Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

Ai Riia

Cuộc hành trình chữa lành dị giới, nay chính thức bắt đầu!

13 76

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

45 448

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

288 1082

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

154 3137

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

299 7083

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

364 3806

Tập 8: Chương Đông Vực - Thiên Ma Tông - Chương 528: Sư muội, bị tập kích

Đông… Đông…

Tiếng chuông vang vọng, làm rung rơi những lớp tuyết đọng trên ngọn cây trong rừng, đồng thời đánh thức Diệp An Bình, đang nhắm mắt ngưng khí trong lầu canh trên đỉnh núi.

Hắn chậm rãi mở mắt, ánh nhìn rơi vào lò sưởi trước mặt, ngọn lửa đã gần tàn. Cổ Minh Tâm và Phượng Vũ Điệp tựa vào hai vai hắn, cùng quấn trong một tấm chăn, chìm vào giấc ngủ nhẹ.

Thấy cả hai không phản ứng, Diệp An Bình tưởng mình nghe nhầm, cũng không nghĩ nhiều, chỉ kéo lại tấm chăn đang trượt xuống, rồi nhắm mắt tiếp tục ngưng khí để giết thời gian.

Tiểu Thiên và Huyết Nga đã lẻn vào thám thính được hơn hai canh giờ, nhưng vẫn chưa trở về.

Vì vậy, tình hình chi tiết trong Nguyệt Lạc Hiệp, hắn vẫn chưa nắm được.

Hiện tại, Diệp An Bình chỉ có thể chờ, xem Hà Thanh Giao định đối phó thế nào với sư muội và Vân La.

Tuy nhiên, dựa trên tin tức hiện có, nếu Hà Thanh Giao suy nghĩ bình thường, khả năng cao nàng sẽ chọn cố thủ trong Nguyệt Lạc Hiệp.

Dù sao, đa số đệ tử Thiên Ma Tông trong Nguyệt Lạc Hiệp đều là đan tu chuyên luyện đan thuật.

Tuy tu vi tổng thể không thấp, thậm chí có vài người đạt Nguyên Anh kỳ, nhưng trước đám kiếm tu Thiên Vân Phong do Vân La dẫn đầu, số đệ tử ma tu đủ sức chiến đấu chỉ chiếm hai phần mười.

Tránh chiến, cố thủ là lựa chọn tối ưu nhất cho Nguyệt Lạc Hiệp lúc này, không có ngoại lệ.

Nhưng chưa đầy nửa canh giờ sau khi hắn tiếp tục ngưng khí, tiếng chuông vang vọng lại lần nữa xuyên qua cửa sổ, truyền vào lầu canh.

Đông—!

“… …”

Lần này Diệp An Bình không nghĩ mình nghe nhầm, khẽ nhíu mày, nhìn về phía cửa sổ.

Phượng Vũ Điệp và Cổ Minh Tâm cũng bị tiếng chuông đánh thức.

Phượng Vũ Điệp lau nước miếng chảy ra từ khóe miệng vì mộng đẹp, mơ màng hỏi:

“Diệp thiếu chủ, có phải có tiếng chuông…”

“Ừ…” Cổ Minh Tâm nhìn gương mặt tuấn tú của Diệp An Bình, cười nói: “Là chuông Sát, dùng để triệu tập đệ tử… Thiên Ma Tông có bốn loại chuông, tiếng vừa rồi chắc là chuẩn bị xuất chinh…”

Nàng chưa nói xong, một quả cầu vàng rực đã xuyên tường lao vào, giọng gấp gáp:

『An Bình, vừa rồi trưởng lão Nguyệt Lạc Hiệp triệu tập toàn bộ đệ tử Thiên Ma Tông bên trong, có vẻ định trực diện nghênh chiến Tiểu Tiêu và đồng bạn. Ta vừa nghe lén cùng con đen sì kia, Tiểu Tiêu và nhóm nàng cách đây chưa đầy ngàn dặm.』

“Ừ…” Diệp An Bình cúi đầu suy tư, nhìn hai bên, hỏi: “Huyết Nga đâu?”

『Con đen sì bảo ta về báo cho ngươi, nó đang ở cạnh Hà Thanh Giao, theo dõi nàng ta.』

Tiểu Thiên thần sắc nghiêm trọng, nhớ lại một lúc, chỉ vào Cổ Minh Tâm, tiếp tục:

『An Bình, Hà Thanh Giao mang khí huyết nồng đậm, còn hơn cả con nha đầu miệng cứng này, giống như kiếm tâm chi thể trong Thiên Đạo Thư Quyển… Giống hệt Vân Côn Ngô.』

?

Cổ Minh Tâm sững sờ: “Miệng cứng là gì hả?”

Phượng Vũ Điệp nghe nhắc đến “Vân Côn Ngô”, bất giác nhớ lại chuyện từ lâu ở Kiếm Tông, khi gã Vân Côn Ngô kia suýt cướp mất Tiểu Thiên…

“Diệp thiếu chủ…”

“Không sao.”

Diệp An Bình khẽ an ủi, rồi đứng dậy, bước qua Tiểu Thiên, đến bên cửa sổ lầu canh, rút then cài, đẩy cửa ra.

Két—

Gió lạnh sắc như dao lùa qua khe cửa, đâm vào mắt.

Diệp An Bình nheo mắt nhìn vào Nguyệt Lạc Hiệp, xuyên qua màn tuyết lông ngỗng rơi dày đặc, thấy hẻm núi vốn tối tăm giờ sáng rực từng vòng đèn lửa, lấy lò luyện đan khổng lồ làm trung tâm, tỏa ra xung quanh.

Sau đó, mấy chiếc phi chu từ trong hẻm chậm rãi bay lên, xung quanh là vô số phi kiếm mang ánh huyết quang, đen kịt như mây, ùn ùn kéo ra sơn môn Nguyệt Lạc Hiệp.

Diệp An Bình cân nhắc một lúc, tháo pháp khí che giấu khí tức ở thắt lưng, thi triển viễn mục thuật, nhìn về mũi thuyền của chiếc phi chu dẫn đầu.

Hà Thanh Giao đứng một mình ở mũi thuyền, ngược gió, nhìn về đường chân trời Tây Bắc bị mây đen che phủ. Nàng lập tức cảm nhận được ánh mắt dò xét của Diệp An Bình, quay đầu, cách ngàn trượng, ánh mắt giao nhau.

Diệp An Bình không né, nàng cũng không tránh.

Mãi đến khi phi chu bay xa, ánh mắt hai người mới bị cắt đứt.

Thấy Hà Thanh Giao không có ý định tự mình xông tới, Diệp An Bình đại khái đoán được tính cách nàng.

Quả nhiên ngạo mạn không chỉ một chút. Có lẽ trong mắt Hà Thanh Giao, cả thiên hạ này chỉ có Cổ Minh Tâm đáng làm đối thủ?

“Hà…”

Diệp An Bình khẽ thở ra, vốn nghĩ Hà Thanh Giao sẽ dẫn Thiên Ma Tông cố thủ Nguyệt Lạc Hiệp, định chờ sư muội đến để giúp mở cửa từ bên trong.

Nhưng nàng ta tự mình ra ngoài, cũng tiết kiệm công sức cho hắn.

Diệp An Bình quay lại, thấy Phượng Vũ Điệp và Cổ Minh Tâm đã thu dọn xong, đội lại nón che tuyết và khăn che mặt, bước tới, hỏi:

“Diệp thiếu chủ, chúng ta đuổi theo chứ?”

“Ừ…”

Diệp An Bình đóng cửa sổ, dẫn hai người xuống cầu thang, đẩy cửa lớn, rồi đạp phi kiếm, đuổi theo đoàn phi chu hùng hậu của Thiên Ma Tông, hòa vào trời đất đầy tuyết lông ngỗng của Đông Vực.

...

Giữa dãy núi đen trùng điệp, bảy chiếc tiên chu, ba trước, bốn sau, xé gió bay tới, cờ thêu biểu tượng tinh nguyệt của Huyền Tinh Tông tung bay trên boong. Đệ tử Thiên Vân Phong ôm rương, ngự kiếm qua lại giữa các tiên chu.

Ở mũi thuyền trung tâm hàng trước.

““Bái kiến Bùi sư thúc!””

“A… Ừ, các ngươi khỏe…”

Hai đệ tử Thiên Vân Phong đang làm việc vặt, thấy Bùi Liên Tuyết ra hóng gió, cung kính cúi người hành lễ, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.

Ngược lại, Bùi Liên Tuyết vẫn mặt không cảm xúc, thậm chí hơi lúng túng, không biết đáp lại thế nào, vội vã xua tay, gật đầu rồi bước nhanh vượt qua.

Mấy tháng nay, Bùi Liên Tuyết dẫn Tiêu Vân La quét sạch ma tu một phương, nên giờ tên nàng trong Huyền Tinh Tông vang danh khắp chốn, đặc biệt với đệ tử Thiên Vân Phong.

Nhiều người tự hào vì là sư đệ, sư muội của nàng, thậm chí Bùi Liên Tuyết không biết rằng mình giờ có cả đống “mê muội” và “mê đệ” trong tông.

Thậm chí, vài kẻ cực đoan còn cho rằng thiếu chủ Bách Liên Tông không xứng với nàng, muốn thay nàng đòi công bằng…

Ngoài những người mê nàng vì thực lực, còn nhiều người yêu thích tính cách của nàng. Không như các trưởng lão Nguyên Anh khác của Huyền Tinh Tông, gặp là hỏi: “Gần đây có chăm chỉ tu luyện không?”, lại thường rất nghiêm khắc.

“Bùi sư thúc vừa xinh đẹp vừa dịu dàng… Thật tuyệt.”

“Đúng thế… Không biết Bùi sư thúc có nhận đồ đệ không? Tần trưởng lão dạy kiếm lúc nào cũng đánh chúng ta. Nếu Thiên Vân Phong do Bùi sư thúc dạy, tốt biết bao…”

“Nghe nói trước đây có một Lương sư muội ở Thiên Vân Phong từng được Bùi sư thúc dạy kiếm. Hay là khi về Huyền Tinh Tông, chúng ta hỏi nàng, xem có thể dẫn chúng ta theo không?”

Nhìn hai sư muội Thiên Vân Phong quay vào khoang thuyền, rời khỏi tầm mắt, Bùi Liên Tuyết thở phào.

Nàng chưa quen bị người khác hành lễ. Trước đây, những lúc như vậy, sư huynh thường ở bên đỡ lời giúp nàng. Giờ sư huynh không ở đây, mỗi lần có người đến chào, nàng đều căng thẳng.

Bùi Liên Tuyết mím môi, bước một mình lên đài cao ở mũi thuyền, thuận gió nhìn xa.

“Sư huynh thối, sao vẫn chưa đến tìm ta… Haizz…”

Bùi Liên Tuyết phồng má, trong lòng thầm quyết, khi gặp lại sư huynh, nàng sẽ bám lấy hắn ba ngày ba đêm không rời, dù sư huynh đi vệ sinh, nàng cũng phải ôm lưng hắn cùng đi…

Nhưng sư huynh đã bế cốc từ lâu, không cần đi vệ sinh nữa…

Vậy thì cùng sư huynh tắm chung, ngủ chung…

Bùi Liên Tuyết cúi người, chống khuỷu tay lên lan can, nhìn xa xăm, dần dần đắm chìm vào mộng tưởng.

Đã lâu không cùng sư huynh song tu, không biết dương khí của sư huynh có ổn không?

Nếu dương khí của sư huynh bộc phát ngoài kia, chẳng phải kẻ ngốc được hưởng lợi sao…

“Ư~~~”

Bùi Liên Tuyết khẽ nhíu mày, chợt nhớ ra.

Mấy hôm trước, khi đi ngang phòng Vân La, nàng nghe bên trong Vân La liên tục gọi “An Bình~ An Bình~~”.

Lúc đó, nàng tưởng sư huynh lén về, đạp bay cửa phòng Vân La, xông vào, làm Vân La sợ đến mặt mày trắng bệch…

Tiêu Vân La giải thích hồi lâu, nói chỉ vì quá lâu không gặp sư huynh, nàng thấy cô đơn, còn hỏi Bùi Liên Tuyết có cô đơn không.

Bùi Liên Tuyết không rõ, tuy không gặp sư huynh khiến nàng bứt rứt, nhưng nói cô đơn thì không hẳn… Sư huynh đâu có chết…

Thật không hiểu nổi Vân La…

Cộp cộp—

Tiếng bước chân vang lên sau lưng, rồi giọng Tiêu Vân La truyền tới:

“Liên Tuyết… Ngươi đứng đây không lạnh sao?”

Bùi Liên Tuyết hoàn hồn, quay lại, thấy Tiêu Vân La và Lương Trụ đến, đáp:

“Hồi nhỏ hay cùng sư huynh hóng gió, quen rồi.”

Lương Trụ lúc này hiếm hoi thoải mái. Đi theo Bùi Liên Tuyết và Tiêu Vân La, hắn kiếm được kha khá. Hai nàng quét sạch nơi nào, hắn phụ trách thu chiến lợi phẩm.

Dù cuối cùng phải nộp lên Linh Vật Các của Huyền Tinh Tông để kiểm kê và phân phối, nhưng trong đó có không ít cơ hội ăn hoa hồng.

Tuy nhiên, hoa hồng chỉ là chuyện nhỏ. Quan trọng là đi theo Bùi Liên Tuyết và Tiêu Vân La, hắn chưa từng gặp nguy hiểm, việc đánh nhau đều do Bùi Liên Tuyết lo hết.

Hắn chỉ cần dò xét tình hình địch, rồi khuân vác linh thạch và pháp khí của ma tu.

“Chừng vài trăm dặm nữa là đến Nguyệt Lạc Hiệp. Theo ta dò xét trước đó, trong Nguyệt Lạc Hiệp toàn là đan tu của Thiên Ma Tông, chẳng có bao nhiêu chiến lực… Nếu nói khó nhằn, chỉ có Nguyệt Vô Mệnh, pháp tu Nguyên Anh trung kỳ, trưởng lão quản lý Nguyệt Lạc Hiệp.”

Tiêu Vân La gật đầu:

“Liên Tuyết, đến lúc đó ngươi đừng lo nhiều, cứ xông lên phía trước. Ta và Lương đại ca sẽ điều động đệ tử Thiên Vân Phong hỗ trợ ngươi…”

Lương Trụ liếc nàng, nói: “Tiêu thiếu chủ, tiếng ‘đại ca’ này tại hạ không dám nhận…”

“An Bình và Liên Tuyết đều gọi ngươi vậy. An Bình là Lương Tiểu Lục, Liên Tuyết là Lương Tiểu Tuyết, vậy ta là Lương Tiểu La…”

“… …”

Nghe nàng nói, Lương Trụ cảm thấy mình sống không lâu nữa, vội xua tay từ chối, rồi nghiêm túc tiếp:

“Đến đây, Nguyệt Vô Mệnh hẳn đã nhận tin. Xét về chiến lực, hắn khả năng cao sẽ cố thủ trong Nguyệt Lạc Hiệp. Tuy nơi đó không có đại trận, nhưng hang ngầm chằng chịt. Bùi nha đầu, ngươi đừng xông quá sâu… Bị vây không phải chuyện tốt.”

“Ừ, được!!”

“Vậy tại hạ về khoang thuyền trước.”

Lương Trụ chắp tay hành lễ, quay người bước xuống đài, đi về khoang thuyền.

Tiễn hắn đi xa, Tiêu Vân La cười, ghé sát Bùi Liên Tuyết, thì thầm:

“Liên Tuyết, ngươi biết không? Ta nghe đệ tử Thiên Vân Phong nói, lúc chúng ta vượt sông, đế hậu liên tục gửi thư cho hắn. Ngươi nói xem, hắn với Đồng Tử Lan…”

?

Bùi Liên Tuyết nhíu mày nhìn nàng, khó hiểu hỏi: “Vân La, ngươi nghe ngóng chuyện này làm gì?”

“Chẳng phải rảnh rỗi sao… Chúng ta vượt sông mất nửa tháng, chẳng gặp ma tu hay yêu thú, ta ở trong khoang thuyền cả ngày chẳng có việc gì, đành nghe mấy chuyện bát quái này. Liên Tuyết, ngươi không tò mò sao? Hắn từng là thị vệ thân cận của đế hậu…”

Bùi Liên Tuyết nghiêng đầu, mặt không cảm xúc:

“Lương đại ca là nghĩa phụ của A Đinh, Đồng trưởng lão là mẫu thân A Đinh, ta thấy bình thường thôi…”

Nói đến đây, khóe mắt Bùi Liên Tuyết chợt thấy một thanh phi kiếm mang ánh lưu quang, vội vã bay về phía mình.

Một đệ tử Huyền Tinh Tông đi thám thính trước đó, mặt đầy hoảng hốt, đáp xuống trước nàng và Tiêu Vân La.

Thấy nàng ta lo lắng, Tiêu Vân La lập tức tỏ ra khí thế thiếu chủ, ưỡn ngực ngẩng đầu, nhíu mày hỏi:

“Sao vậy?”

“Tiêu thiếu chủ, ma tu trong Nguyệt Lạc Hiệp khoảng hơn ngàn người, đã rời hẻm, đang điều phi chu xông thẳng về phía chúng ta…”

Chưa nói xong, Lương Trụ vốn định về khoang thuyền bất ngờ quay lại, ngạc nhiên hỏi:

“Tin xác thực?”

“Vâng, vãn bối tận mắt thấy. Tổng cộng mười chiếc phi chu, chở đầy đệ tử Thiên Ma Tông…”

“Nguyệt Vô Mệnh có tự tin vậy sao?” Lương Trụ nhíu mày, vuốt cằm suy nghĩ, rồi nói: “Bùi nha đầu, Tiêu thiếu chủ, e là Thiên Ma Tông đã phái viện binh cho Nguyệt Vô Mệnh, mà ta không nhận được tin… Không biết viện binh bao nhiêu, thực lực thế nào, hiện tại tốt nhất…”

Tiêu Vân La hiểu ý, lập tức ra lệnh cho đệ tử Huyền Tinh Tông:

“Thám thính tiếp… Lương đại ca, truyền lệnh đệ tử, giảm tốc độ tiên chu, chúng ta lùi một bước. Nguyệt Vô Mệnh muốn khiêu khích, chúng ta không mắc bẫy…”

Bùi Liên Tuyết không phản đối. Sư huynh dạy nàng cách đánh nhau, nhưng không dạy cách dẫn nhiều người đánh nhau.

Trước đây, khi chỉ có nàng, Tiêu Vân La và Lương Trụ bảy người, nàng thấy ai giết ai, đánh không lại thì chạy.

Nhưng giờ dẫn hơn bảy trăm đệ tử, đánh không lại sẽ chết rất nhiều người.

Vì vậy, việc chỉ huy nàng giao hết cho Lương Trụ và Tiêu Vân La.

“Ừ.”

Đệ tử Huyền Tinh Tông chắp tay đáp, vội ngự kiếm bay về phía Nguyệt Lạc Hiệp. Lương Trụ cũng lập tức xuống boong, triệu tập đệ tử Thiên Vân Phong đổi hướng, nâng cao cảnh giác.

Nhưng không biết do đệ tử Huyền Tinh Tông bay về quá chậm, hay phi chu Thiên Ma Tông quá nhanh.

Lương Trụ vừa sắp xếp xong việc đổi hướng, chưa đầy thời gian một nén hương, Bùi Liên Tuyết ở mũi thuyền như cảm nhận được gì, đột nhiên quay đầu, nheo mắt nhìn về một đỉnh núi phủ tuyết đen gần đó.

Tiêu Vân La đang chỉ huy đệ tử Thiên Vân Phong khuân đồ, thấy nàng thần sắc ngưng trọng, vội hỏi:

“Liên Tuyết… Sao vậy?”

“Có sát ý.”

“Hả?”

Tiêu Vân La ngẩn ra, nhìn theo ánh mắt Bùi Liên Tuyết, thấy sau đỉnh núi, giữa đám mây đen vốn tĩnh lặng, chợt lóe lên một tia huyết quang.

Xoẹt—

Ngay sau đó, một đạo huyết sắc quang hồ, men theo sườn núi bên phải, vẽ nên một vòng cung hoàn hảo, lao thẳng về phía nàng và Bùi Liên Tuyết.

“Hít...”

Tiêu Vân La hít sâu, lập tức hét:

“Địch tập kích!! Chúng đệ tử kết trận!!”

Nhưng khoảng cách vài ngàn trượng từ đỉnh núi, với tốc độ của quang hồ, chỉ mất mười nhịp thở.

Đệ tử Thiên Vân Phong trên boong nghe tiếng hét của nàng, nhưng phản ứng không kịp, sững sờ một lúc mới chạy về vị trí, chuẩn bị kết trận dựng linh tráo, căn bản không kịp.

May mà Bùi Liên Tuyết là người đầu tiên phát hiện đạo huyết quang đó.

Khi Tiêu Vân La chỉ huy đệ tử nghênh địch, nàng triệu hồi Tuyết Quỳnh Vạn Linh Kiếm, nhảy lên từ mũi thuyền, giương kiếm chắn trước đường quang hồ.

Keng—!

Xèo xèo—

Đến khi Bùi Liên Tuyết dùng thân kiếm đỡ đạo quang hồ, nàng mới nhận ra đó là một mũi tên sắt đen tuyền.

Khí huyết nồng đậm bao quanh mũi tên va chạm với hàn khí xanh lam trên Tuyết Quỳnh Vạn Linh Kiếm ở không trung mũi thuyền, rồi vỡ ra thành vô số tia sáng như dòng máu, bắn tung tóe.

Bùi Liên Tuyết cảm nhận lực đạo rất mạnh, lập tức thêm sức, ép cánh tay xuống.

Xoẹt—

Kiếm quang xanh lam quét qua mũi tên, chỉ trong chớp mắt đã chém đôi mũi tên cùng cánh rừng phía dưới.

“Vân La, có kẻ lợi hại!!”

“Hả… Có kẻ lợi hại…”

Tiêu Vân La sững sờ một lúc mới hiểu ý Bùi Liên Tuyết là có ma tu mạnh, không khỏi nuốt nước bọt.

Dù sao, ma tu mà Liên Tuyết gọi là lợi hại, chắc chắn không phải tầm thường…

Đệ tử Thiên Vân Phong trên boong lúc này đã kết trận, nhưng chưa kịp dựng trận.

Từ sau ngọn núi vừa rồi, bất ngờ tuôn ra vô số pháp thuật mang sát khí, theo quỹ đạo parabol vượt qua núi, lao về phía tiên chu Huyền Tinh Tông.

Ánh sáng pháp thuật che trời phủ đất, lập tức chiếu sáng cả trời đất u ám bị mây đen che phủ.

Tiêu Vân La hít sâu, lập tức chắp tay, ngự thân bay lên trên bảy tiên chu, nhắm mắt niệm pháp quyết.

Huyền long linh khí từ toàn thân nàng tuôn ra, trước khi pháp thuật ma tu giáng xuống, ngưng tụ thành một lá chắn linh lực, bao bọc toàn bộ bảy tiên chu.

Ầm ầm ầm—

Pháp thuật ma tu nổ tung ngay trước mặt, thân thuyền chấn động dữ dội.

Lương Trụ loạng choạng mấy bước mới đứng vững, nhìn Bùi Liên Tuyết và Tiêu Vân La, lập tức dùng linh lực khuếch đại giọng, kéo sự chú ý của đệ tử Thiên Vân Phong:

“Chúng đệ tử Huyền Tinh Tông nghe lệnh, khởi trận!”