Vương quốc Liên bang St. Gallen, một trong bốn cường quốc của lục địa, hay còn được biết đến là “Quốc gia của Đại ngàn và Quân nhân.”
Các khu vực trọng điểm của quốc gia bị chia cắt bởi Hắc Lâm, nơi mà vô vàn loài cây bao bọc lấy những đồng bằng lẻ tẻ, khu vực trị vì của các lãnh chúa, khắp bốn bên. Mới trải qua thời kì thống nhất được hai trăm năm, quốc gia này non trẻ đến khác thường, kể cả trong lịch sử toàn lục địa.
Dưới triều đại Heidebreicht của Đại vương quốc Grandonburg, gia tộc xác lập vương đô ở Bình nguyên phía đông, Gallerien, làm đầu não của liên bang, một hệ thống đã được áp dụng để hòa giải quyền lợi giữa thể chế liên hiệp và các tiểu bang, cũng như các quý tộc dưới trướng. Phải nói rằng rủi ro khi vận hành một hệ thống như vậy sẽ khiến đất nước dễ dàng sụp đổ hơn, kể cả khi so sánh với quốc gia láng giềng Arquell, nơi mà phe tập quyền và phân quyền hiện đang mâu thuẫn gay gắt.
Tuy nhiên, Liên bang Vương quốc St. Gallen vẫn cho thấy sự ổn định nhất định, và sức ảnh hưởng của nó cũng không thua kém gì các cường quốc khác. Nguồn gốc của điều đó là gì?
――Sức mạnh.
Trong lục địa Ithuselah, nơi vẫn còn nhiều sinh vật gây nguy hiểm cho nhân loại, như quái vật và á nhân, rừng rậm là nơi mà các ma vật trú ngụ. Rừng rậm là nơi tà trùng, ma thú, xác sống và quỷ tộc hoành hành tràn lan, và bọn quỷ – chúng đích thị là quỷ, theo đúng nghĩa đen. Tổ tiên của những thần dân nơi cường quốc mang tên St. Gallen định cư trong những khu rừng ấy, kiên quyết xung đột với loài người, cũng như đấu tranh sinh tồn trước lũ quái vật kia.
Và lịch sử đầy những xung đột vô biên ấy đã khai sinh ra một đất nước thượng võ, nơi mà hoàng đế mạnh mẽ nhất sẽ đứng ra cai trị tất cả. Một cường quốc, dù bị các nước khác khinh rẻ như vùng đất của lũ man rợ và phàm phu, nhưng không thể bị xem thường về mặt sức mạnh. Đó là Vương quốc Liên Bang St. Gallen.
Tuy nhiên, khi sức mạnh của những người dân ở đó được tăng cường, không có nghĩa là bọn quỷ tộc ngoài kia sẽ yếu đi.
― Luật lệ rừng thẳm là tuyệt đối, và chỉ những cá thể thích hợp nhất mới đủ sức sinh tồn.
Chẳng nhẽ vì phải mãnh liệt đấu tranh, nên cuộc sống được mài giũa bởi thiên nhiên khắc nghiệt mới tỏa sáng rực rỡ? Khi con người chặt cây và phá rừng, những loài quái vật trong phần rừng còn lại sẽ ngày càng mạnh hơn. Đôi lúc chúng ăn lũ người dám bén mảng, và đôi lúc chúng ăn những đồng loại chung sống nơi rùng rú vì xung đột lãnh địa với nhau. Tựa như một lời nguyền, vòng xoáy ấy được truyền qua suốt bao đời, từ tận cổ chí kim.
Con người chống lại chính con người, con người và quái vật chống lại nhau, quái vật chống lại chính quái vật.
Một quốc gia trải dài trên cánh rừng tĩnh mịch, nhưng được điểm tô bằng màu sắc của những trận chiến, đấy là St. Gallen.
Ở vùng đất này, nơi còn biết bao vùng đang hoang hóa, vô số loài quái vật mạnh mẽ vẫn tiếp tục sinh tồn.
†
Một tay cầm cung, giỏ tên vắt sau người. Dõi theo con mồi, và băng qua những ngọn cây. Cô xuyên qua khu rừng như làn gió, và chắc chắn những cành cây không bao giờ gây tiếng động. Khoảnh khắc tung hoành giữa cuộc săn này, hơn tất cả mọi thứ, là niềm vui lớn nhất đối với cô.
Bất chấp lời nói của các bậc lão thành, đây là thứ mà cô không thể nào rời xa.
"Vả lại, đây là vì mọi người.” Verche sử dụng nó như một cái cớ để che đậy cảm giác tội lỗi đang dâng trào trong tim. Nếu cô đi săn những con thú tàn phá và quấy rối sự yên tĩnh của khu rừng, thì có thể nói là cô cũng đang bảo vệ sự hài hòa và bình an của nó. Và do đó, cũng có thể nói rằng cô đang làm tròn nghĩa vụ với bộ tộc.
Trong lúc đang nghĩ như thế, đôi tài dài của cô rung lên vì bắt được dấu vết của con mồi. Cô gái ấy, dĩ nhiên, là một Elf. Chiều dài tai cô khác với tai người, còn làn da trắng ngà thì đẹp đến tuyệt mĩ. Hai cánh tay cầm cung và tên, cũng như đôi chân thoăn thoắt trên mặt đất của cô mảnh khảnh và dẻo dai như một chú linh dương. Ngoại trừ đôi mắt tròn chứa đầy sự phấn khích, cô trông giống hệt hình ảnh mà bao người trên thế gian sẽ gợi lên nếu được yêu cầu tưởng tượng ra một thiếu nữ tộc Elf trông như thế nào.
Thông thường, Elf không thích đổ máu. Chiến tranh sẽ đe dọa trật tự của khu rừng mà họ đang duy trì. Tuy nhiên, Verche, người mới sắp sống hết một thế kỉ, không đi liền với khuôn mẫu ấy. Trong khi các thiếu nữ khác của bộ tộc học nghề thủ công và thêu thùa, thì cô lại uống rượu, nhảy múa, và săn bắn cùng với các chàng trai. Không những thế, cô còn có khả năng hạ những con mồi to gấp đôi một người đàn ông trung bình. Đã từng có lần cô tự săn được cả một con gấu.
Cô chắc chắn là một kẻ lập dị. Người trong làng thường nói xấu sau lưng cô, chẳng hạn như “có lẽ nó mang dòng máu của con người.” Cũng có những kẻ cho rằng cô man rợ đến nỗi họ không thể tin cô là một Elf. Nhưng thật không may, đôi tai cô vẫn dài như bao người, và cô thậm chí còn tự hào về hình dáng của đôi tai ấy. Và mỗi khi ai đó nói thế với cô, cô sẽ luôn phản bác bằng những lời này.
“Đây cũng là cách để trở thành một Elf.”
"Elf là thần dân của tự nhiên.” Thuận theo con đường ấy, cô đã luôn nắm vững những điều đúng và sửa chữa những điều sai. Có nghĩa là đôi khi trái tim cô sẽ cuồng loạn như giông tố, và cô sẽ trừng phạt đối thủ như thiên lôi. Đối với cô, một trong những khía cạnh của 'tự nhiên' là có thể thể hiện những điều như vậy.
Verche chưa từng có ý định bắt chước lũ nhân loại đốt rừng với chặt cây, những kẻ chỉ biết giết chóc trong vô nghĩa. Cô chỉ đơn thuần là đã lên tiếng trước bất cứ ai khi người làng bảo họ cần một thợ săn, và cô cũng chỉ săn những con mồi đặc biệt to lớn. Cô tự hào vì đã góp phần bảo vệ khu rừng nơi cô được sinh ra, cũng như ngôi làng nuôi cô khôn lớn. Việc những người xung quanh không thể hiểu điều ấy, chính là nguyên nhân cho sự thất vọng của cô.
‘… Đây rồi!’.
Cô bắt gặp bóng dáng của con mồi trước mặt và khẽ liếm môi. Cô thường xuyên bị các trưởng lão chỉ trích vì hành động ấy, cho rằng nó quá khiếm nhã, nhưng chưa bao giờ cô tìm cách sửa chữa thói quen ấy cả.
Con mồi hôm nay là một con heo rừng lớn, mới lang thang trong khu rừng này dạo gần đây. Nó đã từng tàn phá không ít bụi thảo dược mọc hoang, có lẽ là do đói quá mức. Trong đám nhân loại, thi thoảng cũng sẽ có những kẻ được gọi là “mạo hiểm giả” đến để hái lượm các loại thảo mộc quý hiếm. Tuy nhiên, chúng thường sẽ để lại khoảng ba phần mười, phòng trường hợp cần thu thập thêm. Về điểm đó, con heo rừng này còn xấu tính hơn cả con người.
Đối với Verche, con heo rừng này là một kẻ xâm lược bất khả dung thứ. Đã có những lời kêu gọi một cuộc tổng săn lùng trong làng để tiêu diệt nó. Chưa có lệnh chính thức nào được ban hành, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Vậy nên, cô đã lẻn ra khỏi làng, lấy cớ đi tập bắn cung, và sau đó con lợn rừng to lớn xuất hiện để bù đắp một phần cho những gì cô mong đợi.
‘Chà, rõ ràng trực giác của nó tốt hơn mình nghĩ’.
Như thể cảm nhận được cơn khát máu của Verche, nó bắt đầu chạy trốn hết tốc lực. Bất chấp kích thước quá cỡ, hóa ra nó cũng chỉ nhút nhát như một con bò, nhưng sự nhạy cảm ấy thực sự là điều cần thiết cho những sinh vật trú ngụ trong rừng xanh.
‘...Nhưng mà, mày vẫn còn chậm lắm’.
Đối với Verche của tộc Witte, khu rừng bạch dương trắng này là địa bàn của riêng cô. Con lợn rừng to lớn có thể đã cho cô thấy bộ chân khỏe khoắn đến vô lí, nhưng nếu cô dự đoán được hướng chạy và đến đó trước tiên, thì sẽ rất dễ dàng để bắt kịp nó. Sinh vật được gọi là "heo rừng" này thực ra quan tâm đến những thứ nhỏ nhặt nhiều hơn cả những gì người ta hay nghĩ. Có thể nói rằng đó là bản chất của chúng để tránh những điều chưa biết. Nếu chúng bị truy đuổi, chúng chắc chắn sẽ đi theo một tuyến đường nhất định vì sợ đi lạc vào những nơi xa lạ. Và thông qua các quan sát trước đó với địa hình xung quanh, Verche đã tìm ra hướng chạy của nó. Nếu cô đi xuyên qua lùm cây rừng rậm rạp kia, tuyến đường mà con lợn gặp khó, thì việc đi tiếp và chặn đường thoát của nó cũng sẽ chẳng khó khăn gì.
Chắc chắn, Verche, người đã thay đổi hướng đi và băng ngang qua khu rừng, đã tìm thấy con lợn trong một khoảng trống giữa những cái cây. Đúng như cô đã tính toán. Nhưng dù có thể hạ được nó, cô cũng không thể cứ thế mà lao thẳng vào con vật to lớn kia bằng toàn bộ sức lực và đặt cả tính mạng vào được. Kế hoạch tốt nhất ở đây là nhắm vào điểm yếu của nó và bắn vào mạn sườn từ phía bên hông.
Cô lập tức lấy một mũi tên, kéo dây, và bắn. Đối với Elf, cung và tên — thứ mà họ đã quen thuộc từ thuở bé, cũng giống như một phần của cơ thể. Đấy là chưa kể kỹ năng bắn cung của Verche được biết đến là vô cùng giỏi, ngay cả trong những thanh niên của làng cô. Nếu một người bình thường đứng bên cạnh nhìn cô dùng cung, họ sẽ có cảm giác rằng chỉ cần cô chạm tay vào giỏ đựng tên — ngay lập tức, một mũi tên đã được bắn trước khi họ kịp nhận ra điều gì.
―― Con heo rừng rống lên.
.”..Cứng đầu thật.”
Con mồi, với mũi tên trên thân, tiếp tục chạy trong khi lắc lư cái đầu đầy đau đớn. Cung của tộc Elf là một loại ma cụ. Nếu trúng phải một mũi tên được bắn ra từ những chiếc cung ấy và bất cẩn, thì mũi tên đó sẽ còn đâm vào sâu hơn. Và để nghĩ rằng con heo rừng vẫn có thể làm như vậy dù đã bị trúng một trong những mũi tên ấy, có vẻ như sự bướng bỉnh của nó cũng lớn hệt như kích thước cơ thể nó vậy.
Verche nhảy nhảy từ trên tán cây xuống đường lui của con quái thú. Và sau đó bắn liên tiếp vào con lợn rừng đang bỏ chạy.
Mũi tên đầu tiên, thứ hai, thứ ba — tất cả đều trúng đích. Nhưng đó là chỉ là những mũi tên nông. Như vậy là không đủ để giết nó. Đùi của nó bị thương, vậy nên tốc độ của nó giảm xuống đôi chút, nhưng con mồi vẫn đang cố để chạy trốn. Verche cảm thấy khó chịu với sự thiếu kinh nghiệm của chính mình, trong lúc vẫn ngưỡng mộ trước bản năng sinh tồn của con mồi. Bây giờ, toàn bộ tâm trí cô đều chỉ muốn tiêu diệt nó, và biến sự tồn tại mạnh mẽ đó thành một phần máu thịt cô.
“Tao không để mày thoát đâu——!”
Cô gái Elf quyết định đuổi theo con mồi đang mất máu của mình.
†
Con heo rừng chạy vòng quanh trong khoảng nửa giờ trước khi nó ngã xuống. Chạm phải đường cùng khi cuộc trốn chạy kết thúc đầy nghiệt ngã, cùng cặp mông đung đưa, trong khi toàn thân nằm bẹp trên đất và dính đầy bùn nhơ, đây chắc hẳn sẽ là một cái chết xấu xí với bất cứ ai khác. Nhưng một thợ săn sẽ không bao giờ nghĩ như vậy. Đặc biệt là đối với một Elf, cư ngụ trong rừng sâu. Nó đã sống cuộc đời mà mẹ thiên nhiên ban cho, và đã ngã xuống sau một cuộc đấu tranh tàn khốc. Thiên nhiên — sự tôn nghiêm khiến cho mọi người cúi đầu, và vẻ đẹp tê dại, tràn ngập lan tỏa khắp chốn nhân gian.
“E hèm..... Mày đúng là một con mồi tuyệt vời đấy.”
Khuôn mặt đỏ bừng vì mệt mỏi và phấn khích sau cuộc săn, Verche lẩm bẩm đầy thỏa mãn. Lòng căm thù của cô với con heo rừng vì những tổn thất nó gây ra nay đã tan biến như sương gió. Cô chỉnh lại mái tóc dính lên má do mồ hôi, sau đó cô quỳ xuống bên xác con heo rừng để cầu nguyện cho nó.
Để tiễn đưa linh hồn nó về nơi yên nghỉ, cũng như để cảm ơn khu rừng vì đã ban tặng nguồn thực phẩm quý giá.
Đúng vậy, thực phẩm. Nghe thì có thể khá bất ngờ, nhưng Elf cũng ăn thịt. Tuy nhiên, vì ưu tiên của họ là bảo tồn khu rừng, họ không thể chăn nuôi chúng bởi làm vậy có thể khiến rừng bị tàn phá. Thế nên, săn bắn là cơ hội duy nhất để họ thu hoạch thịt. Và họ bắt buộc phải mang một nỗi xúc cảm nhất định khi ăn chúng. Nhưng việc ăn thịt ở nơi công cộng có được chấp nhận hay không lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Đối với Elf, khiêm nhường luôn là một đức tính tốt.
“Nhưng mình nên làm gì bây giờ…”
Sau khi cầu nguyện xong, cô nghịch đôi tai nhọn của mình trong khi suy nghĩ. Chính xác thì cô nên báo cáo như nào cho người dân trong làng đây? Suy cho cùng, chính cô đã tự thân tiêu diệt nó, trong khi những trưởng lão trong làng vẫn đang cân nhắc xem có nên đi chinh phạt nó hay không. Có vẻ như cô sẽ bị trách mắng nguyên ngày mất. Và nếu mọi thứ diễn ra như vậy, rất có thể thịt của con mồi tuyệt vời mà cô cực khổ lắm mới săn được sẽ chẳng bao giờ chui vào nổi miệng cô nữa.
Nói chung, đám người lớn trong làng cũng không thể cầm cự bằng cách ngậm gió nuốt sương mãi. Họ sẽ lải nhải liên hồi về những cấm kị của việc giết chóc và tán dương sự khiêm nhường, nhưng đằng sau những lời đó, họ vẫn muốn được ăn thịt. Sẽ chẳng có gì lạ nếu họ đoạt lấy phần thịt của Verche và nói với cô rằng ‘Đây là hình phạt của con'. Verche không muốn điều đó. Trước hết, chính cô là người đã tiêu diệt con mồi khổng lồ này. Cô chỉ cần đảm bảo rằng mình sẽ được chia phần. Cô miệt mài nghĩ ngợi để đạt được đúng điều ấy.
‘Phải rồi, sao mình không chiếm hết chỗ thịt này luôn nhỉ?’, Cô nghĩ, nhưng sau đó cô lắc đầu, tự nhủ rằng "không, không.” Như vậy thì thiếu khiêm nhường quá. Những Elf biết xấu hổ trước lòng tham của mình như cô vẫn còn tồn tại mà. Và trên hết, chỗ thịt chất lượng này sẽ thối rữa trước khi trước khi cô kịp xử lí tất cả. Thế thì sao không để nó thối rữa luôn? Không thể nào. Là một thợ săn, điều đó đối với cô còn khó chấp nhận hơn là bị lấy mất thịt.
“Có lẽ mình nên rủ Chaga…”
Vì lý do nào đó, cậu thanh niên thân thích thường cùng cô đi săn, mặc dù kĩ năng bắn cung còn non kém, thoáng hiện lên trong tâm trí cô. Chaga là một người kỳ lạ. Cậu ta quá đỗi nhút nhát và rụt rè, đến độ khuôn mặt sẽ tái xanh ngay cả khi chỉ nhìn thấy con mồi bị chảy máu. Và sức mạnh cơ bắp của cậu thậm chí còn thua kém cô, một phụ nữ. Tuy nhiên, bất cứ khi nào Verche đi ra ngoài với một cây cung, cậu ta chắc chắn sẽ bảo “Cho tớ đi với.” Cậu ta tạ không chịu được, và dường như cũng chẳng thích săn bắn gì cho cam. Nhưng tại sao cậu ta lại luôn đi săn cùng cô? Đến tận bây giờ, Verche vẫn không thể hiểu những lúc đấy cậu ta nghĩ gì.
Tuy nhiên, cậu ta thực ra đã lắng nghe phần lớn thỉnh cầu của cô, và trong đám con trai, cậu ta cũng là người có ngoại hình được nhất. Cô cá là Chaga và đám bạn cậu ta sẽ kéo đến ngay khi cô bảo họ rằng 'Chia đều chỗ thịt này rồi ăn cho đẫy vào đi'. Rốt cuộc thì, khi nói đến thịt ngon, đám người lớn tôn thờ trưởng lão chắc chắn sẽ thưởng thức nó ngay khi họ nhận được, và đó là lý do tại sao những người trẻ, những người chỉ được phép ngắm nhìn từ cạnh bên, luôn luôn khao khát có cơ hội được thưởng thức phần thịt cho riêng mình.
'Ý này được đấy', cô thầm nghĩ. 'Trong dịp như này, mặc kệ đám người lớn và để đám trẻ ăn đến khi no căng cũng không phải ý tồi'. Với việc không chia phần cho những trưởng lão đáng kính, cô thực lòng cảm thấy mình đã xúc phạm đến con mồi. Tuy nhiên, thay vào đó, nó sẽ góp phần nuôi dưỡng những người trẻ triển vọng với tiềm năng hỗ trợ ngôi làng trong tương lai, vậy nên ít nhất hành động ấy cũng có thể châm chước được.
Trong khi có những suy nghĩ đầy ích kỷ về con mồi mà mình vừa tiêu diệt, cô ngẩng mặt lên.
Ngay thời điểm đó.
“Hể…?”
Có lẽ bởi quá mải mê với những suy nghĩ liên quan đến việc tiêu diệt con mồi và phải làm gì tiếp theo sau đó, cô đã không chú ý những điểm bất thường trong cảnh vật xung quanh, cho đến tận bây giờ.
Thân của những cây xung quanh toát lên vẻ u ám, và những chiếc lá mọc ra từ cành cũng u ám tương đương, đến độ gần như có thể bị nhầm lẫn thành màu đen thẫm. Đây không phải là cánh rừng bạch dương tươi sáng, trong trẻo, bảo bọc mà cô quen. Đây là một khu rừng khác bao quanh nó. Là khu rừng đại ngàn thuộc Vương quốc Liên bang St. Gallen, được con người gọi bằng cái tên “Hắc Lâm”- hang ổ của quái vật và quái thú.
†
“Thôi chết! Mình đuổi theo xa quá rồi!”
Sự bất cẩn của bản thân khiến khuôn mặt cô méo xệch trong vô thức. Ngay từ đầu, con heo rừng đã không thuộc về khu rừng bạch dương. Dù nó đã ở đấy một thời gian, nhưng chắc chắn nó đến từ Hắc Lâm. Trong lúc chịu đựng mũi tên và sự truy đuổi của Verche, nó đã thoái lui về hang ổ cũ. Cô đã quá mải mê với cuộc săn, và do tiếp tục truy lùng mà không nhận ra điều ấy, cô đã rời khỏi kết giới của loài Elf.
Cô cần phải trở vào kết giới càng sớm càng tốt. Sự bình yên trong khu rừng Elf được bảo vệ bởi nguồn năng lượng tinh linh đóng vai trò như một chốt chặn vững chãi, ngăn cản mọi thế lực vượt qua. Mặc dù đám quái thú đôi khi cũng xâm nhập được vào kết giới, nhưng những con quái vật mang đặc tính của quỷ sẽ bị đẩy lùi. Nhưng cô bây giờ không nằm dưới sự bảo hộ ấy. Verche vừa đơn độc chui đầu vào Khu rừng của Quỷ mà không hề có sự che chở của thánh thần. Chắc chắn, một thiếu nữ Elf nhỏ bé lang thang ngoài kết giới như cô sẽ là miếng mồi béo bở cho lũ quái vật. Dù sao đi nữa, cô cũng vừa bước vào tổ quái vật với mùi hương của một khu rừng xa lạ với chúng, trong khi đã giải phóng khỏi cơ thể một lượng lớn mana.
“Chết dở, phải nhanh chóng quay về thôi…!”
Nhận thấy tình thế vừa đột ngột đảo chiều, khi bản thân cô từ người đi săn trở thành kẻ bị săn, Verche lập tức quay người ra sau và bắt đầu chạy. Thật đáng tiếc khi phải bỏ lại con heo to đùng kia, nhưng cô không có thời gian mà lo về chuyện đó. Cô đã hạ được nó, ngồi xuống cầu nguyện cho nó, và thong thả nghĩ ngợi linh tinh — cô đã phí quá nhiều thời gian kể từ khi vào trong Hắc Lâm rồi. Chỉ riêng việc đến giờ cô vẫn chưa bị tấn công thôi, đó cũng đã là một phép màu không tưởng.
Chà, tất nhiên, cô vẫn là Verche, người săn được con thú lớn đã từng trú ngụ trong khu rừng này. Trong hoàn cảnh bình thường, mặt đối mặt với lũ quái tép riu, Verche sẽ không thua kém mấy. Tuy nhiên, đây là lãnh thổ của những con quái vật hùng mạnh hơn nhiều. Thợ săn thường chiến đấu với những con quái vật này ở bãi săn của chính họ, nhưng bây giờ thì ngược lại, chính cô là người bị nhắm đến bởi những kẻ săn đến từ khu rừng này. Nếu phải đánh giá về cơ hội của cô ở nơi đây, thì “bất lợi” đã là quá nhẹ nhàng rồi. Xát muối vào vết thương còn là chuyện giỏ tên cô đang trống rỗng, bởi dù gì cô cũng đã dùng gần hết số tên cho con mồi kia. Nếu bị lôi vào một trận chiến ngay lúc này, cô cũng chỉ còn biết chạy mà thôi.
'Mau lên, phải khẩn trương trở về khu rừng.'.
Tuy nhiên, vận rủi đã đến, như thể muốn mỉa mai suy nghĩ của cô.
“Ểể…?”
—– Rầm rầm.
Cùng với tiếng bước chân rung chuyển mặt đất, một bóng đen dần vây lấy Verche.
Thứ xuất hiện trước mắt cô là một tên khổng lồ da xanh to lớn đến nỗi, trông nó như một quả đồi được chiếu sáng từ phía sau. Cái sừng hình nón mọc ra từ cái đầu trọc lóc của nó cao hơn cả những tán lá, và con mắt độc nhất của nó sáng lên đầy điềm báo khi nhìn xuống con mồi đáng thương kia.
Là Cyclops.
Không giống như lũ Giga mang năng lực của nhiều thuộc tính khác nhau và phô trương sức mạnh to lớn của mình, nó là một con quái vật có thể sánh ngang với những đồng loại trong tộc khổng lồ chỉ bằng cách dựa vào sức mạnh hung bạo và sức sống mạnh mẽ của riêng nó –– một hiện thân của bạo lực.
Ngay cả những mạo hiểm giả rank cao cũng sẽ gặp khó khăn nếu phải chiến đấu một mình với nó, và ngay cả với một tổ đội, họ cũng chỉ hạ được nó một cách suýt soát. Nó là một đối thủ đáng gờm đến như vậy.
Mặt khác, Verche hoàn toàn đơn độc ở nơi này. Và cô chỉ là một thợ săn, không phải mạo hiểm giả. Đối thủ chính của cô là quái thú, không phải ác quỷ. Dù cho có đầy đủ mũi tên, cô vẫn không phải là đối thủ của nó.
“Hii, aah…”
Verche co cụm trong sợ hãi, vào khoảnh khắc ánh mắt hai bên chạm nhau.
Cô không thua kém gì lũ quỷ tầm thường, cô tin chắc là thế.
Nhưng, thứ đang đứng ngay trước mắt cô thì sao? Một tên khổng lồ phi phàm, có khả năng đá văng một con gấu chỉ với một ngón chân. Những thớ cơ căng phồng, cứng như thép của nó phát ra những âm thanh kinh hãi với mỗi lần cử động. Mọi bộ phận của sinh vật này đều cứng cáp đến khủng khiếp. Trong số những loài quỷ trú ngụ trong khu rừng này, không sai khi nói rằng con quái vật này là một trong những kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn.
Chân của Verche đang run rẩy. Đôi tay mà lẽ ra phải sẵn sàng giương cung, giờ chỉ còn biết siết chặt trong vô thức. Cô tự hỏi, phải chăng tiếng lách cách ầm ĩ mà cô nghe được suốt ban nãy, thực chất là do chính hàm răng cô tạo thành?
Trong khi cơ thể cô bất động trong sợ hãi, không hiểu sao tâm trí cô vẫn bình tĩnh nhìn vào thứ khó coi ở trước mặt. Đó là cách để cô trốn tránh thực tại, một cơ chế phòng thủ đơn thuần để nỗi sợ không làm cô phát điên. Nhưng thứ duy nhất nó bảo vệ được là trái tim đã bão hòa của cô. Trước đòn tấn công có thể giáng vào cô bất cứ khi nào, cơ chế ấy hữu ích chẳng khác gì một tấm khiên giấy hết.
—— Rầm, rầm.
Như cố ý, gã khổng lồ bắt đầu bước chậm dần về phía Verche.
“GUH, GUH, GUH...”
Một tiếng kêu nghèn nghẹt phát ra từ nó nghiến hai hàm răng. Cái lưỡi đỏ hình thù kỳ quái của nó thò ra và liếm những chiếc răng lởm chởm, trông giống hệt như một núi kim.
Nó đang cười. Nó liếm quanh bờ môi để làm rõ hàm ý.
‘Mình, sắp sửa bị ăn sao?’
Một cảm giác ghê tởm trồi lên từ nhận định ấy.
Bản chất của mọi sinh vật sống là giết và ăn thịt những sinh vật khác. Ngay chính Verche cũng đã bắt và ăn thịt nhiều con mồi của mình dưới tư cách một thợ săn. Nhưng đáng lẽ phải có một sự hài hòa nào đó, giống như việc cô tuân theo trật tự của khu rừng. Kiểu như, nguyên nhân trọng yếu cho việc duy trì cân bằng hệ sinh thái, niềm tự hào vì đã săn bắn với lòng tôn trọng, và lòng biết ơn dành cho con mồi sẽ trở thành thức ăn của cô.
Con quỷ này sẽ không bao giờ cảm nhận được những điều đó. Nó sẽ không nhớ bất cứ con mồi nào đã từng ăn, hay thậm chí cả hương vị của cái cách nó hạ gục con mồi. Nó sẽ chỉ chơi đùa với con mồi cho đến khi chúng cận kề cái chết, và sau đó ăn chúng trong khi tận hưởng nỗi sợ hãi của con mồi. Và điều duy nhất nó sẽ làm với sức sống mà nó nhận được từ việc ăn con mồi chỉ là sự phụ thuộc nhiều hơn vào sức mạnh của nó. Những gì sót lại sẽ chỉ còn sự hủy diệt và hỗn loạn.
Cô không muốn bị giết bởi loại quái vật đó. Nếu cô phải chết ở đây, cô thà chết dưới móng vuốt hoặc sừng gạc của một con quái thú nào đó còn hơn. Nếu bị gạc hươu đâm thủng hoặc bị vuốt gấu cào xé ở đây, điều ước ấy sẽ trở thành hiện thực. Ngay cả răng nanh của con lợn rừng khổng lồ kia cũng được nốt. Nếu phải trở thành thức ăn cho chúng, thì như vậy vẫn là tốt cho cô, nếu nghĩ đến việc chúng cũng là một phần của sự hài hòa trong khu rừng. Bằng cách đó, cô sẽ trở về với vòng tuần hoàn của thiên nhiên tạo hóa, một khát khao của bất kỳ Elf nào. Con đường ấy sẽ bị phong ấn nếu con quỷ kia giết được cô, vì lũ quỷ chứa đầy chướng khí và nằm ngoài vòng tạo hóa. Loài Elf tin rằng sẽ không có sự yên nghỉ nào cho những linh hồn bị chúng ăn thịt sau khi chết.
“Không.”
Một tiếng khóc run rẩy rỉ ra từ đôi môi tái nhợt của cô.
Có lẽ đó chính là manh mối trước khi cô cất lên một tiếng hét long trời lở đất bằng toàn bộ không khí còn sót lại trong phổi.
“CỨU VỚI, AI ĐÓ CỨU TÔI VỚI!!”
Tiếng hét của cô vang vọng khắp khu rừng.
Vào thời khắc đó, chính xác thì ai đã xuất hiện trong tâm trí của cô? Là bố mẹ, người đã nuôi nấng cô? Hay là những người lớn trong làng, những người đã luôn kìm hãm và xa lánh cô? Hay chẳng nhẽ, là đám bạn con trai tưởng như không hề đáng tin cậy của cô?
Dù thế nào đi nữa, giọng nói cô cất lên tại đây, từ rất xa rừng bạch dương trắng, cũng sẽ không bao giờ chạm đến họ.
Nhưng…
“——Ở yên đấy.”
Cơ thể rúm ró của cô run lên vì giọng nói đó, một giọng nói không hề có trong kí ức của cô.
‘A-ai vậy?’
Mặc dù câu hỏi đó xuất hiện trong tâm trí, nhưng cơ thể cô vẫn tê liệt hoàn toàn, không thể di chuyển dù chỉ một chút.
“Ở yên đấy”, bản năng được mài giũa qua nhiều năm săn bắn của cô mách bảo rằng hãy nghe theo giọng nói này.
Verche đánh cược mọi thứ cô ấp ủ cho đến thời khắc ấy.
Đúng như mong đợi, cô cảm nhận được sự hiện diện của chủ nhân giọng nói đó đang tiếp cận cô từ đằng sau.
“Này, thằng khổng lồ đần độn kia.”
Người đứng sau lưng Verche phun ra lời chê bai đầy bất cẩn ấy vào gã khổng lồ đứng trước mặt cô.
Giọng nói trong trẻo đi qua tai Verche thuộc về một người phụ nữ. Mặc dù vậy, cách chọn từ ngữ và giọng điệu thô lỗ của cô ta lại gần như không tồn tại trong số những Elf vô địch về khoản khiêm nhường ở làng cô. Bản thân Verche cũng là một phụ nữ nóng tính, nhưng theo trí nhớ của cô, cô sẽ không bao giờ chọn những từ ngữ gay gắt như vậy.
‘Cơ mà, cái người... hình như là phụ nữ kia, cô ta có hiểu tình hình ở đây không vậy?’ Họ hiện đang chọi mắt với một tên khổng lồ cao chót vót. Số lượng bên họ có thể đã tăng lên ― Verche chỉ có một mình và giờ thì có hai, nhưng điều đó không có ý nghĩa gì trong tình huống tuyệt vọng cùng cực này cả. Dẫu biết thừa điều ấy, người phụ nữ kia vẫn cứ khiêu khích tên khổng lồ trước mặt họ.
“E, err...”
Giọng nói mạnh mẽ thường ngày của cô đã biến mất. Thứ thoát ra khỏi cuống họng Verche là một giọng nói đáng thương mà cô chưa từng nghĩ là mình có thể có.
Người phụ nữ phía sau dường như không bận tâm đến Verche, thay vào đó, cô ta nói thêm một lời nữa với Cyclops.
“—Biến đi.”
Vào khoảnh khắc ấy, đôi tai dài của Verche khẽ co giật.
Sự hiện diện của người phụ nữ mà cô cảm thấy sau lưng vừa bùng nổ dữ dội.
Lượng mana bộc phát là quá mạnh mẽ, nó lấp kín Verche, người đang đứng trước mặt cô ta trong nỗi kinh hoàng.
Hào quang đáng sợ của cô ta giống hệt như con sư tử cái bị đánh thức khỏi giấc ngủ trưa vậy. Cô ta giải phóng toàn bộ những thứ kìm nén suốt nãy giờ cùng một lúc. Chính xác là như vậy.
‘N-người này...sức mạnh ma thuật quá to lớn! Ngay cả những người lớn trong làng cũng không có nhiều đến như vậy. Lẽ nào cô ta thậm chí còn mạnh hơn cả các trưởng lão!?’
Cô thấy thật khó tin. Thế nhưng, cô lại cũng cảm thấy sự thực đúng là như vậy.
Người đứng sau cô thực sự sở hữu thứ sức mạnh phép thuật áp đảo ấy.
Có lẽ đây là dấu hiệu cho thấy cô ta không coi tên khổng lồ trước mặt như một mối nguy, và rồi, quả nhiên,
“Gừ, gừuuu…!?”
Có lẽ tên khổng lồ một mắt cũng cảm nhận được sức mạnh của người phụ nữ vừa xuất hiện ấy?
Ngay cả thân mình cao lớn như những tán cây của nó cũng phải nhảy lên, như thể vừa bị sét đánh vào.
Con mắt độc nhất của nó mở toang, và sự ngần ngại hiện rõ trong bước lùi của nó. Ngay cả chấn động từ bước chân kia cũng đủ để khiến Verche run rẩy, nhưng tên khổng lồ lại thở hồng hộc ra khói trắng, khuôn mặt nhăn nhúm đầy bất an.
Đúng thế, nó đã sợ hãi. Đối với Verche, tên khổng lồ độc ác này chỉ đơn thuần là bị đe dọa bởi lượng mana kia, và giờ hắn đang rung lắc trong sợ hãi.
“Ta nói lại lần nữa.—— BIẾN ĐI!”
“OOOOOOGGG...!”
Như tín hiệu đầu hàng, tên Cyclops gầm một tiếng giận dữ – không, một tiếng kêu than, rồi tháo chạy.
Rầm, rầm, rầm, tiếng bước chân của nó phải nhanh gấp mười – hoặc thậm chí là hơn – so với khi tiếp cận Verche.
Cô có thể nghe thấy một tiếng khịt mũi ngạo nghễ từ đằng sau.
Cô ta thậm chí còn không tung lấy một đòn vào nó, vậy mà cô ta vẫn xuất sắc xua đuổi tên khổng lồ đi.
“Mình, được cứu rồi ư…?”
Cô lẩm bẩm khi cảm thấy mình vừa tỉnh dậy từ một cơn ác mộng.
Cô lang thang vào một khu rừng mà cô chưa từng đi vào trước đây, gặp phải một con quỷ mà không thể nào so sánh với những con thú mà cô từng săn được... và rồi cô được cứu bởi một ai đó với sức mạnh ma pháp khổng lồ mà cô chưa từng gặp trong đời.
Nếu đây không phải một giấc mơ, thì nó là cái gì?
“Này.”
“V-vâng!?”
Verche nhanh chóng quay đầu khi người phụ nữ phía sau gọi cô — và cô còn kinh ngạc hơn trước những gì mình nhìn thấy.
Người phụ nữ không quan tâm đến phản ứng của cô và tiếp tục.
“Tôi ít nhiều cũng cứu mạng cô rồi đấy. Cho tôi một lời cảm ơn cũng không được sao?”
Người phụ nữ cất lên câu đó quả thực quá xinh đẹp, không cần biết là từ góc nhìn của phụ nữ hay đàn ông.
Mái tóc bạch kim, làn da nâu, chiếc mũi cao vút rất hợp với đôi mắt hình hạnh nhân. Thân hình cô ta là sự kết hợp giữa sự khêu gợi trưởng thành và sự săn chắc trẻ trung, với những đường cong đẹp tuyệt mĩ, thứ bình thường không thể thấy ở những Elf nữ vốn mảnh mai tự nhiên.
Cô ta đeo một chiếc bịt mắt để che đi con mắt trái, thứ dường như đã phải chịu thương tích từ ngày xưa, nhưng ngay cả với khuyết điểm đó, cô ta vẫn là một mĩ nhân vô song.
“Sao thế? Có luật nào trong tộc cô không cho phép cô nói chuyện với người khác màu da à, White Elf?”
Đặt mái tóc bạc bóng mượt sang một bên, đôi tai cô ta cũng dài và nhọn như bất kỳ Elf nào.
Kết hợp với làn da màu nâu sẫm, chỉ có duy nhất một bộ tộc ở lục địa này sở hữu những đặc điểm trên.
“Dark Elf?”
Trước tiếng thì thầm bàng hoàng của Verche, người phụ nữ đáp lại bằng một tiếng cười.
†
“Verche của tộc Witte à, hiểu rồi.”
Người phụ nữ Dark Elf lẩm bẩm như thể từng nhớ cái tên ấy trong khi lật miếng thịt nướng trên lửa.
Bao quanh họ là một pháp trận được dựng lên từ những tảng đá nhỏ sắp xếp theo trình tự để xua đuổi quái vật. Ở trung tâm của nó là một cái lều với khung là những nhánh cây nhô ra. Nghe thì có vẻ khó tin, nhưng họ thực sự đang cắm trại ở sâu trong Khu rừng của Quỷ.
“Vâng... còn quý cô đây thì sao?”
Vừa hít hà mùi thơm ngon lành của miếng thịt từ con mồi do chính cô săn và nhìn nó được nướng chín, Verche vừa hỏi lại cô ta. Cô đã muốn quay trở lại Rừng Bạch dương càng sớm càng tốt, nhưng phải can đảm lắm thì cô mới dám vượt qua Hắc Lâm đầy rẫy quỷ dữ này một mình. Và thật không may, màn đêm cũng sắp sửa buông xuống nữa. Cuối cùng, cô quyết định dành một đêm với người phụ nữ này cùng với con mồi của mình như một sự bù đắp.
Sự thật rằng Verche có thể làm quen với người phụ nữ theo cách này đã cho thấy không có sự thù địch đặc biệt nào giữa White Elf và Dark Elf. Thay vào đó, con người, những người thường xuyên xâm nhập vào lãnh thổ của bọn họ để lấy đi của cải hoặc thậm chí là chính họ- để bán làm nô lệ, sẽ phù hợp với câu chuyện “kẻ thù của Elf” hơn. Những câu nói như “loài Elf bị chia cắt bởi ánh sáng và bóng tối và họ phải chiến đấu với nhau” chỉ là tư tưởng tùy tiện của lũ người dốt nát. Tổ tiên của họ đã chọn nơi họ sinh sống, nhưng ngoài khu rừng được bảo vệ bằng kết giới với sa mạc được bảo vệ bằng một cách nào đó ra, bọn họ không có nhiều sự khác biệt. Ngay từ đầu, vì chỗ cư ngụ của họ cách nhau quá xa, nên gặp được nhau cũng đã là chuyện hiếm, do đó câu chuyện "hai chủng tộc chiến đấu với nhau" chỉ là bịa đặt vớ vẩn mà thôi.
Người phụ nữ rời mắt khỏi miếng thịt heo nướng và cất lời.
“Nghĩ lại thì, tôi vẫn chưa cho cô biết tên mình thì phải. Tôi là Drei.”
“Hửm? Có thế thôi?”
Verche thấy khá kỳ quặc khi người phụ nữ thẳng thừng ném ra một cái tên như vậy. Thật vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một Dark Elf, nhưng cô biết rằng họ có chung một tổ tiên với mình. Cô cũng được kể cho rằng Dark Elf cũng có niềm tự hào như White Elf, và họ cũng rất coi trọng tên của bộ tộc. Khi được yêu cầu giới thiệu bản thân, thông thường họ cũng sẽ đề cập đến tên của bộ tộc nữa.
Đối với câu hỏi đó, người phụ nữ tự giới thiệu mình là Drei trả lời rằng,
“Toàn bộ tộc của tôi đã bị loài người xâm lăng và bị xóa sổ. Người ở trước mặt cô là người duy nhất còn sống sót.”
Nói xong, cô đột nhiên quay lại nướng miếng thịt. Không có một chút cảm xúc nào trong câu trả lời đó hết. Không có nỗi đau buồn cho gia đình và bạn bè, cũng không có nỗi căm thù cho những kẻ đã phá hủy bộ tộc của cô ta. Cô nghĩ rằng bất cứ ai cũng phải có những suy nghĩ như vậy khi nói về những điều đó, nhưng chẳng có gì như vậy trong câu trả lời của Drei cả.
— Có lẽ trái tim cô ấy đã chai sạn rồi.
Trực giác của Verche mách bảo cô như vậy.
Đây không phải là điều mà Verche muốn tưởng tượng, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu loài người tấn công và phá hủy ngôi làng của cô và sau đó cô là người sống sót cuối cùng? Tất nhiên cô sẽ rất đau buồn vì chuyện đó. Cô cũng sẽ căm thù cả những tên xâm lược. Tuy nhiên, cô tự hỏi liệu mình có thể tiếp tục sống với những cảm xúc như vậy mãi không. Suy cho cùng, tuổi đời của loài Elf cũng rất lớn. Và đối với người tiếp tục sống trong khi nuôi dưỡng lòng phẫn uất đau đớn ấy đến hết phần đời còn lại của mình, vòng đời như vậy là quá dài. Sẽ không có gì lạ nếu cảm giác đó đôi khi trở nên tê liệt trong suốt cuộc đời đằng đẵng của cô ta.
“Tôi xin lỗi, không hiểu tại sao, có vẻ như tôi đã hỏi cô một câu hỏi khó chịu...”
“À, đừng bận tâm.”
Cô ta trả lời mà không buồn ngoảnh lại, và đúng như dự đoán, cũng không có chút xúc cảm nào trong đó hết.
Verche cảm thấy rằng cô vừa vô tình chạm vào vết thương cũ của Drei. Cho dù Drei không phàn nàn về nỗi đau của bản thân, cô cũng chẳng thể yên lòng nếu cứ để mặc nó trôi đi được. Một khoảng lặng khó xử giữa hai người diễn ra trong thoáng chốc.
Khi Verche không thể chịu đựng sự khó xử này, cô bắt đầu mở miệng và cố gắng thay đổi chủ đề.
“À thì, cô đang làm gì trong khu rừng này vậy?”
“Khi mà đám người tai dài chúng ta ở trong rừng, thì tất nhiên chỉ có một việc để làm thôi. Tôi đang đi săn. Có điều, con mà tôi đang săn lớn hơn con của cô một chút.”
Drei lém lỉnh trả lời và cất lên một tiếng cười khàn khàn đầy ranh mãnh.
Verche cảm thấy rằng bầu không khí giữa họ đã nhẹ đi đôi phần.
“Quý cô Drei, cô có phải là mạo hiểm giả không?”
Mạo hiểm giả. Cứ vài năm một lần, một nhóm bọn họ sẽ vào trong Rừng Bạch dương để thám thính. Hầu hết trong số họ là con người, nhưng đôi khi cũng có mấy tên người lùn toàn mùi đất và cả bán Elf nữa. Một số Elf đã mệt mỏi với ngôi làng của mình, và có khao khát được thăm thú thế giới ngoài kia, đôi khi cũng rời khỏi rừng để trở thành mạo hiểm giả. Mặc dù chuyện những Elf ấy hợp tác với một nhóm người thì thoảng lại làm ô uế khu rừng của đồng loại vẫn là điều mà Verche không tài nào hiểu nổi.
Dẫu vậy “mạo hiểm giả” là nghề duy nhất mà Verche có thể nghĩ là sẽ săn quỷ thay vì quái thú. Và để cô ta có thể đi một mình thay vì đi theo nhóm, chắc chắn phải có gì đấy rất đặc biệt.
Drei sau đó nói trong khi nghịch bàn tay trống trơn của mình.
“Ừm, đại khái là thế.”
“Đại khái?”
“Người đàn ông mua tôi về là một mạo hiểm giả.”
Cô ấy nói, nghe dường như có chút thất vọng.
“M-mua!?”
“Này này, đừng có đột nhiên hét lên như vậy chứ. Suýt nữa là miếng thịt rơi xuống rồi.”
"Đây", cô ta nói khi đặt miếng thịt nướng lên một phiến lá hoa dại lớn. Verche rụt rè nhận lấy, còn Drei thì tiếp tục chủ đề vừa rồi.
“Có gì đáng ngạc nhiên đâu. Đối với một á nhân mà cả tộc đã bị tiêu diệt, thì dĩ nhiên đâu còn lựa chọn nào ngoài trở thành nô lệ nữa. Với lại, chẳng phải nhìn vào tôi là biết ngay rồi sao?”
“Nhoàm, nhoàm... cô nói nhìn vào cô là ý gì cơ?”
“Đừng nói chuyện trong khi ăn chứ”, Drei bực tức nói. Cơ mà, dù cô ta có nói gì đi nữa, cũng đã khá lâu kể từ lần cuối Verche được nếm thịt heo rừng rồi. Và bên cạnh đó, nếu cô không ăn miếng thịt này ngay, chắc chắn linh hồn con lợn sẽ cảm thấy bị xúc phạm. Kể cả thế, cô vẫn thấy thịt rất là ngon. Gia vị cũng được nêm rất vừa miệng. Hương liệu được dùng để che đậy mùi hôi của thịt cứ như là đến từ một thế giới khác vậy. Đây là lần đầu tiên Verche được ngửi một mùi hương như thế, nhưng cô cảm thấy rằng nó hòa quyện hoàn hảo với miếng thịt béo ngậy, nên cô cũng tương đối thích nó.
“Vòng cổ của tôi, đây này.”
Drei vừa nói vừa chỉ vào cổ mình. Đúng như những gì cô ta nói, trên đó có một cái vòng bạc. Theo cảm quan thẩm mỹ của Verche, món trang sức này không phù hợp với Drei chút nào. Nó quá dày và thô kệch để mà tôn lên nét đẹp của nữ giới, và cũng chẳng có chút tỉ mỉ nào ở trong nó cả. Và trên hết, bạc được xem là một nguyên liệu thô đối với Elf. Thay vì kim loại quý, Elf sẽ sử dụng mã não hoặc ngọc thạch để làm đồ trang trí. Đối với họ, xâu mã não hay ngọc thạch thành chuỗi rồi đeo trên cổ hoặc đính lên vải thêu mới được coi là tao nhã.
Hãy để bạc và vàng là sở thích của lũ người xấu xa hay đám người lùn — những kẻ có sở thích đào hầm khai khoáng. Loài Elf vốn dĩ đã mang trên mình một mái tóc vàng óng ả kể từ khi được sinh ra... đó mới chính là sắc đẹp của Elf.
Cô đã từng nghe rằng Dark Elf ưa thích thạch anh hơn là mã não với ngọc thạch, nhưng đúng như dự đoán, có lẽ họ cũng tránh xa các khoáng chất quý hiếm.
“Đây là bằng chứng cho thấy tôi là nô lệ của đám vượn trụi lông. Trong này còn có cả một bùa chú, kiểu bùa chú buộc tôi phải tuân theo chủ nhân của mình.”
"Vượn trụi lông" là một cái tên khiếm nhã được đặt bởi những chủng tộc có tuổi thọ cao để gọi những con người với tuổi thọ ngắn ngủi. Loài Elf coi đó là lời chửi rủa tục tĩu, vậy nên họ thường không sử dụng biệt danh này, trừ khi không thể kìm nén cơn giận được nữa. Qua lời nói đó, Verche đã thấy được mối hận thù dai dẳng của Drei. Không cần biết lòng hận thù đã tê liệt đến cỡ nào, cảm giác bất diệt ấy sẽ mãi còn đó. Không hiểu tại sao, Verche lại thấy buồn vì chuyện ấy.
Drei tiếp tục nói trong khi nướng phần thịt của mình.
“Và rồi tôi bị đem bán như một món đồ trong một khu chợ thành thị mà đám vượn trụi lông đấy hay ghé qua. Từ những gì tôi nghe được, thì có vẻ tôi đã được mua với giá rẻ hơn nhiều so với những gì thị trường định giá. Có một khoảng thời gian, bắt đầu từ mắt trái, toàn bộ cơ thể tôi đã phải hứng chịu hàng đống vết sẹo nghiêm trọng. Cơ mà, bây giờ cô cũng chẳng thấy chúng được đâu.”
“…………”
Verche không còn lời nào để nói nữa. Cô đã chuyển hướng chủ đề nhằm giảm bớt sự khó xử, nhưng rõ ràng cô lại vừa chọc phải tổ ong bắp cày một lần nữa.
May mắn thay, có vẻ như câu chuyện đó không mang nhiều sức nặng đối với Drei. Gạt sang một bên những người đã bán cô ấy, dường như cô ấy không ghét những người đã mua cô.
Thế nhưng, bầu không khí giữa họ vẫn chưa có dấu hiệu gì là đang dịu bớt hết.
“Này, này, nhìn cô cứ như sắp khóc đến nơi rồi ấy, thôi đi. Dù sao đi nữa, tôi cũng cảm thấy rằng có người chịu mua tôi là một điều tốt. Mặc dù tôi không định nói câu này để mua vui cho anh ta.”
“Tức là cô đang nói mình không có ác cảm gì với người đó sao? Ý tôi là, xét cho cùng thì, vì cô là nô lệ, nên quý cô Drei đây mới bị ép phải đến một nơi nguy hiểm như thế này—–”
“Cô đang giễu tôi đấy à, nhóc Witte?”
Drei khẽ bật cười khinh bỉ.
“Khu rừng này thì nguy hiểm chỗ nào với tôi cơ chứ?”
Cô ấy nói có lý. Cô ấy là một pháp sư có thể xua đuổi cả một con quỷ như Cyclops đi chỉ bằng cách đe dọa nó. Con quái vật đấy là một trong những thế lực đang cạnh tranh cho vị trí đứng đầu chuỗi thức ăn của khu rừng này. Và nếu có thể xử lí nó dễ dàng đến như thế, thì tất nhiên Hắc Lâm chẳng là gì ngoài một bãi săn với Drei cả.
“Thành, thành thực xin lỗi.”
“Kukukuu. Tôi đùa thôi. White Elf các cô đúng là nghiêm túc quá đấy.”
“Trò đùa của Dark Elf chướng tai thật.”
“Aha, phản ứng dữ dội đấy, nhóc.”
Drei vừa nói vừa lật miếng thịt.
“Ờ thì, tôi sẽ quay lại với chuyện của mình. Bây giờ tôi đang khá là vui. Tất nhiên, tộc của tôi đã tuyệt chủng, còn tôi thì bị nguyền phải trở thành kẻ duy nhất sống sót, nhưng giờ tôi đã có... bạn đồng hành.”
“Bạn đồng hành, hả?”
'Người đã mua Drei là một mạo hiểm giả. Tức là, bạn đồng hành mà cô ấy nói chắc hẳn là tổ đội của mạo hiểm giả kia.' Verche nghĩ.
“Phải. Những người đó và tôi đều cùng chung một trái tim, một sức mạnh, và một sinh mạng cho một mục tiêu duy nhất... Cơ mà, trong số họ cũng có một thằng đần không ai chịu nổi.”
“Cho tôi biết họ là người như nào được không?”
“…À thì, tôi cũng không ngại kể cho cô đâu. Nhưng điều này có liên quan đến công việc của tôi nên tôi không thể cho cô biết cụ thể, như vậy được chứ?”
Có lẽ đây là sự thận trọng mà ai cũng có khi họ làm một công việc như vậy. Verche đã nghe rằng đôi khi sẽ có tranh chấp liên quan đến phần thưởng nhiệm vụ giữa các mạo hiểm giả và họ có thể giết nhau vì điều đó. Đối với Verche, vụ này nghe chừng quá nông cạn, nhưng rõ ràng có những người như thế ở thế giới ngoài kia. Cân nhắc đến chuyện đó, Verche có thể hiểu được rằng tiết lộ bí mật về ban đồng hành không phải một hành động đúng đắn cho lắm. Tuy nhiên, cô vẫn tò mò về những người mà Drei khiêm nhường tuyên bố là “bạn đồng hành” của mình.
“Tính cả tôi, thì trong nhóm có bốn người. Nam với nữ là ngang nhau, thế nên, mỗi bên hai người. Người đầu tiên trong số họ là, nói sao nhỉ. Tên đần không ai chịu nổi mà tôi nói lúc trước ấy. Cậu ta là người mới trong số chúng tôi. Một tên thực sự chẳng ra gì. Cậu ta lông bông và ồn ào, nhưng bất chấp cái tính đó, không hiểu sao, cậu ta lại rất hay buồn phiền vì mấy chuyện vặt vãnh, và nói thật thì tôi cũng chẳng biết nên làm gì với cậu ta. Nhưng chuyện cậu ta có tài thì tôi không nghi ngờ gì hết. Và nếu xét về mảng chuyên môn, thì cậu ta dùng phép còn giỏi hơn cả tôi.”
“Hểểểể!? Cậu ta còn giỏi hơn cả người như quý cô Drei đây sao!?”
“Nếu là trong phạm trù chuyên môn của cậu ta, thì như tôi đã nói, đúng thế. Tất nhiên, nếu là ngoài mảng đó, thì tôi xuất chúng hơn cậu ta nhiều.”
Cô nói trong khi ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình ra.
Thế nhưng Verche vẫn thấy khó mà tiếp nhận nổi. Người ta có thể dễ dàng nói rằng Drei là một pháp sư xuất chúng chỉ bằng cách nhìn vào lượng mana của cô ấy. Và để ai đó có thể vượt Drei dù chỉ trong một lĩnh vực duy nhất, thì rõ ràng người đó phải tài năng đến cùng cực trong mắt Verche.
Ngay cả từ quan điểm của một Elf, một ai đó không như cô, thì hai người này quả nhiên vẫn rất tầm cỡ. Rốt cuộc tổ đội của cô ấy thường xuyên phải chiến đấu với cái gì?
“Người thứ hai là một phụ nữ. Một người đáng sợ khác... Cô ấy thành thạo cả kiếm thuật cũng như phép thuật. Tất nhiên, kĩ năng của cô ấy ở cả hai đều thuộc dạng bậc thầy.”
“... Cô đang đùa phải không? Thành thạo cả phép thuật lẫn kiếm thuật?”
Nghe thực cứ như một trò đùa. Phép thuật là một lĩnh vực hết sức thâm sâu. Ngay cả đối với Verche, người vốn được ban năng lực phép thuật từ khi lọt lòng, cũng không thể tập luyện cả phép thuật lẫn cung thuật mà vẫn thành thạo được cả hai. Con đường ma thuật không khoan dung đến mức để cho một người thành thạo con đường thứ hai trong khi vẫn đang đi trên đó. Cô nghĩ rằng cô ấy chắc hẳn phải thuộc một chủng tộc có tuổi thọ tương đối, nhưng…
“Nghe vô lí thật đấy, nhỉ? Lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi cũng đã nghi ngờ liệu cô ấy có thật là con người hay không. Hóa ra, cô ấy thực sự sở hữu khả năng siêu phàm.”
'Thật tiếc khi cô ấy dường như thực sự là con người'. Suy nghĩ ấy khiến cho Verche lặng đi.
Tuy con người quả nhiên có vòng đời rất ngắn, nhưng số lượng bọn họ lại rất đông, và Verche cũng từng nghe rằng đôi khi, một ai đó với tài năng phi thường bẩm sinh sẽ xuất hiện trong số họ. Có lẽ người mà Drei kể với Verche là một trong số đó.
“Thành thực mà nói, tôi cũng không biết giới hạn năng lực của cô ấy là bao nhiêu. Nếu trên đời tồn tại một nhóm người mà tôi không bao giờ có thể đánh bại, chắc chắn cô ấy sẽ nằm trong số đó.”
Tất nhiên là cô không thể thắng được rồi, Verche nghĩ. Nếu họ chỉ đối đầu bằng phép thuật với nhau thì Drei sẽ có lợi thế, nhưng bên kia còn là một kiếm sư bậc thầy. Người pháp sư sẽ buộc phải phòng ngự bằng phép thuật, và một khi người kia phá vỡ thế phòng ngự và tiếp cận được pháp sư, thì pháp sư sẽ bị hạ ngay tức khắc. Trong trường hợp tệ nhất, ngay cả một con rồng cũng còn dễ chịu hơn so với con người này.
“Cơ mà, chuyện đấy chắc chẳng bao giờ diễn ra được đâu, vụ tôi đối đầu cô ấy ấy. Cô ấy nghiêm túc từ trong máu, và cũng không phải loại có thể phản bội đồng đội. Mặc dù đôi khi nghiêm khắc đến không thở nổi, nhưng cô ấy cũng sẽ không cố tình ép người khác phải cảm thấy thế nếu không cần thiết. Đúng vậy, đơn giản mà nói thì cô ấy chỉ là một người hết sức đáng tin và chung mục đích với tôi thôi.”
“Cô quả nhiên rất tôn trọng cô ấy, nhỉ?”
“Gì cơ, bộ cô nghĩ tôi là loại phụ nữ tự cao luôn xem thường người khác chắc?”
“Không, không phải, tuyệt đối không phải vậy! Ừm... Vậy người cuối cùng là người như thế nào?”
Verche hoảng hốt thúc cô ta tiếp tục câu chuyện.
Người cuối cùng… có lẽ là mạo hiểm giả đã mua Drei. Drei nói với cô rằng họ có bốn người bao gồm cả bản thân cô ấy, và đến giờ cô ấy vẫn chưa đề cập đến người đã mua mình. Vậy rốt cuộc là người đã đem lại niềm vui sống cho một Dark Elf đánh mất cả bộ tộc? Ngay cả Verche cũng hết sức hứng thú với chuyện anh ta là loại người như thế nào.
Đúng như Verche nghĩ, Drei đột nhiên không nói nên lời.
“Anh ta à...”
Rồi ánh mắt cô ấy lan man vào không trung. Con dao ban nãy cô dùng để cắt thịt nay lại bị mân mê mãi không thôi.
“Không biết tôi nên nói gì về anh ta nhỉ... Nếu phải nói, thì anh ta là một người tôi không tài nào hiểu nổi.”
“Không tài nào hiểu nổi?”
“Đúng vậy. Chỉ là, rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì cơ chứ? Không, không phải như vậy. Tôi có thể phán đoán bằng cách nhìn vào mặt anh ta. Tôi chỉ không thể hiểu là tại sao anh ta lại nghĩ theo chiều hướng đấy.”
Cô ấy càu nhàu, và thay vì giải thích anh ta là kiểu người như thế nào với Verche, nó lại gần hơn với một bản tóm lược rời rạc về những gì cô ấy đang nghĩ — một lời độc thoại. Và tất nhiên, vì Drei đã nói như thế…
“H-haa...”
Verche cũng không biết đáp trả sao cho khác cả.
“Ngay từ đầu, anh ta đã không suy tính kỹ trước khi quyết định mua tôi. Có vẻ như lý do duy nhất khiến anh ta mua tôi đơn giản là bởi anh ta có thể mua một Dark Elf đầy thương tích với giá rẻ. Nhưng, chỉ là, sao lại thế? Ngay cả khi tôi tỏ ra hữu ích, anh ta dường như dường như cũng chẳng vui vẻ gì cho cam. Đôi lúc anh ta còn trách mắng tôi, bảo tôi mấy câu như là 'đừng có cố quá hay 'cô có tự lo được không vậy?',.... Tôi thực không hiểu nổi. Bình thường mà nói, chẳng phải anh ta nên vui vẻ một chút với những gì tôi làm sao? Anh là người lôi tôi vào vụ này đấy, biết không hả?”
“T-tôi hiểu...”
Vì lý do nào đó, câu chuyện của cô ấy lại rẽ theo một hướng rất khó hiểu.
Verche nhớ mang máng là mình đã từng nghe một giọng điệu tương đồng ở đâu đó trước đây. Là đâu ấy nhỉ? Ah, đúng rồi, chính là nó. Đây đích thực là giọng phàn nàn của một phụ nữ hàng xóm mà cô quen, một người vừa mới lập gia đình.
Trong khi Verche đang suy nghĩ về nó, Drei vẫn tiếp tục nói.
“Anh ta lúc nào cũng tránh mấy tình huống mà hai chúng tôi phải ở một mình, đã thế còn nói chuyện theo kiểu rất bâng quơ, cái kiểu mà bạn đồng hành hay nói ấy. Chẳng nhẽ anh ta không nghĩ chúng tôi có thể nói chuyện một cách thân mật hơn sao? Thế nào?”
Cuối cùng cô ấy ngồi bó gối và nhìn chằm chằm xuống hai chân. Hai mắt cô dường như hơi đỏ, nhưng có lẽ là do ánh lửa chăng?
Verche chợt thấy mình như đang cười, bởi nãy giờ cô cứ thấy nhồn nhột bên trong.
Có lẽ cô thực sự đã để lộ điều ấy, bởi Drei đột ngột ngẩng đầu dậy với một cái trề môi.
“Cái mặt đấy là sao hả?”
“À không, chỉ là, tôi cảm thấy Drei thực sự rất trân trọng người đó thôi.”
“Tất nhiên. Anh ta là bạn đồng hành của tôi mà. Ai cũng sẽ trân trọng bạn đồng hành của mình thôi...nhỉ?”
Cô ấy lúng túng đảo mắt đi, nhưng đôi môi cô dường như vẫn còn chút bất mãn muốn giãi bày.
Cử chỉ đó thật trẻ con, đến nỗi Verche phải bất giác mỉm cười.
Drei có thể là một pháp sư mà ngay cả những trưởng lão trong làng của cô cũng không thể sánh nổi, và có thể cô ấy phải già hơn tận trăm tuổi so với Verche, nhưng bằng cách nào đó, những cử chỉ dễ thương của người phụ nữ trước mặt cô vẫn chưa hề phai mờ.
Có lẽ hơi khó chịu vì điều đó, Drei khịt mũi.
“Tóm lại, kể về tôi như vậy là đủ rồi. Giờ cho tôi nghe chuyện của cô đi.”
“Hể, tôi sao?”
“Phải. Chuyện gì cũng được. Chắc đủ để giết thời gian đấy. Nói đi.”
Dù Drei nói vậy đi nữa, Verche cũng không biết mình nên kể chuyện gì. Cô sống chỉ vì một thứ, đó là cống hiến cho những cuộc săn. Cô không biết bất cứ chủ đề nào mà những thiếu nữ trạc tuổi hay bàn tán. Với lại, chẳng phải câu chuyện về cuộc săn của cô sẽ rất nhàm chán trước một mạo hiểm giả săn bắn những thứ còn to lớn hơn ư?
“Nhanh nào, nói đi. Hay là tôi niệm phép nào đó cho miệng lưỡi cô trơn tru hơn nhỉ?”
“Không, làm ơn đừng. Được rồi, tôi kể đây!”
Bị thúc giục bởi Drei, Verche đành bất lực cất lên mọi thứ cô kịp nghĩ tới.
Cô nói về cảm giác phấn khích khi lần đầu được cầm cung, về con mồi đầu tiên, về chuyện đám người lớn và thiếu nữ trong làng hay phàn nàn thế nào mỗi khi cô đi săn thú, cô đã nói về rất nhiều điều.
Những gì cô đưa ra chỉ là vài chủ đề vặt vãnh, nhưng Drei vẫn nghiêm túc lắng nghe tất cả, với thái độ rất chăm chú và sát sao. Có lẽ cô ấy cũng chỉ muốn trò chuyện cùng ai đó mà thôi.
Và trước khi Verche kịp nhận ra, Hắc Lâm đã chìm sâu trong đêm tối.