“ooooooooouuuuu…Chúng ta phải đi đến lúc nào đây trời?”
“Còn xa lắm.”
“Ít nhất cũng phải nói cho tôi biết đích đến chứ, nó sẽ làm tăng động lực đấy~aaaa.”
“Nơi tận cùng của thế giới.”
“Điều đó nghĩa là …~aaaa.” – Tôi muốn chết quá…Chuyến đi này sẽ không kết thúc sớm!!
Kawazu-san hiện đang cầm cương ngựa, ông thở dài sau khi trao cho tôi 1 cái nhìn đầy chán nản.
“Lão không ngờ cậu lại vô dụng thế!!”
“…Không ngờ chuyến đi này lại giúp chúng ta tránh được rắc rối.”
“Ah~aa…Nếu cứ tiếp tục thế này thì cậu sẽ chết ở đích đến tiếp theo đấy.” – Không phải do gương mặt ảm đạm của Kawazu-san mà tôi đã giật mình bởi từ “chết”- thứ mà tôi có nằm mơ cũng không nghĩ đến.
“…Không lẽ nơi đó lại nguy hiểm đến thế ư?” – Tôi tò mò và Kawazu-san ngay lập tức khẳng định.
“Phải, đó là nơi nguy hiểm nhất ở thế giới này, và cũng rất khó để tìm ra nó.”
Nếu nó nguy hiểm đến thì thì sao ông lại trưng ra bộ mặt thản nhiên thế hả ông già?- Tôi tự nhủ, Liệu nó có thực sự là nơi nguy hiểm nhất? Tôi có thể hiểu là nơi đó có thể nguy hiểm, nhưng “nguy hiểm nhất” thì lại hoàn toàn khác. Tốt hơn hết là chúng ta không nên đến gần nơi đó, phải không?
Tôi là 1 người rất cẩn thận, không bao giờ ra quyết định 1 cách vội vã, nhưng:
“…Loại. Tôi chưa muốn chết đâu.” – Chỉ là tôi không muốn phí năng lượng để suy nghĩ.
“…Cậu khá là ích kỷ đấy biết không? Không cần phải lo lắng thế, nơi đó chỉ nguy hiểm với người bình thường thôi. Chúng ta đâu phải người bình thường!!”
“Thật thế à?”
“Mm. Nơi chúng ta sắp đến là 1 vùng đất có tên Alheim.” – Tất nhiên là tôi chưa từng nghe đến cái tên này. Vì thế tôi hỏi:
“…1 đất nước?”
“Không phải, nó không dễ tìm như thế. Nói 1 cách đơn giản, đó là 1 khu rừng, hay 1 ngọn núi gì đấy?”
“Cái…?” – Rừng hoặc núi? Thật khó để hình dung, ông già chỉ cười 1 cách ngớ ngẩn.
“Alheim nằm ở đâu đó từ phía nam của khu vực này.”
“…Cuộc sống nhàn hạ mà tôi hằng mơ lại ở nơi mà không ai biết là ở đâu đấy à?>” – Tôi từng mơ về 1 cuộc sống yên bình ở 1 vùng nông thôn nào đó, vậy mà bây giờ, không biết vì lý do gì mà vùng đất trong mơ ấy lại biến thành 1 nơi rất vô vọng như thế. Đúng là 1 vùng đất lạc hậu mà. Cứ thử hình dung khu rừng Amazon với 1 bầy thổ dân và chúng ta sẽ bị xua đuổi theo tiếng tù và của chiến tránh cho mà xem. Có lẽ nơi này không hẳn giống với rừng Amazon nhưng cũng chả có gì chắc chắn.
“Chuyện gì cần xảy ra chắc chắn sẽ xảy ra, vậy nên cứ hưởng thụ đã. Con người là phải biết hưởng thụ những giây phú như thế này.” – Nếu tôi càng biết nhiều thì chắc nỗi sợ hãi của tôi sẽ càng tăng lên gấp bội mất thôi.
Đáng ngạc nhiên là ông già lại rất nhiệt tình trong những việc như thế này, tiếc là chả có tí tác dụng gì.
“…Nhưng ông biết đấy, tôi chỉ muốn biết chắc rằng liệu có ổn không nếu rời đi như thế này? Ý tôi là việc chúng ta sẽ không trở lại đất nước này nữa ấy.”
“Cậu…Tại sao cậu lại nói thế vào lúc này cơ chứ?” – Thật đáng ngờ…Dù rằng tôi vẫn có thể hiểu được quan điểm của ông già, rằng nơi chúng tôi đang hướng đến cũng chỉ là điểm đến mà thôi, không hơn không kém.
“Tôi cũng nghĩ chúng ta nên cân nhắc kỹ hơn. Thật khó hiểu khi cứ phải đâm đầu vào những nơi nguy hiểm như thế.” – Nếu là bình thường tôi sẽ không bao giờ tham gia chuyến đi nào nguy hiểm như thế này và vì thế nên Kawazu-san có vẻ cũng đang giận dỗi rồi.
“Ha~a…không sao cả, Lão không hề nuối tiếc vương quốc này. Những người thân thuộc với Lão đã qua đời từ rất lâu rồi. Thứ duy nhất còn lại ở đất nước này là những ân huệ mà bọn họ mong muốn nhận được mà thôi, và Lão thì đã dành ra cả cuộc đời mình cho nó rồi. Gần đây, Lão còn không nhớ nổi nửa sau cuộc đời Lão đã trôi qua như thế nào từ lúc Lão chăm sóc cho những đứa trẻ. Lão đã chán ngấy rồi.”
Tôi nghĩ rằng mình vừa thấy chút đen tối trong mắt của Kawazu-san. Có lẽ chúng tôi đã dính vào thứ không nên nhắc đến rồi.
“Nếu vấn đề chỉ có thế thì sẽ không sao hết.”
“Hmm. Cho dù trong trường hợp nào đi chăng nữa thì luôn luôn có vấn đề vào những thời điểm quan trọng. Điều đó không có nghĩa là Lão không thể tận hưởng mọi thứ phải không? Sự thật là bây giờ Lão đang quan tâm đến những nơi chúng ta có thể đến trong tương lai. Alheim không thể dễ dàng bị xâm nhập hay thậm chí xâm lược bởi bất kì kẻ nào, đó là nơi cư ngụ của 1 thế lực hùng mạnh. Lão không còn chút hứng thú nào với Alheim nhưng cũng chẳng còn tí kinh nghiệm đối phó khi gặp nguy hiểm nữa. Và giờ chính là thời điểm tuyệt vời nhất để tích lũy thêm đấy.” – Trông ông già có vẻ hào hứng quá vậy.
Tôi hiểu rồi, ra là thế. Khi mà bạn ko còn chút gánh nặng nào trên vai thì bạn chỉ muốn làm 1 chuyến du lịch mà thôi. Cho dù chuyện gì sắp xảy ra đi chăng nữa, hãy cứ hưởng thụ trước đã. Dù sao thì tôi cũng chẳng quan tâm đến những thứ như vậy.
“Ông già, có lẽ ông đúng. Chắc sẽ không có vấn đề gì.”
“Oh? Thật ngạc nhiên. Lão tưởng người như cậu sẽ lưỡng lự hơn chứ?”
“Sai rồi, tôi cũng muốn khám phá thế giới này lắm chứ. Tôi rất muốn tận mắt nhìn thấy những sinh vật khác, hơn cả là các thành phố hay thị trấn. Rồi tôi sẽ tiếp tục đi cùng ông, làm những điều ông muốn làm và tiếp tục khám phá thế giới- ít nhất thì đó là những gì tôi nghĩ.”
“…Hm. Đúng như mong đợi, cậu có vẻ thích đi lang thang không mục đích.”
“Cho dù tôi nghĩ thế nào thì chúng cũng như nhau cả thôi, phải không? Hơn nữa, ông cũng thấy thể chất của tôi tệ đến mức nào rồi đấy, tôi chắc chắn sẽ chết nếu lang thang trong 1 thế giới xa lạ 1 mình.”
“….1 lý do không tệ. Lão sẽ rèn luyện cho cậu.”
“…Vậy thì xin được ông chăm sóc, ông già.” – Tôi cảm thấy mệt với khuôn mặt của 1 kẻ say xe, và tôi cũng vừa bắt đầu 1 cuộc chiến mới. Làm ơn giải thoát tôi khỏi cái hộp này với.
“Lúc nào trông cậu cũng thảm hại quá đấy.” – Tôi vừa nghe Kawazu-san cằn nhằn, nhưng không đủ sức để đáp lại nữa rồi.