Diệp An Bình và Phượng Vũ Điệp đến Tửu Tuyền trấn khi chưa tới giữa trưa, trên trời lại rơi tuyết nhỏ.
Đường phố Tửu Tuyền trấn tấp nập ngựa xe, nam thanh nữ tú tới uống rượu, trêu hoa ghẹo nguyệt.
Diệp An Bình mặc cẩm y đen, chống ô giấy màu hồng đào, đi bên lề đường. Phượng Vũ Điệp đi cạnh, nép dưới ô tránh tuyết, tay cầm gà quay gói giấy dầu hắn vừa mua, ăn ngon lành.
Đi một lúc, Diệp An Bình liếc Phượng Vũ Điệp đang nhấm nháp gà quay, dùng chân khẽ đá mắt cá nàng, chép miệng sửa:
“Chậc, nam nhân chút đi. Đừng ưỡn mông, ăn miệng lớn hơn, bước chân cũng rộng ra.”
Phượng Vũ Điệp ngẩn ra, cười ngây ngô:
“A ha ha… Vô ý thức thôi.”
“Một lát tùy cơ ứng biến. Ngươi chỉ cần khiến Vân Tửu Tửu hứng thú với ngươi, ta sẽ phối hợp nếu cần, hiểu không?”
“Hiểu rồi!” Phượng Vũ Điệp giơ đùi gà trong tay trái, đưa tới: “Ăn không?”
"... ..."
“Muốn ăn cũng không cho.”
Diệp An Bình nghe, khóe mắt giật giật, trừng nàng.
Thấy ánh mắt hắn, Phượng Vũ Điệp rụt cổ, cười ngây ngô, cắn mạnh đùi gà, bỏ đi dáng vẻ con gái, đáp:
“Hiểu rồi, nam nhân chút, đúng không? Nhưng mà, sao phải làm nam nhân? Nếu chỉ cần khiến nàng hứng thú, làm con gái chẳng được sao?”
“Vân Tửu Tửu thích giao tiếp với nam tử hơn con gái.”
“Sao thế?”
“Tự ti.”
“A?”
Diệp An Bình liếc nàng: “Nàng còn kém mùi nữ nhân hơn cả ngươi.”
?
Phượng Vũ Điệp rụt cổ, chớp mắt, giơ tay ngửi nách mình, nhíu mày hỏi lại: “Ta thấy ta thơm lắm mà, ngươi ngửi thử?”
Diệp An Bình thấy nàng dí nách về phía mình, nhăn mũi, lùi một bước:
“Không ngửi.”
“Ngươi chưa ngửi đã bảo ta không nữ tính.”
“Ngươi giờ toàn mùi gà quay…”
“Ta… Gà quay thì sao? Gà quay thơm thế mà.” Phượng Vũ Điệp lắc lắc mày, bực bội, suy nghĩ một lúc, tiến tới gần Diệp An Bình, kiễng mũi ngửi hắn, rồi mắng: “Ngươi còn chẳng có mùi nam nhân!”
?
Diệp An Bình suýt bật cười, nhưng kìm lại, do dự, hỏi ngược:
“Mùi nam nhân là gì?”
“Mồ hôi bẩn chứ gì. Ta thơm thế này, dễ chịu sảng khoái.”
"... ..."
Diệp An Bình câm nín. Đúng lúc này, hắn liếc thấy phía trước, một cô nương thấp bé, loạng choạng bước tới.
Cô nương đó chỉ cao tới ngực Phượng Vũ Điệp, gần bằng Tư Huyền Cơ. Mùa đông lạnh giá, ai cũng mặc dày như gấu, nhưng nàng chỉ mặc quần da bó sát, áo lụa long văn rộng thùng thình, như quấn vài mảnh vải lên người. Dù vậy, “mảnh vải” đó giá không rẻ.
Hắn nhận ra ngay đó là Vân Tửu Tửu.
Nguyên bản, hắn và Phượng Vũ Điệp dạo phố là vì Vân Tửu Tửu, trong trò chơi, cứ hai ngày nàng sẽ đến Tửu Tuyền trấn giữa trưa mua rượu “Lãnh Đao”. Họ định tạo một cuộc “gặp gỡ bất ngờ”.
Giờ xem ra, thời điểm vừa chuẩn.
Phượng Vũ Điệp còn mải “xú mỹ”, không nhìn đường, sắp đâm vào Vân Tửu Tửu.
Diệp An Bình không nhắc, chỉ thu ô, bước sang bên.
Bốp.
“Ai?!”
Như hắn đoán, Phượng Vũ Điệp không thấy Vân Tửu Tửu, đâm sầm vào, cả hai ngã nhào xuống đất.
Phượng Vũ Điệp xoa mông, ngẩng lên, thấy một cô nương tóc vàng đầu tròn, ngẩn ra. Diệp An Bình từng nói tóc vàng là đặc trưng dòng dõi Vân gia.
Nàng định dùng ánh mắt hỏi Diệp An Bình, nhưng quay lại, không thấy hắn đâu.
“Ừ?”
Diệp thiếu chủ đâu rồi? Vừa nói còn đứng đây mà.
Nàng do dự một cái chớp mắt, nhận ra Diệp An Bình chạy mất, nghĩa là người nàng đâm phải chính là Vân Tửu Tửu.
Phượng Vũ Điệp vội đứng dậy, cười tươi, đỡ nàng, quan sát. Nàng thầm nghĩ, Diệp An Bình bảo Vân Tửu Tửu không nữ tính, nhưng nàng thấy Vân Tửu Tửu tuy lùn, ngực phẳng, vẫn rất đáng yêu, ngũ quan tinh xảo, mặt bánh bao, mắt đào hoa…
“Ai, cô nương, ngươi không sao chứ?”
Vân Tửu Tửu say lướt khướt, ôm đầu lắc, ngẩng lên nhìn nàng, nheo mắt, trừng một cái, hỏi:
“Ngươi sao lại giống tiểu nương pháo thế hả?”
?
“A?” Phượng Vũ Điệp ngớ ra, nhíu mày: “Cái gì?”
“Điếc à?” Vân Tửu Tửu không thèm tay nàng, đứng dậy: “Tiểu nương pháo, chậc…”
Nói xong, nàng vòng qua Phượng Vũ Điệp, nâng hồ lô rượu, ực một ngụm, loạng choạng bước đi.
Phượng Vũ Điệp ngẩn ra hồi lâu, chợt hiểu “kém mùi nữ nhân” là ý gì.
Nha đầu này đáng ghét thật!
Lần đầu nàng gặp một cô nương khiến mình chán ghét thế này. Một thân mùi rượu thối, ngoài khuôn mặt còn tạm được, chẳng sánh nổi một sợi tóc Bùi sư muội.
Nhưng nghĩ lại, Diệp thiếu chủ cũng thấy nàng thế này sao?
Nàng và nha đầu đáng ghét này khác hẳn nhau mà!
Phượng Vũ Điệp nhíu mày, nghĩ phải gây chú ý, bèn chống nạnh, hét lớn:
“Này, nhỏ lùn tịt, ngươi nói ai tiểu nương pháo?!”
Lời vừa thốt, con phố náo nhiệt lập tức lặng ngắt. Mọi người nhìn sang, vài đệ tử Kiếm Tông mặc kim bào tái mặt vì sợ.
Bịch.
Vân Tửu Tửu dừng bước, giậm mạnh chân, quay đầu, thân hình nghiêng ngả:
“Ngươi gọi ta cái gì, tiểu nương pháo?”
Phượng Vũ Điệp ôm ngực, ngửa đầu lặp lại: “Nhỏ lùn…”
Oành.
Vân Tửu Tửu lao tới, nắm đấm nhỏ vung ra, khi Phượng Vũ Điệp sắp nói chữ “tịt”, đã tới trước mũi nàng năm tấc.
Phượng Vũ Điệp định mắng cho nàng câm miệng, không ngờ nàng động thủ ngay.
Nhưng nàng phản ứng nhanh, giơ tay phải chém như đao vào cánh tay Vân Tửu Tửu, định phá quyền thế.
Nhưng khi chém, nàng phát hiện quyền thế Vân Tửu Tửu vững như bàn thạch, không lệch chút nào.
?! Thể tu sao?
Phượng Vũ Điệp giật mình, nhưng chỉ là giật mình. Nàng từng đỡ nắm đấm Kết Đan kỳ, một Trúc Cơ hậu kỳ thì nhằm nhò gì.
Khi nắm đấm gần chạm mũi, nàng nghiêng đầu né, dùng xảo kình mượn lực, nắm cổ tay Vân Tửu Tửu, ném qua vai.
Ầm.
Vân Tửu Tửu bay vòng trên không, lưng đập mạnh xuống gạch, tạo một hố lõm.
Nàng không tin nổi nhìn “nương pháo” đang nắm tay mình. Rõ ràng thấp hơn nàng một tiểu cảnh giới, dám mắng nàng, còn dám đánh trả?
Lần ngã này không nhẹ.
Phượng Vũ Điệp nhếch môi, nhướn mày: “Hừ hừ?”
“Hừ!”
Vân Tửu Tửu bật dậy, thúc đầu gối vào trán Phượng Vũ Điệp. Dù bức lui nàng, giải phóng tay phải, nhưng vẫn không chạm được nàng.
Nàng thuận thế đứng lên, đối diện Phượng Vũ Điệp cách ba thước:
“Ngươi…”
Lúc này, ba đệ tử Kiếm Tông mặc kim bào lao ra:
“Nhị tiểu thư!”
“Lùi ra!” Vân Tửu Tửu trừng họ: “Ai dám ra tay giúp ta, ta đánh gãy chân kẻ đó!”
“A…”
Mấy đệ tử sợ hãi, nhìn nhau, lùi vào đám đông.
Vân Tửu Tửu dùng ngón cái chà mũi nhỏ như đậu tây, hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Phượng Vũ.”
“Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Nguyệt Ảnh Kiếm Tông nhị tiểu thư, Vân Tửu Tửu.” Nàng ưỡn ngực nhỏ như đồi: “Ai nắm đấm mềm, người đó xin lỗi. Thế nào?”
“Ta dùng kiếm được không? Ta không phải thể tu.”
“Ta cũng không phải thể tu.”
“A, vậy được, tới.”
“Hừ!”
Ầm.
Gạch dưới chân Vân Tửu Tửu vỡ nát, mỗi bước giậm tung đá, như muốn san bằng núi Tửu Tuyền trấn, lao tới Phượng Vũ Điệp.
...
Ầm! Bốp bốp!
Quyền phong va chạm, con phố nhanh chóng hỗn loạn, quầy gỗ vỡ tan, gạch đá thành vụn.
Diệp An Bình lẫn trong đám đông, núp trong quán trà gần đó, quan sát hai người đánh nhau.
Trên phố, họ càng đánh càng kịch liệt, lông mày Diệp An Bình càng nhíu chặt.
Hắn lường trước tình huống này, nhưng không muốn Phượng Vũ Điệp dùng cách “không đánh không quen” để kết giao với Vân Tửu Tửu.
Đặc biệt khi Phượng Vũ Điệp sắp thắng.
Cách này đúng là khiến Vân Tửu Tửu hứng thú, nhưng cũng gây đau đầu cho hắn.
Vân Tửu Tửu ghét nam tử nương khí và cô nương gầy yếu. Với nàng, mọi việc giải quyết bằng nắm đấm, ai mạnh là đạo lý.
Nhưng nếu một “nương pháo” hay cô nương gầy yếu đánh bại nàng, nàng sẽ coi người đó là đạo lý.
Trong trò chơi, nếu người chơi đi tuyến của nàng, thắng nàng vài lần trong luận võ, nàng sẽ viết một lá thư tình như thư đe dọa bằng chữ con kiến, kiều nũng đưa tới.
Khi kích hoạt sự kiện thư tình, Vân Tửu Tửu chắc chắn chết ở kết cục.
Giờ dù có kích hoạt hay không, nếu kế hoạch của hắn thành công, Vân Tửu Tửu sẽ sống và hắn lấy được phần thưởng.
Nhưng Phượng Vũ Điệp e là sẽ có thêm một tiểu mê muội muốn gả cho nàng.
Vấn đề lớn nhất là, nếu Vân Tửu Tửu thành tiểu mê muội, nàng có thể ghen với Bùi Liên Tuyết.
Với tính cách Vân Tửu Tửu, nếu ghen, nàng sẽ tìm Bùi Liên Tuyết đánh nhau.
Thú vị không? Diệp An Bình không tiện đánh giá, nhưng đau đầu thì có thật.
Hắn không thể ngăn cản bây giờ. Tóm lại, Phượng Vũ Điệp đã tiếp cận Vân Tửu Tửu, hắn nên đi gặp Vân Y Y để vào vị trí.
Chuyện này để sau tính tiếp.
Khi Diệp An Bình định rời đi, trận đấu trên phố đã phân thắng bại.
"Hộc—hộc—hộc—"
Phượng Vũ Điệp cưỡi trên lưng Vân Tửu Tửu, thở hổn hển.
Nàng dùng thuật bắt, kéo tay phải Vân Tửu Tửu, dùng mắt cá đè bắp chân nàng xuống đất. Dù Vân Tửu Tửu nghẹn đỏ mặt vùng vẫy, Phượng Vũ Điệp thêm sức khóa chặt.
“Chịu thua chưa?”
"... ..."
Vân Tửu Tửu vùng vẫy một lúc, cuối cùng ngừng, bĩu môi: “Chịu thua, đừng kéo, tay sắp gãy…”
“Hừ.” Phượng Vũ Điệp thở phào, rời khỏi lưng nàng, đứng dậy, lau mồ hôi trán: “Hô…”
Đệ tử Kiếm Tông gần đó vội chạy tới:
“Ngươi dám đánh nhị…”
Nhưng chưa nói hết, Vân Tửu Tửu đứng dậy, nâng cằm người đó, nhíu mày: “Ta dạy rồi, đệ tử Kiếm Tông dùng nắm đấm và thực lực nói chuyện! Đừng mượn danh ta ra oai. Muốn ra oai, đánh thắng hắn đi.”
Đệ tử sợ hãi. Hắn xem toàn bộ trận đấu giữa người này và Vân Tửu Tửu...
"Dạ, dạ..." Người đó tái mặt, vội gật đầu. Vân Tửu Tửu thả tay, quay sang Phượng Vũ Điệp:
“Phượng Vũ đúng không?”
“Ừ.”
Vân Tửu Tửu liếc nàng, mặt hơi hồng, nhìn sang chỗ khác, hít sâu, hét lớn:
“Xin lỗi! Ta không nên nói ngươi là tiểu nương pháo!”
Phượng Vũ Điệp bị hét giật mình, rụt cổ, sờ ót, cười ngây ngô: “Ngươi là nhị tiểu thư Kiếm Tông à?”
“Phải.”
“Vậy cho ta ít linh thạch đi, xin lỗi thì linh thạch tốt hơn.”
Vân Tửu Tửu ngẩn ra, rồi cười thoải mái, bước tới, chắp tay:
“Không đánh không quen, giới thiệu lại. Vân Tửu Tửu, gọi ta Tửu Tửu là được.”
“Phượng Vũ Điệp…” Nàng đáp lễ: “Không, Phượng Vũ.”
“Ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Mười lăm.”
“Nhỏ vậy? Ta năm nay sáu mươi tư.”
“A?” Phượng Vũ Điệp rụt cổ: “Nhìn ngươi như mười một.”
“Trời sinh lùn, xin lỗi nhé.” Vân Tửu Tửu liếc nàng, rồi cười: “Sau này ta gọi ngươi Vũ đệ. Đi, đến động phủ ta, ta mời ngươi uống rượu.”
“… Có gà quay không?”
“Gà quay? Đương nhiên có! Gà quay, vịt quay, hồ ly nướng, ngươi muốn gì, ta sai nha hoàn làm.”
Vân Tửu Tửu cười ha ha, bảo đệ tử Kiếm Tông đi lo bồi thường và sửa chữa đường phố.
Phượng Vũ Điệp đi theo, cuối cùng thấy Diệp An Bình trong đám đông. Thấy hắn nhìn mình, nàng nháy mắt trái: Xong việc!
Diệp An Bình gật đầu: Bảy ngày sau gặp.
Rồi xoay người, biến mất trong đám đông.
Nương pháo: Đàn ông mà điệu đà, yếu ớt, như con gái