Chương 1 – Phần 1.
Oi, oi, cậu đã nghe chưa ? Chuyện giữa Maru và Kai ấy.
Ngày 19 tháng 9.
Sau khi lễ hội văn hóa được tổ chức vào thứ 6 ngày 15, ngày kính trọng người cao tuổi cùng với hai ngày cuối tuần, đó dường như sẽ là sự khởi đầu cho một ngày thứ ba yên bình, hay chí ít, đã từng là như vậy.
Thật không may, trường tư thục cao trung Hozumino đang trải qua thời gian sóng gió.
Có ai đó đã tải video về “ Lễ hội tỏ tình ” ở ngày hội văn hóa của trường lên mạng, và chỉ trong vòng ba ngày, số lượng người xem đã vượt quá một triệu.
Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã thành một chuyện quá lớn, quá đủ để trở thành chủ đề cho những cuộc bàn tán. Nhưng những sự hỗn loạn vẫn đang tiếp diễn.
Đầu tiên là sự xuất hiện bất ngờ của giới truyền thông. Tiếp đến là thông báo về trường hợp của “Maru Sueharu” và “Kai Tetsuhiko”. Cuộc viếng thăm bất ngờ của idol nổi tiếng, Momosaka Maria. Và cả những cảnh tượng hỗn loạn sau đó nữa.
Cao trung Hozumino chỉ đơn thuần là ngôi trường bình thường dành cho những học sinh có nhu cầu học đại học. Gọi là “ bình thường” thì có lẽ hơi kì lạ, vì đã có những người nổi trội từng học ở đây, nhưng đây không phải là một ngôi trường top đầu. Chỉ đơn thuần là một ngôi trường có khả năng định hướng cho học viên có thể vào được đại học, vì thế cũng không có nhiều người nổi tiếng tốt nghiệp ở đây cho lắm. Tất nhiên là hầu như chẳng có clb nào đủ khả năng để thi đấu ở các giải quốc gia, nhưng cũng không phải là quá tệ. Nói đơn giản thì, đây là một ngôi trường khá là yên bình, và cũng chẳng mấy khi có những vụ lùm xùm xảy ra ở đây. Vì thế, vụ việc vừa rồi như một cú sốc đối với quãng đời bình yên của những học viên đang theo học ở đây vậy.
Tin đồn lan rất nhanh, và trong giờ nghỉ giữa giờ đã có khá nhiều người tụ tập ở hành lang của lớp 2 – B. Những chuyện mà bọn họ trao đổi có liên quan hầu hết đến vụ lùm xùm trên. Đa số nội dung của các cuộc hội thoại trên đều như thế này.
“Đó đúng là một cặp đôi ngốc nghếch,… Dù tớ đã biết họ có gì đó không bình thường ngay từ ban đầu, nhưng mọi chuyện đến như này lại là….”
“Có vẻ như giới truyền thông đang dành rất nhiều sư quan tâm của họ cho điệu nhảy của Maru…”
“ Ý cậu là cậu ta đã gần như thành công à.”
“ À, có vẻ là như vậy, nhưng chuyện đó có vẻ như đã trở lại bình thường khi cậu ta bị từ chối. Vì vậy, chuyện mà bọn họ đang chờ đại là liệu Maru có quay lại với giới giải trí hay không ?”
“ Nhưng nghĩ rằng đó là Maru-chan thật… ý tớ là, dù cái tên Maru-chan không phải là cái tên phổ biến cho lắm, nhưng tớ đã luôn nghĩ rằng cái tên đó chỉ là nghệ danh thôi và cậu ta đơn thuần là sự trùng hợp.”
“ Tớ cũng nghĩ vậy. Cậu ta đúng là một thằng ngốc.”
“Uh huh ”
“Mặc dù vậy, rõ ràng cậu ta là mối tình đầu của Maria-chan đấy.”
“Thật sao?”
“Thật sao”
“…. Tuy nhiên, cậu ta đã bị từ chối bởi Shida-san, phải không ?”
“Nói về điều đó thì, đúng là Shida-san đã cư xử có chút ghen tỵ trong lúc Maria-chan đến đây.”
“Thật sao ? ”
“Thật sao ? ”
“Được rồi, chúng ta làm thôi…”
“ Làm…”
Bầu không khí khó chịu bắt đầu xuất hiện.
Nhưng dĩ nhiên, đây vẫn là một ngôi trường đào tạo các học sinh trên con đường vào đại học. Cho nên không dễ dàng gì với việc dùng bạo lực ở đây. Những học sinh nam, đang trở nên điên cuồng vì ghen tuông, đang tìm một con đường khác.
_________________________
“Nói đi, Sueharu.”
“ Chuyện gì cơ, Tetsuhiko.”
“ Mọi thứ thật là rối rắm vào sáng nay khi Maria-chan đến, nhưng cô ấy đã liên lạc với mày kể từ lúc đó chưa?”
Giờ nghỉ trưa. Tôi và Tetsuhiko đang ngồi đối diện nhau ở trong lớp và nói chuyện như những gì chúng tôi thường làm.
“…. Tao biết là mày là người đã đưa cho cô ấy địa chỉ liên lạc của tao. Về chuyện này và cả cái vụ video nữa, mày cần phải dừng lại mấy cái trò vớ vẩn này được rồi đấy.”
Với tình hình hiện tại của tôi bây giờ, tôi chẳng thể nào che giấu được sự tức giận của mình.
Tôi hiểu rất rõ sự cặn bã của Tetsuhiko. Dù mọi chuyện cũng đã xảy ra như những gì mà tôi đã dự đoán, nhưng việc có tha thứ cho hắn ta hay không lại là một chuyện hoàn toàn khác, và tôi cũng khá đồng cảm với hắn ta ở một vài chuyện nhất định. Nhưng điều gì thì cũng có giới hạn của nó.
“ Mày biết là tao rất là bực mình đấy,… Có điều gì khác mà mày muốn nói không ?”.
“ Tao biết, tao biết. Vì thế mà tao đang ăn trưa với mày đấy thôi.”
“ Grrrr….”
Tôi nghiến hai hằm răng lại với nhau.
“ Mày đúng là không bao giờ biết hối lỗi, đúng không,….”
Có thể làm mọi chuyện đi xa đến như vậy, theo một nghĩa nào đó thì đúng là thật đáng kinh ngạc. Điều đáng kinh ngạc hơn cả là Tetsuhiko luôn chuẩn bị một món quà quyến rũ thay cho lời xin lỗi.
“ Tetsuhiko, thằng khốn nạn….”
“ Mày nghĩ là sau khi mày cư xử khốn nạn như vậy, việc mời tao ăn trưa là đủ để tao tha thứ cho mày ư…” – đó là những điều mà tôi đang nghĩ. Chả phải là quá thuận tiện khi mọi việc đã đến mức này mà cậu ta còn chẳng thèm xin lỗi.
Tuy nhiên, bữa trưa cậu ta mời, lại là một thứ quá ư là hấp dẫn.
Pizza.
Cái thứ nổi bật đó đang nằm trong hộp đặt giữa bàn của tôi và Tetsuhiko. Bất kể tôi có nhìn nó như thế nào, đây chắc chắn là pizza giao ngay.
Mùi phô mai ngào ngạt tỏa ra từ chiếc hộp chọc vào mũi tôi.
“ Mày….”
Tôi lườm Tetsuhiko đang mỉm cười một cách sợ hãi.
“ Ác quỷ….”
Làm sao mà Tetsuhiko có thể nghĩ ra thứ này cơ chứ ? Mùi hương này…. Chúa ơi, con không thể chống lại nó.
Với một tên học sinh cao trung đang đói meo, điều này thật khó có thể chống cự.
“ Thật không công bằng, Tetsuhiko….”
“ Không công bằng ? Thì sao ? Đây gọi là sự chân thành, Suehara ạ.”
“ Ugh..”
Ăn pizza giao ngay vào bữa trưa ở trường….Không phải là tôi chưa từng nghĩ tới điều này, nhưng rõ ràng là từ trước đến nay chưa có ai làm điều đó cả. Không có chuyện các đơn vị giao pizza sẽ mang đến tận phòng học, và họ thường sẽ không nhận những đơn hàng kiểu như vậy. Ngay cả khi bạn có tự mang pizza cho chính bữa trưa của mình, mọi chuyện cũng sẽ chấm dứt nếu có ai đó báo cáo với giáo viên.
Sẽ không phải là bất hợp lý khi nói pizza giao ngay ở trường học giống như trái cấm vậy. Điều đó làm cho nó càng trở nên hấp dẫn.
“ Hm.. Cậu không muốn ăn à…”
Tetsuhiko đang khiêu khích tôi, như thể cậu ta đã đoán được những suy nghĩ của tôi ở trong đầu.
“ Tsk, ngay cả khi mày cố gắng đền bù với cái này thì….”
“ Huh…. Vậy là tao sẽ phải ăn nó một mình vậy.”
Tetsuhiko cầm lấy cái hộp pizza và xoay người 180 độ. Từ góc nhìn của tôi, cái hộp bánh pizza đang được che khuất một cách hoàn hảo bởi tấm lưng của Tetsuhiko. Ở tư thế này, cậu ta mở cái hộp ra.
Một mùi hăng xộc vào mũi tôi.
Mùi đậm đà của phô mai, thịt gà và sốt mayone….. Mũi tôi cảm nhận sâu sắc hương vị của chúng mà miệng tôi bắt đầu tiết ra nước bọt.
Tetsuhiko cẩn thận nhìn ra xung quanh, mỉm cười khiêu khích khi nhìn về phía tôi, trước khi ngậm cả miếng pizza vào trong miệng. Trông nó giống như cả miếng bánh pizza đang chảy ra vậy.
“ Ahhh…. Ngon tuyệt.”
Cụm từ đó đánh gục mọi sự phản kháng trong cơ thể tôi.
“ H – Hmph. Có vẻ như cậu cũng biết hối lỗi rồi nhỉ. V – vậy thì, tớ có lẽ sẽ tha lỗi cho cậu.”
Tóm lại thì, tôi đã thể hiện thành ý của mình rằng “ tôi sẽ tha thứ cho cậu , vì thế ít nhất hãy xin lỗi đi.” Nhưng, Tetsuhiko lại phớt lờ câu nói của tôi, cậu ta đang cố tình dùng hai tay bịt tai lại.
“ Eh… Cậu nói gì cơ ?”
“ Một cách thần kì nào đó mà sau tất cả mọi chuyện như vậy,mày còn không thèm xin lỗi thậm chí lại còn khiêu khích tao. Không biết tại sao mà tao lại đồng ý trở thành bạn của mày nhỉ ?”
“ Chẳng phải là tao đã thể hiện thành ý của mình ban nãy rồi sao. Nếu mày chấp nhận rồi thì ăn đi.”
Tetsuhiko rút một miếng bánh pizza ra và nhét nó vào miệng tôi.
“ Ahh! Ahh!”
“ Eh… Mày muốn ăn thêm nữa chứ.”
“ Thằng khốn, mày là quỷ sa tăng hả. Nó đang rất nóng đấy, mày không biết hả ?”
Phô mai đang dính và làm khô lớp da trên môi tôi. Tôi đưa lưỡi ra liếm chúng.
“ Uhmm…. Ngon thật đấy.”
“ Lại chẳng…”
“ Hmph, đúng là ngon thật, mày ạ.”
Độ ấm này, độ dày này, hương vị này. Và trên hết, là cảm giác tội lỗi khi thưởng thức pizza ngay trong lớp học.
Để thể hiện thành ý, Tetsuhiko đặt chiếc hộp pizza mà cậu ta đã giấu đi ban nãy lên bàn của tôi.
Tôi lập tức nuốt chửng nó trong cơn đói.
“ Tuyệt vời, tuyệt vời…”
“Hắn ta đúng là một tên đần độn…”
“ Cậu ta đã bỏ qua tất cả chỉ vì một cái bánh pizza sau tất cả mọi chuyện mà tên cặn bã đó đã gây ra như vậy.”
Tôi có thể nghe thấy những giọng chế nhạo xung quanh mình, nhưng tôi không thể nào mà ngừng ăn được.
Nhưng, chúng thật sự rất ngon mà, đúng không ? Mặc dù tôi đã rất tức giận với những việc mà Tetsuhiko đã làm. Nhưng mọi chuyện thì cũng đã qua rồi, và không phải là tôi không thu lại được gì sau tất cả những chuyện đó.
Đúng vậy, sau sự việc Tetsuhiko up video đó lên mà không hỏi ý kiến tôi, tôi đã nhận được một số thông tin hữu ích.
Một trong số đó là mọi người vẫn còn nhớ tên tôi. Và biết rằng tôi đã trưởng thành.”
Đã rời khỏi thế giới giải trí trong sáu năm, việc bị quên lãng là điều hoàn toàn không thể tránh khỏi. Nhưng hiện tại, các chương trình truyền hình đang sử dụng video dó như một hiện tượng vậy. Nói cách khác, tôi vẫn còn giá trí đối với họ.
Cũng nhờ video đó mà danh tiếng của tôi một lần nữa lại tăng mạnh.
Danh tiếng sẽ thu hút sự chú ý. Sự chú ý sẽ thu hút tiền bạc. Theo quan điểm của tôi, một hình ảnh tích cực đã mang trong mình một giá trị rất lớn, nhưng trước khi nói đến bất cứ chuyện gì khác, tên của bạn phải được người khác nhớ đến đã.
Nếu tôi cân nhắc về một cuộc trở lại đầy tiềm năng, thì sự phô trương mạnh mẽ mà tôi đã thể hiện ở trong video đó thực sự rất hiệu quả. Nó giống như một chiêu trò quảng bá hoành tráng mà ai đó đã làm dưới sự hậu thuẫn của một công ty mà anh ta đã kí hợp đồng, và nó cực kì thành công vậy. Tất nhiên, điều đó cũng đi kèm với sự đau đớn khi sự riêng tư của bạn lại bị mang ra rao bán từng mảnh từng mảnh như vậy. Nhưng đối với một người nổi tiếng ngay từ ban đầu, sẽ chẳng có một sự riêng tư nào hết. Nếu làm theo như vậy, tôi sẽ đủ điều kiện để được đưa tin bởi một tờ tạp chí hàng tuần, và có thể nói rằng vụ việc lần này là một cách tiếp cận hiệu quả, ít nhất là nó sẽ giúp tôi trở lại giới giải trí một cách dễ dàng hơn.
( Lo: Đoạn này hại não vl….)
Hiểu được điều đó, tôi cũng sẽ chẳng thể nào mà giận Tetsuhiko cho được, ngay cả khi tôi muốn.
“Vậy là cậu đã biết, và cậu cố tình làm như vậy để mọi người chú ý tới tôi ?”
“Nếu đúng là như vậy thì sao?”
“Vậy thì, không có gì. Chỉ là cậu nên hỏi ý kiến của tôi trước khi cậu định làm một cái gì đó. Mà bỏ chuyện đó qua một bên, đúng là tớ chẳng thể phàn nàn gì khi có một ai đó làm điều gì đấy cho mình.”
Tôi nói như vậy sau khi nuốt trôi miếng bánh pizza ở trong cổ họng mình, và với tay lấy thêm miếng thứ hai.
Đó cũng là lúc mà đầu tôi va chạm với một cái gì đó.
Nó không gây ra một thương tổn nào cả. Tôi liếc nhìn về phía đằng sau và thấy một chiếc may bay giấy đang rơi xuống. Mũi của máy bay đã chạm vào phía sau đầu tôi.
Thật ra thì, đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra. Rất nhiều máy bay giấy đã bay qua từ trước đó, chỉ có điều chúng không chạm trúng tôi, hoặc đơn giản là hạ cánh ngay tại gần đó.
Do đó tôi đã chọn giải pháp không quan tâm và bỏ qua điều này.
“À, Tetsuhiko, làm sao ông có thể đặt được pizza thế? An ninh ở cổng trường thậm chí còn được thắt chặt hơn mọi ngày do sự xuất hiện của cánh báo chí.”
“Hmm, chuyện đó hả…”
“Hãy cảm ơn cô ấy.”
Tôi ngước nhìn lên theo phản xạ, và một cô gái trẻ trung năng động xuất hiện trước mặt tôi.
Cô ấy dường như hơi thấp, chỉ khoảng 1m55? Trông cô ấy khá là dễ thương, nhưng có lẽ nên dùng từ quyến rũ là phù hợp hơn cả. Chiếc răng nanh và mái tóc buộc đuôi ngựa mang đến một ấn tượng sâu sắc, và bộ ngực thì….
Hmm….
Tôi vô thức hướng mắt về phần đang lồi ra đó.
Nếu phải chọn một từ duy nhất để mô tả chúng, thì từ đó sẽ là “explosion”. Đúng vậy, chúng thực sự như một quả bom vậy.
Có một họa sĩ đã từng nói rằng: “ Nghệ thuật giống như một vụ nổ.”, mà bộ ngực thì cũng có thể coi như là một loại hình nghệ thuật, hay nói cách khác, Nghệ thuật = Vụ nổ = Ngực. Q.E.D ( quod erat demonstran dum) – đã hoàn thành.
( Q.E.D là điều phải chứng minh – đpcm )
Dù bộ ngực của Shirokusa-san cũng rất ấn tượng, nhưng nếu để miêu tả chúng bằng một từ thì có lẽ sẽ là “đầy đặn”. Cô ấy mang nét đẹp truyền thống của một người con gái Nhật Bản, nhưng nếu là so về bộ ngực thì không thể gọi chúng là “vụ nổ” được.
Có một người tài năng như vậy ở trường mình sao….
“Ah, Maru-senpai, đây là danh thiếp của em.”
“Oh, cảm ơn.”
Đi cùng với dòng chữ “Jack of all Trades – Asagi Rena” là số điện thoại cùng với địa chỉ đường dây nóng được ghi trên tấm thẻ.
“Jack of all Trades ?”
( Jack of all Trades – chỉ những người có kĩ năng trong nhiều việc nhưng lại không có điểm mạnh trong một việc cụ thể nào cả. Thường đi kèm với Master of none ở vế sau.”
“Đúng vậy. Năm nhất – Asagi Rena. Tetsu – senpai gọi em là Rena, vì thế mong anh cũng gọi như vậy, Maru-senpai.”
“Là vậy sao? Mà, Rena, cụ thể thì công việc của Jack of all trades là gì?”
“Em có thể làm mọi thứ, phụ thuộc vào thù lao.”
“Mọi thứ sao…”
Mọi thứ…mọi thứ.mọi thứ.
Hmm, bất cứ điều gì cũng được à.
Vậy thì….
“Vậy thì những yêu cầu ero thì…”
“Ngoài khả năng của em.”
“Ohhhhhh…”
Tôi đau khổ vì sự tuyệt vọng.
“Chết tiệt. Vậy là chẳng còn ước mơ hay hi vọng nào tồn tại ở trên trái đất này hay sao.”
“Tetsu-senpai, anh ấy là ai vậy. Một anh chàng cực kì thú vị đấy.”
“Cậu ta là một tên ngốc mà nhỉ.”
“À, em nghĩ anh ấy là một con người rất thú vị, nhưng đối với con gái thì anh ấy lại là một kẻ tồi tệ nhất.”
Haa, những từ ngữ tới từ miệng đàn em của mình quả thật là rất đau. Trong tất cả những gì mà tôi đã phải hứng chịu từ trước tới nay, “đối với con gái thì anh ta là một kẻ tồi tệ nhất” là một trong những nỗi đau tồi tệ nhất.
“Oh, em có thể bỏ qua lời đề nghị dâm dục của cậu ta. Chỉ là những từ ngữ của một kẻ kém cỏi thôi.”
“Đó là lí do tại sao anh ấy lại giải quyết chuyện đó bằng tiền nhỉ. Đúng là một kẻ thất bại.”
“Hai người không có một tý gì gọi là thương xót cả, đúng không? Và dừng ngay việc gọi tôi là một kẻ thất bại đi. Tôi chỉ đưa ra một yêu cầu hơi thấp kém một chút thôi, và đó là tất cả.”
Tôi có thể nghe thấy những từ như “khốn nạn” hay “kinh tởm” ở xung quanh, nhưng tôi giả vờ như không nghe thấy.
Một chiếc máy bay giấy khác đập trúng vào đầu tôi. Lần trước thì nó trúng vào phía sau, nhưng lần này đích đến của nó là phía đằng trước. Kết quả là chiếc máy bay đó đã hạ cánh ngay trên chiếc hộp pizza trước mặt tôi.
Đến mức này thì tôi không thể giả vờ như là không biết được, tôi nhặt chiếc máy bay lên và mở nó ra.
“ Cảnh báo. Hãy tránh xa Shida-san, Kachi-san và Maria-chan. Sẽ không có cảnh báo lần thứ hai đâu.”
Tôi đưa tở cảnh báo đó cho Tetsuhiko.
Giống như nhân vật trong bộ phim Hài của Mĩ, Tetsuhiko ôm lấy bên hai bên bờ vai một cách trào phúng và điều đó làm tôi vô tình chú ý sang.
“Pffffffff”
Tôi dùng hết sức hỉ mạnh vào tờ giấy, vo tròn nó lại giống như một quả bóng và quăng thẳng nó vào cái thùng rác.
“Được rồi, quan trọng hơn…”
“L–Làm sao mà senpai có thể bình tĩnh được như vậy.”
Rena chen vào cuộc hội thoại.
“Không, thật ra thì em cũng nghĩ rằng sẽ là hơi thô lỗ nếu làm ầm mọi chuyện lên như vậy trong khi vừa mới giới thiệu bản thân …cho nên em mới giữ im lặng, nhưng hai người thực sự rất là kì lạ.”
“Hmm…Vậy thì sao ?” Tôi trả lời Rena trong khi cô ấy đang chú ý đến bầu không khí xung quanh.
“Chuyện này…”
Chà, công bằng mà nói thì, tôi cũng nghĩ rằng có điều gì đó không ổn với tình hình hiện tại.
Chỉ đếm thôi cũng thấy có khoảng 10 chiếc máy bay giấy nằm rải rác xung quanh, đi kèm theo vài quả bóng giấy nữa. “Xuống địa ngục đi” là dòng chữ được viết trong tờ giấy dán ngay lên bàn học của tôi. Tất cả chúng đều là tác phẩm của những nam sinh bị ghen tuông làm mờ mắt, và họ đã viết những lời đe dọa của mình lên những tờ giấy và dán chúng lên bàn học, hoặc biến chúng thành máy bay giấy hoặc những quả bóng và ném vào người tôi vì không ai dám nói trực tiếp.
“Chuyện này không hề bình thường chút nào.” Đây là quán cà phê địa ngục à. Hay là cái vạc chứa đầy sự thù ghét và ghen tuông! Làm sao mà anh lại có thể bình thản như vậy cơ chứ.
Tôi trao đổi với Tetsuhiko qua ánh mắt rồi nhún vai.
“Mà, mọi chuyện vốn dĩ là như vậy.”
“Nếu bọn họ không động tay động chân, thì thật lòng là tớ cũng chẳng quan tâm.”
“Wow, xem ra tất cả bọn họ hoàn toàn bị bơ rồi.”
Tetsuhiko hỏi tôi với điệu bộ hơi ngạc nhiên.
“Dù sao thì, Suehara, hôm nay mày có vẻ khá là gan đấy nhỉ. Thông thường nếu chuyện này xảy ra thì mày thường nói những câu đại loại như “Tôi mệt mỏi lắm rồi, làm ơn hãy để tôi yên’ chứ.”
“Hmm. À, đúng là tao thường cảm thấy như vậy trong lúc nghỉ giải lao buổi sáng nhưng giờ thì…”
“Nhưng gì?”
“Tao đã quen với chuyện này rồi.”
Tetsuhiko nhắm mắt lại và đặt ngón tay trỏ lên trán. Cậu ta có vẻ đang bối rối, nhưng không rõ lí do cho việc này là gì.
“Có chuyện gì sao, Tetsuhiko.”
“Mày biết đấy…”
Tetsuhiko đổi sang tông giọng mạnh mẽ.
“Nói rằng việc mày đã quen với chuyện này thậm chí còn chẳng thèm giải thích…”
“Vậy à? Ý tao là, dù chuyện đó thật ảm đạm và buồn chán, nhưng sau một thời gian thì mọi chuyện càng ngày sẽ càng ít quan trọng hơn.”
“Tsk, mày còn đần hơn cả những gì mà tao tưởng tượng ra đấy. Mày có đang chơi thuốc không đó.”
“Cái quái gì vậy, hình như trí não của anh không được bình thường…giống như là kiểu phượng hoàng tái sinh?”
“Nahh, cậu ta chỉ là sinh vật đơn bào thôi. Nếu em cắt nó thì nó sẽ phân đôi và sẽ chẳng có tổn hại gì hết. Cậu ta cũng giống y như chúng vậy.”
“Ah, em hiểu rồi.”
“Này, đừng có suy nghĩ cái kiểu đó. Quan trọng hơn, chả thú vị gì khi mày cứ nói thẳng vào mặt tao như vậy. Mày có thể nói bóng gió được cơ mà.”
Tetsuhiko giả vờ gãi đầu và phớt lờ lời cầu xin của tôi.
“Nhưng, có vẻ như tao đã hiểu rồi. Tao đã luôn tự hỏi là tại sao mày lại có thể trở thành một người nổi tiếng dù tâm lí mày yếu đến như vậy, nhưng hóa ra lý do lại là vì mày là một thằng cực kì ngốc nên mày luôn đặt đôi chân ở trên ở trên mặt đất.”
“Là một kẻ ngốc thật sự rất khó khăn, huh.”
“Rena, có phải em đang hoàn toàn coi thường anh đúng không?”
“Không, không, em thật sự rất tôn trong anh mà, Maru-paisen.”
“Với cái kiểu nói năng nửa vời đó huh.? Từ trước tới giờ, anh chẳng thấy sự tôn trọng nào khi bị gọi là paisen như thế đâu.”
(Paisen là đọc ngược lại của senpai, hàm ý trêu chọc hay coi thường.)
“Em không nói dối đâu. Em chỉ nghĩ rằng anh hơi có chút biến thái, đần độn và suy nghĩ kì lạ mà thôi.”
“Hmm” – tôi đang bị coi như là một thằng ngốc ở đây. Bị một đàn em lớp dưới với một bộ ngực căng phồng khinh miệt như vậy ngay trong lần đầu gặp mặt…..chờ đã, có khi đây lại là một điều tốt ?
“Đừng có nhìn tao để tìm kiếm sự đồng thuận, Haru đần độn.”
“Nhân tiện, miêu tả về ngực của một cô gái như một vụ nổ là quấy rối tình dục đấy.”
Chuyện quái gì đang diễn ra ở đây vậy? Hai người bọn họ có vẻ như rất gần gũi.
Tetsuhiko, kẻ thù của tất cả con gái ở trường, đang được đối xử như một học sinh bình thường.
“Về chuyện đó thì, quan hệ giữa hai người là như thế nào?”
Rena, người đã mang pizza giao ngay tới chỗ chúng tôi hăng hái giơ tay lên một cách tràn đầy nhiệt huyết.
“Bọn em cùng học ở trường sơ trung.”
“Tao thỉnh thoảng nhờ cô ấy vì sự thuận tiện. Nhân tiện, vì tao đã nói với Rena rằng mày gần đây bắt đầu đánh hơi được thấy mùi tiền. Cho nên cô ấy đã nhờ tao giới thiệu hai người với nhau, và cái pizza này chính là khoản phí cho việc đó.”
“Mày thật là đáng kinh ngạc đấy, Tetsuhiko. Ý mày là cái pizza mà mày sử dụng để thay cho lời xin lỗi cũng không phải là tiền mày bỏ ra luôn….Tao thật sự ấn tượng khi mày có thể đi xa tới như vậy đấy.”
“Mồ, mày đừng có khen tao nữa, tao đỏ mặt mất.”
“Tao sẽ không bao giờ khen ngợi mày dù có là trong một phần nghìn giây đi nữa, Tetsuhiko rác rưởi.”
Rena đang nhìn chúng tôi với vẻ thích thú.
“Thật là, không biết tại sao hai người có thể trở thành bạn của nhau nhỉ…”
“À, thì, anh có hiểu được tại sao mọi chuyện lại như vậy dưới góc nhìn của một người thứ ba. Hai người bọn anh luôn đấu đá với nhau bất kể là lúc nào. Và Tetsuhiko luôn là kẻ mang đến cho anh sự rắc rối.”
‘Nhưng mọi chuyện đâu chỉ có vậy, phải không? Những điều như vậy đâu có quyết định được chuyện hai người có trở thành bạn bè của nhau đâu.”
‘Hmm, mọi chuyện chắc chắn là như vậy đấy.”
“Huh… không em vẫn không hiểu? Vậy tại sao hai người lại trở thành bạn bè?”
Tetsuhiko đang giả vờ như không biết gì, cho thấy hắn ta không có hứng thú tiếp tục chủ đề này. Điều này khiến tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói ra suy nghĩ của chính mình huh?
“Thật ra thì, không có lý do nào đặc biệt cho việc đó cả nhưng…”
“Oh_”
Rena đột nhiên hướng ánh mắt của cô ấy về phía sau lưng tôi và như bị đông cứng bởi chỗ đó.
Khi Rena mất đi sự chú ý, cho nên lý do cho cuộc trò chuyện….
“S- Sususu- Suu-chan…”
Giọng nói bất ngờ đột nhiên vang lên khiến lưng tôi thẳng tắp như một cú búng tay của Thanos vậy.
Tôi không cần phải hỏi cũng biết người ở phía sau lưng tôi là ai. Chỉ có một người duy nhất gọi tôi bằng cái tên đó.
“O- Oh∼, Shiro, là cậu đấy à.”
“Ah, đ…đúng vậy.”
Mái tóc đen dài và mềm mịn như lụa. Ánh mắt sắc bén của cô, thứ luôn khiến những người xung quanh cảm thấy sợ hãi, giờ có vẻ gì đó như là bị tổn thương. Hình như là cô ấy đang ngại ngùng.
Shiro thật sự rất dễ thương.
Điều này đúng là gian lận mà. Một cô gái nổi tiếng tới mức xuất hiện trên TV và tạp chí Gravure idol, lại gọi tôi là Su-chan hay đại loại thế mặc dù chúng tôi đã có sự quen biết từ nhỏ, đồng thời lại tiếp cận tôi với một nét mặt như vậy. Hơn nữa, cô ấy lại rất lạnh lùng và thường đối xử lạnh nhạt với tất cả chàng trai xung quanh.
Cô ấy trông có vẻ rất vui khi tôi nói”Shiro, là cậu à”, trông như một chú chó trung thành với chủ nhân vậy…Nếu tôi là bố của cô ấy, tôi sẽ lo lắng về chuyện này đó.
Cảm xúc của cơ thể đang chạy dọc trong người tôi, nhưng thực tế thì tôi cảm thấy hơi miễn cưỡng khi phải trò chuyện với Shirokusa lúc này. Vì thế, giọng điệu của tôi có vẻ không được tự nhiên cho lắm.
“Chuyện, chuyện gì thế Shiro? Cậu vẫn chưa rời khỏi lớp à?”
Đúng vậy, ban nãy khi liếc sang bàn bên, tôi đã nhìn thấy Shirokusa cùng với bạn thân của cô ấy, Mina Meiko rời khỏi lớp học ngay khi bắt đầu giờ nghỉ trưa. Điều đó cũng phải thôi, vì có rất nhiều học sinh đã tụ tập ở hành lang của lớp 2-B, cho nên việc tận hưởng bữa trưa trong yên bình cũng là điều khó khăn.
“Um…ưm…”
Shirokusa ấp úng. Cô ấy đang ôm chặt hộp bento của mình trong khi nói, nhưng thay vì thế mặt cô ấy đỏ lên và cuộc hội thoại chìm vào sự yên lặng.
“……..Mà, bầu không khí hôm nay có vẻ tệ nhỉ.”
Chúng tôi đang bị quan sát cực kì chặt chẽ. Hôm nay cả tôi và Shirokusa đều tránh tiếp xúc với nhau. Bất kì sự tương tác nào giữa tôi và cô ấy đều sẽ trở thành sự chú ý của đám người ngoài hành lang đó sau khi đoạn video bị phát tán trên mạng.
“Oi – oi, nhìn kìa…”
“Eh, chuyện gì thế? Một bước tiến mới à? Kachi đang tiếp cận cậu ta.”
“Có tộiiiiiiii. Hứa hẹn với một người bạn thời thơ ấu, tòa phán quyết có tội!”
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Goudou. Maru-san là một thằng ngốc, vì thế cậu ta không nhận ra rằng Shirokusa là bạn thời thơ ấu của mình.”
“Thật tuyệt vời. Cô ấy sẽ nhanh chóng chán cậu ta. Cảm ơn chúa vì cậu ta là một thằng đần.”
Này, tôi có thể nghe thấy tất cả mọi thứ từ đây đấy. Bên cạnh đó, thế quái nào mà bọn họ lại biết được tất cả chuyện này vậy? Tại sao các cậu không thể hiện điều đó trong các bài thi vào trường đại học mà lại lãng phí cho mấy chuyện kì lạ như thế này?? Mà, không biết ý định của Shirokusa lúc này thế nào? Nếu cô ấy đơn thuần chỉ muốn nói chuyện, cô ấy có thể làm điều đó khi mà sự hỗn loạn đã được hạ nhiệt, hoặc gọi điện thoại cũng được. Sẽ là không cần thiết chút nào khi cô ấy quay lại đây ngay sau giờ ăn trưa.
“Uh..uh..cậu có gì muốn nói à?”
Ý tôi là lúc này chẳng hợp lý để trò chuyện chút nào. Tôi cảm nhận được áp lực từ đám đông bên ngoài hành lang, nhưng thành thật mà nói thì, người đang trò chuyện với tôi là Shirokusa, và điều đó làm cho trái tim của tôi trở nên dao động.
“- Tớ đã thích cậu.”
Đó là những gì mà tôi đã nói ở buổi lễ hội tỏ tình. Tôi đã nhận ra mọi chuyện sau đó, nhưng thật lòng mà nói thì, đó liệu có phải là lời tỏ tình hay không? Chúng ta đã kết thúc cuộc trò chuyện rồi, mặc dù tôi đã phớt lờ nó, đúng không.
Đây là lần đầu tiên tôi xuất hiện trở lại trên sân khấu sau một khoảng thời gian dài. Đó là kết quả hành động của tôi dựa trên sự phấn khích đó.
Thành thật mà nói, tôi đã cực kiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiì tiếc nuối trong suốt kì nghỉ. Suy nghĩ về chuyện đó vô số lần, tôi đã úp mặt vào gối trong khi lăn qua lăn lại trên giường vì cảm xúc như bị hành hung về thể xác bởi sự ngu ngốc của chính mình.
Chà, nếu so với việc bị từ chối sau khi tỏ tình thì, điều này rõ ràng vẫn tốt hơn….Không, mọi chuyện sẽ ổn thôi nếu mình không nghĩ về chuyện này nữa.
Dù sao đi nữa, thì lời nói đó giống như một lời thú nhận vậy, khiến giờ đây chúng tôi thật khó có thể nhìn mặt nhau. Và đoạn video được công khai sau đó giống như một đòn kết liễu.
Hmph, tại sao mình lại nói ra câu “Tớ thích cậu” được nhỉ..? Mình thực sự muốn rút lại câu đó quá. Hay nói cách khác, thì câu đó có nghĩa là, “Tớ đã từng thích cậu trước đây, nhưng bây giờ thì không còn nữa” là vậy đó. Nhưng tôi hoàn toàn không biết rằng một cô gái khi nghe những từ đó sẽ cảm thấy như thế nào.
Vậy là, liệu cô ấy có nghĩ rằng “Hmmm, vậy là trước đây cậu thích tôi, nhỉ…” và cảm thấy chuyện đó giống như lợi thế không ?
Ahh, điều đó có lẽ là lời giải thích cho việc tiếp cận nhút nhát nhưng mang đầy hi vọng của cô ấy.
Ngoài ra, có một khả năng là cô ấy nghĩ rằng “ Uhm, tớ rất biết ơn vì tình cảm của cậu, và cả những chuyện trong quá khứ nữa. Nhưng hiện tại thì chúng ta không có mối quan hệ giống như là lãng mạn hay gì đó, vì vậy làm bạn có lẽ là giải pháp tốt hơn cả….?” hoặc một điều gì đó tương tự như vậy.
Đúng vậy, Shirokusa là một cô gái rất nổi tiếng, và cô ấy cũng không phải là kiểu con gái di chuyển một cách vụng về như vậy, cho nên không phải điều này là không có khả năng. Chỉ có điều, tôi cảm thấy rằng cô ấy đáng lẽ ra phải cảm thấy tức giận hơn khi bị rơi vào cái tình huống đó. “Nếu cậu thích tớ thì tại sao lại thay đổi quyết định ?” Như vậy thì sẽ chứng minh được rằng tình yêu mà tôi dành cho cô ấy chỉ là từ một phía mà thôi.
Xét lại tất cả các khả năng thì….
Aaaaaargh, tôi thực sự không thể hiểu được rằng cô ấy đang cảm thấy gì nữaaaa
“Không sao đâu, Shirokusa-san.”
Kiểu con gái mũm mĩm, dễ tính đang đứng sau cô ấy – Mina Meiko, đang đẩy Shiro tiến về phía trước.
“Ổn ? Chuyện gì ổn mới được ?”
Tôi hoàn toàn không hiểu được những lời động viên khó hiểu của Meiko dành cho cô ấy, nhưng tôi biết rằng nó đã mang lại hiệu quả khi tôi nhìn thấy sự quyết tâm trở lại trên ánh mắt của Shirokusa.
“Suu-chan!”
“V- Vâng!”
Giọng điệu mạnh mẽ của Shirokusa khiến tôi tập trung về phía cô ấy.
Với bàn tay còn lại, Shirokusa đặt nó vào bộ ngực đầy đặn của mình và hít thở thật sâu, sau đó nói ra trong hơi thở:
“ Làm ơn, hãy hẹn hò với tớ.”
“ Hmm….?”
“ Hmm….?”
“ Eh?”
“ Huh..?”
Bầu không khí trong lớp đột nhiên đóng băng. Câu nói của Shirokusa khiến cho mọi người xung quanh mất đi khả năng suy nghĩ.
Giữa bầu không khí im lặng đó, một vài giây sau, cuối cùng tôi cũng nhận ra:
“ Chờ phát, mình vừa nhận được lời tỏ tình à…?”
“Nghiêm túc chứuuu ?!”
Khi tôi bật dậy và thốt lên câu đó, một giọng nói bình tĩnh nhẹ nhàng truyền đến tai tôi.
“ Ý cậu là ấy, hãy đi với tớ. ”
Bạn của Shirokusa, Meiko, đã xen vào.
“ Nhỉ, Shirokusa ?”
“Ah……? Hở……? …… Hả? ”
Khá muộn màng… và phải mất một lúc, cuối cùng thì Shirokusa cũng nhận ra ý nghĩa của những lời mà cô ấy đã nói. Cô ấy tiếp tục nói trong khi mặt đỏ như một con tôm hùm luộc.
“Đ- Chờ đã! K…không, phải như vậy đ đâu ! … Không, ý tớ là… nghĩa là, chuyện- đó”
Shirokusa đang rơi vào trạng thái mất kiểm soát. Cô ấy đã cố gắng thể hiện một bộ mặt dũng cảm ngay từ ban đầu cho tới lúc này, nhưng dường như cô đã ngay lập tức nhận ra rằng chỉ với điều đó thôi là không đủ và Shirokusa đang cảm thấy hối tiếc trong khi cố gắng tìm kiếm những từ ngữ để che đậy cảm xúc của mình.
” Cậu và bố của Shirokusa-san, hai người biết nhau, phải không, Maru-san?”
Từ sợi dây cứu sinh mà Meiko ném ra, tôi đại khái cũng đã nắm rõ được tình hình lúc này.
“O- Ooh, đúng là tớ đã gặp tất cả những nhà tài trợ của mình, nhưng ông ấy mới là người đối xử với tớ tốt nhất.”
“Rõ ràng là cha của Shirokusa đã lo lắng về những việc đã xảy ra với cậu trong suốt thời gian qua, vì vậy ông ấy rất muốn gặp lại cậu lúc này…. phải không?”
Giọng nói điềm tĩnh của cô ấy có làm dịu đi sự lo lắng của Shirokusa.
Tôi có thể nhận ra sự sắc bén trong mắt Shirokusa.
“Đúng vậy.”
Shirokusa ưỡn ngực ra, khiến mái tóc đen dài xinh đẹp đang xõa trên vai cô ấy nhảy múa giữa không trung.
“Khi tôi nói chuyện với Papa về Suu-chan, ông ấy nói rằng ông ấy muốn gặp cậu. Vì vậy tôi chỉ đơn thuần nghĩ rằng, khi nào có thời gian, cậu nên đến nhà tôi chơi. Không thể nào có chuyện tớ lại rủ cậu “hẹn hò”ngay giữa lớp học như thế này cả. Đừng có hiểu nhầm đấy, ok ?”
“V- vâng, hahaha…”
Quả nhiên là vậy ?
Chà, đó là một cú sốc thực sự. Tôi tưởng trái tim mình đã ngừng đập rồi cơ đấy.
Tetsuhiko đã nói chuyện với tôi trên đường về nhà sau lễ hội văn hóa rằng “Shirokusa và Abe hẹn hò chỉ là tin đồn”, khiến tôi tin rằng mình vẫn còn có cơ hội.
Nhân tiện, tôi cũng đã nghe từ cậu ta rằng “Abe là một fan hâm mộ của tôi, và đã can tâm tình nguyện trở thành nhân vật phản diện để kích động tôi”, mặc dù tôi không biết cậu ta đã lấy thông tin đó từ đâu … Và ngay cả chuyện đó có là thật đi chăng nữa, anh ta vẫn là một tên đẹp trai đủ để làm tôi tự ti, và nói thẳng ra là khiến tôi không muốn lại gần.
“Tất nhiên, không có chuyện đó đâu…”
Thành thật mà nói, tôi chỉ muốn nó dừng lại. Cái suy nghĩ “Rốt cuộc thì cậu không có tình cảm với mình nhỉ ?” khiến tôi tổn thương, dù chỉ trong một giây.
… Chà, dù tôi vừa mới tỏ tình với Kuroha, nhưng điều đó không thể thay đổi được sự thật rằng Shirokusa là mối tình đầu của tôi. Thêm vào đó, tôi hoàn toàn không ghét cô ấy, chỉ là tôi đã nhận ra rằng Kuroha đối với tôi tuyệt vời và quan trọng như thế nào. Cho nên, tình cảm mà tôi dành cho Shirokusa vẫn không hề suy giảm.
Tôi khá chắc rằng mình sẽ cảm thấy hạnh phúc nếu tôi rơi vào tình huống mà cô ấy tỏ tình với tôi, và trái tim tôi sẽ nhảy lên ngay cả khi tôi cảm thấy kì lạ ngay tại thời điểm đó. Vì vậy, sau khi tôi biết rằng mình đã hiểu lầm, và sự kỳ vọng của tôi đã được thay thế bằng sự thất vọng cùng cực. Tôi cảm thấy mình lúc này giống như một thằng hề khi hiểu sai ý của cô ấy, thật xấu hổ và thảm hại.
Có vẻ như những người xung quanh đang nhìn tôi như thể nhìn một người nổi tiếng. Nhưng ở trong trường hợp này, hoàn toàn không phải vậy.
Điều này rất quan trọng. Thực tế đã chứng minh điều đó. Vì nếu tôi thực sự nổi tiếng, liệu sẽ có những điều tuyệt vời sẽ xảy đến với tôi ? Dù đó là chuyện dâm dục, nhỉ ?
Thực tế duy nhất hiện ra trước mắt là tôi đã “tỏ tình và bị từ chối”.
Không, không hẳn là như vậy. Điều tôi nói đến Kuroha, thì một mô tả chính xác hơn sẽ là tôi đã “kẻ đã thực hiện lời thú nhận duy nhất trong đời tương đương với việc đánh cược mạng sống của chính mình, và nghĩ rằng có 100% cơ hội thành công, và đã bị từ chối một cách phũ phàng”.
Nhân tiện, về Shirokusa, có lẽ chẳng có vấn đề gì khi nghĩ rằng “cô ấy chẳng hề tức giận mặc dù tôi đã nói với cô ấy rằng tình cảm của tôi đã thay đổi”, có nghĩa là Shirokusa chưa bao giờ có tình cảm lãng mạn với tôi ngay từ ban đầu”.
Không, nghiêm túc mà nói thì… tôi thực sự chẳng có manh mối gì khi nói về các cô gái.
Chuyện tình của tôi với Kuroha, người tôi gần gũi nhất, thân thiết nhất và quen biết lâu nhất còn ra nông nỗi này. Thì chắc chắn với những cô gái khác thì hoàn toàn chẳng có chút khả năng nào cả.
Đó là lý do tại sao–
Dù tôi vẫn có thể tỏ ra cứng rắn và tỏ ra lạnh lùng khi nói chuyện, nhưng ngay lúc này, khi nói đến việc thích hoặc không thích một người và các mối quan hệ lãng mạn – tôi chỉ muốn thoát khỏi chúng.
Tôi đã biết điều đó từ rất lâu. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn nghĩ việc được ai đó thích là là một sự hạnh phúc không gì sánh được. Khi nói đến tình yêu, tôi đã nghĩ rằng người ta nên tiến về phía trước một cách kiên quyết.
Nhưng bây giờ-
– Tôi cũng có thể cảm thấy sợ hãi.
“Này, Kachi –”
Tetsuhiko thì thầm với một lon cola trong tay.
“ Cậu, cũng có lúc vụng về đến không ngờ, nhỉ ?”
“Hả ?”
Một bầu khói đen đang toát ra từ Shirokusa.
“Eek”
Rena nhăn má và lùi ra xa. Chà, việc cô ấy cảm thấy sợ hãi trước một senpai tỏa ra bầu không khí như vậy ngay lần đầu gặp là chuyện đương nhiên. Thành thật mà nói, nếu mà là tôi, thì tôi đã chuồn ngay lập tức rồi.
“Tetsuhiko, dù cậu chẳng mấy khi sợ hãi vì cậu sở hữu thần kinh thép, nhưng hãy cho tớ được nghỉ ngơi, được chứ? Đôi khi điều đó còn đáng sợ hơn rất nhiều so với những kẻ đang chực dòm ngó đấy ? ”
“Đáng sợ sao? Kachi? ”