Trans + edit: Vượng Ninh.
Trước tiên mình xin mạo phép cóp pi bản dịch của bạn tnguyen251 bên Sonako và tiếp tục dịch phần sau mà chưa xin phép. Nếu như bạn không đồng ý thì hãy liên hệ vớ mình, mình sẽ xóa ngay lập tức.
Theo như tiến độ hiện tại thì tầm 2 tuần đến 1 tháng thì mình sẽ hoàn thành một chương. Hãy comment tiếp sức cho mình dịch tiếp nhé.
Cảm ơn các bạn đã đón đọc. Nếu có vấn đề gì về bản dịch thì hãy comment để mình sữa chữa.
Nếu có ai rảnh rỗi thì cùng trans hoặc làm edit bộ này hộ mình.
Giờ xin mời các bạn đọc truyện
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phần 1
Sherry đã giải thích vắn tắt cho Hayate về Học viện Hoàng gia Diaspell.
Đầu tiên, học viện này được thành lập để huấn luyện các HexenritterMa nữ Kỵ sĩ.
Chỉ có vài quốc gia trên lục địa Frühling, và đa số đều đang tổ chức những Học viện Huấn luyện HexenritterMa nữ Kỵ sĩcho riêng mình.
Còn những người được gọi là “Công chúa Kị sĩ”, hay những Henxenritter đã nói ở trên, là lực lượng hùng mạnh nhất của nhân loại. Chỉ có họ mới có thể đứng lên chống lại lũ ác ma quái thú đang càn quét cả lục địa.
Thứ sức mạnh mà Hexenritter Ma nữ Kỵ sĩ sở hữu đã trở thành nguồn lực không thể thay thế để bảo vệ người dân, vương quốc, cơ bản là mọi thứ.
Và thế là, hàng loạt các quốc gia đã đầu tư vào việc sản sinh ra các HexenritterMa nữ Kỵ sĩ.
Bản thân Học viện Hoàng gia Diaspell vốn được Vương quốc Starfarm quản lý. Cả nhân lực, thiết bị, và vị trí đều được xếp hàng nổi tiếng nhất lục địa.
Một học viện cao cấp như thế, tất nhiên, cũng phải sở hữu những học viên xuất chúng không kém–– những cô gái thuộc dòng dõi quý tộc sở hữu năng lực mạnh mẽ của một HexenritterMa nữ Kỵ sĩ.
“Tôi hiểu rồi… À thì, ít nhất cũng sơ sơ về mọi chuyện. Nhưng tôi vẫn không hiểu lắm về những người được gọi là ‘quý tộc’ ấy.”
“Không biết về quý tộc… Rốt cuộc cậu đến từ thời nào thế?”
Cô nói với giọng điệu thản nhiên bình thường của mình. Tuy nhiên, bản thân cô đang thực sự vô cùng kinh ngạc.
Hệ thống quý tộc đã ăn sâu vào xã hội này từ lâu. Thời đại mà con người không phân chia giai cấp quý tộc hay thường dân có vẽ đã là hàng trăm năm về trước.
À thì, quý tộc, thường dân, hay mấy thứ ấy sao mà chẳng được…
Mình vốn còn vấn đề lớn hơn chuyện đó… Ngoại trừ Hayate chẳng có lấy bóng dáng một tên con trai trong cái học viện này.
Phần 2
“Haaa…”
Hayate thở dài thườn thượt.
Tiếng thở dài như thể mang theo biết bao thông điệp… rằng ‘Mình muốn lấy lại ký ức càng nhanh càng tốt…’, hay ‘Mình muốn gặp lại bố mẹ (dù mình vẫn không thể nhớ nổi mặt họ)…’, hay ‘Mình muốn gặp lại bạn bè (mà mình có thể đã từng quen thân(?))…’ Đúng vậy, rất nhiều thông điệp.
Và hơn hết… rằng việc anh đã bị ném vào cái tình cảnh NÀY như hiện tại.
“Vậy cơ bản… mọi chuyện là thế sao? Sherry Scharlachrot…”
Giọng nói chất chứa sự giận dữ vang lên giữa căn phòng.
Hiện anh đang ở trong một căn phòng với tấm bảng ‘Phòng Hiệu trưởng’ ở cửa. Đứng cạnh bên Sherry, thế đứng anh tràn ngập sự phòng bị. Người phụ nữ quá trung niên đã gọi tên Sherry cũng chính là––Hiệu trưởng Học viện Hoàng gia Diaspell, Shanse Snipenir – chủ nhân căn phòng này.
Chống khuỷu tay lên chiếc bàn làm việc, bà ta ẩn làn môi sau hai ban tay đan vào nhau –– thứ chốc chốc lại khẽ lắc nhịp.
“Trò không sử dụng vòng tròn triệu hồi được giáo viên chuẩn bị, thay vào đó dù không được phép vẫn tự mình vẽ thứ đó trong phòng riêng, tiến hành nghi thức, và vô tình triệu hồi chàng trai đằng kia?”
Hiệu trưởng nói rồi trừng mắt liếc nhìn Hayate.
Sao bà ta lại liếc mình chứ…
Theo nhận định của anh thì chính anh mới là nạn nhân ở đây.
Dù gì thì gì, cũng chính vì cái nghi thức triệu hồi mà Sherry tiến hành mà anh đã bất ngờ bị triệu hiệu dưới danh nghĩa khế ước quái thú của cô, khiến ký ức bản thân cũng biến mất.
Sherry đã đề cập đến chuyện Hayate có thể chỉ là một khế ước quái thú dạng người. Còn bản thân Hayate, tất nhiên, luôn lớn tiếng khẳng định ‘Tôi chính là con người!’, nhưng khi cô hỏi, ‘Thế nếu việc là con người ấy chỉ là điều cậu cảm thấy thì sao?’, ngay cả một bằng chứng để chối bỏ điều đó anh cũng không có. Dù gì anh cũng đã thiếu mất phần ký ức đó.
Vậy liệu Hayate có thật chỉ là một người trần vô tình được triệu hồi? Hay anh thật sự là một khế ước quái thú dạng người? Cả hai khả năng ấy đều đã được họ bàn bạc kỹ càng, nhưng vẫn chưa thể đúc ra kết luận.
Giả như mọi chuyện là thế, thậm chí khi họ không thể có kết luận về mọi chuyện, vẫn còn một thứ cần bàn.
Ấy là, câu hỏi cấp bách về cách xử lý Hayate lúc này.
Sherry thì đề nghị, ‘Đầu tiên hãy xin ý kiến hiệu trưởng học viện về quyết định của bà ấy đã’–– Và thế là, cả hai đã đến văn phòng hiệu trưởng sáng hôm sau và giờ đây đang phải hứng chịu một tràng quở mắng của bà ấy.
“Không phải lúc nào tôi cũng mắc lỗi đâu nhé, thưa cô Hiệu trưởng.”
Sherry gật đầu trước lời của bà ta với một giọng lạnh lùng như mọi khi.
Lúc cô thể hiện thái độ xuất chúng như thế, Hayate cứ ngỡ như bản thân đang lầm tưởng nó, rằng ‘Cô bị ngốc à?’ trong khi khép nép bên cạnh.
“Dù thế em vẫn phải xin lỗi về nghi thức triệu hồi mà bản thân đã thực hiện…”
“… Sao cơ?”
Hiệu trưởng chỉ nói thế, thậm chí cả cử chỉ đe dọa ẩn trong giọng nói bà ta ngày càng khủng khiếp.
Khác hẳn với trước đó, mức độ điên tiết của bà ta rõ ràng đang gia tăng… Sherry và Hiệu trưởng có vẻ đã từng có tiền sử nào đó, nhưng bản thân Hayate đã hết sức căng thẳng khi phải nghe cuộc đối thoại từ phía người thứ ba ngoài này.
Sherry bất chấp vẫn giữ thái độ điềm tĩnh.
“Em nghĩ Hiệu trưởng cũng đã từng nghe về chuyện đó, rằng em đã thất bại trong những lần hiệu triệu khế ước quái thú bằng vòng tròn triệu hồi phổ thông của Học viện rồi.”
“…”
“Theo em biết, ‘Nếu một HexenritterMa nữ Kỵ sĩ không sở hữu một khế ước quái thú, họ sẽ không thể thực hiện được nghĩa vụ của một HexenritterMa nữ Kỵ sĩ đúng nghĩa’.”
Nếu một HexenritterMa nữ Kỵ sĩ không sở hữu một khế ước quái thú…?
Nghĩa là sao?
Anh không thể chen ngang cuộc đối thoại giữa hai người ấy vào lúc này, thậm chí dù chỉ để hỏi một câu hỏi đơn giản như thế.
Đây là thời điểm hệ trọng để họ quyết định cách xử lý anh từ lúc này.
Nuốt ngược những câu hỏi đang sụt sôi ấy vào trở lại bên trong, anh quyết định chờ đợi cơ hội khác.
“Ta hiểu trò đang lo lắng về những lần sai sót trong triệu hồi ấy. Tất nhiên, nếu một HexenritterMa nữ Kỵ sĩ không có khế ước quái thú, họ sẽ chẳng thể theo đuổi nghĩa vụ của một HexenritterMa nữ Kỵ sĩ… dù vậy …”
Hiệu trưởng thở dài một hơi, nắn lấy hai bên thái dương như thế để nén lại cơn mệt mỏi.
“… Đó là kết quả sao? Trước hết, nghi thức triệu hồi vốn rất thiêng liêng. Sử dụng một vòng tròn triệu hồi của bản thân vô ý như thế, hơn nữa ngoài tất cả chuyện đó, trò lại triệu hồi ra một tên đàn ông. Có thể trò sẽ bị xem là nỗi hổ thẹn của mọi henxenritter đấy? Dù chăng có là thời điểm tốt nhất thì trò vẫn…”
“Em đã quen với những lời đàm tiếu sau lưng từ trước rồi ạ.”
Khoảnh khắc đó, cô gái trẻ nói bằng một ý chí ương ngạnh giữa lúc mặt đối mặt với người phụ nữ đứng tuổi, lúc này vẫn đang lo ngại nhìn cô:
“––Vì ước mơ của bản thân, em sẽ trở thành HexenritterMa nữ Kỵ sĩ hùng mạnh nhất bằng mọi giá. Việc không thể triệu hồi nổi một khế ước ma thú – rằng chưa đạt được nổi yêu cầu cơ bản ấy – chuyện đó chẳng buồn cười tí nào đâu ạ.”
“Ta hiểu khó khăn của trò…”
Thế nhưng, Hiệu trưởng nói tiếp:
“Đã một tháng kể từ khi trò gia nhập vài học viện này. Ta vốn vẫn đang cố bảo vệ trò bằng cách riêng của mình lần này, nhưng… nếu trò vẫn không thể tìm cho mình một khế ước ma thú ngay, thì sớm muộn gì bên trên cũng sẽ lệnh ta phải đuổi trò khỏi học viện. Nếu trò không muốn phải hứng chịu nỗi nhục nhã ngầm định tương tự, hay có thể trước cả lúc đó…”
“Cảm ơn cô rất nhiều vì đã lo lắng cho em, thưa Hiệu trưởng Shanse. Nhưng dù gì, nhưng em nghĩ cô nên bỏ từ ‘vẫn’ đó đi thì tốt hơn ạ. Cô cũng thấy đấy––“
Bất ngờ, *kéo*, cánh tay phải Hayate bị kéo đi.
Khuỷu tay anh áp vào ngực cô.
“O-Oi!”
“––Vẫn chưa xác định là em có thất bại việc triệu hội khế ước ma thú hay không.”
Hiệu trưởng Học viện nhướng mày lên trước lời bác bỏ của Sherry.
“Ý trò là sao?”
“Đây là bằng chứng”.
Cô nhấc tay phải Hayate lên và cho vị Hiệu trưởng xem.
Chỉ đến lúc này, đôi mắt của người phụ nữ đứng tuổi chợt mở to.
“Đó là… Kế Ấn?!”
“Ể?”
Như xuôi theo giọng nói của bà ta, Hayate cũng nhìn vào tay phải mình–– và cũng thốt lên đầy kinh ngạc không kém:
“G-Gì đây?!”
Một ấn chương đỏ huyết hiện lên từ chỗ tay phải Hayate.
Thứ xuất hiện mang hình dạng tựa một thanh gươm.
Anh chưa từng nhận ra nó… Hay đúng hơn, anh có vẻ chưa từng nhận ra nó vì mọi chuyện kỳ lạ ập đến xung quanh mình.
“Đó là một Kế ấn. Là bằng chứng chứng minh cho khế ước giữa HexenritterMa nữ Kỵ sĩ và Ma thú.”
Sherry chỉ nhắc sơ qua về ấn chương hình thanh gươm ấy–– ––rằng kế ấn đó là một bằng chứng.
Anh thì không quan tâm liệu đó là một dấu ấn, vật trang trí hay bất cứ thứ gì khác. Điều Hayate hiểu hiện tượng siêu nhiên xảy ra với cơ thể anh này chỉ đơn thuần quá sống động.
Lờ đi Hayate đang run rẩy, Sherry hướng mặt về Hiệu trưởng một lần nữa:
“Đúng là chưa từng có tiền lệ một ma thú khế ước dạng người được triệu hồi. Nhưng, nếu cả khế ấn cũng đã xuất hiện thì cậu ta chắc chắn là khế ước ma thú của em. Cô thực sự không thể cho phép em quan sát việc này thêm một thời gian sao ạ?”
“Oi, chờ đã. Tôi là người maaaaaaa––!”
Trước một Sherry đang sỗ sàng lấn tới, Hayate quyết định phản đối để rồi kết cuộc bị ăn một cú véo đau nhói từ đằng sau. Tất nhiên cô Hiệu trưởng từ góc độ ấy sẽ không thế nhìn thấy điều đó.
Nghe hết lời đề nghị của Sherry, vị Hiệu trưởng tỏ ra băn khoăn và im lặng hồi lâu… trước khi nhanh chóng gật đầu cùng một tiếng thở dài:
“… Để xem nào. Ta cũng không thể chịu đựng nỗi việc nghĩ đến phải để em, cháu gái của Gloria-sama, bị đuổi học. Vậy thì, từ bây giờ… tạm thời, ta sẽ cho phép, nhưng… phải đối xử cho chàng trai đó như khế ước quái thú của mình đấy.”
“Cảm ơn ngài, Hiệu trưởng Shanse.”
Sherry kính cẩn cúi chào cảm ơn.
Trong khi làm thế, cô cũng đồng thời nhấn đầu Hayate ép anh cùng cúi đầu.
“Coi nào, cậu cũng làm đi!”
“Đau, đau đau!”
Cô sắp nhổ hết tóc tôi rồi đấy!
Chứng kiến màn kịch ngắn đó của cả hai khiến Hiệu trưởng vẫn giữ ánh nhìn hoài nghi.
“Em có thật sự hiểu điều này không? Đối xử với cậu ta như một khế ước ma thú đồng nghĩa với việc em, với tư cách người đã triệu hồi cậu ta phải có trách nhiệm trông chừng và kiểm soát chàng trai này đấy.”
“Tất nhiên là em biết.”
Cô trả lời không chốc do dự.
Không lâu sau đó, cả hai được phép ra về.
“… Này, trông coi và kiểm soát tôi, thế nghĩa là sao?”
Trên đường về ký túc xá, Hayate hỏi về những lời cuối mà Hiệu trưởng đã nói.
“Đơn giản mà.”
Từ phía trước anh, Sherry chợt dừng bước và xoay người lại.
“Từ hôm nay, tôi và anh sẽ sống cùng nhau trong phòng.”
“Ể… Ể ể ể ể ể ể?!”
Phải khiến anh mất vài giây để hiểu được ý nghĩa đằng sau những lời đó.
Phần 3
Chuyện quái gì đang diễn ra với cơ thể mình thế này?
Từ tối hôm qua–– ––- đúng hơn phải là rạng sáng, đó chính là câu hỏi duy nhất ám ảnh lấy tâm trí Hayate. Anh muốn một lời giải, dù sao đây cũng là một vấn đề quan trọng. Hiện tại, Hayate đang tìm cách trút bỏ chúng với cô trong khi họ quay về ký túc xá.
“Tôi chịu đựng đủ rồi! Đủ lắm rồi! Làm thế quái nào chuyện này có thể xảy ra chứ?!”
“Cậu có vẻ sung sức quá hử?”
“KIỆT SỨC THÌ CÓ ẤY?!”
“Chà, vì dù sao cũng cũng sắp được hít thở bầu không khí của căn phòng ngập tràn mùi hương của tôi nên việc đó cũng không thể tránh khỏi nhỉ.”
“Cô nghĩ cái mùi cơ thể cô khiến tôi thèm chắc?!”
“Làm ơn dẹp cái vụ gọi nó là mùi cơ thể đi nhé. Nghe thật khó chịu.”
“Vậy thì cô cũng dẹp việc rêu rao như thể tôi là một tên biến thái nào đó bị kích thích vì hương thơm của phụ nữ đi!”
“… Ể?”
“Đừng có nghoẹo đầu với tôi! Đúng hơn, tôi chẳng ham gì mùi hương của cô! Tại sao tôi lại phải sống cùng cô chứ?!”
Tăng tốc đến mức ngang hàng với Sherry, anh hùng hổ đẩy cuộc nói chuyện hoàn toàn lạc đề về ban đầu.
“… *haiz*, yare, yare.”
“Thấy chưa, sao tôi lại không sốc vì chuyện đó được chứ?”
Dù là việc mất trí nhớ hay khế ước ma thú… những điều kỳ quái như thế cứ liên tục ập đến cuộc đời anh, nhưng bỗng dưng phải sống với một cô gái? Làm sao chuyện đó có thể xảy ra chứ?
Sherry vẫn im lặng trong một chốc trong khi ngắm nhìn Hayate phẫn nộ đủ điều, rồi, bỗng chợt tiến đến chiếc tủ kéo như thể vừa sựt nhớ ra chuyện gì đó–– ––- và bắt đầu cởi toạt quần áo.
“Sa-Sa-Sa-Sao––?!”
Trước mặt Hayate đang ngây người, cô kéo tuột váy.
Trong khi cô đặt từng ngon tay thon, dài của mình lên những sợi dây thắt nơi quần lót, anh hoảng loạn rồi cuối cùng xoay lưng lại về phía cô.
“Sao cô tự nhiên lột đồ ra thế?! Lại còn bắt đầu từ dưới lên nữa chứ!”
“Tôi muốn thay bộ đồng phục mới trước khi chúng ta đến sảnh ăn. Cả đêm qua tôi đã thức trắng đêm lại còn đổ mồ hôi nhễ nhại nữa. Nếu có thời gian, có lẽ tôi sẽ tắm sáng luôn một thể…”
“N-Nhưng ý tôi là chuyện làm thế ngay trước mặt tôi kìa…”
“Đâu còn cách nào khác, đúng không? Nơi này là phòng đơn và giả như cậu chờ ngoài hành lang một mình trong nơi ký túc xá nữ này, tôi thậm chí không thể tưởng tượng nỗi cảnh tượng ồn ào lúc đó mà cậu gây ra đâu.”
Tất nhiên, anh luôn theo sát Sherry suốt hành trình đến văn phòng Hiệu trưởng. Hơn nữa, vì sự hiện diện của Hayate, mà họ đã phải hứng chịu lũ lượt những câu hỏi khiếm nhã và trở thành đề tài cho những ánh nhìn soi mói. Liệu có thể anh đã bị hiểu nhầm thành một kẻ đột nhập xấc xược dám xâm phạm vào nơi thánh địa của phái nữ này chăng?
Mà, đúng là nếu anh ra ngoài kia một mình… thì chắc chắn cả anh cũng không thể nói trước chuyện gì sẽ xảy ra.
Dù muốn nói gì đó, Hayate cuối cùng quyết định chôn chặt chúng lại vào trong vì những tiếng sột soạt của quần áo đến từ đằng sau trong khi tâm trí đang thả hồn theo những suy nghĩ mông lung.
“Vậy thì, giờ hãy bắt đầu với câu hỏi tại sao cậu phải sống cùng tôi kể từ bây giờ. Cũng giống như những gì cậu nghe từ lời giải thích của Hiệu trưởng vừa nãy đấy. HexenritterMa nữ Kỵ sĩ có trách nhiệm phải trông coi và kiểm soát khế ước ma thú của mình.”
“Thế thì sao.. Tôi đã đợi mãi để hỏi cô điều này từ hôm qua rồi, nhưng làm ơn, hãy chỉ cho tôi biết về những thứ HexenritterMa nữ Kỵ sĩ hay khế ước quái thú gì đó đi.”
“Vậy ra cậu không biết gì về nó sao? Hay đúng hơn có lẽ tôi nên hỏi cậu chỉ đơn thuần không nhớ gì nhỉ?”
“… Tha cho tôi đi.”
Anh biết từ ngữ và những ký tự–– –– đúng hơn là còn nhớ chúng–– –– nhưng khi nói đến HexenritterMa nữ Kỵ sĩ, khế ước ma thú và những thứ khác, anh lại không thể nhớ nổi điều gì. Nếu hỏi cô, thì có vẻ nó là điều hiển nhiên nhất trong thế giới này.
Liệu có phải anh chỉ đơn thuần không thể có ký ức về chúng? Hay anh chưa từng biết những thứ ấy ngay từ đầu? Với Hayate, người đã mất ký ức, điều này tựa như một thứ gì đó mơ hồ không sao xử lý nổi.
“Có thể chỉ là hiện tượng mất ký ức, nhưng… thôi kệ đi. Hãy biết ơn vì tôi sẽ giảng cho anh trong khi thay đồ như thế này đi.”
“Rồi, rồi, thật sự rất cảm ơn cô.”
“Sao tôi không cảm thấy tí chân thành nào vậy. Ít nhất cũng phải quỳ gối xuống chứ?”
“Vì lý nào mà cô lại thích thú với việc đứng trên đầu người khác đến thế hả?!”
“Nếu hơi quá, vậy thì cũng nên cho tôi thấy thành ý bằng việc quay mặt sang đây đi chứ?”
“Aaa, đủ rồi!”
Thật là một con nhỏ phiền phức!
Nghĩ thế, anh miễn cưỡng xoay đầu lại–– –– Vì cô lúc này vẫn chỉ mặc mỗi bộ đồ lót, anh lại trở nên bối rối vội nhắm chặt mắt lại.
“Sao cô vẫn còn thay đồ chứ?!”
“Ơ kìa, tôi có nói mình thay xong rồi à?”
“N-Nhưng chuyện đó––!”
Sherry đã bảo anh phải nhìn mình nên Hayate nghĩ nếu đã bảo thế thì hẳn cô đã thay quần áo xong xuôi – không ai có thể trách anh.
Màu đen…
Không phải lỗi của mình khi nhìn thấy kiểu quần áo người lớn rồi lại còn hình ảnh thấp thoáng cả bộ mông ấy của cô ta đang lấp ló đằng sau… Kể cả khi mớ hình ảnh ấy liên tục hiện lên trong đầu thằng này thì đó vẫn không phải lỗi của tôi đâu nhé. Phải rồi, chắc chắn là không!
“Mà, dù gì sảnh ăn giờ này cũng đã đóng cửa nên tôi sẽ hướng dẫn sơ lược cho cậu… Không biết mình có nên thử nhiều loại đồ lót khác nhau không nhỉ. Cậu thích gì hơn, vải mộc hay hoa văn?”
“Tôi không muốn nghe––!”
“Đen hay trắng, cậu thích cái nào?”
“Sao tôi biết chứ!”
“Cậu không nhìn, chưa kể thậm chí không cho tôi biết bản thân thích màu gì sao?”
“Thế cô định trả lời câu hỏi của tôi như vậy à?!”
Trêu đùa Hayate chán chê, Sherry cuối cùng cũng bắt đầu nói về HexenritterMa nữ Kỵ sĩ và khế ước ma thú.
“Chúng ta cũng đã nói về chúng một chút trước khi đến chỗ Hiệu trưởng, những người được gọi là “HexenritterMa nữ Kỵ sĩ” là những thực thể duy nhất trên thế giới này sở hữu sức mạnh sánh ngang với bọn ác ma quái thú ngoài kia.”
“Nếu tôi nhớ không nhầm, ác ma quái thú là những con quái vật ăn thịt người thường xuất hiện trên lục địa Frühling, đúng không?”
“Chính xác. Không ai biết chúng sinh ra hay đến từ đầu. Nhưng bọn quái thú ấy có mặt trên lục địa này. Sức mạnh cần thiết để bảo vệ cuộc sống thường nhật của dân chúng–––– chúng là HexenritterMa nữ Kỵ sĩ.”
“Hừm. Nhưng sao phải là nữ?”
“Vì chỉ có nữ mới có thể trở thành HexenritterMa nữ Kỵ sĩ.”
“Sao lại thế? Đàn ông không được à?”
“Cậu lại lảm nhảm những thứ kỳ lạ nữa rồi. Sao đàn ông có thể trở thành HexenritterMa nữ Kỵ sĩ được chứ, họ thậm chí còn chẳng thể trở thành Ma nữ được nữa là.”
Sherry nhún vai trước câu hỏi gặng lại của anh.
“Ma nữ là gì?”
“Là những phụ nữ nghiên cứu về Phép thuật. Dù cậu vẫn chưa hỏi nhưng tôi sẽ trả lời luôn, Phép thuật là kỹ thuật để sử dụng năng lượng, hay sức mạnh ma thuật tồn tại trong cơ thể, và là thứ vô cùng cần thiết cho việc thực hiện những hiện tượng siêu nhiên. Hơn nữa, chỉ có nữ giới mới sở hữu sức mạnh này.”
“Đàn ông không mang sức mạnh ma thuật trong người nên cũng không dùng được phép thuật à?”
“Cơ bản thì, chỉ cần là nữ, họ đều mang trong người sức mạnh ma thuật, vì thế nếu học về phép thuật thì bất cứ ai đều có thể trở thành Ma nữ. Từ lúc đó, một vài người có thể sở hữu năng lực ở đẳng cấp thậm chí vượt trội hơn hẳn–––– nói cách khác, những Ma nữ khi sở hữu đủ quyền năng về ma thuật, sẽ có thể trói buột một khế ước với khế ước ma thú. Một Ma nữ với khế ước như vậy được gọi là HexenritterMa nữ Kỵ sĩ.”
“Hể––“
“Thêm vào đó, những Ma nữ được ban cho sức mạnh ma thuật đủ để ký khế ước chỉ giới hạn ở những người thuộc dòng dõi quý tộc. Cũng bởi vì thế mà những người sở hữu ma lực mạnh phải kêt hôn cùng dòng họ qua nhiều thế hệ.”
Để trở thành một HexenritterMa nữ Kỵ sĩ, người đó phải lập khế ước với một khế ước ma thú.
Và để lập khế ước với ma thú đó thì họ phải là một tiểu thư quý tộc đã mang trong mình rất nhiều ma lực.
“Chỉ có một tiểu thư dòng dõi quý tộc mới đủ kỹ năng của một HexenritterMa nữ Kỵ sĩ đúng nghĩa, và nếu không có HexenritterMa nữ Kỵ sĩ, không ai có thể bảo vệ con người và vương quốc khỏi bọn quái thú… Hiểu rồi, vậy đó là lý do việc bản thân là quý tộc lại quan trọng đến thế sao?”
“Không hẳn lúc nào cũng vậy nhưng tạm coi là thế cũng được.”
Tuy cuộc nói chuyện đã kéo dài hơi lâu, nhưng anh đã đại khái nắm được ý chính về những khái niệm về đất nước này và HexenritterMa nữ Kỵ sĩ.
“Vậy, những ma thú tối quan trọng này mang lại ích lợi gì chứ?”
“Đầy tớ.”
… Một từ duy nhất.
“Cô có thể cụ thể hơn được không?”
“Cũng không trách được nhỉ… Mà nhắc mới nhớ, cậu thích chúng màu đen hay trắng?”
“Cô vẫn dùng nhây trò đùa đó à?! Mà khoan, thế cô vẫn chưa chọn được đồ lót sao?!”
“Phải, nếu không nhanh không khéo bên dưới của tôi sẽ lạnh cóng mất đấy.”
“Vậy thì kiếm cái gì mặc vào nhanh đi!”
“Không thích. Chẳng đời nào tôi có thể thỏa hiệp theo những điều như thế. Vẻ đẹp của một cô gái phải gắn liền với lý tưởng của cô ấy.”
“Chẳng phải thứ cô chọn chỉ là vật dưới váy kia sao?!”
Mà chưa kể sao lời cô ta nói nghe cũng ngầu thế nhỉ?
“Phải, được rồi. Chọn màu trắng đi.”
Cuối cùng, có vẻ cô nàng đã chịu lột bộ màu đen trước đi và thay bộ còn lại vào.
Âm thanh lớp vải trơn nhẵn cọ xát vào làn da của cô vang lên.
… Đừng tưởng tượng đến nó, tôi ơi! Đừng hòng có thứ gì xuất hiện trong tâm trí ta… !
“Vậy… tôi tự hỏi, khi nãy cậu đã nói gì nhỉ?”
“Xin hãy cho tôi biết ma thú là gì. Thật chi tiết.”
“Ồ, phải rồi ha? Tôi nghĩ mình vừa nói đến đoạn năng lượng phép thuật mà nhỉ, nhưng sự thật là thậm chí dù một người có sở hữu ma lực trong cơ thể nhiều đến đâu thì con người vẫn không thể sử dụng phần lớn nhất một cách hiệu quả.”
“Ể? Sao lại thế?”
“Vấn đề nằm ở chỗ khả năng giải phóng chúng… Được, có lẽ sẽ đơn giản hơn nếu tôi lấy quan hệ của ma lực và việc xuất chúng ra giống với con đập và cổng xả lũ nhỉ?”
Vậy ma lực trong cơ thể một người cũng giống như nước trong con đập và khả năng giải phóng chúng của con người sẽ giống một chiếc cổng xả lũ.
Giả sử như lượng nước con đập có là 100 phần, nếu kích cỡ cổng xả chỉ cho 5 phần đi qua, vậy thì mỗi lần chỉ có 5 phần đó được phép xả xuống con sông bên dưới.
“Kích cỡ của cổng xả trong mỗi người trung bình chỉ từ 5 đến 8, vài người có thể sở hữu đến mười. Nhưng với cổng xuất cỡ đó sẽ chẳng thể sử dụng đến loại phép có thể khiến một con quái thú phải quỵ gối. Thậm chí dù ma lực một người có lên đến hàng ngàn hay hàng vạn, chỉ nhiêu đó thôi vẫn chẳng có nghĩa lý gì hơn.”
Lời giải thích thật dễ hiểu.
“Dù cậu có là quý tộc hay thường dân, bất kể ai thì kích cỡ cổng xả vẫn vô cùng giới hạn. Vì thế, ma thú trở nên vô cùng quan trọng.”
*pam*, cô đóng chiếc tủ kéo vào.
Để chắc chắn, anh hé trộm qua vai và thở phào khi Sherry giờ đã khoác trên mình bộ đồng phục hào nhoáng của Học viện Hoàng gia Diaspell đúng với danh tiếng của nó, và thế là anh cuối cùng cũng chịu quay đầu lại.
“Ma thú là một loại quái thú đặc biệt sống bằng việc sử dụng ma lực của những cô gái trẻ như nguồn thức ăn.”
“Tôi không có ý định sống qua ngày bằng mấy cái thứ ma lực đó đâu nhé…”
“Một khế ước ma thú bình thường sẽ chẳng phải làm mấy việc như chọt ống hút vào HexenritterMa nữ Kỵ sĩ của chúng rồi hút ra hay gì đâu. HexenritterMa nữ Kỵ sĩ và Ma thú sẽ được kết nối với nhau bằng một sợi chỉ vô hình, và ma lực sẽ qua đó mà truyền đi.”
Rồi Sherry chợt ước nhắm cơ thể của cô và anh…
“… Giờ nghĩ lại thì, không biết tôi và cậu đã hòa làm một chưa nhỉ…”
“Dẹp mấy trò khơi gợi hiểu nhầm đó đi nhé.”
“Đồ biến thái.”
“Không có nhé!”
“Cậu ngắm nhìn cơ thể một thiếu nữ trẻ trung quyến rũ mà chẳng có ham muốn gì sao?”
Trẻ trung và quyến rũ… Mình đúng là có nhìn thấy mông cô ấy. Săn chắc rồi cả… dừng lại mau!
“Nghe này, xin hãy tiếp tục câu chuyện đi. Ma thú sống bằng ma lực bên trong HexenritterMa nữ Kỵ sĩ và đổi lại, chúng chiến đấu với quái thú sao?”
“Định đánh bài chuồn à? Mà thôi, không sao. Tôi vốn là người rất rộng lượng nên Tạm. Tha. Nhé.”
Dù anh được nghe thấy một giọng nói đầy quyền rũ như thế nhưng bản thân lại chẳng thấy vui vẻ tí nào.
“Tôi sẽ trở về vấn đề, nghĩa vụ của một ma thú không phải là tiêu diệt bọn quái thú. Cũng không phải chúng không tham chiến, nhưng chính xác thì vai trò chính của chúng là hỗ trợ HexenritterMa nữ Kỵ sĩ đến phút cuối. Chúng sẽ yểm trợ họ với khả năng thể chất và kỹ năng đặc biệt. Hơn nữa, chúng luôn tuyệt đối vâng lời. Hệt như một nô lệ.”
“… Dù có nói thế, nhưng mấy thứ đó đâu có giống tôi đúng không?”
Mình không phải khế ước ma thú lẫn nô lệ gì cả. Chỉ là một con người.
Mình không có sức mạnh để chiến đấu với quái vật hay quái thú gì đó.
Thế nhưng, Sherry vừa nhắc đến từ ‘hỗ trợ’.
Nói cách khác, người dẫn đầu sẽ chiến đấu đến phút cuối chính là HexenritterMa nữ Kỵ sĩ.
“Hử? Kể cả khi HexenritterMa nữ Kỵ sĩ… kể cả khi họ nắm giữ nguồn ma lực to lớn thì chẳng phải họ chỉ có thể dùng những phép thuật yếu sao? Nếu ma thú chỉ hỗ trợ thì làm thế quái nào có thể chiến đấu được?”
“Điều đó lại liên quan đến một ‘năng lực đặc biệt’ mà khế ước ma thú nắm giữ. Chúng định hình ma lực nhận được từ HexenritterMa nữ Kỵ sĩ bên trong cơ thể và––“
Khi Sherry nhắc qua đoạn ‘năng lực đặc biệt’–– bỗng một tiếng chuông vang lên khắp cả học viện khiến cô im bặt.
“… Nếu không nhanh chân thì sảnh ăn sẽ đóng cửa mất. Nói chuyện tiếp sau nhé.”
“Oi, oi, cô đã nói đến đó rồi mà, hoãn lại lúc này có hơi…”
“Thế ý cậu muốn tôi lỡ mất bữa sáng à?”
Nghe cô nói thế với một giọng làm nũng khiến anh chỉ có thể cứ thế im lặng.
Mà, mình muốn hỏi cô ấy chuyện đó bao nhiêu lần chẳng được.
Hơn nữa, đó cũng là vấn đề của Sherry rằng vẫn chưa có bằng chứng cho việc mình là khế ước ma thú của cô ấy và cả bản thân mình cũng không biết sẽ phải làm gì.
Vì vậy, do việc mất trí nhớ nên có lẽ mình sẽ nhận trở thành người hầu và sống sót qua ngày bằng cách nào đó chăng?
Anh cần phải lấy lại ký ức sớm và chứng minh mình chỉ là một người trần mắt thịt. Gía như ký ức anh trở lại, anh sẽ có thể nhớ ra quê quán và theo đó quay trở về nhà.
Vào khoảnh khắc đó, khế ấn hiện lên trên tay phải anh chợt lọt vào tầm mắt–– một biểu tượng hình lưỡi gươm.
“…”
Sherry đã nói với Hiệu trưởng rằng đây chính là khế ấn, nhưng... liệu có chắc cô ấy không nhầm lẫn gì chăng?
“Cậu còn làm gì thế? Đến đây nhanh lên đi nào.”
“Ể?”
Hayate đã hoàn toàn nghĩ sẽ tiễn cô đi và hoàn toàn bất ngờ khi được cô mời đi theo cùng.
“Cậu không muốn đóng làm khế ước ma thú của tôi sao? Nếu muốn thì phải làm càng nhiều việc cùng chủ mình càng tốt chứ.”
“Chuyện đó, nhưng…”
“Không nói nhiều nữa. Dù thế nào thì cậu cũng chẳng còn nơi nào để đi, vì vậy cứ im lặng ngoan ngoãn nghe theo những gì tôi nói.”
Cô ta đúng là lợi dụng điểm yếu của người khác không chút khoan nhượng mà.
Thật tình, mình thật sự chẳng muốn vào cái Học viện toàn gái thế này chút nào…
Hayater tỏ ra lúng túng, một lúc lâu sau, Sherry thở dài.
“… Mà, nếu chỉ là thức ăn thì mang về phòng tôi cũng không thành vấn đề, nhưng số lượng tôi có thể mang theo là có hạn đấy, cậu biết chứ? Đó là chưa kể hàng ngày đều có hầu gái đến từng phòng ký túc xác dọn dẹp.”
Nếu anh bị trông thấy với thân phận gã đàn ông duy nhất trong ký túc xá toàn nữ này… Chuyện gì sẽ xảy ra? Cũng không khó để tưởng tượng ra tình cảnh lúc đó.
Hẳn là có đủ lý do để anh giương cờ trắng đầu hàng.
“… Tôi sẽ đi cùng cô vậy.”
Phần 4
Những chiếc bàn học của Học viện Hoàng gia Diaspell được sắp xếp theo dạng bậc thang và chiếc bàn từ chỗ giáo viên giảng là nơi thấp nhất.
Đằng sau đó là một chiếc bảng đen to đến nỗi không người trưởng thành nào có thể với đến đỉnh trên của thứ ấy. Vậy họ làm cách quái gì viết lên chỗ đó được nhỉ, bạn sẽ có thể tự hỏi câu đó. Tất nhiên, bằng phép thuật.
À thì, bỏ qua chuyện thiết kế cấu trúc phòng học và chiều cao của chiếc bảng kia…
Vấn đề đã bắt đầu kể từ sau khi họ dùng xong bữa trong sảnh ăn và Hayate đặt chân vào lớp học Rivaldi của Sherry.
Những cô nàng quý tộc quả đúng chất nhã nhặn và gồm những cô nàng tiểu thư cao quý như những gì anh được nghe. Ngay cả những tiếng tán gẫu trước giờ học cũng thật tao nhã. Không một tiếng động lớn phát ra, họ đều đặt tay lên môi và bật cười đầy nhã nhặn.
Rồi mọi thứ chợt trở nên vô cùng huyên náo vào giây phút Hayate theo chân Sherry bước qua cánh cửa.
“Ôi trời, một tên con trai!”
“Ể? Là đàn ông sao? Không phải họ cũng có râu như phụ thân mình sao…?”
“Sao lại có đàn ông ở đây?”
“Cậu ta ở cùng Scharlachrot-san đấy, cơ mà mình tự hỏi liệu quan hệ của họ là gì đây nhỉ?”
“Quan hệ?”
“Không phải hắn là người hầu thôi sao?”
“Trông bản mặt hắn cũng không có vẻ gì ra dáng có học thức… nhưng một tí hoang dã như thế cũng thích quá nhỉ.”
“Ôi trời! Thật chẳng đứng đắn tí nào!”
“Liệu phải chăng hắn là tình nhân của Scharlachrot-san… ?”
“KYAA––!”
“Kể cả mình cũng chưa được nắm tay một quý ông.”
“Mình cũng thế.”
Những tiếng “Kyaa” nối tiếp “Kyaaa”.
Mọi người cũng tỏ ra khá chú ý khi anh và cô đến sảnh ăn, nhưng lúc đó cũng đã gần đến giờ đóng cửa, nên chẳng có đông người và họ cũng chỉ quấy rầy bằng vài tiếng xì xầm to nhỏ. Thế nhưng, trong lớp học này là tận 20 người ––- tất nhiên đều là con gái. Những ánh nhìn và sức ép trong phòng ăn chẳng là gì so với hiện tại, mọi thứ quá đáng đến độ khiến anh gần như đã quay đầu bỏ chạy.
Nhưng, không hiểu sao từng bước chân của anh lại được tiếp theo dũng khí để bước tới. Cùng với Sherry, anh tiếng đến chiếc bàn sau cùng và ngồi xuống cạnh cô nơi ghế ngồi sát cửa sổ.
“Một khế ước ma thú ngồi ở đây liệu có ổn không?”
“Thế cậu muốn một mình một cõi trong cái thế giới lạ lẫm này sao?”
Cô đáp nhanh còn anh bắt đầu đổ mồ hôi lạnh toát.
… Chuyện này còn khó hơn mình tưởng.
Điều vượt quá trí tưởng tượng của anh chính là mức độ chú ý họ đang gây nên lúc này.
Nghĩ về việc mọi người trong lớp đang nhìn mình chằm chằm lúc này khiến anh không khỏi ngượng ngùng.
Những cô gái kia đang cố đoán thân phận thật của anh sau lưng trong khi từng ấy ánh nhìn đang dán chặt đến chỗ anh, những suy nghĩ đó của họ từ những bình luận có cánh, câu hỏi đơn giản cho đến không khí thù địch phảng phất.
Áp lực đè nén lên anh thật kinh khủng đến nỗi bất giác anh cúi gầm mặt xuống bàn… Rồi anh chợt bừng tỉnh khi một con chó đen như mực bắt đầu khịt mũi ngửi dưới chân anh.
“Này, con gì đây?”
“Nó được gọi là Black Dog‘Hắc Thú’. Nếu chạm vào nó một cách bất cẩn, cậu sẽ hứng đòn phóng điện của nó đấy, biết không?”
“OWA––!”
Anh bất giác lui về sau. Lúc đó, những tia điện nhỏ chợt lóe lên rải rác khấp bộ lông của con chó đen.
Hắc Thú là một loại khế ước ma thú sở hữu cơ thể sản sinh ra điện.
“…”
Hayate bắt đầu lo lắng, nhưng không lâu sau con Hắc thú bỏ đi, có vẻ đã mất hứng với anh.
“Đó là thứ vẫn được gọi là Khế ước Ma thú sao?”
“À, đại loại thế.”
Sherry gật gù.
“.. Vậy, với cô… thứ đó và tôi giống nhau sao?”
Một vấn đề hiển nhiên ở đây là anh không sở hữu thứ có thể gọi là khả năng thiên bẩm gì.
Và khi một lần nữa rảo mắt nhìn quanh lớp học, đập vào mắt anh là hàng tá những sinh vật kỳ lạ nhất có thể, ví dụ những con rắn có cánh hay thằn lằn bốc lửa.
“Cậu được tôi triệu hồi mà, đúng chứ?”
“Chỉ là một tai nạn thôi, chẳng phải sao?”
“Khế ấn cũng xuất hiện rồi đấy thôi.”
“Đó là lý do tôi bảo cô đây hẳn là một sai sót nào đấy.”
“Để đảm bảo điều đó, chúng ta phải theo dõi tình hình đúng không nào?”
Sherry rất muốn xem Hayate như một khế ước ma thú… Nói về chuyện đó, hiệu trưởng có vẻ cũng đã đề cập đến việc cô sẽ bị đuổi ra khỏi học viện nếu không kiếm được một con.
Chẳng phải sẽ rắc rối cho cố ấy nếu mình không phải một khế ước ma thú sao…?
“Haa…”
“Cậu có thể làm ơn đừng có nhìn mặt tôi rồi thở dài như thế được không? Thật khó chịu đấy.”
Thế cô đoán lỗi tại ai? Anh nghĩ.
Khi Hayate định bụng thở dài tiếp một hơi, cánh cửa lớp học chợt mở ra và một giảng viên bước vào.
“Ai đấy?”
“Là giáo viên chủ nhiệm. Tên cô ấy là Lela Schwarz[1]-sensei.”
“Hể––“
Lela đứng trên bục giảng. Một người đẹp khoác lên mình bộ y phục đen tuyền.
“Ban đầu, cô ấy nằm trong đội kỵ binh của vương quốc và được mời đến học viện khi họ bắt đầu lùng sục và mua chuộc những người tài. Cô ấy chịu trách nhiệm môn ‘Phép thuật’ và ‘Thực chiến’. Chuyện đời tư của cô ấy được xem là bí ẩn trong những bí ẩn. Từng có một fan nữ thử theo đuôi cô ấy về đến tận nhà, nhưng… kể từ sau đó không ai còn thấy cô gái đó hé môi từ nào nữa.”
“Tôi thậm chí còn không dám tưởng tượng chuyện gì đã xảy ra lúc đó đâu.”
“Nhân tiện, số đo ba vòng cô ấy từ trên xuống là 91 – 63 – 89.”
“Sao cái thể loại thông tin ấy lại rò rỉ ra ngoài được thế?!”
“Cô ta hẳn rất tự tin về chúng đúng không?”
Lela thực sự sở hữu một thân hình bốc lửa.
Trong bộ quần áo đen tuyền ấy là hai quả đồi khổng lồ nhô cao, to gấp đôi của Sherry.
Hơn nữa, phần áo ở đó còn có cả một khe hở nơi vùng ngực mà từ đó ai cũng có thể liếc trộm được hai quả dưa đằng sau ấy.
Thật sự không thể hiểu nổi sao người ta có thể đặt khoảng hở ngay tại đó được chứ…
Không biết có nên gọi những ai dám tự tin mặc thứ giống thế là phi thường không nữa…
Hayate có chút thán phục trước bộ đồ thiết kế khác thường ấy.
Rồi lúc đó–– ánh mắt Lela chợt hướng về phía họ.
“Scharlachrot. Ai thế kia?”
Bằng một giọng nhỏ nhẹ đến không ngờ, Lela chất vấn Sherry về Hayate.
“Là đầy tớ của em.”
“””””ĐẦY TỚ?!”””””
Cả lớp bắt đầu náo động trước những từ ngữ quá khích mà Sherry đã thản nhiên đáp lại.
“Đ-Đầy tớ, thế có khác gì gia nhân bình thường chứ?”
“Nếu đã sống trong ký túc xá thì hầu gái của học viện đã lo hết mọi chuyện rồi mà, đúng không? Vậy một tên đầy tớ nam chẳng phải là không cần thiết sao?”
“Vậy ra cần một tên đầy tớ nam để làm những thứ không phải đàn ông thì không làm được sao?”
“Thật thô tục!”
Thậm chí nhiều cô nàng còn khiến cuộc náo động trở nên tồi tệ hơn.
“… Sherry Scharlachrot. Tôi hỏi lại một lần nữa. Kẻ kia là ai?”
Chỉ có Lela là vẫn bình tĩnh, hỏi lại một câu hỏi cũng bình thường không kém kia một lần nữa.
“Em nhầm chút ạ. Không phải đầy tớ. Cậu ta chính là khế ước ma thú của em.”
Rồi Sherry một lần nữa đưa ra câu trả lời.
“Ể?”
“Một Khế ước ma thú sao?”
“Thật nực cười…”
“Không thể nào!”
Lớp học thậm chí còn trở nên ồn ào hơn.
Lela đập tay xuống bàn để dẹp yên tiếng ồn, rồi tiếp tục hỏi:
“Sherry Scharlachrot. Trò vào học Học viện này bao lâu rồi nhỉ?”
“Khoảng một tháng, thưa Schwarz-sensei.”
“Thế, tôi xuất hiện ở bao nhiêu buổi lễ triệu hồi của em rồi?”
“Mất khoảng ba đến bốn ngày để thử lại một buổi triệu hồi thất bại, thế nên… khoảng tám lần, đúng không ạ?”
“Chín.”
Lela thẳng thừng sửa lưng cô.
“Và hẳn trò cũng còn nhớ lần thử thứ mười được sắp xếp vào sau giờ học hôm nay, đúng chứ?”
“Vâng đúng là có sắp đặt như thế.”
“Thế mà trò vẫn gọi tên kia là Khế ước ma thú của mình sao.”
“Vâng.”
“Dù hắn có bộ dạng con người?”
“Bọn em vẫn đang điều tra xem liệu cậu ấy là con người hay một khế ước ma thú dạng người ạ.”
“Thế còn buổi lễ?”
“Em đã tự thử thực hiện lại nó.”
“Mà không được sự cho phép?”
“Xin hãy thứ lỗi cho hành động vô phép đó của em ạ.”
“Thế trò có bằng chứng gì chứng minh tên này là khế ước ma thú của mình không?”
“Khế ấn đã xuất hiện trên tay phải cậu ấy. Và em cũng đã nhận được sự chấp thuận của Hiệu trưởng để coi cậu ta là khế ước ma thú của mình. Nếu cần xác nhận, em có thể cùng cô đến văn phòng Hiệu trưởng ngay ạ.”
“Thôi không cần. Như thế thì thật phiền phức. Nếu Hiệu trưởng đã cho phép thì thôi vậy.”
Cô giáo vận y phục đen tuyên bố thản nhiên.
“Nếu con người kia là khế ước ma thú của trò, thế thì hãy kiểm soát hắn cho cẩn thận. Cũng như những khế ước ma thú khác, nên tên đó làm gián đoạn buổi học, hắn sẽ phải bị trừng phạt.”
“Tất nhiên, thưa cô Schwarz-sensei.”
“Vậy, chúng ta bắt đầu buổi học.”
Và đến đó, Lela bắt đầu bài giảng như thể đã mất hứng thú với Hayate.
Thế nhưng, chỉ có cô ta có thể chấp nhận thái độ lạnh lùng như thế.
Còn với phần đông nữ sinh trong căn phòng lại xem đó là một chuyện khác. Thậm chí đ6én lúc này họ vẫn đang nhìn chằm chằm vào Hayate và Sherry với những ánh nhìn tò mò.
Phần 5
“Điều đó có thể xảy ra ư? Một con người, hơn hết là một người con trai được triệu hồi như là ma thú?”
“Ma thú dạng người? Chưa bao giờ nghe đến.”
“Tôi tự hỏi liệu cô ta sẽ xem người con trai kia như ma thú?”
“Liệu hắn ta sẽ ở chuồng ngựa? Hay…ở cùng phòng với cô ta?!”
“Nói cách khác, hai người chung một phòng?! Thật là dơ bẩn!”
Vâng, thật là ớn lạnh.
Bởi những lời lẽ ác độc và sự chú ý làm anh cảm thấy thật xấu hổ.
Trong khi anh cảm thấy không thoải mái với bất cứ thứ gì, bài học của Lela đã kết thúc.
Cô giáo mang trên mình bộ đồ đen tuyền rời khỏi phòng trong chốc lát—Cùng lúc cô bước ra khỏi cửa, các cô gái vội vã tiến đến Hayate từng người một.
“Bạn có đúng là ma thú của Sherry Scharlachrot không?”
“Bạn giống như một thường dân… mặc dù có một chút khác biệt.”
“KYAA! Lần đầu tiền mình được chạm vào cơ thể một người con trai.”
“Đàn ông trẻ không có ngực phải không? Bố mình có một bộ ngực cực kì mạnh mẽ, nhưng…”
“Cha của bạn không phải là… khá tròn”
Với hàng loạt câu hỏi, Hayate chẳng làm gì hơn việc lùi lại sau ghế. Tôi tự hỏi liệu những câu hỏi ngớ ngẩn đến mức vô lý về nam giới là do các cô gái đều là tiểu thư quý tộc trong sáng.
Vài cô gái lặng lẽ chạm vào cơ thể anh.
Anh gần như trở thành một loại động vật quý hiếm.
Nói đến Sherry, người mình duy nhất của anh, cô ấy bị đẩy mạnh bởi đám đông. Vào thời điểm Hayate nhận ra điều đó, cô ấy đã đứng cách xa anh. Cô ấy dường như đang bĩu môi.
Như bạn mong đợi, Hayate cũng cảm thấy chán nản với đám đông… Lúc đó…
“Nghiêm túc đi! Cô đang nói dối người đàn ông này là ma thú của cô, đúng là tai tiếng mà!”
…?
Anh tự hỏi dọng nói đột ngột phát ra từ đâu, mọi người xung quoanh Hayate tản ra.
“Victoria-san!”
Một ai đó thốt lên tên của cô gái sắp sửa xuất hiện.
Victoria với mái tóc vàng xoắn ốc sống động và cũng là một bishoujo người mà có thể tự hào về một thân hình sánh ngang Sherry. Không chịu thua Sherry, đôi mắt quả hạnh kiểu căng. Dựa vào tình hình có thể thấy cô nàng là leader của lớp.
Mái tóc quăn khá là tuyệt vời, huh…
Kiểu tóc thật tuyệt vời, nhưng một con rắn lớn quấn quanh người cô. Với đôi cánh. Chắc hẳn đó là ma thú của cô ấy.
Victoria tiến lại gần và thốt lên giọng nói cao ngạo:
“Tên ngươi là gì?”
“Hayate Mitsurugi.”
“Mitsurugi? Ta chưa bao giờ nghe thấy gia đình quý tộc nào như vậy. Ngươi tới từ đâu?”
“…Xin lỗi, nhưng tôi chẳng thế nhớ gì trước kia…”
Anh thành thật trả lời và Victoria cười khinh bỉ như thể biến anh thành trò đùa.
“Ta đã từng nghe rằng những người đàn ông bình thường đều không biết xấu hổ, nhưng giờ thí đúng rồi, nhỉ? Nếu mọi người cứ cố chạm vào hắn ta thì sẽ bị nhiễm vi khuẩn “bình thường” đấy.”
Một số người lùi ra xa Hayate sau lời nói ác độc của Victoria.
Anh không thích bị chạm vào cơ thể, và việc đó đã được dừng lại bởi… một con vi khuẩn…
Victoria tiếp tục nói nhiều hơn, bởi cô thấy Hayate nhũn vai xuống, giọng cô trở nên cứng nhắc:
“Trong giai đoạn hiện tại, bất kể người đàn ông quý tộc nào cũng cần có học thức và là một quý ông… Tuy nhiên, thường dân thiếu cả hai. Bằng tai nghe mắt thấy khuôn mặt ngươi thế hiện, ngươi chắc chắn là một thường dân.”
“…Mu…”
Hayate lúc trước đang cảm thấy thất vọng, nhưng bấy giờ bởi những lời lẽ cay độc khinh bị ành đứng lên mà không do dự.
“C-Cái gì cơ?”
Bởi sự di chuyển đột ngột của Hayate, Victoria tạm ngưng những lời nói cay độc.
“Nếu như cô xem một con người như là một con vi khuẩn… Tôi chắc chắn sẽ chạm và lây bệnh cho cô!”
Anh nói mà chẳng thèm suy nghĩ như một đứa con nít ranh.
Không quan tâm đến phản ứng của bất kì ai, Hayate cố gắng chạm vào Victoria bằng cả hai tay—nhưng quên mất là đang ở cầu thang.
“OWA-!”
“KYA-!”
Anh ngã trên người cô như cách mà bọn haremer vẫn hay làm.
Ơ đé- đéll bị thương?
Ngược lại anh thấy rất phê.
Tự hỏi về lí do, anh di chuyển khuôn mặt, một cảm giác mềm mại trên cả hai má.
“Hyan-!”
Và hơn hết, một giọng nói xấu hổ phát ra.
C-Cái vẹo gì đang diễn ra thế?!
Anh đứng lên- đưa toàn lực vào cánh tay, những ngón tay chìm sâu vào cảm giác phê đến bất ngờ.
“Nyooo-!”
Những tiếng hét đáng yêu hơi damdang phát ra từ cô gái.
Trong khi đó, một linh cảm khó chịu trái ngược cảm giác phê lòi thoải mái bằng cả khuôn mặt lẫn bàn tay.
Từ từ nâng khuôn mặt lên để xem xét tình hình.
“C….C…C–!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Victoria đang ở trước mặt anh–– Ngay lúc Hayate ngã xuống, mặt anh úp xuống giữa ngực nàng. Hơn nữa, anh nắm chặt hai ngọn núi bằng tất cả sức lực của mình.
“””””KYAAAAAAA”””””
Toàn bộ học sinh chứng kiến cảnh này hét lên.
Ngạc nhiên bởi tiếng ồn, Victoria lấy lại lý trí.
“NGƯƠI ĐANG LÀM GÌ TA THẾ”
Với tất cả sức mạnh cô đá anh trong khi phàn nàn.
“Gefu-!”
Anh ta rít lên một tiếng nhẹ khi bị đá vào bụng.
Tuy nhiện, anh cảm thấy thật tồi tệ xung quanh toàn bộ vấn đề.
Anh ôm lấy bụng chịu đựng cơn đau. Còn về Victoria, nàng ngồi dậy trong tư thế gợi cảm ôm lấy cơ thể và run lên.
“Đồ tồi tệ… Ngươi thật là hư hỏng…!”
Sắc mặt cô ấy xấu đi vì một vài lí do.
Hayate, từ biến cố này, anh quên đi sự giận dữ và trở nên hoảng hốt và lo lắng cho cô gái.
“O-Oi, cô có ổn không?”
“N-Ngươi…!”
Victoria run lên đồng thời nhìn anh bằng đôi mắt khắc nghiệt. Biểu hiện của cô ấy tràn đầy hận thù. Tuy nhiên, vẫn có đôi chút giọt nước mắt còn vương trên mắt cô.
Hayate sẵn sàng cam chịu bất cứ sự nhục mạ nào từ cô.
Nhưng---
“Ngươi sẽ làm gì khi ta có thai?!”
--Những từ ngữ ấy không phải là thứ anh đã tưởng tượng.
Hayate cùng các cô nàng ồn ào đang trong tình trạng “cạn lời”.
Tuy nhiên, Victoria, người duy nhất với cặp mặt còn nặng hạt, rướn chân mày lên và thốt lên giọng run rẩy và khuôn mặt hồng hào nay đã chớm đỏ.
“K-Khi một cô gái bị xúc phạm bởi một thường nam, họ sẽ mang thai, ngươi biết không?! Làm thế nào ngươi có thể bù đắp cho ta?! Không… một điều gì đó giống như.. nó sẽ--”
Cố ấy cứ nói rồi lại nói.
Có vẻ như cô ấy rất nghiêm túc.
Dĩ nhiên, cho dù một thường nam hay một quý nam chạm vào phụ nữ lại có thể mang thai cả.
Khi tôi bị dồn dập bởi những câu hỏi … tiểu thư xinh đẹp dường như có cái nhìn rất hạn chế về đàn ông. Suy nghĩ của Victoria thật thái quá… Đây có phải là trường hợp họ nói về định kiện cá nhân mà chưa bao giờ trải nghiệm?
Trên thực tế, Victoria chưa bao giờ gặp bất kì người đàn ông nào ngoại trừ gia đình, cũng chưa chạm hay nói chuyện bao giờ. Ngay cả đối với học viện hoàng gia Diaspell cô là một người quyến rũ và siêu ngây thơ. Cô dường như thực sự tin tưởng kiến thức về bản thân mình mặc dù hầu hết đều là từ những lời đồn đại.
Tuy nhiên, mặc dù kiến thức là nam giới của cô rất sai lầm. nhưng bất cứ ai cũng phải bỏ cuộc bởi những lời nói liên tục hét thẳng vào mặt. Hayate hoàn toàn bối rối.
“—Victoria-san. Liệu bạn có thể kiềm chế không gây khó khăn cho ma thú của tôi?”
Trước khi anh biết điều đó, Sherry lúc nãy còn đứng cạnh tường giờ đã tới bên anh và bình tĩnh nói chuyện với Victoria.
“Sherry Scharlachrot-san! Đó là lỗi của thường dân mà bạn đã triệu hồi khi làm cho trinh tiết của tôi bị ô uế! Làm thế nào bạn có thể chịu trách nhiệm?”
“Vâng, trách mắng anh ta bởi vì đã mò mẫm ngực bạn là tốt, nhưng… liệu nó sẽ ổn nếu tôi nói cho bạn sự thật?”
“Sự thật là gì?!”
“Một người đàn ông chạm vào ngực bạn thì không thể mang thai được.”
“Eh…?”
Một chốc sau, Victoria, người đang giận giữ cách đây vài giây, đã bất động, rồi kiểm tra biểu hiện của các bạn cùng lớp.
Sau một khoảng thời gian ngắn, cô nhận ra rằng cô đã sai, đứng lên một cách lúng túng và chậm rãi, ho lên một tiếng.
“A-Ahem… Đ-Để bắt đầu, Scharlachrot-san, thường dần này vô dụng khi so với ma thú hay một người đồng hành! Bạn luôn liên quan đến những thường dân quanh thành phố này, việc mà bất kì quý tộc nào đều không phép được làm! Bạn có được hắn ta nhờ dùng tiền, phải không?!”
Victoria dự định làm cho mọi trách nhiệm về sự ngưỡng ngùng cũng như lỗi lầm của cô lên đầu Sherry. Điều này sẽ làm giảm sự xấu hổ một chút.
“Cô đang cố gắng nói điều gì vậy? Cậu ta là ma thú của tôi. Hiệu trưởng Shance cũng đã chấp nhận. Bạn định phản đối quyết định của hiệu trường?”
Sherry chẳng quan tâm đến mục đích của Victoria và thẳng thắng nói ra sự thật.
“…Th…”
Victoria cảm thấy hổ thẹn khi tên của hiieju trưởng được đề cập đến… Có vài giọt nước mắt trên khóe mắt cô.
“CÔ CHỈ LÀ MỘT QUÝ TỘC THẤP KÉM VÀ CỰC KÌ XẤC XƯỢCCCC!”
Victoria bỏ cuộc và chạy thẳng ra khỏi lớp. Sau khi cô biến mất, đám đông đã tản ra vì một lí do nào đó.
“Yare, yare. Cuối cùng cô ta cũng chịu đi, phải không?”
Sherry nhún vai và ngồi xuống.
Hayate thở dài rồi ngồi xuống cạnh cô.
Victoria đã vắng hai tiết học liên tiếp nhưng trước khi tiết học thứ ba bắt đầu, cô ấy quay lại với đôi mắt yếu ớt hơi đỏ.
Khi cô bước vào lớp, cô liếc nhìn nhưng Hayate và Sherry chẳng để tâm đến nó.
Vì thế, thái độ của hai người làm Victoria khó chịu hơn, nhưng khi cô trở lại vị trí, nhiều người, dường như là bạn của cô, đến và an ủi cô. Khi Victoria nghe thấy giọng họ, nét mặt cô dịu đi và bắt đầu nói chuyện với một nụ cười nhẹ trên môi.
Gợi nhớ điều gì đó về tôi…
Đột nhiên anh nhận ra điều gì đó.
Mặc dù tiết thứ ba sắp bắt đầu, chẳng ai lại gần Sherry, cũng chẳng ai ngồi cùng cô ấy. Khi Hayate bị dồn dập bởi những câu hỏi, cô nàng bị dồn vào một góc …
“Hey… có phải cô bị mọi người ghen ghét?”
“*KHOAN*--”
“GYAA!”
Anh bị đâm vào hông bằng một cây bút sắc.
“CÔ ĐÀNG LÀM GÌ THẾ?!”
“Cậu đang chọc vào nỗi đau của tôi đấy. Hãy học cách THẤU CẢM đi.”
“Ngu--!”
Chắc chắn, điều anh vừa nói thiếu một chút tinh tế.
“Vậy… tại sao bị đối xử như người không tồn tại?”
“*STABSTAB*--”
“GYAA!”
“Cậu định chọc thủng trái tim yếu đuối của tôi sao?”
“Để trả thù cho việc đó thì cô đâm tôi?!”
Phần 6
Cuối cùng, buổi học đã kết thúc và Hayate được đánh thức bởi tiếng chuông.
“Faa… Cuối cùng cũng xong, huh?”
“Cậu ngủ khá lấu đấy, phải không?”
“Tôi chẳng phải là học sinh ở đây, vì vậy những bài học cũng chẳng có nghĩa lí gì với tôi cả, phải không?”
“À, hôm nãy toàn lí thuyết. Chẳng có bài tập thực hành nào cả, nên tôi cũng chẳng để ý mấy. Tôi sẽ cảm thấy tốt hơn nếu cậu không lẩm bẩm vài điều vớ vẩn khi đang ngủ cạnh tội.”
“Eh?!”
Cô ta đang nói gì vậy? Tôi chẳng nhớ đã làm gì cả. À, tôi đã ngủ, đó chỉ là một việc tự nhiên tôi không thể cưỡng lại.
“Đùa đấy.”
“…”
Tôi lại có cảm giác xấu hổ, tội lỗi với bản thân.
“Giờ thì đi thôi, được không?”
“Ah, chờ đã!”
Anh vội vã đuổi theo cô và đi bên cạnh cô.
“Chúng ta đang gần nhau lắm, phải không?”
”Tôi không tới gần cô.”
“Liệu cậu có thể làm ơn cách xa tôi hơn không?”
“Tại sao?”
“Tôi sẽ cảm thấy tốt hơn nếu cậu tách ra xa tôi đó.”
“Cô không nói được một cách lịch sự hơn sao?”
Cô ấy ghét tôi đến vậy sao? Tôi là điều phiền muộn của cô ta?! Tôi đi với một cô gái! Nhưng tôi chẳng còn lựa chọn nào khác, liệu tôi,,,
Trong phòng khách dành cho phụ nữ của học viện Hoàng gia Diaspell, một người con trai xuất hiện. Có tin đồn rằng anh được triệu hồi như một quá thú, tin đồn đã lan khắp học viện như một đám cháy.
Nhiều chuyện đã xảy ra giữa anh và Victoria, mặc dù anh vẫn giữ khoảnh cách với cô ấy, dù có đi đâu, anh ta luôn trở thành tâm điểm của sự chú ý – như thể anh là một loài vật trong sách đỏ.
Anh chẳng muốn đi lang thang một mình.
“Có phải chúng ta đang trở về phòng ngủ?”
Anh hỏi cô ấy một điều hiển nhiên để phá vỡ sự im lặng.
“BÂy giờ thì đúng. Tôi sẽ tới đó sau.”
“Tại sao?”
Theo như những gì anh nghe được, ngày mai cũng là một ngày với các bài học bình thường.
Tôi đang nghĩ về nó, có đúng khi Victoria nói rằng Sherry ở thị trấn luôn làm những chuyện vớ vẩn…?
Tôi cũng nhớ lại rằng, thường dân không phù hợp khi đi cùng quý tộc.
“Cuối cùng cậu cũng đến.”
“Cô cần tôi để mang vác ít đồ đạc?”
“Cậu nhầm rồi.”
Sherry nhanh chúng phủ nhận phỏng đoán của Hayate.
“Đó là một công việc bán thời gian.”
“Cái gì?”
--Một câu trả lời bất ngờ.
Công việc bán thời gian. Trong một khoảng thời gian ngắn, làm việc để kiếm tiền.
Nhớ lại ý nghĩa làm công việc bán thời gian, mặc dù anh chẳng biết tại sao anh có thể nhớ lại điều đó.
Sherry dẫn anh tới một nơi có tên là “Bury-In-Café”, khoảnh chừng 20 phút đi bộ từ học viện.
Anh cảm thấy ổn trước khi tới đó. MẶc dù, thành thật mà nói, anh cảm thấy một chút phấn khích.
Và bây giờ…
“QUÁ BẬN RỘNNNN!”
“Nếu có thời gian để phàn nàn, hay nhanh tay lên, tân binh!”
Anh đang hối hận về sự phấn khích.
Ngay khi đến đó, anh đã bị ném vào nhà bếp.
Ở đó, anh phải chịu một cơn bão order tràn qua từng phút một.
“Ly kem đã sẵn sàng chưa?!”
“Đến đây, đến đây!”
“Chuẩn bị đồ uống?!”
“Xong rồi, đến đây!”
“Mì ống đang chậm trể, cậu đang làm cái đéll gì thế?!”
“XIN LỖIIIII!”
Người quản lí café – Ane-san – làm cho người khác ấn tượng, cô là một người phụ nữ xinh đẹp, tay áo cuộn lên đến vai cô. Giống như sự xuất hiện, cô ấy là một người nghiêm khắc.
Hayate đang cầm quyển sách hướng dẫn nấu ăn bằng một tay và tay kia thì điên cuồng thực hành. Nhưng dường như số lượng order không hề giảm xuống mà lại tăng lên một cách đáng kể.
Họ nói răng đầu bếp là chiến trường, quả là chính xác.
“Trở lại công việc nhanh!”
“TÔI VẪN ĐANG LÀM THẾ ĐÂY!”
Ngoài mặt nó nổi tiếng vì sự thanh lịch nhưng đằng sau đó là một viễn cảnh địa ngục.
Cuối cùng, số lượng khách hàng cũng giảm xuống và Hayate cũng được nghỉ ngơi lần đầu sau 6 tiếng làm việc liên tục.
Cảm ơn đã cho vài phút nghỉ ngơi, nhưng ….
Khi quản lí nắm được tình hình của anh cũng cho anh nghĩ ngơ dăm phút, cô ấy nói, “Ngày hôm này là ngày đầu tiên của cậu, vì thế tôi nghĩ tôi có thế tha thứ cho điều này.” Nếu vậy, từ mai trở đi thì chuyện gì sẽ xảy ra?
“Nếu nó tiếp tục chắc tôi sẽ gục ngã…”
Anh thở dài khi đang ăn ở góc bếp.
Trộn gia vị với một ít thịt còn sót lại rồi nấu tất cả chúng một cách điên cuồng – nhưng lại rất ngon miệng một cách vô lý. Cuối cùng anh cũng nhận ra lý do cho sự thành công ở quán này.
Thật là phù hợp với anh hơn những món ăn ở học viện của cô tiểu thư kia.
“Whew-”
Sau khi kết thúc bữa ăn tráng miệng, anh thở dài.
Anh vẫn còn một ít thời gian rảnh.
Tôi tự hỏi liệu Sherry đã làm gì trong khoảng thời gian không có tôi bên cạnh?
Cô ấy làm bồi bàn.
Đôi khi anh có thể nghe giọng của cô ấy khi có một order tới, nhưng quá bận rộn anh chẳng nhận được cái nhìn thoáng qua.
“…Tốt thôi.”
Hãy xem Sherry làm việc nào.
Nếu cô ấy có một công việc thú vị chắc anh sẽ kêu ca với cô ấy.
Quyết định như vậy, anh tiến tới sảnh.
Ngay cả khi có thể gọi nó là một con đường, nó gần như là một kho lương. Mọi thứ đều được xếp chồng lên nhau .. ở đây rồi ở đó..
Bằng việc dùng những chiếc nệm cách âm, chẳng có âm thanh từ nhà bếp có thể lọt ra sảnh chính.
Anh bí mật dõi theo cô.
Đó cũng là một trận chiến – một thế giới hoàn toàn khác so với nhà bếp.
Có khoảng 20 chiếc bàn, và đều đầy người, nhưng chẳng tìm thấy một người đàn ông nào. Hầu hết là nữ và không có những tiểu thư quý tộc từ học viện Hoàng Gia Diaspell.
-- Sự thống trị của phụ nữ ở lục địa này đã từ thời xa xưa.
Chỉ những ma nữ kị sĩ mới có thể đánh bại những quỷ đe dọa toàn nhân loại.
Và chỉ phụ nữ mới sở hữu sức mạnh ma thuật.
Chỉ một lí do đã đủ để nữ giới có thế lực cao hơn nam giới, xu hướng “trọng nữ khinh nam” cũng ảnh hưởng đến cả thường dân. Ngay cả khi họ không nắm giữ được sức mạnh ma thuật như quý tộc, ít nhất họ có thể trở thành phù thủy nếu họ học tập ma thuật.
Ma thuật được sử dụng bởi con người sẽ rất yếu ớt và không thích hợp để chiến đấu với quỷ, nhưng ma thuật cũng rất hữu ích cho cuộc sống thường ngày. Trồng trọt, mang đồ vật nặng sẽ rất đơn giản nếu có ma thuật hỗ trợ.
Nhân tiện, sức mạnh ma thuật của phụ nữ mạnh hơn cả những người đàn ông được tập luyện.
Nam hay nữ, xét cho cùng, bảo vệ gia đình, nuôi dạy con cái, rõ ràng phụ nữ đứng đầu về mọi mặt xã hội. Cũng chẳng có gì đặc biệt khi không có người đàn ông nào tới tiệm café toàn nữ giới.
--Còn về phần Sherry…
“Sherry-chan.”
“Sherry-chaaan, hãy vui lòng tới đây.”
“Heeey, Sherry!”
Quả là một không khí sống động.
Sau khi cô ấy nhận xong một đơn order, cô ấy được gọi bởi một bàn khác. Họ gọi cô bằng chất giọng lớn mà chẳng quan tâm đến khoảng cách. Mặc dù trong số họ cũng có những người gần gũi với các nhân viên khác, họ sẽ chờ đợi cho tới khi cô rảnh rỗi.
Có hàng tá người đến rồi đi, cô ấy chắc chắn chẳng có thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi.
Hoặc cô ấy còn bận hơn cả anh khi anh còn ở trong bếp và cô ấy vẫn tiếp tục làm việc?
Không phải vì khối lượng công việc, Hayate từ bỏ ý định than phiền vì lý do khác.
Ruy băng nhiều màu sắc ở đây rồi ở đó trên cơ thể cô.
Với chiếc váy ngắn và chiếc tạp dề trước ngực. Khi một người kết hợp toàn bộ điều trên họ sẽ có –
“—Như một hầu gái..”
Vâng, hiện tại Sherry thực sự rất giống hầu gái.
Ý tôi là, cô ấy… cố ấy có thể mỉm cười ư?
Khi Hayate bị mất dấu, anh vẫn cố gắng tìm kiếm cô ấy từ bàn này qua bàn khác.
Đó là Sherry… Ngay cả khi cô ấy bị đe dọa bởi hiệu trưởng hoặc giáo viên, cô ấy cũng không sợ hãi. Khi cô gặp phải những điều ấy, cô vẫn kiềm chế.
Hayate đứng lên nhìn vào không trung. Mang theo những order không thể đếm được bằng tay nữa đi ngang qua anh.
“Cậu đang nghĩ gì vậy? Tôi tự hỏi liệu cậu đang muốn bị trừng phat?”
“Tôi đang được nghỉ ngơi.”
“Ara, thật không? Thật là tồi tệ.”
“Ý của cô là gì khi nói “quá tệ”… Quên chúng đi, thật là một chiếc váy dễ thương.”
“Cái này? Tôi không thích nó cho lắm, nhưng tôi được đánh giá cao với bộ đồ này. Quản lý cũng tăng lương khi biết tôi mặc nó.”
“Yeah…”
Không cần suy nghĩ, anh đồng tình nhưng cuối cùng, ngoan ngoãn đồng ý với cái gì đó sẽ gây phiền cho anh… Anh thay đổi suy nghĩ và cố gắng chuyển chủ đề.
“Hay đúng hơn, không phải tất cả những người tham gia học viện đều là tiểu thư giàu có. Tại sao cô lại làm công việc bán thời gian?”
Anh hỏi về điều đó nhưng thực sự lại chẳng nghĩ về nó. Anh chỉ muốn đổi chủ đề nói chuyện sau tất cả, nhưng phải mất vài giây cô mớ trả lời.
“…Đó không phải là sự thật.”
“Eh?”
Anh không hiểu và theo phản xạ hỏi lại lần nữa.
Sherry thở dài.
“Gia đình của tôi không giàu có. Tài sản của gia đình tôi đã bị tịch thu. Vì vậy tôi phải kiếm thu nhập ở đây để trả chi phí cho học viện.”
“…”
Hayate chẳng biết nói gì hơn.
Cô ấy lại thở dài,
“Giờ hãy trở lại làm việc, làm ơn. Những người không làm thì không có miếng ăn đâu, phải không?”
CĂn thời gian chuẩn xác, quản lí gọi Hayate từ nhà bếp.
Nó nghĩa là thời gian nghỉ ngơi đã hết.
“Yeah, yeah…”
Hayate sẽ bắt đầu lại công việc địa ngục đó và thở dài.
Phần 6
“T-Tôi đã bị đánh bại …”
Hayate tuyên bố và cảm thấy hoàn toàn thất bại.
Đó là phòng ngủ của Sherry. Như dự kiến, anh chẳng dám lại gần chiếc giường của cô gái.
Chủ nhân của chiếc gường vẫn đang ở nhà tắm.
Nhân tiện, đây là tầng thứ ba. Bạn có thể tự hỏi làm sao nước nóng được đưa lên tất cả các tầng, nhưng có vẻ trong thế giới này cái gì đó được gọi là materia tồn tại như là “viên đá nắm giữ ma thuật”. Bằng cách sử dụng ma thuật nước trong hòn đá, có vẻ như học sinh đã có thể bơm nước và tắm khi không thể tới nhà tắm chung.
Đương nhiên, chỉ có những cô gái ở học viện này, mới có, chẳng cần lí do gì để cần phòng tắm riêng biệt, vì vậy Hayate quyết định tắm sau cô ấy.
Nhưng… một lần nữa…
*splash*
Từ bên ngoài tức tường, anh có thể nghe thấy tiếng nước chảy khi sherry di chuyển người cô ấy.
Ý tôi là… Trước sự co mặt của một thằng con trai, cô ấy bước vào phòng tắm như chẳng có gì…
Ngay từ đầu, tôi chẳng được xem như một người đàn ông…
Tuy nhiên, mặc cho anh cảm thấy chán nản hay buồn bã, khi anh nghĩ về cơ thể trần truồng của cô đằng sau bức tường… cơ thể anh không muốn di chuyển cm nào, bởi sức mạnh huyền bí nào đó.
*splash*
Tiếng nước bắn tung tóe lại vang lên.
“Haa…”
Sau đó là giọng nói thư giãn của cô gái trẻ.
Nếu như Hayate ở yên đó lâu hơn chắc anh sẽ phát điên lên mất, anh cố gắng trườn ra khỏi phòng cô.
Nhưng… tôi chẳng có nơi đâu để đi, nhưng tôi phải “giết thời gian” cho tới khi Sherry tắm xong. Tôi có cảm giác xấu nếu như cứ đi loanh quanh nơi toàn là gái, nhưng… nếu như tôi được chọn một là căn phòng của Sherry hoặc lang thang quanh học viện, chắc tôi sẽ quyết định chọn cái thứ hai.
Hayato cố gắng lén lút đủ để không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trong nhà tắm, và anh đi lang thang chẳng chốn nào để đến trong ký túc xá của học viện.
Có thể ai đó nói nó là may mắn, nhưng trên hành lang, được chiế sáng bởi ánh sáng ma thuật, chẳng có bóng dánh bất cứ ai ở đây. Trời đã tối, có lẽ mọi người đều đang ở phòng riêng.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng, anh thấy có vài cô gái đi bộ trên hành lang một mình… những cô gái ấy chắc hẳn sẽ chẳng đủ can đam để mặt đối mặt với một người đàn ông trong đêm tối. Ngay khi thấy Hayate, họ quay mặt bỏ đi như chưa thấy gì.
Tôi không thích bị chú ý, nhưng điều này cũng làm tổn thương tôi…
Đó phả là một cảm xúc phức tạp.
Đi dạo quanh để giết thời gian cũng là thú vui với bản thân tôi, Hayate có thể khám phá ký túc một thời gian ngắn.
Ngay khi đó, anh phát hiện ra khu ăn uống vẫn còn mở cửa, anh lấy một ít đồ uống lạnh từ hầu nữ ở phòng bếp… Khi cô mang ly cho anh, sắc mặt cô thật phức tạp.
Có phải bất kế ai trong học viện này đều có vấn đề khi gặp một người đàn ông…?
Anh uống một ngụm nước, trong đầu đang suy nghĩ về điều dó và – đụng phải cô gái đang ở góc tường.
“UWA-!”
“KYA-!”
Tiếng hét của họ chồng lên nhau.
Hayate chỉ bị choáng váng, nhưng người kia dường như đã ngã xuống.
“Xin lồi. Bạn ổn chứ…?”
“Yeah. Ổn rồi. Tôi ổn…”
Cô nàng ngã xuống, nhưng vẫn nở một nụ cười rất tươi.
Cô nàng phủi mông cô… và đột nhiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hayate.
“Oya? Bạn có phải là má thú của Sherry không?”
“Ehh… chuyện đó…”
Anh sẽ ổn nếu trả lời có, nhưng anh chẳng muốn bị gọi là ma thú.
Vì thế anh dường như ngập ngừng khi cố trả lời, khi đột nhiên người kia nhìn xuống.
Anh tự hỏi cô đang nghĩ gì khi nhfin xuống bộ quần áo anh đang mặc – và có một vết nhơ lớn trên ấy. Nó dường như là do anh đã làm đổ ly nước khi đụng phải cô.
Anh thật may mắn vì người kia không bị bẩn, nhưng… thật đáng tiếc.
“Ah, tôi nên làm gì bây giờ?”
Anh nói vì anh chẳng có quần áo để thay. Và đồ lót anh cũng chẳng có nốt.
Vì vậy, nếu như bạn hỏi anh ta sẽ mặc gì sau khi tắm, thẳng thắn mà nói, anh quên nghĩ đến điều đó.
“Arara, bạn có ổn không?”
Anh đang cảm thấy lo lắng về vấn đề đó.
Rồi anh chợt nhận ra rằng cô gái chẳng xấu hổ khi đối thoạt với anh.
Một cô gái trẻ trung, mái tóc đỏ được cắt bằng phẳng trên vai.Tùy vào cách nhìn, cô ấy cũng có thể là một tomboy đẹp trai. Nói về điều đó, giọng của cô ấy cũng giống như một cậu bé.
Nếu không có những chỗ lồi lòm trên ngực, chắc ai cũng dễ dàng bị đánh lừa.
Dù đã muộn, nhưng dường như cô ấy chưa tắm, cô vẫn mang trên mình bộ đồng phục trường. Một con cú lấp lánh như kim loại đang đậu trên vai cô.
“Hm?Ah, Đây là Miria—ma thú của tôi. Và là một người bạn quý giá.”
“Có vẻ như nó khác với những ma thú khác?”
“Bởi vì nó mang trong mình tâm hồn máy móc, bạn thấy đấy. Nó cực kì độc đáo đối với những ma thú khác. Toàn bộ cơ thể cũng bằng máy móc.”
“Hee``”
Ngay cả khi cô ấy nói đó là máy móc, anh vẫn chưa tin lắm, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
“Mặc dù, nếu như nói về điểm đặc thù, nó không gần với cấp độ của bạn đâu ”
“…”
“Oops, tôi quên giới thiệu bản thân. Tôi là Aria Weisheit. Người đứng đầu lớp Rivaldi – lớp của chủ nhân bạn. Bạn không nhớ tôi ư?”
“Eehm… xin lỗi.”
Lúc đấy bởi sự chú ý của mọi người, anh chẳng có thời gian để nhìn xung quanh.
Tuy nhiên, có vẻ như cô ấy không nghĩ rằng anh quên cô ấy.
“À. Rất vui được gặp bạn.”
Cô ấy nói và chợ đợi một cái bắt tay.
Bắt tay – một hành động giữ những người có cùng địa vị. Đáng tiếng thay, Aria dường như cô xem Hayate mà ma thú, nhưng anh rất xúc động. Anh cảm thấy như đang yêu cô. Yêu đơn giản thế ư?
“Tôi là Hayate. Rất vui khi gặp --”
“Oooh! Tôi biết nó, bàn tay của một con người giống như ngoại hình của bạn! Thật khó có thể tưởng tượng nổi!”
“Eh? Ah? Vâng?”
Anh cực kì bối rối trước Aria. Tâm hồn cô ấy dường như nổi lên khi nắm lấy bàn tay anh. Những câu từ anh định thốt ra đã nằm im mãi trong đầu.
Mắt cô lấp lánh, và bắt đầu cảm nhận toàn cơ thể anh. Cách cô chạm vào người anh trái ngược với Sherry hay tất cả mọi cô gái trong lớp Rivaldi, nó cực kì… gan lì.
“Thật ngọt ngào, bạn có biết trong lớp tôi cũng đã cố gắng chạm và nói chuyện với bạn?! Nhưng mọi người cứ bao vây lấy bạn làm tay của tôi chẳng chạm nổi đến!”
“Kyuu!”
Ma thú của cô ấy dường như đồng ý bằng một giọng như khóc.
“Hee… CHI!”
Anh cố gắng thốt ra một câu nhưng lại bị hắt xì.
Anh bỗng nhớ lại nó, quần áo của anh vẫn còn ướt. Anh cảm nhận cái lạnh trong khi nói chuyện.
Khi cô thấy Hayate run lên, Aria nói “Được rồi” và tự vỗ vào ngực.
“Bạn sẽ bị cảm nếu cứ như thế. Theo tôi nào!”
“Eh?”
“Một phần cũng là lỗi của tôi mà. Tôi sẽ cảm thấy có lỗi nếu bạn bị cảm.”
Cô ấy nói, nắm lấy tay anh, kéo ra khỏi hành lang.
MẶc dù chỉ mới bắt tay cách đây vài giây nhưng việc này cũng tương tự. Cánh tay mềm mại nắm lấy anh làm anh hạnh phúc theo một cách nào đó. Chẳng cần suy nghĩ, anh bị kéo theo cô ấy.
Ngay lúc sau, họ đứung trước một cánh cửa dôi.
“Chúng ta tới nơi rồi.”
Aria nói và kéo Hayate vào phòng.
Căn phòng khá là rộng rãi. Căn phòng đủ cho 70 đến 80 người ở. Thảm mềm đã được trải trơn ra.
Hơn nữa, có rất nhiều kệ bên trong căn phòng và có giỏ đựng bằng tre bên trong kệ. Hầu hết chúng đều trống rộng, nhưng… tại sao? Anh cảm thấy như nó rất thân quen. Nhưng chẳng thể nhớ nổi bởi vì mất trí?
Anh ta cứ nghĩ, cho đến khi –
“Xong xuôi, cởi quần áo ra nào.”
“…Chờ đã, haaa?!”
-- Aria đột ngột nói một thứ như thế.
“Nếu quần áo ướt, bạn có thể bị cảm lạnh đấy.”
“O-Oi…”
“Đừng lo lắng. Chẳng có luật nào quy định ma thú không được vào đây. Nếu như giờ chưa muộn, bạn sẽ làm náo loạn nơi này, phải không?”
“Chờ đã! Tôi là một con người!”
“Điều đó vẫn đang trong quá trình điều ra, phải không? Bên cạnh đó, ma thú dạng người rất hiếm có, nhưng con người lại được triệu hồi như ma thú, thậm chí chưa có thông tin nào như vậy. Vì vậy, bạn cũng có thể là người đầu tiên, bạn hiểu không?”
Xin đừng nói con người như là một đò vậy quý giá
“Tôi yêu ma thú. Tôi muốn thấy bạn nude. Và, nếu như có thể, tôi muốn nghiên cứu từ đầu đến chân.”
“T-Trần truồng--?!”
Sau đó, Hayate cũng đã nhận ra rằng anh đang ở một phòng thay đồ của nhà tắm công cộng. Các giỏ tre được đặt trong các kệ để chứa quần áo. Chúng dường như trống rỗng, vì thế chắc chẳng có nhiều người đang ở đây, nhưng ít nhất cô gái đang đứng trước mặt anh đang đứng chung trong một phòng thay đồ.
“Ổn rồi, nhanh lên nào.”
Aria đang ở gần anh với những ngón tay đang trở nên muốn…
Bản năng sống của Hayate đang trỗi dậy.
“Eeehm… A-Ah… Tôi vừa nhớ tôi phải… làm một điều gì đó --- Xin lỗi, khi khác nhé--”
Anh ấy run run nói khẽ rồi chạy khỏi cái chết.
“Bạn đang cô chạy trốn ư?! MAria!”
“Kyuu!”
Nghe lời Aria, cú sắt tấn công từ không trung.
“Owa--! Sức mạnh gì thế nào!”
“Kyuu-u!”
Một thứ sức mạnh to lớn ẩn sau một cơ thể nhỏ bé… Nhanh chóng, Hayate bị nhấc khỏi mặt đất… Hay đúng hơn… Ouch, ouch, ouch! Nó đang cố bứt đầu tôi ra khỏi cơ thể!
“Đưa tôi xuống!”
“Hãy nói nó thả tôi xuống…”
“KHÔNG, QUẦN TÔI!”
Hayate vẫn cố đấu tranh, nhưng chẳng làm được gì vì anh đang ở trên không.
“SẼ ổn thôi, hãy bình tĩnh. Những bộ quần áo bỏ vào giỏ sẽ được giặt sạch sẽ vào sáng mai.Sẽ có một chiếc áo tắm thay thế quần áo.”
“LÀm sao tôi có thể bình tĩnh được!”
Thêm vào đó, khi Miria đưa anh lên không, anh có thể nhìn từ trên cao và một bộ quần áo của ai đó đã được vào giỏ. Vì thế, một ai đó vẫn đang ở đây—Hayate bị thấy trong phòng thay đò không phải quá tệ sao?!
“ĐỂ! TÔI! ĐI!”
“Hey, hey, rất khó để cởi quần lót của bạn, được rồi!Hey”
Hayate đấu trnah trong tuyệt vọng, nhưng Aria đã khéo léo kéo quần anh ra và bây giờ đang cô gắng cởi thứ cuối cùng.
Đây không phải là trường hợp anh có thể kiềm chế bởi người kia là con gái. Anh dùng toàn bộ sức mạnh cuối cùng của mình để giữ “thành trì” còn lại.
“Uu…UGAA!”
“Kyuu-!”
Ngay lập tức Maria buông lỏng anh, thời cơ đã đến anh trốn thoát.
“Ah! Bạn lại tiếp tục chạy trốn?!”
Aria đang cực kì kiên trì.
“Bạn đang rất muốn xem những gì đằng sau chiếc quần này?!”
“Tôi muốn!”
“Đừng nói điều trơ trẽn như thế!”
Anh cố gắng chạy xung quanh phòng tắm, nhưng quần đã tuột đến chân làm anh khó chạy, dù vậy anh chẳng có thời gian để kéo nó lên.
Cô ta đang có kế hoạch hấp diêm mình ư?!
“Ku--!”
Anh tránh móng vuốt của con cút đang lao tớ và cố gắng lao tới một cánh cửa đôi.
Chắc chắn đó cách để thoát khỏi đây…!
Anh đã quên kiễm tra nhãn trên cửa và mở nó ra.
“-----”
Khoảnh khắc đó, anh dừng lại.
Ít nhất là đầu anh dừng lại.
*splash*… âm thanh của những giọt nước vang lên.
Cánh cửa mà anh nghĩ là sẽ dẫn tới hành lang lại --- đãn tới nhà tắm.
Mặc dù không có nhiều người còn tắm giờ này… nhưng không phải là không có.
Theo như anh có thể thấy, tầm 5 người phụ nữ mười tám đôi mươi đang ở đây – và đều trần truồng – họ hét lên và nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa bước vào.
“…?”
Một cô gái sắp rời khỏi nhà tắm, dự định mở cánh cửa có nét mặt khá phức tạp,
Cơ thể của cô ấy khá nhỏ. Theo những gì anh nhìn thấy thì cô ấy khá trẻ.
Mái tóc màu hổ phách ẩm ướt.
Quá bất ngờ đối với cô khi có một người đàn ông xuất hiện ở đây. Trên tay cô đang còn miếng xà bông mà cô đã dùng để lau cơ thể. Nhưng cô chẳng có cái gì để che đi cơ thể trần truồng với làn da tắng nõn của mình.
Tuy nhiên, sẽ tốt hơn nếu cô cúi xuống dùng tay che khuất đi những chô nhạy cảm, nhưng vì quá bất ngờ nên cô chẳng thể di chuyện được.
Cô ấy không phải là người duy nhất đứng yên, Hayate cũng vậy.
Nếu tôi di chuyện, cô ấy sẽ hét lên mất.
Nhưng, anh ta cũng chẳng thể đứng yên mãi được.
Anh lưỡng lự không biết làm gì bây giờ…
“Oya, Kiruru. Bạn cũng ở đây à?”
Aria nhìn vào nhà tắm và gọi tên cô gái đang khỏa thân.
Cô gái tóc màu hổ phách – Kiruru giật mình trước giọng nói ấy.
“N-NOOOOOOOOO!”
BAAAAAAAAAAM!
Cùng với tiếng hét, Hayate bị một cái tát rõ đau vào mặt.
Phần 7
“Anh đã làm gì trong khoảng thời gian em tắm, khi em tắm xong thì chẳng còn ai trong phòng?”
“…”
SAu đó, anh được đưa gặp quản lí ký túc, nhưng Sherry đã nghe tiếng thấy tiếng ồn và, bằng cách nào đó, cùng với Aria. Nhờ đó anh đã được giải thoát.
Chẳng nó luật lệ nào cấm ma thú hay người hầu vào phòng tắm cả… Đó là những gì Aria lập luận, mặc dù lý lẽ có vẻ hơi gượng ép. Vâng, anh đã được cứu nhờ điều đó.
Tuy nhiên, ngày mai chắc chắn sẽ có vài ánh mắt khinh bỉ nhìn anh.
“Haa…”
Hayate thở dài.
Nhân tiện, Hayate không còn mặc quần áo ướt nữa. Không để anh biết, Sherry đã yêu đầu một bộ đồng phục nam từ hiệu trưởng.
--- Học viện Hoàng Gia Diaspell, một nơi mà những hexenritter ma nữ kị sĩ được đào tạo. Nói tóm lại, chẳng hề có cơ hội cho đàn ông có thể học ở đây, nên ban đầu chẳng có đồng phục nam, nhưng … dù vậy, dường như thợ may đã thiết kế cho học viện một bộ đồng phục nam cho vui.
Bộ đồng phục nam ấy chẳng có ai mặc nó cả, và cũng chẳng có kế hoạch nào sử dụng nó trong tương lai – hiệu trưởng đã đưa lấy nó ra từ nhà kho đặc biệt.
“Đừng quên gửi lời cảm ơn đến hiệu nhé!”
“Yeah…”
Cổ áo đồng phục khá là chật, nhưng nó cực kì thoải mái và dễ dàng di chuyển. Mặc anh dù anh đã được trao bộ quần áo mới nhưng trái tim của Hayate vẫn chưa được chiếu sáng bởi cuộc sống buồn chán đang chờ đợi anh từ ngày mai.
Nhìn anh đang cảm thấy chán nản, Sherry lại thở dài.
“Nghiêm túc mà hỏi… Cậu có muốn nhìn những cô gái trần truồng không?”
“Không phải thế!”
“MẶc dù cậu từ chối nhưng chẳng ai tin đâu, hiểu không?”
“Gununu…!”
“Hãy dành thời gian cho những bông hoa xinh đẹp như là tôi, cậu dường như bị thú tính kiểm soát, phải không? Không phải là tôi không hiểu cảm giác của cậu. Nếu như cậu không thể với tới những ngôi sao trên trời, cậu sẽ cố gắng thay thế bằng những thứ xung quanh cậu, phải không?”
“Cô đang tự ví mình như những bông hoa hay những ngôi sao?”
Nếu như thế, tôi nghĩ sẽ tuyệt vời nếu cô ấy gửi gắm tình cảm vào thái độ của cô ấy.
“Nhân tiện, tôi hiểu cảm giác đó là nói dối đấy. Nhìn vào phòng tắm của một cô gái, đó là một hành động của súc sinh. Nếu như cậu còn một chút xấu hổ, tại sao cậu lại làm thế? Hư hỏng.”
“Tôi sẽ không yêu cầu thứ gì đó như tình yêu, ít nhất hãy cho tôi một ít ơn huệ.”
“Eh? Cậu muốn chết mà không chịu đau đơn?”
“Tôi không đòi hỏi lòng ơn huệ dành cho một chiến sĩ sắp chết trên chiến trường! Như cô thấy đấy, tôi đang cực kì khó khăn.”
“Bạn… cứng?”
Ánh mắt của cô ấy nhìn vào “bộ phận nào đó” trên người Hayate.
“KHÓ KHĂN! Nghiêm túc, những câu nói đùa đê tiện đó cũng như miệng lưỡi chua chát đó --?! Chúng thật khủng khiếp!”
“Đó là hương vị của phụ nữ.”
Sherry nói với biểu hiện ban đầu và dùng tay vuốt tóc.
Cô vừa mới ra khỏi bồn tắm và đang ngồi trên ghế với một mái tóc ướt đẫm. Hayate đứng lên. Lúc bấy giờ anh có thể thấy gáy của cô mỗi khi cô nghiêng đầu, và anh cũng dễ dàng thấy được làn da cô đằng sau chiếc khăn tắm – những điều này làm cho máu trong não anh sôi sục.
… Khi Hayate đỏ mặt, anh ngồi xuống sàn.
“Haa… Geez. Nếu như tôi được triệu hồi lần nữa, tôi thích được Aria triệu hồi hơn.“
“Ara, tại sao lại thế?”
“Cô ấy quan tâm chăm sóc ma thú cực kì tốt, phải không?”
“À… đúng rồi. Hiệu trưởng cũng nói về sự liêng thiêng của việc triệu hồi. Tương tự như vậy, ma thú như một người bạn đồng hành quan trọng, một phần của bản thân, cũng có rất nhiều hexenritter quan tâm đến chúng như những người bạn thân.”
“Chắc chắn tôi cũng muốn trải nghiệm điều đó.”
Anh nói bằng một giọng cay đắng, nhưng Sherry trả lời một cách bình tĩnh.
“Ara? Tôi tự hỏi, không phải bạn luôn nói “tôi là con người!”?”
“Ugu…”
“Chỉ các quý tộc mới có được cuộc sống đầy đủ mà chẳng cần làm việc, hiểu không?”
“Cô cũng là quý tộc mà?”
“Mọi thứ đã sụp đổ, nhớ không?”
“Well…”, Sherry dừng lại một chút.
“Dù cậu có là người hay là ma thú dạng người… Nhưng… nếu tôi triệu hồi một ma thú bình thường, tôi chắc chắn sẽ không làm bạn với chúng.”
“…? …TẠi sao?”
Sherry không trả lời ngay, cô chỉnh lại tư thế, và quay sang Hayate.
Đôi chân trắng hướng về phía anh, anh bắt đầu nhìn chằm chằm vào cô trong khi anh vẫn đang cực kì thận trọng.
“Chắc chắn, người ta nói răng hexenritter xem ma thú như một thứ gì đó cực kì quan trọng. Và, tôi cũng đồng ý với điều đó. Tuy nhiên, tôi tuyệt đối không gọi chúng như những người đồng hành, hay những người bạn tri kỉ-- Nó thật là giả tạo.”
“Giả tạo?”
“Ma thú tuyệt đối vâng lời mệnh lệnh của Hexenritter, tôi đã từng nói cho cậu rồi, đúng không? Nhưng ma thú cũng có suy nghĩ riêng. Chúng ăn và ngủ. Ngay cả khi chúng cùng loài, bởi tính cá nhân, chúng sẽ khác nhau về tích cách. Chúng có cuộc sống và tích cách riêng rẽ--- và chúng chẳng quan tâm đến điều đó. ”
“…”
“Tôi không biết ma thú thực sự đến từ đầu. Có vài người tuyên bố rằng chúng được triệu hồi từ một thế giới song song. Dù sao đi nữa, chúng được triệu tập cho hexenritter, chúng buộc phải chiến đấu vì lợi ích của hexenritter. Đôi khi, chúng mất mạng như một tấm lá chắn. Chúng không có quyền từ chối. Tôi tự hỏi, đó là một mối quan hệ bình đẳng giữa hexenritter và ma thú?”
“Điều đó…”
“Tôi thực sự không có ý định quan tâm Hexenritter khác nghĩ gì. Aria-san chăm sóc ma thú cực kì ân cần và chẳng ai để ma thú của họ chết mà không hối tiếc… nhưng tôi không thể làm điều đó.”
Sherry lắc đầu.
“Đó là lý do tại sao tôi không bao giờ gọi ma thú là bạn hay người đồng hành. Tôi sẽ gọi chúng là người hầu để tôi không kết thúc bằng một câu chuyện như “anh chết đẻ bảo vệ hexenritter”. Tôi không muốn tôi là một sinh vật đáng ghét coi trọng ý định của mình và hủy họa cuộc sống của ma thú.”
Hayate lắng nghe từng câu từng chữ. Lúc đầu anh nghĩ đơn giản là một cuộc nói chuyện.
Theo như những gì anh nói, học sinh khác hay là Aria, đều chăm sóc cẩn thận ma thú. Họ đã chăm sóc cho chúng đúng cách và thậm chí đưua chúng đến nhà tắm. Và những ma thú dường như cũng rất thích những cô gái ấy.Cuối cùng thì cả hai sẽ đấu tranh chống lại quỷ. Nếu ma thú chết trong trận chiến, chúng sẽ được chôn cất ngay cả những hexenritter cũng đau buồn vì mất mát người đồng hành.
Bản thân Sherry không phủ nhận lý tưởng chăm sóc tốt cho các ma thú. Cô thậm chí tuyên bố răng cô sẽ làm điều đó- Tuy nhiên, cô không bỏ qua khoảng cách , sự vâng lệnh tuyện đối, tồn tại giữ hexenritter và ma thú.
Chúng được triệu hồi để chiến đấu vì lợi ích của Hexenritter, do đó chúng phải liều mạng vì điều này… Chắc chắn, trong thế giới, chẳng ai dám bỏ qua những vấn đề đó và sử dụng những từ ngữ đẹpp đẽ về mối quan hệ giữ Hexenritter, nhìn thẳng vào mắt chúng, và lừa dối chúng.
“Cô…”
Tại sao cô lại trở thành hexenritter? Hayate ngừng hỏi giữ chừng..
Ý định và mục đích là gì khiến cô ấy trở thành hexenritter mặc dù cô ấy sẽ trở thành một sinh vật đáng ghét? Trước khi Hayate có thể nói tất cả ---
“Nói chuyện đủ rồi. Chúng ta nên đi ngủ sớm.”
--- Sherry nói và vứt khăn tắm ra.
“UWAAAAA!”
Hayate hét lên mà chẳng quan tâm đến những người xung quanh, rồi nằm bệt xuống sàn.
Tuy nhiên, Hayate đã hoàn toàn nhìn thấy nó.
“Tại sao lại đột ngột hét lên thế?”
“TẠI SAO CÔ BẤT THÌNH LÌNH LẠI LỘT TRẦN NHƯ THẾ?!”
“Tôi không thể đi ngủ với một chiếc khăn tắm, phải không?”
Nói cách khác, cô ấy cởi nó để mặc đồ? Nếu đúng như thế, hãy thông báo cho tôi biết trước đi!
“A, tôi xong rồi.”
Hayate yên tâm, anh quay lại, và những gì trước mắt anh là… Sherry mặc bộ đồ ngủ con khiêu dâm hơn cả khi cô ấy trần truồng.
“Cô đang mặc gì vậy?”
“Tôi không thể ngủ được khi tôi không mặc quần áo mỏng.”
Tôi chưa từng nghe về việc đó trước kia.
Sherry thực sự đi ngủ với bộ đồ đó.
“Tôi tắt đền đây.”
Căn phòng được chiếu sáng bởi materia bằng ma thuật ánh sáng. Cô chỉ đọc một câu thần chú ngắn gọn và ngạc nhiên thay cả căn phòng bao trùm bởi một màu đen.
“C-Cô có thể đợi lâu hơn không?”
“Ngủ ngon.”
Sherry nhanh chóng thiếp đi, có lẽ là do sự mệt mỏi, hơi thở nhẹ có thể cảm nhận được sau đó.
Hayate cũng cảm thấy rất mệt mỏi. Anh lúng túng cởi chiếc áo đồng phục và nằm xuống sàn nhà vớ chiếc mền mượn quấn quanh mình.
Nhờ chăn và thảm mềm, cơ thể anh chẳng cảm thấy đau đớn, anh chìm sâu vào giấc ngủ nhanh chóng cho tới sáng hôm sau.
Đôi lời của thằng trans: Công nhận mình làm nhiều note @@!
contract beast: ma thú khế ước nhưng mình gọi tắt là ma thú cho ngắn gọn đã bảo chúng nó gato với sherry mà :v chắc ai cũng biết rồi nên khỏi dịch vì ả này hơi kiểu nên dịch thế cho oai cứ kiêu đi… vào dàn harem sớm thôi mình cũng không chắc về cái này: she moved into gear. Mình dịch theo cách mình hiểu thôi. Sai sot có gì thông cảm. này thì nhờn với anh cái này mình có chế đôi chút cho vui. Không biết tay có sờ oppai không chắc tay sờ oppai rồi thằng này định nói cái gì ấy mà chứ không phải là… ơ… dân thường nam giới :v quý tộc nam giới :v đổi thành cô vì cứ bạn hoài nghe giả tạo quá :v vừa thi đại học xong :(( nguyên gốc bản tiếng anh như này nhé. tiếng bút đâm đấy mình xin giữ nguyên chữ order vì mình thích thế :v Bọn này gato vớ sherry Bạn có nghĩ điều tôi đang nghĩ :v mới chỉ hét mà nằm lên nhau rồi cơ đấy bị gái hắt hủi ấy mà và là trai tân chắc là Aria đang cởi quần main @@! kiền trì cởi quần main @@! xem hình để biết thêm chi tiết, chứ tui giốt văn miêu tả lắm thế mày đứng yên thì nó không hét à? y nguyên bản Eng nhé, 9 chữ O và 2 chữ N mình không biết tiếng nhật nó như thế nào nhưng ở bản eng nó dùng chơi chữ hard. Hard vừa có nghĩa là khó khăn vừa có nghĩa là cứng phản dame 6 giáp gai