Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Mitsuba Monogatari: Thiếu Nữ Bị Nguyền Rủa và Điệu Luân Khúc Tử Thần

(Đang ra)

Mitsuba Monogatari: Thiếu Nữ Bị Nguyền Rủa và Điệu Luân Khúc Tử Thần

Nanasawa Matari

Dù vậy, Mitsuba vẫn bám víu vào những ký ức mơ hồ về một thế giới khác và vô tình nắm giữ sức mạnh của lời nguyền. Đây là câu chuyện về một cô gái, trong nỗi khiếp sợ của mọi người xung quanh, đã tự m

6 14

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

67 491

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

237 2943

Haramase Princess: Futari no Hime to no Kozukuri Kankei

(Đang ra)

Haramase Princess: Futari no Hime to no Kozukuri Kankei

Quý tộc sa ngã Aldo, vì mục tiêu trả thù những kẻ thù chính trị, đã quay trở lại hoàng cung với vai trò gia sư cho các công chúa. Kế hoạch của anh là khiến các công chúa mang thai, từ đó trở thành vị

9 19

I Have a Unique Way to Relieve Stress

(Hoàn thành)

I Have a Unique Way to Relieve Stress

胖咪子

Chủ đề: Kẻ dũng cảm là người được hưởng lạc đầu tiên.

37 35

Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoãn nhé

(Đang ra)

Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoãn nhé

Hoa Hoàn Một Khai

Đây là một câu chuyện về hành trình đi tìm kiếm.

35 17

Tập 1: Chương Huyền Tinh Tông - Chương 1: Kế hoạch phát triển sư muội

Chu Hành Thiên Vực, Tiên lịch năm 2095.

Võ đài Bách Liên Tông, đúng vào lúc tuyết lớn ngập trời, ngỗng trời lượn bay, tiết trời giá lạnh thấu xương.

Một bé trai chừng bốn tuổi đang dắt theo một bé gái ba tuổi, vung nắm đấm và chân của mình trên tuyết.

"Dang chân ra, giữ tay thẳng! Làm theo lệnh của ta, tung cú đấm móc bằng tay phải!"

Khuôn mặt cậu bé ửng hồng, trong khi cô bé môi đã tím tái vì rét.

Đơn giản là vì lúc này, cậu bé đã quấn kín mình như con gấu, còn cô bé chỉ mặc một chiếc áo khoác bông vải thô mỏng dính.

“...Sư huynh... muội... lạnh... lạnh... lắm…”

Cậu bé khoanh tay trước ngực, trông như tiểu đại nhân, nghiêm nghị nói:

“Lạnh cũng phải chịu! Không chết rét được đâu! Hàn khí này với muội toàn là lợi không có hại!”

Một nha hoàn đi theo cạnh đó rốt cuộc cũng không nỡ nhìn, bèn bước lại nhỏ giọng nói giúp cô bé: "Thiếu chủ à, xin ngài đừng bắt nạt Bùi sư muội nữa. Nàng đáng thương lắm, tuyết thế này mà nước mũi nàng ấy còn bị đông lại kìa.”

Cậu bé khinh thường lườm nàng ta một cái.

Cậu bé chính trực nói: “Ai bắt nạt cô ta? Đây là tu luyện!”

"Tu luyện không có nghĩa là chịu lạnh trong tuyết, đúng không?"

“Ngươi không hiểu gì cả!”

“…”

Nha hoàn nhìn cô bé đang run lẩy bẩy giữa gió tuyết với vẻ mặt đồng cảm, dù còn muốn can ngăn tha thứ, nhưng tính tình của thiếu chủ ai ai cũng rõ: trừ chưởng môn và phu nhân ra, chẳng ai nói được.

Vì vậy, nha hoàn đành lùi sang một bên, nghĩ rằng sẽ báo cáo với tông chủ sau để dạy cho cậu một bài học. Tiện thể mang than để sưởi ấm cho các cô gái ấy.

Tên cậu bé là Diệp An Bình, là con trai duy nhất của tông chủ Bách Liên Tông.

Bách Liên Tông, trong Chu Hành Thiên Vực, cũng chỉ là một tiểu môn phái không mấy danh tiếng.

Nhưng thân là thiếu chủ, Diệp An Bình khó có thể xem là sinh ra đã ngậm thìa vàng.

Ít nhất là trong phạm vi tông môn, cậu chẳng khác nào một tiểu hoàng đế ngang ngược.

Nhưng…

Trong ký ức của nha hoàn, thiếu chủ trước ba tuổi còn rất dễ thương:

Ngọt ngào, biết làm nũng, mê kẹo hồ lô, hay chảy nước mũi và thỉnh thoảng tỏ ra ngơ ngác, điều này rất đáng yêu.

Nhưng chẳng biết vì sao, từ khi cô bé tên Bùi Liên Tuyết được tông chủ mang về, thiếu chủ như biến thành một người khác.

Kẹo hồ lô không ăn nữa, nũng nịu cũng không làm nữa.

Bất kể ngày đêm, bất kể gió thổi mưa rơi, luôn bắt nạt Bùi sư muội.

Bùi sư muội muốn chạy trốn thì thiếu chủ kéo váy nàng lại.

Hỏi thiếu chủ tại sao làm vậy, thiếu chủ mãi chỉ nói: "Đây là vì nghĩ cho Bùi sư muội."

Tông chủ bình thường bận rộn công việc, cũng chẳng có thời gian quản, còn đám nha hoàn bọn họ khuyên cũng chẳng được.

“Haizz…” – nha hoàn thở dài đầy cảm thông.

Diệp An Bình nghe thấy, chỉ lắc đầu, trong lòng cảm thấy hơi ủy khuất. Cậu mới phát hiện, trong mắt nha hoàn, mình giờ là một tên thiếu gia đào hoa, thích bắt nạt người khác.

Cậu không trách họ.

Bởi chỉ mình cậu biết, những việc tưởng như ngược đãi đó… thực chất chính là phương pháp rèn luyện phù hợp nhất với thể chất và linh căn của Bùi Liên Tuyết.

Mười năm sau, Bùi Liên Tuyết và Bách Liên Tông sẽ gặp phải một kiếp nạn.

Một ma tu sĩ tên "Vô Hữu" bị trọng thương, vì muốn dùng máu người sống để chữa thương, đã lần mò đến Bách Liên Tông.

Dưới ánh đao của kẻ đó, hơn ngàn đệ tử Bách Liên Tông không một ai sống sót, máu từ đỉnh núi chảy xuống chân núi.

Bùi Liên Tuyết sẽ trở thành người duy nhất sống sót.

Nhưng sau đó nàng sẽ bị Vô Hữu trói chặt, luyện thành lô đỉnh, cuối cùng trong tuyệt vọng hóa thành nước máu, trôi dạt trong huyết trì của ma tông, vĩnh viễn chịu đau khổ.

Ngươi hỏi cậu biết điều này thế nào?

Vì thế giới này giống hệt một trò chơi huyền huyễn mà cậu từng chơi.

Nói cách khác, thế giới này chính là thế giới trò chơi có tên 《Thiên Kiếm Kỳ Đàm》.

Diệp An Bình là một người xuyên không vào thế giới trò chơi này.

Nhưng cậu không xuyên thành nhân vật chính hay phản diện, cũng không xuyên thành "trích tiên mất trí" mà người chơi nhập vai.

Cậu xuyên thành một pháo hôi chết ngay đầu game.

Trong trò chơi gốc chỉ có một đoạn mô tả đơn giản:

『…Ngày hôm đó, Bách Liên Tông máu chảy thành sông, dưới lưỡi đao của Vô Hữu, tông chủ đầu lìa khỏi xác, con trai mười lăm tuổi của ông trở thành món ăn ngon cho thú dữ trong núi…』

Cậu chính là "con trai mười lăm tuổi" đó.

Xuyên qua không thời gian trở thành thiếu chủ tiên môn, tư chất hẳn là không tệ chứ?

Quả thực, tư chất của cậu trong giới tu tiên được coi là khá tốt.

Thủy Mộc song linh căn.

Nhưng ngay cả nhân vật chính, cũng chỉ nhờ hào quang nhân vật chính mới miễn cưỡng sống sót dưới tay "Vô Hữu".

Với một người không có hào quang nhân vật chính như cậu, giữa cậu và "Vô Hữu" là một khoảng cách như trời với đất.

Vì thế, Diệp An Bình đặt mọi hy vọng vào Bùi Liên Tuyết, giờ mới ba tuổi.

Bùi Liên Tuyết trong giai đoạn đầu trò chơi là một đệ tử bình thường của Bách Liên Tông, tam linh căn tư chất trung bình.

Nhưng thực tế, nàng là đơn thủy cực linh căn hiếm có ngàn năm.

Chỉ vì đơn thủy cực linh căn quá hiếm, nên bị nhầm thành một cô bé tam linh căn bình thường.

Khi "Vô Hữu" tàn sát tông môn, chính vì nhìn ra thiên phú của nàng, mới biến nàng thành lô đỉnh của mình.

Nói cách khác, Bùi Liên Tuyết thực chất là một thiên tài tuyệt thế bị ẩn giấu.

Vì vậy, Diệp An Bình quyết định.

Trước khi gã "Vô Hữu" kia đến, phải huấn luyện Bùi Liên Tuyết thành cha của gã khốn đó.

Nhìn Bùi Liên Tuyết môi tím tái, Diệp An Bình nhíu mày, sau đó bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng.

"Sư muội."

Nghĩ rằng hôm nay luyện quyền đã xong, Bùi Liên Tuyết mắt sáng rực, vui mừng nhìn cậu, răng lập cập hỏi: "Sư sư sư huynh, có có có thể về rồi chứ chứ chứ?"

Haiz, đứa trẻ đáng thương này lạnh đến mức nói cũng lắp bắp… Nha hoàn bên cạnh thở dài một tiếng.

Nhưng ngay sau đó, Diệp An Bình lại nói một câu khiến nha hoàn ngẩn người.

—"Được rồi! Từ bây giờ bắt đầu rèn xương nhé."

Bùi Liên Tuyết không hiểu "rèn xương" trong miệng Diệp An Bình là gì, nghiêng đầu.

"Hả?"

Ngay sau đó, nàng thấy Diệp An Bình hít một hơi, dùng toàn lực kéo mạnh tay phải của nàng.

Cạch—

Với âm thanh rõ nét.

Khớp khuỷu tay phải của nàng trực tiếp trật khớp.

"… …"

Vì cơ thể gần như đông cứng, Bùi Liên Tuyết cũng không cảm thấy đau.

Nhưng nhìn tay phải mình vặn theo hướng kỳ lạ, đồng tử của nàng vẫn không khỏi co lại thành một chấm nhỏ, miệng từ từ há to, hít một hơi sâu, rồi—

"Aaa—!!!"

Diệp An Bình giơ tay, nói: "Đừng vội, còn phải kéo ba mươi lăm khúc xương nữa."

"Wooooaaahhhhhhhh!!!"

Bùi Liên Tuyết muốn chạy, nhưng chân đã đông cứng, hoàn toàn không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu bé chảy nước mũi từng khúc từng khúc kéo xương mình trật khớp rồi lại nối lại.

Nha hoàn đi cùng sợ hãi quá, lập tức chạy đi báo cho tông chủ Bách Liên Tông.

Sau đó, như dự đoán, Diệp An Bình bị cha mình đánh đòn khi về nhà.

Nhưng cậu không hề hối lỗi, sau đó còn trở nên tệ hơn.

Bị gãy đầu gối nàng năm mươi lần.

Ném nàng vào hồ băng ngâm ba ngày ba đêm.

Ném nàng từ vách đá cao hàng trăm mét xuống.

Để nàng ở trong hang yêu thú bảy ngày…

Lá phong trên Bách Liên Tông đỏ rồi lại xanh, xanh rồi lại đỏ.

Đông đi xuân đến, xuân đi thu lại về.

Mười năm thoáng chốc trôi qua.

Diệp An Bình và Bùi Liên Tuyết cũng đã từ thuở đầu xanh dăm ba tuổi, dần trưởng thành thành một tiểu thiếu gia buộc tóc và một tiểu cô nương tuổi vừa độ hoa niên.

Trong phòng ngủ của Diệp An Bình, trên bàn trang điểm, gương đồng phản chiếu một gương mặt tuấn tú, mày sáng mắt tinh. 

Đôi mắt đen sâu thẳm, lấp lánh ánh sáng mê người.

Làn da mịn màng trắng trẻo, toát lên vẻ lạnh lùng góc cạnh.

Nhìn gương đồng soi bóng gương mặt mình, Diệp An Bình không khỏi thán phục: “Trên đời này lại có nam nhân nào mang dung mạo phượng vũ long tư đến nhường này ư?”

Nha hoàn bên cạnh đang chải đầu cho cậu liếc mắt, thở dài:

"Thiếu chủ, năm nay ngài đã mười lăm tuổi rồi. Nô tỳ thấy ngài nên giữ chút tôn nghiêm."

"Tiểu Điệp, chẳng lẽ ngươi không thấy người trong gương này rất tuấn tú sao?"

"Thiếu chủ tuy tuấn tú, nhưng mỗi sáng nô tỳ phải nghe một lần. Ta đã nghe mười năm lần, lỗ tai đã chai rồi."

Diệp An Bình cười, nói: "Ngươi chưa nghe nói sao? Nếu cứ luôn nói một người tuấn tú, thì người đó sẽ thật sự trở nên tuấn tú sao."

"Có câu nói này ư?" Tiểu Điệp nghiêng đầu nghi hoặc.

"Ngươi nhìn sư muội giờ lớn lên xinh đẹp thế nào. Chẳng phải vì ta ngày nào cũng khen nhan sắc nàng sao?"

"… …"

Tiểu Điệp trên đầu lướt qua sáu chấm, thở dài một tiếng.

"Thiếu chủ, ngài nói có phải vì bản thân Bùi sư muội vốn đã rất xinh đẹp không?"

"Không thể nào! Tuyệt đối không thể!" Diệp An Bình xua tay, lập tức phủ nhận, "Cô ta vốn chỉ chả phải là một vai phụ. Nếu không phải ta ngày nào cũng khen, sao cô ta có thể xinh đẹp hơn cả nhân vật chính?"

"Thiếu chủ, ngài lại bắt đầu rồi. Gì mà nhân vật chính, vai phụ, ngài đọc thoại bản tiểu thuyết nhiều quá rồi! Đến lúc bị tông chủ lôi ra đánh đòn thì đừng trách!"

"Ngươi không hiểu. Một hai tháng nữa, Bùi Liên Tuyết sẽ đánh chết thái sư của Cổ Độc Tông, cứu Bách Liên Tông chúng ta khỏi nguy hiểm."

"Câu chuyện này ngài kể mười năm rồi." Tiểu Điệp bĩu môi, buộc tóc cho cậu xong, "Cổ Độc Tông ở Đông Vực, cách chúng ta mười vạn tám ngàn dặm đấy."

Diệp An Bình lắc đầu, không giải thích thêm nữa rồi đứng dậy.

"Lấy thêm cho ta ít đan dược trị thương đi, hôm nay ta phải thực chiến với sư muội rồi."