Ouroboros Record

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Level Eater

(Đang ra)

Level Eater

亜掛千夜

Đây là câu chuyện về hai thiếu niên bình thường.

3 34

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

(Đang ra)

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

Hidaka Yuu

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

5 55

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

274 6930

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

13 116

Trở về từ cõi chết, tôi bắt đầu cuộc sống học đường tại học viện ma pháp cùng người yêu cũ (Tuy nhiên độ hào cảm lại bằng 0)

(Đang ra)

Trở về từ cõi chết, tôi bắt đầu cuộc sống học đường tại học viện ma pháp cùng người yêu cũ (Tuy nhiên độ hào cảm lại bằng 0)

六つ花えいこ

Câu chuyện tình yêu bi hài và cảm lạnh giữa hai hồi quy giả, bất chấp cái vòng lặp lẳng nhẳng tưởng chừng như vô tận ấy, và sự thật ẩn sau cái chết của hai người họ là gì?

4 10

WN - Chương 02: Cô gái đầu tiên của tôi <nửa sau>

Một tháng trôi qua.

''Chủ nhân. Đến lúc dậy rồi đấy ạ.''

''Ug-ghh.....''

Khi tôi nhấc hai mi mắt sưng húp lên và tỉnh táo lại, tôi nhìn thấy một cô gái mặc bộ váy một mảnh đơn giản và mang tạp dề trắng đang cúi xuống nhìn mình. Chẳng cần nói cũng biết, cô ấy là Yuni.

Vì cô ấy đang phải học lễ nghi từ hầu gái trong dinh thự này, nên cũng có thể coi như cô ấy đang thực tập làm hầu gái. Tất nhiên, ngoại hình của cô cũng phải thích hợp, nhưng là một nô lệ, cô ấy cần phải cân nhắc chất lượng trang phục của mình. Là một gia tộc Bá tước, nhà Obeniel có địa vị tương đối cao. Khi một người trở thành người hầu, dù chỉ là một thường dân, thì họ vẫn có thể bị điều đến phục vụ người quen của một quý tộc hoặc con cái của quý tộc cấp thấp. Nếu là nô lệ, vì địa vị của họ, ta thường thấy họ chỉ được phép mặc trang phục kém hơn vài bậc.

''Chào buổi sáng, Yuni.''

''Chào buổi sáng, chủ nhân.''

Tôi ngồi thẳng dậy và chào cô. Đã gần nửa năm kể từ khi tôi mang đứa trẻ này về dinh thự rồi. Có lẽ nào đây là thành quả của việc tập luyện hàng ngày chăng? Yuni đang dần biết cách chọn lời mà nói hơn và không còn đi loạng choạng như một đứa trẻ nữa. Dường như cô ấy đã tiếp thu được và rất nhiệt tình với việc đào tạo mà những người hầu tôi mượn từ cha dạy bảo.

Cô ấy đang đi đúng hướng rồi. Ép cô ấy vào khuôn khổ ngay từ ban đầu sẽ giúp cô dần học được cách hành xử và vâng lời người khác. Nếu cô ấy có ý định nổi loạn thì sẽ dễ đàn áp hơn. Những thói quen đã thấm nhuần vào cơ thể không thể dễ dàng quên đi được. Nếu tôi huấn luyện để cô ấy thích thú cúi đầu nghe lệnh mình, thì lòng trung thành của cô đối với tôi sẽ càng lớn hơn khi cô ấy trưởng thành.

Tôi vươn vai đứng dậy.

''Hôm qua ta thức khuya quá.....có được một thông tin thú vị và phải hoàn thành nó bằng mọi giá.''

''Làm ơn hãy quý trọng bản thân mình hơn đi ạ. Nếu ngài hại sức khỏe mình......ngài không còn là một đứa trẻ nữa.''

''Đúng vậy. Trước khi đạt được giấc mơ bất tử của mình, ta không thể chết trẻ được.''

Tôi vừa thay quần áo vừa nói chuyện phiếm. Yuni dũng cảm lột bộ đồ ngủ của tôi ra và giúp tôi mang áo sơ mi. Được một cô gái trẻ hơn giúp mình thay đồ đúng là hơi xấu hổ thật, nhưng nghĩa vụ của một quý tộc là phải cho phép người hầu giúp mình trong những công việc thường nhật như thế này.

Đúng thật, việc này chắc hẳn là để tạo việc làm, nhưng Yuni chỉ là một nô lệ không công. Thế này không tốt cho nền kinh tế chút nào nhưng, chà, tôi cũng có thể coi đây là một phần của việc nuôi dưỡng tinh thần phục vụ vậy.

''Nếu ngài có thông tin mới, vậy lịch trình hôm nay có thay đổi gì không ạ?''

Sau khi thay đồ, cô ấy hỏi tôi.

Sao tôi lại phải thay đổi kế hoạch của mình sau khi nhận được thông tin mới à? Hiển nhiên là vì tôi sẽ tiến hành những thí nghiệm mới rồi.

Tuy nhiên, lần này thì không phải vậy.

''Mm—, giải mã các văn tự cổ sẽ mất kha khá thời gian. Tạm thời, chúng ta hãy cứ tiếp tục với thí nghiệm hiện tại đã.

''Vâng, đã rõ. Vậy em sẽ đi chuẩn bị các thứ cần thiết.''

Yuni vừa nói vừa cúi đầu xuống bằng một chuyển động tự nhiên. Cử chỉ của cô khi thể hiện sự kính trọng đã bắt đầu trông ổn hơn rồi. Được huấn luyện bởi chuyên gia thật sự giúp cô ấy học nhanh hơn. Tôi mỉm cười hài lòng với tiến độ phát triển của cô, và nghĩ rằng hôm nay sẽ là một ngày tốt đẹp đây.

Nửa năm trôi qua.

''Guhah!?''

Bị một cây gỗ dùng khi tập luyện đập mạnh vào huyệt đan điền, người đàn ông gục xuống. Như mọi khi, Yuni nhìn xuống với một khuôn mặt không chút cảm xúc dù cô ấy vừa đạt được một thành tựu đáng nể là hạ gục một người trưởng thành chỉ bằng cơ thể trẻ con của mình.

Một năm đã trôi qua kể từ khi chương trình huấn luyện tăng cường tiềm năng thể chất của cô ấy bắt đầu. Người đàn ông kia là một hiệp sĩ đời đầu, người đã từng tham gia vào một cuộc chiến tranh và giành được một chiến công lớn, nhưng đây chính là kết quả.

Người đàn ông trưởng thành này lại bị đánh bại bởi một cô bé bảy tuổi (đoán thôi), hơn nữa, anh ta còn được phép tấn công trước. Không không, có khả năng cô ấy sẽ còn trở nên đáng sợ hơn thế này nữa.

''Cảm ơn rất nhiều vì bài chỉ giáo hôm nay.''

''C-Chỉ giáo gì cơ.....''

Với đôi chân run rẩy như một con nai sơ sinh, người hiệp sĩ mất đến gần một phút mới đứng thẳng lại được. Chỉ một đòn của Yuni đã khiến anh ta thành thế này rồi.

Sau cùng thì, sức mạnh của cô ấy đã được cường hóa nhờ vào loại thuốc mà tôi pha chế. Đó là một loại thuốc rất khó mới tìm ra được. Nó không cản trở sự phát triển của xương và cũng không tăng mật độ cơ bắp, nhưng lại nâng cao chất lượng cơ. Phải tốn không ít hơn năm mạng nô lệ mới tạo ra được nó. Tất cả bọn chúng đều là loại rẻ tiền nhất; nếu không có kĩ năng nào có giá trị, thì nô lệ có khi còn rẻ rúng hơn cả một món đồ chơi hay bánh kẹo, cơ mà, vẫn thật bất tiện vì tôi phải tốn thời gian xử lí chúng nữa. Có một lần cha đã bất mãn về việc tôi hỏa táng xác nô lệ. Ông đã khiển trách tôi rất nặng và mang tôi đến một nhà thờ để nghe thuyết giáo.

Tuy nhiên, nó cũng đã cho ra thành quả và giúp năng lực thể chất của Yuni cải thiện rất nhiều. Nếu cô ấy có thể chiến đấu như thế này lúc chỉ mới 7 tuổi, thì cô có thể lo việc tìm kiếm nguyên liệu sớm hơn tôi nghĩ nhiều.

Tôi cười thầm trong lòng khi nghĩ về một tương lai tươi sáng, một hiệp sĩ phục vụ gia tộc tôi nói với vẻ mặt khắc khổ.

''Cậu chủ....Làm ơn hãy cho đối thủ của cô ấy nghỉ hôm nay.

Giọng nói này không giống đau đớn mà cảm giác như một thứ gì đó đang run rẩy thì đúng hơn.

''Hả? Tại sao cơ?''

''Thật sự thì, tôi không thể dạy thêm được gì nữa. Và, nếu cứ tiếp tục thế này mỗi ngày thì, cơ thể tôi sẽ không chịu nổi nữa.''

Vừa nói, anh ta chỉ vào phần bụng và cổ tay liên tục bị đánh. Trên mặt anh ta cũng có vô số vết bầm tím. Rõ ràng Yuni giờ đã trở nên mạnh hơn anh ta nhiều. Đến nỗi không thể học thêm được gì nhiều từ người này nữa. Hơn nữa, anh ta thậm chí còn để một đứa trẻ đánh được vào ngực mình, anh ta đã mất hết thể diện của một hiệp sĩ. Xem xét cẩn thận, có lẽ đã đến lúc ngừng lại rồi.

Mà, tôi nghe nói rằng anh ta trở thành hiệp sĩ đời đầu không phải là vì những công lao xuất sắc trong chiến tranh, mà là vì giá trị của anh ta khi làm một người hầu riêng. Tôi không biết năng lực chiến đấu trung bình của các chiến binh ở mức nào, nhưng tôi khá chắc rằng anh ta không xếp cao lắm. Có lẽ đã đến lúc Yuni cần nguyên liệu giảng dạy cao cấp hơn rồi. 

Tôi gật đầu đồng ý và anh ta chạy vội đi mất.

''Giờ thì, ngày mai chúng ta nên làm gì đây? Có khi ta nên thuê một mạo hiểm giả để chỉ dạy về ma pháp hay kĩ năng tìm kiếm?''

''....Thế có ổn không ạ? Nếu làm vậy, số tiền tiết kiệm để mua bàn thí nghiệm và các loại nguyên liệu khác—''

Yuni thẳng thắn nói. Nhưng sự lo lắng của cô ấy hoàn toàn không cần thiết.

''Nếu em nhanh chóng trở nên thành thạo, thì chúng ta có thể bù đắp lại sau. Ta muốn em đạt đến mức đó sớm hơn, thì chúng ta sẽ lãi nhiều hơn nữa.''

Mua nguyên liệu thô sẽ đắt hơn nhiều vì sẽ phải mua lại chúng từ người khác. Nếu chúng ta có thể tự thu thập những nguyên liệu đó, thì chi phí trong việc này sẽ thật sự trở thành số không.

''Chà, cho đến khi chúng ta tìm được giáo viên mới, em sẽ đi săn quái vật quanh vùng ngoại ô. Em làm được chứ?''

''Vâng. Mấy thứ thường xuất hiện quanh thành phố như goblin thì không thành vấn đề gì. Em tự tin là vậy.''

Yuni điềm tĩnh tuyên bố. 

Ba năm trôi qua.

''Đối thủ cũng là một mạo hiểm giả và kết quả đúng như dự đoán. Cho dù có là Yuni thì cũng không tránh khỏi bị thương được.''

Trong lúc tự mình chữa trị cơ thể bị thương ở vài chỗ của Yuni, tôi nói với cô ấy.

Yuni có thể tự chữa trị bằng ma pháp trị liệu nếu thương tích chỉ từng này, nhưng sẽ khá rắc rối trong tương lai nếu để lại sẹo. Về khoản này, tôi có thể tự tin khoe rằng mình là người giỏi nhất trong việc không để lại sẹo sau điều trị. Dù sao thì, tôi chính là người đã chữa lành những vết thương tàn độc kia mà. Chẳng có lí do gì mà tôi lại không chữa được những vết thương chiến trận này cả.

''....Em đã làm phiền ngài rồi.''

''Không không, ta mới là người yêu cầu em phải làm công việc vô lí này mà. Em không cần phải xin lỗi đâu.''

Tôi an ủi cô ấy, vẻ mặt của cô vẫn chẳng thay đổi gì khi cúi đầu xuống. Không quan trọng bao lâu đã trôi qua, cô ấy vẫn chẳng thể hiện chút cảm xúc nào nhưng đó là vì cách cô ấy đã giao tiếp suốt nhiều năm. Ít nhất tôi vẫn có thể thấy rằng, ở tận đáy lòng, cô ấy đang rất buồn rầu.

''Mà dù sao thì, lũ giáo viên kia cũng phiền phức thật....Chúng cứ cố cướp Yuni khỏi ta.''

''Vâng. Nếu họ không định làm vậy, thì em nghĩ rằng mình đã có thể tốt nghiệp một cách bình thường hơn rồi.''

''Thật là.'' Tôi vừa gật đầu vừa thở dài bực bội.

Người đã gây ra thương tích cho Yuni chính là các giáo viên của cô. Bọn họ chỉ đơn giản là, không phải người trong dinh thự nhưng lại đang chỉ dẫn cho cô ấy. Tuy nhiên, bằng cách nào đó, có vẻ bọn họ nghi ngờ rằng tôi đang thực hiện thí nghiệm lên con người. Lấy đó làm bằng chứng thuyết phục, họ đề nghị trở thành người giám hộ cho cô ấy vì có thể lần tới tôi sẽ dùng cô ấy làm vật thí nghiệm.

Dù là nô lệ của quý tộc nhưng cô ấy vẫn là một đứa trẻ. Nếu thương lượng với người sở hữu, thì có thể giải thoát cho cô ấy khỏi hợp đồng bằng tiền, họ nói vậy đấy.

Nếu chuyện như vậy xảy ra, tôi sẽ không thể làm trái lời Cha—người đứng đầu gia tộc— được. Bởi vì, đến tận lúc này, tôi vẫn đang vùi mình vào nghiên cứu giả kim thuật, hoàn toàn trái ngược với điều ông mong đợi ở tôi. Ông chắc chắn sẽ ngay lập tức để Yuni đi.

Lẽ dĩ nhiên, bọn họ không nói trực tiếp với tôi mấy thứ này. Mà là vào giữa buổi luyện tập của cô ấy, bọn họ đã thản nhiên kể lại kế hoạch đó cho Yuni.

Và, khi nghe Yuni nói về sự phản bội của bọn họ, không chút do dự, tôi ra lệnh ám sát. Nếu cô ấy không muốn làm, thì tôi đã cân nhắc đến việc sử dụng ma pháp phục tùng nhưng, cô ấy không từ chối. Cô ấy đã giết những giáo viên của mình, những người mà cô biết ơn và cũng rất quý trọng cô ấy, không một chút chần chừ. Tôi chính là người đã nuôi nấng cô ấy thành thế này nhưng thực sự thì, cô ấy đúng là một đứa trẻ đáng sợ.

Cả hai người họ đều là các mạo hiểm giả đã gây dựng nên tên tuổi chỉ nhờ vào kĩ năng của mình nhưng có lẽ họ không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng, người mà họ đang cố cứu lại là người đã giết họ. Vì cô ấy là một mạo hiểm giả đơn độc, không cần lập tổ đội, nếu chỉ có một người thì chỉ mình Yuni— một chiến binh đang chớm nở—là đủ để kết liễu bọn họ rồi. Nữ pháp sư đang dạy cho cô ấy ma thuật bị giết chết chỉ bằng một nhát đâm lưng khi không chú ý. Vấn đề chính là nam tu sĩ—một trinh sát rất giỏi trong việc bẻ khóa—người đang dạy cô ấy các kĩ năng tìm kiếm cần thiết. Đúng như mong đợi từ một trinh sát, tôi nghe nói rằng hắn ta đã cảm nhận được sát ý của Yuni và đáp trả quyết liệt.

Rốt cuộc thì, hắn chỉ có thể gây ra vài vết cắt lên cô ấy. Thật may mắn vì hắn không bỏ chạy. Theo báo cáo của Yuni, để cho chắc ăn hơn, cô ấy không chỉ ra đòn kết liễu mà còn chôn hắn. Thế giới này có một thứ đáng sợ là người chết có thể được hồi sinh thành undead. Vậy nên, cô ấy phải chôn bọn họ tại một nghĩa trang thường xuyên tổ chức lễ truy niệm. Nghiền nát xác chết có thể bảo đảm họ sẽ không bao giờ trở thành zombie hay skeleton, tuy nhiên, có nguy cơ bọn họ sẽ trở thành ma nếu quá oán hận. Thế giới fantasy này có cả lợi và hại. Để chắc chắn người chết giữ im lặng, ta cần phải xử lí kĩ càng.

Nhân tiện, trong số những nô lệ chết khi thí nghiệm và những kẻ đã được hỏa táng, một số đã trở thành hồn ma. Nhưng, sau khi trừ tà bằng ma thuật, bọn họ sẽ mãi không bao giờ có thể lại trở thành ma được nữa. Chắc hẳn, khi linh hồn tan biến, bọn họ cũng phải trải qua cảm giác như tôi trước khi chuyển sinh.

Gác chuyện đó lại,

''Tốt nghiệp sao. Dù đúng là nhờ vào yếu tố bất ngờ, nhưng cô ấy đã đạt đến mức có thể hạ gục cả hai sư phụ của mình. Có lẽ giờ là lúc thích hợp để Yuni ra ngoài thám hiểm rồi.''

''.....Em có được phép không ạ?''

Yuni ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào tôi. Biểu hiện y hệt như lúc tôi khen ngợi cô ấy vậy. Cô ấy cũng cư xử như vậy khi được cho bánh kẹo và trang bị. Cô ấy muốn đi thám hiểm đến vậy sao?

Sau khi chữa trị hầu hết thương tích, tôi ngồi xuống và tiếp tục nói.

''Em đã giỏi hơn nhiều rồi và ta không cần phải thuê gia sư nữa. Chi phí đó có thể dùng cho các thí nghiệm mới. Nếu em có thể làm được thì ta cũng muốn làm theo kế hoạch đó lắm.''

''C....cảm ơn, chủ nhân!''

Đột nhiên, với tiếng quần áo bay phấp phới, Yuni quỳ xuống sàn.

''Chắc chắn....chắc chắn, em thề mình sẽ còn trở nên hữu ích hơn nữa!''

''....Ờ...,ừm.''

Giật cả mình.

Cô ấy vẫn luôn là một đứa trẻ kiệm lời, nên tôi không ngờ được rằng cô ấy sẽ nói to như thể thêm cả dấu chấm than vào cuối câu như vậy.

Có vẻ như cô ấy đã nhận ra sự ngạc nhiên của tôi. Cô cúi cái đầu vừa ngước lên xuống lại.

''.....Em đã cư xử không đúng mực. Làm ơn tha thứ cho em.''

''Không, ta không giận đâu. Với cả, em không cần phải quỳ xuống trước mặt ta một cách trang trọng như thế đâu. Chẳng có ai nhìn cả. .....Nào, đứng dậy, đứng dậy.''

Tôi vừa tha thứ cho cô ấy vừa khẽ thở dài.

Tôi tự hỏi có phải vì những người hầu mà tôi nhờ dạy phép tắc cho cô ấy nghiêm khắc quá không, nhưng cô ấy luôn làm quá lên khi cảm ơn hay xin lỗi. Lẽ dĩ nhiên, vì nô lệ là tầng lớp còn thấp kém hơn cả thường dân, vốn đã thấp hơn quý tộc— tầng lớp thấp hèn nhất, thì phải cư xử ngoan ngoãn như vậy. Đó là lẽ thường tình của thế giới này. Cơ mà, nhìn người khác làm thế này mọi ngày cũng khiến tôi thấy ngột ngạt lắm. Đúng là tôi muốn cô ấy trung thành hết mức có thể, nhưng cái gì nhiều quá cũng không tốt. Tôi muốn cô ấy vui vẻ hơn cơ.

Khi đã chắc chắn rằng Yuni đã đứng lên, tôi đổi chủ đề.

''Mà, thấy Yuni nhiệt tình như vậy ta cũng vui lắm. Vậy thì thế nhé. Kể từ giờ, chúng ta cần phải chuẩn bị cho bước đầu làm mạo hiểm giả của Yuni. Hãy đi đăng kí ở guild vào đầu tháng tới.''

Dù thật phiền phức, nhưng quy định thì vẫn phải nghe theo.

Nếu một người trở thành mạo hiểm giả, thì người đó sẽ được phép tiến vào những nơi nguy hiểm mà người thường không được vào. Nhưng cũng có những mạo hiểm giả không bằng cấp bỏ qua buổi đăng kí ở guild — có thể là vì bọn họ là mấy kẻ đáng ngờ từng có tiền án hình sự, hoặc là tội phạm đang hoạt động — nên đã bỏ qua các thủ tục thiết yếu. Chúng chính là gốc rễ của những cuộc cãi vả không đáng có. Bị phát hiện và bị phạt chỉ là mở đầu thôi. Chạm mặt các mạo hiểm giả chính thức ở các nơi thám hiểm thường sẽ dẫn đến gây gổ, và có khả năng chúng sẽ bị cáo buộc các hành vi phạm pháp như săn trộm. Trong trường hợp bị phát hiện đã thực hiện tội ác không thể dung thứ, thì chúng sẽ trở thành mục tiêu trừ khử như lũ quái vật. Tôi chẳng thích mấy thứ phiền phức đó chút nào, vậy nên tôi chắc chắn sẽ đi đăng kí.

 ''Giờ thì, hãy chuẩn bị trang thiết bị cần thiết đã. Em có yêu cầu đặc biệt nào không? Người sử dụng chúng sẽ là Yuni, vậy nên đừng ngại, nói cho ta nào.''

''Vậy thì, chủ nhân—''

Sau khi được bảo cứ nói thoải mái, cô ấy bắt đầu nói, nhưng vẫn còn lưỡng lự.

''Vậy một bộ trang phục hầu gái dùng để chiến đấu thì sao ạ?''

.....

Hả, cái gì cơ?

''.....Trang phục hầu gái?''

Tôi nghi ngờ lỗ tai mình và bảo cô ấy nói lại. Cô gật đầu trả lời.

''Một bộ đồ hầu gái ạ.''

Vậy là tai tôi vẫn hoạt động bình thường.

Cô ấy lo lắng tránh chạm mắt với tôi, nhưng, đó đúng là điều cô vừa nói.

Tôi tự hỏi cô ấy lấy cái ý tưởng đó từ đâu nhỉ. Đúng thật là cô ấy đã quen mặc đồ hầu gái và thế sẽ giúp cô ấy di chuyển dễ dàng hơn. Cơ mà, cô ấy định mặc nó khi đi thám hiểm thật à?

Có khi đây lại là một trò đùa của Yuni. Khi tôi còn đang mãi suy nghĩ, cô ấy nhìn tôi tha thiết.

''.....Không được sao ạ?''

Cô ấy vừa hỏi tôi vừa đưa mắt nhìn lên một cách lo ngại.

Đứa trẻ này hoàn toàn nghiêm túc. Tôi chắc chắn là vậy.

Không, có thể cô ấy đã bị sốc sau khi giải quyết các giáo viên của mình và đang còn bối rối? Nhưng khi đang điều trị cho cô ấy, tôi đã bắt mạch cô ấy rồi. Cả nhịp tim và lượng mồ hôi đổ ra hoàn toàn bình thường. Vậy nên, tôi có thể chắc chắn rằng cô ấy vẫn còn minh mẫn.

Tôi vô ý đặt tay lên trán cô ấy. Tôi rất hiếm khi làm Yuni bồn chồn. Cô ấy luôn làm theo lời của tôi. Tôi thậm chí không cần phải dùng ma pháp lên chiếc vòng cổ hay những biện pháp chống nổi loạn khác. Hơn nữa, những gì bạn vừa thấy đều là thành quả của việc luyện tập. Cô ấy đã vượt xa mong đợi của tôi. Quả là một đứa trẻ xuất sắc, nhưng tôi đã phạm sai lầm ở đâu mà khiến cô ấy trả lời là ''Đồng phục hầu gái" khi được hỏi muốn trang bị gì chứ?

Tôi trả lời khi vẫn còn đang bối rối.

''......Chà, cứ để đó cho ta.''

Tôi khá chắc mặt mình giờ đang cứng đờ ra.

Mặc dù câu trả lời có hơi kì lạ, nhưng tôi là người đã bắt đầu chủ đề này. Hơn nữa, đây là mong muốn của một đứa trẻ gần như chẳng bao giờ đòi hỏi thứ gì cho bản thân mình. Nó cũng không phải là không làm được, vậy nên nếu có thể thỏa mãn mong ước của cô ấy, thì chẳng có lí do gì lại không làm cả. Tôi quyết định suy nghĩ như vậy.

Như dự đoán, cô ấy đáp lại bằng một cái cúi đầu thật sâu.

''Em vô cùng cảm ơn chủ nhân vì đã lắng nghe nguyện vọng xấc xược của em....Em thề sẽ làm việc hăng hái hơn nữa.''

''Ờ, rồi.....Cố lên nhé.''

Đây là lần đầu tôi nói như vậy. Tôi vừa trả lời vừa suy nghĩ.

Đồng phục hầu gái sao....Nếu tôi biến cái băng đô trắng— thứ thường dùng để mang trên đầu— hoặc cái tạp dề thành một trang bị, thì nó sẽ trở thành thứ gì đó có thể chịu được các trận chiến hay các cuộc thám hiểm. Trên hết, nó cũng cùng một loại trang phục mà cô ấy mặc hằng ngày, vậy nên nó sẽ ngụy trang rất tốt trong cuộc sống thường nhật của cô ấy. Nếu nghĩ như vậy thì, làm một trang bị như vậy cho Yuni cũng không phải là ý kiến tồi.

Đừng nói là cô ấy đưa ra yêu cầu đó vì đã tính trước rồi nhé?

Tôi vừa suy ngẫm vừa vẽ ra một kế hoạch.

Hai năm sau.

''—Giờ thì, bài kiểm tra cuối cùng. Hãy tự sát bằng thứ đang cầm trên tay.''

Ngay sau khi tôi ra lệnh, lũ nô lệ đang nắm đầu dây thừng bằng cả hai tay, kéo căng nó ra không chút do dự. Cho dù sợi dây đó đang quấn quanh cổ chúng.

''Guh, ugh.....''

Âm thanh như tiếng một con ếch bị rắn xiết chết vang lên.

Bị xiết cổ rất đau đớn. Hô hấp sẽ bị nghẹt và thậm chí cả dòng máu cũng sẽ bị chặn lại cho đến khi mất ý thức. Vào những giây phút dãy dụa cuối cùng, phần thân dưới đã nhũn ra sẽ bắt đầu thải ra phân và nước tiểu, đó cũng là lúc chúng chết. Trong số những phương thức tự sát, tôi nghĩ đây là cách hạ đẳng nhất. Trên thực tế, có một số người đã vùng vẫy trong đau đớn khi đang treo cổ, khiến cho sợi dây bị đứt. Tự sát chỉ bằng sức của tay cũng vậy, nếu không có đủ quyết tâm, thì sẽ không thể nào làm được.

Tuy nhiên, lũ nô lệ bị ra lệnh bởi tôi không hề thả lỏng tay, mà còn tiếp tục giết chính mình bằng dây thừng. Là vì tôi đã dùng ma pháp phục tùng ư? Không, sai rồi.

''Yuni, ma pháp đã kích hoạt chưa?''

''Không ạ. Cả sự giải phóng ma lực và cơ chế ma pháp đều không được phát hiện.''

''Được rồi, thế thì không sao cả.''

Cùng lúc tôi gật đầu hài lòng, các vật thí nghiệm, các nô lệ, run lên rồi gục xuống trên chiếc bàn giải phẫu. Và sau đó, một mùi hôi thối đến mức khiến người ta phải bịt chặt mũi lại bao trùm khắp phòng thí nghiệm dưới lòng đất.

Chúng đã chết. Không phải vì bị ép buộc từ ma thuật, từ đầu đến cuối, đều chỉ bằng một lời nói.

''Xác nhận tín hiệu sống của các đối tượng đã dừng lại. Thí nghiệm đã thành công.''

Giọng nói nhẹ nhàng của Yuni thông báo bước nhảy trong thí nghiệm của tôi. Tôi vui đến mức muốn bật cười thật lớn và nhảy một bài, nhưng chợt khựng lại. Bởi vì những thứ rỉ ra vào phút cuối trên bàn phẫu thuật, cũng không phải vấn đề gì lớn lắm nhưng tôi không muốn phải hít thở sâu trong môi trường này đâu.

''.....Mất nhiều thời gian thật. Để có thể điều khiển hoàn toàn một người bằng cách tẩy não.''

Đúng vậy đấy, tẩy não.

Như tôi đã nhắc đi nhắc lại vô số lần rồi, chiếc vòng trên cổ nô lệ ép chúng phải phục tùng tôi có thể bị vô hiệu hóa bằng chính ma thuật của chúng. Để ngăn chặn hoàn toàn điều đó, tôi cần phải tái cấu trúc não bộ để khiến chúng nghe lời tôi. Mổ đầu chúng ra bằng một con dao phẫu thuật, làm xáo trộn não bộ, mọi kĩ thuật dùng để tước đi ý chí của chúng đều là kĩ năng giải phẫu, hoặc cũng có thể coi là cấy suy nghĩ phải phục tùng vào não chúng. Một kẻ nào đó cũng đã từng dùng cách này để hủy hoại gương mặt của Yuni, và tôi đã dùng cùng phương pháp đó khi chữa trị cho cô ấy. Những phần cần thiết sẽ tạm thời bị phá hủy và tái tạo lại thành hình dạng mong muốn.

Mấu chốt của phương pháp này đó là không thể bị vô hiệu hóa bằng ma thuật. Bởi vì rốt cuộc thì, não của đối tượng sau phẫu thuật vẫn hoàn toàn khỏe mạnh, vậy nên ma pháp trị liệu không thể chữa lành lại được. Cách duy nhất để giải trừ có lẽ là tạm thời phá hủy phần não bộ tạo ra hiệu ứng tẩy não, và sau đó phục hồi lại về hình dạng ban đầu. Có nghĩa là phải phẫu thuật lại như thế một lần nữa.

Cho dù có ai đó cố giải trừ ma pháp tẩy não đi nữa thì, tôi cũng chẳng điều khiển chúng bằng ma thuật, vậy nên sẽ không có mục tiêu nào để hóa giải cả. Nhưng có thể sẽ có một lỗ hổng và còn có khả năng ma pháp tẩy não thật sự có thể ghi đè lên phần điều khiển....nhưng người có thể dùng phép tẩy não không hề tồn tại và vì vậy, tôi không cần phải nghĩ cách đối phó làm gì và có thể vùi mình vào nghiên cứu.

Quan trọng hơn, đây là cách tốt nhất để tôi có thể ngăn bị phản bội.

''Xin chúc mừng, thưa chủ nhân.''

Yuni cung kính cúi đầu, chúc mừng tôi vì thí nghiệm đã thành công. Chẳng vì lí do gì, đôi má của cô ấy hơi ửng hồng. Có lẽ, niềm vui mà cô ấy đang trải nghiệm còn lớn hơn cả tôi.

''Bằng cách này, nô lệ của chủ nhân sẽ càng trở nên lí tưởng hơn nữa....''

Cô lầm bẩm với giọng xúc động. Lí do thì như cô ấy vừa nói đấy.

Cô ấy lúc trước có lẽ rất bất mãn với cách tôi luôn vẽ ra một giới hạn khi làm việc gì đó.

Kể từ ngày đầu nhận Yuni về, tôi luôn nghi ngờ độ hiệu quả của chiếc vòng cổ đó. Ma lực của Yuni vốn đã cao hơn bình thường, và tôi còn cho cô ấy uống những loại thần dược có được từ thí nghiệm, càng cường hóa sức mạnh của cô ấy hơn nữa. Đó là tại sao cho đến tận ngày hôm nay, tôi vẫn tương tác với cô ấy trong khi vẫn luôn giữ cảnh giác tìm kiếm các dấu hiệu của sự phản bội. Ngay cả khi đang thí nghiệm, trong bữa ăn, và cả trong lúc ngủ nữa. Đôi lúc, tôi sẽ đưa ra vài mệnh lệnh để giới hạn hoạt động của cô ấy, và tôi không bao giờ buông tay khỏi trang bị phòng thân khi đi ngủ.....chà, những chuyện như vậy đã diễn ra suốt thời gian qua.

Kể từ khi mua cô ấy về, tôi đã luôn dạy cô ấy phải trung thành, vậy mà, ngày nào tôi cũng nghi ngờ cô ấy. Nếu thay tôi vào thì, chỉ một ngày đã đủ khiến tôi từ bỏ rồi. Đến tận lúc này, những nô lệ khác đều được mua với cùng mục đích như Yuni, trừ chính cô ấy ra, những nô lệ hữu dụng khác không chịu đựng được, đều đã chết. Phân loại ra thì, 20% tự sát, 10% suy sụp tinh thần, và 70% còn lại lên kế hoạch nổi loạn vậy nên tôi đã giết hết chúng. Tất cả bọn chúng đều dùng được ma thuật và đều là nô lệ đắt tiền. Đúng là phí phạm.

Và vì vậy, ngay cả cô ấy, người đã chịu đựng cách sống như vậy mà không hề phàn nàn gì, gần đây, cô ấy tiết lộ chúng với giọng như muốn bật khóc.

''Làm ơn, hãy biến em thành một nô lệ hoàn hảo hơn.''

Cô ấy nói.

Tôi khắc ghi lại cảm giác hạnh phúc tột độ đến mức muốn nhảy cẫng lên vui sướng khi nghe thấy những lời đó. Đó là khoảnh khắc bao nhiêu năm dạy dỗ cuối cùng cũng đã kết trái. Tôi dám chắc cô giáo của Helen Keller, Sulluvan, cũng đã cảm thấy giống tôi, khi Helen nói lên chữ, ''Nước''.

Tất nhiên, cũng có khả năng đây chỉ là cái bẫy để tôi hạ thấp cảnh giác, vậy nên lúc này, tôi đang cố bình tĩnh lại.

Vì lí do đó, trong khi vẫn giữ bình tĩnh và cẩn trọng, tôi nói.

''Hmm, đây chỉ mới là những thành công bước đầu thôi. Ta cần thêm nhiều vật mẫu hơn nữa trước khi thử lên Yuni.''

''......Vâng. Em hiểu, thưa chủ nhân.''

Đôi lông mày của Yuni nhẹ hạ xuống. Không rõ là vì cô ấy luôn vô cảm và tôi vẫn chưa quen được hay sao, nhưng tôi có thể thấy rõ nỗi thất vọng trên mặt cô. Nhưng có khả năng chỉ là một cái bẫy khác thôi.

''Nếu là vậy, em có một ý kiến.''

''Hm, là gì vậy.''

Cô ấy vừa nói vừa rút khăn tay ra.

''Lần tới, trước khi tiến hành bài kiểm tra cuối cùng, có thể cho đối tượng mặc tã được không.''

''A.''

Vô tình, tôi há miệng ra — mùi hôi thối xộc vào làm tôi phát ốm. Tôi đã quen với sự hôi thối khi liên tục làm thí nghiệm lên con người, nhưng thế không có nghĩa là tôi có thể loại bỏ được cảm giác khó chịu này.

Nhưng đúng là cứ mỗi lần như vậy, phòng thí nghiệm sẽ lại bị ô nhiễm, vậy nên xin thứ lỗi nhé. Làm thí nghiệm ở nơi này đã đủ khó với tôi rồi, và đối với, Yuni người phải giải quyết việc dọn dẹp sau đó, thì còn khó khăn hơn nữa.

''Trời ạ! Sao mình lại không nghĩ đến cách đó chứ!?''

Tôi lấy hai tay ôm đầu trong nỗi hối hận và chán ngán bản thân mình. Vì bàn phẫu thuật được thiết kế cho trường hợp khi cơ thể mất đi khả năng sinh lí, những thứ như tã luôn được dự trữ sẵn. Vậy mà tôi lại quên khuấy đi mất!

Sai lầm ngớ ngẩn đến thảm hại như vậy khiến niềm vui khi thí nghiệm thành công của tôi giảm đi đôi phần.

''.....Em cũng chỉ vừa mới nhận ra thôi.''

Yuni cố an ủi tôi.

Thật là, tôi đã làm thí nghiệm suốt bao nhiêu năm rồi, và vẫn không nhận ra thứ đơn giản như vậy.

Nhưng, chà, đây cũng là cơ hội tốt để sửa đổi tính chủ quan của tôi.

''Ánh sáng thường đi kèm với bóng tối hử....và chúng ta cũng đã phải trải qua bao gian khổ mới đến được giai đoạn cuối cùng của thí nghiệm này. Sau khi dọn dẹp xong, chúng ta cần xem lại xem còn có vấn đề gì không.''

''Em hiểu rồi.''

Sau khi dọn dẹp xong cái bãi chiến trường mà cả hai chúng tôi đều do dự không muốn làm, chúng tôi xem xét lại những vấn đề của thí nghiệm một lần nữa.

Không tìm thấy vấn đề nào khác.

Một tháng trôi qua.

''Đừng đ-đến đây.....không được lại gần! Ta sẽ làm bất cứ thứ gì vậy nên làm ơn đừng lại gần ta! C-Cút ra!!''

''Haah.....rồi rồi, con ra ngoài là được chứ gì?''

Để làm nguôi tiếng gào thét ở phía sau, tôi bước ra khỏi phòng.

Ngay cả khi đã đóng cửa lại, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng hét inh ỏi không ngừng nghỉ ở bên trong.

Dạo gần đây cha luôn cư xử như vậy. Cứ mỗi lần nhìn thấy mặt tôi, ông đều thét lên một tiếng kì lạ. Có vẻ cuối cùng ông cũng phát điên rồi. Dù đang mắc bệnh nặng, ông ấy vẫn không để tôi khám cho ông.

''Thật đáng thương.''

Giọng nói đó phát ra từ anh trai tôi, Lynes Strein Obeniel. Có lẽ anh ấy đã quan sát tất cả từ bên ngoài phòng.

Sau khi đến tuổi trưởng thành, sự nam tính của anh ấy càng lộ rõ ra, cứ như một nhà quý tộc trẻ tuổi với làn da trắng trẻo vừa bước ra từ trong truyện vậy. Chỉ có điều là gần đây anh ấy luôn cau mày, tạo nên một bầu không khí khó gần, chẳng khác gì 'con ruồi trong lọ mỡ' cả.

''Vâng, thật vậy. Nếu ít nhất ông ấy có thể bình tĩnh lại thì, em chắc chắn rằng cha sẽ được nhà thờ chữa trị rồi.''

Nhìn cách tôi than thở về tình trạng của cha, anh trai cười khinh miệt.

''Tao đang nói mày đấy.''

''Ể, em? Tại sao?''

Tôi chớp chớp mắt vì những lời bất ngờ đó, anh ta quay lại thở dài với vẻ ngao ngán. Anh ta tính làm trò gì thế.

''Mày không hiểu à? Không chỉ làm một công việc thấp hèn, mà mày còn làm ô uế danh dự của gia tộc ta, và cuối cùng, mày cũng không còn được cha yêu quý nữa. Còn có thể gọi là gì khác ngoài đáng thương nữa đây?''

Có vẻ anh ta đang mỉa mai. Ngay từ đầu, chúng tôi cũng chẳng phải anh em thân thiết gì nhưng vài năm trước, cứ mỗi lần gặp nhau, là anh ta lại như thế này. Mỗi khi nhìn thấy mặt của một người nào đó, anh ta sẽ lại hành xử như thế vừa nhìn thấy một con gián và cha cũng sẽ làm ầm lên. Tuy nhiên, dạo gần đây, tôi chỉ có thể cảm thấy sự căm ghét từ cách anh trai nhìn mình.''

''Ra vậy. Đó cũng là một cách nhìn chuyện này.''

Cuộc đấu khẩu này chẳng đem lại lợi ích gì cả. Tôi bình tĩnh gật đầu.

Giờ nghe anh ta nói tôi mới thấy, đúng là bi thảm thật. Tôi, người được cha nuông chiều kể từ khi còn là một đứa trẻ, giờ lại trở thành đối tượng cho sự ác cảm của ông. Một đứa trẻ mất đi tình thương của cha mẹ quả là bất hạnh thật.

Cha không hài lòng với việc tôi liên tục giết chết nô lệ trên bàn phẫu thuật.

Thế thì có gì lạ nhỉ. Ở đất nước này, lẽ ra sẽ chẳng có vấn đề gì dù có bao nhiêu nô lệ bị giết đi nữa nếu chúng là tài sản của bạn. Để đảm bảo nghiên cứu của tôi có thể tiếp tục tiến hành an toàn, tôi đã kiểm tra xem có gì trái với quy định trước không rồi. Hơn nữa, cả cha và anh trai, chẳng phải một hai lần gì bọn họ giết những nô lệ làm phật ý họ. Vậy thì, tại sao tôi lại là người duy nhất bị trách móc chứ? Tôi chẳng hiểu gì cả. Đúng là tôi có 'tiêu thụ' chúng hơi nhanh thật, nhưng thế có đáng bị quở trách không?

Mà, tôi cũng chẳng quan tâm cha nghĩ gì. Miễn là không ảnh hưởng đến tôi, thì tôi không quan tâm đến việc mình có được yêu quý hay ghét bỏ. Quỹ nghiên cứu của tôi đã được trang trải nhờ việc bán thuốc, hơn nữa, Yuni cũng có thể kiếm thêm thu nhập từ làm mạo hiểm giả. Thế nên, tôi cũng chẳng cần mấy đồng tiền tiêu vặt cỏn con đó nữa.

Vấn đề là ngay trước khi mất trí, ông ta đã xóa tên tôi khỏi danh sách thừa kế, nhưng dù tôi có đang thực hiện một tội ác— nhưng vẫn chưa bị phát hiện— thì vẫn không được xem là vô lễ trong phép lịch sự xã hội. Mà thật ra tôi cũng không tham gia vào hoạt động xã hội. Vậy nhưng cha vẫn cho rằng việc tôi làm là không có phép tắc.

Có lẽ không để tâm đến câu trả lời của tôi, anh trai nhíu mày.

''.....Hmph. Có lẽ mày vẫn chẳng thế nào hiểu được.''

''Chắc vậy. Thế, anh đã nói hết chưa? Nếu rồi thì em xin phép.''

Tôi vừa quay lưng đi vừa nói. Nói chuyện với anh trai đúng là mệt mỏi mà. Bất cứ lần nào chúng tôi gặp nhau, là anh ta lại phải mỉa mai hoặc ra lệnh cho tôi ngừng nghiên cứu. Dù ngày nào đó tôi sẽ phải chết nếu nghiên cứu bất tử không được hoàn thành. Chẳng lẽ người này không quan tâm tôi sống chết ra sao à?

Chẳng có lí do gì cứ phải tiếp tục cuộc trò chuyện không hồi kết này. Thứ tôi ghét nhất chỉ sau cái chết, chính là sự vô nghĩa.

Ngay lúc tôi chuẩn bị quay lại phòng thí nghiệm.

''Nhân tiện, Talese—''

Anh trai lại gọi tôi một lần nữa.

''Con bé nô lệ của mày đâu rồi? Cũng lâu rồi tao không thấy con nô lệ đó.''

Người anh ta đang nói đến có lẽ là Yuni. Tất cả những nô lệ tôi mua đều để dành trên bàn thí nghiệm. Thường thì, chúng đều chết do thí nghiệm, hoặc đã bị tôi giải quyết để tránh làm lộ thông tin. Đó là tại sao, khi anh ta nhắc đến 'con nô lệ đó', thì chỉ có thể đang nói đến cô ấy thôi.

''Có gì sao, anh trai. Anh có hứng thú với Yuni à? Nhưng dù anh có muốn thì em cũng không giao cô ấy cho anh đâu.''

Giả sử quốc vương của đất nước này bắt tôi phải giao cô ấy ra đi nữa, thì tôi vẫn sẽ từ chối. Sau khi tốn không biết bao nhiêu thời gian và tiền của, tôi cuối cùng cũng đã đưa cô ấy đến một mức độ thỏa đáng. Tôi không có ý định giao cô ấy lại cho một đám người thậm chí còn chẳng biết tí gì về giả kim thuật. Nhất là cái người tôi biết rất rõ này.

Tôi ngoái đầu qua vai nhìn lại, anh trai đang nhăn nhó bực bội.

''Một đứa nô lệ chẳng khác gì mày, bốc cái mùi hôi thối ruột gan. Tha cho tao đi. Tao chỉ tò mò thôi.''

Thật thô lỗ. Chúng tôi luôn chú ý đến việc vệ sinh cá nhân. Tôi và cô ấy, trợ lí của tôi, chúng tôi không phải lũ ngốc không biết tắm rửa để tẩy sạch mùi hôi. Chúng tôi không chỉ thường xuyên tắm rửa, mà còn luôn thay áo quần nữa. Về việc giữ vệ sinh cho nô lệ, tôi dám chắc mình là người giỏi nhất trong thủ đô— không, trên thế giới.

Bạn biết rồi đấy, vi khuẩn là nguyên nhân khiến thí nghiệm thất bại. Dù là sát trùng hay khử độc, tôi ám ảnh với nó như cách tôi xử lí xác chết vậy. Tôi biết mùi của thuốc sát trùng khá mạnh thật, nhưng không thể miêu tả nó là mùi hôi thối của ruột gan được.

Anh trai tỏ vẻ hài lòng trước sự ủ rũ của tôi.

''—Tao cứ tưởng, có lẽ nào, mày đã hy sinh con bé đó cho thí nghiệm của mày rồi chứ.''

Và giờ anh ta lại tiếp tục mỉa mai. Nói thế này có hơi thô lỗ, nhưng tôi chẳng thể nào ngừng cười được trước phát ngôn của anh ta. Dùng Yuni làm thí nghiệm sao? Kể từ ngày mua cô ấy về, tôi đã luôn làm vậy. Kể cả ngay lúc này.

''Em đang định đi gặp cô ấy đây......Vậy nên, xin thứ lỗi.''

Kết thúc cuộc trò chuyện vô nghĩa này, tôi vội xuống tầng hầm.

Thật là, tôi đã chờ ngày này rất lâu vậy mà lại xảy ra cái chuyện vớ vẩn kia. Mặc dù đây là ngày cô ấy cuối cùng cũng đã hoàn thành giai đoạn đầu tiên.

Mà, sao cũng được. Lời giễu cợt của mấy kẻ không hiểu chuyện này cũng chỉ như gió thoảng ngang tai thôi. Thay vì để tâm đến chúng, tôi thà đẩy nhanh tiến độ còn hơn.

Bởi vì một khi xong chuyện, thì quân cờ đầu tiên của tôi cuối cùng cũng sẽ được hoàn thiện.

Nằm trên bàn phẫu thuật dưới tầng hầm, cô ấy đang say ngủ.

Thuốc gây mê vẫn đang còn tác dụng. Ca phẫu thuật sẽ sớm kết thúc thôi. Vết cắt trên đầu đã liền lại và mái tóc của cô ấy còn đẹp hơn trước.

''......Em đã vất vả rồi, Yuni.''

Tôi vừa lẩm bẩm vừa vô thức vuốt ve mái tóc của cô ấy.

Một dòng cảm xúc và suy nghĩ đè nặng lên lồng ngực tôi. Trong suốt sáu năm, cô ấy là nô lệ đáng tự hào đã đạt đến được kì vọng của tôi, được đào tạo và liên tục tích lũy nhiều thành tựu hơn nữa. Ngày cô ấy trở nên hoàn thiện hơn cuối cùng cũng đến. Không thể nào tôi lại không có cảm giác gì được.

Cô ấy, với đôi mắt nhắm lại trong giấc ngủ yên bình, đẹp tựa một nàng công chúa trong truyện cổ tích vậy. Đó là suy nghĩ thật lòng của tôi.

Cô ấy có hàng mi dài tô điểm cho đôi mắt đang khép lại và một chiếc mũi dọc dừa. Dù đôi môi của cô ấy đang tái màu do mất máu khi gây tê, đôi môi của cô vẫn tôn lên vẻ thanh lịch tựa như những cánh hoa.

Một nhà điêu khắc bậc thầy có thể cảm nhận được hình dáng cuối cùng của tác phẩm chỉ từ việc chọn đá thô, nếu đúng là vậy thật thì, tôi không nghĩ mình có thể thành đạt trên con đường đó. Đó là vì sáu năm trước tôi không thể nào tưởng tượng được rằng, cô ấy sẽ biến thân từ một cơ thể tiều tụy và linh hồn vụn vỡ bị bỏ lại tại chợ nô lệ để trở thành một mĩ nhân như ngày hôm nay. Ngay cả sau khi chữa trị cho cô ấy, tôi vẫn còn nhớ rõ sự kinh ngạc của mình vì sự khác biệt trước và sau khi phẫu thuật, nhưng sau khi lớn lên, cô ấy còn để lại một ấn tượng sâu đậm hơn bao giờ hết. Tôi tin chắc, khi trưởng thành, cô ấy sẽ còn xinh đẹp hơn nữa.

Và tôi biết rằng bên dưới khuôn mặt xinh đẹp đó, là một vẻ đẹp còn sâu thẳm hơn nhiều. Tôi biết sức mạnh và độ sắc bén của một nhát kiếm từ cánh tay mảnh mai đó. Tốc độ và sự uyển chuyển của đôi chân đó khi lướt trên mặt đất. Kĩ năng che giấu hiện diện của mình và phát hiện kẻ thù. Kho tàng kĩ năng và kiến thức không thể đong đếm. Ma lực của cô ấy, cũng là lí do khiến tôi chọn cô, lớn đến mức ngay cả khi đang ngủ, luồng ma lực mờ nhạt rỉ ra cũng đã đủ khiến tôi choáng ngợp.

Và hơn hết cả, tất cả những thứ đó tồn tại vì tôi và hành động vì lợi ích của tôi.

Qua cuộc phẫu thuật này, Yuni sẽ mất đi khả năng làm trái lệnh tôi. Phần mang theo thứ đó đã biến mất khỏi trái tim của cô ấy. Mọi thứ của cô ấy đều đã thuộc về tôi.

''Fufufu....''

Theo phản xạ, mặt tôi thả lỏng xuống. Cảm giác cứ như thể tôi đang nắm giữ mọi báu vật trên thế giới vậy.

Vì nghiên cứu tìm kiếm sự bất tử của tôi, bước đầu tiên là phải có được một trở thủ mà chắc chắn sẽ không bao giờ phản bội tôi, và mới chỉ vậy thôi mà đã thấy thỏa mãn đến thế rồi. Khi đạt được giấc mơ ấp ủ bấy lâu của mình, tôi tự hỏi mình còn có thể sung sướng đến mức nào nữa đây?

Aaaa, bao giờ cô ấy mới dậy đây. Có vô số thứ tôi muốn nói với cô ấy. Tôi muốn thảo luận về nghiên cứu tiếp theo với Yuni càng sớm càng tốt.

Tôi kìm nén cảm xúc của mình xuống. Loại bỏ thuốc gây mê và ép cô ấy tỉnh dậy cũng dễ thôi. Nhưng, nhìn cô ấy bình thản an giấc như thế này, khiến tôi muốn để cô ấy tỉnh dậy tự nhiên và thoải mái nhất có thể. Bởi vì trước giờ tôi đã bắt cô ấy làm việc vất vả rồi và sẽ còn vất vả hơn kể từ giờ nữa. Tôi muốn ít nhất cũng phải cho cô ấy ngủ ngon trong lúc này.

Trong lúc tôi đang nghĩ vậy. 

''Mnn......''

Mí mắt Yuni run lên, và khẽ mở ra.

Cô ấy tỉnh lại sớm hơn dự đoán. Liệu có phải vì cô ấy ngày càng đề kháng với thuốc gây mê không?

Đôi mắt xanh ngọc bích lơ đãng của cô ấy trở nên tập trung, lấy lại ánh sáng lấp lánh như ngọc lục bảo.

Cô ấy tình dậy một cách điểm tĩnh và rõ ràng, gợi nhớ đến sự nở rộ của ánh hào quang buổi bình minh. Tôi chào cô ấy trong khi vẫn đang cuốn theo dòng cảm xúc.

''Chào buổi sáng, Yuni.''

''.....Chào buổi sáng, chủ nhân.''

——Và bốn năm trôi qua.