Ore no Shibou Flag ga Todomaru Tokoro wo Shiranai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1325

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

WN - Tập 2 - Vol 2 - Chap 32

Kết quả là Harold đã xuất sắc vượt qua kì thi tuyển. Điều đó quá hiển nhiên khi mà cậu đã đấu với hơn 30 hiệp sĩ và đánh bại họ mà bản thân không hề nhận thương tổn. Và khi chiến đấu với những người không có chuyển động đặc trưng thì Harold cũng không gặp vấn đề gì, với sức mạnh và phản xạ tuyệt vời của cậu.

Thực tế, vào những trận cuối cùng, cậu đã quen với điều đó, đến mức mà cậu cảm thấy như mình đang làm một công việc nhàm chán. Khi nhận ra điều đó, cảm giác phấn khích trong cậu đã giảm đi.

Mặc dù cậu đã được thông qua, nhưng vẫn còn những rắc rối khác. Đó là một vấn đề khá khó khăn, khi có một số “chim non” không chấp nhận việc Harold đã chiến thắng đàn anh của mình. 

「Người mới được gọi Harold, là cậu? 」

「………Thì sao? 」

「Bởi vì thái độ của cậu không tốt cho lắm, nên chúng tôi sẽ dạy cho cậu biết người mới cần phải cư xử thế nào.」

Theo những gì cậu nhớ, dù cậu mới ở đây chưa quá 10 ngày kể từ khi gia nhập, nhưng những tình huống gây gổ với các hiệp sĩ khóa trên lại thường xuyên xảy ra. ‘Liệu có ổn không nếu hiệp sĩ nào cũng như thế này?’, Harold nghĩ. Dù nhìn qua, hiệp sĩ là những người dũng cảm và đáng kính, nhưng có vẻ như không phải ai cũng là người tốt.

Cậu từng thắc mắc tại sao các đội trưởng lại không quan tâm tới những việc làm như vậy. Thế nên, khi cậu hỏi Shido về các trận đấu cá nhân, thì có vẻ như việc sử dụng vũ khí hay ma thuật đều bị cấm, và kẻ phá luật sẽ bị phạt rất nặng. Vì thế, họ đều lựa lúc Harold không trang bị gì mà tấn công. Tất nhiên họ cũng dùng tay không. Làm vậy họ sẽ biến việc đó thành giống như một cuộc tập luyện không vũ khí.

Sau khi làm xong công việc giặt giũ được phân công cho người mới, Harold, người đang trở về doanh trại, nhận thấy phía trước cậu có bốn hiệp sĩ đang đứng. Thấy vậy, Harold buông một tiếng thở dài. Cho dù cậu không quan tâm tới họ, họ thậm chí còn sẽ kiếm chuyện nhiều hơn. Đối với họ, dù Harold có làm gì, họ đều cho rằng đó là việc xấu. ‘Nếu một người đáng ghét, ngay cả quần áo của họ cũng đáng ghét’, có lẽ câu nói đó khá phù hợp trong tình huống này. Mà, về cơ bản, cho dù họ có đánh hội đồng Harold, e là cũng không làm gì nổi cậu.

Tuy nhiên, nếu cậu chịu bị đánh, họ có lẽ sẽ lại kiếm chuyện. Xem ra, nếu Harold chọn cách nào thì cậu cũng bị ghét. Nói thẳng ra thì, cậu chẳng có lý do gì để gây sự với họ. Thế nên, chỉ có một phương án duy nhất mà cậu có thể chọn.

Cậu nhún gối xuống, điều chỉnh trọng tâm của mình. Nhìn tư thế đó, trong có vẻ như cậu sẽ lao vào họ, 4 tên kia lập tức trở nên cảnh giác. Nhưng điều họ nghĩ lại không xảy ra. Giải phóng sức mạnh tiềm tàng của đôi chân, thân mình Harold biến mất, để lại tiếng 'vụt' trong không khí. Vì quá tập trung vào việc cảnh giác Harold, mắt của họ không thể theo kịp tốc độ đó. Kết quả là, phản ứng của họ chậm đi.

Lúc họ nhận ra Harold đã biến mất thì cậu đã đạp bức tường phía bên phải và tức tốc lao về phía trước. Việc đó chỉ xảy ra trong chưa đầy 1 giây, cậu đã bỏ xa 4 tên kia hơn 20m. Với khoảng cách này, 4 gã không có cách nào có thể đuổi kịp cậu được. Đến khi họ sựt tỉnh lại, Harold đã ở khá xa rồi.

Bỏ ngoài tai tiếng kêu 「Đợi đã!」 đầy giận dữ phía sau, cậu hướng về nơi tấp nập phía trước. Vì nếu có người ở đó, họ sẽ khó mà gây lộn được. Nếu tránh được vụ này thì cũng không cần phải đánh với họ làm gì.

(Mà, nếu ở đây có nhiều tên như thế, ngay cả Vincent cũng không quản lý nổi, hừ)

Trong khi vẫn đang chạy, Harold suy nghĩ. Dù Vincent sau này sẽ trở thành một kẻ thù mạnh trong trò chơi, anh ta vẫn là một con người có trái tim nhân hậu. Như một con người, và như một người hiệp sĩ, anh luôn là một người chính trực.

『Hiệp Sĩ vừa là thanh kiếm, vừa là tấm khiên của Vương Quốc』

Đó là niềm tin của anh, nhưng những gì Vincent cố gắng bảo vệ không chỉ là nhà vua. Với anh, một vương quốc bao hàm tất cả thần dân của nó.

Trích lời của anh –

「Một quốc gia tồn tại là vì người dân. Nếu không có quốc gia thì cũng không cần có vua. Đó là lí do tại sao dẫn dắt quốc gia và tạo nên hòa bình cho nhân dân là trách nhiệm của nhà vua. Vì thế, để hai bên hoàn thành bổn phận của mình, hiệp sĩ chúng ta sẽ loại bỏ các mối đe dọa làm hại đến họ, và mở ra tương lai cho đất nước.」

Vincent là người tôn sùng chính nghĩa và rất ngay thẳng. Anh luôn cứu giúp người yếu thế, chỉ rõ sai lầm người khác, và tiêu diệt không nương tay những kẻ làm hại đến người dân.

Anh sẽ luôn là một con người chính trực. Và với sức mạnh của mình, chính nghĩa của anh luôn được thực thi ở bất cứ nơi đâu anh xuất hiện. Mặc dù có thể nói rằng, anh làm thế bởi vì anh buộc bản thân nghĩ rằng mọi chuyện sẽ không tốt đẹp nếu anh không hành động như thế. Kết quả là vào cuối trò chơi, Vincent bế tắc với niềm tin của mình, và anh bị hủy hoại bởi lí tưởng của chính bản thân và trái tim của anh đã tan nát.

Quay lại chủ đề chính, mấy tên đang đuổi theo Harold có vẻ như được chọn vào hội hiệp sĩ là do quan hệ hoặc đút lót. Đó là một truyền thống xấu, khác xa so với hội hiệp sĩ lý tưởng mà Vincent muốn đào tạo. Không có cách nào mà Vincent bỏ qua điều đó, và có khả năng anh sẽ loại bỏ tất cả những người liên quan đến nó một khi anh trở thành Tổng chỉ huy.

Với suy nghĩ, " Mình sẽ rất vui anh ta có thể làm như vậy càng nhanh càng tốt", như thể đó không phải là vấn đề của cậu, Harold tiếp tục chạy. Hiện là đã quá trưa. Trong khi nghĩ đến việc ăn trưa, cậu quay về lấy đồ giặt ủi ở doanh trại và đi về phía phòng ăn lớn. Nếu đám lúc nãy có ở đó, nhưng do nơi đây có nhiều người, họ cũng không dáms kiếm chuyện với Harold.

Mặc dù hoàn toàn không liên quan, nhưng các món ăn trong thực đơn cơ bản ở phòng ăn là miễn phí. Trong trường hợp có các món ăn cao cấp hoặc khi có thêm một thực đơn phụ, cần phải có ít tiền nhưng nó không phải là một số tiền đáng kể.

Với một bữa ăn không quá nhiều cũng không quá ít, Harold, người không cầu kỳ, yêu cầu thực đơn cơ bản và nhanh chóng ngồi xuống một chiếc ghế trống. Và tất nhiên, cậu ăn một mình.

Harold, người thường xuyên cãi nhau, rõ ràng là bị xa lánh bởi các đàn anh và các tân binh khác. Dù được gọi chung là các tân binh, chắc chắn họ có những khác biệt do tuổi tác và hoàn cảnh, nên ít ai bắt chuyện với Harold. Mà thật ra lý do chính là Harold thường xuyên bị cuốn vào các cuộc ẩu đả. Vì họ lo sợ có thể bị cuốn theo, thế nên họ do dự khi tiếp xúc với cậu.

「Lại cau có nữa à, Harold」

Mà thật ra, có những trường hợp ngoại lệ không quan tâm tới tình hình. Đó là Shido, người đang ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh cậu. Và như thể được dẫn đầu bởi anh, Robinson và Aileen ngồi xuống đối diện Harold.

「Các người muốn gì?」

「Vì hiện giờ đang có một cậu đàn em buồn bã ăn một mình, người đàn anh cảm thấy đau lòng và nghĩ đến việc ăn chung với cậu ấy.」

「Cảm ơn cái ân huệ không cần thiết ấy. Mà ngay cả anh không có có người bạn tốt nào sao? Tôi chưa từng thấy anh đi cùng ai ngoài những người này」

「Đừng ngớ ngẩn. Tôi không phải là Robin」

「Tôi ước gì cậu đừng nói mấy câu hiển nhiên như vậy…..」

Trúng phải đạn lạc, Robin trở nên chán nản. Hình ảnh anh dùng thìa khuấy súp trong khi rụt cổ lại trông giống như một đứa trẻ nhút nhát vậy.

Kể từ lúc đến đây, Harold thường xuyên gặp anh. Thế nên, Harold hiểu rằng trái với khuôn mặt dữ tợn và thân hình lực lưỡng, Robinson là một người tốt bụng và nhút nhát, trên cả là có một sự tinh tế. Vẻ ngoài và bên trong của anh là hoàn toàn trái ngược nhau.

Và như vậy, tuy không cần lo sợ anh, nhưng vẫn mất khá nhiều thời gian để làm quen với vẻ ngoài của Robin. Nếu anh đột nhiên xuất hiện, Harold chỉ có mà bất động.

「Mà nhân tiện, cậu đang khá nổi tiếng đấy. Chắc gặp phải khó khăn với đám đàn anh lắm nhỉ? 」

Shido hạ thấp giọng khi nói thế. Có vẻ như có khá nhiều người không nghĩ tốt về Harold đang xung quanh đây. Nhìn vào cách Shido nói chuyện một cách thân thiện với Harold mà không bị ảnh hưởng, cho thấy anh là một người tốt. Ngay cả Robinson và Aileen cũng đang nhìn cậu với đôi mắt đầy quan tâm.

「…….Hẳn rồi. Và giờ tôi còn đang bị vây quanh bởi mấy tên phiền toái.」

「Nếu cậu còn có thể nói như thế thì chắc vẫn ổn thôi.」

Không hề tỏ vẻ khỏ chịu với những lời cay nghiệt đó, Shido cười lớn. Ngược lại, Aileen thở dài.

「Đúng như tôi đoán, cậu đáng ghét tới mức không còn gì để nói. Nếu cậu cứ như thế, cậu sẽ chẳng bao giờ tìm được người bạn hay người yêu nào đâu.」

「Buhahaha! Người yêu? Cậu là người cuối cùng mà tôi muốn nghe điều này đấy!」

「Anh vừa nói gì ấy nhỉ? Shido」

Trước khi Shido nói hết câu, Aileen vung nắm đấm thẳng vào mặt anh ta. Shido bị đánh bay đi không chút thương xót, xuất hiện một dòng máu chảy ra từ mũi anh.

「Ha, rất tiếc bây giờ tôi không cần những thứ như vậy」

「Ờ, đúng thế」

Khoảnh khắc anh đáp lại Aileen, người đang toả ra một bầu không khí đáng sợ, như thể xuất hiện ra từ hư không, Cody đặt tay lên vai phải của Harold. Khuôn mặt anh xuất hiện một nụ cười như thông thường. Có lẽ bởi vì ba người khác đã quen với sự xuất hiện bất ngờ của anh, họ không thể hiện phản ứng gì. Tuy Harold cũng không thể hiện gì trên khuông mặt, trong thâm tâm, trái tim cậu đang đập thình thịch.

「Vì Harold-kun đã có vợ chưa cưới, cậu không cần tìm bạn gái nữa, đúng không?~」

Không báo trước, Cody bất thình lình thả 1 quả bom. Quá bất ngờ, Harold không thể phản ứng kịp, ngược lại còn vấp phải sai lầm nghiêm trọng.

「……….Làm sao anh biết?」

Rốt cuộc cậu lại thốt ra câu hỏi, đồng nghĩa với việc công nhận những gì Cody nói là đúng. Trong khi vụng về lấy tay áo quệt máu mũi, Shido túm lấy vai trái của Harold.

「Kể bọn tôi nghe chi tiết coi nào, Harold. Có đúng là cậu đã có vợ chưa cưới rồi không?」

「Đúng vậy. Với vẻ duyên dáng và thanh lịch, đó là một cô gái rất đáng yêu mà từ 'Bishoujo' phù hợp đến hoàn hảo.」

Shido vừa hỏi vừa nắm lấy vai trái của cậu mạnh hơn, vì một lý do nào đó, người trả lời lại là Cody. Mặc dù điều đó khiến cậu khó chịu, nhưng cậu cảm thấy hình như có gì đó không ổn. Cách Cody nói, như thể là anh biết rõ về Erika.

「Oi, làm sao anh biết về cô ấy–」

「Cô ấy? Cậu mới nói cô ấy? Từng này tuổi mà cậu đã ra dáng một người chồng rồi sao!?」

「Ê, đừng la hét nữa, anh làm tôi khó chịu đấy!」

「Vậy thì, tôi quay lại làm việc đây. Này các cậu, đừng có mà kinh ngạc vậy chứ.」

Trong khi cậu đang cố thoát khỏi Shido, người đang bám chặt vào vai mình đòi kể chi tiết, kẻ gây ra sự ồn ào Cody vẫy tay chào và rời đi .

Nhưng chắc chắn mọi việc sẽ không lắng xuống chỉ với điều đó, và Harold bị mắc kẹt khi phải đối phó với Shido, người đang hét lên「Tôi vẫn chấp nhận được nếu đó là một cô bạn gái, nhưng ai ngờ cậu lại có một người vợ chưa cưới!」, và Aileen, người đang lẩm bẩm「để thua một đứa trẻ và chưa kể, đó là một người rất khó gần như thế này........」. Robinson không biểu lộ gì, nhưng có lẽ anh cũng đang bối rối, giống hai người kia.

Đúng là một buổi trưa ồn ào.

 ◇

Hơn một nửa thành viên sống trong các doanh trại rải rác xung quanh hội hiệp sĩ. Như một truyền thống, một vài năm đầu từ khi ghi danh, họ sẽ sống khá chật chội với 6 người một phòng. Nhưng điều kiện sống sẽ dần thay đổi tùy thuộc vào cấp bậc hay năng lực của mình. Nó sẽ trở thành mỗi phòng 3 người hoặc mỗi phòng 2 người.

Mặt khác, những người đã có gia đình có thể sống trong ngôi nhà của mình, và nếu có người đã rèn luyện đầy đủ các yêu cầu của một hiệp sĩ, họ cũng có thể chuyển ra ngoài ngay cả khi họ còn độc thân. Điều luật duy nhất là một thành viên cần sống trong doanh trại tối thiểu 4 năm kể từ khi ghi danh.

Trong trường hợp, nếu ai đó trở thành Phó chỉ huy hội hiệp sĩ, người đó sẽ được cấp cho một căn phòng hoàn toàn riêng. Nói chính xác, họ sẽ được cho một văn phòng có đầy đủ tiện nghi gồm phòng ngủ, nơi luyện tập, phòng tiếp khách.

Theo Vincent, điều đó là quá nhiều đối với anh. Nhưng việc sống trong một không gian riêng tư mà không cần để tâm mọi việc xung quanh, là một điều được anh đánh giá cao.

Vì thế, khi Cody, một người bạn cũ của anh, bước vào nơi này, thái độ của anh liền trở nên thiếu nghiêm túc. Bởi vì không cần bận tâm chức vụ của nhau nên anh không cần nghiêm túc làm gì cả. Ngay cả bây giờ, Cody đang chiếm 3 chỗ ngồi ở cái ghế sofa trong phòng tiếp khách, bằng việc nằm lên trên nó. Anh gác đầu gối và bắt chéo chân lên ghế, và trong khi sử dụng tay trái của mình như một cái gối, anh đọc báo cáo được được cầm bằng tay phải của mình. Anh còn khéo léo lật sang trang khác chỉ bằng một tay.

「Từ khoảng 3 năm trước đây, cậu ta đã tập luyện và tham gia các cuộc thám hiểm.」

Các báo cáo trong tay của Cody chứa tất cả các thông tin liên quan đến Harold. Nhưng nó vẫn chỉ giới hạn ở những thông tin có thể tìm hiểu từ bên ngoài, còn chi tiết các việc làm của cậu thì anh chưa biết.

Lý do tại sao Cody biết về Erika cũng là do trong một báo cáo trước đây, cô đã được nhắc tới như là vợ chưa cưới của Harold và thậm chí họ cũng đã thu thập hình ảnh của cô. Đó cũng là một phần thông tin mà Vincent đã yêu cầu được thu thập về Harold. Sau khi đọc xong, Cody ngồi dậy và hỏi Vincent, người đã đưa anh bản báo cáo này, về mục đích thực sự của Vincent.

「Rồi sao, cậu định bảo tôi làm gì sau khi đọc thứ này?」

「Harold sẽ sớm được gia nhập vào đội của cậu. Vậy nên tôi nghĩ, tôi nên chia sẻ thông tin này với cậu. 」

「Này này, vẫn chưa đến 1 tháng từ khi Harold ghi danh, đúng chứ? Thông thường thì không phải việc sắp xếp chỉ thực hiện sau khi hoàn thành khóa huấn luyện cơ bản sao?」

「Tôi đã quyết định rằng việc đó là không cần thiết. Trong trường hợp đó, tôi sẽ cho cậu ta tham dự kì thi cuối cùng của khóa huấn luyện cơ bản, nhưng chắc là cậu ta sẽ ổn thôi.」

「À thì, cậu nói đúng. Nhưng đó sẽ là một ngoại lệ trong những ngoại lệ.」

「Harold quá xuất sắc. Do đó Harold không cần thiết phải dây dưa với những thứ cơ bản, mà cậu ta cần một phương pháp thích hợp với khả năng bản thân. Trước đó, cậu ta đã ghi danh khi mới 13 tuổi, trở thành người trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Thế nên, cậu ta đã thu hút sự chú ý sẵn rồi, dù chúng ta có thêm ngoại lệ thì cũng chẳng ai có ý kiến gì đâu. 」

「Đây là do kinh nghiệm của cậu? Nhưng Harold sẽ quá nổi bật, thậm chí còn thu hút sự chú ý hơn cậu rất nhiều.」

「Đó là lý do tôi muốn cậu che chở cho cậu ta」

Trong một lúc, hai người họ nhìn chằm chằm vào nhau. Nhưng điều đó không kéo dài. Cody, người đầu tiên nhìn ra nơi khác, buông ra một tiếng thở dài.

「Tôi hiểu những gì cậu nói, ý tôi là cái lý do che đậy kia. 」

「……… Cậu nhìn thấu được suy nghĩ của tôi đấy」

「Tôi không có khả năng tới vậy. Nhưng tôi không ngốc đến mức không chú ý. Bởi nếu chỉ có mỗi một lí do đó thì cậu đâu cần phải bày vẽ vậy chứ, phải không? 」

Nói rồi, Cody ném báo cáo trong tay phải của mình lên bàn. Luận điểm của Cody là hợp lý. Và ngay từ đầu, Vincent đã không có ý định che giấu kế hoạch của mình với Cody. Từ nãy đến giờ chỉ là một cuộc trò chuyện thủ tục, và cuộc trò chuyện thực sự bắt đầu từ đây.

「Nói đi Cody, cậu nghĩ gì về cách Harold chiến đấu trong kì thi tuyển? 」

「……. Không diễn tả bằng lời được,"bất khả thi" là những gì tôi cảm thấy. Kiếm thuật của cậu ta quá tuyệt vời, như thể nó chuyên dùng để khắc chế lối chiến đấu của các hiệp sĩ. Điều đó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi」

Dường như anh có cùng mối nghi ngờ giống Vincent. Đó là do các chuyển động không thể giải thích mà Harold đã thể hiện.

「Tôi đồng ý. Ta cần điều tra xem cậu ta học lối chiến đấu đó từ đâu」

「Nhưng Harold hoàn toàn là một quý tộc, cậu biết chứ? Cậu ta thuộc một trong những gia tộc thuần khiết còn rất ít thời nay」

Theo Vincent, ông cho rằng Harold đã kết nối với các tổ chức thù địch với vương quốc. Và vì hiểu những gì Vincent đang nghĩ, Cody nói chuyện như thể khuyên Vincent bình tĩnh lại.

「Và còn có tin đồn, cậu ta đã giết một người hầu và gia đình cô ta.」

「À, tôi không thể phủ nhận điều đó......... nhưng còn có tin đồn rằng Harold đã bị thương do bảo vệ quân lính. Vì vậy cậu không nên đánh giá cậu ta một cách đơn giản như thế, phải không? 」

「Vì thế nên tôi muốn có lý lịch rõ ràng về cậu ta, trước khi cậu ta chính thức nhập ngũ. Đây là công việc mà tôi chỉ có thể giao cho cậu.」

「Nói cách khác, cậu muốn tôi quan sát cậu ta, hừm. Tôi không nghĩ cậu nhất thiết phải làm tới mức đó.」

「Tôi không thể tin tưởng cậu ta vô điều kiện chỉ vì cậu ta là quý tộc. Cách đây 10 năm, chúng ta đã có bài học xương máu với sự phản bội của Noheik.」

「……..」

Với lời nói của Vincent, Cody không thể không im lặng. Anh thậm chí không muốn nhớ lại nó, sự phản bội của một người thậm chí được xem là thân tín của nhà vua, Kalem Noheik.

Kalem, người từng đứng đầu nhà Noheik, đã nhận một lượng tiền lớn từ vài tay thương nhân và tiết lộ thông tin mật cấp cao cho chúng. Số thông tin mà Noheik tiết lộ vượt quá số ngón của 2 bàn tay. Và thông tin về hội hiệp sĩ cũng nằm trong số đó.

Kalem, người từng bị giam giữ, không hề đưa ra một bằng chứng liên quan đến sự việc và đã tự tử bằng cách đập đầu vào tường. Kết quả là, mọi chuyện chỉ kết thúc với việc các thương nhân thông đồng với Kalem bị trừng phạt. Thậm chí cho đến bây giờ, họ vẫn không biết được kẻ đứng đằng sau là ai và bao nhiêu thông tin mật đã bị rò rỉ.

Sự phản bội và cái chết Kalem của đã đem đến một cú sốc lớn cho đất nước. Vì không chỉ với nhà vua, ông còn có được sự tin tưởng của đồng đội và thậm chí với cả quần chúng nhân dân.

「Bên cạnh đó, tôi không nghĩ rằng sự việc đã được giải quyết. Có thể có kẻ thừa hưởng thông tin Noheik để lại. Hay có thể chúng ta đã để sót những kẻ thông đồng với Noheik, và giờ chúng đang làm gì đó sau màn.」

「………Nếu cậu đã điều tra đến vậy, hẳn là cậu đã nắm trong tay thông tin gì đó. Và như vậy, cậu nói rằng có thể có những kẻ đằng sau Harol. Hừm」

「Hoặc là, có khả năng tồn tại một bên thứ 3 đã nhận được thông tin mà Noheik tiết lộ, nhưng có thế nào đi nữa thì tất cả cũng chỉ là suy đoán thôi. Mặc dù thấy có lỗi với cậu và Harold. Nhưng tôi vẫn –」

「Đã hiểu. Được rồi, tôi sẽ làm. 」

Vincent định nói ‘tôi vẫn buộc phải nghi ngờ cậu ta’ nhưng bị Cody cắt ngang.

「…….Xin lỗi」

「Tại sao lại xin lỗi chứ, có thể nói lời cảm ơn hay gì đó cũng được mà. Cậu nghiêm túc quá mức cần thiết rồi đấy」

「Bởi vì cái tên lúc nào cũng ở cạnh tôi chỉ ăn không ngồi rồi. Tôi phải nghiêm túc thay cả phần cậu ta nữa. Nếu bây giờ cậu ta chịu thay đổi dù chỉ là chút ít, điều đó cũng sẽ giúp đỡ rất nhiều」

「Ôi, tai tôi đau quá. Thôi bỏ đi, bỏ đi.」

Cody nhún vai, đứng dậy và vội vàng rời khỏi phòng khách. Nhìn vào cánh cửa vừa đóng lại với một tiếng ”sầm”, có lẽ do áp lực mà anh đặt lên người bạn cũ của mình, Vincent cảm thấy áy náy. Dù biết lời nói sẽ không chạm đến tai người kia được, Vincent vẫn nói「Cảm ơn」.