Ougon no Keikenchi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

50 48

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

70 109

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

39 44

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

39 111

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

224 1716

Quyển II: Ma Vương – Sinh Vật Tai Ương Đặc Định – Tiến Công Game Nhiều Người Chơi - Mở đầu

Mở Đầu.

Đội quân thảo phạt Tai ương do Vương quốc Hills thành lập đã khởi hành từ Vương đô được tám ngày.

Thành Lacolinu cuối cùng cũng đã ở ngay trước mắt.

Do ngày hôm đó xuất phát từ nơi đóng quân dã chiến ngay từ lúc rạng đông, nên khi đến nơi trời vẫn còn khá sớm.

Khoảng chín ngày trước.

Giới thượng tầng đột nhiên hạ lệnh yêu cầu thành lập quân viễn chinh, ngay cả những thiếu niên binh vốn chưa đến tuổi nhập ngũ, và cả những quân dự bị đã từng phục vụ trong quân đội, đã giải ngũ cũng bị trưng binh nhập ngũ. Mặc dù không rõ đội quân này sẽ viễn chinh đến đâu, xem ra giới thượng tầng dường như cho rằng chỉ dựa vào chiến lực của binh lính tại ngũ là không đủ.

Bị thúc giục chuẩn bị trong tình trạng không biết gì cả, sau đó đến lúc sắp khởi hành từ Vương đô, các kỵ sĩ cận vệ trực thuộc hoàng tộc mới cuối cùng thông báo cho các chỉ huy, hơn nữa chỉ thông báo cho các sĩ quan cao cấp từ cấp bách phu trưởng (centurio) trở lên, rằng đội quân này thực ra không phải là quân viễn chinh mà là đội quân thảo phạt, đồng thời cũng tiết lộ đối tượng thảo phạt.

Kẻ thù của Nhân loại.

Hiểu biết của mọi người về Tai ương đó vô cùng ít ỏi.

Nghe nói Tai ương đang ở trong Đại ngàn Riber bên cạnh thành Eyjafjalla.

Hơn nữa dưới trướng còn quy tụ rất nhiều thứ tà ác.

Những thông tin này đều từ miệng Tổng giám mục của Thánh Giáo Hội Hills nói ra, nên độ tin cậy rất cao.

Khi biết được chuyện này, các chỉ huy đứng đầu là Tư lệnh đều vô cùng hoang mang.

Tai ương giống như một thảm họa tự nhiên, không phải là thứ mà con người có thể chống lại. Cứ lấy ví dụ những thiên thần của Thành phố trên trời thỉnh thoảng xuất hiện trong lịch sử, mười binh sĩ hợp sức cũng chưa chắc đã thắng nổi một thiên thần.

Thảo phạt Tai ương.

Dù có tập hợp binh lính, thành lập quân đội, cũng không thể nào làm được chuyện đó. Giới thượng tầng của vương quốc hẳn cũng rất rõ điều này, vậy tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Theo lời của kỵ sĩ cận vệ đã tiết lộ cho các Tư lệnh.

Tai ương chỉ vừa mới ra đời, hẳn vẫn chưa trưởng thành đến mức như những Tai ương ở các đại lục khác. Vì vậy, hiện tại có lẽ vẫn còn cơ hội để thảo phạt thành công Tai ương.

「Cái gì mà có lẽ… nói những lời nước đôi như vậy…」

「Ta hiểu ngươi muốn nói gì, nhưng cũng không thể cứ thế bỏ mặc được. Nghĩ đến tương lai có khả năng sẽ biến thành tình trạng liên tục bị Tai ương quấy nhiễu, chúng ta hiện tại chỉ có thể đánh cược một phen đi thảo phạt hắn.」

「Thưa Kỵ sĩ Cận vệ, điểm này tôi hiểu. Mặc dù hiểu…」

「Tư lệnh, đội quân thảo phạt đã được thành lập, tiếp theo đây sắp khởi hành. Đến nước này đã không thể quay đầu lại nữa rồi.」

Quả thực là vậy. Đến nước này đã là bó tay toàn tập. Nếu đã bó tay, vậy thì chỉ có thể hạ quyết tâm tiến lên. Quan trọng hơn là, cấp Tư lệnh và chỉ huy không thể tỏ ra sợ sệt trước mặt binh lính.

Trên đường đi không gặp phải bất kỳ vấn đề hay trở ngại nào, tốc độ hoàn thành lộ trình nhanh hơn dự kiến.

Do tiến quân theo quãng đường ngắn nhất, giữa đường cũng từng đi qua những thành phố biên giới liền kề với lãnh địa ma vật.

Nếu là bình thường, có nhiều người hoạt động gần lãnh địa ma vật như vậy, ma vật thường sẽ ra dò xét một chút.

Nhưng lần hành quân này không xảy ra tình huống đó. Tất cả ma vật như thể đang nói 「bây giờ không phải lúc làm chuyện đó」, xung quanh yên tĩnh đến rợn người, khiến trong lòng Tư lệnh không khỏi dấy lên một dự cảm chẳng lành sắp có chuyện xấu xảy ra.

「…Không, hành quân thuận lợi là một việc tốt. Bây giờ chỉ cần nghĩ đến việc sớm đến được địa điểm dự kiến, hoàn thành nhiệm vụ là được.」

Đột nhiên, phía trước đội quân có xôn xao.

Xét theo vị trí, đội tiên phong của quân đoàn hẳn đã gần đến thành Lacolinu rồi.

Sau khi qua đây, tiếp theo chính là thành Lourdes ở biên giới. Qua đó nữa là điểm đến Eyjafjalla và Đại ngàn Riber.

Thành Lacolinu vì ở xa lãnh địa ma vật, lại là một trung tâm giao thông huyết mạch, nên không xây dựng những công trình như tường thành gây cản trở giao thương và việc mở rộng thành phố, mà phát triển thịnh vượng trên một vùng đất hơi cao. Mức độ rộng lớn của nó không thua kém Vương đô, cả thành phố thậm chí còn tràn đầy sức sống hơn cả Vương đô.

Những binh lính lần đầu nhìn thấy Lacolinu có chút kinh ngạc ồn ào, cũng là chuyện dễ hiểu.

Một bách phu trưởng đáng lẽ đang chỉ huy quân đội ở phía trước chạy đến bên cạnh Tư lệnh. Nếu là báo cáo sắp đến thành phố, giao cho lính truyền lệnh là đủ rồi. Đây không phải là công việc cần đích thân chỉ huy hoàn thành.

「Chuyện gì?」

「Bẩm báo Tư lệnh! Quân ta không bao lâu nữa sẽ đến thành Lacolinu! Nhưng trên không…」

Tư lệnh trước đó chủ yếu từ trên ngựa quan sát đội quân bên dưới, lúc này mới lần đầu tiên ngước mắt nhìn lên.

Dường như có một đám mây đen khổng lồ đang từ phía bên kia thành Lacolinu kéo đến.

Không đúng, hình dạng của nó nếu là mây thì quá thô ráp, hạt lại quá lớn.

「Đó là gì…」

「Không rõ. Mặc dù không rõ, nhưng thuộc hạ cho rằng vẫn nên nhanh chóng vào thành thì tốt hơn.」

Nếu đó là ma vật liên quan đến Tai ương, đây có lẽ không chỉ là vấn đề của thành Lacolinu, mà là tình thế mà đội quân thảo phạt nên ra mặt xử lý.

Chỉ có điều nếu thực sự là vậy, thì có nghĩa là Tai ương đã bị thả ra ngoài Đại ngàn Riber, tỷ lệ thành công của cuộc thảo phạt lần này gần như bằng không.

「Ngươi nói đúng. Ra lệnh toàn đội tăng tốc, tiến vào trong thành.」

Toàn bộ thành Lacolinu im phăng phắc, không còn náo nhiệt như trước nữa.

Sau khi vào thành, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ bộ mặt thật của đám mây đen kỳ dị đó.

Đó là một bầy ong đang ôm kiến.

Hơn nữa dù vẫn còn cách một khoảng, vẫn có thể nhìn rõ hình dáng của những con ong khổng lồ. Kích thước của chúng khác xa so với những con ong mà Tư lệnh biết.

Trông chúng dường như đang giữ một khoảng cách nhất định, đứng yên trên không trung. Cũng có cảm giác như đang chờ đợi điều gì đó.

「Trước tiên đến báo cáo với lãnh chúa rằng đội quân viễn chinh đã đến, đồng thời cử bồ câu đưa thư cho Tể tướng đại nhân. Giới thượng tầng đã chỉ thị, yêu cầu chúng ta sau khi đến thành phố này phải cử bồ câu thông báo. Trong bản báo cáo đó, đính kèm tin tức quân ta gặp phải bầy ong khổng lồ ôm kiến khổng lồ, thỉnh cầu Tể tướng đại nhân hạ lệnh chỉ thị.」

Vị trí của bầy ong là trên không trung phía Đông thành phố──tức là hướng của Lourdes. Không chắc liệu bầy ong có cho phép quân đội đi qua ngay bên dưới hay không.

Dù đã đưa ra báo cáo, khả năng bắt đầu tác chiến mà không đợi chỉ thị của Tể tướng là rất cao.

Binh lính tuy đều có vẻ bất an, nhưng đây vốn dĩ là một đội quân được thành lập để đánh bại Tai ương. Do trước đây Tai ương giao chiến với Vương quốc Hills đều là thiên thần, nên các khóa huấn luyện bao gồm cả cách để nhiều binh sĩ cùng tác chiến với kẻ địch ở phía trên đầu mình. Mặc dù những thiếu niên binh vừa mới được trưng binh chưa được huấn luyện, nhưng dưới sự dẫn dắt khéo léo của những quân dự bị lão luyện đã giải ngũ, hẳn vẫn có thể phát huy chức năng hỗ trợ.

「Hầu hết các thiên thần đều phát động tấn công cận chiến một cách vô kế hoạch, và binh lính vì thế đã từng trải qua nhiều lần huấn luyện hợp tác. Mặc dù ở đó là ong và kiến… nhưng dù sao một khi đã biến thành cận chiến, cũng chẳng khác gì giao chiến với thiên thần. Nếu phe ta có nhiều binh lính như vậy, hẳn có cơ hội để đánh lui chúng.」

Tư lệnh ra lệnh cho đội hỗ trợ ở lại trong thành, cử đội quân tấn công chỉ gồm binh lính tại ngũ triển khai ở phía Đông thành phố. Dù vậy, để tránh kích động đối phương, ông vẫn dặn dò binh lính không được rời xa thành phố quá.

Các bách phu trưởng lập tức bắt đầu hành động. Cùng lúc đó, lính truyền lệnh được cử đến dinh thự lãnh chúa trước đó đã quay về. Lãnh chúa dường như muốn gặp Tư lệnh.

Tư lệnh giao lại những việc tiếp theo cho phó quan, còn mình thì đến dinh thự lãnh chúa.

(Không sao đâu. Chắc sẽ không có vấn đề gì…)

「Xin lỗi đã để ngài phải lặn lội đến đây. Ngài cứ ngồi xuống trước đã.」

Sau khi đến dinh thự lãnh chúa, Tư lệnh vừa xưng danh, đối phương lập tức dẫn ông đến phòng khách. Lãnh chúa yêu cầu ông, người chỉ cởi mũ sắt, trên người vẫn mặc áo giáp, ngồi xuống, ngay cả kiếm cũng không yêu cầu ông giao ra trước. Điểm này vô cùng bất thường.

「Các ngươi lui ra, có chuyện gì ta sẽ rung chuông gọi. Trước đó không ai được phép đến gần phòng khách.」

Lãnh chúa yêu cầu kỵ sĩ cận vệ của mình đợi ở ngoài cửa, không cho ai đến gần. Điểm này cũng tương tự bất thường. Ông tuy là Tư lệnh quân đội, nhưng chuyện quý tộc và một quân nhân bình thường nói chuyện riêng với nhau là điều chưa từng nghe thấy.

「Thưa Tư lệnh, ngài hẳn cũng đã thấy những con côn trùng lơ lửng trên bầu trời phía Đông rồi phải không? Ngài có nghĩ thứ đó liên quan đến Tai ương không? Không, ngài không cần phải lo lắng, ta đã nghe tin Tai ương xuất hiện từ Vương đô rồi.」

Tư lệnh thở phào nhẹ nhõm. Việc bàn bạc cách đối phó với những ma vật đó mà không đề cập đến Tai ương vô cùng khó khăn.

「…Hiện tại tôi vẫn chưa thể đưa ra câu trả lời chắc chắn. Tôi đã báo cáo tình hình ở Lacolinu cho Tể tướng đại nhân, hiện đang chờ chỉ thị.」

「Vậy à… Không, ta rất cảm ơn ngài. Đứng trên lập trường của Tư lệnh, ngài hẳn rất muốn đi qua đây, sớm đến Eyjafjalla mới phải.」

「Ngài đừng nói vậy. Dù sao cũng là tình huống thế này, tôi cũng hy vọng có thể hỗ trợ hết sức mình…」

「Xin lỗi… Nếu có thể, ta cũng muốn úy lạo tử tế các vị đã vất vả đường xa đến đây, nhưng khổ nỗi hiện tại lại là tình huống thế này. Xin hãy tha thứ cho Lacolinu ngay cả điều này cũng không làm được.」

「Không, xin ngài mau đứng dậy. Chỉ riêng lời này của ngài cũng đã đủ rồi…」

Lúc này, tiếng gõ cửa khô khốc vang lên. Âm thanh giống như dùng vòng gõ cửa này, có lẽ là do kỵ sĩ cận vệ bên ngoài dùng bàn tay đeo găng sắt gõ ra.

Kỵ sĩ được dặn không cho ai đi qua lại cố tình gõ cửa, lần này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.

Trong một khoảnh khắc, Tư lệnh và lãnh chúa nhìn nhau.

「Sao vậy? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì──」

Trong chớp mắt, một âm thanh trầm thấp tựa như sấm sét đánh ở xa xa kèm theo rung động truyền đến. Âm thanh đứt quãng không ngừng đó, khiến người ta cảm thấy bất an một cách vô cớ.

「Tiếng gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?」

「Xin lỗi đã làm phiền! Thưa Tư lệnh! Bầy ong đã bắt đầu hành động!」

Có lẽ không đợi được nữa, lính truyền lệnh mở cửa hét lớn.

Nói vậy, âm thanh và rung động này là do bầy ong gây ra sao? Rốt cuộc phải làm gì mới phát ra âm thanh như vậy?

「Thưa Lãnh chúa, xin lỗi, tôi xin phép về lại trong thành trước!」

「Xin lỗi, vậy thì phiền ngài! Ta đã ra lệnh cho kỵ sĩ cận vệ trong thành và các binh sĩ hợp tác! Ngài cứ tùy ý sai khiến họ!」

「Vô cùng cảm kích! Tôi xin cáo từ trước!」

Sau khi ra khỏi dinh thự, âm thanh càng lúc càng lớn hơn, còn có thể nhìn thấy khói bốc lên từ bầu trời phía Đông. Tư lệnh tuy rất muốn nhanh chóng đến đó, nhưng những người dân đang chạy trốn khắp nơi khiến ông không thể di chuyển.

Ông cố gắng len lỏi qua đám đông chạy trên phố, nhưng dần dần phát hiện ra trong số những người đang chạy trốn bắt đầu xuất hiện những người không phải là dân thường.

Họ là những thiếu niên binh trong đội quân thảo phạt. Là những người được bố trí ở phía Đông trong thành, phụ trách việc hỗ trợ.

Tư lệnh vốn định quở trách họ vì đã bỏ mặc những người dân đáng lẽ phải bảo vệ mà chạy trốn tứ phía, nhưng họ chưa từng được huấn luyện chính quy. Cho đến không lâu trước đây họ vẫn là bên được bảo vệ, hiện tại hoảng sợ chạy trốn cũng là chuyện không thể tránh khỏi.

「Này! Đã xảy ra chuyện gì?」

Tư lệnh tóm lấy một thiếu niên binh gần đó, rồi tra hỏi.

「Là, là kiến! Kiến đã ném đá…」

「Ngươi nói kiến? Là những con kiến bị ong ôm ở ngoài thành sao?」

「Chính là những con kiến bị ong ôm đó! Những tảng đá đen do kiến đó ném ra… đột nhiên phát nổ…!」

Ong quả thực đang ôm kiến.

Ví dụ như ong tấn công một tổ kiến nào đó, và những con kiến đó là chiến lợi phẩm của chúng, Tư lệnh từng thoáng đoán có lẽ là như vậy. Ông không hề suy nghĩ sâu xa về mối quan hệ giữa kiến và ong.

Chẳng lẽ phỏng đoán này sai rồi sao? Chẳng lẽ đó không phải là bầy ong đang ôm kiến──

mà là để tấn công từ trên không, nên đã nhờ ong vận chuyển bầy kiến của mình?

「Thật hoang đường…」

Chuyện như thế này trừ phi có ai đó chi phối cả kiến lẫn ong đứng sau giật dây ra lệnh, nếu không không thể nào xảy ra.

Phải có một sự tồn tại như vậy.

「Sự tồn tại đó… chẳng lẽ… là Tai ương sao…」

Tiếng nổ ầm ầm tựa như đất rung vẫn không ngừng vang lên. Không đúng, Tư lệnh rõ ràng đã dừng bước, nhưng lại cảm thấy âm thanh ngày càng gần hơn.

Tư lệnh dẫn theo lính truyền lệnh chạy về phía Đông.

「Thưa Tư lệnh! Bên này có tháp chuông! Từ trên đó hẳn có thể quan sát đại khái tình hình trong thành!」

Lính truyền lệnh nói với Tư lệnh, người đang vô cùng sốt ruột vì mãi không thể tiến lên.

Quả thực, trước khi hội quân với đội chính, nên bình tĩnh lại trước, cố gắng nắm bắt chính xác tình hình hiện tại mới phải.

Tư lệnh leo lên tháp chuông, dự định trước tiên xác nhận vị trí của đội chính, sau đó tùy tình hình quyết định cách đối phó tốt nhất, rồi mới đến hội quân với đội chính. Ông vốn nghĩ như vậy.

Nhưng bây giờ đã không còn cần thiết nữa rồi.

Toàn bộ vùng đất phía Đông ngoài thành đã bị san phẳng.

Vùng đất rộng lớn đến mức khiến cảm giác xa gần bị sai lệch, biến thành như một thửa ruộng trước khi gieo hạt, khắp nơi đều không thấy bóng dáng của đội chính.

Không đúng, đó không phải là ngoài thành, mà là một phần của thành phố. Phạm vi từ ngoài thành kéo dài đến khoảng một phần tư phía Đông trong thành, toàn bộ đều đã bị san thành bình địa.

Hơn nữa ngay lúc này phạm vi vẫn đang tiếp tục mở rộng. Bầy ong ôm kiến xếp thành một hàng ngang, một vật thể màu đen nào đó đồng thời được bắn ra từ phần cuối bụng của kiến. Dù nhìn từ xa, vẫn có thể cảm nhận được tốc độ khá nhanh. Vật thể đó vừa chạm vào đường phố và nhà cửa, liền phát nổ với tiếng vang kinh thiên động địa, tung tóe lửa và mảnh vỡ khắp nơi.

Nơi đội ong đi qua không còn lại gì cả. Chúng như thể bị một thứ gì đó điều khiển, khiến đá rơi xuống dày đặc như mưa.

Trong tình huống như vậy, tỷ lệ sống sót của người dân thật đáng tuyệt vọng, nhưng đội quân thảo phạt thì lại khác. Dù đối mặt với đòn tấn công trực diện có thể phá hủy nhà cửa chỉ bằng một đòn, một bộ phận binh lính đã qua huấn luyện vẫn có thể chống đỡ được.

Lúc này, có một binh sĩ đang đẩy đống đổ nát ra, cố gắng đứng dậy từ con phố đã bị san phẳng.

Nhưng anh ta vừa mới đứng dậy, liền lập tức đầu tóe máu ngã xuống. Tư lệnh từ trên tháp chuông không nhìn rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết người đó hẳn đã không còn sống nữa.

Xem ra dù có chịu đựng được đòn tấn công mưa đá, kết quả cuối cùng cũng như nhau. Chỉ cần đứng dậy, sẽ bị một đòn tấn công bí ẩn đoạt mạng.

Tư lệnh đã hiểu ra một điều.

Việc bảo toàn tính mạng cho người dân trong cuộc tấn công này là không thể.

Thành phố này sắp bị hủy diệt.

Việc thảo phạt Tai ương cũng sẽ thất bại.

Đừng nói đến Tai ương, họ thậm chí còn bó tay toàn tập trước những ma vật có lẽ chỉ là đội quân tiên phong.

Sau khi mất đi Lacolinu, một trung tâm giao thông và thương mại huyết mạch, tương lai của vương quốc rốt cuộc sẽ ra sao?

Ngay cả quân dự bị và những thanh niên đầy tương lai cũng hoảng sợ bỏ chạy, quân đội vương quốc hiện tại đã mất đi chủ lực, sau này không còn có thể đối kháng với Tai ương một cách có tổ chức nữa.

「Không, trước khi suy nghĩ đến những chuyện tương lai đó… nếu bầy ong này cứ thế bay đến Vương đô… đến lúc đó dù các quý tộc có thể sống sót, người dân Vương đô e rằng cũng lành ít dữ nhiều──」