Ori of the Dragon Chain - "Heart" in the mind

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3469

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1285

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 299

Chương 2 - Chương 2 Part 3

Sau giờ học ở trường, Nozomu đi đến công viên trung tâm của Arcazam.

Công viên được xây dựng bao quanh trường học. Vào các ngày trong tuần, các học sinh tụ tập để kể nhau nghe về những chuyến phiêu lưu ly kì. Vào các ngày lễ, hàng dài các gian hàng khác nhau sẽ mở cửa và nơi này cũng là nơi thư giãn của mọi người dân.

Lí do mà Nozomu đến công viên này đơn giản là để suy ngẫm

Trong lúc nằm dài trên băng ghế công viên, cậu nghĩ về điều gì đó mà bản thân cậu không thể dứt ra được

Về quá khứ và tương lai của mình. Mối quan hệ của cậu và Lisa, những lời mà sư phụ cậu để lại và sức mạnh to lớn của con rồng bên trong cậu là điều chẳng thể nào chối bỏ được.

Nhưng dù có nghĩ đến thế nào đi chăng nữa. Nozomu cũng chẳng biết phải làm gì. Cũng phải thôi, vì cậu chỉ vừa bắt đầu nhìn về “hiện tại”

Nhìn lại việc bản thân mình cứ mãi trốn tránh thực tại thì không ổn chút nào

Nhưng…

Nozomu nhớ đến con rồng khổng lồ bên trong mình. Một thực thể có thể tàn phá và nuốt chúng mọi thứ. Ngay cả sau trận chiến với Shino, Tiamat vẫn thể hiện sự áp đảo tuyệt đối của mình đối với Nozomu.

Gương mặt Nozomu méo mó. Đối với người khác khi nhìn vào thì gương mặt của cậu lúc này trông thật đau đớn,

Khi phát hiện ra rằng Tiamat không hề chết mà đang tồn tại bên trong mình, cậu đã chẳng thể mường tượng được việc này có thể đảo lộn cuộc sống mình đến mức nào.

Học viện Solminati được thành lập và duy trì bởi nguồn tài chính được đầu tư bởi tất cá các nước trên toàn lục địa. Vì những học sinh được đào tạo tại đây sau sẽ sẽ có ảnh hưởng lớn đến tình hình quốc tế trong tương lai, chính vì thế trường sẽ thu hút sự chú ý đối với chính phủ của tất cả các quốc gia, chính vì lẽ đó là việc thương lượng chính trị luôn được thực hiện công khai hoặc âm thầm tại chính nơi này.

Nếu một sát long nhân vốn đã không xuất hiện trong suốt hàng trăm năm giờ đây xuất hiện thì việc này có lẽ sẽ trở thành đề tài nóng hổi.

Đối với Nozomu, Tiamat lại chính là kẻ nắm giữ linh hồn cậu, nó thật sự là một gánh nặng rất lớn về thể chất và cả tinh thần.

“Anh đang làm gì vậy Nozomu-san?”

Đột nhiên một giọng nói cất lên kéo Nozomu ra khỏi mớ rắc rối của chỉnh mình.

Nhìn sang bên cạnh, một cô gái khoảng 10 tuổi đang nhòm trộm cậu cùng với một chu mèo đen trên tay.

“Nét mặt đó giúp em biết là anh đang gặp rắc rối, anh vẫn ổn chứ?”

Cô bé trông rất lo lắng. Nozomu vội vàng sửa lại nét mặt của mình và mỉm cười với cô bé.

“Um, Anh không sao đâu, Somia-chan.”

Tên cô bé là Somiliana.

Cuộc gặp gỡ tình cờ giữa Nozomu và Somia xảy ra vào thởi điểm cậu vừa lên năm ba.

Nozomu đi dạo trong thị trấn vào kì nghỉ trong khi khi trường học đóng cửa một thời gian để tiến hành chuyển giao năm học giữa khi các học sinh năm hai thì lên năm ba và học sinh năm ba thì lên năm bốn. Sau khi vượt qua kì thi bổ sung vào cuối năm và hoàn tất việc lên lớp. Cậu dừng lại ở một quầy bán đồ ăn để mua đồ ăn trưa. Cậu mua bánh mì kẹp rau và xúc xích.

Trong lúc vừa tản bộ vừa thưởng thức chiếc bánh mỳ vừa mua ở cửa tiệm, cậu bắt gặp một cô bé đang lo lắng nhìn lên một cái cây trong công viên.

Xung quanh cô bé không có ai cả, và có vẻ cô bé không thể tự mình làm được gì.

Không còn cách nào khác. Nozomu đi đến bên cạnh và cất tiếng gọi cô bé.

“Có chuyện gì sao?”

"Eh"

Cô bé chú ý tiếng gọi của gọi của Nozomu và nhìn cậu. Cô bé khoảng 10 tuổi và trông rất xinh xắn với mái tóc đen óng ả ngang vai, cùng một đôi mắt đen láy 

Nét mặt cô bé trông rất mịn màng và dễ thương với lứa tuổi của mình.

“À vâng, thật ra thì em đang chơi với Kuro-chan..."

Cô bé nói rồi nhìn lên cây.

Nozomu ngước nhìn lên, có một chú mèo đen trên cành cây, có vẻ như “Kuro-chan” chính là chú mèo đen này và có vẻ nó đang chơi đùa với thứ gì đó.

“ Đó là vòng tay của chị, Kuro-chan. Em không mang được đâu, hãy trả lại cho chị đi mà Kuro-chan.”

Có lẽ nó thích cái vòng tay đó. Và nó đã chọn chơi đùa với cái vòng tay thay vì chơi với cô nhóc.

“ Không được đâu.”

Nozomu cho một nửa phần bánh mì trên tay vào miệng rồi bắt đầu trèo lên cây, con mèo đen nhướng đuôi và cảnh giác với cậu.

“ Nào nhẹ nhàng trả lại cái đó cho ta đi nào.”

Nozomu trẻo lên ngang tầm với con mèo và cố tóm lấy nó, nhưng nó gầm gừ đe doẹ cậu rồi giơ móng vuốt của mình ra để chống trả.

“Này, đừng có giãy dụa nữa!”

"Fugya!"

Con mèo chống cự nhiều hơn rồi cuối cùng nhảy khỏi cậy. Không thể tránh né được khi đang trên cây cậu bị con mèo cào.

"Aw aw aw!!!! Con mèo chết tiệt !!!"

Một cuộc hỗn chiến giữa Nozomu và chú mèo diễn ra trên cành cây nhỏ. Cậu không thể di chuyển và cứ như vậy cậu bị con mèo cào tới tấp như thể nó muốn nói “ Đây không phải là chuyện của ngươi!”

Nozomu dần mất thăng bằng. Cành cây cũng bắt đầu kêu lên, dần dần nó không thể chịu được sức nặng của cả hai và cuối cùng là cành cây gãy với một âm thanh lớn phát ra.

"Uwah!!"

"Nyanya!!!"

Bị trọng lực kéo xuống, Nozomu và con mèo cùng rơi xuống đất.

Tuy nhiên, không hổ danh là Quàng Thượng, con mèo đen nhanh chóng xoay người trên không và nằm gọn trong vòng tay của cô bé. So với nó thì, Nozomu không thể điều chỉnh tư thế khi rơi của mình và ngã sóng soài, cậu cúi rạp người trên đất và rên rỉ thê thảm, “Buh!”

"...E, ermm... Anh có sao không?”

Nozomu cố gắng đứng dậy, trong khi đang còn ê ẩm sau cú ngã và đáp lại cô bé, “…Um…Anh không sao.”

Cô nhóc nhìn Nozomu với vẻ lo lắng, Nozomu chợt ý thức được hành vi có phần xấu hổ của mình, cậu cảm thấy có chút khó xử

“Quan trọng hơn thì, cái vòng tay ổn chứ?”

Con mèo vẫn đang giữ chiếc vòng trong khi đang nằm trong vòng tay cô bé, nhưng có vẻ là cái vòng vẫn ổn

"Tạ ơn trời. Cám ơn anh.”

Như thể trút được gánh nặng trong lòng mình, cô gái nở nụ cười thật tươi. Lần đầu tiên sau một thời gian dài Nozomu có thể cười một cách tự nhiên trước vẻ ngây thơ trong sáng của cô bé. Sau cái chế của Shino và cậu cũng mất đi nơi thuộc về mình, trái tim của Nozomu đã luôn bị bóp nghẹt mà cậu chẳng hề hay biết.

“Xin lỗi. Em vẫn chưa giới thiệu về mình. em là Somiliana. Bạn bè thường gọi em là Somia!"

“Anh là Nozomu Bountis. Cứ gọi là Nozomu được rồi. Somia-chan ... Anh có thể gọi em như vậy không?”

“Vâng ạ! hãy đối xử tốt với em nhé , Nozomu-san!"

“Anh cũng vậy, Somia-chan.”

Trong lúc cả hai tự giới thiệu với nhau, Nozomu cũng để ý đến trang phục của cô bé, có vẻ là trang phục của Encross.

Encross là một trường liên kết với Học Viện Solminati, học sinh ở đây chủ yếu là các em với độ khoảng 10 tuổi theo học.

"Somia-chan, em là học sinh của Encross nhỉ?”

“Vâng, đúng vậy, năm nay em học lớp năm.” 

Encross có tổng cộng 6 khối lớp, Có nghĩa là cô bé đã học ở đây ít nhất năm năm

Có thể vào được trường Encross đồng nghĩa với việc tài năng của cô bé được nhiều quốc gia công nhận, Nozomu nghĩ có lẽ giữa cả 2 có sự khác biệt về kĩ năng tận nghìn năm.

“ Mà Nozomu-san, là học sinh của Học Viện Solminati phải không ạ ?”

Cô bé hạ gục cậu với nụ cười toả nắng của mình.

“Um, à thì, anh là một người khá thiếu kinh nghiệm, vẫn còn cả một chặng đường phía trước, anh đứng chót trong lớp 10.”

“Thật sao? Nếu vật thì cũng như em rồi! Vẫn còn cả chặng đường dài phải cố gắng rồi.”

Somia tinh ranh thè lưỡi và đáp lại. Cô bé có rất nhiều biểu cảm. Khi nhìn thấy nụ cười của Somia, Nozomu như thể được tiếp thêm một nguồn sinh lực bí ẩn.

(Bằng cách nào đó, có vẻ tính cách của Somia-chan khá tương đồng với Anri-sensei.”

Nozomu thoáng thấy gương mặt của giáo viên chủ nhiệm mình ở Somia. Anri-sensei có tính cách thoải mái và và có nụ cười toả nắng giống như Somia-chan và cô bé có tính cách thoải mái hệt như cô ấy. Tóm lại thì cả hai giống hệt như những chiếc bánh răng khớp nhau đến từng chút một.

“Tiện đây thì, Somia em có mục tiêu gì không? Em bảo mình vẫn còn một chặn đường dài phía trước mà nhỉ, nên anh nghĩ rằng có lẽ em đang muốn hướng đến một điều gì đó.”

Khi được hỏi về “chị gái” thì Somia trở nên nói sô nổi hơn hẳn và rạng rỡ hơn 50% so với bình thường.

"Ane-sama mạnh lắm!”

"Ane-sama rất ngầu!”

"Ane-sama rất là tốt bụng!”

Người mà cô bé đề cập rất có năng lực, và có vẻ Somia-chan yêu quý “ane-sama từ tận đáy lòng mình. Rõ ràng cô bé khao khát được giống như như chị gái mình.

Đồng thời, Nozomu cảm thấy có chút lo lắng. Lo vì rằng con bé sẽ bị choán ngợp hay bị thương hoặc bị bắt bởi một gã kì lạ nào đó.

Theo như những gì mà cô bé kể, thì cả hai chị em rất giống nhau.

“Mà con mèo đen đó có vẻ vẫn thích chơi đùa với cái vòng nhỉ?”

Khi Nozomu thấy con mèo đen vẫn đang chơi đùa với chiếc vòng trong khi vẫn đang nằm trong vòng tay của Somia-chan. Cậu nhìn kĩ thì chiếc vòng được thiết kế rất tinh xảo và có những chiếc chuông nhỏ trang trí cũng rất tinh xảo. và bất kì ai nhìn vào cũng có thể thấy được giá trị của nó không hề nhỏ.

“Cái vòng tay trông có vẻ khá giá trị nhỉ, nó là gì vậy”

“Oh, nó là cái vòng tay được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Nó là một món đồ gia truyền, người ta bảo rằng khi có nó thì bạn sẽ gặp lại được người thân yêu của mình một ngày nào đó dù cho có chia xa.”

“ Nó đã từng phủ bụi trong nhà kho, nhưng Ane-sama đã đưa nó cho em, em mong rằng tình cảm của bọn em sẽ mãi như vậy dù cho cả hai đã rời xa nhau.

Cô bé vui vẻ khi nói về chiếc vòng của mình. Somia-chan quan tâm đến gia đình hơn mọi thứ và cả truyền thống nhỏ của gìa đình. Cô bé muốn tình cảm của mọi người trong gia đình luôn bền chặt vì thế mà vẫn luôn đeo chiếc vòng 

Somia nói về nó nhưng rồi cô bé chợt nhớ rằng nó đang mắc kẹt với con mèo đen và nhặt chiếc vòng lại.

“Được rồi. Kuro-chan nhiêu đó đủ rồi.”

Khi Somia lấy lại chiếc vòng tay của mình, con mèo đen cứ với với cánh tay hệt như một đứa trẻ bị lấy đồ chơi như thể đang nói “ trả đây, trả đây.”

“ Dù sao thì, mèo đực thì rất nghịch.”

"Eh!"

“ Vì nó đã lấy đồ của chủ nhân mình và chơi đùa rất nhiều nhưng có vẻ vẫn chưa là đủ…”

"... Um ........."

Somia-chan đang cố nói gì đó

"Um, Nozomu-san. Kuro-chan ... là mèo cái ………”

"…………Eh?"

“Vì thế em mới muốn nói với anh là, nó là mèo cái.”

Có vẻ như con mèo đen này là một con cái. Nó rất nghịch ngợm, ngoài ra nó còn choảng nhau với Nozomu lúc ở trên cây vì thấy cậu cứ nghĩ nó là mèo đục.

( Thông thường, Kuro là tên đặt cho mèo đực mà nhỉ)

"Um …sao lại đặt cho nó tên Kuro vậy?”

“À, tại thì em thấy cái tên đó dễ thương,”

“…ra vậy.”

Có vẻ là cảm quan có hơi sai lệch về việc đặc tên thì phải

“Hơn nữa, em không phải là chủ của Kuro-chan. Em nghĩ là nó bị bỏ rơi”

Theo như lời kể thì nó hay quanh quẩn gần trường Encross và sau đó Somia-chan bắt đầu chơi đùa với nó.

“Hee, vậy nó là mèo hoang nhỉ? Cỏ vẻ nó rất thích Somia-chan, anh tự hỏi sao em giữ nó lại..”

Ngay lúc đó, Nozomu hướng đến Kuro

"Shah!!!"

"Ah!!"

Đột nhiên Kuro cào tay của Nozomu

"Ah! Anh không sao chứ? Kuro-chan rất khó tính và rất khó để nó thân thiện với con người.”

"Aw aw aw. là vậy sao?”

“Vâng, mấy bạn trai trong lớp em đã thử đều không được, nhưng nữ thì lại được…”

( Hay là do nó không thích giống đực nhỉ…)

Vì lí do nào đó, mà con mèo đen này chỉ thích các cô gái. Khi Nozomu nhìn Kuro trong khi đang xoa xoa bàn tay bị nó cào, thì nó ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay của Somia-chan

Khi Kuro để ý việc đang bị Nozomu nhìn, nó quay đi và bắt đầu thư giãn trong vòng tay của Somia

(Cái con mèo này!)

Nozomo trừng mắt nhìn Kuro, nhưng Kuro hoàn toàn phớt lờ Nozomu. Nó cố giật lại cái vòng tay của Somia lần nữa.

“Này, đừng làm vậy nữa, Kuro-chan!"

Theo cách nào đó thì việc này là tập tính của loài mèo mà nhỉ.

Sau đó, một cuộc chiến với Kuro, một bên là con mèo đen vẫn muốn chơi với cái vòng tay và Nozomu đang cố ngăn nó lại. Sau một thời gian thì cả hai cũng đã trở nên thân thiết với nhau nhờ vào Somia

===============================================

Đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Nozomu và Somia. Sau đó cả hai có từng gặp nhau ở công viên vài lần và có những cuộc nói chuyện nhỏ đôi lúc là một cuộc hỗn chiến giữa người và một con mèo.

“Nhân tiện thì, Somia-chan. Gần đến sinh nhật em rồi nhỉ?”

“À vâng, sắp đến sinh nhật thứ 11 của em rồi!”

Cô nở nụ cười vui vẻ như thường ngày nhưng nụ cười nhanh chóng phai đi

“Nhưng có vẻ là cha em sẽ không về mặc dù là sinh nhật của em.”

Theo như em ấy kể thì cha em ấy rất bận rộn và thường xuyên vắng nhà, còn mẹ thì đã qua đời, trong gia đình cô chỉ mỗi chị gái.

“Như-nhưng Ane-sama sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho em!”

Somia lại nở nụ cười nhằm giấu đi sự cô đơn trong lòng ngực và cố cư xử thật vui vẻ

(…Em ấy là một đứa trẻ mạnh mẽ)

Nghĩ lại thì lúc bằng tuổi em ấy cậu cũng rất dc cha mẹ cưng chiều. Nhìn thấy cô bé như vậy cậu rất ấn tượng đồng thời cũng rất buồn vì không có ai để chiều chuộng em ấy.

Nozomu nhớ về bản thân mình. Cậu bị cô lập ở trường và chẳng biết phải dựa vào ai. Cậu chỉ biết quay đi và tinh thần cậu lúc đó mong manh hệt như một sợi dây căng cúng có thể đứt bất kì lúc nào.

Lúc đó, có vẻ như câu nói “Mừng con đã về” cùng với cái ôm của sư phụ đã cứu rỗi cậu chăng?

Cậu nhớ về tình cảm của những người mà cậu đã lãng quên

Trái tim băng giá của cậu đã nhẹ nhàng tan chảy và cậu có thể khóc hết sức mình.

Cậu nhận ra mình không đơn độc.

Nhờ sự chấp nhận của sư phụ và cuối cùng cậu có thể chấp nhận mong ước của người đó.

Cậu có thể nói chuyện và chiến đầu bắng hết khả năng của mình nghiêm túc với người đó. Và bà ấy đã dạy cậu một điều quan trọng….để có thể tiến về phía trước.

“Nếu là sinh nhật của Somia-chan thì anh cũng sẽ tặng em một món qua.” 

"Eh, anh sẽ tặng em sao?!!” cô bé hỏi với nụ cười thật tươi vì cô cũng không nghĩ rằng Nozomu sẽ chuẩn bị quà cho mình.

“Phải, anh không chuẩn bị được một quà hoành tráng, nhưng anh sẽ chuẩn bị một món quà tốt nhất có thể.”

“Vâng! em rất mong đợi ạ!!”

Lúc này trên gương mặt cô bé không còn bóng dàng của sự cô đơn mà nó hệt như “ mặt trời” đang toả sáng

(thật tốt quá, không ai muốn một cô gái tốt như vậy với dáng vẻ buồn bã như vậy cả.)

Nozomu nhìn nụ cười của Somia và cảm thấy thật nhẹ nhõm.

“Nhân tiện thì hôm nay em không làm gì sao?”

Học viện Encross đã đóng cửa và các học sinh lẽ ra đã về nhà rồi, nên Nozomu không hiểu sao Somia vẫn còn ở đây

“Vâng, Ane-sama sẽ đến đón em hôm nay!”

( Nói về chị của em ấy, thì em ấy khen ngợi về chị mình rất nhiều lúc cả hai gặp gỡ nhau, nhưng tôi vẫn chưa từng nghe chi tiết về chị của em ấy.)

Em ấy ở công viên cạnh trường sau giờ học, lẽ nào chị em ấy có mối lên kết với trường này.

"Somia-chan, chị của em cũng học ở Solminati à?”

“Vâng, Ane-sama cũng học ở học viện Solminati giống với Nozomu-san vậy!”

"Hee"

(n, khoan đã)

Nozomu nhìn gương mặt của Somia. Cô bé có mái tóc đen óng ả và mắt đen láy và một gương mặt vô cùng xinh đẹp. Nozomu nhìn thấy hình bóng của một người qua gương mặt của Somia.

"Somia-chan, lẽ nào chị em là …”

"Somia, xin lỗi đã để em chờ.”

Ngay khi Nozomu quay lại vị trí phát ra giọng nói đột ngột đó. Toàn thân Nozomu như hoá đá.

Mái tóc dài óng ả dài ngang lưng cùng một đôi mắt đen láy, vẻ ngoài cô ấy tựa được nữ thần sắc đẹp ban tặng dường như phát ra luồng hào quang của người được chọn vậy.

Cô ấy là Irisdina Francilt, người đứng đầu năm ba của Học Viện Solminati !