Cất bước phóng như bay dọc theo đường lộ lớn, cảnh tượng cây cối um sùm nay lại càng dần thưa hơn khi tôi rời khỏi làng Occa.
Sau khi chạy được tới một nơi nhất định, khung cảnh xung quanh như hoàn toàn đổi thay, như có thể thấy rất nhiều phần đất đá gồ ghề khắp nơi.
Có vẻ ngôi làng Occa kia được xây ở một vùng đồng cỏ bao quanh là những ngọn đồi hơi nghiêng dốc.
Bằng việc đi tìm tung tích Arina, tôi bắt đầu đi ngang qua ngọn đồi thứ nhất, sẵn nói luôn, khoảng đường đi giữa chuỗi những ngọn đồi đó là cực kỳ xấu đau xấu đớn. Khung cảnh xung quanh cứ thay đổi mỗi chốc tôi vừa đi qua một con đồi.
Do đó tôi cũng hiểu tại sao có đám cướp giặc tới tấn công những khách du hành yếu ớt ở tình cảnh này rồi.
Càng ở một mình lòng tôi càng thêm phần khó chịu trước vấn đề an toàn tính mạng của Arina.
“Arina~! Cậu đâu rồi~!~”
Rồi tôi hết sức gọi Arina, nhưng chẳng có tiếng đáp lại nào cả.
Lạc mất cô ấy ở một cái thế giới khác mà không biết sẽ có chuyện gì xảy đến.
Mình đúng là bất cẩn mà.
… Lỡ như Arina đã…
Chợt ý nghĩ đó vụt qua tâm trí. Song tôi tiếp tục chạy, trong khi cố gắng gạt đi cái lối suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Không biết tôi đã chạy được bao xa rồi chăng.
Tôi nãy giờ cũng chạy được một lúc lâu rồi, và sau đó…
“Kyaaaaa!!”
Một tiếng hét thất thanh vọng ra từ phía sau ngọn đồi.
Không nhầm lẫn gì nữa.
Chắc chán là giọng của Arina!
Tôi sau đó chạm tay vào chiếc điện thoại E:ID để lấy thanh kiếm mà mình vừa mua ra.
Vừa chạy tôi vừa cố sử dụng điện thoại, nhưng khổ nỗi tôi không thể kích hoạt được câu lệnh mình muốn mới đau.
Nhưng không thể dừng bước lúc này được, không còn thì giờ để dừng lại nữa!
… Cái điện thoại này hẳn phải có chức năng nhận lệnh giọng nói trước khi được dì ấy sửa sang lại nhỉ.
Thấy vậy tôi ấn vào nút bên cạnh, và khi đã chắc cú nghe được tiếng ping cảnh báo vang lên, tôi mới hét lớn.
“[Vật phẩm]! ‘Kiếm sắt cũ’”
Rồi tôi gân cổ hét to.
[Sẵn sàng]
Đó cùng là giọng cảnh báo khi tôi lấy ra thanh Socola kia.
Hình như hoạt động rồi!
“Thực thể hóa hình! Triệu hồi! Ta muốn sử dụng trang bị!”
Sau đó tôi gọi hết mọi thuật ngữ mà mình có thể nghĩ ra lần lượt từng cái một, rồi sau đó…
[Trang bị!]
Một tia sáng phát ra từ chiếc găng đeo tay của tôi.
Chợt một thanh kiếm sắt ghỉ xuất hiện, từ mờ ảo trong suốt dần càng hiện rõ dạng hơn.
Bằng cách nào đó mà tôi thấy thanh kiếm lơ lửng trên không trung phút thoáng qua ngay trước mắt mình.
Có lẽ đang chờ được chủ nhân trang bị vào.
Tôi nắm thanh kiếm trong tay cảm tưởng rằng như đang được khích lệ tinh thần vậy.
Kh vừa chạy băng qua ngọn đồi tôi bỗng thấy tình huống xấu nhất đang xảy ra ở đó.
Arina thì đang bị mấy con chó to tướng bao vây, tổng có ba con, và tất nhiên cô ấy không thể nào chạy thoát thân khỏi bọn nó được.
Dẫu vậy, con nào con nấy đều trông bự kinh hồn. Có khi là bằng kích cỡ một con sư tử cũng nên.
Có thể thấy những chiếc răng nanh sắc nhọn được lồ lộ ra khỏi bộ hàm của chúng, cùng với đó là thế đứng xù lông tạo cảm giác hung bạo.
Cao cấp hơn loài chó, bọn chúng dường như là chó sói thì phải.
Có lẽ do đang bụng đói cồn cào, mà ba con sói đó vừa hú lên, cộng với cặp mắt đỏ ngầu như máu của chúng chuyển hướng sang con mồi là Arina.
[CẢNH BÁO!!]
BÍPPPPP, chiếc điện thoại đưa ra lời cảnh báo.
[Có quái vật đang gần bạn. Xin hãy cẩn thận.]
“Tao thừa biết rồi mà…”
Bản thân tôi trong khi tạo thế đứng với một tay cầm chặt thanh kiếm sắt, còn tay bên kia thì nhấc một hòn đá kích vỡ vừa tay lên.
“Arina—!”
Tôi hét lớn giọng rồi ném hòn đá vào lũ quái vật kia.
Trông cú ném vừa nãy chả gây tí sát thương gì cho bọn chúng nhưng đổi lại tính khát máu giết chóc của chúng nó đã chuyển sang tôi rồi.
“Còn không mau đi chạy đi chứ, cậu đang làm gì vậy hả?”
Tôi sau đó lên tiếng thúc giục cô ấy mau mau chạy thoát thân đi, thế nhưng…
“Auuu, Y, Yuu-kun ơi, giúp mình với!”
Phải chăng do bị té ngã hồi nãy, hoặc cũng có thể không đủ can đảm để đứng lên. Mà Arina hầu như không thể di chuyển khỏi chỗ ban đầu được.
“Chết tiệt! Sao cậu lúc nào cũng thích gây rắc rối vậy hả!”
Tuy thực tế là con nhỏ này được người đời gọi là ‘Anh hùng’, nhưng chắc hẳn phải có gì đó sai sai ở đây chứ?
— Tôi giờ chỉ còn cách tự thân đối mặt với tụi sói hung bạo này!
Tôi giơ thanh kiếm ghẻ đó qua đầu và xông thẳng vào lũ sói kia.
“Howwwwwwww!”
Răng nanh của một con sói xuất hiện ngay trước mặt tôi.
Giờ mà do dự là đi đời nhà ma ngay…!
Thực hiện một cú chém đầy liều lĩnh, tôi cố hết sức tập trung vào trận chiến trước mắt và vung kiếm xuống.
*whack* Song cảm thấy dường như có một phát đập thoáng qua tôi, còn con sói vừa bị chém kia thì đang chảy tong tỏng máu ở mũi.
*Gya!*
Rít lên một hồi, con sói to lớn ấy chùn bước thấy rõ.
Ngay lúc này!
“Uoooooooooh!!”
Tôi xông pha nhắm thẳng vào điểm yếu của con sói, siết chặt đâm thẳng kiếm vào họng nó.
Xoay vài lần kiếm trong đống thịt tươi, chợt một cảm giác kinh tởm chạy dọc sống lưng tôi.
Con chó sói sau đó chỉ biết rên ư ử, *guu*, và hoàn toàn bất động.
Song, chính thời điểm đó tôi tận mắt thấy xác chết của con quái vật ấy biến mất trong làn sương.
Rồi một viên khoáng vật rơi xuống ngay nơi xác con quái vật ‘đã từng ở đó’.
“Gì vậy?”, Trong một khắc tôi như bị hút hồn vào viên ngọc, nhưng nhận ra giờ không phải lúc để xem xét nó.
Một con khác cũng gầm rú lên rồi nhảy thẳng vào tấn công tôi.
“H, ‘Hỏa thuật’!”
Ngọn lửa Arina phóng ra trúng ngay mạn sườn con sói.
Phải rồi. Nhỏ này có thể sử dụng ma thuật mà ta!
Cả cơ thể con sói như mất hết sức mạnh khi bị chìm trong ngọn lửa ấy, nó sau đó cũng ngã quỵ xuống và biến mất hệt như con hồi nãy.
“Cậu đáng lẽ ra nên ra tay sớm hơn mới phải chứ!”
“N, nhưnggggggg, l, làmmm… làm ơn hãy tha thứ cho mình!!”
Arina bắt đầu òa khóc nức nở.
Không hay rồi đây, không cần biết cô ấy có thể sử dụng được ma thuật nào, nhỏ này sẽ trở nên vô dụng hết chỗ nói ở mảng khả năng chiến đấu trừ phi ổn định tinh thần lại.
“Ổn cả rồi mà. Đây nguy hiểm lắm nên cậu mau lùi về sau đi!”
“P, phải… X, xin lỗi cậu.”
“Cứ đợi ở đó một lúc! Ngồi yên sau mình và đừng cử động gì hết!”
“Đ, được rồi!”
Tôi chỉnh lại thế đứng kiếm của mình để chuẩn bị đương đầu với con quái sói cuối cùng.
Tôi đã tự mình một chọi một với một con ban nãy, nhưng giờ tôi không thể cứ khô máu được, bởi do mắc Arina đang sau lưng mình.
“Y, Yuu-kun.”
Arina buông giọng từ phía sau.
“Mẹ có nói bà ấy đã để vũ khí vào trong E:ID đấy… C, cậu có thể sử dụng nó đó?”
“À, cái đó à.”
Nghe theo lời khuyên của Arina, tôi bấm mở điện thoại lên.
“[Kỹ năng]….. ‘Pháo Hỏa Long’!”
[Make it to equip!]
Bỗng một luồng sáng quen thuộc phát ra từ điện thoại tôi.
Xuất hiện trước mắt tôi là một khẩu pháo chi tiết cực độ không khác gì đồ đến từ tương lai, phải nói thì nhìn nó trông như vũ khí của mấy con robot khoa học viễn tưởng thường dùng đến ấy. Khẩu pháo nhìn giống phần đầu đại bác của những chiếc xe tăng kèm theo đó là phần thân pháo dài tầm 2 mét.
Riêng cái phần thân pháo này thôi cũng đủ nhìn hệt như vũ khí cùn rồi.
Ở khoảng cách gần như vầy tôi thấy nó có hơi quá thật… nhưng mà ta đây không phiền gì đâu nha.
[Sẵn sàng]
Có vẻ mọi sự chuẩn bị đã hoàn tất.
Tôi cắm thanh kiếm xuống mặt đấy, đổi lại là lên nòng chuẩn bị khẩu đại pháo và nhắm thẳng vào kẻ địch.
Tức thì con sói thấy vậy cũng hành động.
Nó bật nhảy cái thân thể to tướng đó thậm chí là cao hơn cả chiều cao của tôi cùng với đó là bộ nanh và móng vuốt đang chựt chờ lao tới chỗ tôi.
“Ăn đi này!”
[Đang thực hiện!!]
Tôi sau đó khai hỏa ở khoảng cách gần như bằng không.
Tiếng cú bắn nổ vang trời và cả cơ thể con sói ăn trọn viên pháo nóng như lửa đốt.
Tôi cứ tưởng sẽ có phản ứng gì đó thêm, nhưng hầu như tôi còn chẳng phải bị giật ngược lại sau khai hỏa nữa cơ. Cảm tưởng độ giật đã được giảm xuống rõ rệt vậy.
Viên pháo lúc nãy bay trúng phóc kẻ địch, ruột gan con quái văng tứ tung. Dường như không hề có động lượng mà cả viên pháo còn bay lên tận chân trời nữa.
Đến cuối cùng cả vùng trời như rung chuyển cùng một tiếng đùng. Có lẽ viên pháo ấy đã phát nổ.
Bất kỳ thứ gì ăn trọn đòn đó cũng chả còn xác gì nữa đâu.
Con sói tru một tiếng, sau đó cũng tan biến theo.
Còn khẩu pháo kia sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng biến mất y chang vậy.
“Mình, … kết thúc rồi ư.”
Tôi não nề ngồi bịch xuống đất.
Sau đó lấy cất thanh kiếm đi, và rồi…
“Nhỏ ngốc này! Đừng có chạy nhảy lung tung chứ!!”
Tôi quay qua la mắng Arina.
“M, mình xin lỗi. Mình đã nghĩ tới tình cảnh của chúng ta và ờ, ờmm. Mới thấy mình không thực sự làm gì hết trong khi Yuu-kun đang miệt mài tới vậy.”
“…… ah, thôi sao cũng được.”
Cái lối suy nghĩ tổ chỉ khiến mọi chuyện ngày càng mệt nhọc hơn mà thôi.
Nhỏ này lúc nào cũng vậy cả.
“Uu. *nức nở* … Tha lỗi cho mình… Arina, luôn luôn gây rắc rối cho Yuu-kun hết thôi.”
….. và thế là đến phút cuối cô ấy sẽ bật khóc vầy.
Định làm mình hết giận đây mà. Nghiêm túc hả trời.
“Thôi đừng bận tâm làm chi nữa. Dẫu sao, chúng ta nhất quyết không được để lạc người còn lại nếu không mọi chuyện sẽ chấm hết. Mà cậu cũng đừng có đi lung tung một mình nữa biết chưa.”
Sau khi chắc ăn rằng Arina đã chấp thuận mọi điều tôi nói với cô, tôi mới nhớ tới vài thứ. Đó là những viên đá rơi ra từ xác mấy con quái vật ấy.
Tôi đi lại nhặt lên xem thử, cái nào cái nấy đều là những miếng tinh thể mang cấu trúc hình lục giác, còn bề mặt thì lóa lên tựa có nhiều màu sắc pha trộn vào nhau, viên ngũ sắc, hình như gọi vậy thì phải.
“Cậu biết này là gì không.”
Tôi gặng hỏi Arina điều cô ấy nghĩ tới nhưng cô chỉ biết lắc đầu ngao ngán, có vẻ cổ cũng không biết rồi.
Thực tế những xác chết ban nãy đột nhiên biến mất nhìn khá thú vị đó chứ.
Trông như tôi vừa biết thêm về sự khác biệt giữa ‘động vật’ và ‘quái vật’ rồi nhỉ.
Sau đó tôi lấy viên ngọc cất vào trong điện thoại.
Một số mục đồ hàng với cái tên ‘Lõi Quỷ’ được thêm vào khu [Vật phẩm].
“Dù sao thì giờ ta xuất phát thôi nào. Chúng mình cần phải đến lâu đài Ivan trong hôm nay mà phải không?”
“Ừ, ừm”
“Có khi lại đến sát nút không chừng. Giờ đi kịp không đây… thôi chúng mình nên mau đi lẹ nào.”
Nói xong tôi bắt đầu cất bước đi.
*cộp* … *cộp* … Bỗng tai tôi nghe được một âm thanh liên hồi vang lên.
Là tiếng vó ngựa.
Hướng mắt đến trước, tôi nhìn thấy có bốn bạch mã đang ùn kéo chiếc xe ngựa màu trắng đầy vẻ uy nga được đính trang sức quý báu và vành xe cũng được mạ vàng theo. Chiếc xe ngựa ấy dường như vừa đi qua ngọn đồi từ hướng làng Occa.
Cái tên đánh lái nhìn chúng tôi như thể muốn nói ‘còn không mau tránh ra’ để cỗ xe có thể đi qua.
Do đây là thế giới fantasy thời kỳ trung cổ, nên chắc hẳn bên trong xe sẽ có gã quý tộc hay từa tựa đó nhỉ.
Tôi hiếu kỳ liếc trộm qua ô cửa sổ và thoáng thấy hình bóng một cô gái rất đỗi xinh đẹp qua khe hỡ của các tấm rèm cửa.
“C, cỗ xe ngựa này nhìn trông đắt tiền lắm nhỉ. Không biết có cô công chúa nào đang ngồi trong đó không nữa?”
“Chắc vậy.”
Hai đứa tôi trao đổi vài ba ý kiến cá nhân lờ mờ của mình rồi lại tiếp tục sánh bước lên đường.
“Aah, đi xe ngựa chắc tuyệt lắm đây. Giá như mình được lái thử một chiếc thì tuyệt biết mấy.”
Tôi buông giọng lầm bầm vài câu than thở vu vơ.
Sau đó Arina nói.
“……. Yuu-kun, cậu có muốn lái thử một chiếc luôn không?”
“Để coi, giá như giờ mà được lên ngồi xe ngựa thì chúng mình có thể thuận tiện lên đường tới lâu đài Hoàng Gia nhỉ? Mà mình tự hỏi liệu bọn họ có chịu dừng lại vì mấy người xin đi nhờ xe không đấy?”
Dĩ nhiên là đùa rồi, trong lời nói ấy chỉ có một nửa là chính xác mong ước thiết tha này của tôi thôi.
“——……. Hmmm, vậy nếu—“
“Hm? … Sao thế?”
“Không có gì, hẳn sẽ tuyệt lắm nếu tụi mình có thể lên ngồi xe ngựa nhể”
“Này nhỏ kia. Không lẽ cậu định nghiêm túc hỏi xin họ cho mình đi nhờ xe à…”
“Kyaaaaaaaaaaa!”
Uwaa, lại là cái cảm giác déjà vu bất an này.
Y như rằng tôi bỗng nghe tiếng được hét thất thanh đằng sau ngọn đồi.
“Có hai người à?”
“K, không phải… Chúng ta phải nhanh chân lên thôi!!”
Tôi bắt đầu bứt tốc chạy thật nhanh đến hiện trường xảy ra.
Cỗ xe ngựa ban nãy giờ đây đã bị lật hẳn sang một bên còn người đánh lái thì đang hoảng loạn làm dịu những con ngựa của mình.
Những người hiệp sĩ hộ vệ nhảy ra khỏi cỗ xe, sau đó chuẩn bị vũ khí mà đương đầu với chướng ngại vật trước mắt.
Tôi ban đầu cứ tưởng kẻ địch là lũ quái sói cơ, nhưng rốt cuộc nhầm mất rồi.
Đằng kia xuất hiện bốn tên khổng lồ đang dần tiến lại gần ngăn cản không cho cỗ xe đi qua.
Tướng đi của tất thảy bọn chúng nhìn cứ như đang bị say rượu vậy, trái lại từng bước chân vững chắc của chúng khi dần đà tiếp cận cỗ xe.
Nhìn gần như này tôi mới phát hiện cả bốn con quái đều chảy máu ở hết chỗ này tới chỗ kia, một tên trong số chúng còn xịt lượng lớn máu đỏ ngay giữa hai chân nữa cơ.
Nói thẳng ra nhìn bọn này trông khá giống với zombie từ mấy bộ phim điện ảnh.
Đối mặt trước tướng di chuyển rề rà của kẻ địch, người hiệp sĩ ngày càng e ngại chùn bước.
Nhưng họ không thể chạy lấy mạng được.
Bỗng một hiệp sĩ nổi giọng hét lớn và anh dũng xông pha thẳng vào làn kẻ địch.
Một nhát. Nhát vừa rồi đã đâm xuyên qua vai con zombie khiến cho máu văng tứ tung.
Nhưng conzombie ấy dường như không hề hấng gì, nó xoay người qua rồi vương tay chộp lấy thanh kiếm. Khỏi phải nói sau đó thanh kiếm trông cực kỳ đắt tiền ấy mà cái của tôi không tài nào so bì được lại bị con zombie hai tay bẻ gãy.
“Hiiiiiii!”
Giờ người hiệp sĩ tay không trống trơn chỉ biết la hét và bắt đầu bỏ chạy.
Âu cũng là điều dễ hiểu.
“Y, Yuu-kun! Chúng ta phải giúp họ!”
Arina buông ra những lời đó đầy nghĩa khí anh hùng.
“Nhưng, vừa nãy mình đã xài mất tiêu chiêu thức tất sát rồi còn đâu.”
Chiếc điện thoại hiển thị mana của tôi còn 35%.
Chiêu Pháo Hỏa Long thì cần tới 60% mới dùng được.
Lúc này tôi đâu thể muốn tung chiêu là tung đâu.
“Bộ cậu nghĩ ta có thể thắng nổi lũ quái vật kia mà không có chiêu tất sát à!?”
“K, không sao đâu! Đây là thời điểm để Arina sử dụng ma thuật đúng cách! M, mình sẽ cố hết sức!”
Arina nắm tay lại để ngay trước ngực cô, sau đó…
“N, nhưng đáng sợ lắm, nên nếu, nếu, nếu được, mình muốn yểm trợ cho cậu cơ.”
Ra là cô ấy muốn là người hỗ trợ à.
“X, xin lỗi, dù mình là… A, Arina là….. một Anh hùng nữa!”
Phải rồi.
Làm gì có chuyện một vị Anh hùng sẽ đứng nhìn mọi người bị tấn công, đúng không.
Vậy nên thành viên trong tổ đội Anh hùng cũng nên làm hết sức mình nhỉ.
“Nhưng cậu không thể cứ thế xông lên mà không vạch ra kế hoạch gì được. Sau cùng thì kiếm đâu có hiệu quả với bọn quái kia đâu. Đặc biệt là với cây kiếm cùn này của mình nữa chứ.”
Tôi lấy tay chạm vào điện thoại và chọn tìm những thứ không sử dụng được của mục [Vật phẩm].
Ý định của tôi là bằng cách nào đó phải giúp cho Arina có “cơ hội” để sử dụng được ma thuật.
Không biết có món đồ nào làm vậy được không ta…?
“Ah, Yuu-kun, không, cậu không được uống rượu mà!”
Arina lên giọng mắng khi phát hiện tôi đang cầm chai rượu mà ông lão ban nãy đã tặng mình.
“Mình đâu có định uống đâu… Ah, phải rồi ha.”
Tôi lấy ra ‘Chai rượu giá rẻ’ khỏi chiếc điện thoại.
“Arina. Thay vì lửa thì cậu cũng biến hóa nước được tuốt nhỉ?”
“V, vâng. Thì cũng được.”
“Tốt.”
Tôi sau đó cũng lấy tiếp ra một cái khăn và một cái hộp quẹt.
Rồi tôi nhét cái khăn vào miệng chai lọ khác.
“C, cậu.. đang làm gì vậy?”
Arina nhìn tôi lúc tôi đang bắt đầu thao tác làm thủ công mà không hề có sự chuẩn bị trước.
“Một chai bom xăng. Chúng ta sẽ dừng kẻ địch lại bằng thứ này.”
“Bom… xăng?”
Gì cơ, cậu không biết à…?
“Không có thì giờ để giải thích đâu. Nhân tiện, khi mình đốt lửa và làm bọn quái chùn bước một hồi đó là khi cậu xông tới tấn công. Sau đó cậu cũng phải dập tắt đám cháy nữa. Làm được không?”
Tôi khi chắc chắn rằng Arina đã hiểu bằng cái gật đầu rồi sau đó cầm chai bom xăng lên.
“Lên nào!”
Nâng chai bom quá đầu, hai đứa chúng tôi nhanh chóng chạy đến phía cỗ xe ngựa.
“Hai người là ai!”, “M, mau lùi lại ngay!”
Bằng cách bơ đẹp người hiệp sĩ đang cố dừng chúng tôi kia, tôi phóng qua cỗ xe và trượt xà xuống rồi ném chai bom xăng vào lũ zombie.
Chai bom tiếp xúc làm phát nổ ngay trên mặt đất, chất cồn rượu bên trong bắt lửa cháy phừng phừng, tạo nên bức tranh đầy rực cháy.
Ngọn lửa dường như đã lan ra đến tận quần áo của lũ zombie và cả bốn con đều đang bắt đầu bị thiêu đốt.
Nhưng bọn quái ấy vẫn không chịu dừng lại.
Đúng ra ban đầu chúng đã thật sự chết luôn rồi nên có lẽ việc thiêu cháy cũng chả làm bọn chúng thấy sợ gì.
Thất bại rồi ư, hửm…..!
Đã đến nước này thì đành phải đấu kiểu đó thôi. Tôi sau đó trang bị cho mình thanh kiếm sắt ghỉ và vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
“’Lôi Thuật’!”
*ĐÙNGGG*….. bỗng một tia sét từ trên đầu đánh thẳng xuống dưới.
Đó hẳn là Arina yểm trợ.
Con zombie vừa bị ăn trọn ngay cú đó liền ngã uỵch xuống, trong khi cơ thể cháy đen thui từ đầu đến chân. Vậy là nó không thể cử động được nữa rồi.
Vả lại, tình thế giờ đã đổi khác.
Tất thảy bọn quái vật ấy đều bất chợt khụy gối xuống đất, lần lượt từng con một ngã quỵ với tư thế mặt cắm thẳng xuống đất.
Có lẽ ngọn lửa đã đốt nhẵn mắt cá chân của bọn chúng rồi chăng.
Nhưng dù chỉ còn mỗi đôi chân đã mục rữa, bọn quái vẫn cứ tiếp tục lấy tay kéo lê lết cơ thể đồ sộ của chúng đến chỗ chúng tôi.
“Mau vào trong xe! Nhanh lên!”
Arina ra lệnh cho những người hiệp sĩ khác.
Mọi nam hiệp sĩ trưởng thành ở đó như thể bị lôi cuốn bởi cô ấy mà bối rối gật đầu làm răm rắp theo lời cô.
Trước hết, có một hiệp sĩ tiến vào trong cỗ xe.
Anh ta cất giọng “Lối này ạ…” sau đó dẫn một cô gái trẻ ra ngoài.
Đó chính là cô ‘công chúa’ ban nãy đây mà.
Mái tóc óng vàng cùng làn da trắng như tuyết, đích thị là một cô nàng cực kỳ xinh đẹp, thêm nữa cô ấy đang một chiếc váy đính ngọc quý đầy kiêu sa.
Sau đó người đánh lái và những hiệp sĩ bắt đầu đồng tâm hiệp lực đẩy cỗ xe ngựa về như cũ.
Thay vì cứ đứng như trời trồng ở đây, tôi nghĩ mình sẽ có ích hơn nếu lại đó giúp.
Song tôi tiến tới giúp họ một tay và cuối cùng cỗ xe cũng về lại như ban đầu.
“’Thủy Thuật’!”
Arina sau đó niệm chú nhằm dập đám lửa kia đi, mục đích là cho cỗ xe đi qua.
“Chúng ta làm được rồi! “Ừ, ừm!”
Dù không phải quyết định của bất kỳ ai, nhưng chúng tôi đều nhất chí leo lên xe ngựa.
Mấy con ngựa hí vang trời đất rồi phóng nhanh hết mức tối đa.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Nguyên gốc là Molotov Cocktail (anh em nào mà chơi csgo hay mấy trò FPS chắc cũng biết món này)