Trans: Danta-sama
Edit: Shiro
Sagito: Chào mọi người ^_^ Tuần này mọi người vẫn khỏe chứ ^_^ Vậy là chỉ còn 1 tập nữa là chúng ta kết thúc Vol.2 rồi ^_^ Mình đang thắc mắc, các bạn có suy nghĩ như thế nào về undead? Theo các bạn trường hợp nào khả thi nhất để một undead sinh ra? Nói về undead, đây dường như là một loại phe phái mà dường như thế giới fantasy nào chắc chắn cũng phải có (bên cạnh goblin). Và thắc mắc của mình là, có thật sự là “Quang” thuộc tính có thể khắc chế undead? Hừm...Mà thôi, lan man hơi nhiều rồi :)) Mời các bạn đọc truyện nào :D
__________________________________________________________________________________________
Đế Đô San Flueve của Đế Quốc, tại một góc của thành phố ấy.
Có rất nhiều kỵ sĩ và linh mục có vũ trang được Nữ Hoàng ra lệnh bao vây những thánh kỵ sĩ của Vương quốc Nedale, thủ phạm đã mang tai họa đen vào Đế đô.
Họ đã nhận phải những mũi tên băng khiến họ bị mắc những căn bệnh về phổi và thương cực kì ngiêm trọng.
Lượng máu đã mất của họ rất lớn và chúng bắt đầu nhuộm đầy mặt đất đồng thời khiến họ chết dần. Họ đã cận kề cái chết rồi.
“Nếu các ngươi mang theo cái chết đen vào Đế đô, Vương quốc Nedale chỉ nằm kề bên Đế quốc. Vương quốc Nedale cũng sẽ bị diệt vong thôi.”
Tổng tham mưu trưởng đội quân đế quốc mắng nhiếc các thánh kỵ sĩ.
“Đó là... cái chết… đen?”
Trong khi nôn ra những ngụm máu trông vô cùng đau đớn, một trong số họ tròn xoe mắt nhìn.
Những thánh kỵ sĩ trông như rất ngạc nhiên và dường như họ không biết tai họa đen lây nhiễm như thế nào. Lúc bầy giờ, cẩm nang sức khỏe cộng đồng trong Đế đô thậm chí đã được biết đến bởi các lính gác và họ cũng đã có những kiến thức về phòng tránh lây nhiễm. Tuy nhiên, các thánh kỵ sĩ này lại không biết điều đó.
“Chúng tôi chỉ làm những gì người đàn ông ấy nói.”
“Chúng tôi không biết ý định của ông ta…”
Một trong những thánh kỵ sĩ suy sụp.
“Thật hồ đồ!”
Người vừa đáp xuống từ bầu trời phía trên đế đô, Falma, đặt chân lên trần nhà của một cửa tiệm nhỏ, nơi mà cậu có thể nhìn xuống toàn bộ thánh kỵ sĩ thuộc Vương quốc Nedale.
Khi cậu dùng Mắt Chẩn Đoán lên các thánh kỵ sĩ của Vương quốc Nedale, tất cả bọn họ đều là màu đỏ. Và ngay lúc này đây, một trong số họ đã chết đồng thời chỉ hai người còn sống.
Cậu đã quá muộn mất rồi.
“Nhiệm vụ của chúng tôi đã kết thúc.”
Trong khi hai tên thánh kỵ sĩ thổ huyết, chúng bắt đầu nói.
Dựa theo lời của chúng, thì toàn bộ chuyện này đã được sắp xếp bởi một người nào đó.
“Người dân của chúng tôi đang bị bắt làm con tin…”
Họ nói rằng hắn khẳng định hắn sở hữu sức mạnh để kiếm soát những căn bệnh có thể lấy đi hàng ngàn mạng người trong vòng 1 tháng, điều đó cho thấy, hắn đã tiêu diệt cả một cộng động.
“Hắn bảo rằng nếu chúng tôi muốn tránh sự chết chóc của người dân Vương quốc Nedale, chúng tôi phải vứt bọn thú và xác của chúng vào đế đô để tạo nên một sự hỗn loạn.”
Điều đó có nghĩa, dường như cả hai người này đều không biết. Họ chỉ nghĩ rằng miễn đế đô bị lây nhiễm một chút và toàn bộ người dân ở Vương quốc Nedale được cứu, họ chỉ có thể làm những gì bọn chúng bảo.
Họ đã không có được sự chuẩn xét điềm tĩnh, với Đức vua của họ và toàn thể hoàng tộc bị nhiễm bệnh đến chết mà bộ máy chính quyền không có chút năng lực nào để xử lý.
“Chúng tôi, chúng tôi chỉ mang hàng hóa như được bảo. Trong lúc đó, người trong đoàn chết dần từng người một và…”
Vì thế, những thánh kỵ sĩ đã trở nên mất kiên nhẫn trong khi chấp hành kế hoạch của chúng. Những quý tộc sở hữu thánh lực và có khả năng miễn dịch cao hơn thường dân. Nhưng dù vậy, cái chết đen vẫn xâm lấn được họ.
Trong khi cơ thể họ bị dày vò bởi những mũi tên băng và hít thở nặng nhọc hơn như thể sắp đến giới hạn, các thánh kỵ sĩ, những tinh anh của Vương quốc Nedale thất vọng nói.
Tai họa đen đã lan rộng khắp Vướng quốc Nedale.
Tuy nhiên, nếu họ không làm những gì hắn nói, số phận của người dân trong Vương quốc sẽ chấm dứt. Họ nói rằng họ chẳng thể làm được gì cả.
“Tại sao các người không giết hắn! Các người, đã lão luyện như vậy!? Tại sao, tại sao các ngươi lại làm theo lời hắn!”
Chỉ huy cận vệ hoàng gia bực tức mắng mỏ.
“Chúng tôi không thể giết hắn… chúng tôi không thể… hắn, người đó, hắn đã bị chiếm giữ bởi một ác linh.”
“Con người không thể giết được hắn.”, thánh kỵ sĩ đã nói một thứ mơ hồ.
“Chúng tôi đã cố giết hắn, đã thử rất nhiều lần.”, họ nói.
“Thời điểm chúng tôi cố giết hắn, thì hắn đã chết rồi…”
“OMG, Thủ vệ đền thờ không trừ khử được ác linh sao!”
Linh mục đứng đầu Salomon hỏi một cách khó chịu. Ngay từ đầu, sự tàn phá ở vướng quốc Nedale đã không được báo cáo lên Đại Đền. Không có một lời kêu gọi giúp đỡ nào được trình lên.
“Ngôi đền… nó đã bị niêm phong khoảng 2 tháng trước. Toàn bộ linh mục đều bị giết, tất cả, kể cả chim bồ câu và ngựa.”
Thông tin này là thứ mà linh mục đứng đầu Salomon không hề biết.
“Không ngờ còn có thứ phiền phức như thế ở đó…”
“Nếu đó là một đại ác linh, thì đền không thể chống lại, nhưng một ác linh có thể chiếm một đất nước, đây không còn là vấn đề thông thường.
Các linh mục lộ ra sự cảnh giác.
“Tên người đó là?”
Một câu hỏi đến từ giọng nói đầy sự căng thẳng. Bruno đã xuất hiện. Ông vội vã đến đây trên lưng ngựa để tự mình đến xác nhận tình hình.
“Chúng tôi không biết tên hắn.”
Bruno nói ra đặc điểm.
“Kamyu de Sado. Tóc xanh, có một vết bỏng ở má trái, một tên chột mắt mưu mẹo và ác độc.”
Các thánh kỵ sĩ tròn mắt kinh ngạc nhìn.
Đó chính là trọng tâm.
“Đúng rồi… chúng tôi không biết tên hắn, nhưng những điều đó đúng. Chúng tôi đã làm những thứ tên ghê tởm đó bảo. Với điều này, vương quốc Nedale sẽ… được… cứu.”
Hơi thở cuối cùng của thánh kỵ sĩ đã để lại những lời trăn chối, anh ta lộ ra một gương mặt thỏa mãn… và rồi ra đi. Xác của họ ngay lập tức bị thiêu hủy cẩn thận bởi các hỏa thánh thuật sư.
(Nó là như vậy…)
Xem xét toàn bộ mọi chuyện từ đầu đến cuối, Falma cuối cũng đã nắm được tình hình. Cậu không hiểu ác linh là gì, nhưng cậu nghĩ rằng nó có thể một triều đại khủng bố bởi một tên tàn ác tồn tại bên trong cốt lõi của vương quốc Nedale. Bruno dường như biết được thứ gì đó nên mình phải hỏi ông ấy chi tiết sau, Falma nghĩ thầm.
Mặc dù các biện pháp phòng chống đều thiếu thốn ở vương quốc Nedale,
(Mình phải là người đầu tiên ngăn chặng bệnh dịch trong đế đô. Nếu cứ tiếp tục, thuốc sẽ không thể cung cấp đủ.)
Điều đó là thứ cần được làm đầu tiên. Cậu cần có một danh sách ưu tiên.
Chỉ Falma mới có thể tạo ra thuốc (sparfloxacin).
(Đầu tiên, mình phải nắm được con số người bị nhiễm, sau đó là sản xuất cho sự thiếu hụt ấy.)
Falma truyền thánh lực vào Trượng Thần Y và lặng lẽ bay lên trong khi cẩn thận tránh ánh mắt của mọi người.
Vì không cần lo lắng về sự tấn công của kẻ địch, chuông cảnh tĩnh đã vang xuyên suốt đế đô bắt đầu dừng lại cứ như làn sóng đã rút rồi.
Tuy nhiên, Bruno, nhìn chăm chăm vào ngọn lửa thiêu các thánh kỵ sĩ của vương quốc Nedale, đã chú ý một điều quan trọng. Trong khi mắt vẫn nhìn chằm chằm, Bruno lẩm bẩm trong miệng.
“Tệ rồi.”
Người đó, trái tim đã hỏng rồi. Hắn không tin tưởng vào con người nữa.
“Hắn nên kiểm tra mắt chính mình, liệu thánh kỵ sĩ của vương quốc Nedale đã làm đúng việc của mình…”
Với hắn, con người chết bởi sự lây nhiễm thật tuyệt đẹp. (Edit: đẹp cc)
Sự suy yếu, tuyệt vọng, cái chết và bắt đầu của sự tái tạo bởi vài người kiềm hãm được căn bệnh.
Tại đó, Kamyu cảm thấy vẻ đẹp.
Hắn thích nhìn thấy khung cảnh mọi người bị lây nhiễm và chết dần bởi căn bệnh.
----trên hết là, hắn thích làm việc đó gần với mình.
“Thằng khốn!”
Bruno siết gậy thật chặt và bùng phát cơn giận. Thánh lực mạnh mẽ trào ra.
“Đừng có dừng chuông cảnh tĩnh!! Tiếp tục cảnh báo họ!”
Ông quát.
“Kamyu ở ngay trong đế đô!!”
Hắn phải bị diệt trừ ngay khi được tìm ra.
--------------------------
Những người đang làm việc ở trạm kiểm dịch đầu tiên đã nhìn thấy quá trình của tình hình, trong khi lắng nghe mọi thứ xảy ra trong thành phố từ một người canh gác như một sự thắng lợi. Tiếng ồn của chuông cảnh tĩnh dần dịu đi, âm thanh của nó từ từ giãn ra và cuối cùng dừng hẳn.
“Chuông cảnh tĩnh đã dừng! Ngài có muốn quay về tiệm thuốc không?”
Lotte mời Cedric.
“Tôi đồng ý. Cận vệ của đế đô có vẻ như đã hạ được kẻ thù, chỉ trong thời gian chờ đợi, nguy hiểm đã qua đi.”
Tại trạm kiểm dịch đầu tiên, Lotte và Cedric khẩn trương đến tiệm thuốc Diversis Mundi trong khi đi ngang qua các cận vệ hoàng gia đang hối hả bước đi. Trong đế đô, bởi sự xuất hiện của cuộc chiến thánh thuật, nhiều thứ đã sụp đổ, mặt đất tan hoang và nhiều nơi ở đây và đó đã bị cuốn đi và người dân trong đế đô có mặt trong những cửa hàng và gia cư đều lộ ra sự bối rối.
Khi họ cuối cùng cũng đến được hướng của trạm kiểm dịch 6, họ nhìn thấy chiếc cổng lớn của tiệm thuốc Diversis Mundi ở góc phố đế đô, vẫn sừng sững như lúc trước.
“Tạ ơn thần linh, nó không bị cháy! Tạ ơn thần linh~”
Lotte vui mừng nhảy nhót. Và như rọi một ráo nước lạnh vào cô, chiếc chuông cảnh tĩnh lại vang lên.
“Ể!? Lại nữa sao!”
“Điều này lạ thật. Phải chăng có một kẻ địch mới? Hãy vào tiệm cho đến khi chuông dừng lại, bên trong tiệm sẽ an toàn hơn.”
Các bụi cây bảng trang trí, vân vân… đều bị hư hại do gió lớn. Tuy vậy, Lotte, người đã cẩn thận quan sát bên ngoài tiệm thuốc lại cảm thấy thứ gì đó kì lạ.
“A-re, cửa sổ phía Đông bị mở…”
“Chắc hẳn nó bị mở ra do các phong thánh thuật sư, có lẽ không được cài chốt cẩn thận.”
Cedric cũng nhìn lên đó.
“Tôi chắc rằng, mình đã khóa nó cẩn thận tồi. Tôi sẽ vào đóng nó lại.”
Khi vào bên trong tiệm thuốc, những ngọn gió đã vào trong cửa sổ đã mở, làm giấy tờ rải rác khắp nơi. Cedric và Lotte đóng từng cái lại và dọn dẹp những thứ bừa bãi.
Lotte đi lên tầng 3. “Gatan”, một âm thanh phát ra ở tầng 4.
“A, Falma-sama đã về rồi!”
Lotte gọi Cedtic ở tầng 2.
“Lạ thật. Cửa và tường đều khóa, có con thú nào chăng?”
Lotte bước lên cầu thang và vội vàng thẳng đến phòng thí nghiệm ở tầng 4 trong khi Cedric đang nói.
“Khoan đã, Lotte! Tôi sẽ kiếm tra nó! Có thể là con sốc còn sót lại mang theo tai họa đen đấy!!”
Cedric có linh cảm không lành đuổi theo Lotte. Đầu gối ông đã được chữa lành nên ông có thể đi cầu thang mà không cần thang máy, nhưng ông không thể nhanh hơn người trẻ như Lotte được.
Lotte chạy lên với cảm giác tràn đầy mong muốn được gặp Falma đến nổi hơi thở có phần không đều và không nghe được những gì Cedric nói. Khi cô lên tầng 4, cánh cửa phòng thí nghiệm đã mở sẵn.
“Falma-sama!”
Lotte vui mừng chạy vào phòng thí nghiệm.
Cô hoàn toàn quên mất lời dặn không được vào phòng thí nghiệm vì có rất nhiều hóa chất nguy hiểm bên trong.
“A-re… Falma-sama?”
Falma không có ở trong. “HyuuHyuu”, ngọn gió thổi vào trong phòng qua đường cửa sổ. Những thứ bên trong phong thí nghiệm là lượng lớn hóa chất và nhiều loại thuốc, ống nghiệm, dụng cụ thí nghiệm có thể dùng cho thứ gì đó và số lớn tài liệu thực nghiệm.
“Chỉ là tưởng tượng của mình ư. Nhưng, mình cần đóng cửa lại, những loại thuốc quan trọng có thể bị hư nếu bụi vào phòng thí nghiệm.”
Lotte suy nghĩ một chút và đi đóng của sổ lại.
Tuy nhiên, trước đó, cô đã nghe tiếng cửa đóng lại phía sau mình.
“Ể?”
Cô không hề phòng vệ quay lại.
“Charlotte! Đợi đã.”
Khi Cedric cuối cùng cũng đến tầng 4, Lotte đã nằm trên sàn nhà trong phòng thí nghiệm.
“Ch-chuyện gì đã xảy ra!”
Khi Cedric vào phòng thí nghiệm và đặt tay lên vao Lotte, ông cảm thấy sự hiện diện của con người ngay phía sau.
Khi ông quay lại, ông cảm thấy một sự chấn động ở lưng mình từ phía sau.
Kể đột nhập đã trốn sau cửa. Cedric cố rút cây trượng ra nhưng tay ông đột nhiên nhói đau, sau đó, tay ông bắt đầu co cứng lại.
“…. Ugghu!”
Ông không thể thở được.
-------------------------
Lúc đó, Falma ở trên bầu trời của đế đô. Việc đó là đề nắm bắt hoàn toàn số bệnh nhân bị nhiễm bỏi dịch bệnh.
Khi cậu nhìn xung quanh thành phố bằng Mắt Chẩn Đoán, cậu nhìn thấy một ánh sáng màu xanh bên trong những bệnh nhân, thậm chí là từ bên trong những ngôi nhà.
Họ là người bị nhiễm, nhưng tát cả đều là giai đoạn ngầm. Nó vẫn chưa có triệu chứng nào.
Vi khuẩn dịch bệnh, miễn trị liệu sớm, thì nó sẽ không đáng sợ.
Nếu thuốc men đưa cho mọi người ở giai đoạn ngầm trong vòng một hai ngày, với Vùng Xóa Sổ Bệnh Tật và những trạm kiểm soát hoạt đồng tốt, cái chết ở đế đô có thể bị diệt trừ trong một 1 tháng.
Thương vong cũng vậy, mặc dù có thể sẽ có, nhưng nó sẽ được hạn chế ở mức tối thiểu.
“Mình sẽ chấm dứt nó trước khi nó bùng phát!”
Nó sẽ không thể trở thành một tình trạng bi quan được, theo lý thuyết. Mặc dù những lời cầu nguyện cũng bao gồm bên trong.
“N?”
Cậu đột nhiên thấy rùng mình như thể cơ thể mình bị xuyên thũng và không được thoải mái, Falma nhìn về phía tiệm thuốc Diversis Mundi.
Tại đó có những điểm sáng nhấp nháy cực mạnh tại tầng 4, hai dáng người lớn và nhỏ, từ đó, một luồng ánh sáng có dạng người gầy guộc rỉ ra.
Đó là chính vào lúc này.
“Tại sao, lại là tầng 4!?”
Cậu gấp rút đến nơi đó không chậm trễ 1 giây nào và Falma đã cứng họng.
Ở tầng 4, cậu đã thấy có một bóng đen ngòm đang lẫn trốn.
Đó quả địa ngục bị lãng quên, như thể toàn bộ bóng của thế giới hòa tụ về đây, cứ như nếu ai đó nhìn vào thôi cũng sẽ bị nó hút vào.
“Cái, cái đó là gì... ! Bóng tối, cái bóng…”
(Đó là, anh lớn của mình, em gái và cả linh mục gọi là, ác linh ư?)
Tuy nhiên, vầng sáng màu xanh của bệnh nhân dừng chuyển động trên tầng 4 trong tiệm bắt đầu dày đặc hơn và dần chuyển thành đỏ. Đó là dấu hiệu nguy hiểm có thể nói là chậm một phút cũng chết người.
“Tại sao nó lại nhanh đến vậy! Đây không phải dịch. Cái gì vậy!? Là độc sao!?”
Đúng thật là có rất nhiều chất độc cần thiết trong quá trình tổng hợp thực nghiệm ở kho thuốc tại tầng 4 của tiệm thuốc Diversis Mundi. Nhưng kể cả thế, cậu không để lại những loại chất độc cực mạnh trong tủ đề phòng các trường hợp khẩn cấp hay trộm. Cậu đặt những thứ nguy hiểm bên trong chiếc tủ khóa, kho thuốc chắc chắn.
Ác linh với cái bóng đen, nó đã bắt bệnh nhân uống thứ gì trong phòng thí nghiệm ư.
Ngớ ngẩn, mặc dù hắn vẫn nghĩ như thế, Falma đã dùng đến Mắt Chẩn Đoán. Thật ngu xuẩn khi đến gần mà không suy nghĩ.
“Đầu độc!”
Có một phản ứng từ vầng sáng xanh. Như cậu nghĩ, đó có vẻ là độc.
“Potassium Cyanide”.” (KCN hay còn được gọi là kali xyanua đó)
Cậu nghi ngờ rằng nó có thể là xyanua vì nó có hiệu quả tức thời, nhưng nó sai rồi. Cậu bắt đầu lại.
“Hợp chất vô cơ.”
Sai.
“Hợp chất hữu cơ.”
Thứ đó có một phản ứng.
“Hợp chất đạm.”
Phân loại nó ra gần như một cụm lớn và thu hẹp nó lại, cậu chắc chắn sẽ tìm được nó, nhưng có một số lượng lớn chất độc. Đó không phải thứ mà cậu có thể đoán ra nhờ may mắn. Vì cậu có thể nhìn thấy luồng sáng xanh từ một vết thương, cậu có thể đoán được nó là tên độc hay chất độc xâm nhập thông qua vết thương.
Falma tiếp tục giới hạn hợp chất đạm. Cậu không đoán mò. Cậu đang đề cập đến loại hợp chất đạm phản ứng nhanh mang độc tố chết người (thường bắt nguồn từ hợp chất hữu cơ), mà cậu nhớ ra.
Trên hết, nó gần như từ những thứ dễ dàng có được ở thế giới này.
“Aconitine.” (1)
Thứ ánh sáng xanh ấy trở nên nhạt hơn. Aconitine là thành phần độc tố có trong Aconitum (wolf’s bane) (2). Đó là một chất độc chết người mà cha của Falma đã dùng một lần duy nhất với những bệnh nhân như một liều thuốc hạ sốt, nhưng đó là thứ không có trong phòng thí nghiệm của Falma.
Và, không có cách giải độc cho loại đó.
“Khốn thật!”
Cậu không thể tạo ra thuốc kháng. Nó cũng đã quá muộn cho việc xúc ruột. Cũng đã quá muộn để điều trị.
“Nếu là vậy… !”
Cậu dùng khả năng xóa sổ ở tay phải.
“Xóa bỏ Aconnitine (C34H47NO11)!”
Xóa bỏ chất độc chết người từ xa.
Nó sẽ quá muộn để chữa trị bệnh nhân sau khi đánh bại ác linh. Bệnh nhất sẽ chết mất.
Vì lẽ đó mà sau khi Falma đã giải độc từ xa, cậu định đến diệt trừ ác linh.
Cấu trúc của Aconitine rất phức tạp, nhưng may mắn thay, không giống với khả năng sáng tạo của cậu, cậu chỉ cần ngâm xướng công thức cấu tạo hóa học hay tên/bí danh của hợp chất và chuyện xóa nó đi sẽ do khả năng xóa sổ đảm nhiệm. Tuy vậy, đóm xanh vẫn chưa biến mất. Dù thế, nó đã trở nên nhạt đi.
“Vẫn còn thứ gì đó!”
Dường như nó là một sự pha tạp bởi vài chất độc.
Cậu đề cập hầu hết những loại có trong mũi tên độc. Cậu đã hoài nghi, nhưng vẫn đề cập một trong số đó.
“Batrachotoxin.”
Chất độc thần kinh từ ếch độc đã phù hợp. Loại độc này, không hề được biết đến trong bất kỳ loại sách y nào ở thế giới này.
Sau cùng, không hề có ếch độc ở thế giới này.
(Tại sao, thứ gì đó như thế này. Mình thậm chí không thể nghĩ ra, mình cũng không thể làm gì như thế…)
Falma cảm thấy rùng mình. Chỉ có một ranh giới mỏng manh giữa chất độc và dược thảo.
Nếu dùng sai những kiến thức về dược học, thì nó cũng có thể trở thành thuốc độc.
Cái bóng đen ngòm, nó có thể là một con ác linh vượt qua thường thức của thế giới này.
“Xóa sổ Batrachotoxin (C31H42N2O6)!!”
Quá trình giải độc đã hoàn thành. Vầng sáng xanh dạng người đã biến mất, chỉ còn vị trí của nó là sáng. Một trong 2 mạng người đã được cứu mặc dù đó chỉ là một vết thương nhẹ.
Falma tự chuẩn bị tinh thần và chắc chắn lần này, cậu sẽ đối mắt với ác linh.
Cậu đâm xầm vào cửa sổ dẫn vào phòng thí nghiệm ở tầng 4.
Kẻ dột nhập cao lớn mặc áo choàng đen và che mặt bằng một chiếc mũ trùm đang ở đó, hắn xoay mặt khỏi Falma.
“Ta cảm thấy một hiện diện tồi tệ. Hiện diện của ánh sáng.”
Sau khi tên đó xoay đi với những bước chân đáng xấu hổ như thể cơ thế hắn đang réo lên, hắn mở miệng. Một giọng nói đầy nhớp nháp, thứ có thể dính vào tai người khác. Hắn toát ra một mùi hôi nồng nặc như mùi thối rửa.
“Ngươi đến để cản trở sao? Ngu ngốc, toàn bộ con người sẽ chết.”
Hắn hỏi một câu rất phiền phức. Sau đó, hắn bỏ mũ trùm bằng một tay.
Phần sọ người có thể nhìn thấy ở nửa trái của gương mặt, làn da xanh thối rửa. Đó là một tên đàn ông có mái tóc xanh và không có mắt trái.
Với diện mạo như vậy, Falma đã đoán ra.
“Ngươi… không lẽ nào, là Kamyu.”
Đây là thủ phạm mà cha của Falma để mắt đến. Một trong các thánh kỵ sĩ của vương quốc Nedale đã tin hắn là một ác linh vô căn cứ.
“Thật đúng là ta.”
Hắn chỉ ngón tay hầu như đã phân hủy thành xương vào Falma trong vui sướng.
Hắn không phải con người, hắn là một cái xác trên hình dạng người.
“Uu… uuu.”
Người người đã ngất trên sàn nhà phòng thí nghiệm là Cedric và Lotte. Cedric đã ngã đè lên Lotte như thế ông đang bảo vệ cô. Những tiếng rên rỉ cũng có thể nghe thấy. Falma có thể giải độc từ một khoảng cách xa, nhưng trên lưng ông ấy có một thương nhỏ do bị đâm.
Đấy không phải vết thương chí mạng. Sau khi Falma tiêu diệt ác linh, cậu có thể trị liệu cho cả hai.
“Ngươi đã làm gì…”
Khoảng khắc kế tiếp khi Falma nhìn họ, Kamyu đang giữ lấy một lọ thuốc với nắp đã mở.
“Phòng thí nghiệm này thật đáng kinh ngạc. Có nhiều loại độc không biết tên như thế này… cái này là gì? Thật thú vị.”
Có rất nhiều dung dịch và tinh thể bên trong lọ thuốc. Đó bột phosphorus trắng mà Falma đã chuẩn bị cho việc tổng hợp, nó là thứ Falma đã tạo ra với sự sáng tạo vật chất và trữ sẵn trong kho thuốc kín. phosphorus trắng (3) bốc cháy tự nhiên trong không khí, vì vậy nó đã được cho vào trong lọ nước.
“Ta đến xem thưởng thức căn bệnh chết chóc khuếch tán trong đế đô, nhưng bỏ qua đi. Hãy “thử nghiệm” điều gì sẽ xảy ra khi chất độc này được rưới lên da.”
Hắn giữ chiếc bình chứa phốt phô trắng đến trước mặt Lotte. Nếu hắn nghiêng lọ thuốc, khuôn mặt của Lotte sẽ bị cháy bởi phốt phô trắng và ngọn lửa ấy sẽ không tan biến. Vết bỏng do phốt phô trắng gây ra vô cùng nặng và khó để chữa. Cô sẽ bị bỏng hoá chất nghiêm trọng.
Dường như Kamyu muốn thử nó nhanh để biết chất độc đó hoạt động như thế nào.
Trong khi cô ấy còn sống.
Và Falma sẽ không để nó xảy ra.
Trước khi tay Kamyu chuyển động, Falma đã vươn tay ra chắn trước phốt phô trắng.
“Xóa sổ Phosphorus trắng (P4).”
Các tinh thế biến mất. Không còn chất độc trong chiếc lọ nữa.
“Đừng có hại người với thuốc thử của ta! Điều như thế… không ai gọi lạ “thử nghiệm” cả.”
Sử dụng chất độc hóa học lên con người, chỉ vì muốn biết hiệu quả.
Đó chỉ là một thứ tàn ác khủng khiếp, thứ báng bổ khoa học và dưpực học.
“Không thể nào. Chỉ mình ngươi…”
Lặng lẽ kiềm chế cơn giận, giọng nói Falma run rẩy.
Lotte, người vừa mở mắt sau khi lấy lại ý thức vì độc đã được loại bỏ khỏi cơ thể, bị giật mình vì tiếng nói của Falma.
“Ta không thể chữa cho người.”
Lotte mơ màng cảm nhận một sức mạnh vô hình hiện hữu. Lực áp bách trong không gian dần tăng lên. Lotte không thể lên tiếng, vì cô không nuốt được ngụm hơi trong sự suy nhược. Đó là vì dường như đó không phải là giọng của Falma. Giọng nói ấy, như của một người khác. Một người đang buồn bả và tức giận đã bị nén đến cực hạn.
Lotte chưa từng thấy cậu tức giận.
Nhưng dù vậy, lúc này, cô rõ ràng cảm thấy nó. Cô cảm thấy sự giận dữ của cậu.
“Vậy thì s… ubhu!?”
Sau khi Falma siết chặt nắm đấm, cậu bất ngờ tấn công với tốc độ thần thánh. Nhanh hơn cả cú vung dao độc của Kamyu, nhanh hơn cậu đã nghĩ, cậu đấm vào mặt Kamyu.
Falma cảm thấy cậu cần diệt trừ ác linh này bằng mọi thứ cậu có.
Ác linh, bị đấm bởi một nắm đấm đã được hội tụ thánh lực mà không hề được cảnh báo trước, đã mất đi phần mặt còn lại.
Đối diện với ác linh, năng lực xóa sổ của tay trái Falma auto kích hoạt.
Kamyu bị đánh bay với tốc độ cao đâm xầm vào cửa sổ ở bên khác của phòng thí nghiệm trên tầng 4, hắn bị thổi bay khỏi tiệm thuốc và bị vùi trong đống đổ nát.
Falma bay lên nhờ Trượng Thần Y và để bản thân nhập tâm vào trạng thái gia tốc ấy.
Trên bầu trời, Falma tập sức mạnh vào nắm đấm một lần nữa.
Kamyu hiện tại đã nhận nắm đấm đó, cơ thể hắn bị hủy diệt bởi lực bộc phá, khiến nó trở thành một hình dạng méo mó.
Tay phải của Falma run lên mạnh mẽ.
Phần thân trên bị nghiền nát.
Cơ thể trở nên, nóng, thâu tóm nhiệt lượng và với nắm đấm ấy, thêm một cú nữa.
Cậu nghiền nát hắn với nắm đấm của mình. Những miếng thịt thói rửa trở nên mong manh và rải rác khắp nơi và rồi thành tro, sau đó, biến mất trong những vầng hào quang thanh tẩy màu trắng.
“Tan biến!”
Falma vung Trượng Thần Y được bao phủ trong một đợt sấm chớp trên bầu trời và xuyên thủng không gian ngay một lúc.
Ác linh không thể kháng cự dù có làm gì đi nữa, bản chất của tổn tại như nó đã bị thâm nhập, đang bị phá hoại mãnh mẽ từ ngay bên trong.
Nó vùng vẩy trong khi ngã xuống, gieo mình xuống đất.
“Ughaa… hiii!...”
Mặt đất dần phủ đầy sấm chớp mà Falma đã tạo ra nhờ thánh lực, cuối cùng, nó không thể chịu nổi lực éo và cậu tạo ra một miệng núi lửa khổng lồ ngay lập tức.
Trượng Thần Y tỏa sáng mạnh mẽ và ngọn lửa với nhiệt độ siêu cao bừng sáng màu cầu vòng ập lên Kamyu.
Thậm chí đá tảng trong con hẻm cũng bị cháy đến đỏ rực.
“… đây là cái chết, hử>”
Trong khi bị bao trùm bởi ngọn lửa, Kamyu nói ra những lời cuối cùng.
Đó là thứ gì đó mà người đàn ông bị kiểm soát bởi ác linh, mong muốn từ rất lâu.
Cái bóng bên trong Kamyu đã bị xuyên thủng bởi Trượng Thần Y và đấu tranh một lúc, nhưng dần dần biến mất.
Cùng với tan biến của thứ vật chất đen, cơ thể của người đàn ông phân rả ra và trở thành tro, sau đó, phân tán theo cơn gió.
“Ngu ngốc… khốn nạn.”
Sau khi tiễn hắn đi, Falma cảm thấy trống rỗng.
Tâm trí và tài năng của Kamyu vượt xa tiêu chuẩn của thế giới này. Nếu những kiến thức, thông tin và tìm kiếm ấy được dùng, cậu tự hỏi sẽ có bao nhiêu người có thể được cứu.
Lẽ ra hắn nên trở thành một dược sĩ khắc tên mình trong lịch sự.
Tuy vậy, hắn không làm thế.
Hắn đã quá ác độc. Và trái tim độc ác ấy, một tồn tại tàn ác hơn đã được triệu hồi.
Người dân trong thành phố đã di tản đến các cửa hàng khi một lần nữa nghe tiếng chuông cảnh tĩnh vang lên, sợ sệt mở cửa sổ ra vì âm thanh chấn động lớn như động đất mà họ cảm thấy rất gần, khi đó, họ nhìn thấy một đứa trẻ với khuôn mặt không thể nhìn thấy được, bởi chiếc áo chùm, cầm một cậy trượng trong suốt, đứng một mình giữa miệng núi lửa.
“Cá-cái quái gì vừa diễn ra?”
Không ai xác định được sự thật.
Tia nắng mặt trời len lối giữa những hàng mây, chứng tỏ bầu trời đã trở nên trong lành. Ngọn gió dịu dàng và ấm áp thổi xuống từ thiên đàng cứ như đang chữa lành cho đế đô San Flueve.
“Falma-sama.”
Trong khi kiếm chế nổi đau từ vết thương bị đâm sau lưng, Lotte bước xuống cầu thang trong tiệm. Chậm rãi và cẩn thận, để chắn chắn từng bước đi, cô đã đến gần Falma. *pota*, *pota*, những vệt máu theo sau bước chân cô.
Falma đã rủ đầu xuống.
Và, Lotte nhìn lên cậu với đôi mắt hầu như tràn trề nước mắt và ôm lấy cậu.
“Mừng trở về.”
Không còn lời nào cần thiết vào lúc này nữa.
Chú thích
(1): là một độc tố được lấy từ cây aconitum
(2):
(3):Phốt pho trắng (WP) là chất hóa học có khả năng gây cháy được sử dụng rộng rãi trong lĩnh vực quân sự, chủ yếu nó được nhồi vào các loại bom cháy, bom khói với mục đích tạo ra các màn khói hoặc gây ra sự sát thương, tiêu diệt sinh lực của đối phương. Phốt pho trắng cũng được coi là loại vũ khí hoá học.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage