Phản Diện Tóc Vàng Trong Tiểu Thuyết Phượng Ngạo Thiên Cũng Muốn Hạnh Phúc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bản chức là nhân viên kiểm soát nhập cảnh!

(Đang ra)

Bản chức là nhân viên kiểm soát nhập cảnh!

Chuột xanh lá

Xin hãy trình bày tên, quê quán, và lý do nhập cảnh. Bạn sẽ có năm phút.

2 7

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

146 4723

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

(Đang ra)

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

Isshiki Ichika

Dần dần, một người vốn bị đối xử như đống rác rưởi, bị xã hội ruồng bỏ; bắt đầu vực dậy và ngẩng cao đầu. Phá vỡ khái niệm “level” - thứ đang chi phối cả thế giới này, anh gieo rắc nỗi sợ với sức mạnh

208 24658

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

56 317

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

3 9

Tập 05: Câu chuyện tình yêu của nhân vật chính - Chương 132: Chuyện hoang đường

“Lần này tôi thật sự phải cảm ơn cô, Ariel.”

Nhìn Ariel toàn thân nhuốm đầy máu me, khóe miệng Muen nở nụ cười dịu dàng.

Cô gái này, dù đầu óc chỉ toàn nghĩ về hậu cung pha lê của mình, nhưng vẫn kiên cường, dũng cảm và lương thiện, quả không hổ là nhân vật chính nguyên tác, thực sự có đủ tư chất khiến bất kỳ ai cũng phải động lòng.

“Nhưng xin lỗi, chuyện 'lấy thân báo đáp' ân tình là không thể đâu.”

Giọng Muen chuyển biến đột ngột.

Dù sao cậu cũng là đàn ông 100%, hình dáng bây giờ chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Cậu không phải kiểu mỹ nhân tóc vàng gợn sóng mà Ariel yêu thích.

Muen thầm thở dài, nhanh chóng chỉnh đốn lại trạng thái bản thân rồi bước đến bên Ariel.

So với việc tinh thần cậu kiệt quệ, những vết thương trên cơ thể Ariel mới là thứ cần xử lý gấp lúc này.

Bởi hiện tại cậu vẫn có thể dựa vào ý chí cố gắng không gục ngã, vừa rồi cũng dùng Hắc Viễn thiêu đốt xác lũ ma nhân để hồi phục chút sức lực, nhưng Ariel...

Cậu tưởng vết thương của Ariel sẽ tự lành, bởi khả năng hồi phục của cô về lý thuyết không hề thua kém cậu với Hắc Viễn.

Nhưng suốt quãng đường vừa qua, Muen có thể cảm nhận rõ máu vẫn không ngừng chảy từ cơ thể Ariel, thậm chí thấm ướt cả áo, truyền đến làn da nơi lưng cậu.

Rất lạnh.

Máu rất lạnh.

Cơ thể Ariel lúc này còn lạnh hơn.

“Là do kiệt sức quá rồi sao?”

Muen kiểm tra kỹ lại.

Trước đó vì gấp gáp, cậu chỉ sơ sài cho Ariel uống vài viên thuốc hồi phục, nhưng giờ xem ra chỉ đủ giữ mạng cô.

Cô quá suy yếu, không còn chút sức lực nào để chữa lành vết thương, cơ thể bản năng dồn hết sinh lực cuối cùng và dược lực vào những chỗ trọng yếu hơn.

Như nội tạng chẳng hạn.

Bởi những vết thương này không chỉ xuyên qua da thịt và xương, khí lực của lũ ma nhân bám trên dao lột da xẻ thịt vẫn đang trong nội tạng Ariel, giằng co sinh tử với sinh mệnh của cô.

Vì vậy dù không giỏi y thuật, Muen vẫn hiểu rằng...

“Nếu không xử lý những vết thương ngoài này...”

Một Phượng Ngạo Thiên chân chính, nhân vật chính của nhân vật chính, kẻ được vận mệnh chọn lựa... có lẽ sẽ chết vì mất máu một cách nực cười.

Đúng là một kết cục khó chịu, nếu tác giả viết cốt truyện não tàn như vậy, chắc chắn sẽ bị độc giả nguyền rủa cả gia tộc.

Dù chỉ xuất phát từ cảm giác tội lỗi “cô thành ra như này vì cứu mình”, Muen cũng không thể để kết cục đó thành hiện thực.

Nhưng vấn đề là...

Xử lý thủ công?

Nhìn bộ quần áo rách tả tơi và những cuộn băng chỉ còn dính lại nhờ máu trên người Ariel... Muen nuốt nước bọt.

Muốn xử lý thủ công, chắc chắn phải tạm thời cởi bỏ những thứ vướng víu này, rửa sạch vết thương rồi bôi thuốc. Kiểu truyền công chữa bệnh xuyên qua quần áo như trong phim, không tồn tại ở thế giới này.

Nhưng...

Dám xúc phạm một Phượng Ngạo Thiên chân chính, nhân vật chính của nhân vật chính, kẻ được vận mệnh chọn lựa, lợi dụng lúc cô bất tỉnh để làm chuyện này...

Sau này có bị đánh chết thật không?

Không, nếu Ariel biết mình bị “Muen Campbell - kẻ cô ghét nhất” làm nhục, chắc chắn 100% không nghi ngờ sẽ giết cậu.

Muen cũng hiểu tâm lý này, bởi nếu một ngày cậu tỉnh dậy, phát hiện một thằng gay đang âu yếm băng bó vết thương cho mình, còn e thẹn hỏi có đau không...

Phản xạ đầu tiên của cậu chắc chắn là một quyền đánh thằng gay tàn phế.

À không.

Ví dụ này có vẻ không chuẩn lắm, bởi cậu không phải thằng gay bị đánh, mà Ariel nằm đây mới là đứa chỉ nghĩ đến việc quấy rối các mỹ nhân.

“Ha ha... do tiêu hao tinh thần quá nhiều nên đầu óc không tỉnh táo chăng?”

Muen tự vỗ đầu, trách mình do dự. Lúc nguy cấp thế này, nào còn quan tâm được nhiều?

Dù sau này có bị Ariel giận dữ đánh chết cũng không sao, bởi những việc cậu làm đáng bị Ariel đánh chết còn ít sao?

Nếu thực sự sợ hãi, đêm đó dưới ánh sao, cậu đã không trò chuyện sâu sắc, âu yếm với Lia rồi.

“Chết thì chết!”

Muen lục trong ma đạo khí, tình cờ lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ xinh.

À, đây là thuốc giải ma dược của học tỷ.

Dù hiệu lực của loại ma dược biến hình này có mạnh cỡ nào, chỉ cần uống thuốc giải, hình dáng xấu hổ này chắc sẽ biến mất...

Muen lại nhìn Ariel lúc này yên tĩnh hơn bao giờ hết, như em bé chìm vào giấc ngủ, rồi nhìn thanh đại kiếm ánh vàng vẫn đeo trên tay cô...

Thôi... chết từ từ vậy.

Không phải cậu nhát gan, mà tình hình khẩn cấp, chạy trốn là chính, không phải lúc nội bộ lục đục.

Muen lặng lẽ cất thuốc giải đi.

Sau đó từ ma đạo khí lấy ra băng gạc, thuốc ngoại thương và đồ dùng cần thiết.

Chỉ là băng gạc và thuốc thông thường.

Bởi hầu hết vật phẩm hồi phục, ma dược, quyển trục trị liệu của cậu, kể cả tượng nữ thần mà Lia tặng, đều đã giao lại cho phòng tuyến đế quốc. Giờ cậu chỉ có thể lấy ra những thứ cơ bản dùng tạm thời.

“Đây chính là mùi vị của sự nghèo khó sao?”

Muen cười khổ lắc đầu.

Không dằn vặt lâu vì chuyện này, cậu nhanh chóng tập trung tinh thần vào hiện tại.

Đầu tiên xé những mảnh vải rách nát, nhuộm đỏ máu, một số phần đã dính chặt vào da thịt, nên Muen phải cẩn thận dùng Elizabeth tách ra.

Khi cởi áo ngoài... Muen nhíu mày.

Phần quan trọng trên cơ thể Ariel đều được băng kín, có lẽ là vết thương từ lần bị Zaku đánh rơi khỏi tháp, nên ngoài việc cảm thán về sự “phẳng lặng” của cô, không có gì đáng xem.

Còn phần dưới...

“Phi lễ vật thị, phi lễ vật thị.”

Muen vội nhắm mắt lại.

Dù sao với tư cách một quý ông, một người đàng hoàng, một công tước tử mang danh Campbell, việc dùng ánh mắt xúc phạm phụ nữ trong trắng, cậu tuyệt đối không làm.

Vì vậy cậu hoàn toàn không nhìn thấy thứ gì đó in hình bánh kem dễ thương, trông khá trẻ con.

“Giờ chính là lúc kiểm tra thành quả rèn luyện.” Muen lẩm bẩm.

Không dùng thị giác, chỉ có thể dùng cách chính trực hơn để hỗ trợ trị liệu.

Thời gian dài rèn luyện thân thể đã khiến giác quan và xúc giác của Muen trở nên cực kỳ nhạy bén, vì vậy dù không nhìn, vẫn có thể...

Không ổn.

Cảm giác khi chạm vào còn tệ hơn.

Dù chỉ dùng đầu ngón tay chạm nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, nhưng có lẽ vì không nhìn thấy, Muen cảm nhận rõ hơn cảm giác mịn màng như ngọc, mềm mại.

Không phải tấm thép.

Cũng không cứng nhắc.

Sự mềm mại, mịn màng ấy không ngừng nhắc nhở Muen, người trước mặt cậu cũng là một thiếu nữ xinh đẹp.

......

Sau khi rửa sạch, bôi thuốc và băng bó những chỗ quan trọng, Muen mới mở mắt.

Thiếu nữ trước mắt, khi lớp máu me hung tợn biến mất, vẻ đẹp của tuổi trẻ hiện ra toàn bộ.

Chỗ nào cần thon thì thon, chỗ nào cần đầy thì đầy, chỗ nào cần dài cũng rất dài.

Dĩ nhiên, đáng tiếc vẫn rất đáng tiếc.

“Tên này, ngoài chỗ đáng tiếng ra, thân hình không thể xem thường.”

Mặc dù một chỗ nào đó rất thiếu nữ tính, nhưng nhìn tổng thể cơ thể vẫn rất cân đối hài hòa, từ góc độ khác mà nói, đây cũng là một sự hoàn mỹ.

Chỉ là.

Những vết thương trên làn da mềm mại lúc này, thực sự đã phá hủy hoàn toàn vẻ đẹp ấy.

“...”

Muen trầm mặc, xua tan đi suy nghĩ vẩn vơ cuối cùng trong đầu.

Cậu ngồi xổm xuống, cẩn thận giúp Ariel làm sạch và băng bó vết thương.

Khi mọi thứ xong xuôi, Ariel đã được bọc kín như bánh chưng, chỗ nào có vết thương đều được băng kỹ.

Cuối cùng chỉ còn thanh đại kiếm ánh vàng.

Muen lấy nó khỏi tay Ariel, nhẹ nhàng gõ vào thân kiếm:

“Tiếp theo tôi sẽ bảo vệ chủ nhân của ngươi, có thể tạm thời trở về không? Nếu không ngươi to thế này, rất phiền phức đấy.”

“Oanh.”

Thân kiếm rung nhẹ.

Thiên Hỏa đại kiếm lơ lửng, xoay quanh Muen một vòng, dường như đang quan sát điều gì.

“Yên tâm đi.”

Muen mỉm cười: “Ngươi xem tôi sẵn sàng lãng phí thời gian quý báu để băng bó vết thương cho cô ấy, ngươi nghĩ tôi sẽ làm chuyện vứt bỏ cô ấy ở đây như một tên khốn nạn sao?”

“Hãy tin ta, tôi tuyệt đối không phải loại người đó.”

Muen vẻ mặt chân thành, như một chú thường dân lừa trẻ con ăn kẹo.

Oanh oanh.

Thiên Hỏa đại kiếm lại rung lên vài tiếng, cuối cùng trở về ma đạo khí của Ariel.

“Linh khí có ý thức quả thật tiện lợi.”

Muen cảm thán.

Oanh oanh.

Elizabeth bên cạnh cũng phát ra tiếng rung.

“Yên tâm, đây là đồ của Ariel, tôi không dám động vào bừa đâu.”

Muen cầm Elizabeth, vừa dỗ dành vừa cho hai lưỡi kiếm chạm vào nhau.

Tích.

Tia điện khuếch tán, lãnh địa luyện kim cách ly khí tức mở ra.

Muen lại lấy ra quần áo của “tiểu thư Mộ Tư”, tạm thời mặc cho Ariel, sau đó mới ngồi xổm xuống, cõng Ariel trên lưng.

Không ổn, có phải băng bó quá chặt không? Lần này thực sự không còn chút gợn sóng nào.

Hy vọng Ariel không để ý chuyện nhỏ nhặt này.

Sau khi làm xong những việc này, Muen lại tiếp tục chạy về phía sâu trong hang động, cố gắng kéo dài khoảng cách với kẻ truy đuổi phía sau.

Nhưng chưa chạy được bao xa, cậu đột nhiên dừng bước.

“Ừm...”

Một tiếng rên nhẹ, Ariel trên lưng dần tỉnh lại.

“Mộ... Mộ Tư tiểu thư sao?” Ariel yếu ớt hỏi, mắt hé mở.

“Ừ, là ta.”

“Thật là tiểu thư Mộ Tư à... người vẫn chưa đi sao?”

“Tôi đã đi rồi.”

Muen quay đầu lại mỉm cười: “Chỉ là tôi đang mang tiểu thư Ariel cùng đi mà thôi.”

“Ừm... vốn không cần đâu...”

Có lẽ vì bị thương, hoặc vì chưa hoàn toàn tỉnh táo, Ariel lúc này không hề có vẻ sắc bén như thường ngày, cô như một chú mèo con ngoan ngoãn, nhẹ nhàng tựa vào lưng Muen.

“Tiểu thư Mộ Tư lần này sẽ không bỏ tôi một mình rồi biến mất chứ...”

“...Sẽ không đâu, yên tâm đi.”

“Hê hê, vậy thì tốt...”

Ariel lim dim mắt, đặt đầu lên vai Muen.

“Có thể ngủ một chút được không?”

“Ừ, ngủ đi.”

“Vâng.”

Ariel ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.

Đây có lẽ là hình ảnh yếu đuối, ngoan ngoãn nhất mà Muen từng thấy ở Ariel - một kẻ được mệnh trời chọn, nhân vật chính Phượng Ngạo Thiên trong truyện.

Ngay cả quái vật đáng sợ nhất, cũng có lúc nói lời dễ thương trong mơ sao?

“Ngủ đi.”

Muen khẽ nói:

“Một đêm ngon giấc.”

Rồi cậu nắm chặt tay, Elizabeth lấp lánh ánh bạc đã xuất hiện trong tay.

“Quả nhiên chỉ bằng lãnh địa luyện kim, không thể cách ly được loại khóa chặt linh hồn này sao?”

Muen nhìn quanh.

Bóng tối xung quanh đang chuyển động, đáng sợ vô cùng.