Re-Estize Kingdom, thủ đô hoàng gia của Vương Quốc. Lâu đài Ro-Lente chiếm phần lớn ở trung tâm. Được bảo vệ bên trong bức tường dài 800m với 20 tháp hình trụ lớn.
Còn có Cung điện Valencia.
Trong cung điện có một căn phòng được xây dựng cho vẻ đẹp thay vì sự tinh tế.
Một cuộc họp của những người hoàng gia đang diễn ra ở đó. Nội dung của cuộc họp nghe rất ngu ngốc, những lời được nói ra giống như đang trong mơ.
“Lần này chúng ta đã đánh bại những tên lính từ Đế Quốc, cứ theo đà này và chúng ta sẽ mang đến một cuộc tấn công vào chúng.”
“Đúng vậy, tôi đã nghe về những cuộc gây rối liên tiếp của Đế Quốc.”
“Xem ra đã đến lúc để phô trương sức mạnh kinh hoàng của chúng ta cho những tên Đế Quốc ngu ngốc biết.”
“Nói hay lắm. Đúng như những gì Earl nói.”
Tiếng cười của những người đàn ông ăn mặc sang trọng vang vọng khắp căn phòng.
Ngay cả khi nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, Tướng Quân của Vương Quốc là Gazef, hoàn toàn không thể tỏ ra vẻ mặt lo lắng của mình. Gazef chỉ có thể cảm thấy bực tức trong mình trước cách nói chuyện và hành động của họ.
Kể từ khi trở về từ Làng Carne, anh đã định báo cáo sự tồn tại của một Magic Caster vĩ đại là Ainz cho Nhà Vua. Nhưng thay vào đó, anh đã bị kéo vào một hoàn cảnh như thế này, một cuộc họp chỉ làm tăng thêm sự mệt mỏi tinh thần cho anh. Anh đã liên tục làm việc phục vụ cho đất nước mà giờ đây còn phải nghe một cuộc họp vô bổ chỉ làm tăng thêm sự mệt mỏi cho chính mình.
Một cuộc chiến giữa Đế Quốc và Vương Quốc, phần lớn sẽ dẫn đến việc Vương Quốc bị tổn thất nhiều hơn. Vương Quốc chủ yếu sử dụng các người dân làng để làm lính. Trong khi Đế Quốc thì đào tạo một đội quân chuyên nghiệp và cấp chức hiệp sĩ cho người lính xứng đáng. Dựa vào những điều đó, đủ biết bên nào mạnh và bên nào yếu.
Những binh lính của Vương Quốc――thực tế là khi những thường dân bị giết thì có nghĩa là mặc dù cuộc xâm lăng của Đế Quốc có bị đẩy lùi và họ bảo vệ được tòa thành. Thì sức mạnh của Vương Quốc sẽ ngày càng bị giảm dần sau mỗi trận chiến.
Chiến lược cơ bản của Đế Quốc là làm suy giảm sức mạnh quân sự của Vương Quốc.
Nhưng những người thuộc tầng lớp quý tộc này lại không hay biết về việc đó.
Họ chỉ tin rằng quyền lực của họ là vĩnh cửu.
“――Tên Magic Caster đó nên bị bắt về và đưa đi tra khảo.”
“――Vùng đất đó đã là một phần của Vương Quốc cách đây hơn 100 năm. Làm thế nào mà chúng ta có thể để cho một Magic Caster ở đó mà không có sự cho phép.”
“――Chờ chút đã.”
Gazef đã nói to và cắt ngang dòng chảy chủ đề của họ. Nhiều người trong số các quý tộc đã không hề bận tâm che giấu sự bất mãn của họ và cho thấy một biểu hiện ghê tởm.
Gazef đã dựa vào kiếm thuật của mình để đạt được chức vị Tướng Quân. Đối với các quýt’s tộc đã có lịch sử lâu đời, Gazef chỉ là một con ma mới và vì vậy các quýt’s tộc vô cùng căm ghét anh. Nỗi căm thù trở nên lớn hơn bởi kĩ năng kiếm thuật vô song của Gazef.
Họ cảm thấy khi để cho một nông dân nghèo nàn có thể ngồi cùng với họ thì thật là kinh tởm.
“Tôi cho rằng Magic Caster đó đã bày tỏ một thái độ rất thân thiện với Vương Quốc. Đối xử với một người như vậy có hơi――”
“――Hắn có thể là người của Đế Quốc. Điều quan trọng là chúng ta cần triệu tập hắn đến thủ đô và hỏi hắn một cách chi tiết.”
“――Hơn nữa, sự việc đến mức này là do Tướng Quân đã quá tin vào tên Magic Caster đó.”
Sau khi nghe những lời nói của Gazef, một số quý tộc đứng lên chống lại anh. Và nhiều người đồng ý với những quý tộc đó.
“Đúng vậy.”
“Làm thế nào mà Tướng Quân có thể dễ dàng tin một người đàn ông che mặt đáng nghi như vậy? Sau khi nghe điều đó, làm thế nào mà có thể tin rằng hắn là một người không đáng nghi ngờ được?”
“Tên gọi của một Magic Caster là Ainz, chưa từng được nghe qua. Ngay cả Viện Nghiên Cứu Ma Thuật Quốc Gia đã được thành lập mà cũng không có bản ghi chép gì vế hắn. Tung tích của hắn hoàn toàn bí ẩn.”
“Có thể hắn là người từ Đế Quốc.”
“Dựa vào quan điểm này, Tướng Quân phải có trách nhiệm vì để cho một người như vậy trốn thoát.”
“......chậc”
“......Đủ rồi. Ta không nghĩ rằng quyết định của Tướng Quân là sai.”
“Muu……”
“Nếu Bệ Hạ đã nói vậy……”
Vị vua ngồi trên ngai vàng phát ra một tiếng thở dài. Các quý tộc chấp nhận điều đó và rút lại nụ cười chế giễu của họ vào Tướng Quân.
Gazef ngẩng đầu lên và gửi một cái nhìn biết ơn với người mà anh vô cùng trung thành.
Nhà Vua chấp nhận và gật đầu nhẹ.
Vua của Vương Quốc Re-Estize, Lanpossa III. (đời thứ ba)
Tóc trắng bạc, cơ thể trông không khỏe mạnh và khuôn mặt ốm yếu.
Bàn tay cằm một cây trượng hoàng gia mỏng như một cành cây khô héo. Vương miện trên đầu trông rất nặng nề đối với ông.
Ông đã giữ quyền lực này được 41 năm. Và đã 62 tuổi. Ông được coi là một trong những người lớn tuổi nhất trong nước và nên từ bỏ ngôi vị và trao cho người kế nhiệm.
Vấn đề là không có ứng viên nào phù hợp.
Không, có một hoàng tử.
Tuy nhiên――hắn không phải là một người có tài và chỉ là một con rối của một gia đình quý tộc nào đó.
“Chúng thần xin tuân lệnh. Tuy nhiên, chúng ta không thể để một Magic Caster trông đáng nghi như vậy mà không giám sát.”
“Nhưng!” (Vua nói)
“Dù sao đi nữa cũng nên gửi một ai đó đưa hắn đến Vương Quốc một cách bắt buộc và bắt đầu thẩm vấn hắn.” (Vua nói)
“......Nhưng Ma Thuật Sư đó là một người mạnh hơn thần. Cố bắt giữ hắn chắc chắn sẽ……”
“Hum. Tướng Quân-dono. Không lẽ tay ngài đã yếu đi sao?”
“Maa~, cũng đã được bốn năm kể từ khi kết thúc giải đấu.”
Gazef nắm chặt tay mình. Các đối thủ là những quý tộc, những người muốn khiêu khích anh ngay từ đầu.
Vương Quốc Re-Estize là một quốc gia phong kiến, Vua nắm giữ 30% lãnh thổ, các quý tộc cao cấp chiếm 30%, còn các quý tộc nhỏ hơn thì giữ 40%. Các quý tộc cao đang quan tâm đến uy quyền của nhà vua. Bằng cách trấn áp Gazef, mục đích của họ là giảm đi quyền lực của Vua.
Tuy nhiên, sử dụng Magic Caster đó như một công cụ để đấu tranh quyền lực là rất nguy hiểm. Đó là những gì Gazef nghĩ.
Đằng sau cái mặt nạ đó, danh tính của người đó là một bí ẩn và người đó đã tạo ra một luồng khí tàn ác. Nếu cái mặt nạ đó được tháo ra, Gazef sẽ không cảm thấy kinh ngạc khi đó không phải là một con người.
Và còn Death Knight.
Điều gì sẽ xảy ra nếu thanh Flamberge không được thay bằng thanh đao? Đó vẫn chưa phải là một cuộc chiến nghiêm túc. Nếu nó sử dụng hết sức mạnh thì sẽ là một trận chiến vô cùng khó khăn với Gazef.
Anh cũng nhớ lại rằng Ainz đã gật đầu khi anh hỏi có thể tạo ra nhiều hơn nếu có thời gian. Có lẽ việc tạo ra một sự tồn tại tầm cỡ đó không đơn giản, và có thể sẽ rất khó kiểm soát hết tất cả chúng.
“Gửi các hiệp sĩ của thần, sẽ rất dễ dàng để bắt giữ được tên Magic Caster đó.”
“Không, phải là các hiệp sĩ của thần.”
Tại sao? Tại sao họ lại nghi ngờ một Magic Caster đã ra tay cứu ngôi làng và còn muốn bắt giữ người đó? Tại sao không phải là mời người đó đến thủ đô một cách đàng hoàng?
Người đó có vẻ như là một người rất thông minh. Nhưng ít có khả năng là người đó sẽ im lặng khi bị đối xử như vậy.
Gazef nhìn tay mình. Anh vẫn có thể nhớ lại cảm giác tê tợn khi nhận phải những đòn đánh từ cái xác chết đó――Death Knight.
“Xin hãy đợi đã! Nếu đã quyết định như vậy, xin cho phép thần nhận nhiệm vụ đưa người đó đến đây.”
Nghe được điều đó, một số quý tộc bắt đầu cười.
“Tôi tin rằng đây không phải là một công việc dành cho một Tướng Quân, đúng không?”
“Tôi đồng ý, hành động lần này vượt quá quyền hạn của ngài――”
“Chúng tôi cảm thấy nó có chút thô lỗ với ngài.”
“Đúng vậy, như những gì ông nói. Nó hoàn toàn thô lỗ.”
Các quý tộc lại tiếp tục cười lần nữa. Khuôn mặt của Nhà Vua cho thấy sự mệt mỏi.
“......Tướng Quân, thật đáng tiếc là ta không thể cho phép ngươi nhận nhiệm vụ này. Rất có thể nếu ngươi đi ra ngoài, một nhóm hiệp sĩ Đế Quốc khác hoặc những kẻ gian khác có thể sẽ tấn công vào các ngôi làng.”
“Nếu vậy, hãy nhờ sự giúp đỡ của những Mạo Hiểm Giả để bảo vệ các ngôi làng――”
“Những Mạo Hiểm Giả! Mọi người đều nghe thấy chứ?”
“Có, tôi nghe rất rõ nó. Tướng Quân đang từ bỏ nhiệm vụ bảo vệ dân làng và giao cho người khác.”
“Một lời nói không thể tin được.”
“......Aah. Hãy gửi một sứ giả hoàng gia đến đó. Cuộc họp ngày hôm nay sẽ kết thúc ở đây.”
Những âm thanh bàn tán xôn xao như bùng nổ.
Đối xử với một Magic Caster vô danh như một người quan trọng. Quyết định của Nhà Vua là điều không thể chấp nhận được đối với nhiều quý tộc đã biểu lộ sự không hài lòng. Tuy nhiên, họ không có can đảm để phản đối quyết định của Vua, vì vậy họ chỉ có thể che giấu đi sự tức giận của họ trong khi cúi đầu chấp nhận mệnh lệnh.
Gazef cảm thấy lo lắng khi Vương Quốc xem Ainz như là một kẻ thù.
Cuộc đấu tranh quyền lực bắt nguồn từ mọi cuộc hội nghị hoàng gia đã làm anh vô cùng mệt mỏi. Sử dụng những sức mạnh còn lại của mình, anh di chuyển theo hành lang dẫn đến phòng của Vua trong cung điện.
Anh quyết định phải nói cho Nhà Vua không được đánh giá thấp hay đối xử như vậy với Ma Thuật Sư―Ainz, mà nên cẩn thận hơn.
Anh nhìn thấy phòng của Vua. Đứng ở đó, là những người lính gác đang bảo vệ căn phòng này.
Các lính canh vẫn thể hiện một khuôn mặt vô cảm, nhưng không hề cảm nhận được sự thân thiện nào từ họ. Có thể họ là những tay sai của một trong những tên quý tộc.
“Ta đến đây để thỉnh cầu một cuộc gặp với Bệ Hạ.”
“Công chúa vừa đi vào trong phòng.”
“Vậy ta sẽ đợi ở sảnh, xin vui lòng thông báo cho ta khi Bệ Hạ đã sẵn sàng gặp ta.”
“Đã rõ.”
Dưới sự hộ tống của lính gác, Gazef đi đến phòng chờ đợi. Ở đó, anh đã thấy một người mà anh mong đợi.
Có một người con trai nằm ở ranh giới tuổi teen và tuổi trưởng thành (Sửu nhi). Ấn tượng về chàng trai đó là giống như một ngọn lửa mạnh mẽ.
Chàng trai đó có một đôi mắt (seppuku-sanpaku) sắc sảo và lông mày dày đặc.
(TL: Mình không biết cái nào nên để cả hai vậy... Xin mọi người cho ý kiến?)
Thân xác của cậu cứng như sắt. Mặc dù khuôn mặt không có cảm xúc, nhưng có thể thấy sự nghiêm khắc của cậu qua làn da trên mặt bị cháy nắng.
Tóc của cậu vàng và lý do tại sao lại cắt ngắn, là bởi vì nó thuận tiện cho việc di chuyển, và nó sẽ không cản tầm nhìn.
Toàn thân cậu được trang bị một bộ giáp ma thuật phát ra một màu trắng sáng. Không có những trang trí nào khác ở cái bao để thanh kiếm ma thuật bên trong. Hình thức đó cho thấy rằng cậu luôn luôn sẵn sàng chiến đấu. Sẽ không có vấn đề gì xảy ra khi cậu rút thanh kiếm ra ngay khi sắp đối mặt với một trận chiến.
Người thiếu niên đó nhìn Gazef với một ánh mắt đầy sự tôn trọng và cúi đầu chào. Gazef nhẹ nhàng cúi đầu đáp lại.
Thời gian trôi qua mà không hề có một lời nói nào giữa hai người.
Gazef cảm thấy có hơi khó khăn khi nói chuyện với cậu nhóc ấy, nhưng anh hoàn toàn không ghét cậu ta. Thay vào đó, anh hoàn toàn ngưỡng mộ một người trẻ tuổi như vậy. Tuy nhiên, bầu không khí trong phòng khá nặng nề.
Kết quả là cả hai đều im lặng chờ cho đến khi họ được gọi――30 phút sau đó…
“Đã để ngài đợi lâu, Gazef-sama.”
“Ah.”
“Và――Climb-sama, mời hai người đi theo tôi.”
“Vâng.”
Đằng sau Gazef, là một giọng nói khàn khàn không phù hợp với vẻ bề ngoài. Đối với cậu, giọng nói đó có chút sự xấu hổ, nhưng với Gazef thì nó là một niềm tự hào xứng đáng với cậu. Bởi vị cậu đã luyện tập rất nhiều cho đến khi bị bể tiếng.
Họ được lính gác dẫn đến phòng của Vua. Tất nhiên là Gazef đi ở phía trước.
“Xin thứ lỗi cho thần.”
Gazef bước vào phòng, anh nhìn thấy Vua và một người khác. Đó là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Renner Theiere Chardelon Ryle Vaiself.
Cô là tam công chúa của Vương Quốc, người đã thừa hưởng vẻ đẹp tuyệt trần của mẹ cô, Renner. Năm nay cô 17 tuổi (Em chưa 18 đâu nha…). Đó là một độ tuổi trưởng thành, và sẽ không có gì lạ khi kết hôn. Đó là một trong những lý do khiến cho các quý tộc liên tục mong muốn có được cô.
Cô ấy thật sự xinh đẹp. Không, không có từ nào có thể miêu tả được vẻ đẹp của cô. Mức độ vẻ đẹp ấy cho dù những họa sĩ tài giỏi cũng không thể vẽ ra được.
Mái tóc vàng dài, óng ánh, làm tôn nên vẻ đẹp cao quý. Nụ cười duyên dáng nở ra trên đôi môi hồng có chút nhợt nhạt. Đôi mắt của cô thì xanh như ngọc bích.
Chiếc váy trắng được thiết kế đặc biệt như dành riêng cho cô, cùng với chiếc vòng bằng vàng được đeo trên cổ.
“Xin thứ lỗi cho thần.”
Một giọng nói khàn đằng sau Gazef.
Nụ cười của Renner ngày càng tươi hơn.
“Climb.”
Renner nói khi đứng lên. Lính gác hộ tống rời khỏi phòng và trở về vị trí của hắn.
Climb là một người lính phục vụ cho riêng Renner. Một người lính có kỹ năng vượt trội đáng kể trong Vương Quốc.
Một số bánh ngọt được đặt trên bàn của Vua và công chúa, nơi hai người họ đang ngồi. Và có hai cốc nước bằng sứ với một một ít nước trà đỏ bên trong. Họ có thể đã một cuộc nói chuyện vui vẻ với nhau.
Gazef cảm thấy có lỗi khi làm gián đoạn thời gian thư giãn của Nhà Vua. Anh mở miệng.
“Thưa Bệ Hạ――”
“Ta biết ngươi đến đây là vì vấn đề Magic Caster.”
“Vâng, Ainz-dono là một Magic Caster đặc biệt. Điều nguy hiểm ở đây là đã quá xem nhẹ người đó.”
“Ta biết điều đó, một người có thuộc hạ có thể chiến đấu ngang hàng với ngươi sẽ không phải là người đáng bị đánh giá thấp.”
“Vậy――”
Nhà Vua giơ tay lên để ngăn Gazef nói.
“Làm ơn hãy hiểu cho ta. Gửi sứ giả hoàng gia là sự thỏa hiệp tốt nhất trong hoàn cảnh như vậy.”
“......”
“Để chống lại cuộc xâm lược của Đế Quốc, ta cần sức mạnh của các phe quý tộc. Nếu ta thẳng thừng từ chối họ, Vương Quốc sẽ tan rã mà không cần đến Đế Quốc nhúng tay vào.”
Mục tiêu của Đế Quốc là tòa thành nằm trong lãnh thổ của Vua. Vì vậy, Nhà Vua phải trả một khoản chi lớn cho chiến tranh. Các quý tộc tất nhiên cũng sẽ phải trả một phần, nhưng số tiền đó ít hơn với số tiền mà nhà Vua phải bỏ ra.
Cố gắng bảo đảm nguồn tài trợ từ các phe quý tộc mặc dù đóng thuế là một điều rất nguy hiểm. Họ sẽ phản đối rất mạnh mẽ trong việc đó. Rất có thể họ sẽ tìm cách thay thế ông bằng hoàng tử để làm một con rối cho họ. Trên thực tế, họ đã và đang lên kế hoạch.
Vì hiểu rõ tình hình, Gazef không thể nói gì khác. Sự tinh tế về chính trị không phải là điểm mạnh của anh. Sự nhượng bộ tối đa của Nhà Vua――là gửi một sứ giả hoàng gia. Đó là những gì ông có thể làm được.
“Ta cảm thấy có chút ghen tị với Đế Quốc.”
Nghe những điều đó, Gazef vẫn giữ im lặng.
Đế Quốc cũng là một quốc gia phong kiến, cho đến khi 3 thế kỷ trước. Họ đã loại bỏ quyền lực của các quý tộc và thay đổi thành chế độ quân chủ tuyệt đối cho đến nay.
Hoàng Đế hiện tại. Gazef gợi nhớ lại sự xuất hiện của Hoàng Đế trên chiến trường. Người đã mời Gazef trở thành thuộc hạ cho ông ta.
Ông ấy giống như sinh ra là để trở thành Hoàng Đế vậy.
“Người đó có thật sự mạnh, người Magic Caster đó?”
Một giọng nói vô cùng đáng yêu nghe như tiếng chuông gió pha lê vang lên. Nó thuộc về người ngồi kế bên Climb đang im lặng là Công chúa Renner, người đang nghe cuộc trò chuyện giữa hai người.
“Vâng, khả năng của người đó vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi.”
“Mạnh hơn những Place Magic Caster?......” (chắc là Magic Caster trong cung điện nhỉ?)
Gazef nhớ lại những Magic Caster hoàng gia. Bản thân anh dễ dàng áp đảo họ. Tuy nhiên, anh không thể hình dung được mình có thể giết được Ainz. Không, sẽ dễ tưởng tượng hơn khi Gazef bị giết dễ dàng như thế nào.
“Có vẻ như có một khoảng chênh lệch rất lớn giữa họ.”
“Mah.”
Ngón tay của Renner nắm lấy tay áo của Climb. Có lẽ đó một hành động trong vô thức nhưng, biểu hiện của cậu trở nên cứng nhắc hơn trước đó, nó trở nên cứng giống như một viên kim cương.
“Kukuku.” (khư khư khư)
Nhìn thấy Vua cười. Gazef cũng nở một nụ cười thầm nhưng sau đó dừng lại ngay lập tức.
“Climb đã thành thạo kiếm thuật của mình. Và sẽ luôn duy trì thể trạng tốt nhất để bảo vệ công chúa.”
“Sẽ không có vấn đề gì khi nói về Climb. Cậu ấy là một trong những hiệp sĩ của tôi.”
Đó là lời nói vô căn cứ. Tuy nhiên, nó được nói ra bởi công chúa.
“――Nếu đã quyết định như vậy, Otou-sama. Tại sao chúng ta không gửi thêm một người đi cùng sứ giả hoàng gia?”
“”――””
Gazef và Nhà Vua nhìn nhau.
“Climb, ngươi sẽ làm gì?”
“......”
Climb mở miệng và rồi đóng chặt nó lại.
“Climb?”
Sau khi được hỏi thêm lần nữa, Climb bỏ cuộc và đành phải trả lời. Có thể thấy máu từ môi cậu ứa ra.
“......Một sứ giả khác được xếp hạng cao hơn cả sứ giả hoàng gia. Nếu muốn để cho đối phương thấy rằng người này được các thành viên hoàng gia coi trọng, thì cử một thành viên của hoàng gia sẽ hiệu quả hơn. Nhưng nhìn vào tình hình hiện tại――”
“――Có khả năng đó là quyết định duy nhất của một người nào đó muốn làm suy yếu lệnh của Bệ Hạ.”
“......Đúng vậy.”
Những gì Climb nói hoàn toàn đúng.
Một đại sứ có thẩm quyền cao nhất là một thành viên của hoàng gia, và đó là người sẽ là ứng cử viên cho ngai vàng.
Riêng chỉ có Công Chúa Renner, là một thành viên hoàng gia và là người phù hợp nhất với tư cách đại sứ này.
Hoàng Kim Công Chúa Renner. Ngoài vẻ đẹp của cô thì còn có lý do khác cho biệt danh của cô, còn là cô đã đề xuất nhiều ý tưởng và luật mới có hiệu quả vô cùng cao, và cùng với tính cách sáng ngời.
Nhiều đề xuất của cô chủ yếu là nhằm nâng cao vị thế của thường dân. Tuy nhiên, nó không phải là thông qua việc trực tiếp giúp đỡ họ, mà bằng cách cung cấp những ý tưởng và sự lựa chọn cho họ. Điều này không chỉ cải thiện điều kiện sống của người dân mà còn nâng cao lòng trung thành của họ đối với thành viên hoàng gia, và cũng đồng thời tăng năng suất lao động.
Tuy nhiên, hầu hết các chính sách đã không mang đến thành quả vì những quý tộc không muốn nâng cao vị thế của thường dân và họ đã phá vỡ kế hoạch đó.
Renner đã làm những điều này không chỉ vì lòng nhân ái mà còn vì tìm cách cải thiện lợi ích cho đất nước. Chỉ có cô mới có thể đảm nhận vai trò một đại sứ hoàng gia.
Tuy nhiên, Nhà Vua đã quyết định gửi một sứ giả hoàng gia. Đề nghị của Renner đã đi ngược lại với quyết định của Vua. Nhà Vua không thể thể hiện một bộ mặt yếu đuối của mình trước cái quý tộc. Do đó tình huống mà đại sứ chống lại Nhà Vua là không được phép xảy ra.
Nếu quyền lực của Nhà Vua thật sự mạnh, ông có thể dễ dàng bảo vệ sứ giả. Tuy nhiên, quyền lực của phe quý tộc hiện đang mạnh hơn, vì vậy ông không thể làm như vậy. Họ sẽ nghĩ đến việc đưa ra hình phạt. Nếu Renner trở thành một sứ giả, các quý tộc có thể sử dụng bất kỳ hình phạt nào mà họ mong muốn.
Climb hiểu rõ tình hình này. Cậu biết các quý tộc muốn lợi dụng Renner.
“Ta không thể làm điều đó.”
Giọng của Nhà Vua giống như một thanh kiếm cắt ngang qua. Nghe thấy, Renner cúi đầu. Climb cũng cúi đầu theo.
“Là con đã lỡ lời. Thứ lỗi cho con, Otou-sama.” (Con sai rồi cha xin lỗi con đi…)
“Ta vẫn còn nhiều thứ để thảo luận với Tướng Quân. Hai ngươi hãy lui ra.”
“Vâng, Otou-sama.”
Renner kéo Climb ra ngoài một cách vô cảm, Climb trông có vẻ đau khi bị lôi ra. Nhìn hai người họ quên cách ứng xử của hoàng gia, Nhà Vua mỉm cười. Trên thực tế, ông mỉm cười với họ bằng một nụ cười mà ông đã đánh mất từ rất lâu.
Sau khi hai người rời đi, thái độ của Nhà Vua thay đổi.
“......Là một vị vua, ta không nên cảm thấy thương hại về điều này.”
Danh tính của Climb còn thấp hơn Gazef. Nói chính xác hơn, cậu là một đứa trẻ mồ côi và không biết mình được sinh ra ở đâu và bởi ai.
Cậu là người được Renner “nhặt được” khi cô đi đến thị trấn. Khi đó, cậu còn rất nhỏ, ốm yếu và đang chết dần. Bây giờ, để bảo vệ ân nhân của mình, cậu đã nỗ lực làm việc chăm chỉ. Không, những từ đó cũng không đủ để miêu tả nó.
Cậu không hề có tài năng sử dụng kiếm. Tài năng sử dụng ma thuật cũng không. Sức mạnh thể chất cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, cậu đã vượt qua những điểm yếu của mình bằng nỗ lực của chính bản thân.
Đối với những người sinh ra đã có tài năng và những người không có, giữa họ tồn tại một bức tường không thể xuyên thủng. Tuy nhiên, có thể vượt qua nó. Climb là một ví dụ điển hình.
Nhưng cũng có những thứ mà không thể vượt qua. Địa vị, quyền lực và giá trị.
Một công chúa như Renner sẽ có giá trị rất cao. Đến mức mà Climb sẽ không bao giờ có thể đạt được.
“Thần hiểu điều này.”
“Ah…...Earl Litton có hơi lắm lời.”
“Ý Bệ Hạ là Công chúa, phải không?”
“Đúng vậy.”
Nhà Vua nhìn chằm chằm vào khoảng không. Nó giống như ông đang nhìn một ai đó đứng ở đó.
“Nói ra những điều đó đúng là một sự phiền phức. Cuối cùng, ta không nên khiến cho con gái ta cảm thấy không vui.”
Gazef đã không thể nói gì về vấn đề này. Chỉ có những người có cùng vị thế với vị vua mới có thể hiểu được nỗi đau này. Người đó không phải là Gazef.
Hai người chìm vào im lặng, và thời gian cứ thế trôi qua một cách chậm rãi.