Iris' POV
Sau khi chia tay Nozomu và những người khác, chúng tôi đi đến lớp học của mình, lớp 1. Bên cạnh là người bạn thân đang hờn dỗi như thể vừa bị phản bội vậy.
"Ai~~. Sao cậu không giúp mình~~"
Đứng trước tôi, cô bạn thân rơm rớm nước mắt trách cứ tôi vì đã không giúp cô ấy.Chà, dù gì cũng không làm gì khác được. Dù gì cũng đâu phải lúc nào tôi cũng ở bên để bảo vệ cậu ấy. Nhân tiện, trước đây những lúc mà tôi không có mặt để giúp đỡ, Tima đã mất kiểm soát nguồn ma thuật chính bởi sự căng thẳng của bản thân mà cậu ấy đã thổi bay đối phương mất hút.
“ Thì, mọi người cũng ở đó mà. Và Mars cũng đã giúp Tima hết mình đấy, không phải sao? Cậu cũng cảm thấy rất hạnh phúc đúng không nào?”
Tôi liền trêu chọc Tima. Khá chắc rằng tôi lúc này đang nở một nụ cười đầy ma mãnh và độc ác. Tima người bị tôi trêu đùa, đáp “Ern, chuyện đó....uu”. rồi cậu ấy cúi mặt xuống cùng gương mặt đỏ bừng.
Tôi vẫn nghĩ Tima thật sự rất dễ thương, và thật sự tôi rất ghen tị với cậu ấy
Có lẽ bởi vì từ lúc nhỏ tôi đã luôn cố gắng bảo vệ Somia, nên tính cách cũng như ngữ điệu của tôi có phần giống với con trai. Bất kể vẻ ngoài trông như thế nào, nhưng bên trong tôi thật sự không có chút nữ tính nào của một cô gái. Tôi thật sự không tương xứng với người bạn thân của mình, người vẫn hay bẽn lẽn thẹn thùng bên cạnh hay Somia đáng yêu hệt như một thiên thần.
(Liệu rằng cậu ấy có....thích một người nữ tính như Tima hơn không?”
Tôi nhớ về “cậu ấy”, người mà chúng tôi chỉ mới vừa tạm biệt lúc nãy. Bất chợt tôi nhớ về việc cậu ấy đang giấu giếm chuyện gì đó, lồng ngực tôi như thắt lại.
(Thật buồn khi cậu ấy không kể cho mình nghe mọi việc....)
*grumble grumble grumble*
Một cảm giác khó chịu không thể diễn tả được dâng trào trong lồng ngực. Có lẽ bởi vì khi nghĩ tới việc cậu ấy đang giấu giếm chuyện gì đó nên vô tình nét mặt tôi trở nên khó chịu.
“Này Ai, bình tĩnh đi. Lúc đó mình cũng rất giận, nhưng Nozomu-kun vốn là một người tốt bụng vì vậy cậu ấy sợ rằng chúng ta sẽ tức giận khi biết chuyện nên không thể tránh khỏi việc cậu ấy cố gắng giấu nhẹm chuyện đó đi, đúng không? "
"...Mình biết chứ..."
Mặc dù điều đó rất hợp lý, nhưng tâm trạng của tôi vẫn không khá lên được chút nào. Vì nổi bực tức mà bản thân không hiểu được nên tôi bước đi về phía lớp học nhanh và mạnh hơn. ( Kiểu hờn dỗi bước đi dậm mạnh và nhanh )
"Yo. Irisdina"
"...Kevin?"
Tôi bất ngờ bị gọi bởi một nam sinh ngoài hành lang trước cửa lớp. Cậu ta có một thân hình rắn rỏi và khá cao. Các cơ bắp được rèn luyện rất tốt khiến cho bộ đồng phục của cậu ta ôm chặt lấy cơ thể.
Điểm đặc biệt nhất chính là trên đầu vào sau lưng cậu ta là một đôi tai và một cái đuôi, đó là minh chứng cho việc cậu ta là một Thú Nhân.
Kevin Ardinal.
Một trong số ít học sinh thuộc lớp một năm nhất và cũng là một người đạt hạng A.
Cậu ta là một thú nhân tộc Sói Bạc với khả năng áp đảo đối phương bằng ý chí chiến đấu cũng khả năng thể chất xuất sắc của mình.
Ban đầu, tộc Sói Bạc có khả năng thể chất cao nhất trong toàn bộ các thú nhân, nhưng độ thiện chiến cũng như ý chiến chiến đấu của họ đặc biệt cao hơn hết thẩy. Trong những trận đấu cận chiến ở trường không ai có thể đối đầu với cậu ta ngoại trừ Hạng-S Jihad Raundel
“ Tôi có nghe chuyện hôm qua, nghe nói là cậu đã đi cùng với bọn ‘sâu bọ thấp kém’ đâu đó nhỉ. Không phải chuyện đó thật lãng phí thời gian sao?”
".........Cho dù cậu nghĩ gì về cậu ấy thì tôi không có gì để nói với cậu. Tôi chỉ tự hỏi, tại sao cậu lại có thể nói ra những từ thoái mạ người khác dễ dàng đến vậy."
Những lời nói cũng như hành động thô lỗ của Kevin càng khiến cho vẻ mặt của tôi ngày càng khó chịu hơn.
Tuy nhiên, Kevin phớt lờ cảm xúc của tôi và tiếp cận. Cậu ta tự cho rằng mình là đàn ông, lại cao ráo nên cúi xuống và đưa mặt lại gần tôi.
"He~, ngay cả khi tức giận cậu trông vẫn rất xinh đẹp. Hôm nay tôi có một yêu cầu thảo phạt trong rừng. Liệu cậu có thể giúp tôi một tay chứ? Nếu cậu tham gia thì sẽ rất hữu ích đấy."
"...Xin lỗi, tôi có việc phải làm hôm nay rồi, tìm người khác đi."
Tôi gạt Kevin một kẻ bất lịch sự và không hề biết suy nghĩ sang một bên, tôi lướt qua cậu ta và bước vào lớp. Chắc chắn, những con thú nguy hiểm nên được tiêu diệt nếu cần, và giữ chúng tránh xa các khu dân cư và thị trấn. Điều đó có thể giúp tránh xảy ra những trận chiến không cần thiết. Kết quả là, sẽ giúp thiệt hại cho dân thường sẽ được giảm bớt.
Chí ít thì tôi không hề muốn chiến đấu với một kẻ như Kevin, một kẻ mà lời nói và hành động của cậu ta đều nói lên việc cậu ta khinh thường người khác. Tôi không hề muốn giao việc trông chừng phía sau mình cho một kẻ như vậy trên chiến trường.
Ít nhất, đó là một người đáng tin cậy cả về năng lực cũng như tinh thần mà tôi có thể tin tưởng giao phó phía sau mình. Nếu không, rất có thể sẽ đặt bản thân mình vào trường hợp hết sức tồi tệ.
(Giao phó phía sau mình....à? Liệu mình một ngày nào đó có thể tìm thấy một người mà mình có thể tin tưởng không?”)
Giao phó phía sau mình trong một trận chiến đồng nghĩa giao phó mạng sống của chính mình và cũng đồng thời bảo vệ mạng sống của người kia.
( Mình tự hỏi....Còn Nozomu thì sao?)
Tôi nhớ đến chàng trai cùng thanh katana
Cậu ấy là người đầu tiên xuất hiện khi tôi nghĩ về người mà mình có thể giao phó phía sau lưng mình.
Người con trai mà tôi đang rất quan tâm lúc này.
Một nam sinh bị những người khác xúc phạm và bị coi là một kẻ tệ bạc.
Tôi vẫn không biết được cậu ấy nghĩ gì hoặc làm thế nào mà cậu ấy có có được sức mạnh đó.
Xét về những gì mà cậu ấy đã làm vào ngày xảy ra biến cố với Rugato, bản thân tôi phần nào mong đợi rằng sẽ có điều gì đó, nhưng kể từ lúc đó cậu ấy vẫn chưa thể mở lòng với chúng tôi.
Tôi biết không thể giúp đỡ gì. Cậu ấy không có ai để trò chuyện cùng và tôi cũng không muốn ép buộc cậu ấy nói với mình.
(Tuy nhiên, nếu cậu ấy trông chừng phía sau mình...và nếu mình cũng trông chừng phía sau của cậu ấy...)
Bảo vệ lẫn nhau. Ở nên chiến trường nơi mà mạng sống thật sự quá mỏng manh. Chúng tôi sẽ kết nối với nhau bằng niềm tin tưởng vững chắc với nhau. Chúng tôi đã vượt qua những khó khăn trước mắt kể cả khi chết đi, chúng tôi vẫn chia sẻ những cảm xúc giống nhau cho đến giây phút cuối cùng.
Nếu mình có thể có một mốt quan hệ như vậy với cậu ấy dù chỉ một khoảnh khắc, dù thế nào đi nữa....
(...Mình-Mình nghĩ cái gì vậy chứ.........)
Mặt tôi bỗng nhiên đỏ bừng và người tôi trở nóng bừng. *Thình thịch* từng nhịp đập nhỏ và nhẹ nhàng vang vọng sâu trong lồng ngực. Bất chợt tôi đặt bàn tay mà mình đã từng kết nối với cậu ấy lên ngực.
"Hmm?"
Tôi đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt, khi tôi nhìn sang bên cạnh, một nữ sinh tóc đỏ đang nhìn mình.
"Cô ấy là……"
Khi ánh mắt tôi và nữ sinh ấy chạm nhau, cô ấy nhanh chóng quay đi, lấy sách giáo khoa trong cặp ra và bắt đầu chuẩn bị cho buổi học.
========================================
Bệnh xá vào giờ nghỉ trưa.
Ở đây, Nozomu và Mars đang đợi Irisdina và những người khác.
Vì Irisdina đã đến lớp 10 lần trước và khiến mọi thứ trở nên náo loạn, nên từ giờ trở đi họ sẽ ăn trưa ở đây nơi chỉ có mặt vài người.
“Iris và Tima có hơi muộn.”
"...Đúng vậy, dù là đã trôi qua một nửa giờ nghỉ trưa, mà họ vẫn chưa đến, Không biết đã có chuyện gì nhỉ?
"
"...Có thể là giáo viên yêu cầu họ việc gì đó. Cả hai đều rất được các giáo viên đánh giá cao mà."
"Cũng phải, không phải là không thể...nhưng mình nghĩ nếu đợi tiếp thì có lẽ sẽ muộn bữa trưa. Cuhúng ta ăn trước nhỉ?"
"Phải, Thời gian có hạn, cũng không còn cách nào khác"
“Phải~ Cả Irisdina-san và Tima-san đều là những cô gái tốt, có thể cho những người khác dựa vào, vì vậy các giáo viên hoàn toàn dựa dẫm vào họ~~. Trước đây, khi cô từng là giáo viên chủ nhiệm của cả hai và phải nghỉ do bệnh, cả hai đã tạm thời phụ trách lớp 1~ và họ đã giúp đỡ cô rất nhiều việc khác ~.”
“Anri. Dù cả hai là học sinh danh dự và có năng lực đến thế nào thì cũng không được tquá tinh tưởng mà ỷ lại vào học sinh chứ.”
"Được mà~. Mình là giáo viên cơ mà~~. Sẽ ổn thôi~~"
"...Mong là vậy.
"
(Có ổn thật không đây trời?)
Mặc dù Anri-sensei bảo là không sao, nhưng trong lòng Norn-sensei vẫn khá lo lắng.
Anri-sensei và Norn-sensei cũng ở trong bệnh xá. Cả hai người bạn thân thường ăn trưa ở đây. Cả hai chủ yếu ăn cơm hộp và đôi khi họ đổi món ăn phụ cho nhau.
Anri-sensei, người đang ngồi vắt chéo chân trên gường trong bệnh viện nói với Nozomu khi cô ấy bất chợt nhớ gì về điều gì đó, “Ah”
“Nhân tiện thì, Nozomu-kun~~ Có vẻ sáng nay em không tập trung lắm vào tiết học~~ Có chuyện gì vậy~~?”
"Eh"
Khi nghe Anri nói, Norn cũng tham gia vào cuộc trò chuyện với vẻ hơi ngạc nhiên.
“Thật bất thường, Nozomu-kun thì không tập trung trong lớp, còn Mars thì không thế nào...”
“Chờ đã!"
"Ý em là sao! "
"Norn ~~,không phải đâu. Mấy ngày gần đây Mars-kun rất chú tâm vào tiết học~~ "
"Thật sao!?...Cô xin lỗi, Mars-kun. Cô đã nói những điều hơi thô lỗ bởi định kiến của mình.
"
"Kh-Không có gì.Dù gì cô cũng đã xin lỗi rồi..."
Norn nghĩ rằng có lẽ mình có hơi thô lỗ. Cô ấy cúi đầu xin lỗi Mars.
Cũng không có gì lạ, khi mà Mars gần đây bắt đầu nghiêm túc lắng nghe trên lớp, đã phản bác lại những lời của Norns.
Anri nhanh chóng đính chính cho rằng Norn đã sau nên Mars không làm ầm lên nữa.
Dù gì, cũng chỉ mới vài ngày kể từ khi Mars bắt đầu nghiêm túc trên lớp, nên cũng không tránh khỏi việc cô ấy không nhận ra việc Mars đã thay đổi thái độ khi đến lớp.
Norn-sensei, lúc này đang xin lỗi Mars nhìn đây nhìn sang Nozomu. Nozomu đặt tay lên cằm với một cử chỉ có chút trầm ngâm, sau đó cậu từ từ mở miệng.
“ Thật ra, em có chút nghi nghĩ...Norn-sensei cô có biết học sinh tên Feo Rishitza không?”
"Feo Rishitza? Ah, biết chứ. Cậu ta cũng cùng khoá với Nozomu."
Feo Rishitza
Một nam sinh lớp 2 năm ba và một người tộc Cáo.
Tộc Cáo là một trong những chủng tộc Thú Nhân, theo nghĩa đen thì là một chủng tộc có đuôi và tai giống với cáo.
Khác với những thú nhân khác, họ không sống thành các cộng đồng lớn mà sống thành các thị tộc nhỏ lẻ trên khắp lục địa.
Họ dường như là một chủng tộc với chủ nghĩa cá nhân mạnh mẽ, điều này dường như dẫn đến việc không tạo nên cộng đồng lớn nào.
Chính vì mang chủ nghĩa cá nhân, Feo dường như có một tính cách phóng khoáng tự do và đôi lúc cậu ta cũng cúp học.
Tuy nhiên, điểm số của cậu ấy có vẻ khá xuất sắc. Bằng chứng là cậu ấy đang học ở lớp 2.
Thứ hạng ở trường của cậu ta là C. Cậu ta có xử lý đồng đều tất cả các môn lý thuyết và bài kiểm tra thực tế, và không có môn học nào mà cậu ta bị xem là kém cả.
“Ern, vậy cậu ta có sử dụng thuật thức nào liên quan đến bùa chú không?”
"Bùa chú à? Em biết về mấy thuật thức bất thường nhỉ. Cô không biết cậu ấy có sử dụng nó không.. Nhưng tộc Cáo là một chủng tộc sống phân tán trên khắp lục địa, mặc dù số lượng ít. Sẽ khiông lạ gì nếu gị biết về về bùa chú dù dạng này hay dạng khác... "
Khi nghe những lời Norns nói, cái cảm giác quen thuộc mà cậu cảm thấy dần trở nên rõ ràng hơn. Ánh mắt Feo giống hệt ánh mắt mà Nozomu cảm nhận được lúc ở phía sau trường.
(Đúng như mình nghĩ. Có lẽ Feo đã quan sát mình vào lúc đó...Nhưng tại sao cậu ta cần phải làm vậy? Khi mình quan sát việc xảy ra lúc ở sau trường, hoàn toàn không cảm thấy sự thù địch vào lúc đó ở hướng mà cậu ta quan sát và cũng không có bất kì sự thù địch nào nhắm vào mình dựa vào sự xuất hiện của Feo hôm nay)
Những gì mà Nozomu cảm nhận được từ ánh mắt của Feo không phải là hận thù hay ác ý, mà là ánh mắt của kẻ đang nhìn trộm.
Trong khu rừng nơi mà những con quái vật sinh sống. Nozomu liên tục (bị cưỡng ép) huấn luyện cho đến khi sống dở chết dở để chống lại chững con quái vật ở đây. Cậu đã phải đối mặt với nhiều kẻ thù cùng lúc và không hề có đồng minh. Cậu có cảm quan khá nhạnh bén với những ánh nhìn như vậy.
Nếu Feo có thái độ thù địch thì Nozomu có lẽ đã nhận ra ánh mắt của cậu ta sớm hơn khi ở phía sau trường.
( Nhưng không có bằng chứng. Mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu nếu mình đưa lá bùa ra và cậu ta bảo “ Tôi không liên quan chuyện này”...)
"Haa ........."
Mặc dù đã đoán được thủ phạm là ai, nhưng không có bằng chứng xác thực, và Nozomu không còn cách nào khác chỉ có thể thở dài.
=========================================
Iris' POV
Quay ngược thời gian một chút tại lớp 1, nơi vừa bắt đầu nghỉ trưa.
Ở đây, tôi, Irisdina và cô bạn thân của mình Tima vừa hoàn thành tiết học buổi sáng và đang thu dọn sách vở cũng như các dụng cụ khác.
Vì chúng tôi đã hẹn cùng ăn trưa tại bệnh xá với Nozomu và những người khác sáng nay, chúng tôi chuẩn bị rời lớp cùng hộp trưa sau khi dọn dẹp, nhưng một nữ sinh đã ngăn chúng tôi lại.
"Cô có chút thời gian không, Irisdina-san?"
(Ah)
Người gọi là nữ sinh với mái tóc đỏ, người đã quan sát chúng tôi trong lớp vào buổi sáng. Chúng tôi biết cô ấy rất rõ.
Khi cô ấy đến bên cạnh chúng tôi, cô ấy bắt đầu nói chyện với vẻ mặt nghiêm túc.
"Lisa,có chuyện gì sao?"
".........Tôi có chuyện muốn hỏi, vậy nên cậu có thể dành chút thời gian của mình được chứ?"
Lisa Hounds.
Cô ấy là người yêu cũ và là bạn thơ ấu của cậu ấy
Người con gái mà cậu thích nhất.
Một trong những người tôi quan tâm nhất đang đứng trước mặt mình.
=====================================================
Hoàn tất Chapter 4 Part 3
Xin thông báo thì mình đang trong giai đoạn khá khó khăn trong công việc khi mà đang vướng phải rất nhiều thứ nên tiến độ sẽ bị ảnh hưởng khá nhiều. Nên mọi ngừơi thông cảm và không cần hối nữa khổ lắm...DROP thì sẽ đăng đàn báo drop còn ko thì vẫn sẽ tiếp tục chạy nhưng speed ko nhanh thôi vậy nhé.
Mình vẫn nhận Donate qua Momo: 0768984724 ( Tiền Donate sẽ dùng để mua các bản LN chính thức của bộ truyện để tìm hiểu và dịch lại cho các bạn cùng xem vì LN nội dung khác WN khá nhiều ).