Chapter 4 Part 10
==========================================
Tôi dần lấy lại được ý thức.
Tầm nhìn bắt đầu khôi phục lại màu sắc, và tôi dần mơ hồ thấy được những gì ở trước mắt.
Một con đường lớn được chiếu rọi bởi ánh sáng của những ngôi sao lơ lửng trên bầu trời đêm. Một con đường đơn sơ trải đầy sỏi và cỏ mọc um tùm hai bên đường.
Khi tôi để ý, tôi đang quay lại con đường dẫn từ khu rừng đến rìa ngoài của Arcazam.
Có lẽ tôi nghĩ rằng thật khó chịu khi ở trong vũng máu nơi đầy những xác chết rải rác xung quanh, nên trong vô thức tôi đã quay lại Arcazam.
Thành thật mà nói, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì tôi không đến túp lều của Sư Phụ. Tôi không muốn Sư Phụ nhìn thấy bộ dạng khó coi hiện tại của mình.
Đồng thời, tôi cảm thấy ghê tởm bản thân mình khi nghĩ vậy. Khuôn mặt tôi tự nhiên trở nên méo mó, nó biến khuôn mặt lấm lem bùn đất của tôi trở nên xấu xí hơn.
(Tôi lại bỏ chạy ............)
Sự thật đã được Ken phơi bày.
Tôi không muốn thừa nhận và cũng không muốn nghĩ về điều đó, tôi đã sử dụng sức mạnh trong cơ thịnh nộ.
Tôi đã che đậy trái tim mình bằng cách phá nát bất cứ thứ gì tôi nhìn thấy. Bằng cách lấy đi những sinh mạng trước mặt mình.
Nhưng điều đó không thay đổi được gì.
Tự khép mình trong lớp vỏ của mình hoặc tàn phá mọi thứ thấy được.
Ngay cả khi những việc tôi làm có khác đi chăng nữa, nhưng bản chất chúng vẫn giống nhau.
(Không có gì thay đổi ... kể từ khi tôi bị Lisa bỏ rơi ... không có gì cả...)
Trong đầu tôi rối bời.
Mọi thứ trở nên hỗn loạn và tôi không thể nghĩ được gì bởi vì sự xấu hổ và ghê tởm đối với chính bản thân mình, kẻ đã dễ dàng trốn tránh mọi thứ bằng sức mạnh.
Tuy nhiên, cơ thể tôi vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Tâm trí và cơ thể tôi đã hoàn toàn tách rời.
Không biết phải đi đâu, tôi bước đi với dáng đi loạng choạng và vô thức như một bóng ma.
Một bóng ma vô định .......
===================================
Iris 'POV
"Haa......"
Sau khi tắm xong, tôi đang ngắm bầu trời đêm đầy sao trên ban công ngôi biệt thự của mình.
Làn gió đêm thổi qua, mặc dù đang là mùa xuân, nhưng hơi lạnh đã thối bay cái nóng đang thiêu đốt cơ thể.
Tuy nhiên, dù tôi có xoa dịu cơ thể bằng cách nào đi chăng nữa, thì cảm giác lồng ngực bị bóp nghẹt vẫn không hề biến mất.
Tôi nghĩ về cậu ấy.
Gần đây, vô thức, tôi bắt đầu nghĩ về cậu ấy.
Vào buổi sáng, khi tôi chải chuốt trước gương.
Khi tôi đang nghe giảng bài ở trường.
Khi tôi luyện tập trong biệt thự.
Khi tôi đang ăn.
Ngay cả khi tôi đang tắm trước đó, cậu ấy vẫn luôn hiện ra trong tâm trí.
Kể cả bây giờ.
Tuy nhiên, sau những gì xảy ra ngày hôm nay, tôi cảm thấy bên trong lồng ngực của mình đang bị bóp nghẹt.
Vị trí của cậu ấy ở trường tệ hơn tôi nghi. Nhiều người đã mạnh dạn khuyên tôi chỉ vì tôi và cậu ấy ở bên nhau.
Và cuộc trò chuyện với Lisa.
Cô ấy nói với tôi rằng tốt hơn là không nên ở gần Nozomu vì nếu tôi vẫn cứ như vậy, tôi chắc chắn sẽ gặp một chuyện khủng khiếp.
Tôi hỏi Lisa về việc Nozomu đã làm với cô ấy, nhưng cô ấy bỏ đi mà không nói bất cứ điều gì.
Khuôn mặt của cô ấy lúc đó đã biến dạng vì hận thù, và đó không phải là biểu cảm mà một người bạn thời thơ ấu nên có
"........... Haa ............"
Cuối cùng, tôi không thể tìm hiểu được điều gì từ Lisa, và tôi đã cố gắng hỏi thẳng Nozomu về tin đồn khiến cậu ấy đau khổ như vậy, nhưng người bạn thân và em gái đã ngăn tôi lại.
Sau đó, khi tôi nghe từ Ena về cuộc nói chuyện giữa Lisa và cậu ấy, tôi không thể tự mình hỏi cậu ấy.
Cuối cùng, tôi phát hiện ra rằng tôi không biết gì về cậu.
Và cậu vẫn đau khổ vì Lisa.
Nhưng chúng tôi chưa từng nghe cậu ấy nói gì về chuyện khi đó.
Tôi nhớ lại, bằng cách nào đó, cậu ấy đã tạo khoảng cách với chúng tôi. Tôi biết rằng sức mạnh mà cậu ấy nói đến sau khi giúp đỡ chị em chúng tôi, không chỉ là về việc giải phóng Khả năng hạn chế.
Nhưng cậu ấy dường như không muốn nói về điều đó.
"............ Haa ............"
Tiếng thở dài của tôi tự nhiên nặng nề và cảm giác của tôi dần trở nên chán nản.
Tôi tự nhiên ôm bàn tay đã nắm tay cậu ngày ấy trên lồng ngực của mình.
Đêm sau sự việc đó tôi rất vui và không ngủ được. Cơ thể tôi tự nhiên nóng bừng lên, mỗi khi nhìn thấy bàn tay đã nắm lấy cậu, đôi má tôi dần thả lỏng.
Nhưng bây giờ, khi tôi nhìn vào bàn tay đó, lồng ngực của tôi trở nên đau đớn.
Tôi muốn biết về cậu ấy. Nhưng không thể.
Tôi muốn cậu ấy kể về mình. Nhưng cậu ấy không kể
Câu hỏi cứ lặp đi lặp lại mà không hề có câu trả lời. Mỗi lần như vậy, lồng ngực lại trở nên đau thắt lại và tôi dần mất bình tĩnh.
Cuối cùng, ngay cả khi cơ thể tôi trở nên lạnh dần bởi làn gió đêm, nhưng làn sương mù bên trong lòng của tôi vẫn không biến mất.
========================================
Shina's POV.
"Hừm ... đã muộn thế này rồi ..."
Tôi, Shina Yuliel, đang nghiên cứu trong thư viện của trường sau giờ học.
Học viện Solminati được thành lập bởi mỗi quốc gia trên lục địa. Vì lý do đó, số lượng sách thu thập được từ khắp nơi trên lục địa là rất lớn, và cũng vì nó quá lớn mà tôi đang gặp khó khăn trong việc nghiên cứu.
Với chiếc túi trên tay, tôi đi trên con đường lát đá cuội, ra khỏi tòa nhà Học viện Solminati, băng qua Công viên Trung tâm và đến đường chính.
Đèn ma thuật được lắp đặt ở một số nơi trên đường phố chính, chúng chiếu sáng đường phố rực rỡ ngay cả vào ban đêm.
Đèn ma thuật này là đèn đường đầu tiên được sử dụng ở thành phố, nó sử dụng một loại đá có sức mạnh ma thuật gọi là ma thạch, và nó được tạo ra bằng cách kết hợp một kỹ thuật để chiếu sáng xung quanh vào ban đêm.
Mặc dù chúng có giá thành rất cao, nhưng chính bởi tầm quan trọng của nó đối với thành phố, Quý tộc của mỗi quốc gia đã quyết định lắp đặt chúng để duy trì an ninh và kiểm soát tội phạm.
"Cuối cùng, hôm nay mình cũng chả tìm hiểu được gì..."
Những gì tôi đang điều tra là con quỷ dữ đã cướp quê hương của tôi trong khu rừng Foskia.
Rừng Foskia là một khu rừng được các tinh linh bảo vệ và trở thành nơi trú ẩn an toàn cho chúng ta, tộc elf. Tuy nhiên, Fosun Fountain, là trung tâm của khu rừng, và Lenis, một cái cây lớn, mọc rễ bên trong hồ nước, đã bị phá hủy bởi một con quỷ không xác định trong cuộc đại xâm lược 10 năm trước.
Tuy nhiên, chúng tôi vẫn chưa từ bỏ quê hương của mình.
Một ngày nào đó, chúng tôi sẽ lấy lại quê hương của mình từ những con quỷ bẩn thỉu đó. Chính vì điều đó, tôi vẫn tiếp tục điều tra con ma thú đó.
Tất nhiên, không chỉ tôi mà các đồng bào của tôi và các tổ chức ở mỗi quốc gia đều đang làm việc đó.
Mặc dù vậy, tôi vẫn tiếp tục đến thư viện mỗi ngày, đến các bang hội, ... để thu thập thông tin, tự hỏi liệu rằng có tìm được gì không.
Vì thư viện của trường này được tập hợp rất nhiều sách khác nhau từ mỗi quốc gia nên số lượng sách là rất lớn, và nó chứa một lượng sách khổng lồ đến mức dù có dành cả đời cũng không thể nào đọc hết.
Vì có rất nhiều sách, tôi đã hy vọng rằng cuốn đầu tiên tôi đọc sẽ viết về con quỷ dữ đó, nhưng suốt những năm ở ngôi trường này, vẫn chưa tiến triển nào.
"Haa.......! Mọi việc thật sử không như mong đợi.”
Bất chợt tôi nhận thấy tiếng thở dài tốt ra từ chính bản thân mình, Tôi vội vàng củng cố lại quyết tâm.
"...?"
Vào lúc đó, tôi cảm thấy có ai đó đang hiện diện ngay gần đó. Nơi này cách xa khu thương mại, không như đường chính, Lẽ ra giờ này phải không còn ai qua lại mới phải.
Nhìn vào sự hiện diện, tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân yếu ớt từ con hẻm phía sau. Đèn ma thuật chỉ được lắp đặt trên các tuyến phố lớn trong thành phố như đường chính, không lắp đặt ở các ngõ hẻm.
Ngược lại, ánh sáng của những ngọn đèn ma thuật càng khiến bóng tối của con hẻm phía sau càng trở nên dày đặc hơn, nên dù có người bước chân đến, tôi cũng không thể nhìn thấy rõ người đang bước chân.
Tôi cúi lưng xuống và chuẩn bị tinh thần.
Tôi không giỏi trong các cuộc chiến tay đôi, nhưng không có nghĩa là tôi không thể.
Dù Arcazam có an toàn đến đâu thì cũng không phải là không có tội phạm.
Không có gì đảm bảo rằng một người phụ nữ đi dạo một mình vào thời điểm này sẽ không bị tấn công.
Tiếng bước chân ngày một rõ hơn.
Tôi dồn lực vừa phải lên hai chân và chuẩn bị tư thế di chuyển bất cứ lúc nào. Và ánh sáng của những ngọn đèn ma thuật đã soi rõ bóng dáng của chủ nhân bước chân.
Có một người đàn ông ở đó, và tôi cau mày khi nhìn thấy anh ta.
Toàn thân anh ấy bẩn kinh khủng. Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy vì anh ấy đang quay cúi gầm mặt xuống, vai của anh ta rộng hơn so với một người phụ nữ, vì vậy từ vóc dáng đó tôi đoán biết được đó là đàn ông.
Tuy nhiên, bùn và máu dính khắp cơ thể anh ấy, và rõ ràng, đó là điều không bình thường.
"Wa, Chờ đã! Bạn ổn chứ ?!"
Nhìn thấy toàn thân anh bê bết máu, tôi vội vàng lao về phía anh. Chất vải và màu của bộ quần áo, có thể nhìn thấy qua khe hở giữa bùn đất dính vào quần áo, cho thấy người này là học sinh của Solminati.
Khi tôi chạy đến và cố gắng kiểm tra tình trạng vết thương của cậu ấy, người đó cuối cùng cũng nhận ra tôi, và anh ấy ngẩng mặt lên.
"C-cậu là........."
Tôi quen với khuôn mặt đó. Đó là khuôn mặt tôi vừa nhìn thấy gần đây.
Nozomu Bountis.
Một cậu trai mấy hôm trước bị đám nam sinh cùng lớp vây ở sau dãy phòng học, lúc đó tôi đã đuổi đám học sinh vây quanh cậu ta.
Toàn thân cậu ta bê bết máu, và cậu ta bước đi loạng choạng.
Tôi không có cảm tình tốt với cậu ta. Không ai có thể có thiện cảm với kẻ đã phản bội người yêu.
Tuy nhiên, dù tôi có chán ghét cậu ấy đến đâu, tôi cũng không thể bỏ mặc một người bị thương được.
"Dù sao, cũng cần đi gặp bác sĩ..."
Tôi nói vậy và cố gắng đưa cậu ta đi đến chỗ bệnh xá, nhưng cậu ta không làm theo.
"Chờ đã! Vết thương đó cần phải chữa trị ngay! Không sao đâu, hãy đi theo tôi!"
Nói xong, tôi kéo tay cậu ta, nhưng cậu vẫn không nhúc nhích. Có vẻ như cậu ấy từ chối việc chữa trị
Khi nghĩ vậy, tôi chợt nhận ra. Đã sắp bước sang ngày mới, thành phố đã hoàn toàn chìm trong giấc ngủ và không có phòng khám nào mở cửa vào lúc này.
Tuy nhiên, chàng trai trước mặt tôi cần được điều trị. Đây không phải là lúc để nghĩ về những điều thích và không thích của bản thân và đối phương.
"Aargh, thật là hết cách mà !!"
Tôi cưỡng ép vừa đi vừa kéo tay cậu ta. Hiện tại, tôi phải đưa cậu ta đi chữa trị. Nếu tình trạng của cậu không cải thiện, tôi nghĩ rằng tôi phải tự mình chữa trị cho cậu ta.
Lúc đầu cậu ấy còn chống cự, nhưng có lẽ cậu ấy đã bỏ cuộc. Bước chân của cậu ấy thật chậm, nhưng cậu ấy đã chịu đi theo.
(Trời ạ! Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?!)
Tôi vừa kéo tay cậu ta vừa than thở trong lòng.
====================================
Jihad's POV
"Chuyện này là sao........."
Kevin, người đang đi phía sau, phát ra một giọng nói đầy sát khí vào khu rừng. Tôi cũng sửng sốt trước cảnh tượng khủng khiếp đang bày ra trước mắt.
Có những con Triclopes mà chúng tôi đang lo lắng, và thậm chí có những con Cyclopes.
Không phải một hoặc hai. Có ít nhất 10 tên khổng lồ ở đó. Nếu bị một số lượng lớn như vậy tấn công cùng một lúc, một thị trấn nhỏ sẽ bị phá hủy trong vòng chưa đầy nửa ngày.
Tuy nhiên, cả tôi và Vệ binh Arcazam đều không cầm vũ khí. Bởi vì tất cả những tên khổng lồ đã chết.
Đúng, hơn 10 người khổng lồ đang phơi xác ở nơi này. Tất cả đã bị chặt đầu hoặc bị nghiền nát đầu. Có nhiều người khổng lồ toàn thân cháy đen, không một thi thể nào còn nguyên vẹn.
Khuôn mặt của những học sinh đi theo tôi và những người lính canh của Đội Vệ binh Arcazam đều biến sắc. Một số người trong số họ không thể giữ nó và hét lên, nhưng điều đó là đương nhiên. Tôi chưa từng chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng và đẫm máu như vậy trong 10 năm qua. Họ vẫn còn trẻ, vì vậy đó là đương nhiên khi họ phải tiếp xúc với cảnh tượng ghê tởm như vậy.
"Jihad-dono ... chính xác thì đây là cái gì ..."
"... Tôi cũng không biết nữa, nhưng hiện tại chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Nếu cứ để mùi máu tanh nồng như thế này, sớm muộn gì đám ma thú trong rừng cũng sẽ tập hợp lại. Mauzu-dono, chúng ta hãy tách ra cùng với lính canh, nhanh chóng điều tra, và rời khỏi đây ngay lập tức. "
Những xác chết rải rác hư hỏng nặng nhưng chưa thối rữa. Điều này có nghĩa là kẻ đã giết những người khổng lồ này vẫn đang ở gần đây.
Ngoài ra, mùi sắt gỉ phản phất trong không khí và một lượng lớn máu loang ra khắp nơi.
Nếu đám ma thú bị thu hút bởi mùi hương này và chúng tụ tập lại với nhau, sẽ rất khó để bảo vệ tất cả mọi người. Ngoài ra còn có các học sinh ở đây.
Tốt hơn hết là nên tách các vệ binh ra và xem xét xác chết của những tên khổng lồ, sau đó quay trở về thành phố ngay lập tức.
Một sự tồn tại đã gây ra toàn bộ việc này.
Sự tồn tại của một mối đe dọa khủng khiếp hơn những tên khổng lồ.
Cảm giác nôn nóng được hình thành sâu trong lồng ngực của tôi .......
=====================================
Trans: Shadoww.
Editor: CrossKazuto
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại