Osananajimi ga Caste Joui ni Kunrin Shiteiru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 01 - Chương 06

Chương 6

“Tôi nghĩ là chúng tôi xong từ đây rồi.”

Ngay khi chúng tôi vừa đến sân, Erika ngồi trên một chiếc ghế dài dưới bóng cây. ‘Ngồi chứ?’ Và tôi ngồi ngay cạnh cô ấy sau khi cô nàng nghiêng đầu để hỏi tôi.

Đây là lần đầu tôi ăn ở sân đấy, nhưng nhìn xung quanh thì nó rộng đến bất ngờ và có nhiều bóng mát nên thoải mái lắm. Không mấy người ở đây nên ăn chỗ này thích thật.

Tôi nhìn sơ về xung quanh và chỉ thấy một cặp đôi, một nam một nữ, ba cô gái và bọn tôi thôi.

“Không biết Erika có thường ăn ở sân này không nhỉ?”

Chúng tôi nhanh lấy bánh mì từ trong cặp ra và ăn luôn. Tôi đã mua bánh Yakisoba và cả bánh mì kem nữa. Tôi mua mấy loại bánh nhìn giống nhau thật đấy. Thỉnh thoảng lại bánh mì dưa thay vì bánh mì kem.

Tôi ngó sang Erika đang kế cạnh mình và hình như cô ấy chỉ có mỗi bánh mì dưa.

“Bánh mì dưa cũng ngon đấy chứ.”

“Có phải, là tiệm đó không? Mới tới cửa hàng đấy hai lần thì nay cậu mua luôn rồi này.”

Erika là kiểu người thích lặp lại à?, vậy thì giống mình rồi.

“Nhưng nhìn mấy cái bánh kem chảy thì cậu làm tớ nghĩ lại đấy. Hai cái nhìn trông ngon quá... À, nhân tiện, nếu cậu không phiền, Etsuji này, đổi miếng bánh dưa của tớ hông?”

Mà tôi cũng thèm bánh mì dưa thật, nên chấp nhận yêu cầu của cô nàng này vậy.

Ngay khi tôi mở túi để lấy miếng bánh mì kem ra, và ăn một miếng thì nó lại biến mất khỏi tay tôi và thay vào đó là chiếc bánh mì dưa mà Erika định ăn.

Và tôi nghe được luôn câu “Ngon thật đấy.” Từ kế bên mình.

“Đừng như vậy chứ.... chỉ là bánh mì thôi mà, không thử cắt nhỏ nó ra xem?”

“A, tớ xin lỗi. Chỉ tại tớ muốn ăn nhanh cho nó ngon thôi... không sao mà, đúng không?”

Cái bánh mì kem trong tay của cô nàng bị ăn mất một miếng rồi.

“Vì chúng ta là bạn. Nhưng cậu ý thức việc hô-n giá-n ti-ếp không?”

Đừng nói thế chứ.... tớ trong sạch lắm đấy.

Tôi cũng không dám đáp lại cô nàng mà xé phần cuối của miếng bánh mì dưa ra và cho vào bụng.

“V-ui thật, vậy thôi, cảm ơn cậu về chiếc bánh mì kem.”

Không~, nó vẫn là hôn gián tiếp... không biết có ổn không đây?

Tôi nhìn sang phía của Erika, và không thấy luôn mặt mũi của cô nàng đang để đâu luôn.

Điều này xấu hổ thật đấy, rằng là tôi là người duy nhất để tâm đến việc này, vì thế tôi mà chọn ăn năn luôn vậy.

Trông ngọt ngào hơn bình thường rồi, nhưng mà chắc có lẽ là do tôi tưởng tượng thôi.

“Thế, thực sự thì cậu với cậu ta nói đến cái chủ đề gì vậy?”

“Tớ nói với cậu rồi mà nhỉ, phải không ta? Chúng tớ đến trường tiểu học và trường sơ trung cùng nhau thôi, chỉ nhiêu đấy à.”

Tôi có thể cảm thấy rằng là mắt của cô ấy như thể sát kế tôi vậy, nhưng tôi nhìn lên trời và để tránh mắt chạm mắt giữa cô nàng.

“Để tớ đoán nhé, cậu ta kêu cậu giới thiệu cậu ta cho tớ và Sayuri phải không? Nhưng vì Etsuji là người tốt nên cậu đã lơ cậu ta, có vẻ như vậy nhỉ.”

Đúng như dự đoán của Erika rất sắc bén... tôi sẽ cảm thấy tiếc cho Hayashi-kun nếu tôi nói có ngay tại đây, vì vậy để yên như thế. “Chà,” tôi nói một cách lảng tránh. Tôi chắc là cô nàng cũng biết mà.

“Gạt chuyện đó sang một bên đi, cậu có chuyện gì muốn nói với tớ không?”

Tôi đánh trống lảng sang chủ đề khác, trước khi tôi bị “tra khảo” thêm nữa.

“Tại sao chứ?”

“Tớ chỉ nghĩ khi cậu mời mình thì cậu có vài chuyện muốn nói thôi.”

“Đi ăn với mấy người bạn thân là việc bình thường mà, đặc biệt là giữa tớ và Etsuji-kun. Mà dù vậy thì tớ đã chờ lâu khá lâu để cậu mời đi ăn đấy.”

Erika được mọi người coi như là người nhan sắc vẹn toàn nhưng lại lạnh lùng, mà cô ấy là một cô nàng vô tư đến bất ngờ và đôi khi cũng thích trêu tôi nữa. Cô nàng ít khi biểu cảm khuôn mặt và có chút tính cách “S”, điều này không tốt cho cô nàng đâu.

Những người chỉ mới biết đến cậu trong khoảng thời gian ngắn có thể được coi trọng và hắt hủi cũng được, nhưng khi cậu ở độ tuổi của tôi, cậu có thể đã quen và bỏ qua nó một cách dễ dàng. Tuy nhiên, khi trong quá khứ, tôi cũng đã bối rối khi nghe cô ấy nói.

Lần này cũng thế, tôi không nghiêm túc với những gì cô nàng nói rồi nói rằng, “À, vậy à?”

“Cậu đã không nhầm khi tớ nói rằng là chúng ta cần nói chuyện nhỉ. Hôm qua cậu còn đề cập vụ tư vấn mà.”

“Thì giờ cậu nói về việc này đi, tớ cũng có nói mà. Tớ sẽ nghe cậu nói và cho lời khuyên còn tuỳ vào cái cậu cần tư vấn.”

“..Ừm, được thôi. “Chuyện này.... khi cậu học ở cao trung ấy, cậu thường bị rủ đi karaoke rất nhiều mà, phải không?”

“Đúng rồi.” Tôi nói trong khi bản thân vẫn chưa được hỏi.

“Tớ không hát hay cho lắm. Cũng đương nhiên không phải là một ca sĩ giỏi và cũng không theo nổi cái xu hướng hiện nay nữa. Vì vậy, tớ hay từ chối mọi người khi họ rủ tớ đi nhiều lắm... Vì thế, tớ quyết định luyện tập xem, nhưng đi hát một mình thì khó lắm, phải không? Thế nên cậu đi với tớ để luyện tập nhé, Etsuji.”

Tôi đã hiểu được rồi và đưa cô nàng câu trả lời.

“Nó sẽ tốt hơn nếu... cậu không nói với tớ đấy.”

“Tại sao vậy?”

“Erika cũng biết mà, đúng chứ? Tớ điếc âm nhạc đấy.”

Tôi là đứa ca sĩ tệ hại lắm. Cũng chưa được điểm cao trong tiết Âm Nhạc bao giờ, và biết gì không? Tôi đã qua kỳ thi hợp xướng của trường nhờ hát nhép. Đó là lý do tại sao tôi chả mấy khi đi karaoke. Thậm chí còn không được mời đi luôn kia mà.

“Cũng chả sao đâu. Ngay cả khi Etsuji không giỏi, thì đi hát cùng cậu sẽ dễ dàng hơn nhiều lẫn cậu có thể giúp tớ chọn bài để hát nữa.”

“Dù vậy thì vẫn sẽ tốt hơn nếu có một người tốt hơn tớ mà?”

Tôi không muốn điều này đâu. Xấu hổ thật đấy. Bởi vài lý do mà ai cũng nghĩ tôi có thể làm được mọi chuyện.

Erika là một người học sinh tốt. Tuy cô ấy không đạt được điểm giỏi nào ở trường, nhưng nếu các cậu nhìn cô nàng này trong lớp, thì nhìn cô ấy cũng đúng như suy nghĩ nhỉ. Ngoài ra, cô nàng cũng có khiếu thể thao và quan trọng hơn là nhan sắc vẹn toàn của cô ấy khiến người ta không ngạc nhiên mấy khi cho rằng cô nàng thật sự hoàn hảo.

Cậu ấy ổn với mình à!? Để tâm đến mình rồi sao, phải không nhỉ?

“Tuy cậu không phải là một chàng nhạc sĩ giỏi, Etsuji, nhưng cậu giỏi đưa lời khuyên cho mọi người và cậu tâm huyết rất nhiều trong công việc. Và hơn nữa, tớ biết cậu. Đã từng đi hát karaoke với Sayuri và mấy người khác ở sơ trung đấy.”

Thế nào mà cô nàng này biết vậy? Tôi chắc rằng là tôi đã có đi đấy... nhưng sau đó thì nhận ra tôi không giỏi.....

Khi tôi lại ngước nhìn Erika, cô nàng vẫn khoanh tay trước bụng như mọi khi. Đó là việc cô ấy thường làm, nhưng khi ở bên cô nàng này một thời gian dài, tôi nhận ra thêm rằng cô nàng này lại có một thói quen tinh tế hơn. Động tác xoa cùi chỏ trái khi khoanh tay. Có thể là vô thức mà làm, nhưng khi Erika làm điều này thì cô nàng hẳn đang lo lắng hoặc căng thẳng. Đây là do kinh nghiệm của tôi để biết đấy.

Và giờ đây, cô nàng đang làm điều đó.

“Haha, tớ hiểu rồi. Tớ sẽ giúp, đừng kỳ vọng quá đấy, được chứ?”

“Phù, tốt quá, nó giúp tớ nhiều lắm đấy.”

Cô nàng đan tay vào nhau trước miệng và nhìn trông hạnh phúc thật đấy. Tôi không biết rằng là cô ấy đang lo về bài hát. Vẻ mặt của cô ấy khác hẳn với vẻ điềm đạm như mọi ngày, nhìn ấm áp thật. Những người không biết cổ có khi sẽ nhầm lẫn khi nhìn vào đây mất.

“Thế cậu muốn làm gì đây? Chúng ta cũng nên gọi Sayuri và mấy người khác chứ?”

“Hửm?”

Bầu không khí thay đổi và trở nên lạnh tanh hơn.

“Cậu có nghe tớ nói cái gì không đấy?”

“Tớ, tớ! Tớ biết cậu xấu hổ lắm. Nhưng đó là bạn bè thuở bé của nhau mà..”

“Cậu không biết cậu đang nói cái gì đâu! Etsuji! Cậu chẳng cần phải lo lắng về việc mọi người nghĩ gì về cậu đâu.”

Bọn họ, không! Không phải chỉ có tớ trong dấu ngoặc đâu!? Cậu có thể quan tâm tớ nhiều hơn được không..?

“Lỗi tớ. Nhưng không phải là Kouki đã quen với việc hát hay sao?”

“Không hẳn đâu.”

Tôi còn cảm thấy luồng khí đen ngâm di chuyển xung quanh cô ấy, sợ và không dám nói điều đó luôn. Ngoài ra, cảm giác như ấn tượng của cô nàng này với Kouki còn tệ hơn trước nữa.

“Thế... cậu có đi không? Erika, sau chuyện này, cậu không có hoạt động câu lạc bộ nào hay sao?”

“Làm điều này vào thứ bảy này đi, tớ sẽ rảnh vào buổi chiều, sau khi hoạt động câu lạc bộ vào buổi sáng xong xuôi.”

“Được rồi, nhớ nhắn tin cho tớ chi tiết và địa điểm ở đâu đấy.”

Sau khi đặt hẹn với nhau xong, chúng tôi quyết định sẽ trở về lớp học, sau khi tôi nói rằng là giờ nghỉ trưa sắp hết rồi. Trên đường đi, tôi có nói với cô nàng rằng mình sẽ vào nhà vệ sinh trước khi quay lại và tách ra khỏi cô ấy vào lúc đó. Chúng tôi sẽ bị chú ý đến nếu đi cùng nhau mất.

Nhìn cô ấy từ phía sau vẫn như thường nhật, nhưng cô nàng đấy đang vui vẻ ngân nga, trông sảng khoái chưa kìa.