Sagito: Trước hết mình rất vui được thông báo với các bạn là bọn mình vừa có thêm 1 trans nên tiến độ có thể đảm bảo được là 1 tuần/chap, nếu có gì đặc biệt mình sẽ thông báo sau. Chương này cũng do bạn đó dịch, mong các bạn tiếp tục đóng góp ý kiến và ủng hộ bọn mình ^_^
Edit: Từ giờ tụi mình sẽ dịch 1 số từ tiếng anh ra tiếng việt luôn như
Divine Art: Thánh thuật
Divine power: Thánh lực
Divine Skill: Thánh Kĩ
_________________________________________________________________________
“Đó là đứa trẻ không có bóng sao?”
“Vâng.”
Một người đàn ông cao tuổi đang mặc một chiếc nón rất cá tính đối với một tu sĩ, một cái khăn choàng và một chiếc áo choàng trắng khác ở bên ngoài với phần cổ áo dựng đứng lên, mà tại đó, đường viền được thêu một màu vàng kim. Ông ấy là linh mục đứng đầu Guardian Church of the Wind, một xứ đạo Marseille.
Linh mục đứng đầu này vừa mới nhận được báo cáo đặc biệt từ một xứ đạo tu sĩ. Guardian Church thậm chí nằm dưới quyền của một tổ chức {Giáo Hội} mà có thể tìm thấy ở bất kỳ đâu trên toàn lục địa, mỗi một {Giáo Hội} có một Vệ Thần riêng. {Giáo Hội} này tôn thờ Vệ Thần của Gió.
“Vâng, một đứa trẻ mồ côi trong trại mồ côi chắc chắn rằng đã chứng kiến điều đó ở bờ biển. Dựa theo lời kể của đứa trẻ ấy, cậu trai trẻ không hề có bóng đã loại bỏ một phần nước biển để cứu một đứa trẻ đang chết đuối.”
“Cái gì? Chẳng phải thế chỉ là một câu chuyện được dựng nên bởi một đứa trẻ sao? Kệ nó đi.”
Linh mục đứng đầu không thèm để tâm nhiều đến việc này, ông chỉ đơn giản xử lý những đống tài liệu chất đống bằng một chiếc bút.
“Sẽ rất tốt nếu như mọi chuyện là vậy, nhưng… ”
Linh mục kia bắt đầu giải thích một cách nghiêm túc.
“Bởi vì đứa trẻ mồ côi cứ nháo nhào lên về nó, linh mục phụ trách truyền đạo ở trại trẻ mồ côi đã đi theo đứa trẻ ấy bến bãi biển vào ngày hôm sau. Và sau đó, dường như đã có một nguồn Thánh Lực tồn tại ở khu vực đó.”
Một nguồn Thánh Lực tồn động lại chính là biểu thị rằng đã có một Thánh Thuật cực kỳ mạnh mẽ đã được thi triển ở đó.
“Ngươi nói rằng, thứ Thánh Lực ấy vẫn tồn đọng đến ngày hôm sau sao?”
Linh mục đứng đầu ngờ vực. Nếu Thánh Thuật có quy mô lớn được dùng bởi một người sử dụng Thánh Thuật ở cấp bậc Đế Vương, vậy thì sẽ có một lượng Thánh Lực sẽ tích tụ ở khu vực ấy. Mặc dù nó chỉ đọng lại trong vài giờ. Song, nó lại lưu lại đến một ngày tròn, điều này thật khó có thể tin được.
“Tôi chắc chắn rằng Thánh Lực đã tích tụ ấy vẫn chưa hề biến mất. Những linh mục khác cũng đã khẳng định điều này.”
Điều này quả là bất thường, linh mục đứng đầu bắt đầu cảm thấy băn khoăn.
“Nước biển bị loại bỏ… ? Lẽ nào đứa trẻ ấy sử dụng [Negative] của Thủy Thánh Thuật?”
“Ngài nghĩ vậy thật sao? Đứa trẻ mồ côi đã nói rằng một đường dài nước biển đã bị loại bỏ. Liệu một Thánh Thuật có thể làm được điều như thể?”
Nếu việc Thánh Lực tồn đọng đã xảy ra là sự thật, thì nó đã khẳng định cậu bé không có bóng kia đã sử dụng Thánh Thuật. Tuy nhiên, ông lại chưa bao giờ nghe đến hoặc đã nhìn thấy thứ Thánh Thuật nào như vậy. Linh mục đứng đầu, người đã xử lý xong đống tài liệu, đã vô tình mỉm cười trong lúc lắng nghe báo cáo của linh mục trước mặt mình.
Những ánh đèn đầy màu sắc đang rọi chiếu qua các cửa kính màu, khiến cho căn phòng rộng rãi của linh mục đứng đầu xuất hiện một bầu không khí huyền ảo. Ngọn nến gần đó đang vấy lên một sự nghiêm trang lạ thường.
“Cơ mà, cậu ta không có bóng. Khoan đã, ngay từ ban đầu có ý là gì?”
“Phải chăng cậu ta là một ác linh?”
Tuy nhiên, ác linh thường không xuất hiện giữa ban ngày, lại càng không thể tích tụ Thánh Lực bởi vì chúng thậm chí còn không nhận được chúc phúc của Thần Linh. Đây là kết luận của linh mục đứng đầu nghĩ ra được.
“Những người nhìn thấy cậu bé nói rằng cậu ta có mái tóc vàng ánh kim, làn da hơi ngâm. Trong giáo khu của Marseille, không hề có cậu bé với mái tóc vàng và có thuộc tính [Negative] Thủy.”
Đây là một câu chuyện kỳ lạ. Mặc dù linh mục đứng đầu giữ chức vụ này khá lâu rồi, ông vẫn không nhớ rằng có ai phù hợp với miêu tả ấy. Trên hết, linh mục đứng đầu đã nhớ hết bất kể người sử dụng [Negative] của bất kỳ nguyên tố nào trong giáo phận Marseille, dù sao thì người sở hữu [Negative] vô cùng hiếm hoi.
“Liệu đứa trẻ mồ côi đã tận mắt chứng kiến sự việc còn nhớ mặt của đứa bé kia? Cậu ta có thể là một người sử dụng Thánh Thuật ở giáo phận khác.”
Linh mục đứng đầu bắt đầu đưa ra cho mình một câu trả lời hợp lý.
“Bọn họ ở khá xa, cho nên đứa bé mồ côi ấy không có được tầm nhìn tốt cho lắm.”
Nếu ông ta suy nghĩ kỹ càng hơn, đứa trẻ đó có thể đã nhìn lầm rằng cậu bé kia không có bóng và có thể xóa bỏ nước nhờ năng lực [Negative] mạnh mẽ. Linh mục đứng đầu quyết định liên hệ với những cấp trên. Ông ta sợ rằng đứa trẻ với năng lực mạnh mẽ có thể dại dột dùng Thánh Thuật lên thành phố, vì chúng vẫn chưa trưởng thành. Vì vậy, mọi chuyện sẽ được ngăn chặn, một cuộc tập trung đào tạo từ một tổ chức đặc biệt sẽ cần thiết với chúng.
(Trans: Vâng… chưa trưởng thành cơ đấy… main ta đã trung niên rồi!)
(Edit: thì giờ main đang trong body của 1 thằng nhóc mà )
“Hãy liên hệ với phòng điều tra. Và xác định vị trí của đứa bé đó.”
“Theo lời của ngài.”
Ủy ban Thanh tra của Great Church. Đó là một cơ quan chuyên về việc thanh trừng những kẻ dị giáo và diệt trừ ác linh.
Vài ngày sau đó, một yêu cầu tìm kiếm cậu bé đã được gửi đến tất cả xứ đạo của {Giáo Hội} có mặt trên lãnh thổ này.
Falma không hề biết đến những sự kiện này.
Flama và nhóm của cậu đã hoàn tất việc kiểm tra của họ ở tỉnh Marseille và quay về thủ đô Hoàng gia. Trong suốt một tuần họ rời đi, tiệm thuốc đã bị đóng cửa và với sự trở lại của họ, tiệm lại tiến hành hoạt động trở lại. Ngay khi Falma chuẩn bị quay lại với công việc, vị kỵ sĩ trưởng canh gác tiệm thuốc đã chạy một mạch về biệt thự của nhà de Medicis.
“Một toa xe đâm vào tiệm thuốc ư?”
Vụ việc xảy ra khi Bruno đang dùng bữa sáng với Falma.
“Phải thưa ngài, cửa của tiệm và một số sản phẩm đã bị hư hại. Như bình thường, chúng tôi cử hai người gác cửa, tuy nhiên, vào buổi sáng chúng tôi đến và mở cánh cửa sắt ra. Lúc đó, hai chiếc xe ngựa không có người lái đã lao tới xuyên qua 2 cánh cửa sắt và đâm vào cửa tiệm. Chúng tôi không thể ngăn nó lại, mặc dù chúng tôi đã ở đó. Thật sự xin lỗi, thưa ngài. Chúng tôi cũng không biết được ai là chủ nhân của chiếc xe ngựa ấy, vì không có số đăng ký sở hữu trên xe.”
“Phòng pha chế ra sao rồi?”
Phòng pha chế chỉ nằm sau quầy thu ngân, điều này nghĩa là nó đã bị cô lập. Nó là trung tâm của cả tiệm thuốc, và Falma rất đau lòng nếu phòng pha chế bị hư hại.
“Phòng pha chế vẫn ổn.”
“Chiếc xe ngựa ấy chở những thứ gì vậy?”
Falma có thể dễ dàng loại bỏ những hàng hóa tràn ra nếu việc pha chế những hợp chất hóa học đơn giản, sau đó cậu có thể mở cửa lại ngay. Đồng thời, đó là ngày sau kỳ nghỉ, thế nên sẽ có nhiều bệnh nhân đã hẹn đến gặp để nhận đơn thuốc của họ. Việc họ tới có thể bù đắp lại doanh thu thất thoát khi mà họ gặp phải trong khi cửa hàng đóng cửa.
“Toàn là bụi và cát.”
Có gì đó không đúng trong báo cáo của ngài kỵ sĩ.
'Ah, mình sẽ phải tạm thời đóng của tiệm thuốc', và Falma đành từ bỏ việc bán hàng trong ngày hôm nay.
Trước giờ mở cửa, cậu phải nhanh chóng làm ra một bản thông báo.
“Đành vậy… nhưng thật tốt khi chiếc xe không hề có người lái khi nó đâm vào tiệm.”
Mẹ cậu đã lo lắng. Khi Lotte và Cedric vào phòng, họ hiểu được bầu không khí bất thường và giữ im lặng.
“Ai đó đang cố tình phá hoại việc kinh doanh của chúng ta.”
Khi Bruno hoàn thành việc ăn uống của mình, ông nói ra lời mà Falma đang nghĩ.
“Đối với vài người, một cửa hàng bán ra những thứ dược phẩm lạ không phải thứ gì đang vui mừng. Họ nghĩ nó là mối đe dọa, và có cả những người cho rằng nó có hại nữa.”
Nó thật sự khiến cho họ mất đi cơ hội làm ăn. Hơn nữa, cửa tiệm sẽ khác khi nó làm cho khách hàng nghĩ rằng nó là một nơi nguy hiểm.
“Có lẽ… ”
Cậu có cảm giác tệ về việc này. Những tên phá hoại có thể nhắm đến những thứ tương tự với Medique.
“Chúng ta phải mở cửa tiệm thuốc sóm nhất có thể. Chúng ta càng kéo dài sẽ càng khiến chúng ta mất khách.”
…
“Đây… ”
“Thật sự khủng khiếp… tiệm đã trở thành một đống bừa bộn.”
Khi Falma, Lotte và Cedric đến tiệm thuốc, họ đã nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng. Phải chăng những thứ dơ bẩn trong đống hàng hóa vô cùng có mùi? Toàn bộ cửa tiệm đã bốc mùi kinh khủng, một phần nội thất gần như bám đầy bụi và cát. May mắn thay, như lời ngài kỵ sĩ đã nói, phòng pha chế không có vấn đề gì. Bởi vì Thánh Thuật của Cedric là thuộc tính [Positive] của Đất, không phải điều bất khả thi để ông ấy dời những thứ bẩn thỉu và cát bằng Thánh Lực. Tuy nhiên, ông ấy có thể tẩy rửa những phần đất bị ô nhiễm ấy.
(Trans: mình khuyến khích main chôn thằng hung thủ với những thứ này như mạng có đăng tin gì gì ấy (|||-”-)//)
“Thanh tẩy (La épuration)”
(Trans: Theo tiếng Pháp, La épuration là điều trị)
Cedric giữ cây trượng và niệm phép, thanh tẩy phần đất.
“Cảm ơn ngài Cedric, mùi “thum thủm” kia đã biến mất rồi.”
“Đây là điều duy nhất tôi có thể làm.”
Cedric khịt mũi khiêm tốn.
“Chuyện gì đã xảy ra thế này!?”
Không hề biết thứ gì trong tình hình này, Ellen đến tiệm thuốc sau khi cưỡi ngựa đi từ biệt thự Bonnefoi đến tận đây. Tiếng hét của cô vang lên khi cô chuẩn bị bắt đầu công việc.
“Ellen, chị có thể lấy dược phẩm từ phòng pha chế sang Medique và bắt đầu công việc không? Em muốn gửi bệnh nhân sang bên ấy.”
Falma vào phòng pha chế đã được ngăn cách bởi một bức tường nên rất sạch sẽ, và bắt đầu phá chế tất cả dược phẩm cho bệnh nhân sẽ đến đây vào hôm nay. Sau khi hoàn thành, cậu tin tưởng giao túi dược phẩm và danh sách bệnh nhân cho Ellen. Cậu cũng giao cho cô bộ pha chế và những lọ thuốc bằng thủy tinh.
“Đây… Chúng chỉ đủ cho tất cả bệnh nhân đã xếp lịch đến đây ngày hôm nay. Nên nếu có bệnh nhân mới đến, em sẽ viết ra đơn thuốc và gửi nó cho Medique.”
“Ừ, ừm. Đã hiểu.”
Ellen dạo gần đây đã học được một chút từ Falma, cô đã có thể phối chế ra những loại thuốc hiện đại nhờ vào việc bắt chước kỹ thuật của Falma. Nếu cô không học những thông tin này từ Falma, cô sẽ không thể xử lý được với những căn bệnh so với những loại tiêu chuẩn. Mặc dù có thể quy định các dược liệu y học và các loại tương tự bằng cách sử dụng kiến thức y dược truyền thống của thế giới này, Ellen tin rằng dược phẩm của Falma lại có hiệu quả hơn, nên cô thay đổi kỹ thuật pha chế của mình.
“Cuối cùng, Ellen, đừng mở rộng cửa sắt ở trước Medique.”
“Tại sao? Chẳng lẽ nơi ấy cũng bị tấn công?”
“Chỉ là đề phòng thôi, làm ơn hãy cẩn thận. Còn nữa, em muốn chị hãy mang Lotte theo cùng.”
“Ể!? Nhưng em muốn ở lại giúp cậu chủ!”
“Chị hiểu rồi, đi thôi Lottelita. Em sẽ nghe theo những gì ông chủ nói.”
“Xin hãy làm vậy nhé.”
“Nếu có ai đó đáng ngờ đến, chị sẽ thổi bay bọn chúng với Thánh Thuật của mình!”
Falma quyết định nhường việc này lại cho Ellen vì cô là một người sử dụng Thủy Thánh Thuật tài ba. Cậu lưu lại tiệm thuốc Diversis Mundi Pharmacy, và bắt đầu thiết lập một kế hoạch cho việc tái xây dựng.
“Chuyện quái gì đã diễn ra… tên khốn nào đã làm chuyện này với cửa hàng yêu thích của ta!?”
Người đàn ông già tên Jean luôn là người đến đây vào sáng sớm, thậm chí trước khi cửa tiệm mở cửa. Sau khi nhìn thấy hoàn cảnh của cửa tiệm, ông ấy như bị xúc phạm.
"Tôi nghĩ cuối cùng tôi cũng có thể mua một số kẹo (kẹo ngậm ấy) hôm nay! Điều này có nghĩa là tôi cũng không thể uống nước sao !?"
Falma không thể nói được câu nào sau khi nghe được giọng của lão già ấy. Cậu bắt đầu tìm {Kẹo thủy thủ} trong tiệm, nơi mà những sản phẩm đã nằm rải rác và chôn vùi dưới đống đất cát. Thật may mắn, kẹo vẫn không sao trong một chiếc bình đặt ở trên đỉnh của chiếc kệ gần đó, mặc dù trong nó có vẻ như sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào. Falma lấy chiếc bính và đưa nó cho lão già Jean.
“Chiếc bính ấy trông rất bẩn phía ngoài, nhưng sạch ở bên trong. Bởi vì ngài Jean là khách hàng tốt nhất của tôi, tôi sẽ tặng nó cho ngài. Thêm vào đó, khi cửa tiệm mở cửa lại, hãy đến và mua chúng nữa nhé.”
“Wooooo…. ! Vậy cậu đang cho tôi thứ này miễn phí sao!?”
Lão già Jean lóe chợt réo lên trong khi đang chạy đi với chiếc bình trong tay. Ông chạy vào theo một cách mà Falma không nghĩ rằng nó có thể đối với một người già như ông.
“Ngài Bác sĩ Hoàng Gia, đừng nản lòng.”
“Nếu có gì tôi có thể làm được, làm ơn hãy để tôi giúp.”
“Hãy để chúng tôi giúp ngài.”
Những cửa tiệm hàng xóm rất thân với Falma đã ra ngoài phố chia buồn với cậu vì vụ tai nạn vừa rồi. Họ nói sẽ cảm ơn cậu bằng cách giúp cậu dọn dẹp những thứ còn xót lại từ chiếc xe hàng.
“Cảm ơn rất nhiều, mọi người đã cứu tôi một bận đấy.”
Từng người, từng người một, số người đến giúp ngày càng đông.
Trong thời gian tiệm thuốc mở cửa bình thường, những khách hàng muốn mua hàng sau một quãng nghỉ dài nối đuôi nhau mà đến. Falma được chào đón vài lần bởi những người khách hàng mới đến muốn mua hàng nhưng lại không được vì cửa tiệm vẫn chưa mở cửa lại. Cậu lắc đầu. Những bệnh nhân yêu cầu thuốc đã được đưa sang cửa tiệm thứ hai. Còn đối với những bệnh nhân mới, Falma viết cho họ đơn thuốc tại chỗ, rồi bảo họ thêm nó đến cửa tiệm thứ hai.
Số lượng lớn người trong thành phố đã để ý đến chuyện đã xảy ra và tình nguyện đến giúp việc dọn dẹp.
“Mọi người… Cảm ơn rất nhiều.”
Falma cúi đầu chuyển lời cảm kích của mình đến những người tình nguyện.
“Bởi vì tiệm thuốc rất cần thiết đối với chúng tôi.”
Những người thường xuyên đến đây, những ai đã qua khỏi những căn bệnh mãn tính, mỉm cười trong khi vẫn đang đổ mồ hôi vì công việc. Cedric nói, “Có vẻ như tiệm thuốc đã có được chỗ đứng ở vùng đất này rồi.”, với đôi mắt say mê.
“Chúng tôi cũng sẽ giúp.”
Sau một lúc, lão già Jean quay lại. Ông ấy mang theo mười người đàn ông lực lưỡng, ai nấy cũng cơ bắp lực lưỡng và ở trần nửa trên. Falma đã rất ngạc nhiên.
“Những người này là ai?”
“Họ là những người đàn ông trẻ ở nhà của tôi. Đây là tiền trả cho những viên {Kẹo thủy thủ}.”
Lão già Jean ra lệnh cho những người đàn ông ấy đến giúp Falma bằng một cái hất cằm. Từ những cái "tha thu" mỏ neo và tên cảng trên cánh tay họ, họ dường như là những người đàn ông của biển cả. Trông họ như đã tuyệt đối tuân lệnh của lão già Jean. Mặc dù Falma đoán rằng ông lão này có thể là một người thuyền trưởng đã nghỉ hưu, cậu thật sự không biết bao nhiêu về ông cả.
Nhờ vào những công nhân mới này, họ đã đem hết cát chất thành bao và đem chúng ra ngoài chỉ trong nháy mắt. Ngoài ra, khi Nữ Hoàng nghe về hoàn cảnh của họ, cô đã gửi một lượng binh lính đến để tăng cường an ninh của Medique. Họ cũng giúp việc thiết lập trật tự, người hầu riêng của Nữ Hoàng, Noah sẽ đến quan sát mọi việc.
“Nữ Hoàng Bệ Hạ đã rất tức giận đấy, cậu biết chứ. Gây ra một mớ hỗn độn cho một cửa tiệm đã được cấp Hiến Chương Hoang gia từ đế quốc. Tôi hoàn toàn sợ hãi với sự phẫn nổ ấy… ”
Noah đã nhìn thấy sự hoang dã ấy và muốn rời khỏi đó ngay.
“Cậu nghĩ chúng ta nên làm gì? Liệu cô ấy sẽ trả thù?”
(Trans: ai theo mình? Ship main và nữ hoàng! <3)
(Edit: Thằng trans muốn lái máy bay ak? )
“Tôi nghĩ nó sẽ trở thành một cuộc thanh trừng. Cậu có nghĩ ai là tên thủ lĩnh không?”
“Có quá nhiều người mà tôi có thể nghĩ đến, nhưng thật sự tôi không biết là ai.”
Hiệp Hội Dược Sư (The Apothecary Guild) chính là đáng nghi nhất, mặc dù cậu không thể nói ra với toàn bộ sự chắc chắn. Bên cạnh đó, không có bằng chứng nào cả. Nếu Falma bất cẩn nói ra rằng hung thủ là Hiệp Hội Dược Sư, thì Nữ Hoàng sẽ là người gần như nghiền nát họ. Như vậy, cậu không hành động ngay, vì nó sẽ dẫn một lời cáo buộc sai lầm.
“Nữ Hoàng Bệ Hạ sẽ gửi một số thợ đến và sửa lại nội thất. Nếu hôm nay cậu hoàn thành xong việc dọn dẹp, chúng ta có thể sửa lại cửa tiệm xong vào ngày mai và để nó chuẩn bị mở cửa vào ngày mốt.”
Như dự đoán của Nữ Hoàng Bệ Hạ, cô ấy hành động rất nhanh. Để có được sự giúp đỡ cửa Nữ Hoàng là một điều may mắn, Falma thật sự cảm kích về điều đó.
“Hãy nghỉ một chút vào bữa ăn trưa. Mọi người, cảm ơn vì việc này. Thành thật, tôi cảm ơn mọi người từ tận đáy lòng mình.”
“Yeah, giờ ăn trưa đã đến rồi.”
“Cậu rất tốt bụng.”
Sau đó, họ nghỉ trưa. Falma và Cedric ngồi xuống với những vết bẩn trên người từ buổi sáng, vì vậy, họ đã thay đồ. Và sau đó, họ đến và dùng bữa của mình tại một nhà hàng khi băng qua đường.
“Cậu chủ Falma, có vẻ như chúng ta sẽ hoàn thành được mọi chuyện trước hoàng hôn thôi.”
“Bởi vì mọi người đã đến giúp đấy.”
Ngay khi Falma và Cedric ngồi xuống tại chiếc ghế ngoài của cửa tiệm để nghỉ ngơi, một giọng nói vang đến bên và thu hút chú ý của họ.
“Ngài Dược sĩ, chúng tôi có một bệnh nhân. Làm ơn… làm ơn đến giúp với!”
Một người phụ nữ trẻ đang trong tình trạng hoảng sợ chạy đến bên Falma.
“Cha tôi đang làm việc dưới trời nóng gắt thì bỗng ông ấy ngã quỵ. Tôi đã cố gọi ông ấy dậy nhưng không được! Làm ơn, ông ấy chỉ ở góc phố thôi.”
“Là say nắng sao? Tôi hiểu rồi, đi thôi.”
Falma quay trở lại cửa tiệm và đem túi ý cụ của mình dùng cho những cuộc gọi tận nhà, và rồi cậu lên ngựa. Người phụ nữ kia cũng lên ngựa.
“Cậu chủ Falma, sẽ ổn nếu cậu đi một mình chứ?”
Cedric gọi cậu lại một cách lo lắng.
“Nếu mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát, tôi sẽ quay trở lại và yêu cầu giúp đỡ.”
“Vậy thì, hãy để những chuyện ở đây lại cho tôi.”
“Cảm ơn.”
Falma cưỡi ngữa trong dưới sự chỉ dẫn của người phụ nữ. Trong chốc lát, họ đã đến đỉnh núi ở rìa ngoài của Thủ đô Hoàng Gia. Nếu không vội, họ đã có thể tận hưởng quan cảnh tuyệt vời trên khắp Thủ đô Hoàng Gia. Nó có thể rất gần…
Falma ngay lập tức ngờ vực. Khu vực này thật hoang vắng và hiu quạnh.
“Ở đây ạ.”
“Cô nói nơi này sao?”
Falma xuống ngựa và đi theo người phụ nữ.
'Mình tự hỏi nếu thật sự có một người ngã xuống. Quan trọng hơn, cái mà ông ấy đang làm gì ở cái nơi này?'
“Bệnh nhân ấy---”
Falma chưa kịp nói xong thì đã có một người xuất hiện gián đoạn lời nói của cậu.
Những người đàn ông mặc đồ trắng cưỡi ngữa đến từ chân núi đã dàn trận ra. Người phụ nữ đã biến mất ngay sau đó.
'Là một cái bẫy!'
Falma dường như chùn bước sau khi nhận ra sự thật khiến cậu còn sốc hơn việc đây là một cái bẫy.
Mõi người đàn ông ngồi trên ngựa kia đều một cây trượng. Họ rõ ràng đều là người sử dụng Thánh Thuật để chiến đấu, chứ không chỉ là những kẻ cướp vừa đi bắt nạt.
“Chúng tôi là những Điều Tra viên chính thức từ Ủy ban Thanh tra của Great Church.”
Tất cả bọn họ đều mặc đồ màu tráng với những đặc điểm khác nhau, hầu hết trong số đó đều là vật để kháng Thánh Thuật. Họ cũng mang băng tay của <Giáo Hội Thánh Kỵ> (Church Holy Knights).
“Các người có việc gì với tôi sao?”
“Vì lệnh của Great Church, chúng tôi đang tìm kiếm một đứa bé với mái tóc vàng không hề có bóng.”
‘Đó là tôi! Họ đã tìm kiếm tôi bao lâu!?'
Khác với Falma, những đứa trẻ khác đều có bóng cả.
“Thật sự bất cẩn khi đi ra ngoài đường giữa ban ngày như vậy.”
“Tại sao ngươi lại không có bóng?”
Mặt trời vẫn ở trên đỉnh đầu, bầu trời còn rất rộng ở phía trên trên đồi. Tuy vậy, vẫn không hề có cái bóng nào dưới chân Falma cả. Nếu như cậu có một lớp quần áo, cậu sẽ có bóng của quần áo. Mặc dù cậu mặc đồ rất mỏng nhưng bóng của cậu đã biến mất. Trong khi đó, những cái bóng đen lại ở ngay dưới chân những điều tra viên kia.
“Ngươi là một ác linh ư?
“Tôi không phải ác linh!”
'Điều tồi tệ nhất, tôi có thể là một con ma. Nhưng ít nhất tôi không phải ác linh.'
Đó là những gì Falma nghĩ.
“Thế đó là gì?”
Một người đàn ông trở nên thiếu kiên nhẫn sau khi nghe được câu trả lời của Falma.
(Trans: <(“) cuộc đối thoại chưa được năm phút và thanh niên “người nhớn” mở miệng… well done…)
“Giơ tay lên và lui mười bước.”
Người đàn ông bắt đầu sử dụng lời lẽ đe dọa. Falma buộc phải lui về sau mười bước, đến một khu vực đất phẳng không có cỏ.
“Giam Cầm!”
Một người đàn ông hét lên khi ông ta nhảy xuống ngựa cắm cây trượng xuống mặt đất. Ông ta bắt đầu niệm phép dựng lên một rào chắn chống ác linh đầu tiên. Đấy chính xác là một Thánh Thuật dựng lên một trận hình ma thuật có thể khắc lên mặt đất và sau đó được kích hoạt khi đổ Thánh Lực vào. Hào quang màu đỏ phát sáng từ mặt đất, và sau đó có một loại tia sáng tiến thẳng vào mắt Falma. Tuy nhiên…
“C-cái gì!?”
Với một vụ nổ lớn, rào chắn chống lại ác linh hoàn toàn biến mất.
“Lồng chống ác linh không có hiệu quả!?”
“Ừm, tôi không phải ác linh.”
Những lời đó nghe có vẻ ngốc nghếch.
Một người đàn ông khác nhanh chóng tìm ra danh tính thật sự của Falma.
“Khai thân phận của ngươi ra!”
[Storm Flame] (Tempête de la flamme)
Ngay khi ông ta nói, ông cũng niệm chú và kích hoạt một ngọn lửa bắn thẳng về phía Falma.
Trận đấu bất thình lình bắt đầu.
Falma ném túi y cụ của mình lại trên đồi, vươn tay trái lên, cậu tiến hành tạo ra một khối lượng lớn khí nitơ trong khi giữ hơi mà không cần niệm phép. Đồng thời, khí ôxy xung quanh cũng bị tản đi khỏi khu vực bao quanh ngọn lửa. Cậu đã học được trong khóa huấn luyện cho những tình huống bất ngờ từ Ellen, sự chuẩn bị rất quan trọng. Đối với cơ thể có khả năng phòng thủ như Falma, kể cả khi đòn tấn công có thành công, cậu vẫn sẽ khó có thể bị đau hoặc chỉ nhận lại một vài vết xước từ nó mà thôi. Ngay cả với Ellen là đối thủ, cậu cũng chẳng thể đổ một giọt máu nào. Falma vừa lo lắng vừa nghĩ ngợi, “Nhỡ đâu mình lỡ tay giết đối thủ khi đi quá xa thì sao?” Ngọn lửa biến mất trước khi nó có thể chạm đến cậu. Nhằm tránh việc ngất xỉu, cậu cũng đã loại bỏ khí nitơ đi.
“Cái… bằng tay không? [Negative] Hỏa!?”
Một trong những người sử dụng Thủy Thánh Thuật bắn ra một đòn tấn công bằng băng nhưng Falma đã triệt tiêu nó với khả năng ở tay phải của mình mà không gặp khó khăn gì.
“Thậm chí còn có [Negative] Thủy nữa sao!?”
Thông thường, những người sử dụng Thánh Thuật sẽ không có khả năng sử dụng nhiều năng lực, vì thế mà người đàn ông trở nên bối rối.
'Liệu việc làm bay hơi thuốc gây mê trong không khí sẽ khiến họ ngất đi không nhỉ? À, mình cũng sẽ ngất mất.'
'Vậy thì, mình có thể làm họ ngất đi với một lượng nước nhỏ bị tách khỏi cơ thể và gây triệu chứng hypoglycemia (hạ đường huyết)?'
(Edit: Ý là main tính 1 lượng máu khỏi cơ thể tụi nó dẫn tới thiếu glucose trong máu và sẽ làm tụi nó ngất, edit từng đi hiến máu và bị hạ đường huyết rồi, feel lắm cơ :v )
Falma đang cố gắng tìm ra và phân tích phương thức để sống sót trong cuộc chạm trán này mà không gây thương tích cho đối thủ. Tuy nhiên, kể cả khi nếu thả họ đi, miễn là vị trí của cậu trong tiệm thuốc đã bị phát hiện, những điều tra viên sẽ lại tiếp tục đến tìm cậu. Cậu có thể khiến họ im lặng ngay tại đây. Nhưng một vài người ở gần đây có lẽ đã thấy chúng. Kể cả như vậy, giết chúng cũng không phải một lối suy nghĩ đúng. Tuy nhiên…
“Lệnh là chết hoặc còn sống. Giết nó.”
Ể-----!?
Người đàn ông với chiếc găng tay có hai đường viền chứng tỏ ông là lãnh đạo, đã ra lệnh giết Falma.
Những kẻ dị giáo phải chết. Đó là những gì trong tâm trí của họ.
Với điều này, nó rất khó để Falma có thể trốn thoát mà không có một bên bị thương.