Climb cầm trên tay một khối đen. Vì là một thứ rất là mềm nên nó đang đung đưa trên tay cậu. Do bị hút bởi trọng lực, hình dạng của nó trông như bị bẹp xuống.
Climb đập quả bóng chứa chất lỏng kỳ lạ ấy vào bộ giáp của mình.
Với một tiếng “bộp”, quả bóng vỡ ra và rồi chất lỏng bên trong văng đầy trên bộ giáp Full Plate Mail trắng của cậu. Nhìn vào cảnh tượng đó, sẽ có thể dễ dàng đoán được ngay rằng dung dịch bên trong quả cầu là thuốc nhuộm đen.
Tuy nhiên, nó không hề kết thúc ở đó. Chuyện vẫn còn tiếp diễn sau khi quả bóng bị đập vỡ.
Thuốc nhuộm đen dính trên bộ giáp của Climb bắt đầu di chuyển, nó lan rộng ra khắp bề mặt của bộ giáp. Và chỉ trong vài giây, bộ giáp có màu trắng sáng của Climb đã biến thành một màu đen tuyền. Không hề có bất kỳ chỗ nào bị bỏ sót cả.
Quả bóng bị Climb đập vỡ là một Item có tên là Thuốc Nhuộm Ma thuật <Magic Dye>. Nếu là loại cao cấp thì nó sẽ có thêm hiệu ứng kháng axit, lửa, băng, v.v…Tuy nhiên loại mà Climb vừa dùng chỉ đơn giản là thay đổi màu sắc.
Lý do mà cậu sử dụng nó rõ ràng là do bộ giáp Full Plate Mail trắng quá nổi bật. Thế nhưng, việc thay đổi màu sắc bộ giáp cũng không ảnh hưởng mấy đến Climb. Vì dù gì cậu cũng chỉ là một nhân vật vô cùng tầm thường.
“Climb.”
Sau khi xác nhận bộ giáp đã đổi màu và cậu đã bị chuẩn bị xong mọi thứ. Lakyus gọi cậu đến và bắt đầu giải thích về kế hoạch lần cuối trước khi bắt đầu.
Công việc lần này là tấn công 4 nhà thổ, giải cứu những người bị giam giữ bên trong và thu thập những tài liệu mật. Họ sẽ ưu tiên việc tiêu diệt toàn bộ những tên nhân viên bên trong, còn nếu là khách của cửa hàng thì họ sẽ chỉ đánh ngất. Hầu Tước Raeven sẽ sử dụng những “người khách” đó như là một món vũ khí tuyệt vời để đe dọa Bá Tước Iselk.
Nhóm Hoa Hồng Xanh sẽ xử lý 2 cái. Nhóm Mạo Hiểm Giả của Hầu Tước Raeven sẽ xử lý 1 cái. Climb sẽ là người quan sát và trông chừng cái nhà thổ cuối cùng.
Sau đó, nhóm đã hoàn thành nhiệm vụ sẽ cùng Climb tấn công vào cái cuối cùng.
Nó đòi hỏi phải thực hiện trong bí mật, và tuyệt đối không thể để cho phe Quý Tộc biết được điều này. Vì thế, không được làm điều gì khiến cho mọi chuyện trở nên rùm beng. Và không được phép để thông tin rò rỉ ra ngoài.
Climb gật đầu sau khi nghe Lakyus giải thích.
“Tôi hiểu rồi.”
“Cậu nhớ bảo trọng.”
“Ôi, 2 người nói xong chưa?”
“Gagaran-sama.”
Các thành viên còn lại của Hoa Hồng Xanh――là Evileye, Tia và Tina đứng cách Climb và Lakyus một đoạn. Gagaran đi tới chỗ Climb sau khi tách khỏi 3 người họ.
Trang bị cô đang mặc trên người hoàn toàn khác với lúc ở trong nhà trọ, chúng toàn là những vật phẩm ma thuật thuộc hạng nhất.
Bộ giáp Full Plate Mail màu đỏ sẫm của cô đầy những sợi gai nhọn nhô ra, và nó còn có những họa tiết trông giống như một con mắt vậy. Đó là bộ giáp vô cùng nổi tiếng có tên là [Ánh Mắt Chết Chóc <Gaze Bane>].
Đôi găng tay của cô cũng có chút sự khác biệt, nó được khắc thêm một cặp rắn đang quấn quanh cái găng tay. Đó là một món cổ vật có sức mạnh tăng khả năng hồi phục cho người đang đeo nó, [Găng Tay của Kerykeion <Gauntlet of Kerykeion>].
Cây cuốc chiến vô cùng to lớn và cần cầm bằng cả 2 tay của cô có tên là [Nghiền Sắt <Fell Iron>]. Cô khoác trên người một cái áo choàng đỏ thẫm sang trọng như của những người trong giới hoàng gia [Người Bảo Hộ Đỏ Thẫm <Crimson Guardian>]. Ẩn ở bên dưới bộ giáp là [Áo chống chịu <Vest of Resistance>], [Bùa hộ mệnh làm từ răng rồng <Amulet of Dragontooth>], [Thắt lưng tăng sức mạnh <Belt of Greater Power>, [Giày <Wing Boots>] và [Vòng đeo trên đầu <Circlet of Twister>]. Chiếc nhẫn trên tay cô cũng có chứa một ma thuật vô cùng mạnh mẽ.
Đó là toàn bộ những trang bị của Gagaran - 1 trong những thành viên của nhóm Mạo Hiểm Giả mạnh nhất trong vương Quốc và là chiến binh mạnh nhất trong nhóm.
“Cô tới đây có chuyện gì?”
Lakyus hỏi một cách đầy lạnh nhạt. Những vật phẩm ma thuật trên người cô cũng chẳng thua kém gì Gagaran.
Đầu tiên chính là thanh kiếm ma thuật huyền thoại, Quỷ Kiếm Kilineiram. Nó lớn gần bằng với một thanh Bastard Sword. Và vì đang được đặt trong vỏ nên sẽ không thể nhìn thấy được lưỡi kiếm, thứ được cho là trông giống như một bầu trời đêm tối. Thế nhưng, dù chỉ nhìn thấy được mỗi chuôi kiếm thôi cũng đã đủ cảm thấy nó là một thanh kiếm tuyệt vời rồi. Đặc biệt là viên sapphire đen to lớn được đính ở đầu chuôi kiếm, tia sáng mà nó phát ra trông như tia sáng của những ngọn lửa ma thuật vậy.
Từ những ánh sáng tỏa ra từ bộ giáp Full Plate Mail của cô có thể chắc chắn rằng nó được làm từ bạch kim và vàng. Có vô số con kỳ lân được khắc lên trên nó. Và người ta cho rằng chỉ có trinh nữ mới có thể mặc được nó và nó sẽ không bao giờ bị vấy bẩn. Bộ giáp đó có tên là [Tuyết Tinh Khiết <Virgin Snow>].
Trái ngược với sự hào nhoáng của bộ giáp, cái áo choàng trên lưng trông như chỉ đơn giản là được làm từ vải bông màu xám. Nó có tên là [Áo Choàng của Chuột Nhắt <Cloak of Rat Speed], tác dụng của nó là tăng tốc độ di chuyển, nhanh nhẹn và né tránh. Nếu chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài sẽ không thể nào biết được rằng nó là một món Magic Item vô cùng mạnh mẽ.
Đó vẫn chưa phải là tất cả. Cô còn có những món Magic Item khác còn mạnh hơn cả những món mà Gagaran sở hữu.
Mắt còn lại của người chỉ còn 1 con mắt cũng sẽ bật ra khi biết được tổng giá trị của những món vật phẩm mà một Mạo Hiểm Giả cấp A+ sở hữu.
“Này này, Leader trông nghiêm trọng thế. Tôi tới đây là để chỉ Trai Tân thêm nhiều cách chiến đấu đó mà.”
“Hả!......Hài... Cũng phải, dù gì đây cũng là một công việc khá là gấp rút vì cô gái đó. Chúng ta không có nhiều thời gian rảnh đâu ấy. Vì thế vui lòng kết thúc việc chỉ dạy cậu ta một cách nhanh chóng, được chứ?”
“Biết rồi. Nhưng mà này, Lakyus. Sử dụng nó không sao chứ?”
“Ý cô là thanh…...Kilineiram? Tôi nghĩ là sẽ ổn thôi đó mà……”
“Vậy sao? Mà, đừng cố gắng quá đấy. Nếu cảm thấy không ổn, hãy nói cho tôi biết bất cứ lúc nào.”
“Ể? Tôi không hiểu ý cô là gì cho lắm nhưng được thôi.”
Gagaran nhìn Lakyus quay trở lại chỗ của các thành viên còn lại của nhóm Hoa Hồng Xanh. Sau đó cô lấy ra một thứ gì đó từ trong túi áo rồi đưa nó cho Climb.
“Giữ lấy cái này.”
Thứ Gagaran đưa cho cậu là một cái chuông tay. Nó có 3 cái chuông. Bề ngoài của những cái chuông trông khá giống nhau, nhưng họa tiết khắc trên chúng lại khác nhau. Climb biết nó là gì và cậu cũng biết khi nào thì nên sử dụng nó.
“Đây là……”
“Tôi nghĩ là cậu sẽ không cần tới nó, nhưng hãy cứ mang theo để đề phòng.”
“Nhưng……”
Lý do Climb do dự là vì đây không phải một món Magic Item mà một người đi tiên phong như cậu nên sử dụng. Gagaran bật cười để làm tan đi những nỗi lo lắng trong Climb.
“Hưm. Nhóm tôi đã có Tia và Tina lo việc này. Vì thế sẽ không cần đến những món Item có hệ Đạo Tặc. Do đó, tôi nghĩ tốt hơn hết là giao nó cho cậu.” Gagaran hạ giọng xuống một chút. “Tuy nhiên, đừng quá lạm dụng vào nó. Hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra quyết định sử dụng nó, được chứ?”
Ngay khi định hỏi cô tại sao, thì giọng nói có hơi khó chịu của Evileye cất lên.
“Xong chưa, Gagaran!”
“Rồi. Tới liền”
Quay lại phía Climb lần nữa, Gagaran đưa ra cho cậu một số lời khuyên.
“Nếu chúng tôi là nhóm đến chỗ cậu trước thì sẽ không có vấn đề gì. Nhưng nếu là nhóm kia đến trước, có khả năng họ sẽ cho rằng cậu sẽ gây cản trở họ. Việc đưa một người lạ vào nhóm, có thể sẽ khiến cho hành không của họ không còn được trơn tru. Khi đó, tôi muốn cậu hãy cố gắng không gây cản trở cho họ, được chứ?”
“Vâng. Tôi hiểu rồi.”
“Tốt. Mà nhớ không được lơ là đấy.”
Nói xong câu đó, Gagaran đi về phía những người đồng đội của mình. Nhìn bóng dáng to lớn của cô nhỏ dần, Climb chuyển sự chú ý mình vào cái chuông mà cậu được cô đưa cho.
======#======
Ở thế giới này, đi ngủ khi mặt trời đã lặn là một chuyện hết sức bình thường. Bởi vì việc giữ những ngọn đèn thắp sáng sẽ rất tốn kém. Với những hộ gia đình nghèo, chắc chắn họ sẽ tiết kiệm dầu, và chỉ dùng nó để thắp sáng khi cần thiết. Do đó, những người sống trong những ngôi làng thường khá là khỏe mạnh.
Tuy nhiên, ở các thành phố lớn thì lại không như thế. Các thành phố thường sử dụng Magic Item <Continual Light/Ánh Sáng Vĩnh Cửu> để thắp sáng những con đường chứ không hề dùng dầu. Ngoài ra, có một số công việc chỉ có thể bắt đầu sau khi mặt trời lặn. Như công việc ở phố đèn đỏ chẳng hạn.
Thế nhưng, con đường mà Climb đang hướng tới lại không giống như vậy.
Climb lặng lẽ bước đi trên con hẻm đầy sự yên tĩnh và tâm tối. Lý do vì sao cậu vẫn có thể di chuyển ở trong một nơi không có lấy chút ánh sáng là nhờ vào cái mũ giáp <Helm of Dark Vision> mà cậu đang đội.
Tuy giới hạn là chỉ trong phạm vi 15m, những khung cảnh mà cậu nhìn qua khe mũ sẽ sáng như ban ngày.
Vì bộ giáp được làm từ Mithril nên nó không gây ra quá nhiều tiếng động như những bộ giáp thông thường, do đó mà bầu không khí yên tĩnh ở đây đã không bị phá hủy. Tiếng của cái nỏ treo ở thắt lưng đập vào bộ giáp phát ra cũng không quá lớn.
Chỉ những ai có thính giác cực nhạy hoặc là một người có nghề Đạo Tặc thì mới có thể nghe thấy được tiếng bước chân của Climb từ bên trong căn nhà.
Cậu băng qua nơi mà Sebas đã cứu Tsuare, vượt qua một vài căn nhà, rồi đặt tay lên một cánh cửa của một căn nhà gần đó.
Cậu bắt đầu dồn lực vào và mở nó ra――một cách chậm rãi để tránh gây ra tiếng động. Như thể biết chắc chắn rằng cánh cửa sẽ mở ra, cậu mở nó ra không một chút do dự.
Sau khi cánh cửa mở ra, một mùi hôi thối từ bên trong bắt đầu ùa ra ngoài.
Mặc dù tối om, nhưng Climb vẫn có thể nhìn thấy đường mà không gặp trở ngại nào, cậu lẻn vào trong.
Ngay khi đóng cánh cửa đằng sau lưng lại, Climb đưa tai lên lắng nghe. Xác nhận rằng không có bất kỳ âm thanh nào, cậu bắt đầu thực hiện bước tiếp theo.
Cậu bước đi chầm chậm.
Climb di chuyển một cách thận trọng, sàn nhà đang kêu lên “cót két” do trọng lượng của cậu. Có thể là do sàn gỗ đã bị mục nát. Nhưng nếu bên dưới có tầng hầm, thì khả năng cao là sẽ có những cái bẫy khiến cho kẻ xâm nhập bị sụp hố.
Trong căn phòng hoàn toàn tối đen, mỗi khi Climb nhích chân lên là bụi và mùi nấm mốc sẽ bốc lên. May mắn thay là không có mùi nào khác ngoài 2 mùi đó.
Kể cả là trong thành phố đi nữa thì vẫn sẽ có những con quái vật. Ví dụ như Kiến Khổng Lồ hoặc Gián Khổng Lồ, chúng đều có kích cỡ khoảng 1 mét. Và những con quái vật này thì thường tỏa ra một mùi rất đặc trưng. Vì thế, nếu không ngửi thấy được mùi đó thì có nghĩa là chúng không có trong ngôi nhà này.
Xác nhận rằng chỗ này an toàn, Climb quay trở lại cái cửa. Cậu mở cửa he hé, rồi lén nhìn ra bên ngoài. Nhưng thật không may, chỗ mà cậu đang đứng lại không thể nhìn thấy căn nhà thổ.
Climb đành theo dõi căn nhà cạnh.
Tại sao cậu lại quan sát căn nhà bên cạnh?
Lý do rất là đơn giản.
Bởi vì căn nhà mà Climb đang theo dõi cũng là một phần của nhà thổ.
Căn nhà thổ đó có 2 tầng, nhưng tầng 1 và tầng 2 lại thường ít được sử dụng. Bởi vì tầng mà hay được dùng là tầng hầm. Phải. Cửa hàng thực sự sẽ nằm ở bên dưới mặt đất và trải rộng.
Căn nhà mà Climb đang theo dõi là 1 lối ra vào khác của cửa hàng――theo như những gì Guild Đạo Tặc đã điều tra thì nó sẽ được dùng như một lối thoát hiểm.
Lúc đầu, cậu tính theo dõi căn nhà mà được thường hay dùng như lối ra vào bình thường. Tuy nhiên, sau khi Tia――người có nghề Đạo Tặc và vô cùng tài giỏi――điều tra khu vực xung quanh xong, cô cho rằng căn nhà này là nơi an toàn nhất để theo dõi.
Nếu đó là một người sở hữu những kỹ năng tuyệt vời như Tia, thì người đó cũng sẽ có thể quan sát được luôn cả lối ra vào bình thường của nhà thổ. Tuy nhiên, Climb chỉ là một Chiến Binh bình thường. Vì thế, cậu chỉ có thể núp trong ngôi nhà này và lén lút quan sát.
Căn nhà mà Climb đang theo dõi trông giống như những ngôi nhà xung quanh và khá là mục nát. Thế nhưng, không hề có bất kỳ nguồn sáng nào từ bên trong lọt ra ngoài cả. Vì là một cửa thoát hiểm, cậu cho rằng khả năng cao là ở đó sẽ có người canh gác.
Climb nhìn chằm chằm vào chỗ đó. Và rồi――
“Hắt chì!”
――Đó là 1 tiếng hắt xì khá là dễ thương.
Cậu liền nhìn xung quanh, để chắc rằng không có ai nghe thấy nó. Sau đó, cậu lấy ra một cái khăn tay và một miếng vải mỏng từ cái túi đeo ở thắt lưng.
Rồi cậu gỡ cái mũ ra. Khả năng nhìn trong bóng tối nhờ vào cái mũ ngay lập tức biến mất, màn đêm bắt đầu bao trùm lấy cậu. Climb không còn có thể nhìn thấy gì.
Nhưng vì đã lường trước được điều này, Climb hoàn toàn không hề hoảng loạn.
Cậu hỉ mũi lên cái khăn tay. Do hít phải khói bụi trong ngôi nhà này, mà nước mũi cậu có màu hơi đen đen. Sau khi liên tục hỉ mũi và xác nhận rằng không còn bị ngứa mũi nữa, Climb gấp cái khăn tay lại. Sau đó cậu lấy miếng vải quấn quanh miệng và mũi. Che đi nửa khuôn mặt của mình, và đội cái mũ lên đầu lại.
Tuy sẽ khiến cho việc thở có hơi khó khăn, nhưng đỡ hơn là hít đầy bụi vào phổi.
Trong thâm tâm Climb nghĩ thế.
Rồi cậu tiếp tục lặng lẽ nhìn ra ngoài.
Khi đó, cậu chợt nhớ về 1 ông lão.
Ông ấy cực kỳ mạnh và cũng có cùng mục tiêu như cậu. Tuy nhiên, vì sợ sẽ gây ra những rắc rối cho chủ nhân của mình, ông ấy đã không tham gia. Hơn nữa, việc mời một người chưa rõ danh tính sẽ rất nguy hiểm.
Tuy Climb hoàn toàn tin tưởng Sebas, nhưng vấn đề này có thể sẽ ảnh hưởng đến Renner, vì thế cậu đã không thể mượn được sức mạnh của ông.
Chỉ im lặng và quan sát, khiến cho cậu tự hỏi làm sao để vượt qua được khoảng thời gian buồn tẻ này. Rồi đột nhiên, Climb nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.
Nó nghe như thể một thứ gì đó nặng nề và to lớn bị ném đi.
Âm thanh đó phát ra cùng với tiếng kim loại. Nghe giống như một người chiến binh mặc bộ giáp Full Plate Mail bị ném văng đi, Climb liền vội vã nhìn ra. Tuy nhiên, cậu không thể nhìn thấy được gì từ vị trí này.
Mình có nên mở cửa hé ra thêm một chút để biết chuyện gì đang xảy ra không? Climb ngập ngừng.
Nữ thần may mắn đã mỉm cười với cậu.
Cái cửa mà cậu đang quan sát. Bất ngờ mở ra. Một người đàn ông ngó đầu ra trong khi đang đứng trong một nơi đầy ánh sáng. Gã ấy có thân hình không được đẹp cho lắm. Một tay của gã giữ thứ đó lấp lánh ánh kim loại. Đó chính là một thanh kiếm ngắn.
“Này! Cánh cửa đã bị phá vỡ!”
Gã kiểm tra gì đó bên ngoài và có lẽ đang nói chuyện với một người nào đó đang ở bên trong.
Cửa nào bị vỡ? Không cần phải hỏi, đó chính là cái cửa ra vào của nhà thổ. Có vẻ như cái cửa sắt đó đã bị phá hủy bởi một người nào đó mà họ vẫn chưa rõ là ai.
Có phải là do nhóm đã hoàn thành nhiệm phá hủy 1 trong những căn nhà thổ đã làm? Thế nhưng, nếu đúng là vậy, sao họ lại không thông báo cho mình? Có phải vì sợ rằng mình ngáng chân họ nên họ đã không thông báo? Hay là――.
“Lẽ nào là người của phe Quý Tộc?”
Chỉ có những người ngoài mới không biết Climb đang ở đây. Vì thế, cậu cho rằng khả năng cao đó là người của phe Quý Tộc.
Không ổn rồi.
Climb mất dần kiên nhẫn.
Nếu đó thật sự là người của phe Quý Tộc, kế hoạch thực hiện trong bí mật sẽ tan thành mây khói.
Dù đang rất là bối rối, Climb vẫn cần phải đưa ra một quyết định.
Nếu đúng là vậy, thông tin có thể sẽ bị rò rỉ và đến tai của những người trong phe Quý Tộc. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc Bá Tước sẽ biết được chuyện này. Khi đó, sức mạnh của phe Hoàng Gia sẽ bị suy giảm. Với Climb, cậu cảm thấy cực kỳ khinh bỉ với những quý tộc có liên quan tới nhà thổ. Tuy nhiên, cậu lại không muốn phe Hoàng Gia bị suy yếu.
Sức mạnh của phe Hoàng Gia khi bị suy giảm sẽ gây ảnh hưởng gián tiếp đến Renner. Mình không thể để điều đó xảy ra.
Climb quyết định như vậy.
Cậu dần dần lấy lại sự bình tĩnh. Cậu sẽ không bao giờ nhân nhượng với bất kỳ kẻ nào có ý định chống lại Renner. Để báo đáp lại món nợ mà cậu đã nợ cô khi còn nhỏ. Cũng như để tỏ ra biết ơn cô vì đã chỉ dạy. Và cả vì tình cảm của cậu dành cho cô. Nếu là vì hạnh phúc của Renner, cậu sẵn sàng vứt bỏ đi mạng sống của mình.
Climb rút thanh kiếm ra và luồng qua khe cửa. Mục tiêu của cậu là gã đàn ông kia.
Mặc dù bộ giáp được làm Mithril, nhưng không có nghĩa là nó hoàn toàn không tạo ra bất kỳ âm thanh nào. Đột nhiên nghe thấy âm thanh kim loại phát ra từ phía sau, gã vội vã quay lưng lại.
Thế nhưng, đã quá muộn.
Tất cả những gì gã kịp thấy là tia sáng phát ra từ lưỡi kiếm và bóng ai đó xuất hiện từ trong bóng tối.
Khi Climb vung kiếm xuống, đầu của gã đã lìa ra khỏi cổ và lăn đi trên mặt đất. Thanh kiếm ngắn trong tay gã rơi xuống đất phát ra 1 tiếng “keng”.
Climb liền lẻn vào trong căn nhà mà không có chút lấy sự thương xót cho gã đàn ông đó. Mặc dù bên trong khá sáng, nhưng nhờ vào ma thuật tăng cường tầm nhìn nên cậu không cảm thấy quá chói.
Có 1 gã đàn ông khác bên trong.
Mặc bộ giáp da cùng với thanh kiếm ngắn, dáng người của gã cũng trông ý như gã kia. Xác nhận rằng gã không phải người có trong xấp tài liệu mà Lakyus đã đưa cho cậu xem, Climb ngay lập thu hẹp khoảng cách.
“Hả! Mày là thằng khốn nào!”
Hắn hoảng hốt rút thanh kiếm ngắn ra và dùng nó đâm vào người Climb, nhưng nó đã dễ dàng bị chặn lại bởi bộ giáp đen của cậu.
Cậu vung kiếm xuống.
Hắn cố gắng ngăn chặn nó bằng thanh kiếm ngắn của mình. Thế nhưng nó là không đủ để chặn một đòn mà Climb dùng cả toàn bộ trọng lượng của mình. Thanh kiếm ngắn văng đi, lưỡi kiếm của Climb găm vào ngực gã.
“AaaAhh!”
Gã la hét một cách thảm thiết, sau đó gục xuống đất và co giật.
Climb tin rằng đó là một vết thương chí mạng, cậu nhanh chóng bước vào trong căn phòng. Xác nhận rằng không có ai ở đây, cậu chạy lên tầng 2.
(TL: với người Nhật thì tầng G sẽ là tầng 1)
1 phút sau.
Sau khi kiểm tra tất cả các phòng và xác nhận rằng không còn bất kỳ kẻ địch nào, Climb quay trở lại cửa vào. Cậu nhìn gã đàn ông đang nằm bất động trên sàn rồi phóng ra ngoài. Cậu bắt đầu lôi cái xác nằm bên ngoài vào trong nhà với những tiếng thở nặng nhọc. Đóng cửa lại, cậu lấy ra một cái túi nước rồi đổ nó lên chỗ vết máu.
Mùi hương đặc biệt từ nước trong cái túi hòa quyện vào mùi hôi tanh của máu, khiến cho mùi máu dịu bớt đi. Nếu ai đó ở gần, họ sẽ biết được ngay đó là mùi máu. Nhưng nếu ở xa, họ sẽ không chú ý gì tới nó.
Dọn dẹp hiện trường sơ sơ xong, Climb cẩn thận đi tới cánh cửa dẫn vào cửa hàng bên dưới mặt đất.
Cánh cửa ấy khá dày và đã bị đổ sập trên đất. Viền của nó được làm bằng gỗ, còn những phần chính thì được làm bằng sắt. Hơn nữa, ở giữa cánh cửa còn được đóng thêm một tấm kim loại to lớn khác nữa.
Cánh cửa đã bị mở ra với một lực rất lớn. Tay nắm của nó đã bị móp méo một cách kỳ lạ.
Không có cách nào mà một con người có thể làm được điều này. Hoặc có lẽ người đó đã sử dụng một loại dụng cụ nào đó. Không, kể cả có sử dụng dụng cụ, thì người đó cũng không thể nào làm được như thế chỉ trong một khoảng gian ngắn.
Có thể là do ma thuật.
Một số loại ma thuật có thể phá hủy những món vật. Vì thế nếu sử dụng nó, sẽ có thể phá hủy bản lề hoặc ổ khóa rồi mở nó ra―― dù cho nó có hơi nặng.
Climb lén nhìn vào trong. Con đường bên trong dẫn tới một cánh cửa khác.
Cậu cho rằng ở đó không có ai. Kể cả có căng tai lên lắng nghe, cậu cũng không nghe thấy bất cứ tiếng động nào. Tuy nhiên, cậu chắc chắn rằng có người đã xâm nhập vào đó.
Climb vội vã quay trả lại căn nhà mà cậu đã theo dõi trước đó.
Cậu đạp vào cánh cửa để nó bung ra một cách đầy thô bạo, rồi phóng vào trong. Căn phòng bên trong tràn ngập mùi máu. Cậu đã tìm khắp căn nhà, nhưng không tìm thấy cánh cửa hay lối đi dẫn xuống tầng hầm. Có thể nó đã bị giấu ở một chỗ nào đó.
Vì Climb không có những Skill của Đạo Tặc, cậu sẽ không thể nào tìm ra được nó chỉ bằng cách nhìn xung quanh phòng. Nếu như có một loại bột mịn như bột mì ở đây, cậu sẽ có thể tìm ra được bằng cách rải và thổi nó, sau đó xem nó dẫn tới đâu.
Để cho bột len vào khoảng trống của cánh cửa bí mật, đó chính là cách để tìm ra được nó. Nhưng lúc này đây, cậu lại không có bất kỳ loại bột mịn nào và cậu cũng không còn quá nhiều thời gian. Kẻ xâm nhập bí ẩn có thể đã rời đi trong khi cậu đi kiếm bột và rải chúng để tìm cánh cửa.
Climb lấy ra một món Magic Item từ trong túi của mình ra. Đó là cái chuông tay mà Gagaran đã đưa cho cậu. Nhìn hoa văn trên chúng, cậu chọn ra 1 cái chuông trong số 3 cái.
Tên của món Magic Item mà cậu chọn là Chuông Phát Hiện Cửa Bí Mật <Bell of Detect Secret Doors>.
Lắc nó 1 cái. Âm điệu êm tai mà chỉ có chủ nhân của nó mới có thể nghe thấy vang lên.
Đáp lại âm điệu đó, một ánh sáng nhợt nhạt phát ra từ trong góc căn phòng. Nó bắt đầu nhấp nháy, để báo cho Climb biết rằng ở đó có một cánh cửa bí mật.
Climb ghi nhớ vị trí đó, cậu đi xuống trở lại tầng 1. Sau khi xác nhận rằng ma thuật không còn phản ứng với chỗ nào khác nữa, cậu quay trở lại chỗ đó.
Khi tính mở nó ra và đi vào trong, mắt Climb nheo lại và nhìn chằm chằm vào cánh cửa bí mật. Cậu thở dài 1 hơi, rồi lấy ra 3 cái chuông thêm lần nữa.
Lần này cậu chọn cái có hoa văn khác với cái lúc nãy. Rồi lắc nó.
Điều xảy ra cũng tượng như vừa rồi, nhưng âm điệu vang lên lại khác.
Tên của cái chuông này là Chương Gỡ Bẫy <Bell of Remove Trap>.
Có thể sẽ rất lãng phí khi sử dụng nó mà không biết chắc rằng ở đó có bẫy hay không. Nhưng vì Climb là một Chiến Binh nên cậu không có khả năng phát hiện ra nó. Và nếu như dính bẫy, một mình cậu sẽ không thể nào thoát ra được cái bẫy đó. Vì ma thuật của cái chuông chỉ có thể sử dụng mỗi ngày 1 lần, nên sẽ rất lãng phí khi sử dụng nó mà không rõ phía trước có bẫy hay không.
Với lại, món Magic Item này cũng có những điểm yếu. Đó là nó không thể phá hủy những cái bẫy lớn hoặc những cái bẫy ma thuật. Tuy nhiên Climb đoán rằng sẽ không có những cái bẫy như thế được đặt ở đây.
Và lần này, Climb đã đưa ra một quyết định đúng đắn.
Một tiếng “cạch” phát ra từ đằng sau cánh cửa.
Climb nhét thanh kiếm vào trong khe cửa, rồi cậy nó để cửa mở ra.
Một phần của cái sàn gỗ nhô lên, rồi hạ xuống phía bên kia. Có một cây nỏ được gắn ở phía sau cánh cửa bí mật. Đầu mũi tên của cây nỏ phát ra một ánh sáng kỳ lạ, không giống như ánh sáng của kim loại.
Climb thay đổi vị trí đứng, rồi nhìn vào cây nỏ.
Đầu mũi tên có một chất lỏng nhớt nhớt. Hơn 90%, nó là thuốc độc.
Nếu như mở nó ra một cách thông thường, mũi tên độc sẽ bắn ra.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, và kiểm tra xem có thể tháo cây nỏ ra được không. Thật không may, nó đã được gắn cố định một cách chắc chắn và sẽ không thể gỡ ra nếu như không có dụng cụ.
Không còn sự lựa chọn nào khác, cậu đành tháo mũi tên trên nó ra.
Một trong những sai lầm của những tay mơ hay mắc phải chính là tự làm bản thân bị thương trước cả khi làm người khác bị thương. Để tránh điều đó xảy ra, Climb đặt sẵn mũi tên trên nỏ ngay từ đầu.
Rất ít người sử dụng chất độc. Hầu hết chỉ có các nhà Mạo Hiểm Giả. Và thường chỉ có người xấu mới sử dụng nó.
Tuy nhiên, Climb lại là một người không quá bận tâm về điều đó. Cậu biết rằng mình rất yếu, nên cậu không ngại trong việc sử dụng bất kỳ thứ vũ khí gì. Lý do Climb không thường sử dụng chất độc là vì nó sẽ không phù hợp với tư cách là người lính cận vệ của Renner.
Nhưng không sử dụng nó trong một tình huống nguy hiểm như vậy sẽ là một hành động vô cùng dại dột.
Chuẩn bị xong, Climb ngó vào phía sau cánh cửa.
Cái cầu thang dài dẫn xuống dưới, nhưng ở vị trí này cậu không thể nhìn được xa hơn. Cầu thang và những bức tường xung quanh đều được làm bằng đá cứng.
Climb bước xuống cầu thang. Để chắc cho ăn, cậu đặt thanh kiếm ở phía trước và bước đi từng bước một.
Đó là một hành động vô cùng nguy hiểm.
Một mình lao vào hang ổ địch sẽ là một hành động rất ngu ngốc.
Tuy nhiên, cậu không còn sự lựa chọn nào khác.
Đúng là cậu có thể xâm nhập vào trong bằng cách đi vào từ cái cửa chính. Trong trường hợp người xâm nhập là đồng minh của cậu thì sẽ không sao, nhưng nếu đó là kẻ thù thì cậu sẽ gặp rất nhiều bất lợi. Và kẻ đó có thể sẽ trốn thoát ra ngoài bằng cái cửa này.
Nếu thế, cậu có thể lựa chọn phương án là đứng ở đây canh và bắt tất cả những kẻ đang bỏ chạy bằng cái cửa này. Tuy nhiên những thông tin quan trọng có thể sẽ bị lấy mất nếu như đó là kẻ thù. Tuy có hơi bị động, nhưng phương án an toàn nhất là tiếp tục theo dõi và thông báo cho những người cùng phe biết chuyện gì đang diễn ra.
Nhưng nếu thông tin lọt ra ngoài, nó sẽ gây ra rất nhiều bất lợi cho Renner.
Vì vậy, cậu quyết định lựa chọn phương án nguy hiểm nhất.
Cậu sẽ lập được công rất lớn khi lấy được những thông tin quan trọng và bắt được những quý tộc trong nơi này. Nhưng liệu một Chiến Binh như Climb có thể hành động mượt mà như một Đạo Tặc?
Sau khi đi xuống được vài mét, cậu nhìn thấy một cánh cửa.
Climb tiến lên một cách đầy thận trọng, cậu vừa đi vừa dùng kiếm chọc xuống đất để kiểm tra. Cậu đoán rằng ở trong một lối thoát hiểm như vậy sẽ chỉ có mỗi cái bẫy là cái nỏ trước đó. Tuy nhiên, một chiến binh được trang đầy đủ giáp và vũ khí cũng sẽ trở nên vô dụng khi rơi vào bẫy. Climb cần phải tránh điều đó xảy ra.
Vì nhích từng bước một nên Climb đã mất khá nhiều thời gian cho một quãng đường không quá dài, nhưng rồi cậu cũng đã tới được chỗ cánh cửa. Cậu đặt cái khiên ở trước mặt, lùi lại vài bước và dùng thanh kiếm chọc vào cái cửa nhiều lần.
Xác nhận rằng không có cái bẫy nào kích hoạt khi thanh kiếm chạm vào, cậu tiến lại gần và áp sát tai vào cánh cửa gỗ, cố gắng lắng nghe âm thanh bên trong.
Nó đúng như những gì cậu đã dự đoán, Climb hoàn toàn không nghe thấy gì.
Cậu tự hỏi có nên sử dụng món Magic Item thêm 1 lần nữa không. Và rồi cậu lấy hết sự can đảm, nắm chặt tay nắm cửa――và vặn.
Nhưng…...nó không hề chuyển động.
“Bị khóa sao……”
Climb lẩm bẩm trọng sự thất vọng. Sau đó cậu lắc cái chuông cuối cùng trong số 3 cái.
Nó chính là Chuông Mở Khóa <Bell of Open Lock>.
Nhờ vào sức mạnh của ma thuật mà khóa đã được mở. Với một tiếng “cạch”, tay nắm cửa đã chuyển động.
Cậu khẽ mở hé nó ra, và nhìn vào trong.
Đó là một hành lang.
Ở trong góc hành lang có những cái hộp gỗ và những cái lồng vừa với một con người. Đây lẽ nào là nơi lưu trữ đồ vật? Nhưng cậu cảm thấy chỗ này có hơi rộng để làm một cái kho.
Phía trước là một lối đi khác và không có cửa đặt ở đó. Climb đưa tai lên nghe, và cậu nghe thấy một tiếng động khá nhỏ ở xa.
Xác nhận không có ai, Climb bước vào trong và hạ thấp người nhất có thể. Khi đi được một nửa hành lang――
“Hmm. Ta nghĩ rằng đó chỉ là hành động đánh lạc hướng, và mục tiêu chính của chúng sẽ là chỗ này.”
Cậu bất ngờ nghe thấy một giọng nói. Climb nhìn thấy một gã đàn ông đầu trọc đang đứng trong bóng của những cái hộp gỗ. Gã không hề đột nhiên xuất hiện hay tàn hình, mà chỉ đơn giản là do các giác quan của Climb đã không chú ý tới.
Nửa trên của gã trần trụi, thân hình vô cùng vạm vỡ cùng với vô số hình xăm trên người, đến mức không thể nhìn thấy được làn da của gã.
Nhìn thấy hình dáng đó, Climb cảm thấy lạnh sống lưng.
Điều ngay lập tức xuất hiện trong đầu cậu là thông tin mà Lakyus đã lấy được từ Guild Đạo Tặc. Đó là thông tin về những thành viên của 8 Ngón.
Climb liền lấy ra cây nỏ và bắn gã mà không có chút sự do dự.
Mũi tên độc lao về phía gã đàn ông.
Mục tiêu của cậu là một người rất to lớn. Hắn sẽ né hay sẽ núp đằng sau những cái hộp gỗ? Thế nhưng gã đàn ông đã lựa chọn phương án thứ 3 thay vì 2 phương án đó.
“――Hửm?”
Hắn dễ dàng chụp lấy mũi tên bằng tay không. Sau đó hắn bật cười rồi vứt nó sang một bên.
Tiếng mũi tên rơi xuống vang lên.
“Thôi được rồi.”
Đáp lại giọng nói đó, một người khác trông giống như đàn ông xuất hiện từ đằng sau những cái hộp gỗ nằm ở đối diện gã đàn ông.
Ả cầm một thanh kiếm Rapier trong tay và mang vẻ đẹp bán nam bán nữ. Ả nở một nụ cười dịu dàng như thể đang chào đón một người bạn tới chơi.
Bộ giáp da mà ả mặc không có phần ngực dành cho phụ nữ. Đó là một bộ giáp dành cho nam.
Climb cảm thấy cổ họng mình khô hốc.
Trong số các thành viên của 8 Ngón, có 3 người cậu không thể đánh bại. Và 2 trong số đó, đang có mặt ở đây.
Cậu đành chấp nhận sự xui xẻo của mình.
Có tới tận 4 cửa hàng, nhưng tại sao 2 tên đó lại ở đây? Lẽ nào đây là cửa hàng quan trọng nhất? Nếu vậy mình cần làm gì trước khi kẻ xâm nhập kia lấy đi toàn bộ thông tin nhưng……
Climb mắc kẹt trong những suy nghĩ đó. Không, chỉ có một cách duy nhất.
“Tại sao, 2 tên đó lại ở đây?”
2 bọn chúng tiến lại chỗ cậu, Climb di chuyển để họ không khuất khỏi tầm nhìn. Lẽ nào 2 người đó luôn có mặt ở đây? Hay là do họ đã lường trước được rằng mình sẽ tới đây khi nhận được tin có kẻ xâm nhập?
“Là do ma thuật <Alarm/Báo Động> đó. Hiểu chưaaaaa?”
Vẻ mặt của ả cầm thanh kiếm Rapier trông như đang mỉm cười. Climb tạch lưỡi, cậu nâng kiếm và khiên lên thủ thế.
“Tên đó có chí khí đó, Zero.”
“.......Hưm. Dám vác mặt đến đây, thì tất nhiên có chí khí rồi. Đúng không, tên xâm nhập kia?”
Climb không trả lời lại với gã. Cậu đưa tay lướt qua vỏ bao kiếm rồi lẩm bẩm một từ gì đó. Thanh kiếm liền phản ứng lại với từ đó. Như thể sức mạnh ma thuật bên trong thanh kiếm được giải phóng, lưỡi kiếm phát ra một màu trắng sáng.
“Hở? Là <Magic Weapon/Cường Hóa Vũ khí> và <Bless Weapon/Ban Phước Vũ khí>? Đó là một món Magic Item cho phép ngươi kích hoạt đồng thời 2 ma thuật lên nó sao?”
“Hưm. Vậy nghĩa là sau khi giết hắn, chúng ta sẽ mạnh hơn đấy.”
“Zero suy nghĩ đơn giản quá đó. Một kẻ sở hữu những món vật phẩm mạnh đâu có nghĩa là hắn sẽ mạnh? Nè, cậu kia. Cậu lấy thứ đó ở đâu vậy? Nếu như cậu chịu giao nó ra, bọn ta sẽ tha mạng cho cậu đấy?”
Climb vẫn không trả lời. Cậu tin chắc rằng ả đang nói dối.
“Vẫn không trả lời sao? Cũng được thôi. Chúng ta nên làm gì với hắn đây? Mọi người cùng nhau xông lên? Hay chỉ cần 1 người qua đó?”
“Lubelina.”
“H-ả, sao?”
Lubelina trả lời lại Zero với giọng điệu khá là nhẹ nhàng.
“Xử lý hắn nhanh gọn đi, chúng ta còn phải lo chuyện bên kia nữa.”
“Cũng phải. Dù gì cũng không nên để cho những vị khách hàng bị làm phiền. Được―thôi.”
“......Chúng ta nhận được lệnh là thủ ở đây và câu giờ, đừng phí quá nhiều thời gian với hắn quá đấy.”
Bỗng nhiên một giọng nói khác cất lên.
Climb liền nhìn xem có ai khác ở đó không. Cậu đã cảm thấy vô cùng kỳ lạ khi Lubelina dừng từ “mọi người” rồi, nhưng rồi cậu cũng đã hiểu vì sao hắn lại nói thế. Một gã đàn ông khác bước ra từ phía sau những cái hộp gỗ.
Climb hoàn toàn biết hắn là ai. Hắn chính là người nằm trong danh sách những người cậu có thể đánh bại, tên hắn là Succulent.
Nếu chỉ có một mình hắn ta, cậu sẽ có cơ hội giành chiến thắng. Tuy nhiên, trong tình huống này, cơ hội ấy gần như bằng không.
Với Climb, việc có thêm một tên yếu hơn cậu một chút tham gia vào trận chiến không phải là một điều xấu. Hắn sẽ trở thành một điểm yếu của chúng.
Tuy nhiên, cách suy nghĩ ngây thơ của Climb nhanh chóng bị đập tan.
“Ngươi hãy đi canh chừng. Và ngăn chặn bất kỳ kẻ nào tính can thiệp vào trận chiến này.”
“Vâng thưa Lubelina-san.”
Succulent sau khi nhận lệnh của Lubelina, hắn đi tới chỗ bức tường. Và hoàn toàn không có ý định tham gia vào trận chiến.
“Giờ thì chỉ còn 2 chúng ta ở đây, chắc ngươi không cảm thấy cô đơn quá chứ?”
“Hửm. Ngươi đang nói éo gì vậy?” Thấy Climb vẫn im lặng, Zero nói lớn lên như thể hét vào mặt Lubelina. “Rõ ràng hắn không muốn nói chuyện. Giải quyết hắn nhanh thôi.”
“Nào nào. Bình tĩnh đi nào, Zero. Hắn sắp mở miệng rồi.”
――Một tiếng “cạch” lớn phát ra.
Climb không thể rời mắt khỏi chúng để quay lại nhìn phía sau. Nhưng dựa vào âm thanh phát ra, cậu cũng đã đoán ra được âm thanh đó là gì.
“......Bất ngờ lắm phải không? Đó là một cái khóa tự động. Sau khoảng một thời gian, khóa sẽ tự động khóa lại. Nhờ vào tay nghề của Người Lùn cả đấy. Tuyệt lắm đúng không?”
Giọng của Lubelina có hơi phấn khích.
Climb nhận ra rằng nãy giờ những gì ả nói chỉ là để câu kéo thời gian.
Lối thoát đã bị khóa, điều đó có nghĩa là để thoát ra khỏi đây thì cậu cần phải đánh bại 2 kẻ thù mạnh trước mặt. Không, đúng hơn là 3.
Climb tìm cách để lấy ra cái chuông tay. Nhưng khi bỏ tay vào túi, đối phương sẽ phát hiện ra cậu tính làm gì. Nói cách khác, cậu chỉ có 1 cơ hội duy nhất. Và tuyệt đối không được đánh rơi nó.
“Nhận tiện, cậu trông giống như là một Chiến Binh. Làm thế nào mà cậu có thể mở cái cửa ra được vậy?”
“......Éo biết.”
Khuôn mặt của Lubelina hơi nhăn nhó.
“Hahahaha.” Ả bỗng nhiên bật cười. “Dám bật lại, cậu, đúng là một tên ngu ngốc. Nãy giờ thì im lặng nhưng giờ thì lại trả lời, có phải bị nói trúng tim đen không nhỉ?......Zero, trong người hắn có một số vật phẩm. Trong số chúng có thể mở khóa đó.”
“Hưm. Vậy thì chúng ta sẽ không cho hắn có cơ hội để làm điều đó.”
Zero bắt đầu tiến lên phía trước. Dáng đi của hắn trông rất hùng hồn, như thể một vị vua đang chào đón một kẻ dám thách thức vậy.
Còn Climb thì giữ chặt kiếm và khiên, từ từ lùi lại. Mục tiêu của cậu là vượt qua bức tường kia. Nhưng cậu sẽ không thể tránh khỏi việc giao chiến với 2 tên này, cậu cố gắng giữ khoảng cách tấn công.
Tuy nhiên, toan tính của Climb đã bị họ đọc được. Họ đứng chặn 2 bên, buộc cậu chỉ còn cách chạy thẳng tới họ nếu muốn trốn thoát khỏi đây.
Quay đầu chạy tới cánh cửa phía sau sẽ là nước đi rất ngu ngốc.
Cậu sẽ bị chúng tấn công từ sau lưng. Vì thế, Climb quyết định sẽ tấn công vào Lubelina trước, cậu bắt đầu hành động.
“Hể, nhắm vào ta trước sao? Lựa chọn thông minh đó.”
Giữa Lubelina và Zero, thì cơ hội cậu đánh bại được Lubelina sẽ cao hơn. Tuy nhiên, ả lại cảm thấy có hơi khó chịu khi bị Climb đánh giá thấp.
Ả dậm chân thủ thế. Vào lúc đó, một âm thanh chói tai phát ra từ cái mũ giáp của Climb.
“Hể, bộ giáp tốt đó.”
Bỏ qua sự rung chuyển ở mặt, Climb vung thanh kiếm. Nhưng nó đã không chạm tới được Lubelina. Ả đã đứng ở một vị trí rất xa thanh kiếm. Lubelina đã tránh nó với một tốc độ rất nhanh. Không, so với Gazef hoặc Gagaran thì nó không thật sự nhanh lắm. Nhưng người đang đối đầu với ả lại là Climb.
Cậu trông như đang cố gắng bắt một chiếc lông vũ đang rơi lơ lửng trong không trung vậy.
Climb nghĩ thế và trừng mắt nhìn Lubelina.
“Tiếc nhỉ. Ta đã tính đâm thủng má cậu.”
Lubelina đâm vào má cậu không phải là do ả đã mắc sai lầm, hay là do Climb trong lúc né đã trúng phải, mà đòn tấn công ấy hoàn toàn có chủ đích. Đâm vào má sẽ không khiến cho đối phương chết ngay tức khắc. Dựa vào điều đó, cậu đã hiểu được một phần nào tính cách của ả.
“Này này, nếu cậu tập trung quá nhiều vào ta thì cậu sẽ gặp nguy hiểm đó!”
“――Hưm!”
“Hự!”
Climb mải mê chú ý vào Lubelina, cậu nhận phải một lực mạnh ở vai, nó khiến cho cậu bị văng sang một bên. Cậu nâng khiên lên và nhìn chằm vào gã đằng sau nó. Trong tầm nhìn hạn hẹp từ khe hở của cái mũ giáp, cậu nhìn thấy Zero.
“Gư!”
Khi Zero lao tới, Climb vung thanh kiếm xuống.
Zero dùng tay đấm vào một bên của thanh kiếm, khiến cho nó bị chệch đi. Sau đó hắn đấm thẳng vào bụng cậu.
Một âm thanh vô cùng lớn phát ra. Nó nghe như tiếng của kim loại va vào kim loại vậy.
“Gaaaa!”
“Phải phải, giờ thì tới lượt ta.”
Climb loạng choạng lùi về sau và nghe thấy tiếng bước chân lao tới cậu. Cậu vung kiếm vào hướng đó.
Tuy nhiên, cậu lại không cảm thấy mình đã chém trúng bất cứ cái gì.
Vung kiếm một cách mù quáng thì làm sao có thể trúng đối phương. Người Chiến Binh bình tĩnh trong cậu đã hét lên như thế, nhưng nếu lúc đó cậu không vung kiếm, cậu có thể đã nhận thêm một đòn tấn công khác. Vung kiếm một cách bừa bãi sẽ gây hao mòn thể lực, nhưng cậu buộc phải làm thế.
Khuôn mặt bên dưới cái mũ giáp của Climb trở nên nhăn nhó. Cậu nhìn xung quanh để xác định vị trí của kẻ thù, rồi cậu nhìn thấy một cái gì đó đang di chuyển trong góc tầm nhìn. Climb vội vã nâng khiên lên đỡ――
Âm thanh của kim loại vang lên cũng là lúc cậu cảm thấy một cơn đau nhói ở ngực sau khi nhận phải một lực cực mạnh.
Người Climb nghiêng ngả lùi về sau, cậu giữ khiên che chắn người và căng mắt nhìn. Và đúng như những gì cậu dự đoán, kẻ đã tấn công cậu là Zero.
Vì bị đánh vào ngực nên Climb cảm thấy có hơi khó thở. Những cú đánh này dễ dàng gây sát thương trực tiếp vào người cậu. Climb đã nhận phải khá nhiều sát thương dù cho bộ giáp đã giúp giảm bớt đi phần nào.
“Hưm. Lubelina, đùa giỡn thế đủ rồi đó. Chúng ta còn phải đi giết tên xâm nhập khác nữa đấy.”
“Ể? Ah, phải ha. Còn kẻ xâm nhập khác nữa. Ta quên mất.”
Giọng điệu của Lubelina trở nên đầy sát khí. Ả như tuyên bố rằng kể từ giờ ả sẽ đánh một cách thực sự nghiêm túc.
Climb cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình. Cậu có thể cảm thấy mồ hôi dưới lớp áo của mình đang chảy xuống. Cậu đã từng tham gia nhiều trận chiến thực tiễn, nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy rằng cái chết của mình đang kề cận tới vậy.
Ý chí chiến đấu của cậu dần tan biến. Do những lần vung kiếm bừa bãi và nhận phải sát thương nên thể lực của cậu cũng chẳng còn nhiều.
“Thôi đủ rồi. Ngươi giờ đã có thể dễ dàng hạ gục tên không còn chút sức lực này rồi đấy. Giết hắn đi, Succulent.”
“Vâng, thưa Zero-san.”
Tên theo dõi trận chiến nãy giờ ở góc tường bắt đầu đi tới. Hắn rút ra một thanh kiếm ngắn, trên lưỡi kiếm của hắn phát ra một ánh sáng lấp lánh chất lỏng.
Tay trái của Climb hoàn toàn buông lỏng xuống. Cái khiên mà cậu đang giữ đã trở nên quá nặng nề. Tuy xương ở vai chưa bị gãy nhưng cậu cảm thấy ở đó có hơi nóng nóng, có vẻ như nó chỉ mới bị nứt. Bụng và ngực của cậu đều đang đau nhói.
Climb đã bị bao vây, và chúng đang tiến gần tới cậu. Nếu cả 3 cùng tấn công, Climb chắc chắn sẽ chết.
Climb cảm thấy một mùi vị cay đắng trong cổ họng mình.
Đây chẳng phải là hương vị của cái chết sao?
Người Climb trở nên run rẩy.
Tim mình đang gào thét vì không thể trở về bên Renner sao?
Khi kề cận với chết, con người ta thường hay chấp nhận số phận. Nó cũng đồng nghĩa với việc buông xuôi trong một trận chiến. Và họ chắc chắn sẽ mất mạng khi nhận phải đòn tấn công tiếp theo. Điều đó hoàn toàn hiển nhiên. Trong một cuộc chiến, không có cách nào một kẻ đã đầu hàng trước số phận lại có thể tước đi sinh mệnh của người khác.
Thế nhưng――Climb vẫn giữ chặt thanh kiếm trên tay mình.
Đó là thanh kiếm mà Renner đã trao cho cậu. Vì thế cậu tuyệt đối không buông nó ra.
Hình bóng người phụ nữ cậu yêu thương nhất hiện ra.
Climb đột nhiên gỡ cái mũ giáp của mình ra và thả nó xuống sàn. Nó rơi xuống sàn và phát ra âm thanh hơi chói tai. Sau đó, cậu thì thầm một lời xin lỗi với chủ nhân của mình.
“――Hưm...”
“――Á rà...”
“――Mày là ai?”
Cả 3 đều cẩn thận quan sát hành động của Climb, và tự hỏi cậu đang toan tính điều gì. Tuy đúng là hành động của cậu trông giống như một người đã từ bỏ chiến đấu, nhưng ngọn lửa trong mắt cậu lại không giống như của một kẻ đã chấp nhận số phận.
Climb tháo miếng vải che quanh miệng và mũi. Và rồi cậu phun giọt nước bọt chứa mùi vị của cái chết vướng ở cổ ra.
“Sao mình lại nghĩ tới chuyện thất bại vậy...”
Climb nở một nụ cười chế nhạo. Nó như để chế nhạo vào chính số phận của mình vì đã khiến cậu rơi vào một tình huống vô cùng nghiệt ngã này.
Climb dồn hết sức, nâng cái khiên lên ngang vai. Chịu đựng những cơn đau đớn.
Phải, Climb đã quá quen với việc chịu đựng. Cậu chịu đựng những cơn đau nhức, chịu đựng những buổi huấn luyện nghiêm ngặt, chịu đựng người khác chế giễu mình, và chịu đựng một tương lai mà cậu sẽ mất đi người con gái mà cậu yêu thương.
Vừa chịu đựng những điều đó, cậu vừa cố gắng tiến lên từng bước một. Với những người có tài năng thì họ sẽ có thể dễ dàng phóng qua những bậc thang đó, nhưng cậu thì phải bước qua từng cái một, nó sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian.
Đối với Climb, tình huống này cũng giống như những bậc thang đó vậy.
Cậu muốn mình giành được chiến thắng như mọi khi, và sau đó trở về bên cạnh Renner.
Climb nở một nụ cười hung dữ trên khuôn mặt non nớt của mình.
Nhìn thấy nó, trông Zero và Lubelian có hơi cảnh giác. Cho tới tận lúc này, bọn họ vẫn tin chắc rằng họ là người giành chiến thắng. Và đó sẽ là một chiến thắng vô cùng áp đảo.
“Kích hoạt Spell Tattoo.”
Hình xăm trên người Zero phát ra một ánh sáng mờ nhạt sau khi hắn niệm chú.
“Hửm? Kích hoạt luôn Spell Tattoo thứ 2......ngươi thật sự nghiêm túc sao? Succulent, lùi lại. Có vẻ như hắn đã trở nên nguy hiểm hơn một xíu.”
“......Tôi có thấy hắn thay đổi gì đâu?”
“Hưm. Đó là vì sao ngươi lại là cấp dưới của bọn ta đó.”
Zero trong khi hít và thở ra một hơi thật sâu, hơi nóng trong người gã bắt đầu lan tỏa. Toàn bộ người của hắn chuyển sang màu đỏ, Climb dễ dàng cảm nhận được sức mạnh của hắn đã tăng lên rất nhiều.
“Zero, ta sẽ lên trước.”
Lubelila lao tới, thanh kiếm Rapier nhắm thẳng vào mặt Climb. Khi Lubelina đã nghiêm túc thì nhát đâm của ả dư sức xuyên thủng bộ giáp. Dù cho bộ giáp của Climb có cứng tới mấy, ả ta vẫn rất tự tin rằng mình có xuyên qua được nó.
Thế nhưng, ả lo sợ 1 điều.
Ả không chắc rằng sẽ có thể xuyên thủng được cùng lúc cái khiên và bộ giáp.
Lỡ như bị chặn lại, ả sẽ rơi vào một tình huống vô cùng bất lợi.
Đó là lý do vì sao ả ta nhắm vài phần đầu của Climb, nơi không có bất cứ thứ gì phòng thủ.
Nếu như Climb đưa khiên lên đỡ, ả chỉ cần đâm xuyên qua nó. Còn nếu Climb chặn nó bằng kiếm, ả sẽ làm cho lưỡi kiếm cậu bị trượt qua một bên và đâm thẳng vào đầu cậu.
Thanh kiếm Rapier đang lao tới trước mặt Climb có tên là [Xuyên Tâm <Heart Penetrate>]. Climb cố gắng né nó.
Lubelina nở một nụ cười lạnh lùng. Ả tin chắc rằng lưỡi kiếm sẽ xuyên qua đầu cậu.
Ngay sau đó――ả cảm thấy mũi kiếm đã đâm xuyên qua da thịt. Tuy nhiên, máu bắn ra lại ít hơn nhiều so với những gì ả đã tưởng tượng.
“Hả!”
Quá ngạc nhiên, Lubelina hét lên.
Mũi của thanh kiếm Heart Penetrate đã đâm xuyên má của Climb. Cùng lúc đó, Climb di chuyển đầu để thanh kiếm đâm sâu vào má. Sau khi mũi kiếm đã chạm vào má bên kia, cậu dùng răng cắn chặt giữ nó lại.
Lực răng cắn chặt vào thanh Heart Penetrate truyền tới Lubelina.
“Ha hẽ hông hể ho hươi hoát hược hâu.” (Ta sẽ không để cho ngươi thoát được đâu)
Máu trong miệng cậu chảy ra. Sau đó Climb vung thanh kiếm vào người Lubelina với toàn bộ sức lực của mình
“Nguy rồi!”
Ả ta cố gắng rút thanh Heart Penetrate lại, nhưng mặc cho đau đớn cậu vẫn cắn chặt nó. Lubelina đành từ bỏ và buông thanh kiếm ra, thế nhưng đã quá muộn. Thanh kiếm của Climb lao tới Lubelina, và rồi――
――Nếu như đối phương chỉ có 1 người, thì cậu chắc chắn đã giành chiến thắng――.
Với một tiếng động lớn, cơ thể Climb bị đánh văng đi.
Cơ thể của một người đàn ông mặc giáp lơ lửng trong không trung, và văng đi tới tận mấy mét. Đó chính là minh chứng cho sức mạnh của cú đánh đó.
“Lơ là quá đó.”
Zero đứng chỗ đã đánh cậu, nói với Lubelina trong khi vẫn giữ nguyên tư thế tung nắm đấm.
“Ah, ngươi đã cứu ta đó, Zero.”
Lubelina nhặt thanh Heart Penetrate ở dưới sàn lên. Do cú đánh của Zero, thanh kiếm đã rơi ra khỏi má của Climb.
Màu và nước bọt dính đầy trên đó, và cả dấu răng của cậu. Có thể để lại dấu răng trên một thanh kiếm ma thuật, rốt cuộc hắn đã cắn chặt tới mức nào?
Nhìn cơ thể Climb đang nằm ngã gục ở đó, ả chứng kiến phải một cảnh tượng vô cùng kinh ngạc.
Climb đang từ từ đứng dậy. Không ai có thể đứng dậy sau khi nhận phải cú đánh của Zero. Rất ít ai có thể làm được điều đó.
“Zero! Có phải ngươi đã không dùng hết sức không!”
“Không, ta cũng khá là ngạc nhiên đó. Có thể là nhờ vào bộ giáp, hay một cái gì đó, nên hắn đã may mắn thoát chết.”
Cậu đứng dậy và ho ra đầy máu. Bán sống bán chết. Đó là những từ phụ hợp nhất để miêu tả cậu lúc này. Đôi mắt cậu trống rỗng, 2 tay buông lỏng. Khuôn mặt thì có vết thủng, trông cậu vô cùng tàn tạ.
Thế nhưng, ý chí chiến đấu trong cậu vẫn còn nguyên đó.
“Tao sẽ giết mày! Thằng khốn! Succulent, mày còn đợi gì nữa! Giết hắn!”
“V-vâng!”
Lubelina hét lên, sau đó cả 3 tiếp cận cậu.
Climb vẫn có thể nghe thấy những lời nói đó dù cho đôi tai đã có hơi ù ù. Cậu nâng kiếm lên chuẩn bị chiến đấu. Climb gần như không có lấy chút một cơ hội để giành chiến thắng, nhưng cậu lại không cho phép mình chịu thua.
Mình phải thắng và trở về bên Renner.
Trong tầm nhìn lờ mờ của mình, Climb cố gắng xác định vị trí kẻ thù. Dù thanh kiếm đang run rẩy, cậu vẫn sẽ chiến đấu.
Climb trừng mắt. và rồi――
“――Ỷ đông hiếp yếu là không tốt đâu đấy.”
Một giọng nói trầm tĩnh cất lên.
Mặc dù đang trong một trận chiến sinh tử, tất cả họ đều đã dừng lại. Việc rời mắt khỏi đối thủ để nhìn về hướng phát ra giọng nói gần như sẽ không thể nào xảy ra, nhưng nó đã thực sự xảy ra. Tuy tất cả đều quên mất việc phòng thủ, nhưng cũng chẳng có ai lao lên tấn công.
Đó là bởi vì tất cả họ đều cảm nhận được một nguồn sức mạnh áp đảo từ giọng nói đó, cho nên họ đã phải ưu tiên việc xác nhận xem đó là ai trước. Kể cả nó có đồng nghĩa với việc phải rời mắt khỏi kẻ thù.
Nơi tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào, là hình ảnh một lão già.
Không có lấy một vết bẩn nào trên bộ đồ quản gia của ông. Tư thế và thái độ thản nhiên của ông ta trông như là ông đang ở trong dinh thự của chủ nhân mình vậy. Thế nhưng, trên người ông lại tỏa ra một mùi máu nồng nặc, như thể có một lớp sương màu đỏ đang bao quanh ông vậy.
Trong lúc mọi người đều tập trung nhìn ông, ông tiến lên phía trước. Với mỗi bước chân, tiếng “cộc” lại phát ra. Ông chỉ đơn giản là bước vào trong căn phòng.
Họ không hề cảm nhận được bất kỳ sát khí hay sự thù địch nào từ ông.
Tuy nhiên, Zero, Lubelina và Succulent. Như thể nhận phải một áp lực vô hình, cả 3 người họ lùi lại 1 bước trong vô thức. Khi ông ấy bước vào, họ cảm thấy như căn phòng đã trở nên nhỏ hơn.
Climb không hiểu tại sao ông ấy lại có mặt ở đây. Vì thế, cậu lên tiếng.
“Se-Jijou.”
Climb sợ rằng mình sẽ làm lộ tên của Sebas, do đó cậu đã hét lên để sửa nó lại trong phút cuối. Thế nhưng, danh tính của Sebas đã bị bại lộ khi chúng có Succulent ở đây. Vì không biết điều đó, nên Climb vẫn cố gắng che giấu nó.
Nhận thấy ý đồ của Climb khi cậu hét lên, Sebas nở một nụ cười gượng.
“......Giờ thì. Có vẻ như các ngươi đã dạy cho cậu học trò――của ta khá là nhiều bài học đó.” Sebas đưa tay lên, và vẫy tay khiêu khích họ. “Ta sẽ là đối thủ của các ngươi. ――Nào, tới đây.”
========つづく========
Cảm ơn mọi người đã theo dõi. Go cry go!