“…”
“Em ngừng khóc có được không? Đừng khóc nữa ok? Đây, anh có ít socola nóng”
“Em xin lỗi, cảm ơn anh”
Cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, tôi đưa cô đến phòng khách và bày ra ít socola.
Tôi, tôi không thể chờ được.
Ngay giờ đây, cô có 1 cái mền trùm qua vai và tóc cô đã được buộc trở lại thành kiểu đuôi ngựa.
Có vẻ đây mới là kiểu tóc thực sự của cô.
Tuy nhiên, đôi mắt cô vẫn còn ươn ướt. Tôi ngồi xuống trước mặt cô, không chắc rằng cô ấy có còn khóc nữa không.
Đột nhiên cô lên tiếng trước khi uống 1 ngụm socola nóng.
“…um, anh là gì vậy?”
“Vào thẳng vấn đề luôn à, có phải em…kể cả khi em hỏi thì cũng thật khó cho anh để khẳng định. Một người du hành? Một pháp sư? Và 1 cựu sinh viên đại học thì sao?”
“Cậu không thể nói rõ ràng hơn à?”
“Im lặng đi Kawazu-san”
Kawazu-san vừa nói ra vài thứ không cần thiết, thậm chí còn đập vào đầu tôi. Tôi đạp vào chân ông ta để trả đũa.
Trong khi đang nhìn chằm chằm, cô gái bật cười như thể trông thấy thứ gì đó đáng cười lắm vậy.
“…Hai người thân thiết quá nhỉ”
“Em nhìn kiểu gì mà ra thế vậy?”
Sau khi nói ra vài thứ kỳ lạ, cô nhún vai.
“…Không, không có gì. Nhân tiện, nhìn quần áo của anh thì, anh cũng được triệu hồi sao?”
“À, Con ếch ngu ngốc này đã bắt cóc anh”
“Đau! Đau” (Kawazu-san)
Trong khi thử nghiệm độ đàn hồi của da ếch (Trans: Chắc véo má), tôi kể cho cô nghe câu chuyện khủng khiếp về việc tôi đã bị bắt cóc như thế nào và cô chỉ gật đầu.
Có vẻ như sự châm biếm của tôi với Kawazu-san sẽ đi theo hướng đó.
Buồn thật đấy.
“Em hiểu rồi. Em đã ở đây từ năm ngoái, 1 quốc gia gọi là Vanaria đã triệu hồi em. Và họ buộc em phải chiến đấu liên tục từ lúc đó”
“Không phải nước của ông đấy chứ Kawazu-san?”
Tôi liếc về phía Kawazu-san và ông ta vội vẫy tay phủ nhận.
“Không, không phải thế. Lão từ Garland cơ. Vanaria là nước láng giềng. Nó chỉ là 1 nước nhỏ rất sùng đạo. Hơn nữa, họ có 1 lịch sử lâu đời và ý kiến của họ cũng được các nước láng giềng đánh giá cao. Lão đã từng nghe về việc họ có thể thực hiện được các phép thuật cổ nên chắc họ cũng có thể triệu hồi người từ thế giới khác. Nhân tiện, cô là 1 anh hùng phải không?”
Tôi nghĩ rằng 1 từ quen thuộc đã xuất hiện, bởi vì khi cô ấy nghe thấy nó, biểu cảm của cô đã thay đổi. Và nó chắc chắn không phải là sự hài lòng.
Nó khá là tệ thì có.
Sự ghe tởm không hề che giấu trên mặt cô.
“…Em đã từng được gọi như thế. Nhưng đó không phải là tất cả. Họ chỉ coi em là công cụ dùng 1 lần mà thôi.”
Cô ấy nói ra điều đó như thế đang bóp méo sự ghê tởm của bản thân, cơ thể cô thực sự cảm nhận được nó. Trong 1 năm qua, cô đã phải trải qua những điều khủng khiếp. Tôi nghĩ rằng khá ngạc nhiên khi cô có thể giữ cho bản thân không làm loạn.
Ra đây là 1 anh hùng.
Một trái tim mạnh mẽ là thứ không thể có với người bình thường như tôi (Trans: đếch hiểu bt chỗ nào@@)
Ngoài việc là 1 cô gái, còn phải đối phó với những cách đối xử như vậy nữa.
Không, ân sủng và uy tín là những thứ tiên quyết của 1 anh hùng.
Tôi đã suy nghĩ về việc liệu có mối liên hệ nào ở đây không? Tôi cảm thấy lạ về điều này, không biết nên vui hay nên buồn.
Nhưng trái với mong đợi của tôi, anh hùng được đối xử như những con rối.
“…Làm thế thật quá đáng phải không Kawazu-san?”
Ông ta hẳn đã nghĩ ‘Đến rồi đây’ rồi quay mặt sang chỗ khác.
Kể cả khi ông làm thế thì cũng thoát được đâu.
Với cái nhìn áp lực từ tôi, Kawazu-san mở miệng đầy khó khăn.
“…À, đúng là thế. ‘Anh hùng’ nghe có vẻ hay, nhưng họ không được đối xử tốt khi chỉ có thể thể hiện được sức mạnh trên chiến trường”
Tôi cũng nghĩ thế.
Trong khi đang duy trì vẻ mặt đắc thắng của mình, một cảm giác thông cảm đã hình thành trong tôi.
Đó là vì nếu tôi phạm sai lầm trước đây, chắc chắn tôi cũng đã gặp phải số phận tương tự. Và lúc đó thì nó không còn là vấn đề của 1 người khác nữa.
Giờ thì nó đã là 1 vấn đề khác vì tôi đã được chọn rồi.
“Chắc em đã phải trải qua những ngày tháng khủng khiếp nhỉ. Nhìn em có thể thấy điều đó không bình thường chút nào”
“Chỉ là em hơi xúc động quá! Xin lỗi…”
Cô gái cúi đầu chân thành nhưng tôi không để ý lắm.
“À không sao, nó ổn thôi. Anh cũng đã sai khi nhìn vào khuôn mặt của 1 cô gái đang ngủ. Nhân tiện em có thể bỏ kính ngữ, chúng ta cũng không cách biệt tuổi lắm đâu”
“Yea…cảm ơn anh”
Với những lời này, cuối cùng cô cũng làm 1 ngụm socola nóng, có lẽ đã nguội đi 1 chút.
“Tốt, tốt. Giờ thì anh sẽ giới thiệu 1 chút. Anh là Kouno Tarou, sinh viên đại học người Nhật vừa được triệu hồi cách đây ít lâu”
“Em…là Amamiya Magari, nữ sinh trung học người Nhật”
“Ohh, Amamiya-san phải không. Anh đã nghĩ rằng em là người nước ngoài”
“Um, mẹ em là người Pháp, còn bố em là người Nhật”
“…nn?”
Một đoạn giới thiệu bình thường
Nhưng 1 ý nghĩ mạnh mẽ lướt qua đầu tôi.
Và khi tôi nhận ra nó, tôi nắm lấy vai của Amamiya-san.
“…Em vừa nói gì cơ?”
“Um…rằng mẹ em là người Pháp?”
“Không không, nói tên em lần nữa đi”
“Là…Amamiya Magari”
“…”
Tôi lặng im.
Nhưng từ ngữ và ý nghĩa của chúng đâm xuyên qua cơ thể tôi và tôi đặt tay lên đầu.
Kawazu-san đặt tay lên vai tôi, vẫn im lặng không biết nói gì.
“Sao vậy?”
Một cái gì đó ấm áp chảy ra từ mắt tôi.
Và đột nhiên.
“Nước mắt!” – Nước mắt của sự biết ơn.
“Kawazu-san….tôi chưa vào giờ nghĩ rằng sẽ có ngày tôi khóc chỉ vì nghe thấy tên của người khác”
“Lão hiểu mà”
“Amamiya-san phải không? Một cái tên thật đẹp. Tuyệt lắm”
“Điều này…cám ơn”
Nữ sinh trung học có 1 cái nhìn kỳ lạ khi chúng tôi bắt tay, vì tôi dùng cả hai tay.
Nhưng với tôi, đây là bước tiến rất lớn, nên hãy tha lỗi cho tôi.
“Giờ thì…Đây không phải lúc để xúc động, anh phải đặt cho em 1 nickname ngay lập tức”
“A, cậu lại làm thế nữa à”
“Đương nhiên, vì đấy là tính cách của tôi rồi. Tôi luôn cố gắng làm việc theo cá tính của mình”
Có vẻ như 1 sở thích kỳ lạ đã sinh ra, nhưng tôi không thể dừng lại lúc này.
“Nhưng vì anh đã biết tên em, có thể gọi em là Amamii hay Magarin cũng không tệ”
Thật dễ dàng khi đặt biệt danh.
Khi tôi đang nghĩ đến cách gọi cô ấy, một người bất đồng chính kiến lên tiếng.
Đó là Kawazu-san.
“Không không…cậu có nghĩ kỹ chưa vậy? Khi cậu đặt 1 cái nickname, chẳng phải luôn có ẩn ý gì đằng sau nó ư?”
Tôi cảm thấy 1 áp lực kỳ lạ từ Kawazu-san, tôi đã ngạc nhiên và nuốt nước bọt. Sao thế này, tôi muốn khóc quá.
“Ý ông là sao? Dựa theo tên của cô ấy…chẳng phải thế mới tự nhiên hơn sao?”
Khi tôi nói thế, Kawazu-san lắc đầu.
Tôi có thể nhìn thấy chút thương hại từ trong mắt ông.
“…Nghĩ mà xem. Cái nickname đó, cậu không thấy tự hào khi nói rằng cậu đã tạo ra nó?”
“!!”
“Đúng không? Sau đó, những gì cậu giấu trong trái tim mình…không có nickname nào mà cậu thật sự muốn giữ lại sao? Tiết lộ nó sẽ vô cùng tuyệt vời!”
Thật là 1 sai lầm.
Chỉ vì tôi biết được tên cô, tôi đã không còn là chính mình.
Tôi quên mất nỗ lực của mình cho đến tận bây giờ, đặt tên dựa trên sự xuất hiện. Thậm chí, ngay cả 1 điều nhỏ nhặt như vậy sẽ là mất mát nếu làm nó trở nên dễ dàng. THẬT LÀ ĐIÊN RỒ!
Tiết lộ nó sao?
“Kawazu-san…tôi sai rồi! Tôi sẽ làm nó! Tên của em từ hôm nay trở đi!”
Đúng thế, [Cảm hứng] là tất cả.
1 cái tên thật sự từ trái tim tôi.
Tôi chỉ vào cô gái trước mặt và tuyên bố tên thật của cô.
“CHIẾN BINH THỦY THỦ!”
Có lẽ bạn đã biết nhưng nó không tệ lắm phải không.
“!Em mặc thế này là có lý do chứ bộ!!”
Khi cô nghe thấy điều đó, Chiến binh thủy thủ chuyển sang màu đỏ và tuyệt vọng tìm 1 cái cớ, NHƯNG ĐÃ QUÁ MUỘN RỒI.