Osananajimi no Imouto no Kateikyoushi wo Hajimetara Soen Datta Osananajimi ga Kowai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cho tới khi tôi có thể yêu chính mình

(Đang ra)

Cho tới khi tôi có thể yêu chính mình

PIZZAPINEAPPLE

Tôi không thể yêu chính bản thân mình

4 10

Mamoru-kun to ai ga omotai shōjo-tachi

(Đang ra)

Mamoru-kun to ai ga omotai shōjo-tachi

鶴城東

Cuộc sống quá khó khăn đối với Mamoru, cậu bị bủa vây bởi những cô gái mang nặng tình yêu với mình! Và vòng vây đó đang dần thu hẹp lại ở mức báo động!! Đây là một câu chuyện về cuộc chiến tình yêu kh

11 1856

Romcom dưới màn đêm

(Đang ra)

Romcom dưới màn đêm

Suzuki Daisuke (鈴木大輔)

Câu hỏi được đặt ra, là khi bình minh đến… cậu sẽ tiếp tục mơ, hay là sẽ thức dậy?

1 3

Tiểu Thư Phù Thủy Không Muốn Trở Thành Ca Sĩ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Không Muốn Trở Thành Ca Sĩ

青空乐章

Một truyền thuyết mới đang dần mở ra, và câu chuyện của chúng ta cũng sẽ bắt đầu từ đây…

7 70

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

245 4594

Web Novel - Chương 01 - Em gái bạn thuở nhỏ

“Xin lỗi vì đã làm phiền.”

Ngay khi tôi mở cửa, người đang đứng trước mặt chào đón là dì tôi.

Đã lâu rồi tôi không được gặp dì ấy, nhưng mái tóc uốn lượn mềm mại cũng như gương mặt điềm tĩnh đó vẫn không hề thay đổi. Những nếp nhăn trên trán làm tôi nhận ra dì ấy đã đến tuổi rồi, nhưng vì vẫn gầy nên trông cũng không già lắm so với mẹ tôi. Dì ấy là mẹ của Aisa và Manami.

“Cũng được một khoảng thời gian không gặp dì rồi.”

“Ara, cứ ‘Cháu về rồi đây’ như hồi trước là được rồi mà?”

Một năm rồi tôi chưa bước chân vào nhà Takanishi, ngôi nhà của cô bạn thuở nhỏ.

Manami học không được tốt, nên tôi được gửi đến đây để kèm em ấy. Dường hai ông bà già muốn bắt tôi làm gia sư bất chấp ý muốn của bản thân, nên trước khi nhận ra thì tôi đã ở đây rồi.

Dù chúng tôi xa cách nhau, nhưng bố mẹ hai bên vẫn rất thân thiết.

Có lẽ vì thế mà Aisa mới thấy phiền phức.

“Lỡ làm phiền cậu rồi ha?”

“…”

Vừa bước vào nhà, tôi đã thấy Aisa đứng khoanh tay ở cuối hành lang và nhìn chằm chằm tôi. Đáng sợ quá!

“Oa! Anh Kouki! Lâu ngày không gặp!”

Manami đứng ở cầu thang và nói.

Trong lúc cảm thấy hoài niệm và thoải mái khi nhìn em ấy chạy xuống, con bé đã lao vào người tôi.

“Gufu…!?”

Aisa cũng chớp mắt ngạc nhiên. Cái con nhỏ tomboy này…

Tôi biết là Manami nhớ tôi, nhưng tôi không nghĩ em ấy lại ôm chầm lấy tôi như thế này. Em ấy lớn rất nhanh, dù không nhiều như cô chị mình. Hai chúng tôi chênh nhau một tuổi nhưng cơ thể của con bé đã phát triển hơn hẳn. Hi vọng sẽ có thứ gì đó phát triển theo…

“Lâu ngày quá nhỉ?”

Không biết vì sao, nhưng ánh mắt của Aisa trở nên rất đáng sợ.

Hẳn cô ấy giận vì nghĩ mình sẽ cướp lấy em gái của cổ rồi! Tớ không có ý đó đâu, làm ơn tránh xa tớ đi.

“Ehehe, cho anh Kouki nè! Lâu lắm rồi á! Lần cuối cùng em gặp anh là khi nào ấy nhỉ?”

Aisa vẫn đang lườm tôi, trong khi Manami vẫn vô tư ôm lấy tôi. Giữa cái tình thế này chỉ có dì là vẫn đang mỉm cười một cách vui vẻ.

“Em ổn chứ? Nghe nói em học không được tốt lắm.”

“Mồ! Phản ứng chán thế… Chẳng phải anh nên thấy lo lắng khi được ôm bởi một cô bé đáng yêu dễ thương chứ?”

Tôi biết mình không nên nói điều này, nhưng gương mặt của Minami thật sự rất cân đối.

So với vẻ đẹp ngay thẳng và đứng đắn của chị mình, ánh mắt lấp lánh chứa đầy sự tò mò và mái tóc ngắn của con bé toát lên vẻ trẻ trung. Em ấy rất dễ thương, và là tâm điểm của cả trường.

“Chỉ lần này thôi, tránh xa cậu ta ra.”

“Tức là em có thể ôm anh ấy trong phòng sau đó à?”

Ôm ấp các kiểu cũng vui đó. Nhưng đừng làm vậy nữa, chị của em đang nổi cơn điên rồi kìa.

“Manami vẫn đang dính chặt Kouki mà?”

Hơi quá rồi đấy…

Aisa vẫn im lặng nhìn tôi ở từ xa. Thế nhưng, áp lực mà cô ấy tạo ra càng lúc càng thêm nặng nề. Nhưng Manami vẫn vô tư làm những gì con bé muốn, xem ra áp lực đó chỉ dành cho tôi rồi.

Đến cả hi vọng duy nhất của tôi là dì, vốn cũng không có ý định can thiệp gì, dì ấy chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi nói “Ara.”

Không biết con gái dì như thế này trước khi lấy chồng có ổn không nữa.

“Thôi nào, thôi nào! Nhanh lên phòng em đi.”

“Biết rồi, biết rồi, biết rồi.”

Cứ ngỡ đã thoát khỏi con bé, nhưng Manami lại nắm tay tôi và dắt tôi lên lầu.

Thật đấy, em có biết gương mặt của Aisa trở nên vi diệu đến mức nào mỗi khi em chạm vào anh không?

Sự nghiệp gia sư khổ cực của tôi bắt đầu từ đây.