Ore wa Shiranai Uchi ni Gakkou Ichi no Bishoujo wo Kudoiteita Rashii ~ Baito-saki no Soudan Aite ni Ore no Omoibito no Hanashi wo Suru to Kanojo wa Naze ka Terehajimeru ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

276 7092

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

14 91

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

14 122

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

25 217

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

24 370

WN - Chương 14: Khi tôi xin lời khuyên cô đồng nghiệp ở chỗ làm thêm

Trans: OkabeRintarou.

Edit: galoihhbg.

___________

Nói thật là tôi cảm kích Saito lắm. Cô ấy hết lần này đến lần khác cho tôi mượn sách, mặc dù chỉ là một cuốn sách thôi thì việc mang đem chúng đến cho tôi mỗi ngày cũng chẳng dễ dàng gì.

Thế mà cô nàng vẫn làm điều đó một cách đều đặn, chính sự chân thành ấy đã khiến tôi dạo gần đây bắt đầu bối rối.

Saito đối xử tốt với tôi, và tôi muốn làm gì đó để đáp lại, rồi thì tôi đã nảy ra một ý tưởng đó là giúp cô ấy tìm ra một người có thể gọi là “bạn thân”.

Đúng là ý tưởng này nghe rất hay, nhưng để hiện thực hóa thì tôi vẫn chưa biết phải làm sao cho phải.

Đương lúc phân vân xem có cách nào hữu ích hay không, chợt tôi nhớ tới cô đồng nghiệp ở chỗ làm thêm.

Cô ấy phảng phất một bầu không khí tương tự giống với Saito, nếu như tôi hỏi thì biết đâu sẽ thu về chút lời khuyên hữu ích.

– – – – – – – –

“Hiiragi-san, cho tớ nói cái này nhé?”

“Ừm, gì thế?”

Ca làm kết thúc, Hiiragi-san khẽ nghiêng đầu trước câu hỏi của tôi.

“Hiiragi-san ấy, có người nào mà cậu gọi là bạn thân không?”

“...Cái gì? Sao tự dưng cậu lại hỏi thế?”

Giọng cô ấy nghe chừng có chút giật mình. Phải đến khi bắt đầu, tôi mới ngờ ngợ ra mình đã skip cuộc hội thoại nhanh thái quá.

Nên là thật hối hả, tôi vội giải thích tại sao mình lại có câu hỏi này để cô ấy nới lỏng sự đề phòng.

“À, không, thật ra là…”

“Ra thế, tớ hiểu rồi. Nhưng lần sau nhớ giải thích mọi chuyện trước nhé. Có biết vừa nãy tớ giật mình lắm không hả?”

Cô khẽ thở dài, và [hừm] một tiếng chết lặng.

“Cho tớ xin lỗi.”

“Mà không có gì đâu. Còn về chuyện đó thì, thực ra tớ chưa tin tưởng ai đến mức đó đâu. Mặc dù vẫn có bạn bè, nhưng nói là đặc biệt thân thiết thì chưa có một ai cả.”

Hiiragi-san cố gắng giữ giọng lạnh tanh để kết thúc cuộc trò chuyện. Cô nhíu mày như thể nhớ về một kỉ niệm cay đắng nào đó.

Câu trả lời của cô ấy cũng khá dễ hiểu. Chúng tôi chỉ giao tiếp với nhau ở chỗ làm thêm, cũng vậy mà tôi chưa hiểu hết về con người cô ấy, nhưng sau rất nhiều lần làm việc chung thì chẳng tránh tôi nhận ra phần nào tính cách của cổ.

Cô gái này là một người có hơi khó gần, lại thận trọng và theo thiên hướng rụt rè nhút nhát. Đó là những gì tôi khám phá ra từ khi được cô ấy chỉ bảo.

Và tôi cũng chẳng bất ngờ nếu cô ấy không có nhiều bạn. Mà nếu cô ấy có một người nào đó thân thiết thì tôi sẽ hỏi coi như tham khảo, cơ mà xem ra là không có rồi.

“Oh vậy hả…”

“Có chăng thì…”

“Có chăng?”

Đúng vào lúc tôi sắp sửa bỏ cuộc vì cô ấy nói mình không có ai, thì cô ấy lại rất nhanh nói gì đó, thế là tôi lại tiếp tục lắng nghe.

“Cậu còn nhớ người đã từng giúp đỡ tớ hồi trước đúng không? Nếu ý cậu là ai đó có thể trở thành một người bạn tốt thì tớ nghĩ chắc là cậu ấy đấy.”

“Thật vậy sao?”

“Không sai, cậu ấy là người vô tư nhất tớ từng gặp và tớ cảm thấy cậu ấy chấp nhận con người của tớ, vì thế tớ cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với cậu ấy. Bọn tớ cũng mới quen nhau được một thời gian thôi, và tớ chưa gặp người nào như cậu ấy trước đây cả, thế nên tớ cũng không biết nữa…”

Nhắc đến cậu ta, Hiiragi-san trở nên nhẹ nhàng và thoải mái hơn hẳn, cô nói ra suy nghĩ của mình bằng giọng ấm áp.

Và tôi nghiễm nhiên bị thu hút vào bởi khoảng trống giữa cô ấy lúc này và thái độ kín kẽ thường ngày.

Có thể nói rằng cô ấy đã mở lòng với con người đó qua cái cách cô nói về cậu ta.

(Lẽ nào, đây chính là…)

Cách cô ấy cười, cái cách khóe miệng khẽ buông lơi và cất lên từng lời nói nhẹ nhàng uyển chuyển như hoa ấy, quả thực là cuốn hút, và cũng từ cách nói chuyện, có thể chắc nịch rằng cô ấy đã tin tưởng anh chàng đó nhiều hơn trước và họ đã trở nên thân thiết với nhau hơn.

Chưa xét đến họ có phải bạn bè hay là không, nhưng xem ra đó là một người mà Hiigari-san có thiện cảm.

“...Cậu đã quen được một người tốt nhỉ.”

“Đúng vậy, nhưng liệu điều này có giúp ích gì cho cậu không thì tớ không biết nhé.”

“Chà, vậy là đủ rồi.”

Và đây là điều mà tôi không ngờ tới, cả hai chúng tôi đều nhìn nhau và cười.

Suy cho cùng, gặp được một người đáng tin phụ thuộc rất lớn vào yếu tố tình cờ, và tôi thì không có cách nào tác động đến nó cả.

Chuyện này Saito sẽ phải tự thân vận động thôi.

Tôi kết luận là vậy và thôi kế hoạch giúp đỡ cô ấy.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại