cũng cho là vậy. Thế thì lẽ ra cô nên giao cho nhà Bain thay vì ta chứ. ”
“Sẽ thế nào nếu nhà Bain bị hủy diệt? Sẽ thế nào nếu chúng ta không thể tái phong ấn Chúa quỷ?”
“Mấy vấn đề đó không liên quan tới ta.”
Có đôi chỗ tôi cảm thấy không thoải mái lắm, cơ mà tôi đoán những chi tiết khác đều ổn.
Điểm mấu chốt đó là một tòa tháp dungeon chỉ phụ nữ mới có thể vào được.
“Còn nữa, Lavabelle Tower căn bản đang bị cấm lui tới.”
“Vì nguy hiểm?”
“Có khá nhiều kho báu đang ngủ yên bên trong tòa tháp, và tính đến vài trăm năm trước, hằng hà sa số mạo hiểm giả đến khám phá dungeon này mỗi ngày. Song, bởi đó là tòa tháp tử thần một khi đã vào không thể đảm bảo còn sống mà trở ra được, quốc gia đã quyết định không bao giờ vào đó trừ khi có lệnh nhằm công tác điều tra.”
“Do đó, mọi người không thể tiến lại gần hơn?”
“Nếu muốn thì phải là một trên trộm có kĩ năng đỉnh lắm đấy.”
Tôi hiểu rồi.
Vậy ra đó là tại sao phong ấn và kho báu của Chúa quỷ vẫn còn cho đến tận bây giờ.
Cơ mà…
Cái éo gì “tòa tháp tử thần” lại còn “một khi đã vào không thể đảm bảo còn sống mà trở ra được” cơ chứ!? Ta chuẩn bị tới đó đây này!?
“Không sao đâu, đừng lo lắng quá ♪. Đó cũng chỉ là truyền thuyết mà. Nữa là bà anh đi đi về về bao lần đấy thôi.”
“Các người thật là lằng nhằng.”
Thì ra đấy chính là lí do cô muốn tôi đi chứ không phải bà chị của tôi hả.
Bất kể có chuyện gì xảy ra với tôi, với các người cũng chẳng có gì to tát lắm.
Tsk… Dù có những chuyện khiến tôi nghiến chặt răng, sự thật vẫn không hề thay đổi rằng có một em Chúa quỷ xinh đẹp đang ngủ trong đó.
Được mặt đối mặt nhìn em ấy không hề tệ chút nào.
“Ta hiểu rõ câu chuyện rồi. Ta sẽ làm việc.”
“Chúng tôi trông cậy vào anh, Gilles-kun.”
Khoảng khắc tôi gật đầu, ông Bộ trưởng bước lại gần.
“Gilles Bain, để ta nói cho ngươi điều này, đừng có nghĩ đến chuyện lang thang khắp nơi khi ngươi rời khỏi thành phố. Rõ chưa?”
“Rõ~”
“Phòng trường hợp đó, tôi sẽ tặng anh câu chú làm anh đau chút nếu anh chạm tới khoảng cách xa nhất (cho phép) tính từ thành phố tới tòa tháp.”
“… Các người thực sự không tin tưởng ta đến thế à?”
“Ahahaha, sau cùng Gilles-kun là Gilles-kun mà.”
Ngay cả Evelyn cũng chỉ biết cười lớn trong sự bất mãn.
Được thôi. Dù gì thì mục đích chính của tôi là Chúa quỷ mỹ miều cơ!
Hãy trốn thoát (vào thời điểm) phù hợp và làm chuyện đó với cô ta sau.
Vô hiệu cái loại (phép) này dễ ợt.
“Vậy thì Gilles-kun, tôi sẽ nhường phần còn lại cho anh.”
“Ờ, ta sẽ làm thật hoành tráng cho cô.”
Giờ thì, tiến tới tháp Dungeon thôi!
Tiêu hủy chứng cớ, ghê chưa tội phạm cấp max đấy. Phét nào Trái Đất hình cầu bẹt, mà có lẽ bề mặt Trái Đất isekai này phẳng lì như loli cũng nên.