Diệp An Bình bịa đại một lý do đuổi Bạch Duyệt Tâm về Huyền Tinh Tông, khóa cửa tiệm lý liệu, dán tờ giấy “Có việc gấp, ra ngoài một chuyến” trước cửa, rồi ngự kiếm theo Lương Trụ đến một miếu Thổ Địa hoang tàn trên núi, gặp bốn người còn lại.
Đủ người, Lương Trụ đối ám hiệu Thất Sát Môn với bốn người để xác nhận.
Xong xuôi, mọi người qua loa giới thiệu. Lương Trụ bất ngờ lấy ra một vò rượu, kéo cả đám đến trước tượng đạo sĩ trong miếu, thề thốt kết bái huynh đệ.
Chuyện này khiến Diệp An Bình câm nín.
Nhưng bốn người kia vui vẻ đồng ý, hắn không tiện từ chối, đành nâng bát rượu, trở thành “lục đệ” của đám này.
Chào hỏi xong, Diệp An Bình dẫn đường, men theo một lối tắt chỉ hắn biết, lách qua hộ tông đại trận và đệ tử tuần tra của Huyền Tinh Tông, xâm nhập hậu sơn.
-------------------------------------
Trong một hang động trên đỉnh Lăng Tuyết Phong, hậu sơn Huyền Tinh Tông.
Lửa trại tí tách cháy, gió lạnh từ cửa hang thổi vào, buốt tận xương.
Lăng Tuyết Phong là nơi tụ hàn khí của Huyền Tinh Tông, thuộc hàng khắc nghiệt nhất trong các đỉnh núi hậu sơn.
Đệ tử dự thể thí được thả ngẫu nhiên vào các đỉnh núi, phải trở về chủ phong trong năm ngày để vượt ải.
Với Phượng Vũ Điệp và đồng bọn, dù không dùng phi kiếm, chuyện này chẳng khó.
Nhưng vừa lên Lăng Tuyết Phong, đỉnh núi đổ trận tuyết lớn như muốn nuốt người.
Bất đắc dĩ, Phượng Vũ Điệp cùng nhóm tìm một hang động gần đó, tốn sức đuổi một gia đình yêu thú, vào trú tạm, chờ tuyết ngớt mới đi tiếp.
Dù trong hang, cạnh lửa trại, hàn khí dày đặc của Lăng Tuyết Phong chẳng dễ chịu đựng.
Bùi Liên Tuyết, quen bị sư huynh “đông lạnh” từ nhỏ, chẳng thấy sao, nhưng Tiêu Vân La bên cạnh thì khổ sở.
Từ nãy, nàng không ngừng xoa vai, răng đánh cầm cập.
“Hít—”
Tiêu Vân La hít mũi, co ro nhìn Bùi Liên Tuyết đang nhắm mắt tĩnh tọa, thấy nàng bình thản, không nhịn được hỏi: “Ngươi… không l-lạnh à?”
Bùi Liên Tuyết mở mắt, thấy môi nàng tím tái, ngẫm một lúc, nói: “Vận công sưởi ấm cơ thể đi.”
“Ta vận rồi, không thì đông cứng từ lâu.” Tiêu Vân La mím môi, chậm rãi nhích sát, ngượng ngùng hỏi, “Ta… ngồi sát ngươi được không?”
“Ngươi lạnh thế à?”
“Tay ta sắp cứng rồi…”
Bùi Liên Tuyết bất đắc dĩ, nghĩ một lát, cởi áo ngoài, nhích đến cạnh Tiêu Vân La, dùng áo quấn cả hai, nắm tay nàng xoa nhẹ.
Bị nắm tay, Tiêu Vân La ngẩn ra, mặt hơi đỏ, cúi đầu.
Nhưng đỏ mặt không phải vì thẹn, mà vì tự thấy xấu hổ.
Nàng là ái nữ của “Đan Nguyệt Thượng Nhân”, tiểu thư Huyền Tinh Tông, thiên linh căn, từ nhỏ hưởng vô vàn tài nguyên tu luyện.
Các trưởng lão dạy nàng đều khen nàng thiên tư trác tuyệt.
Nàng luôn tự hào, chưa từng lơ là. Không ngủ nướng, sinh hoạt kỷ luật, luyện kiếm khắc khổ, học hành chăm chỉ hơn ai hết.
Từ năm năm tuổi tu luyện đến nay mười lăm, Tiêu Vân La mười năm như một.
Vậy nên, lần đầu gặp Bùi Liên Tuyết, nàng nghĩ ngay nàng ta là tu sĩ yếu kém. Ngày đó bắt chuyện, chỉ muốn khoe khoang, thỏa lòng hư vinh.
—“Hừ, ta giỏi không? Đấu với Bạch sư tỷ Trúc Cơ kỳ, trụ được một khắc mới bị đánh xuống!”
Nàng định nói thế ở kiếm thí, nhưng thấy Bùi Liên Tuyết một chiêu hạ Bạch sư tỷ, nàng sững sờ.
Giờ, nhìn Bùi Liên Tuyết thản nhiên giữa hàn khí, Tiêu Vân La lại bị đả kích.
Nàng cắn môi, ghen tị hỏi: “Sao ngươi giỏi thế…”
“Hả?” Bùi Liên Tuyết không nghe rõ, nghiêng đầu, “Gì cơ?”
“Ta sắp chết cóng, tay ngươi ấm như lò sưởi.” Tiêu Vân La nhíu mày, nhìn nàng, “Sao ngươi giỏi thế?!”
“Ta giỏi à?”
“Giả ngốc hả? Hay muốn ta khen?” Tiêu Vân La bĩu môi, “Tu vi thấp hơn ta một cảnh giới, sao ngươi hạ Bạch sư tỷ? Ngươi luyện kiếm quyết gì?”
“… Kiếm quyết sư huynh dạy.”
“Sư huynh ngươi…”
Tiêu Vân La thấy nụ cười ngốc nghếch trên mặt nàng khi nhắc sư huynh, nhíu mày.
Mỗi lần nhắc sư huynh, nàng ta đều cười thế này. Nàng thấy nhiều lần rồi.
Tò mò, Tiêu Vân La hỏi: “Bùi sư muội, kể ta nghe về sư huynh ngươi đi?”
“Kể về sư huynh?” Bùi Liên Tuyết ngẩn ra, “Kể gì?”
“Hắn là người thế nào? Hai người thường làm gì… đại loại thế?”
“Cái này…” Bùi Liên Tuyết chạm môi, định khen sư huynh, nhưng liếc gương mặt xinh đẹp của Tiêu Vân La, vội đổi lời, “Sư huynh ta là đại bại hoại!”
“? Đại bại hoại?” Tiêu Vân La ngơ ngác.
“Ừ, bại hoại. Hắn xông vào khi ta tắm, đánh ta bầm dập, bẻ xương ta, ném ta cho yêu thú, còn hạ độc ta…”
“???” Tiêu Vân La sững sờ, “Kẻ ác đầy trời gì thế?!”
“Đúng, sư huynh ta là kẻ mặt người dạ thú.” Bùi Liên Tuyết gật đầu nghiêm túc.
Thấy nàng nghiêm trang, Tiêu Vân La khựng lại, hỏi: “Vậy trước đây ngươi khổ lắm?”
“Ừ! Khổ lắm…”
“Vậy à…” Tiêu Vân La gật đầu, nghĩ một lát, nói, “Ta giúp ngươi nhé?”
“Hả? Giúp… giúp gì?”
“Ừ, thể thí xong, ta kể chuyện sư huynh ngươi cho trưởng lão. Huyền Tinh Tông sẽ bắt hắn, nhốt thiên lao nửa đời sau, ta đảm bảo.”
Nghe thế, Bùi Liên Tuyết hoảng hốt, hít một hơi lạnh.
Nàng chỉ không muốn Tiêu Vân La nghĩ sư huynh tốt mà tiếp cận hắn, sao nàng ta lại muốn nhốt sư huynh vào thiên lao?
Nàng xua tay, phủ nhận: “Không! Không!”
“Loại cặn bã đó đáng bị nhốt thiên lao.”
“Không… ý ta…” Bùi Liên Tuyết lúng túng giải thích, nhưng không biết nói gì, cuối cùng túm áo Tiêu Vân La, trừng mắt đe, “Ngươi không được bắt sư huynh ta!!”
“… …” Tiêu Vân La sợ, co cổ.
“Á, xin lỗi.” Nhận ra thất thố, Bùi Liên Tuyết xin lỗi, ấp úng, “Thật ra sư huynh ta không xấu, khá tốt.”
???
Tiêu Vân La nhíu mày, nghiêng đầu: “Sư huynh ngươi tốt hay xấu? Vừa nãy ngươi bảo…”
“Cái này…” Bùi Liên Tuyết lúng búng, rồi đập bình vỡ tan, nhíu mày đe, “Tóm lại, không được bắt sư huynh ta!! Sư huynh là của ta!! Nếu không…”
“Nếu không… thì sao?” Tiêu Vân La nhìn quanh, thấy tay mình trắng bệch vì lạnh, nàng nói, “Nếu không… ta không sưởi tay cho ngươi!”
“… …”
Tiêu Vân La không biết đáp sao, nhưng nghĩ một lát, hiểu ý nàng: “À! Ta hiểu rồi, ngươi muốn tự báo thù, đúng không?”
“Hả?”
“Ngươi không muốn ta giúp, muốn tự mình, chờ tu vi cao, sẽ đòi lại từng món nợ từ sư huynh.”
“???” Bùi Liên Tuyết ngẩn ra.
Nàng dừng, nói: “Dù sao đừng bắt sư huynh ta.”
“… …”
“Không được bắt sư huynh ta! Nghe rõ chưa? Trả lời đi?!”
“Nghe rồi…”
Tiêu Vân La thở dài, lòng thoáng thương cảm Bùi Liên Tuyết.
Nàng nhìn ra cửa hang, hỏi: “Mà này, con ngốc tóc trắng kia sao chưa về? Ra ngoài nửa canh giờ rồi.”
Bùi Liên Tuyết bĩu môi: “Con ngốc đó chắc bị gấu ăn rồi.”
“Vậy à…” Tiêu Vân La nhún vai, không nghĩ nữa, nhích sát Bùi Liên Tuyết, hỏi, “Ta tựa vào ngươi thế này, ngươi có khó chịu không?”
“Không, lạnh thì cứ sát vào.”
“Ngươi nói đấy nhé…” Tiêu Vân La cười, ôm lấy nàng, tựa mặt lên vai, nói, “Sau này ngươi là bạn ta. Nếu gặp rắc rối ở Huyền Tinh Tông, cứ báo tên ta, không ai dám bắt nạt.”
“À… ừ.”
Đan Nguyệt: Theo tìm hiểu thì nó nghĩa là Trăng Đỏ