Phản Bội Phẩm Cách

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 7: Ngoại truyện - Ngoại truyện 3: Cặp đôi mơ cùng giấc mơ nhưng khác hoàn cảnh

Thủ đô vương quốc giờ đây có thể được chia thành hai khu vực, một thị trấn mới bao quanh lâu đài Hoa Hồng, còn cung điện cũ được bao quanh bởi thị trấn cổ xưa nay được chuyển thành Đại học Hoàng gia. Sở dĩ thành phố được nhà vua trẻ cho tổ chức lại bởi ngài đánh giá nơi thị trấn cổ có nhiều tiện ích. Biển hiệu quán trọ dựng lên khắp nơi, Hoàng gia bắt đầu truy quét những tên ma cô dính líu cờ bạc và ổ mại dâm, dù vậy ra sức hoạt động kín kẽ để bắt tất cả những tên tội phạm hoạt động bí mật.

Lẫn trong bóng tối sâu thẳm trước buổi bình minh, chiếc xe ngựa cũ dừng lại trước quán bar nhỏ trông có vẻ như đóng cửa từ lâu. Một tên đàn ông bước ra khỏi đó, dáo dác xung quanh, sau đó nhanh chóng hướng về toà nhà. Cửa đóng kín bưng, bên trong chẳng có chút ánh sáng nào, thế nhưng tên đàn ông kia vẫn cứ gõ cửa một cách quen thuộc. Hắn gõ 3 cái, lại tiếp 1 cái rồi lại 2 cái. Sau tiếng gõ cửa khó hiểu, tiếng những bước chân nặng nề vang lên bên trong, sau cùng cánh cửa bật mở.

"Gì, sao đến muộn thế?"

"Tôi xin lỗi, xe ngựa đến muộn quá."

Gã béo bên trong tặc lưỡi, truyền ra xấp báo vừa in. Hắn khẽ cau mày, dõi theo bóng phu xe ngựa vừa mới xuống xe và tiến lại gần, bởi lẽ hắn đương thắc mắc chẳng hiểu vì sao. Không chỉ thế, vóc dáng người phu xe ngựa hoàn toàn khác với dáng vẻ của người chúng ký hợp đồng.

"Chết tiệt, lũ ngu...!"

Chẳng kịp thời cơ trách móc đồng bọn, kẻ đã ngu ngốc dẫn hổ vào hang, mông tên đàn ông vừa nhận xấp báo bị phu xe ngựa tung cước đá vào, ngay khi cánh cửa bật mở toang ra. Hắn ta cùng với xấp báo lăn kềnh xuống đất, rơi vào bên trong.

"L...là sĩ quan!"

"Làm sao mày biết? Ặc...!"

Gã béo hồng hộc lao thẳng về phía của người phu xe, sau cùng tắt thở và ngã khuỵu xuống. Hắn được nhân từ nhận cú đấm nhẹ ngay thẳng khoang bụng nhưng không thể nào giữ nổi tỉnh táo.

"Xin, xin ngài tha mạng."

"Ta không có ý định giết ngươi, thế nên ngươi hãy câm miệng ngay đi."

Từ trong bóng tối, giọng điệu bình tĩnh chầm chậm nhả ra. Tông giọng không khàn như người phu xe, cũng không cứng nhắc như viên cảnh sát. Giọng nói thoải mái đến mức kì lạ, chẳng để lộ ra một danh tính nào. Chẳng lẽ là cảnh sát mật đã được Hoàng gia âm thầm quản lý?

Xoẹt.

Hắn nhặt que diêm trên bàn, thản nhiên thắp nến. Bóng tối biến mất, không gian quán bar được chúng nguỵ tạo bất ngờ hiện ra. Chiếc bàn cũ kĩ cùng với cái máy cũng trông cũ nốt, rõ ràng là những thiết bị dùng để đánh bạc.

"Điên rồ thật nhỉ."

"Phu xe" nhíu mày, nhặt một tờ báo trong xấp báo lên.

[Gia đình Hoàng gia không có con cái! Có phải là điều tốt không? Phần 3 bộ truyện Hoàng hậu vô sinh?]

Một dòng tiêu đề rõ ràng khiêu khích, mực còn chưa khô khiến hắn khó chịu. Tờ báo vò nát, hắn ngước mắt lên.

"Bây giờ các ngươi mất trí rồi à?"

"Xin, xin ngài tha mạng. Tôi đã phạm phải trọng tội."

Tin chắc người đứng trước mặt là cảnh sát mật, bọn chúng quỳ rạp xuống đất, run rẩy bần thần.

"K... kiếm sống... k... khó quá, tôi sẽ lập tức d, dừng..."

"Để nuôi gia đình khốn khó, cho dù có phải là bán tin đồn..."

Két.

Cánh cửa không khoá lần nữa mở ra, lại nhân vật khác thình lình xuất hiện.

"Cormier, lâu rồi ta mới gặp cậu vào lúc sáng sớm."

Cormier quay lại cùng với đôi mắt giận dữ, hàng lông mày chau trong khi nắm chặt tờ báo, đôi tay run lên vì sự tức giận. Quý ông tóc vàng đẹp đẽ cầm lấy tờ báo nhàu nát trong tay cậu ta, quẳng nó lên bàn. Ngón tay thuôn dài nhẹ nhàng miết thẳng viền báo, cẩn thận hệt đang ủi phẳng bằng tay.

"Hoàng, Hoàng đế..."

Cormier chỉ muốn nhanh chóng giải quyết mọi việc, không phải nghĩ ngợi quá nhiều, khuôn mặt tỏ rõ thất vọng. Damien nhìn cậu và cười toe toét.

"Vò mặt Chloe cũng hay quá nhỉ?" (Á à, thì ra Cormier chọn cái chết)

Cormier nhắm chặt đôi mắt, không thể đoán trước bình minh đang sắp ló dạng sẽ là điềm rủi hay điềm lành nữa.

* * *

Ánh nắng len lỏi qua tấm rèm mỏng, chiếu sáng căn phòng. Chloe chơm chớp đôi mắt dưới chăn và khẽ hắng giọng.

"Hoàng đế, em sẽ nhanh chóng chuẩn bị và ra ngoài ngay, thế nên ngài hãy vui lòng đợi em một chút."

"Ăn sáng trên giường một ngày cũng được."

"Em không phải là bệnh nhân, cũng chẳng phải là trẻ con... Như thế không được."

Tấm chăn đột ngột được nhấc khỏi mặt Chloe trong khi chủ nhân của nó đang cố kìm tiếng nức nở xen lẫn nghẹn ngào. Đôi mắt xanh sáng tuyệt đẹp được rợp bởi mái tóc vàng óng ánh phản chiếu, rực rỡ xen nắng ban mai, đang nheo nheo lại chú ý nhìn cô.

"Ý em bảo ta cứ thế đứng nhìn người vợ đáng yêu của ta chết đói hay sao?"

Chloe chẳng ngu ngốc đến mức không biết chồng mình dùng lời bông đùa để xoa dịu cô.

"Ngài làm như em yếu lắm, đến nỗi sẽ chết nếu chỉ bỏ một bữa ăn."

Nước mắt tuôn rơi nữa rồi. Damien dịu dàng ôm cô vào lòng sau khi trông thấy mắt mũi cô đã đỏ hoe. Hoàng đế có lịch họp vào buổi sáng, đồng nghĩa với việc chẳng rỗi thời gian để an ủi cô. Hoàng hậu buộc phải thức dậy. Trấn tĩnh xong xuôi, Chloe chớp mắt và cố cất giọng.

"Hoàng đế yêu quý của em đã chẳng cho em được quyền nhàn rỗi, kể từ khi em còn là Nữ công tước."

"Ta đã làm vậy à? Có lẽ ta phải suy ngẫm lại thôi."

Damien nhấn mũi vào sâu gáy Chloe hơn như muốn ngửi lấy mùi thơm da thịt. Chloe quay đầu nhìn chiếc xe bạc chở đầy thức ăn. Mơ khô ngâm siro ngọt, bánh mì bông xốp phủ kem, tart nướng vàng ruộm thơm phức và món kem lạnh được làm từ chanh. Tất cả, bao gồm cả ấm trà đen xoa dịu khẩu vị đều được mang đến dựa theo sở thích gần đây của Hoàng hậu trẻ.

"Nếu muốn thì em cứ ngủ thêm đi, ta sẽ ở bên canh chừng em ngủ."

Damien thì thầm mà không nới lỏng vòng tay ôm cô. Chloe từ từ hít một hơi sâu, sau đó suy nghĩ quyết định của mình. Cô chẳng muốn dùng nỗi buồn để làm vũ khí khiến anh lo lắng. Cho dù hôm nay có tin đồn nào làm phiền cô đi chăng nữa thì cô cũng sẽ chẳng hề lung lay.

"Nhờ ngài mà em mất ngủ thì có."

"Thế chẳng phải càng tốt hơn hay sao?"

Ngay trước bàn tay cùng với nụ cười đầy vẻ ẩn ý muốn vuốt ve cô, Chloe nhẹ nhàng đẩy tay anh ấy. Damien ngoan ngoãn chịu sự khước từ trước sự động chạm trông chừng yếu đuối, mỉm cười và tựa đầu vào bàn tay "cô đơn". Trước một khuôn mặt mỉm cười đầy vẻ tuyệt mỹ, Chloe biết rõ anh vẫn chăm chú, sát sao mọi ánh mắt và cử chỉ, hành động nhỏ nhất đến từ nơi cô.

"Damien."

"Hửm."

"Em xin lỗi."

Hệt như dải ruy băng tự bung ra, chầm chậm chảy ra từ miệng một sự thành thật không giữ lại được bên trong tâm hồn. Đôi mắt to tròn giờ đây xen chút hốc hác, cuối cùng những giọt nước mắt không thể kìm được bắt đầu chảy ra.

"Chloe, tình yêu của ta."

Damien lau đi gò má ướt đẫm, nhẹ nhàng vuốt ve lưng vợ sau khi ôm cô vào lòng. Ngọn lửa nhen nhóm trong lòng anh chực bùng cháy, bởi lẽ anh biết lí do tại sao Chloe nản lòng như vậy. Chỉ nghĩ đến việc vợ anh đau đớn nhường nào nếu những tờ báo chết tiệt sáng nay phát hành rộng rãi cũng đủ khiến anh cảm thấy bực tức.

"Em chẳng việc gì phải xin lỗi cả."

Chloe cố gắng lấy lại ý thức khi nghe thấy giọng chồng cô trầm hơn. Cô nhìn vào gương sau khi tiễn anh khỏi phòng, dù anh vẫn muốn tiếp tục cố gắng ở bên cạnh cô. Đôi mắt sưng vù, nhức nhối kể từ hôm qua. Kỳ kinh nguyệt đầu tiên sau ba tháng đã kết thúc. Chloe tự thay quần áo mà không cần sự giúp đỡ đến từ người hầu, nhưng mùi cốt chanh the thé cứ làm bụng cô nôn nao khó chịu và khiến Chloe không chịu đựng được. Cuối cùng, Chloe uống cạn một hơi cốc nước trái cây, dùng tay lau đi đôi mắt nóng bừng.

Mang thai tưởng tượng.

Chloe cảm giác mình như kẻ ngốc, ngốc nghếch đến mức không thể chịu nổi. Cô mở ngăn kéo, nhìn cuốn tạp chí tin đồn vô tình tìm thấy khi đến thăm trường Đại học Hoàng gia cách đây không lâu. Bài báo công kích một cách tinh vi về tính hợp pháp triều đại Thisse bằng cách dấy lên lo ngại với việc Hoàng gia không có con cái, trong khi họ đã kết hôn vài năm. Cùng với thành tích xuất bản tạp chí tin đồn bất hợp pháp trước đây, Damien có vẻ chẳng mấy mặn mà với việc trừng phạt lấy cánh truyền thông.

"Hơn nữa, điều đó cũng chẳng hoàn toàn là sai sự thật, vậy nên sẽ khôn ngoan hơn nếu cứ để yên như vậy, có phải không?"

Sau ba tháng, cái thai dự kiến sẽ được công bố. Chloe tràn đầy mong đợi được báo tin vui đến từ Hoàng gia và nhận vô vàn những lời chúc phúc, thế nhưng tất cả chỉ là giấc mơ. Cô ấy đã khóc rất nhiều sau khi nhận thấy kinh nguyệt trở lại. Bác sĩ trước đó chẩn đoán cô đang mang thai dường như không tin nổi vào chuyện đó, ông ấy muốn khám lại cho Hoàng hậu thêm một lần nữa nhưng Chloe đã từ chối, Damien hiểu sự chán nản ẩn hiện trong ánh mắt cô. Bởi lẽ anh biết vợ đã chờ đợi đứa con của họ biết bao lâu rồi, thế nên anh không muốn làm to chuyện.

[Liệu có ổn không với một gia đình Hoàng gia thiếu vắng con cái? Số thứ 2! Điều gì Thisse hoàn hảo vẫn đang thiếu sót?]

Bọn chúng còn "tình cờ" đăng lên trang bìa bức ảnh Damien bế một đứa trẻ anh đã tặng hoa trong khi chào đón phái đoàn ngoại giao. Chloe chạm mắt đứa trẻ, mỉm cười ngắm nhìn góc nghiêng khuôn mặt của Damien, một lúc khá lâu rồi cất nó sâu vào trong ngăn kéo. Hơi nóng đột ngột xộc lên mi mắt, cô khẽ nín thở, nhìn lên trần nhà.

Chloe không hề biết rằng tin đồn vốn đang công kích vào một điểm yếu chí mạng, đến từng ngóc ngách trong tâm hồn cô. Cô cũng phần nào hiểu được cảm giác của những con người luôn muốn soi mói khía cạnh bí mật của những nhân vật có vẻ hoàn hảo. Nhưng... việc này thực sự đã làm tổn thương cô ấy quá nhiều.

Lord Brown, bác sĩ riêng của Chloe, người đã gặp cô lần đầu tại lâu đài Birch luôn nhấn mạnh rằng thực tế Hoàng đế, Hoàng hậu vẫn còn trẻ tuổi, không nên nản lòng. Hơn nữa, vì biết quá khứ từng mất một con của Chloe nên ông càng thêm thận trọng cả trong lời nói, hành động của mình. Cô đã hạnh phúc biết bao khi được chẩn đoán mang thai cùng với đôi mắt ngập tràn cảm xúc.

Ngày Damien hay tin Chloe mang thai, anh đã đến nhà thờ lần đầu tiên sau nhiều năm. Chloe lén lau nước mắt khi nhìn anh, người thường không bao giờ để lộ mong muốn có một đứa con, cúi đầu trước vị linh mục đang ban phước lành cho đứa trẻ mang trong bụng.

Thế nhưng tất cả chỉ là giấc mơ được thực hiện bởi mong muốn tha thiết đến từ Chloe. Những cơn ốm nghén, dù rất khó khăn nhưng đáng hoan nghênh, và những bất thường cuối cùng đều là giả tạo.

Cô biết rõ nhất rằng đối với chồng chẳng là vấn đề gì cả. Dẫu vậy cô sợ, sợ nếu mọi chuyện vẫn cứ tiếp diễn tình trạng thế này, anh sẽ bị coi là một vị vua rắc rối, bởi lẽ vợ anh không sinh được con. Nghĩ đến hoàn cảnh bất hạnh của những vị vua không có con trai kế vị ngai vàng trong lịch sử, lòng dạ Chloe càng thêm nặng trĩu.

Tất nhiên, cô biết giới tính đứa trẻ không hề quan trọng với Damien. Thậm chí anh sẽ thay đổi đổi luật lệ để không mang lại sự bất bình đẳng cho con cái họ. Dẫu vậy, tất cả những quyết tâm đó sẽ có ích gì nếu trong trường hợp họ không có con?

Chloe nhìn thẳng khuôn mặt hốc hác. Rõ ràng tạp chí tin đồn tiếp theo sẽ nhắm vào người Hoàng hậu, không phải nhà vua. Không, có lẽ cô ấy là mục tiêu chính ngay từ ban đầu. Mày phải dũng cảm lên, Chloe. Đất nước không nên hỗn loạn chỉ vì bản thân của mày. Chloe bấm chuông gọi người giúp việc. Đúng, không phải là lúc để bị đánh gục thảm thương thế này.

* * *

Chuyến đến thăm tu viện của Hoàng hậu đã được lên lịch. Tu viện nơi Alice, em gái Hoàng hậu và là Hoàng hậu hiện tại Công quốc lân cận đã đến tu tập khi cô còn nhỏ, có vẻ ngoài khá cổ kính cùng với lịch sử lâu đời. Chloe vận trên mình trang phục trang trọng, trò chuyện rất lâu với các quan chức tu viện. Các nữ sinh trẻ theo học tại đó xếp hàng ngay ngắn, kiên nhẫn chờ đợi cơ hội chào hỏi Hoàng hậu đáng kính. Phái đoàn rời khỏi tu viện sau khi thân thiện chúc phúc từng người, vào buổi xế chiều, mặt trời bắt đầu lặn xuống.

Chloe bước lên chiếc limousine Hoàng gia, ngó ra cửa sổ cùng với khuôn mặt có chút thoải mái. Đã được một tuần kể từ lúc cuộc khủng hoảng mang thai kết thúc. Suốt một tuần qua, cô đã thực hiện toàn bộ lịch trình mà không bỏ sót bất cứ việc nào. Sau chuyến đến thăm tu viện hôm nay, Chloe dự định có kỳ nghỉ ngắn độ khoảng ba ngày.

"Người uống chút nước trái cây nhé, thưa Hoàng hậu."

Sophie nhanh trí lấy từ trong giỏ chai nước trái cây. Để không bộc lộ cảm xúc phức tạp rối ren, Hoàng hậu trẻ tuổi có xu hướng nói nhiều hơn bình thường, cổ họng của cô bắt đầu đau rát.

"Uống cùng ta đi, Sophie."

"Trước đó thần đã uống rất nhiều rồi."

Sophie gần đây đang làm trợ lý giúp việc thêm cho Chloe, nữ sinh đến từ Công quốc đang theo học tại Hoàng gia Swanton. Đơn giản vì mẹ cô bé, Stella, vô cùng mong muốn việc đó. Chloe chẳng còn là gia sư trẻ của cô bé nữa, thế nhưng Sophie hoàn toàn có thể theo học các kỹ năng mềm, kỹ năng xã hội, thậm chí giao tiếp từ những cộng sự thân cận nhất của Hoàng hậu.

"Ngon thật đấy."

"Thần đã yêu cầu sử dụng cam nhập khẩu từ Công quốc."

Sophie mỉm cười khoe hàm răng đẹp. Dư vị từ những quả cam tươi ngọt, chín mọng trong cái nóng bức đến từ Công quốc đọng lại bên trong khoang miệng, ngọt ngào kích thích thêm sự thèm ăn. Cơn đói này liệu cũng là giả dối hay sao? Khi nghĩ về những tuần diễn kịch mang thai giả, Chloe bất giác cảm thấy đau bụng.

"Người ổn không ạ, thưa cô... À không, thưa Hoàng hậu?"

Ánh mắt Sophie đượm chút lo lắng. Chloe dịu dàng đáp lại cô bé trong lúc nhìn cô.

"Liệu rằng lại có một "tin sốt dẻo Hoàng gia" mới không?"

Sophie cau mày và khẽ lắc đầu.

"Không đâu ạ. Không đời nào những viên cảnh sát lại cho phép họ viết một bài báo lố bịch và kém chất lượng như vậy."

Chloe cảm thấy tim mình nhói lên khi cô dõi theo biểu cảm trên mặt Sophie. Cô nghĩ công chúng không thể hoàn toàn phủ nhận được các bài báo.

"...Chỉ là tin đồn mà thôi."

"Trường hợp này khác chứ ạ, rõ ràng Hoàng đế sẽ không để yên khoanh tay đứng nhìn."

Damien, ông vua tận dụng cuộc chiến báo chí một cách hiệu quả, hầu như đã gạt phăng hết tạp chí tin đồn. Bởi lẽ dù có bao nhiêu tờ báo lớn nhỏ cố gắng moi móc điểm yếu nhà vua thì cũng không thể đánh vỡ bức tường áp đảo mang tên sự tán thành từ người dân. Anh ấy là như vậy. Khuôn mặt Chloe có hơi tối lại ngay khi suy nghĩ về việc chồng cô có thể liên quan lí do tại sao gần đây chẳng có "tin tức sốt dẻo" gì về Hoàng gia. Một sự minh chứng cho thấy nhà vua rất mực coi trọng vấn đề "đen" này.

Lạch cạch.

Chloe bám chặt vào ghế sau khi chiếc xe đột nhiên rung chuyển. Sophie cau mày ngạc nhiên, tự tin cao giọng.

"Có chuyện gì vậy?"

"Thần xin lỗi, thưa Hoàng hậu. Thần nghĩ chiếc xe có chút vấn đề."

Chiếc xe đột ngột trơ vào vũng lầy, bánh xe cứ thế liến thoắng quay tròn. Người hầu đi theo và đoàn hộ tống vội vàng xuống xe. Những người đàn ông cao to vạm vỡ đồng loạt lao vào, thế nhưng chiếc xe kẹt ở góc lạ, dù họ có dùng hết sức bình sinh cũng không tài nào giúp nó chuyển động.

"Gọi ai đó mang dụng cụ đến đây đi. Thần thật lòng xin lỗi người, thưa Hoàng hậu."

"Đó không phải là lỗi của trợ lý."

Chloe lặng lẽ lắc đầu, dù vậy cô trợ lý trẻ vẫn trông như thể vũng lầy trên đường là lỗi của cô.

"Tốt nhất ta nên đi xe hộ tống về cung điện trước."

Chloe dợm bước về xe phía trước, gió thu nhẹ nhàng dễ chịu thổi qua. Chloe đột nhiên dừng lại, đưa mắt ngắm nhìn đồng cỏ rộng lớn nơi vụ thu hoạch lúa mì vừa xong. Cuối đường chân trời sừng sững một cây cổ thụ to lớn xuất hiện như sắp chạm mây.

"Hoàng hậu điện hạ?"

"Thời tiết đẹp quá nên ta không muốn vội về..."

Chloe vẫn tiếp tục nói trong lúc đưa mắt ngắm nhìn bầu trời giờ đã nhuốm màu hoàng hôn. Thật sự là một quyết định có nửa bốc đồng.

"Lịch trình tiếp theo cũng không có gì gấp gáp, thế nên ta sẽ đi bộ dạo một đoạn ngắn, và sẽ quay lại cho đến khi chuyện ở đây giải quyết ổn thoả."

"Vâng?"

"Ta sẽ không rời đi trước và bỏ hiệp sĩ hộ tống lại phía sau đâu."

Thành thật mà nói, cô thực sự muốn tự mình sắp xếp lại những suy nghĩ mông lung nửa vời. Cô trợ lý nhỏ có vẻ bối rối trước những mệnh lệnh khó hiểu đến từ bề trên, im lặng một lúc, sau cùng quyết định ngoan ngoãn phục tùng.

"Bọn họ có thể quan sát ta từ phía sau."

"Người hãy để tâm đến việc hộ tống, thần nghĩ như vậy không nên đâu ạ."

"Chẳng phải Hoàng đế đã nói tứ phương tám hướng đều đã thông thoáng hay sao?" (ý Chloe nói khắp nơi đều an toàn)

Trợ lý và các lính canh do dự, đứng trước mệnh lệnh từ chối một cách uyển chuyển đến từ Hoàng hậu, họ như đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Ngay khi Sophie chấp thuận, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc họ phải tuân theo mệnh lệnh Chloe.

"Vâng, thần sẽ nhanh chóng cử chiếc xe khác đến để giải quyết tình hình ở đây."

"Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ. Ta đi rồi sẽ quay lại, Sophie."

"Thần, thần cũng ở lại sao ạ?"

Sophie mở to đôi mắt xanh biếc xinh đẹp. Chloe giao tiếp bằng mắt với cô trò nhỏ, lặng lẽ thì thầm.

"Bởi vì ta muốn không gian một mình. Cô gia sư nhỏ*, hiểu cho ta nhé?"

(*Đoạn này Chloe sử dụng "xon-xeng-nim", cách gọi cung kính thầy/cô hoặc bậc tiền bối, mình không biết dịch sao cho thuận nên thay vào bằng "cô gia sư nhỏ")

Chloe cuối cùng bỏ lại Sophie, gật đầu một cái, sau đó chầm chậm băng qua bãi cỏ, tay giữ gấu váy. Cô đi về hướng cái cây khổng lồ dường như đã ngót nghét trăm năm tuổi, cẩn thận bước lên bãi cỏ nhô cao rậm rạp như thể đang cù lấy bắp chân mình. Sau gáy chợt sởn da gà như đang cảm nhận từng ánh mắt một dõi theo bóng lưng. Sau cùng, khi đã đủ xa vượt khỏi tầm mắt sát sao của họ, cô mới thấy mình được thở một chút. Cảm giác giống hệt lúc nhỏ một mình đi dạo rừng Verdier.

Khi những bước đi vốn dĩ chậm rãi bắt đầu nhanh hơn, mức độ khập khiễng cũng đã tăng dần, thế nhưng điều đó không là vấn đề. Chloe bước đi từng bước ngày càng khẩn trương, mắt vẫn chú mục nhìn về phía trước. Cô đã rất vui khi thấy cái cây mà cô tưởng chừng chỉ đưa tay ra cũng sẽ dễ dàng để với được tới xa hơn rất nhiều lúc cô tưởng tượng.

Cũng đã yên lòng vì chẳng ai thấy nước mắt của cô, cũng chẳng ai nghe thấy tiếng cô khóc trộn lẫn hơi thở nức nở nặng nề. Cho dù quyền lực của một Hoàng hậu có lớn đến đâu cũng không thể nào so sánh với sự an nguy của cô ngay trong tức khắc. Những người hộ tống không như thường lệ, họ chẳng thể nào ngăn được Chloe cho đến cuối cùng, chắc hẳn cũng đã phần nào nghe thấy phong thanh tin vịt. Họ đoán được việc Hoàng hậu đau lòng đến như thế nào ấy là một chuyện, thế nhưng việc người gục ngã trước mặt của họ lại là chuyện khác.

* * *

Damien hay tin khi vừa đi săn trở về.

"Hoàng hậu?"

"Khoảng hai giờ trước thần nhận được tin người đã hoàn thành lịch trình tại tu viện."

Damien bước dọc hành lang, liếc nhìn đồng hồ treo tường chế tác công phu.

"Ta sẽ đến đó sớm thôi."

Sau khi cởi bỏ quần áo và cả đôi ủng bám đầy bụi bẩn, Damien nhặt chiếc khăn ướt trên khay và lau đôi tay. Để giải toả cơn tức giận kìm nén trước đó, anh đã tiêu thụ lượng đạn gấp đôi bình thường tại bãi săn. Dù đã bắt được những tên ma cô nhóm Royal Scoop đăng tin đồn nhảm nhưng họ vẫn chưa thể làm sáng tỏ vụ việc, việc này vẫn gây xôn xao dư luận.

"Vấn đề này không thể giải quyết chỉ bằng cách giết chết kẻ đã viết tin đâu ạ."

"Ta không quan tâm. Bất cứ kẻ nào xúc phạm Hoàng hậu đều sẽ phải chết."

"Tâm tình Hoàng hậu sẽ như thế nào nếu những chuyện này đến tai người đây?"

Tờ mờ sáng vài ngày trước, anh đã tìm thấy xấp báo có in hình mặt Chloe. Chính câu nói đó của Cormier như đã kéo anh trở lại trong khi trước đó vẫn đang chĩa súng về phía cửa sổ, nơi ánh bình minh dần dần chiếu rọi. Nếu là Damien của vài năm trước, có lẽ anh đã bóp cò gần như lập tức. Anh nhắm mắt lại, thở dốc, sau khi nhìn vào bức ảnh vợ anh chắp tay cầu nguyện. Đoàng! Đoàng! Những tiếng súng nổ bất ngờ vang lên, xé toạc không gian tĩnh mịch. Viên đạn xuyên qua mũ len của tên giao hàng, một viên còn lại sượt qua máy in làm bể chiếc gương phía sau gã ta. Từ trong kẽ răng hai kẻ đàn ông đang cúi rạp người, úp mặt xuống sàn không ngừng run rẩy, những tiếng nức nở cầu xin không ngừng thoát ra.

"Ta rất mong chờ những số tiếp theo. Lần tới cho ta ngắm nhìn đôi mắt của cô ấy nhé, Hoàng hậu đẹp hơn rất nhiều khi nàng mở mắt."

Đã vài ngày trôi qua kể từ sau vụ việc đó, chẳng có một tờ báo nào in hình Chloe phát tán tại Swan. Ban đầu, Damien đinh ninh cho rằng những kẻ nhạo báng Hoàng gia bằng cách tung hô những câu chuyện phiếm chỉ để lấp đầy dạ dày là đúng. Chúng chẳng thể nào xoay chuyển tình thế quốc gia. Dẫu vậy về sau, tình hình ngày một thay đổi khi các quý tộc, những kẻ chẳng mấy hài lòng cùng với chế độ quân chủ hiện tại mạnh mẽ từ anh, lấy đây làm cớ lài léo dư luận và ví von thành sở thích của mình. Hiện tại, chẳng kẻ nào dám bàn luận về việc kế vị trước mặt nhà vua nhưng theo thời gian, thể nào dư luận cũng ngày một lớn.

Damien từ từ thu thập suy nghĩ của mình trong khi uống nước chanh lạnh. Anh đã mơ hồ biết rằng vợ muốn có con, thế nhưng gần đây mới nhận ra rằng mong ước đó thật sự lớn, hơn cả những gì mà anh mong đợi. Anh nhớ như in khuôn mặt Chloe vào một ngày nọ, khi anh thức giấc và thấy máu tươi xuất hiện trên giường, khuôn mặt nhỏ bé vừa đau thương vừa thất vọng khi nhìn vệt máu vương lại trên tay.

Thực tế, Damien chẳng mấy quan tâm mọi người xung quanh nói gì. Kể cả khi thấy bài báo chế giễu Thisse hoàn hảo lại không có con, anh cũng chẳng hề mảy may thất vọng. Nếu một trong những đứa trẻ xuất thân từ khu ổ chuột may mắn nhận nền giáo dục tốt nhất và trở thành vua, đó cũng sẽ là một cuộc cách mạng do nền quân chủ Thisse đạt được. Bí mật nuôi dạy một đứa trẻ trở thành người kế vị trong tương lai cũng là cách Damien đã nghĩ đến. Sau khi quyết định sẽ trở thành vua, tất nhiên anh cũng nghĩ đến trường hợp mình không lấy vợ. Dễ hiểu điều này đồng nghĩa với việc anh còn thậm chí loại trừ khả năng mình sẽ yêu đương.

"Thần xin phép, thưa Hoàng đế."

"Vào đi."

Damien vẫn nhìn chăm chăm cửa sổ trong lúc tiếp tục suy nghĩ của mình. Vấn đề lớn nhất với anh hiện tại chính là người vợ đầu ấp tay gối, người vợ xinh đẹp đã thuộc về anh có vui hay không.

"Bữa ăn đã được chuẩn bị bằng những nguyên liệu mà ngài săn về."

"Tốt lắm. Hãy chuẩn bị xong độ khoảng một giờ trước khi Chloe về đến. Ta sẽ tắm cùng nàng ấy."

Ngay cả trong lúc Paul đang báo cáo lịch trình, tâm trí anh vẫn tràn ngập suy nghĩ về cô. Liệu sẽ tốt hơn nếu đổ lỗi rằng bản thân vô sinh? Có thể dễ dàng tạo giấy chứng nhận bằng cách yêu cầu bác sĩ chuyên trách, nhưng chẳng có gì chắc chắn đối với một người đã từng mang thai giống như Chloe sẽ tin vào chuyện anh tạo dựng ấy.

"Còn nữa, thưa Hoàng đế, thần vừa nhận được tin báo gấp về Hoàng hậu..."

Damien lập tức quay lại nhìn Paul. Tất nhiên, chẳng có sự thay đổi nào trên nét mặt vô cảm đó. Dẫu vậy, bề tôi không khỏi chú ý ánh mắt thúc giục câu trả lời đến từ anh, nhanh chóng mở miệng.

"Có chút vấn đề xảy ra với xe đưa rước Hoàng hậu trên đường trở về sau lịch trình ạ, thưa ngài."

"Hoàng hậu vẫn ổn chứ?"

"Vâng, vâng. Chắc chắn rồi ạ. Đó không phải là một vụ tai nạn, chiếc xe bị mắc kẹt trong vũng lầy và họ cần đến một chiếc xà beng."

"Vậy à?"

Công việc của Paul chính là báo cáo mọi thứ, ngay cả chi tiết nhỏ nhất liên quan Hoàng hậu. Chắp hai tay lại, ông mở miệng bằng một giọng thận trọng.

"Hoàng hậu điện hạ muốn đi dạo một mình..."

Trước khi Paul kịp dứt câu, Damien đã băng qua sàn văn phòng với tốc độ nhanh. Ông ấy bối rối vội vàng đuổi theo.

"Chúng ta chuẩn bị xe ngay chứ ạ?"

"Ngay lập tức, điều xe về hướng Tu viện Esteia. Ta sẽ nghe chi tiết hơn trên đường chuẩn bị."

Vị vua trẻ tuổi tự mình lao lên ghế lái bất chấp sự can ngăn từ bộ trưởng. Khoảnh khắc nghe thấy chuyện Chloe tự mình băng qua đồng cỏ về cái cây cao, vẫy chiếc khăn choàng, cơ thể anh như tự động di chuyển. Không hẳn chỉ có cơ thể đột nhiên chuyển động không thể kiểm soát mà cả những suy nghĩ vốn trì trệ như thể mắc kẹt trong cái cổ chai, đập vỡ cái chai mỏng manh và thoát ra ngoài. Tất nhiên, giống như một gã chấp sự già đang lo lắng, khả năng vợ anh sẽ có ý tưởng treo cổ từ trên cây cao dù rằng anh rõ nghịch lý tiêu cực. Gạt phăng hết mọi suy nghĩ, chỉ cần anh đoán biết được cảm giác Chloe khi cô muốn có thời gian một mình đồng nghĩa với việc anh không thể nào bỏ mặc cô ấy.

Cửa sắt cổ kính nhanh chóng mở ra, con đường rừng sồi rợp bóng san sát len qua khung cửa sổ của ô tô. Gió làm rối tung mái tóc vàng óng, để lộ nếp nhăn khẽ nhíu chặt lại giữa hai lông mày. Ngay cả khi anh giết chết, loại bỏ thực thể khiến Chloe Verdier co rúm người lại vì sợ thì về cơ bản, mọi chuyện vẫn không nào giải quyết dứt khoát.

Chỉ có một cách duy nhất, chính là lợi dụng tình yêu mà Chloe dành cho anh. Damien vừa thấy bản thân mình thật ngu ngốc vừa xen cảm giác tội lỗi tai hại, một kết quả không đáng có cho việc do dự vì đã xem thường lòng kiêu hãnh của Chloe Verdier. Vào mùa hè nọ, bên cạnh bờ sông Thisse, đôi mắt nâu ấm bất chợt hiện lên trong lúc thì thầm như thể thề rằng sẽ không bao giờ trở thành điểm yếu của Damien. Khoảnh khắc đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, dợm bước tưởng tượng quay người bỏ đi, mũi giày của Damien như thêm tác dụng và tiếng động cơ gầm rú ầm ĩ.

* * *

Không rõ đã đi bộ suốt bao lâu? Cơ thể rệu rã cuối cùng cũng bước được vào tầm bóng của cái cây to. Chloe tựa lưng vào gốc cây cổ thụ lớn thậm chí cảm tưởng không thể ôm hết bằng cả hai tay, đưa mắt nhìn phía xa xăm. Trông thấy mọi người hồi hộp chờ đợi, cô đành quay gót không chút do dự. Thế nhưng vì một lí do nào đó mà cô không thể tự mình quay lại. Không hẳn chỉ vì cô đã đi một quãng dài hơn cô dự kiến.

Chloe chậm rãi vòng quanh cái cây và đứng quay mặt về phía còn lại. Mặt trời đã dần hiện rõ, đốt cháy cả đường chân trời. Khi đang ngơ ngác đưa mắt theo những đám mây biến bầu trời xanh thành màu đỏ tía, cô nghe thấy tiếng động cơ vang rền. Chắc là nhân lực được cử đến từ Hoàng cung để sửa xe hỏng? Chloe chớp mắt nhìn chiếc ô tô lao qua ngọn đồi bằng đất và cả đồng cỏ thay vì men theo đường mòn. Một chiếc ô tô màu đen được gán biểu tượng Hoàng gia không ngừng tăng tốc như thể muốn tông vào cô, thế nhưng đột nhiên nó chợt dừng lại không di chuyển nữa, hẳn rồi, Chloe dễ dàng trông thấy mái tóc vàng sáng óng ánh tuyệt đẹp bên trong cỗ xe.

Rầm.

Trong vài khắc, Chloe không thể thốt lên được gì trong khi nhìn chồng rời khỏi ghế lái. Việc trợ lý trong cung điện báo cáo tình trạng Hoàng hậu với nhà vua là chuyện hết sức đương nhiên. Dù vậy, có lẽ viên trợ lý Paul cũng sẽ không ngờ ngay khi vừa nghe những lời mình nói, đích thân nhà vua đã lái xe đến để gặp Hoàng hậu.

"Ngài đích thân đến đây để tự mình sửa xe à?"

"Không đời nào."

Chloe cố gắng mở miệng một cách bình tĩnh, nhưng ngay khi vừa trông thấy khuôn mặt tươi cười của Damien, có thứ gì đó nóng hổi lại nhói lên trong lồng ngực. Chloe mím môi và mở to mắt, cô không thể nào bật khóc tại đây. Bởi lẽ cảm giác cho cô biết rằng những thứ mà cô dày công xây dựng ngay ngày hôm nay và thời khắc này, tại đây, sẽ lập tức sụp đổ hết.

"Điểm đến cuối cùng hôm nay là tu viện nhỉ? Tu viện ngược đãi gì em đến mức vợ ta phải đến tận đây thế này?"

Damien đưa tay về phía Chloe trong lúc cô đứng quay lưng về phía cái cây. Chloe nhẹ nhàng nắm bàn tay ấy, anh quỳ xuống một bên chân, dịu dàng cúi xuống hôn bàn tay cô.

"Mọi người đều rất thân thiện."

"Đến mức độ nào?"

Đôi mắt của Damien lặng lẽ sáng lên cùng với đôi môi được cô che lại. Chloe khẽ nhếch đôi môi run rẩy, cố gắng nhả ra từng chữ như một trò đùa.

"Một lúc nào đó ngay đến cả em cũng vào tu viện, liệu em có thể đến đó một cách vui vẻ hay không?"

Một trò đùa mang lại hàm ý đầy sự tự ti, hệt như ví dụ về một quốc gia nơi hôn nhân bị huỷ bỏ chỉ vì không có khả năng sinh ra con cái. Damien cười vang, ngón tay xoa nhẹ mu bàn tay cô.

"Tốt hơn hết, chẳng lẽ ta nên đốt cháy tất cả tu viện trước khi chuyện đó xảy ra hay sao?"

Damien đương nhiên cũng là người có kinh nghiệm trong những trò đùa. Chloe lắc đầu, cố giữ nụ cười trên môi.

"...Phá hoại là một tội ác nghiêm trọng."

Damien nhẹ nhàng hôn từng ngón tay Chloe.

"Đó không phải là những lời nên được thốt ra từ miệng của em, em yêu."

"Em đã phạm sai lầm rồi, chúng ta hãy mau đi thôi. Em đã gây rắc rối cho mọi người."

Chloe bước đi, cố kìm nước mắt. Nhưng cô không thể đi được. Damien đứng dậy và tiến đến trước mặt cô, để cô quay lưng về phía cái cây. Ánh nắng chói chang sau lưng của anh làm cô chói mắt.

"Chloe."

"...Hoàng đế."

"Gọi tên ta đi, tình yêu của ta. Ta không chạy đến tận đây để làm Hoàng đế."

"Damien."

Chloe nhận thấy anh đang cố gắng nói ra ruột gan của mình. Đôi mắt xanh thẳm trông như vực sâu hệt đang biết nói, rằng hãy đối mặt và đừng trốn tránh.

"Nếu có thứ gì đè nặng lên em, ta rất sẵn sàng cắt phăng nó giúp, Chloe."

Cuối cùng nước mắt cũng rơi. Chloe nhanh chóng đưa tay lau mặt nhưng Damien thậm chí còn chẳng cho cô cơ hội. Anh vẫn tiếp tục nắm chặt tay cô.

"Các cụ ngày xưa thường có câu ngu ngốc rằng: Kẻ quá yêu vợ thì cũng giống như phạm tội ngoại tình."

Chloe cũng giữ quan niệm truyền thống rằng nghĩa vụ quan trọng nhất trong hôn nhân là sinh con. Vẫn luôn dõi theo ánh mắt Chloe, Damien như thêm lần nữa phá vỡ lẽ thường.

"Nếu vậy ta muốn mãi mãi ngoại tình với em."

Giọng nói rõ ràng đến mức có vẻ tàn nhẫn xuyên thẳng tai cô.

"Bởi ta chưa từng một lần xem Chloe Verdier là công cụ nối dõi con cháu cho gia tộc Thisse ta."

Gió thổi tóc Chloe khẽ tung bay. Cô ôm lấy tóc áp sát khuôn mặt giờ đã ướt đẫm, cổ họng nuốt khan. Damien thì thầm, khẽ cạ sống mũi vào gò má cô. Giọng anh trầm thấp như đang cố nói ra một bí mật.

"Đứa trẻ có thể đợi bao nhiêu lâu tuỳ thích của nó."

"Nếu... Nếu nó chẳng bao giờ đến thì sao?"

"Điều đó có thể xảy ra."

Không giống câu hỏi thận trọng, Damien đáp bằng một câu gãy gọn, súc tích. Bởi lẽ anh là bậc tài trong việc lập nên kế hoạch, thế nên anh không phủ nhận tất cả khả năng. Trước khi đôi mắt màu trà lộ vẻ tội lỗi, Damien lại nói tiếp thêm bằng lời rõ ràng.

"Thế nhưng điều đó không có nghĩa rằng cuộc sống chúng ta, giữa ta và em là một thất bại."

"....."

"Không phải à? Ta đã thất bại hay sao?"

"Tất nhiên là không phải rồi."

Đôi mắt Chloe bất ngờ mở to. Một thứ gì đó vốn đang kẹt chặt một góc trong tim, điều cô chẳng thể giãi bày với ai, dường như đã tan chảy ngay lập tức. Chỉ đến lúc đó cô mới nhận ra những điều đã bị che khuất bởi sự lo lắng về những thứ khác.

"...Em yêu ngài, Damien."

"Bây giờ có vẻ thực sự em đã đặt ta vào mắt rồi có đúng không?"

Damien cười vang khúc khích. Anh là người đàn ông có thể yêu cô đến mức liều mạng, thế nhưng đồng thời cũng là kiểu người coi thường vẻ ngoài tồi tàn của cô, thậm chí còn hơn cái chết. Mong muốn tuyệt vọng về một đứa con đó của Chloe có thể cũng là gánh nặng với anh. Nhưng Damien là người có thể đảo lộn cả thế giới này chỉ vì điều cô ấy muốn. Không thể tin được có lúc anh lại cảm thấy thất bại như vậy. Thật may, một lời thổ lộ vội vàng phát ra từ môi Chloe.

"Với em, ngài thật hoàn hảo."

"Ta ước gì em có thể lau đi nước mắt của mình trong lúc đang nói dối ta."

"Em không nói dối, em... em chỉ là..."

Làm thế nào để cô có thể bày tỏ hết những cảm xúc chộn rộn trong lòng? Cô phải giải thích lí do thật sự cho việc mong muốn có một đứa con là vì cô yêu anh ấy, và vì bản thân ngu ngốc trong việc tưởng tượng ra những cảm xúc mà cô có thể cảm nhận được xung quanh mình, nhưng chẳng tìm ra được một từ ngữ.

"Tối nay ta sẽ có nhiều thời gian, vậy nên có thể sắp xếp suy nghĩ của em và nói với ta lần lượt từng việc."

"Không, Damien. Tim em..."

"Đợi chút, có người đang đến."

Damien giơ tay khi nhìn đoàn xe Hoàng gia sắp ngay thành hàng, có vẻ lo lắng cho nhà vua và cả Hoàng hậu không có ý định sẽ quay trở lại. Chloe chớp mắt một cách khó hiểu khi thấy một vài cánh cửa xe mở, người hầu bước ra cùng với hành lý của cô trên tay.

"Hoàng hậu muốn không gian riêng cắm trại với ta."

"Vâng?"

Giọng nói bối rối phát ra từ miệng Chloe, thế nhưng Damien chỉ mỉm cười, đưa tay ôm lấy má cô.

"Ta đang suýt chết vì ngập ngụa trong công việc, cám ơn vì đã cho ta một chút không khí trong lành nhé, em yêu à."

"Ah... Đúng như mong đợi, ngài tuyệt thật đấy, thưa Hoàng đế!"

Trong tình huống còn đang mải mê suy nghĩ không biết làm điều gì sẽ tuyệt vời, những người lính canh cùng với nhà vua dẫn đầu đã dựng cọc và dựng lều. Xong xuôi, những người vừa mới tạo ra một nơi giống như trại tạm dã chiến đã rời đi và biến mất, gần như lập tức.

"Tất cả chuyện này lại là sao đây?"

"Sẽ đúng nếu gọi đó là một cuộc đấu tranh đứng giữa bờ vực tuyệt vọng của một người vợ đã chán chồng mình."

"Ai nói rằng em chán ngài? Và nó chẳng hề khốn khổ chút nào. Những viên lính canh đã làm tất cả mọi việc."

"Đừng quên đầu bếp là ta nữa chứ."

Lửa kêu lách tách, toả nhiệt từ những thanh củi được chất lên cao. Chloe lúc đầu còn chưa biết phải làm sao, sau cùng đã tự nhiên đến gần anh, ăn ít đồ nướng bên đống lửa trại và sưởi ấm tay.

"Ngài đã chuẩn bị tất cả những thứ này từ khi nào?"

"Lịch trình hôm nay của ta là đi săn mà. Ta nghe rằng em có thể bỏ trốn, thế nên chuẩn bị để săn cả em."

Nếu như Hoàng hậu rời khỏi cung điện thì đồng nghĩa việc kích hoạt trường hợp khẩn cấp đối với quốc gia, bởi lẽ điều đó có nghĩa Hoàng hậu muốn trốn ra khỏi cung điện. Chloe cau mày và nói lí nhí.

"Em không có đủ can đảm để làm việc đó."

"Em có thể nào vui lòng phủi sạch lớp than trên mũi và kể ta nghe chuyện của em không? Vì nó trông dễ thương quá nên ta không thể nào tập trung được."

Câu chuyện giữa họ tiếp tục cho đến khi mặt trời lặn, thay bằng bóng tối đêm ngày càng sâu. Đêm trời đầy sao. Chloe thong thả nhảy một điệu valse cùng với chồng mình trên điệu nhạc nền làm bằng không khí. Họ leo lên nóc xe và nằm xuống, dùng áo khoác kết hợp cùng chăn của Damien để làm ấm rồi nhìn nhau.

"Sao ngài lại giỏi ngủ ngoài trời thế?"

"Em quên rằng ta là binh sĩ à? Sau khi chiến tranh kết thúc, ta đã phải ngủ trên núi vào mùa đông cơ."

"Trời lạnh thế nào?"

"Ta đã cố gắng mọi giá để không chết cóng. Ta bấy giờ cầm cây gậy bị gãy rồi nhớ đôi mắt táo bạo đã cảnh cáo ta phải quay trở về, đồng thời trả tiền cho cây gậy đó."

"Đó là vì em muốn ngài chiến thắng, khải hoàn trở về."

Cảm giác như cô là người duy nhất ở bên anh ấy trong thế giới này, thế giới rộng lớn. Chloe như ngay lập tức nhận ra rõ ràng điều gì mới là quan trọng, không phải ánh nhìn thế giới mà là ánh nhìn của nhau. Dù cho thế giới này có xoay vần và dù cô có thay đổi ra sao, chỉ cần được ở bên anh thì cô sẽ ổn. Ngay cả điều đó đồng nghĩa với việc cô buộc vào trong tu viện, anh vẫn sẽ luôn thành công khôi phục cương vị Hoàng hậu cho cô. Nếu như kiếp này chúng ta không gặp những đứa trẻ sẽ trông giống ta, toàn bộ những gì ta có thể làm là tiếp tục sống, tiếp tục yêu nhau.

Một đêm cùng nhiều trận mưa sao băng lần lượt rơi xuống, bao quanh cơ thể anh và Chloe. Cuối cùng cơ thể cô cũng thoải mái hệt như gánh nặng đã được trút bỏ. Không lâu sau đó, Chloe bắt đầu ốm nghén khủng khiếp và bụng của cô dần dần chướng lên.

"Nhìn này! Mắt ta không nhìn nhầm đâu, Công tước... À không, Hoàng đế!" (câu này có vẻ là của mẹ Damien)

Bác sĩ không thể thốt lên lời nào với vị Hoàng hậu đã dần chán nản trong suốt thời gian nhầm việc ra máu thành kỳ kinh nguyệt trong khi mang thai, nên chỉ có thể từ xa thầm lặng vui mừng.

"Mẹ không hoa mắt vì lớn tuổi chứ."

Chloe mỉm cười rạng rỡ đối mặt với Prescilla, người đang cố giữ bình tĩnh như thể cố gắng không gây áp lực thêm cho con dâu.

"Con mới là người bị lừa đây này."

Bên giường, Damien đang nắm tay cô. Chloe mở miệng tinh nghịch.

"Em thấy cảm xúc em đang dâng trào, em đoán có vẻ đứa con sắp tới sẽ rất giống cha, có nhân cách tốt lại còn nói dối rất giỏi."

"Ha ha ha ha."

"Ôi trời, có vẻ Hoàng hậu có một tâm trạng thất thường thật sự."

Chloe chạm mắt với Damien và chợt bật cười như một đứa trẻ. Không quan trọng việc đứa trẻ nào sẽ được sinh ra, bởi lẽ chắc chắn họ rất vui mừng cho dù trong bụng có là con trai hay là con gái.