Tại một đồng cỏ, nơi có thể nhìn thấy một thành phố pháo đài lớn gần đó.
Có một con orc với mái tóc bạc dài và nhọn hoắt cùng làn da đen sạm đang cầm một thanh kiếm lớn trên tay phải.
Thân hình nó cao hơn hai mét. Nó có cánh tay và chân thô to, và phần thân trên của nó lớn hơn một chút so với phần thân dưới. Nó đang làm một biểu cảm dữ tợn, nhưng không có chiếc răng nanh nào mọc ra từ hàm dưới cả.
Nó có đôi mắt đen với con ngươi màu vàng mà nó đang dùng để trừng trừng vào nhà thám hiểm trước mặt mình.
「Mày không tấn công à?」
Đối thủ vừa nói là một thanh niên da trắng, tóc vàng, mắt xanh. Tóc của anh ấy được tạo kiểu để nhọn. Anh ta có thân hình mảnh khảnh nhưng cơ thể của anh ta rõ ràng là được đào tạo. Bộ trang phục màu đen của anh ta rõ ràng là trang bị nhẹ so với con quái vật ―― con orc mà anh ta đang đối mặt.
Trang phục cố ý không có tay áo ở bên phải. Cánh tay phải của chàng trai trẻ đã bị lộ gần hết. Các bộ phận khác của trang phục được làm từ vải hoặc da.
Ngược lại, con orc đang cầm một thanh kiếm còn lớn hơn cả thanh đại kiếm mà người thanh niên đang cầm chỉ bằng một tay. Tay chân của nó được bảo vệ bằng bảo hộ làm bằng da.
Orc thậm chí còn được trang bị một tấm bảo vệ ngực.
「UOOOOOOOO !!」
Con Orc bước tới trước bằng bàn chân to lớn của mình. Chàng trai trẻ không hề hoảng sợ ngay cả khi nhìn cơ thể to lớn đó đang tiến tới. Anh ta đã thủ thế sẵn thanh đại kiếm bằng đôi tay của mình.
「Yare Yare …… mày quá dễ đoán.」
Anh ta nói vậy và bước về phía trước khi làm chệch hướng thanh đại kiếm của con Orc.
Con orc trở nên mất cân bằng, ngược lại chàng trai lại bước lên phía trước và đập vào bụng con Orc bằng sống kiếm của anh ta từ bên hông.
「Kahah!」
Con Orc mở miệng lớn. Và rồi người thanh niên vung thanh đại kiếm của mình xuống trong khi con Orc đang quằn quại trong đau đớn.
"Chấm hết."
Con Orc nhắm mắt lại.
Nhưng, sau một lúc nó sợ hãi mở mắt ra. Chàng trai trẻ đặt thanh đại kiếm của mình lên vai trong khi nói với vẻ bực tức.
「Chuyển động của mày có thể đoán trước được. Cũng đừng ngần ngại khi tấn công. Tao nói với mày bao lần rồi! Sẽ mất một khoãng thời gian cho đến khi mày có thể áp dụng nó vào thực tế như thế này. 」
Người thanh niên đưa tay ra và con orc …… Ponsuke nhận lấy và đứng dậy.
Con Orc cao hai mét gãi đầu với vẻ hối lỗi.
「Ngay cả khi mày nói vậy Ri――」
Ngay lúc đó, chàng trai trẻ, Luke tỏ vẻ nghiêm nghị.
「Oi, đừng sử dụng tên thật của tao. Thế là phạm quy. 」
「X-xin lỗi」
Luke bọc thanh đại kiếm của mình vào lưng trước khi bắt đầu bài giảng của mình cho Ponsuke.
「Mày không nên thua dễ dàng như vậy cho dù tao đã chơi hơn mày bao lâu. Nếu đó chỉ là về thông số kỹ thuật thì orc có lợi thế trong cận chiến hơn là con người. 」
Ponsuke cũng cất vũ khí và thu mình lại.
Nhìn từ bên ngoài, nó sẽ giống như một thanh niên đang mắng mỏ một con quái vật trông đáng sợ.
「Tất nhiên tao sẽ do dự khi mày đột nhiên bảo tao chiến đấu như vậy. Hơn nữa, chẳng phải tao thường phải đánh quái để lên cấp trước khi tham gia PvP sao? 」
Luke nhún vai.
"Ngu. Trước tiên, tao sẽ cho mày một chút thực hành trước khi mày hợp tác với những người khác. Hay đúng hơn, có thể dễ dàng lên cấp cho đến cấp 30, vì vậy chỉ một chút khác biệt sẽ không có nhiều ý nghĩa. Quan trọng hơn, sẽ tốt hơn nếu mày trau dồi kỹ năng của người chơi nhiều hơn. 」
Con Orc Ponsuke chán nản rũ vai xuống.
「Tao tưỡng rằng đây chỉ là một trò chơi VR, nhưng không nghĩ rằng nó sẽ rắc rối như vậy …… từ những gì tao thu thập được trên internet, ngưỡng đầu vào để chơi trò chơi này ở mức cao.」
VRMMO ―― tiêu đề có thể nói là đại diện cho lĩnh vực đó ngay cả ở Nhật Bản là [Pandora’s Box]. Nó đã trở nên phổ biến đến nỗi các tựa game khác thậm chí không thể bắt kịp nó.
Nhưng theo ý kiến của Ponsuke, đi kèm với sự nổi tiếng đó là thực tế là nó đã tạo ra một môi trường mà người chơi mới rất khó gia nhập.
Luke vội vàng sửa sai.
「Sau này sẽ rất vui khi mày đã quen với nó! Bên cạnh đó, đánh đấm không phải là điểm nhấn duy nhất của trò chơi này. Miễn là mày hoàn thành giai đoạn đầu, mày sẽ tìm thấy rất nhiều địa điểm thú vị như biển, núi, và nhiều hơn nữa. 」
Bên trong trò chơi không chỉ có trận chiến chống lại quái vật. Ngoài ra còn có rất nhiều khu vực ngắm cảnh ―― nơi để vui chơi được chuẩn bị sẵn trong trò chơi. Luke giải thích nhờ thế trò này gia tăng phạm vi người chơi lên rất nhiều.
「Mày cũng có thể thưởng thức trò chơi này theo cách của riêng mày. Tuy nhiên, sự gia tăng của số người cũng làm cho ngưỡng đầu vào hơi bị cao hơn một chút. Nhưng ít nhất mày phải hoàn thành giai đoạn đầu! 」
Có một lý do tại sao Luke lại đề xuất trò chơi này cho Ponsuke một cách tuyệt vọng.
(Thằng này tuyệt vọng tìm đến mình chỉ vì nó muốn có được vật phẩm thưởng cho chiến dịch mời người mới.)
Ban đầu Luke là một người chơi cấp cao trong trò chơi cho dù chỉ xét về cấp độ của anh ta.
Nhưng người chơi tiên tiến như vậy lại giúp đỡ một người mới bắt đầu như Ponsuke vì anh ta là người mời Ponsuke chơi trò chơi này.
Hơn nữa, vật phẩm phần thưởng sẽ không được trao cho đến khi người chơi được mời hoàn thành nhiệm vụ sự kiện.
Ponsuke nhìn Luke với ánh mắt nghi ngờ.
「Ahaha ……」 Luke cười ngượng ngùng và chỉ vào thành phố pháo đài bằng ngón tay cái của mình để ra hiệu rằng họ nên quay trở lại.
「Yosh! Mà, tao đã dạy mày những điều cơ bản, vậy bây giờ hãy quay lại và tìm cho mày một party để tham gia. Mày sẽ không thể nhận nhiệm vụ trừ khi mày làm thế. Chúng ta cần thêm hai người nữa bao gồm cả tao. 」
Ponsuke nhìn Luke với vẻ khó hiểu.
「Có ổn không khi hoàn thành nó bằng cách hợp tác với người chơi cấp cao? Nếu tao không nhầm thì …… cấp độ của mày đã hơn một trăm rồi phải không? 」
Luke gật đầu.
「Ừ, tao đã cấp 128 rồi. Nhưng, lần này ổn thôi vì tao bị hạn chế về cấp độ của mình. Cấp độ của tao hiện đang được thiết lập là 10. 」
Ponsuke nghĩ sau khi nghe điều đó.
(Một người chơi kỳ cựu cấp 10 đã đánh bại cấp 1 như mình …… không, hãy nghĩ như kiểu nó dạy mình về cái “kỹ năng của người chơi” này.)
Ponsuke và Luke bắt đầu bước đi. Họ tiến về thành phố pháo đài lớn ―― Kinh đô của Hy vọng, nơi bắt đầu của trò chơi.
Gió thổi qua đồng cỏ.
Ponsuke cảm nhận nó bằng da của mình và nhìn xung quanh.
(Mặc dù vậy, trò này khá là thực tế.)
*
Tất cả bắt đầu bên trong lớp học.
Ponsuke ―― Naruse Akito có thể được mô tả ngắn gọn là một học sinh trung học rất giản dị. Cậu tốt nghiệp trung học cơ sở và đăng ký vào một học viện tư nhân, nơi cậu ấy bắt đầu sống một mình và làm việc bán thời gian.
Cậu ấy không có bất kỳ tài năng nào khiến cậu ấy cảm thấy muốn tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào và cậu ấy cũng không có động lực để tham gia một câu lạc bộ thể thao chỉ để giải trí.
Học viện đã ngay lập tức giới thiệu cho cậu một công việc bán thời gian ngay sau khi nhập học ―― quyết định rằng cậu sẽ làm việc trong một siêu thị nhỏ nằm trong một khu phức hợp có rất nhiều tòa nhà chung cư và căn hộ chung cư.
Siêu thị lớn hơn một chút so với một cửa hàng tiện lợi. Cậu ấy phụ trách các công việc và sổ sách trong đó.
Nó được gọi là siêu thị, nhưng nơi này trông giống một cửa hàng tiện lợi hơn.
Người đến nói chuyện với Akito như vậy trong lớp học là bạn của cậu ấy, Aoba Riku.
Tóc của cạu ta đã được nhuộm màu vàng. Cậu ta trông giống như dân chơi nhưng dường như cậu ta là một vận động viên thể thao thời cấp 2. Mặc dù sau khi tốt nghiệp, cậu ta cảm thấy mình không có tài năng và từ bỏ việc tham gia một câu lạc bộ.
Hiện giờ cậu ta cũng giống như Akito, một học sinh trung học đã chọn cách sống một mình trong khi có công việc bán thời gian.
Akito đang ngồi đối mặt với Riku đó với một chiếc bàn duy nhất giữa họ khi cậu ta nghiêng đầu bối rối.
「Máy VR để sử dụng trong công việc? Tại sao mày lại bán một thứ như vậy? 」
Nơi Riku làm việc bán thời gian là tại một quán cà phê VR.
Rất nhiều người muốn tận hưởng thế giới ảo, nhưng họ cảm thấy việc mua thiết bị này quá rắc rối. Tuy nhiên, gần đây, việc mua nó đã trở nên dễ dàng hơn đối với cá nhân nhờ sự thu nhỏ và nâng cao chức năng của nó.
Riku chắp tay trước mặt Akito và cầu xin.
「Nơi làm việc của tao vừa chuyển sang mô hình mới nhất nhưng chúng tao còn thừa lại vài cái kiểu cũ. Sẽ rất lãng phí nếu vứt chúng đi nên người quản lý đã yêu cầu tao bán chúng. Ổng nói rằng ổng sẽ chia cho tao một nửa nếu tao có thể bán chúng với giá 20000. 」
Akito cũng quan tâm đến máy VR.
Ngay cả những người bình thường cũng có rất nhiều cơ hội sử dụng máy qua bệnh viện. Akito cũng đã được giáo dục VR vài tuần trong bệnh viện trước khi nhập học.
Những bài học mà học sinh học trong ba năm ở trường có thể được nhồi nhét trong vài tuần.
Đó là chuẩn mực trong thời điểm hiện tại.
Nhưng, mặc dù tất cả mọi người đều trải qua những điều giống nhau, vẫn sẽ có sự khác biệt trong kết quả giáo dục, có lẽ vì sự khác biệt về tài năng.
Máy VR đã được phát triển rất nhiều cho những thứ khác ngoài ngành game, như giáo dục, chăm sóc y tế ―― và thậm chí cả những thứ như quân sự.
Ngành công nghiệp trò chơi bắt đầu sử dụng nó từ khoảng mười năm trước.
「Ngay cả khi tao mua nó, sẽ là vô nghĩa nếu tao không thể chơi nó.」
Akito thể hiện sự miễn cưỡng của mình. Nhưng Riku giải thích ngay như thể hắn chỉ chờ có thế.
「Đây là model cũ nhưng nó được sử dụng cho doanh nghiệp, vì vậy về mặt chức năng, nó thực sự tốt hơn. Chắc mày sẽ hiểu nếu tao nói rằng thứ này được tinh chỉnh quá mức đến độ nó có nhiều phần không cần thiết? Nhưng điều quan trọng là nó có thể chơi Pandora’s Box mà không gặp vấn đề gì. 」
Ở Nhật Bản khi nói đến trò chơi VR, Pandora’s Box mà Riku đề cập chắc chắn là số một.
Có những tựa game khác, nhưng Pandora’s Box là VRMMO đầu tiên được hiện thực hóa.
Các tựa game khác cũng đang cố bơi theo, nhưng trò chơi VR về cơ bản đòi hỏi thời gian, quỹ và nhân lực ở một mức độ không thể so sánh với các trò chơi khác trong quá khứ.
Ngay cả một trò chơi VRMMO đơn giản cũng cần nhiều năm phát triển cho đến khi nó sẵn sàng.
Còn trò phức hợp sẽ cần hơn mười năm phát triển. Chi phí phát triển sẽ rất lớn và rất nhiều nhân lực tài năng sẽ phải được tập hợp cho nó.
Hơn nữa, việc bảo trì sau khi trò chơi hoàn thành cũng đòi hỏi tài nguyên lớn.
Do đó, những cái tên khác ngoài “kẻ thành công” Pandora’s Box sẽ ngay lập tức biến mất hoặc hoạt động trong khi chỉ còn sót lại chút hơi tàn.
Hiện tại Pandora's Box giữ vị trí độc quyền trong ngành.
Một cô gái đến gần trong khi Akito vẫn đang phân vân có mua hay không.
Cô ấy là lớp trưởng Ichinose Maya. Cô có một mái tóc dài màu nâu với kiểu tóc buộc nửa. Cô ấy đang tỏa ra khí chất của một quý cô.
Trên thực tế cô là con gái của hiệu trưởng, vì vậy cô là một quý cô thực sự.
Cô là một cô gái thông minh, ban đầu có thể học ở một trường xếp hạng cao hơn, và kết hợp với địa vị lớp trưởng của cô, điều đó khiến xung quanh luôn giữ khoảng cách với cô.
「Nói về trò chơi thì được, nhưng hai người đã nộp tài liệu mà giáo viên yêu cầu chưa? Sensei phàn nàn với tôi rằng hai người vẫn chưa nộp nó. 」
Cả Akito và Riku đều cười nhạt khi đối diện với ánh mắt nghiêm nghị hơi hướng lên của cô ấy.
「Ch-chưa. Tôi sẽ giao nó ngay hôm nay. 」
「T-tôi cũng vậy ……」
Maya diệu lại.
「Đừng lơ đễnh. Chính tôi là người sẽ bị giáo viên phàn nàn vì hai người. 」
Akito lấy điện thoại thông minh ra và kiểm tra mail. Cậu ta tìm thấy một cái được gửi cho cậu ta từ giáo viên và mở dữ liệu điện tử.
Nội dung nói về chuyến viếng thăm sẽ sớm được thực hiện bởi các nhân viên của trường tới nơi ở của một học sinh sống một mình.
Email cho biết học sinh cần chọn thời gian ở nơi họ có mặt, sau đó nhập thời gian và gửi lại ngay.
Riku ngay lập tức nhập thời gian và gửi lại.
Nhưng Akito gặp rắc rối.
「Khỉ thật, tôi cần kiểm tra ca làm việc của mình trước.」
Riku nhìn Akito.
「Nơi làm việc của mày thường xuyên thay đổi giờ làm việc lắm à?」
Akito gật đầu.
「Những người bán thời gian khác có một chút vấn đề. Họ đôi khi đột ngột yêu cầu thay đổi ca làm việc. Tao ước họ thôi đi vì điều đó khiến senpai của tao ở đó rất khó chịu. 」
Riku bật cười.
「Chổ của mày cũng khó quá nhỉ. Chổ của tao hoàn toàn không có vấn đề như vậy. Quan trọng hơn, mày có định mua nó không? Tao cũng sẽ thêm phần mềm làm phần thưởng nếu mày mua nó ngay bây giờ. 」
Akito xem xét kỹ lưỡng.
(Chà, dù sao thì mình cũng khá có hứng thú, nên mình đoán là ổn. Hiện tại mình cũng có đủ tiền.)
"Tao sẽ mua. Với lại phí hàng tháng của nó là bao nhiêu? Nó cũng cần thẻ đăng ký phải không? 」
Riku ngay lập tức gửi thư đến nơi làm việc của mình ngay khi Akito nói rằng cậu sẽ mua.
「Tao nghĩ rằng nó đã được miễn phí trong hai tuần sau khi mày đăng ký. Nếu tao nhớ không lầm, mày cũng có thể sử dụng thẻ tích điểm của trò chơi để chơi, vì vậy mày sẽ có thể mua thẻ ngay cả tại nơi làm việc của mày. Bây giờ, tao sẽ chuẩn bị máy móc và phần mềm …… ngày mai thì sao? Tao sẽ mang đến căn hộ của mày luôn. 」
Riku trông thực sự hài lòng. Akito chỉ có thể cười nhạt khi thấy hắn như vậy.
*
Tại nơi làm việc của Akito.
Có hai học sinh trung học bán thời gian bên trong siêu thị [Mild]. Có một nhân viên thường trực ở văn phòng phía sau, nhưng anh ta không bao giờ ra ngoài phía trước.
「Cảm ơn quý khách ~」
Akito tiễn khách hàng đã ra đi. Và rồi cậu duỗi người trong khi nhìn đồng hồ.
Sắp 9 giờ tối.
Người đang xếp các món đồ vào giá là Shikata Yakumo, một học sinh năm hai của một trường cao trung khác. Đặc điểm nổi bật của cô là mái tóc bob cut màu đỏ không dài đến vai. Cô ấy cũng cao và mảnh mai.
Mặc dù vậy cơ thể của cô ấy vẫn phát triển tốt ở những nơi quan trọng. Cô ấy cũng đẹp nữa. Các khách hàng nam đến đây thường nhìn chằm chằm vào Yakumo khi họ đến quầy thu ngân.
Akito, người đang mặc tạp dề màu xanh lá cây nhìn vào bên trong cửa hàng.
「Cuối cùng thì không còn khách hàng nào đến nữa.」
Yakumo trả lời cộc lốc.
「Có vẻ như vậy. Để chuyện đó quá một bên, không biết hôm nay tụi kia có đến muộn nữa không. 」
Người bán thời gian cho ca sau vẫn chưa đến. Những người bán thời gian tiếp theo sẽ là một bộ đôi sinh viên đại học, nhưng không có dấu hiệu cho thấy họ sẽ đến.
"Ừ. Mà, dù sao thì chúng ta cũng cần phải ở lại để giao ban cho họ …… à, đúng rồi. Mình cũng tranh thủ xử lý cái này luôn khi còn ở đây. 」
Akito làm thủ tục mua hàng điện tử tại quầy thu ngân. Yakumo cũng đã hoàn thành việc xếp các sản phẩm lên kệ, đặt lại hộp các tông ở phía sau, sau đó cô đi đến quầy đăng ký.
Thứ mà Akito đang mua là thẻ tích điểm cho Pandora’s Box.
「Chi phí cơ bản cho một tháng chỉ là 10.000 yên, khá là đắt.」
Ban quản lý sẽ không thể duy trì trò chơi trừ khi họ tính số tiền lớn như vậy. Khi nghĩ về điều đó, Akito chấp nhận lý do đó và mua điểm trị giá 10 nghìn yên.
(Riku nói rằng nó cũng đã chi thêm hàng chục nghìn để mua nhiều thứ khác nhau, chẳng hạn như đồ trả phí …… Mình ếu thể tin được.)
Yakumo đang liếc nhìn những gì cậu ta đang làm từ bên cạnh.
「Có chuyện gì không vậy senpai?」
Akito nhận ra ánh mắt của cô ấy và nói với cô ấy. Yakumo giật thót mình.
"Không có gì. Quan trọng hơn, có vẻ như hai người đó cuối cùng đã đến. 」
Sau đó hai sinh viên đại học bước vào bên trong.
「Xin lỗi vì đã đến muộn.」
「Ổn mà nhỉ? Dù sao thì hai người vẫn cần giao ban. Ah, Yakumo-chan, em thế nào rồi? 」
Gã sinh viên đại học hờ hững nói chuyện với Yakumo, nhưng cô lại cư xử trong khi giao ban lại cho họ cho ca làm việc tiếp theo.
Nhưng hai sinh viên đại học không quan tâm chút nào.
「Mày bị ghét rồi kìa.」
「Ee ~, sốc quá cơ. Mặc dù trước đó chúng tao làm cùng một ca. 」
Với biểu cảm và bầu không khí hơi dịu dàng của mình, Yakumo ban đầu trông giống như một người chị tốt bụng. Nhưng Akito, người làm cùng ca với cô ấy có ấn tượng rằng cô ấy thực sự rất lạnh lùng.
「Tôi đi trước.」
Một trong những sinh viên đại học đã nói chuyện với Akito.
「Cũng khó cho chú qua ha.」
「Ahaha ……」
Akito không thể nghĩ ra phản ứng gì ngoại trừ việc cười mỉa mai đáp lại.
*
――Kinh đô của Hy vọng.
Rất nhiều người chơi đang kiểm tra những tấm áp phích được dán trên bảng thông báo khổng lồ tại quảng trường trung tâm.
Hai người vừa trở về từ bên ngoài ―― Ponsuke và Luke cũng đang sử dụng bảng thông báo như những người chơi khác.
「Hmm ~, đang tìm thêm hai thành viên nữa cho một party dành cho người mới, và đã xong.」
Rook viết trên một tờ giấy mà sau đó anh ấy ghim lên bảng.
Ponsuke kiểm tra chữ viết.
「Mày không thêm bất cứ điều gì khác ở đó, như chủng tộc hoặc chức nghiệp? Các thông báo khác có nhiều chi tiết hơn thế này. 」
Có những tờ đơn khác liệt kê các yêu cầu khác nhau như chức nghiệp, chủng tộc, hoặc thậm chí phong cách chơi.
Tuy nhiên, Luke ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó với vẻ không quan tâm.
「Như vậy là được. Chúng ta chỉ sắp hoàn thành nhiệm vụ dành cho người mới, vì vậy ngay cả người chơi dùng nhân vật phế hay Lớp nhân vật phế cũng được hoan nghênh. 」
「Lớp nhân vật phế á?」
Sau đó Luke tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.
「Mày …… đừng bảo tao, mày đã nghiêm túc chọn trở thành Orc? Không, có rất nhiều người chơi khác đã chọn nó, nhưng hầu hết họ chọn nó chỉ vì họ muốn chơi đùa hoặc không quan tâm đến hiệu quả, mày biết không? 」
Ponsuke bị sốc. Cậu ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng chủng tộc Orc mà cậu ta tự chọn lại bị coi như một trò hề.
"Không đời nào!"
Luke cười toe toét.
「Có đời này. Thôi thì đổi sau cũng được, cứ chơi lung tung như vậy một thời gian là được rồi. Cơ mà, tụi đứng top thậm chí còn chả thèm cân nhắc thử nghiệm nó. 」
Ponsuke cảm thấy chán đời.
「Không thể nào …… mặc dù tao đã dành hàng giờ để tạo cái avatar này」
Rồi có ai đó gọi bé heo chán nản Ponsuke.
「Tôi thấy thông báo trên bảng. Bạn vẫn đang tuyển người chứ? 」
Đó là một người chơi với avatar là nữ. Cô ấy đang mặc một chiếc váy đỏ với một thanh kiếm treo trên eo.
Avatar có mái tóc vàng và đôi mắt xanh. Nó được làm rất tốt và đẹp.
Luke huýt sáo.
「Nhìn những món item trả phí kìa. Có người thực sự nhiệt tình nha. Và đúng vậy, chúng tôi vẫn đang tuyển. 」
Luke bảo Ponsuke thêm cô ấy vào nhóm trong khi cậu đến cái bảng để sửa đổi thông báo rằng họ chỉ cần một người nữa.
Người phụ nữ tóc vàng và mắt xanh nhìn Ponsuke và mỉm cười.
「Tôi là Alfie. Xin hãy quan tâm đến tôi. 」
「V-vâng.」
Ponsuke vui mừng, nhưng rồi cậu nhìn thấy một elf chạy ra khỏi đám đông và hướng ánh nhìn về phía này.
「Bạn vẫn đang tuyển người hả? Tôi là một elf và là một thợ săn. 」
Mái tóc thẳng và dài màu đỏ của người phụ nữ tràn đầy năng lượng bồng bềnh phía sau. Cô ấy mặc một bộ đồ trông dễ di chuyển nhưng để lộ nhiều da thịt.
Một cạy cung nhỏ được treo trên lưng cô. Đôi tai dài nhọn chĩa ra từ mái tóc của cô ấy trông cũng rất đặc biệt.
Luke xóa thông báo trên bảng.
「Chúng ta đã đủ bốn người. Tiếp đó, chúng ta sẽ thực hiện nhiệm vụ. Độ cân bằng của cái party này hơi tệ nhưng, chúng ta sẽ tìm cách xoay sở bằng việc tăng cấp cho mấy người. 」
Elf tóc đỏ Mariela vỗ ngực. Nó làm cho bộ ngực lớn của cô bị xóc nảy.
「Cảm ơn chúa. Mọi người cứ từ chối tôi nãy giờ. Họ nói rằng thuật sĩ đó sẽ tốt hơn nếu làm người bảo vệ phía sau. 」
Luke cười.
「Cô có thể chọn class liên quan đến ma thuật sau, vì vậy không cần phải bận tâm. Được rồi, hãy đến guild để nhận nhiệm vụ và sau đó chúng ta sẽ thực hiện nhiệm vụ ngay lập tức. Nó sẽ mất một chút thời gian nhưng tôi muốn hoàn thành nó trong một lần. Điều đó có ổn với mọi người không? 」
Luke nói chuyện với cả hai về việc anh sẽ đi cùng Ponsuke như thế nào cho đến khi nhiệm vụ được hoàn thành và họ gật đầu hiểu ý.
Alfie trông rất vui.
「Tôi rất biết ơn khi có một người chơi kỳ cựu hướng dẫn chúng tôi.」
Mariela cũng cảm thấy như vậy.
「Tôi dự định sẽ tự mình tìm kiếm thành viên trong nhóm hoặc tự mình đi ra ngoài nếu không có ai chấp nhận tôi, nhưng đây là một trợ giúp lớn cho tôi.」
Luke lắc đầu.
「Thợ săn có thể solo nhưng …… điều đó sẽ khó thực hiện trừ khi cô có kỹ năng chơi tốt. Chà, côcũng có thể học bằng cách chết đi sống lại. 」
Sau đó bốn người họ bắt đầu di chuyển. Luke thấy Ponsuke có vẻ căng thẳng và nhỏ giọng nói chuyện với cậu.
「Tại sao mày lại căng thẳng?」
「Không, bởi vì …… hai phụ nữ xinh đẹp đột nhiên tham gia nhóm của chúng ta.」
Ponsuke vừa nói vừa cảm thấy tò mò.
(Cảm giác như mình đã nhìn thấy 2 người họ ở đâu rồi.)
Luke thúc cùi chỏ vào phía Ponsuke từ một góc khuất của cả hai.
「Nghe này thằng ngu …… mặc dù họ trông giống như một phụ nữ trẻ đẹp, nhưng có rất nhiều câu chuyện xung quanh việc bên trong những avatar như này có thể là một gã trung niên béo ị, mày biết không?」
"……Hở? Hở!? N-nhưng, sách hướng dẫn nói rằng không nên sử dụng avatar có giới tính khác trong thế giới ảo! 」
Tâm trí của Ponsuke rơi vào hỗn loạn. Luke nhìn cậu cười buồn.
「Một thằng như mày chắc chắn sẽ bị lừa bởi một em avatar xin tươi do một ông chú béo nào đó điều khiển cho đến khi mày không còn cái nịt. Chà, vui lên đi anh bạn. 」
Ponsuke nhìn lại hai nữ avatar đang nói chuyện vui vẻ với nhau.
Cảnh hai cô gái xinh xắn trò chuyện vui vẻ …… nhưng, đó chỉ là ảo ảnh. Trong mắt anh heo tội nghiệp, nó trở thành cảnh những ông chú bụng phệ đang nói chuyện với nhau.
"……Nhảm nhí."
Luke vỗ vai Ponsuke. Và sau đó làm một biểu hiện nhẹ nhàng như người từng trải.
「Đó chỉ là cách thế giới hoạt động. Hãy biết ơn vì chú mày đã nhận ra sự thật ngay từ đầu. 」
Chàng trai trẻ đẹp an ủi con orc đang chán nản …… đó là một cảnh tượng rất kỳ quặc nhưng, đó là một cảnh tượng bình thường tại thế giới này. Thế giới của Pandora’s Box.
Note: Về tên của trò chơi này
Trong bản raw là: パンドラの箱庭
Trong bản dịch của translator là: Pandora’s Box
Trong bản dịch của Google sensei là: Pandora's Miniature Garden - Dịch sang tiếng việt là: Khu vườn thu nhỏ của Pandora
Mọi người ai biết cái nào đúng hoặc thấy nên để thế nào thì hay hơn thì vui lòng comment góp ý giúp mình!
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại