Otome game Sekai wa Mobu ni Kibishii Sekaidesu: Marie Route

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyện tôi nuông chiều nàng gyaru đáng yêu nhất lớp bằng những món ăn của mình

(Đang ra)

Chuyện tôi nuông chiều nàng gyaru đáng yêu nhất lớp bằng những món ăn của mình

Shirano Tomo

Và thế là, bữa tối chan chứa những hạnh phúc của 2 người lại bắt đầu thêm một ngày nữa…

4 7

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

101 1390

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

66 659

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

281 6570

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

142 422

Marie Route - Phần 12

Marie nhớ lại khi còn đang trên lưng của Leon.

Luxion thì vẫn đang soi sáng con đường bên trong học viện.

(Mình nhớ hồi xưa quá. Nghĩ lại thì──lúc đấy onii-chan cũng cõng mình trên lưng như thế này.)

Nhỏ nhớ lại về người anh trai phiền phức của mình.

Anh ấy chết là do lỗi của nhỏ, vậy nên nhỏ vẫn luôn hối hận về việc đó.

Nhỏ nhớ lại những gì đã xảy ra trong thế giới cũ và ôm chặt lấy tấm lưng của Leon.

「Này, đau đấy.」

Leon cằn nhằn, nhưng khi thấy cậu ta quá giống với anh mình, nhỏ bỗng trở nên khó chịu──và cả hạnh phúc.

「Bớt phàn nàn rồi đi nhanh đi.」

Nước mắt bỗng rưng rưng. Nhỏ thấy xấu hổ và vùi mặt mình vào lưng của Leon.

(Rốt cuộc thì, mình vẫn là một đứa vô vọng nếu thiếu onii-chan.)

Cuộc sống của nhỏ trật khỏi đường ray sau khi anh trai nhỏ mất.

Anh ấy xấu mồm còn tính cách thì──cũng xấu nốt, nhưng trong tâm lại là một người anh rất tốt bụng.

Hình ảnh của người anh ấy và Leon trùng lặp với nhau.

Nhưng, Marie lại nghĩ.

(Không biết onii-chan có chuyển sinh không nhỉ? ──nếu là vậy thì mình mong anh ấy được hạnh phúc.)

Nhỏ nhớ về người anh trai đã phải mất khi còn trẻ và ngước mặt nhìn lên bầu trời cao. Mặt trăng kia thật đẹp.

「Nà, nhà của anh trông như thế nào vậy?」

「Đấy là vùng quê. Nơi đấy rất yên tĩnh và êm đềm, nhưng tôi lại thích như thế.」

「Anh, đúng là tui có thấy thủ đô không phải là chỗ anh thích nhỉ.」

「Là vì tôi không thích vẻ bộn bề của nó. Tôi không muốn phải bận rộn và làm việc tối tăm mặt mũi.」

「Trời ạ, đây quả là lời của một tên hết thuốc chữa mà.」

(Onii-chan cũng từng nói giống như vậy.)

Trên lưng Leon, Marie nghĩ lại về tất cả những điều đã xảy ra.

(Mấy lần nói chuyện với bốn người kia, mình chẳng thấy có chút động lực nào. Mình đúng là không hợp với hoàng tử và bốn người bọn họ.)

Sau Julius, nhỏ đã cố nhắm tới bốn người kia cùng với trợ giúp của Leon, nhưng nhỏ lại chẳng thấy cảm giác ‘chính là nó’ từ bọn họ chút nào.

Và giờ nhỏ đã hiểu lý do tại sao.

(──Aa~, khẩu vị của mình đúng là tệ quá đi mất. Ai mà nghĩ rằng mình lại đi thích một người giống như onii-chan cơ chứ, đúng là sự thật phũ phàng của kiếp thứ hai này mà.)

Marie nghĩ vậy trong khi vẫn tiếp tục chuyện trò vẩn vơ với Leon.